Đến nhà chồng trước còn dẫn theo đàn ông, Thư Thanh Nhân vẫn còn rất tỉnh táo, loại chuyện thế này cô làm không được.
"Anh ở đây đợi tôi." Thư Thanh Nhân sắp xếp cho Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn cơ bản cũng không muốn vào, chỉ nói: "Có thể nói xong trong vòng mười phút không?"
"Anh nói xem?" Thư Thanh Nhân trừng mắt nhìn anh, sau đó cô im lặng một lúc.
"Em mà ở lại lâu, tôi sẽ đi đấy." Thẩm Tư Ngạn khoanh tay trước ngực, "Em tự canh thời gian đi."
Thư Thanh Nhân chưa từng thấy người đàn ông nào không nói lý như anh, cô chỉ mượn cái xe thôi, mà anh nhất quyết lại chở cô đi, anh muốn đưa phật đến tây thiên mà cũng không đưa đến nơi đến chốn.
Cô cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, "Anh muốn đi thì đi đi, cùng lắm thì lát nữa tôi tự gọi xe về."
Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn không vui, trầm giọng phàn nàn, "Em và Tống Tuấn Hành còn có cái gì hay để nói."
"Anh chưa từng kết hôn, anh không hiểu được đâu." Thư Thanh Nhân nhíu mày, không thể giải thích rõ ràng với anh.
Thẩm Tư Ngạn bị câu nói này của cô chọc cho sắc mặt mặt đen thêm mấy phần.
Tống Tuấn Hành thấy hai người đứng cách anh ta mấy mét, không biết đang nói cái gì, không thấy có ý định đi vào, do dự một lúc lâu anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm đi về phía hai người bọn họ.
Thẩm Tư Ngạn nhìn thấy anh ta đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng chào hỏi, "Giám đốc Tống, lại gặp lại nhau rồi."
Giọng điệu này nghe có vẻ miễn cưỡng, khóe miệng Tống Tuấn Hành giật giật, người đàn ông này rõ ràng tự mình chạy đến đây, còn bày ra dáng vẻ này, làm như có người ép anh đến đây không bằng, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn.
Nhưng anh ta lại không thể ra tay với Thẩm Tư Ngạn, ai mà biết tên này có lại làm ra vẻ "yếu đuối bất lực" để tranh thủ sự đồng tình của Thanh Nhân nữa không.
"Em vào đi, bố đợi em một lúc rồi đấy." Tống Tuấn Hành không để ý Thẩm Tư Ngạn, trực tiếp nói với Thư Thanh Nhân.
Thư Thanh Nhân gật đầu định theo anh ta đi vào, Tống Tuấn Hành lại liếc Thẩm Tư Ngạn một cái, phát hiện người này lười biếng dựa vào cửa xe, mặt lạnh tanh khoanh tay trước ngực đứng đợi tại chỗ.
"Anh ta không đi vào à?"
Thẩm Tư Ngạn nghe Tống Tuấn Hành hỏi câu này lập tức nở nụ cười, "Nhìn không ra lòng dạ của giám đốc Tống lại rộng lớn như vậy đó."
".
.
."
Thư Thanh Nhân cũng rất ngạc nhiên, "Nếu như anh không ngại.
.
."
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Tống Tuấn Hành lạnh giọng cắt ngang, "Cực kỳ để ý, vậy nên chỉ có thể để giám đốc Thẩm chịu ấm ức đợi ngoài cửa hóng gió thôi."
Thẩm Tư Ngạn khinh thường "Xì" một tiếng, anh mở cửa xe ngồi vào trong, trong xe bật điều hòa, dáng vẻ đắc ý dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt tâm trạng của Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành đều trở nên rất phức tạp.
***
Vì có người ở trong xe đợi ngoài cổng nên Thư Thanh Nhân khá bị phân tâm, cô vốn dự định nói chuyện thật tốt với người nhà họ Tống, bây giờ không thể không soạn sẵn bản thảo trong đầu, cố gắng có thể nói nhanh đến đâu thì cố nhanh đến đó.
Bố của Tống Tuấn Hành, ông Tống Nhất Quốc khi nhìn thấy Thư Thanh Nhân đã không còn dáng vẻ hòa ái như thường ngày, càng không còn dáng vẻ chào đón cô niềm nở nữa, chỉ ngồi yên trên vị trí chủ nhà trong phòng khách, lạnh nhạt nói: "Cháu đến rồi."
Thái độ này của Tống Nhất Quốc, Thư Thanh Nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu như Tống Nhất Quốc lúc này vẫn như bình thường đối đãi cô giống như con dâu của cô đó mới là vấn đề.
Tống phu nhân đứng bên cạnh Tống Nhất Quốc nhìn trẻ hơn ông rất nhiều, bà ta đứng đó ngẩng cao đầu, không biết là do tối hôm qua bị sái cổ, hay là muốn khoe khoang với Thư Thanh Nhân cái cằm mới tiêm của bà ta.
Chỉ có thái độ của Tống Tuấn Cờ không hề khác trước là mấy, cười mà giống như không phải cười nhìn cô chị dâu trước này của mình, trong ánh mắt của cậu ta có mấy phần là cười trên nỗi đau của người khác.
"Ngồi đi." Tống Nhất Quốc nói.
Thư Thanh Nhân ngồi xuống, Tống Nhất Quốc trực tiếp phất tay với Tống Tuấn Hành, "Tuấn Hành con đi trước đi, để bố nói chuyện riêng với con bé một chút."
Giọng Tống Tuấn Hành không nghe ra cảm xúc gì, thẳng thừng từ chối, "Chuyện ly hôn là cả con và Thanh Nhân cùng nhau thương nghị rồi đưa ra quyết định.
Nếu bố muốn nói chuyện thì cũng nên nói cùng hai người bọn con."
"Con!" Tống Nhất Quốc tức giận, sau đó ông cười lạnh một tiếng, "Con muốn thay vợ trước nhận trách nhiệm, con cho rằng người ta sẽ cảm kí.ch tình cảm này của con sao
Tống Tuấn Hành không nghe lời này của ông, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha.
Tống Nhất Quốc nói liên tiếp hai chữ "Được, được", ông không quản thằng con trai này nữa, quay qua nói với Thư Thanh Nhân, "Thanh Nhân, bác mời cháu đến đây là muốn ngồi ở đây tâm bình khí hòa nói chuyện với cháu, đây là nể mặt mẹ cháu cũng là nể mặt Hằng Tuấn.
Cháu ở trước mặt nhiều nhà báo, không thông báo một tiếng với chúng ta, trực tiếp công khai tin cháu và Tống Hành đã ly hôn, chuyện này gây ảnh hưởng lớn đến Tống thị chúng ta thế nào, trong lòng cháu hẳn cũng biết rõ."
Không đợi Thư Thanh Nhân mở miệng, Tống phu nhân ở bên cạnh lập tức phụ họa, "Đúng vậy, cũng bởi vì chuyện này mà ta đi ra ngoài là có thể nghe thấy người ta bàn tán xôn xao về Tống thị của chúng ta.
Chỉ cần gặp người quen biết, người ta đều hỏi cô hai câu, vì sao Tống Hành lại ly hôn, khiến cho cô tết nhất đến nơi không dám ra cả ngoài cửa.
Cháu nhìn xem chuyện hai đứa ầm ĩ thành ra như vậy, liên lụy biết bao nhiêu người."
"Thật sự xin lỗi," Thư Thanh Nhân không hề cãi lại, "Ầm ĩ lớn như vậy, đều là trách nhiệm của cháu."
Cô thẳng thắn nói xin lỗi như vậy, ngược lại khiến cho Tống Nhất Quốc và Tống phu nhân ngẩn người.
Tống Nhất Quốc thở dài, giọng điệu cũng ôn hòa hơn mấy phần, "Người trẻ các cháu làm việc đôi khi thường quá xúc động, mời lời không hợp liền muốn ly hôn, nói gió thành mưa, bây giờ cũng đã ly hôn rồi, ầm ĩ lớn như vậy mới biết sai.
Bác cũng không nói thêm gì, cháu và Tuấn Hành ngồi lại bình tĩnh cùng nhau nói chuyện, giữa vợ chồng không có việc gì là không thể giải quyết, về phần những tin đồn bên ngoài kia, sau khi các cháu làm hòa rồi, tất nhiên sẽ dần dần biến mất.
Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Bác Tống, chuyện này là lỗi của cháu, cháu xin lỗi mọi người.
Nhưng chuyện ly hôn không phải do cháu xúc động mới nói ra như vậy, bắt đầu từ giây phút công bố tin tức ly hôn, cháu đã không có ý định sẽ quay lại."
Tống phu nhân cất giọng, "Cháu nói vậy là có ý gì? Bọn cháu thật sự ly hôn rồi?"
"Ly hôn rồi," Thư Thanh Nhân gật đầu, "Là thật."
Tống Tuấn Hành cụp mắt, môi mỏng mím chặt, hai tay đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt.
Lồng ngực Tống Nhất Quốc phập phồng dữ dội, ông trầm giọng quở trách, sắc mặt đầy vẻ thất vọng và trách cứ, "Thanh Nhân, rốt cuộc là cháu có chuyện gì xảy ra? Lúc trước khi kết hôn với Tuấn hành, là chính cháu đã gật đầu đồng ý.
Cháu và mẹ cháu có thể có vị trí ổn định như bây giờ, Tống thị chúng ta ở phía sau lưng cũng giúp đỡ ít nhiều, bây giờ cháu nói ly hôn là ly hôn, cháu xem Tống thị chúng ta là cái gì? Cháu xem Tuấn Hành là cái gì? Cháu khiến cuộc hôn nhân trở thành cái gì đây, hai đứa không phải vợ chồng bình thường, phía sau ảnh hưởng đến rất nhiều mối quan hệ khác.
Bây giờ cháu nói ly hôn liền ly hôn, cháu có nghĩ đến chuyện này sẽ để lại bao nhiêu rắc rối không?"
"Cháu đã nói chuyện với mẹ cháu rồi, cháu và Tống Tuấn hành ly hôn, hợp tác giữa Hằng Tuấn và Phúc Bái sẽ không vì chuyện này má chấm dứt, trong tương lai chỉ cần Phúc Bái cần giúp đỡ về bất kỳ phương diện nào trong tầm tay của Hằng Tuấn, Hằng Tuấn sẽ không ngần ngại giúp đỡ còn chuyện gộp giá cổ phiếu và dự án hợp tác bất động sản thì tất cả vẫn như thường lệ.
Những tin đồn và mối quan hệ công khai đó đã được giải quyết từ trước tết, còn những người nhàn rỗi thích đưa chuyện thì cháu chặn không nổi.
Chỉ có thể mong trong khoảng thời gian này Bác Tống ít lướt mạng một chút, qua một thời gian nữa, lời bàn tán sẽ vơi dần thôi." Thư Thanh Nhân bình tĩnh nói, vẻ mặt kiên định, "Cháu có thể cam đoan với Tống thị, chuyện ly hôn chỉ là quyết định của riêng cháu, tuyệt đối không đại diện cho thái độ của Hằng Tuấn."
Cô biết vì sao Tống thị lại phản ứng lớn như vậy về chuyện cô và Tống Tuấn Hành ly hôn, vì vậy cứ đúng bệnh mà bốc thuốc, đầu tiên phải đảm bảo Phúc Bái sẽ không vì chuyện này mà chịu tổn thất, không những vậy cô còn bằng lòng đền bù.
Nói cách khác, điều bọn họ quan tâm cơ bản không phải chuyện cô và Tống Tuấn Hành ly hôn, mà là hậu quả sau khi ly hôn.
Mặc dù ở nhà của cô đã trải nghiệm qua cảm giác này, nhưng một lần nữa nghe được từ miệng của bên Tống thị nói ra mấy câu như vậy, trong lòng Thư Thanh Nhân vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Cuộc hôn nhân này của bọn họ, tính cả bản thân cô và Tống Tuấn Hành, đều chỉ coi như là một sự hợp tác thương mại mà thôi.
Hậu quả của một cuộc ly hôn không nằm ở việc tình cảm hay mối quan hệ của hai nhà có bị rạn nứt hay không, mà là liệu những lợi ích liên quan đằng sau nó có bị tổn hại hay không.
Cô và Tống Tuấn Hành giống như là một công cụ, rõ ràng thỏa thuận ly hôn hai người cùng ký cũng lập tức sẽ có hiệu lực, nhưng chuyện ly hôn này, người có thể làm chủ lại không phải bọn họ.
"Cháu theo bác vào trong thư phòng," Tống Nhất Quốc bỗng đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, "Chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Thư Thanh Nhân gật đầu, đứng dậy đi theo về phía thư phòng.
Tống Tuấn Hành đang định đi theo, lại bị Tống Nhất Quốc nghiêm nghị chặn lại, "Con còn có coi ta là bố của con không? Bây giờ ta nói gì con cũng không nghe sao?!"
Thư Thanh Nhân cũng nói: "Để tôi và bố anh nói chuyện riêng đi."
Hai người đi vào trong thư phòng, cửa phòng đóng lại, Tống Tuấn Hành day mi tâm, hai đầu lông mày nhíu chặt.
Tống phu nhân muốn tiến lên an ủi anh ta, nhưng bị anh ta phát hiện, thấp giọng cảnh cáo, "Bà cách xa tôi một chút."
Tống phu nhân lúng túng lui về sau mấy bước, tốt xấu gì bà cũng là mẹ kế của Tống Tuấn Hành, bị con riêng của chồng trực tiếp cảnh cáo như vậy có chút không nhịn được, vì muốn xả giận, bà cười lạnh trào phúng vài câu, "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải vì tranh giành với tôi và Tuấn Kỳ mà chạy về kết hôn làm gì?"
Tống Tuấn Hành lạnh lùng lườm bà một cái
Tống phu nhân bị Tống Tuấn Hành lườm có hơi sợ, cố gắng mạnh miệng nói tiếng: "Nếu như lúc trước cậu không quay trở lại đây, người kết hôn với con bé sẽ là Tuấn Kỳ của chúng ta, Tuấn Kỳ không mềm yếu như cậu, nếu đổi là Tuấn Kỳ của chúng ta kết hôn cho dù Thư Thanh Nhân muốn ly hôn cũng không ly hôn được.
Cậu giành giựt đối tượng kết hôn với em trai cậu, còn ầm ĩ thành ra như vậy, khiến cho Tống thị trở thành trò cười trong miệng người khác, nói ra tôi còn xấu hổ thay cậu."
"Bây giờ biết xấu hổ rồi?" Tống Tuấn Hành khẽ cười hai tiếng, dường như bị bà chọc cười, "Lúc trước được bố tôi bao dưỡng ở bên ngoài, còn mặt dày mang một thằng con riêng về, lúc đó sao không cảm thấy xấu hổ?"
Con riêng Tống Tuấn Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, trừng mắt chỉ tay về phía Tống Tuấn Hành, "Con mẹ nó, Tống Tuấn Hành mày nói lại tiếng nữa xem!"
Tống phu nhân tức giận quát, "Tống Tuấn Hành! Cậu đừng quên bây giờ tôi là mẹ của cậu!"
"Mẹ tôi mất từ rất lâu rồi," Tống Tuấn Hành lạnh nhạt nói, "Bà là cái thá gì."
Tống phu nhân bống ngẩng đầu lên, nụ cười dữ tợn mà đắc ý hiện trên gương mặt bà, "Đúng vậy, may mắn là mẹ cậu đã chết rồi, tôi mới có thể chính thức chuyển đến đây.
Chuyện này còn phải cảm ơn mẹ cậu, cũng phải cảm ơn bố của cậu, nếu không có hai người bọn họ, tôi và Tuấn Kỳ sao có thể thuận lợi bước vào căn nhà này như vậy?"
Tống Tuấn Hành cắn răng, hai mắt mở căng ra, "Câm miệng."
"Tôi không câm miệng thì cậu có thể làm gì được tôi? Đừng quên, cho dù cậu không nhận người mẹ này nhưng bố cậu đã cưới tôi, tôi chính là mẹ của cậu!"
"Bà câm miệng!"
"Tống Tuấn Hành, con mẹ mày quát ai thế!" Tống Tuấn Kỳ bước nhanh đến trước mặt Tống Tuấn Hành, nắm lấy cổ áo anh ta, mặt đối mặt nhau, hai bên giằng co, "Khi đó anh vì kết hôn với Thư Thanh Nhân mà từ bỏ vợ chưa cưới của mình, chuyện này cả nhà đều giúp mày giấu diếm, anh cũng có tốt đẹp gì hơn? Chúng ta là người một nhà mà, một gia đình không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, bây giờ mày tự loại bản thân ra ngoài, thì anh sẽ là người lương thiện nhất, vô tội nhất sao?"
Tống Tuấn Hành mím chặt môi, cắn răng hàm cứng ngắc, gân xanh trên trán nổi hằn lên như muốn vỡ ra.
"Nếu tôi là anh, tôi biết rất rõ nên làm thế nào.
Thư Thanh Nhân có thể mang lại lợi ích cho tôi, cho dù cô ta có khóc có ầm ĩ thế nào, tôi cũng không quan tâm cô ta muốn sống hay chết, cũng tuyệt đối sẽ không ký vào đơn ly hôn đó.
Cô ta ly hôn với anh, cô ta được giải thoát rồi, nhưng còn anh thì sao đây? Anh cho rằng cô ta sẽ còn quay đầu lại nhìn anh một cái sao? Anh thất bại thảm hại rồi, anh của tôi ạ."
Tống Tuấn Kỳ nói xong, chậm rãi buông lòng cổ áo Tống Tuấn Hành ra.
So với Tống phu nhân, Tống Tuấn Kỳ còn u ám và tàn nhẫn hơn nhiều, cậu ta biết chọc vào chỗ đau của Tống Tuấn hành.
"Anh giúp cô ta gánh vác nhiều như vậy, cô ta có cảm kích anh không?"
Tống Tuấn Hành sụp đổ, mà Tống phu nhân và Tống Tuấn Kỳ vòng qua anh ta bước ra khỏi phòng khách như hai người thắng cuộc.
***
Trong thư phòng, Thư Thanh Nhân đang đứng trước mặt Tống Nhất Quốc,
"Có phải cháu bởi vì vợ chưa cưới trước đó của Tống Tuấn Hành nên mới muốn ầm ĩ như vậy không?"
Thư Thanh Nhân hơi ngạc nhiên, sau đó cô nghĩ lại ngay cả Tống Tuấn Kỳ cũng biết chuyện này, vậy bố của Tống Tuấn Hành biết chuyện này cũng không có gì là quá bất ngờ.
Cả nhà bọn họ đều biết chuyện Tống Tuấn Hành có vợ chưa cưới.
Vì để kết hôn với cô, Tống Tuấn Hành bỏ rơi người vợ chưa cưới kia của anh ta, không ai nói với cô, cũng không có ai đồng cảm với cô gái kia, toàn bộ người nhà họ Tống đều giấu nhẹm chuyện này đi.
Tống Nhất Quốc hạ giọng xuống, không tiếc lời thuyết phục Thư Thanh Nhân, "Thanh Nhân, bác khuyên cháu một câu, đôi khi phụ nữ không nên cường thế như vậy, rất nhiều chuyện nên học được cách nhắm một mắt mở một mắt, cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Cho dù Tuấn Hành đã làm cái gì, cháu nhẫn nại một chút, có mẹ cháu, có Hằng Tuấn làm chỗ dựa, thằng nhóc đó sẽ không dám làm ra chuyện gì đâu."
Thư Thanh Nhân bỗng bật cười thành tiếng.
Tống Nhất Quốc bất mãn, " Cháu cười cái gì?"
"Cháu cảm thấy may mắn khi cháu quyết định ly hôn sớm." Cô nhẹ nhàng nói.
Tống Nhất Quốc cố nở nụ cười, "Cháu nói gì vậy?"
"Bác Tống, cháu vừa giải thích kế hoạch bồi thường của Hằng Tuấn cho bác, cho dù bác có nhận hay không thì cuộc hôn nhân đã ly hôn rồi, cháu xin lỗi."
Cô cúi chào Tống Nhất Quốc một cái rồi quay người định ra khỏi thư phòng.
"Cháu chờ một chút." Tống Nhất Quốc gọi cô lại, "Cháu có biết vì sao cháu đã đưa ra phương án bồi thường nhưng bác vẫn không đồng ý để cháu và Tuấn Hành ly hôn không?"
Thư Thanh Nhân không nói gì, Tống Nhất Quốc không bỏ được người con dâu như cô cũng đơn giản là vì sau lưng cô có Hằng Tuấn chống lưng.
"Cháu đền bù nhiều cho Tống thị như vậy, nhắc đến nhiều thứ như vậy, Tuấn Hành vì đền bù cho bé, thằng bé đã chuyển hết tất cả tài sản cá nhân sang cho cháu," Tống Nhất Quốc dừng một chút, giọng điệu dần trở nên kích động, "Nó chuyển tất cả những quỹ chứng khoán, bất động sản, cửa hàng của nó sang tên cháu.
Cháu không muốn nhưng nó cũng đều đã đưa cháu rồi."
Trong thỏa thuận phân chia tài sản có ghi rõ ràng rằng cô không muốn gì cả, nhưng Tống Tuấn Hành vẫn đưa cho cô hai căn nhà trong phủ Thủy Hief Hoa, là tài sản chung của họ sau khi kết hôn.
"Bác đã hỏi luật sư rồi là cháu đã đệ đơn ly hôn trước.
Cháu và Tuấn Hành ly hôn theo thỏa thuận.
Cháu không có bằng chứng để khởi tố nó.
Nó không thể bị coi là bên sai trong cuộc hôn nhân này.
Ngay cả khi cháu ly hôn, cháu cũng không có tư cách để nó phải ra đi tay không như vậy.
Nó có lỗi với cháu, nhưng sao cháu phải ép nó đến mức này?"
Thư Thanh Nhân lắc đầu không tin, "Cháu không có ép buộc anh ta."
Cô đề cập đến chuyện ly hôn, anh ta nói được, cô hỏi anh ta có cần sự giúp đỡ gì của cô không, anh ta nói không cần.
Sau đó khi phân chia tài sản, cô nói cô không muốn những vật chất đền bù kia, anh ta thấy cô không nhân cũng không nhắc lại lần nữa.
Dựa theo thỏa thuận hôn nhân đã nêu, cô cơ bản không có quyền khởi tố Tống Tuấn Hành, cho nên cô cũng không mong đợi Tống Tuấn Hành sẽ dễ dàng ký đơn ly hôn như vậy.
Nhưng không như những gì cô đã nghĩ, Tống Tuấn Hành đã đồng ý.
Vậy tại sao anh ta đồng ý?
"Tuấn Hành vì có thể ly hôn với cháu, cũng vì để những dư luận kia không truyền đến tai cháu, thằng bé đã sớm chuẩn bị sắp xếp chặn truyền thông trước cả khi cháu thông báo ly hôn," Tống Nhất Quốc thở dài, "Thằng bé là con trai của bác, cho dù nó và cháu ly hôn, nó vẫn sẽ là người ngồi lên vị trí người thừa kế.
Bác nói với cháu những chuyện này không chỉ là vì Tống thị, cũng là vì hy vọng cháu có thể nói chuyện với thằng bé một chút, đừng để nó tự đẩy bản thân vào đường cùng nữa."
Thư Thanh Nhân không biết bản thân đi ra khỏi thư phòng thế nào.
Lúc cô đi ra, Tống Tuấn Hành vẫn đang ở ngoài cửa đợi cô.
Anh ta đối mặt với cô, miễn cưỡng nở nụ cười, con ngươi dưới mắt kính ảm đạm không chút tia sáng, "Bất luận bố có nói với em cái gì, em chỉ cần nghe thôi là được.
Đợi khoảng thời gian này qua đi, ông ấy sẽ từ từ tiếp nhận."
"Vì sao khiến bản thân trắng tay như vậy," cô trực tiếp hỏi anh ra, "Tôi nói rồi, tôi không muốn."
Tống Tuấn Hành cụp mắt, giọng nói rất nhẹ, "Dựa theo thỏa thuận, anh là người sai."
Cô tức giận quay đầu qua một bên, "Đừng có lấy thỏa thuận ra làm cái cớ, anh không phải là người không có kiến thức pháp luật.
Anh biết tôi không có chứng cứ khởi tố anh, anh thậm chí có thể nói là tôi vô cớ yêu cầu ly hôn."
"Thanh Nhân, có sai hay không, bản thân anh rất rõ ràng," anh ta nói, "Anh và em có hiệp ước ba điều."
Lại là cái hiệp ước ba điều đó.
Là khi cô vừa có những cảm xúc khác thường với Tống Tuấn Hành, trong phút chốc tùy hứng cô đã định ra hiệp ước bằng miệng này với anh ta.
Không có ai biết, chỉ có hai người bọn họ biết.
Ngay từ khi quyết định ly hôn, cô đã bỏ mặc thỏa thuận bằng lời nói này và không có ý định tiếp tục tuân.
Cái gọi là thỏa thuận bằng lời nói thực ra chỉ là một trò đùa và không có tác dụng gì.
Anh ta vẫn còn nhớ.
"Bên có lỗi không phải là ai đã phản bội lại cuộc hôn nhân này, mà là ai không xứng với cuộc hôn nhân này.
Thanh Nhân, là anh đã phụ cuộc hôn nhân này, cũng đã phụ em.
Em không muốn những thứ kia, nhưng đó đều là những thứ anh nên đền bù cho em, để mong em tha thứ cũng được, để mong chính bản thân anh được an tâm cũng được, anh không biết ngoại trừ những thứ này anh còn có thể làm gì nữa."
Những lời anh ta từng hứa hẹn, anh ta còn không làm được.
Cô không muốn, nhưng anh ta vẫn đưa.
Anh ta vẫn ngoan cố chấp hành hiệp ước của bọn họ, dù cho hiệp ước đó đã trở nên vô nghĩa vì sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân này nhưng anh ta vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ cô sẽ chấp nhận hiệp ước đó, cô sẽ không đành lòng mà quay lại nhìn anh ta một cái.
"Tống Tuấn Hành, anh không cần phải cầu xin tôi tha thứ, cũng không cần phải khiến bản thân an tâm, không cần thiết.
Anh hiểu ý của tôi không? Không có tác dụng gì đâu."
Thái độ của Thư Thanh Nhân vẫn kiên quyết như vậy.
Giống như những gì Tống Tuấn Kỳ vừa nói, cô sẽ không cảm kích và cũng sẽ không quay đầu nhìn lại.
Anh ta và cô vốn dĩ trên tay mỗi người đều cầm một đầu sợi tơ hồng, khi cô đi về phía sợi chỉ đỏ về phía anh ta, sắc trời đang dần sáng, cô đang bình thản mỉm cười mong chờ anh ta đáp lại, nhưng anh không hề trả lời cô, chỉ giữ tư thế đó và quan sát.
Nụ cười trên môi cô ấy dần biến mất, đôi tay đang nắm sợi chỉ đỏ của cô lỏng dần rồi sợ chỉ đỏ đó dần rơi ra khỏi bàn tay của cô.
Lúc đó anh ta mới giật mình nhận ra, muốn nắm thật chặt, rồi tất cả những sợi chỉ đỏ đó lại vướng vào tay anh, ngày càng trở nên lộn xộn, nhưng người có thể giúp anh ta gỡ rối những sợi chỉ này đã rời đi.
Gia đình này đã không còn là một gia đình kể từ khi người phụ nữ kia và con trai của bà ta chuyển đến.
Căn nhà kia cũng không còn là nhà từ ngày cô rời đi.
Khóe mắt người đàn ông ẩm ướt, anh nhìn cô đang rời khỏi nơi này, dần dần mắt anh ta càng ươn ướt, che mất tầm nhìn của anh ta.
Cổ họng như chứa một cục đá nặng nề, mỗi hơi thở lại giống như đưa dao đâm vào cơ thể, toàn thân bị một nhát dao cào xé, ngay cả hô hấp theo bản năng nhất cũng trở nên đau đớn.
Thư Thanh Nhân không quay đầu lại, sau khi đi ra khỏi cổng lớn cô nhìn sắc trời đã tối om.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, Thẩm Tư Ngạn nói với cô mười phút, nhưng bây giờ cô cũng không biết có đã bao nhiêu cái mười phút trôi qua.
Chắc là anh đã đi rồi.
Cô nghĩ, nếu vậy thì cô chỉ còn cách tự gọi xe về khách sạn thôi.
Trong lòng vốn tính toán như vậy, nhưng khi đi ra cô vẫn thấy chiếc xe của anh vẫn đỗ ở chỗ cũ.
Trong thời tiết thế này, trời tối nhanh, trên trời cũng không nhìn thấy các vì sao.
Đèn xe trong ô tô vẫn sáng, mờ ảo màu vàng, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh trong xe.
Người đàn ông đang gục trên tay lái, cũng không biết có phải anh đang ngủ hay không, cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Vậy là anh không rời đi, Thư Thanh Nhân nghĩ.
Cô đang định đi về phía xe của anh, cổ tay đột nhiên bị người ta từ phía sau nắm lấy.
Lúc đầu cô còn tưởng là Tống Tuấn Hành, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Tống Tuấn Kỳ.
Cô và Tống Tuấn Kỳ không tiếp xúc nhiều, không rõ người này muốn làm gì.
"Chị dâu, à không đúng, chị dâu trước," Tống Tuấn Kỳ cười híp mắt nhìn cô, "Đã trễ thế này, có cần tôi đưa cô về nhà không? Một người phụ nữ độc thân như cô, cứ như vậy mà đi thì rất nguy hiểm đó."
------oOo------
/83
|