Ngày cháu gái ra ngoài, trong bệnh viện từ trên xuống người không ít bạn bè thân thích đến thăm hỏi.
Từ Lâm lần lượt nhận từng lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Đứa bé nhỏ xíu như búp bế vẫn còn đang híp mắt, cả người đỏ ửng như con khỉ đít đỏ, cực kỳ giống Thư Thanh Nhân lúc mới đẻ.
Con rể Thẩm Tư Ngạn cực kỳ thích đứa con gái này, nhưng cũng vô cùng lo lắng.
Con gái vừa mới ra đời được mấy tiếng đồng hồ, người làm bố như anh đã bắt đầu lo lắng sau này con gái cưng sẽ bị thằng nhóc thối nào đó bắt cóc đi mất.
Từ Thiến Diệp nói: "Hay là thế này đi, đợi sau này tôi sinh được con trai, chúng ta kết thông gia từ bé, phù sa không chảy ruộng ngoài."
Thẩm Tư Ngạn cười cười, nhưng cũng không đồng ý.
Mạnh Thời không nói gì, nhưng từ sắc mặt anh ta có thể nhìn ra được, hiển nhiên anh ta cũng không tán thành ý tưởng này.
Thư Thanh Nhân nói: "Định chơi loạn luân à?"
Từ Thiến Diệp không để ý, "Không phải cậu và Senan cũng là loạn luân sao?"
"Được rồi," Thư Thanh Nhân nói, "Con gái của mình, đừng nói chơi trò mai mối trước này, sau này để con bé tự tìm lấy thôi."
Lúc đó Từ Lâm đang gọt hoa quả, nghe thấy câu này động tác gọt hoa quả trên tay bà dừng một chút, rủ mắt xuống, mấp máy môi nói gì đó.
***
Từ Thiến Diệp và Mạnh Thời ở lại một lúc rồi mới rời đi.
"Mẹ," sau khi hai người bọn họ rời đi, Thư Thanh Nhân mới nói với Từ Lâm nữ sĩ, "Mẹ không biết con hâm mộ bố mẹ đến nhường nào đâu."
Từ Lâm cười cười, ôm lấy cô, lần nữa nói câu xin lỗi với cô.
"Bố của con không có cái phúc đó, ôm hộ ông ấy một chút."
Thư Bác Dương thật sự không được may mắn.
Trước khi kết hôn, Từ Lâm căn bản không hề có ý định sẽ yêu thương thắm thiết gì với người chồng mới gặp mặt được mấy lần này.
Dù sao hai bọn họ kết hôn đề là vị lợi ích nhu cầu riêng.
Bây giờ mỗi lần Từ Lâm nhớ lại, vẫn còn cảm thán, sao trên đời này có thể tồn tại một người đàn ông như Thư Bác Dương.
Một người đàn ông đối xử với bà tốt đến tận tủy tận xương, dịu dàng cũng rất mạnh mẽ, nhã nhặn lại biết quan tâm săn sóc.
Tính tình của bà thì không được tốt, nhưng Thư Bác Dương tựa như một ao suối nước nóng, bao dung bà từng chút một, Thư Thanh Nhân tính cách giống bà, cũng rất kiêu căng, ông cũng rất yêu chiều con bé đến mức không có giới hạn, chiều đến tận xương tủy.
Đêm tân hôn của hai người bọn họ, Từ Lâm nói, đừng gọi bà là vợ, hai người còn chưa có thân thiết như vậy.
Thư Bác Dương cười hỏi, vậy sau này anh gọi em như thế nào?
Từ Lâm nói, gọi tôi là nữ sĩ là được.
Thư Bác Dương đồng ý, trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi hơn hai mươi năm của bọn họ, ông chưa từng thay đổi xưng hô này.
Đến tận giây phút ông không còn chút sức lực nào nằm trên giường bệnh, ông vẫn chậm rãi, suy yếu nói, Từ nữ sĩ, xin lỗi em, anh không chiến thắng nổi bệnh tật.
Ông nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trắng còn hơn cả tuyết trắng, lúc nói câu ông không muốn nói chút nào, khóe môi vẫn còn nở nụ cười.
Ông trời luôn thích mang đi những sự vật cùng những người tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Từ Lâm nói, Thư Bác Dương, anh không phải người yếu ớt như vậy, chúng ta có tiền, có tiền nhất định có thể sẽ chữa được hết bệnh cho anh."
Ông ôm bà vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về bà.
Số tiền kia để lại đi, sau này làm đồ cưới cho em, đồ cưới cho Nhân Nhân.
Từ Lâm tức giận đến mức trừng mắt với ông, anh có ý gì? Anh còn chưa có chết đã nghĩ muốn đưa cho em người đàn ông khác?
Thư Bác Nhân lắc đầu, không phải, không phải như vậy đâu, chỉ là.
.
.
Ông nói được một nửa, giọng của ông dần trở nên nghẹn ngào, đè nén giọng nói buồn rầu của mình, Từ nữ sĩ, anh không muốn chết.
Ông chưa từng yếu ớt như thế này, ở trước mặt con gái, ông luôn tươi cười, có khi còn nghịch ngợm tạo dáng một vận động viên thể hình, Nhân Nhân, con nhìn xem, bố khỏe mạnh thế nào, bố nhất định sẽ không sao đâu.
Nhưng Từ Lâm và Thư Thanh Nhân đều biết, ông gầy như que củi, khuôn mặt đầy đặn hiền hậu của ông ngày xưa giờ đã tiều tụy tái nhợt.
Hai mẹ con các cô không phải kẻ ngốc.
Ông đã bệnh thành ra thế này, nhưng vẫn luôn giấu bọn họ ôm laptop làm việc.
Từ Lâm tức giận, giành lấy laptop đóng lại cất vào một chỗ trên cao, rồi bắt đầu trách mắng ông một trận.
Người đàn ông lúc đó như một đứa trẻ, dáng vẻ vừa bối rối vừa luống cuống nhìn bà, cuối cùng nhìn laptop ở phía xa, ông biết không thể lấy lại laptop được, chỉ có thể thở dài một hơi.
Từ Lâm rất tức giận, tức giận đến mức nguyên một ngày không để ý đến Thư Bác Dương.
Nhưng trong lòng lại mơ hồ mong chờ, bà nghĩ ông đã có thể làm việc được, như vậy có nghĩ là bệnh của ông thật ta không nghiêm trọng như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hôm sẽ khỏe lại thôi.
Chỉ là cảm giác chờ mong chỉ duy trì được mấy ngày, hiện thực tàn nhẫn đã đập tan hy vọng của bà.
Ngày hôm đó thời tiết trong lành, Nhân Nhân mới mua cho bố một bó hoa, cô còn chưa kịp cắm hoa vào bình, đã hoảng sợ đánh thức Từ Lâm thức đêm canh bên giường bệnh vừa mệt mỏi không nhịn được ngủ thiếp đi.
Bà nhìn đôi mắt đỏ ửng của con gái, môi khẽ há ra, cằm không ngừng run lên.
Mẹ ơi, bố, bố.
.
.
Thư Thanh Nhân ở bên cạnh vừa khóc vừa nói, nhưng lại không nói thành câu được.
Bác sĩ chăm sóc riêng của Thư Bác Dương vội vàng chạy đến, mà sau đó đã xảy ra chuyện gì, Từ Lầm không muốn nhớ lại.
Nhân Nhân ngồi xổm bên góc tường không ngừng khóc, lúc thi thể của Thư Bác Dương được đẩy ra ngoài phòng bệnh, con bé chạy lại bám lấy giường bệnh không ngừng nói, bố chưa chết, đừng mang bố đi, ông ấy chỉ ngủ thiếp thôi, ông ấy sẽ tỉnh lại, cầu xin cô chú đừng mang ông ấy đi.
Bác sĩ khó xử nhìn Từ Lâm.
Từ Lâm kéo tay Nhân Nhân ra, Nhân Nhân nói với bà, mẹ, mẹ nói với bọn họ đi, bố chưa chết, bọn họ không tin lời của con, bọn họ nhất định sẽ tin mẹ.
Từ Lâm bình tĩnh ôm con gái, giọng nói dường như không có một chút cảm giác gì, ông ấy chết rồi.
Mãi cho đến khi đưa tang Thư Bác Dương, loại cảm giác này vẫn không chân thực.
Từ Lâm cảm thấy, có lẽ Thư Bác Dương đi xa nhà một thời gian, qua một khoảng thời gian ngắn nữa ông ấy sẽ về nhà thôi.
Bà đi vào trong thư phòng của Thư Bác Dương, ngồi trong đó chờ ông vài ngày, nhưng ông không hề xuất hiện.
Người ấy đã chết thật rồi.
Biến mất thật rồi, bóng hình của ông, giọng nói của ông, mùi hương của ông, tất cả sẽ không xuất hiện nữa.
Đây chính là sự khác biệt của sinh ly tử biệt.
Còn sống mà phải xa nhau thì sẽ đau khổ, chết đi rồi xa cách thì lại giống như trái tim này không còn đập.
Cho dù bà có nghĩ về ông ấy nhiều như thế nào, có nhớ ông ấy đến nhường nào, trong giấc mơ chờ mong ông trở về đến thế nào, ngay cả nước mắt cũng đã chảy khô cạn, người ấy cũng sẽ không thể trở về.
Từ Lâm nắm chặt cây bút máy ông sẽ không bao giờ dùng nữa trong bàn tay mình, cuối cùng bật khóc không thành tiếng.
Khi đưa tang, ở trước mặt mọi người bà phải cố gắng đè nén, những ngày gần đây bà không ngừng đè nén cảm xúc của bản thân, giờ phút này toàn bộ nước mặt mới thoải mái chảy ra.
Bà đã mất rất nhiều năm, mới có thể dần dần tiếp nhận sự thật này.
Thư Bác Dương đã chết rồi.
***
Tiệc đầy tháng của cháu gái, bà ngoại Từ Lâm chuẩn bị cho cháu gái của mình một bao lì xì rất dày.
Búp bê nhỏ không biết đây là cái gì, bàn tay nhỏ xíu cầm bao lì xì to đùng, y a y ôi cười hở cả lợi.
Một bao lì xì khác được gửi từ Mỹ đến, dù vậy bao lì xì này cũng không hề ít hơn bao lì xì của bà ngoài một chút nào.
"Chú Tấn vẫn luôn chờ mẹ," Thư Thanh Nhân nói, "Mẹ, có chuyện con vẫn chưa nói cho mẹ, trước khi bố rời đi, bố có viết email để lại cho chúng ta, con mới chỉ đọc email viết cho con và Senan thôi, còn email viết cho mẹ và một người đàn ông khác con không đọc, mẹ có rảnh thì đăng nhập vào đó đọc một chút đi."
Từ Lâm nữ sĩ hỏi cô: "Ông ấy viết gì cho con?"
Thư Thanh Nhân lấy điện thoại ra, cho bà con email cô đã chụp màn hình lại.
"Nhân Nhân của bố,
Con còn nhớ lúc con còn nhỏ tập chạy xe đạp không? Con ngã mấy lần, sau đó con nhất định không chịu tập nữa.
Lúc đó bố nói với con, nếu như biết chạy xe đạp, con có thể cùng các bạn đạp xe đạp dạo chơi, đi ăn đi dã ngoại, sẽ rất vui vẻ.
Con bĩu môi nói, vậy thì con sẽ đạp xe đạp có bánh phụ trợ.
Bố nói với con, lớn lên mà vẫn cần bánh phụ trợ sẽ bị cười đó.
Con nói, vậy sau này bố sẽ chở con, con đi đâu bố sẽ chở con đi chỗ đó.
Khi đó bố đã cười con, dám lấy bố làm lái xe cho con.
Con nói, dù sao có bố rồi, có biết chạy xe đạp hay không cũng không quan trọng.
Nhưng sau này cuối cùng con vẫn tập chạy được, khi bố buông tay, nhìn con chạy xiêu xiêu vẹo vẹo về phía cưỡi, con cách bố càng lúc càng xa.
Nếu như có thể, bố muốn chở con đi bất kỳ nơi nào mà con muốn đi.
Nhân Nhân à, bố xin lỗi, bố thất hứa mất rồi, trước khi con trưởng thành có thể tự mình đứng vững một phương trời, bố lại bệnh nặng như vậy.
Bố không kịp nhìn thấy con tốt nghiệp, không nhìn thấy được khi con bước vào đời hòa mình với xã hội này, cũng không kịp nhìn thấy con đưa bạn trai về để cho bố kiểm định.
Nhưng bố tin rằng, với ánh mắt của con, cho dù không có bố kiểm định thì bạn trai tương lai của con nhất định cũng sẽ đối với con vô cùng, vô cùng tốt.
Nhân Nhân, con gái của bố, bố yêu con.
Cảm ơn con đã làm con gái của bố."
***
Rất lâu về sau, Từ Lâm mới mở email Thư Bác Dương viết cho mình, cũng đưa email còn lại cho Tấn Thiệu Ninh.
"Từ nữ sĩ,
Thật ra anh vẫn luôn muốn gọi em là Tiểu Lâm, hoặc là Lâm Lâm, chỉ là em kiên trì muốn anh gọi em là Từ nữ sĩ, anh gọi nhiều năm như vậy rồi cũng thành quen, sau này lại không đổi được.
Mỗi lần anh gọi em như vậy, có vẻ như em thật sự rất vui vẻ.
Em luôn hỏi anh, vì sao lại đối tốt với em như vậy.
Anh vẫn luôn giấu diếm không nói, là vì lo sợ em sẽ quá đắc ý, người làm chồng như anh sau này ở trước mặt em sẽ rất mất mặt.
Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, anh đối tốt với anh, thật ra là vì anh thích em, rất thích em.
Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc bố nói với anh, bảo anh lấy tiểu thư nhà họ Từ, anh nghe theo lời bố, không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng không thể coi là thất vọng.
Nhưng khi anh nhìn thấy vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo của em, anh cảm thấy bản thân thật may mắn.
Tính tình của em không tốt, nhưng em là người rất tốt bụng cũng rất lạc quan, thỉnh thoảng em sẽ tùy hứng, nhưng đa phần em sẽ rất chu đáo và cẩn thận.
Em nhìn thấy ở bản thân rất nhiều điều không tốt, mà anh thì lại thấy ở em có rất nhiều điều tốt đẹp.
Người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà, anh chưa từng nhìn em bằng ánh mắt nhìn người yêu, bởi vì em đối với anh, giống như thiếu nữ tinh khôi giặt đồ bên dòng suối nhỏ vậy.
Trước khi anh chưa từng tin sẽ có kiếp trước kiếp này, đến giờ phút này, mỗi đêm ngay cả nằm mơ anh cũng nghĩ đến, trước kiếp đã qua, kiếp này cũng sắp kết thúc, anh ước ao, kiếp sau có thể gặp được em.
Anh nói chuyện như vậy có chút tùy hứng, anh dung túng cho em cả một đời, hy vọng lần này, em có thể nể tình anh bị bệnh, cho phép anh tùy hứng một lần.
Vợ à, anh yêu em."
Thư Bác Dương viết thư cho những người ông nghĩ đến, ông viết tổng cộng bốn cái email, trong đó ba cái email này đều chất đầy tình cảm chân thành tha thiết, chứa đựng sự dịu dàng ấm áp vô tận.
Duy nhất chỉ có một email ông viết cho người chồng tương lai của vợ mình, lời ít ý nhiều, chỉ đơn giản vài câu.
Có lẽ đàn ông cuối cùng vẫn không thể nào chiến thắng sự ghen tuông này của bản thân.
"Chồng tương lai của Từ nữ sĩ,
Tôi hy vọng anh sẽ có một thân thể khỏe mạnh, đừng để cô ấy phải khóc nữa.
So với ký ức, thật ra con người sẽ càng khuất phục trước hiện thực ấm áp hơn.
Không cần phải vì một người đã chết như tôi mà cãi nhau rồi tức giận đâu, không đáng.
Hãy sống thật tốt cuộc sống của hai người.
Chúc hai người hạnh phúc.
Người chồng chết sớm lưu bút."
Tấn Thiệu Ninh nhìn thấy câu tự giễu cuối thư này của Thư Bác Dương, không nhin được bật cười thành tiếng.
Thư Thanh Nhân ở phía xa gọi ông, "Chú Tấn, mau lại đây chụp ảnh gia đình nào!"
Tấn Thiệu Ninh dụi dụi mắt, làm như không có chuyện gì đi về phía bọn họ.
Thẩm An Yểu đã lớn hơn mấy tuổi giật giật ống quần của ông, "Ông ơi ôm cháu, ông ơi ôm cháu."
Thư Thanh Nhân và Từ Lâm đồng thời thở dài.
Thẩm Tư Ngạn có chút không vui, "Yểu Yểu, sao con có thể không có lương tâm như thế hả, không cho bố ôm con."
"Mỗi ngày bố đều ôm con rồi, hôm nay để cho ông ôm con nha."
Từ Thiến Diệp cười đến run cả người, "Cháu trai lớn à, con gái còn chưa nuôi lớn, người làm bố như anh đã thất sủng rồi, đến khi Yểu Yểu trưởng thành anh phải làm sao đây."
Thẩm Tư Ngạn phản bác, "Cô và Mạnh Thời sinh con trai, cũng đâu không thấy con trai hai người dính lấy hai người."
Mạnh Thời thản nhiên nói: "Con trai và con gái không giống nhau."
Từ Lâm "Ai da" một tiếng, "Đừng cãi nhau nữa, chụp ảnh nào."
Trong tấm hình đó, cả nhả bọn họ đều nhìn vào ống kính cười vô cùng vui vẻ.
Thư Bác Dương ở thế giới bên kia, chắc hắn cũng sẽ rất vui vẻ nhỉ?.
/83
|