Không lâu sau đó chương trình năm chữ Phúc mở thưởng, Thẩm Tư Ngạn mở bao lì xì được sáu tệ tám đồng tám, Thư Thanh Nhân vốn định chế giễu anh, kết quả nhìn bao của mình, một tệ sáu đồng tám.
Cô lập tức ngậm miệng không nói.
Thẩm Tư Ngạn liếc số tiền của cô, vẻ mặt cười như không cười nói: "Vất vả thu nhập chữ Phúc, kết quả được mấy tệ, cô nhỏ, cô thật sự rất chăm chỉ lo việc nhà đó nha."
Thư Thanh Nhân không để ý đến anh nữa, ném điện thoại qua một bên tiếp tục xem chương trình cuối năm.
Đến chương trình không hay lắm, cô cuộn người trên ghế sô pha, hơi ấm từ máy điều hòa không khí thổi từ trên đỉnh đầu xuống, tiếng nói chuyện ca hát của những người trong TV đều trở thành bài hát ru con ngủ.
Lúc này đèn sáng rực, cả căn phòng trông rất náo nhiệt, nhưng không phải do mấy giờ trước, chỉ là sự náo nhiệt giả tạo là đến từ ánh đèn và âm thanh.
Trên bàn trà có bày biện đồ ăn vặt nhưng cô không động vào, đồ đạt được bày trên bàn rất đẹp.
Cũng giống như những bộ phim thần tượng chiếu trên TV, nhà của nhân vật chính luôn sạch sẽ như mới, khán giả nhìn rất thích mắt, nhưng chẳng có chút cảm giác nào giống như đang sống ở trong nhà của người bình thường.
Nếu như chủ căn nhà này không phải là người có bệnh sạch sẽ cực đoan, thì căn nhà sẽ không có dáng vẻ sạch sẽ tuyệt đối như vậy.
Vẫn là Thẩm Tư Ngạn được lời mời của cô, khách khí chọn vài món ăn vặt, anh không thích ngọt, cũng không thích quá mặn, cay cũng không ăn được, là một người sống sờ sờ có dạ dày của Hoàng đế như anh, chỉ ăn được mấy miếng rồi ném ở trên bàn, không động vào nữa.
Giấy gói bánh kẹo bóc dở lộn xộn ở trên đĩa, Thẩm Tư Ngạn vẫn đang chọn món bánh mình thích.
"Không có cái nào vị nhạt nhạt một chút à?" Anh vừa chọn vừa phàn nàn.
Người đàn ông bắt bẻ chọn mấy món bánh kẹo nhỏ cầm lên rồi lại ném xuống, những món không thích đều bị quăng sang một bên.
Thư Thanh Nhân ôm gối ôm, nhìn anh bỗng nhiên bật cười.
Cô nhắm mắt, bên tai là tiếng từ TV phát ra, cùng tiếng đàn đàn ông chọn đồ ăn vặt, tiếng giấy đóng gói ma xát nhau vang lên sột soạt.
Mùi khói pháo hoa nồng đặc, giống như quay lại thời còn bé, khi cùng cha mẹ đón Tết Nguyên Đán.
Đây là Tết Nguyên Đán, phải có người ở bên cạnh cùng đón năm mới, mới gọi là Tết Nguyên Đán.
Trong bầu không khí ấm áp, yên tâm thế này, cơn buồn ngủ của cô đến rất nhanh.
Thật ra sa khi ký hợp đồng, cô định nghỉ ngơi cho thật đã, nhưng rồi phải xử lý tin tức ly hôn, rồi lại đối mặt với áp tức từ lời nói của Từ Lâm, hằng đêm cô đều trằn trọc, toàn bộ dê trên khắp Trung Quốc này đều sắp bị cô đếm hết, cũng chưa chắc đã ngủ được.
Rõ ràng rất muốn ngủ, nhưng đại não lại tỉnh táo đến lạ thường, cảm giác này khiến cho cô không biết phải làm sao.
Đến khi kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, Thư Thanh Nhân đã rất lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ, cô dựa trên ghế sô pha, đầu gối lên gối, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
"Năm mới đến rồi!"
Trong TV, người dẫn chương trình trăm miệng một lời tuyến bố năm mới đã đến.
Thư Thanh Nhân dụi mắt, có chút mờ mịt, "Mười hai giờ rồi sao?"
"Đến rồi." Thẩm Tư Ngạn ngồi bên cạnh cô, giọng nói rất nhẹ, "Chúc mừng năm mới."
Thư Thanh Nhân ngây người một lúc, sau đó mới đáp, "Chúc mừng năm mới."
Anh nói tiếp: "Ngủ tiếp đi."
Thư Thanh Nhân lắc đầu, Thẩm Tư Ngạn còn ngồi ở bên cạnh, sao cô có thể tiếp tục ngủ được.
Điện thoại di động để ở một bên không ngừng rung lên, vừa qua 0 giờ, có rất nhiều người nhắn tin chúc mừng năm mới cho cô.
Cô cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời tin nhắn những người quan trọng trước.
Từ Thiến Diệp: [Vừa đúng 0 giờ mình đã gửi tin nhắn chúc phúc, mình là người đầu tiên chứ hả/ Đắc ý]
Hầu hết những người khác đều là những lời chúc mừng năm mới theo kiểu mẫu, chỉ có tin nhắn này là đặc biệt khác biệt.
Thư Thanh Nhân: [Không phải]
Từ Thiến Diệp: [??? Là ai đã phá kỷ lục hằng năm mình là người đầu tiên gửi cho cậu lời chúc mừng năm mới? Mợ nó mình chỉ hơi chậm một chút, hơi chậm một chút xíu thôi mà đi tong bao công sức của mình, má, mình đi tự kỷ đây]
Từ Thiến Diệp: [Hu hu]
Từ Thiến Diệp: ["Cầm cây đại dao bốn mươi mét.jpg]
Thư Thanh Nhân lén nhìn Thẩm Tư Ngạn dường như cũng đang trả lời tin nhắn.
Mấy tháng trước, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ người sẽ cùng mình trả qua năm mới sẽ là Thẩm Tư Ngạn.
Ngoài tin nhắn của Từ Thiến Diệp còn rất nhiều tin nhắn của những người khác, Thư Thanh Nhân bất ngờ khi thất Tống Tuấn Hành cũng gửi tin cho cô.
Lời chúc mừng năm mới của anh ta vẫn luôn đơn giản, Thư Thanh Nhân đã quen với việc sao chép tin nhắn của anh ta rồi gửi lại cho anh ta.
Chỉ là năm nay tin nhắn anh ta gửi đến đã có khác biệt.
[Chúc mừng năm mới, ở nhà vẫn ổn chứ?]
Đúng rồi, ngoại trừ Từ Lâm nữ sĩ và mấy người họ hàng trong nhà, không ai biết năm nay cô ăn tết ở khách sạn.
Trong nhóm bạn bè đều chụp ảnh cơm tất niên rồi đăng lên, chỉ có cô là album ảnh trống trơn, không đăng gì hết.
Nói đi nói lại thì trong nhóm bạn bè luôn có hai loại người, một loại là khinh thường khoe khoang, một loại là không khoe khoang được, cô là điển hình của loại người thứ hai.
Thư Thanh Nhân nhìn bài đăng trên nhóm bạn bè của mình, cô nhận ra bản thân đã hơn mấy tháng nay không đăng bài đăng gì, động thái gần đây nhất là bài chia sẻ tài khoản chứng thức của công ty cô.
Cô cũng không phải là người nhàm chán đến vậy, cô cũng có lưu rất nhiều meme vui nhộn, rất nhiều câu nói hot trên mạng cô cũng biết.
Nhưng gần đây cô không biết nên đăng cái gì, có lẽ là do cô vật lộn với cuộc sống mấy tháng nay đến sứt đầu mẻ trán, khó tìm được thứ gì đó thích hợp để đăng trong vòng bạn bè trong khoảng thời gian vừa rồi.
Thư Thanh Nhân trả lời anh ta: [Vẫn tốt]
Tống Tuấn Hành nói, qua tết, nhà anh ta muốn nói chuyện với cô và mẹ cô.
Thư Thanh Nhân không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, cô không từ chối, chỉ hỏi hẹn thời gian ngày bàn chuyện.
[Anh đã nói nguyên nhân dẫn đến chuyện này cho bọn họ rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên trì muốn nói chuyện với bên Thư thị]
Thư Thanh Nhân biết anh ta nói đến nguyên nhân của chuyện gì, nếu như nói đến nguyên nhân ly hôn, anh ta là người họ Tống, bên người nhà của anh ta thể nào cũng sẽ cảm thấy chuyện này là do cô cố tình gây sự.
Theo lương tâm mà nói, Tống Tuấn Hành và cô ngoại trừ không giống như đôi vợ chồng bình thường khác, thì những điểm khác không có gì để bới móc cả.
Anh ta chưa từng để cô phải xử lý mấy chuyện mối quan hệ rườm rà phức tạp trong gia đình mình, đừng nói là mẹ kế và em trai của anh ta, ngay cả bố của anh ta cô cũng rất ít gặp.
Người ngoài đều nói tình huống của Tống thị rất phức tạp, làm vợ của nhà này sẽ rất vất vả, nhưng trên thực tế, Tống Tuấn Hành chưa từng để những vấn đề này bày ra trước mắt cô, anh ta luôn nói với cô, em không cần quan tâm đến mấy chuyện này, để cho anh xử lý là được.
Từ đầu đến cuối anh ta đều khiến cô cảm thấy người cô gả cho chỉ là bản thân anh, chứ không phải Tống thị.
Điều này dẫn đến rất nhiều vướng mắc phía sau.
[Ly hôn thì cũng đã ly rồi, chẳng lẽ anh muốn đổi ý?]
Cô nói câu này hơi có ý chất vấn.
[Không có, em yên tâm]
[Chúng ta gặp mặt nói chuyện trước đi, anh nói cho em một chút tình huống trước]
[Có thể không?]
Mấy tin nhắn trả lời liên tục này của anh khiến cô do dự một lúc.
Cô và Tống Tuấn Hành ly hôn, không có nghĩ là từ đây cô và Tống thị không còn bất kỳ liên quan gì nữ.
Hành động lần này của Tống Tuấn Hành cũng là vì muốn tốt cho cô, thậm chí nếu như Tống thị đang muốn hủy bỏ cuộc ly hôn này, thì hành động lần này của Tống Tuấn Hành chẳng khác gì đang chống đối lại gia đình mình.
[Được]
Có lẽ là do cô nhìn chằm chằm điện thoại quá lâu, Thẩm Tư Ngạn ngồi bên cạnh đã trả lời tất cả tin nhắn xong, anh đang dựa vào ghế sô pha, giống như vô tình hỏi cô: "Cô đang nói chuyện phiếm với ai mà chăm chú thế?"
Thư Thanh Nhân tắt màn hình điện thoại, cô cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm.
"Tống Tuấn Hành."
Thẩm Tư Ngạn nhướng lông mày, giọng nói lạnh dần, "Đã ly hôn rồi, cô và anh ta còn có chuyện gì hay mà nói?"
Cô công bố tin ly hôn trước mặt truyền thông nên Thẩm Tư Ngạn biết cũng không phải là chuyện bất ngờ gì, chỉ là lúc mới gặp thấy anh phản ứng giống như bình thường không hề nhắc đến chuyện ly hôn của cô, cô còn cho rằng anh ở Hồng Kông xa xôi cho nên không chú ý đến mấy tin tức này.
Thư Thanh Nhân không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói qua loa: "Có rất nhiều chuyện để nói."
"Ý là hai người cũng đã ly hôn rồi, tất nhiên cũng sẽ vẫn giữ liên lạc, nhưng ngay cả qua năm mới rồi cô còn muốn nói chuyện với chồng trước của mình thật đấy à?"
Chuyện Tống Tuấn Hành nói với cô cũng là chuyện liên quan đến cô, cô cũng không thể bởi vì hôm nay là 30 tết mà cố ý bơ anh ta được, điều này chẳng khác gì cô đang tự kéo dài chiến tuyến của bản thân, không có lời.
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Cũng không thể vì hôm nay là đêm giao thừa mà không trả lời tin nhắn chứ?"
"Người phụ nữ này, cô đơn giản là không có lương tâm," Thẩm Tư Ngạn đứng dậy định rời đi, giọng điệu mỉa mai cô, "Vậy đến đi, tôi nhường lại chỗ này cho đôi vợ chồng đã ly hôn gặp mặt.
Một lát nữa cô trực tiếp nói với chồng cũ của mình đến ăn tết với cô đi, chỉ gọi điện thoại cũng không hay, hẹn anh ta đến đây ngồi trước mặt cô."
"Anh chờ một chút." Cô vươn tay kéo ống tay áo anh.
Thẩm Tư Ngạn quả nhiên dừng bước, mặc cho cô lôi kéo mình, hừ lạnh nói: "Sao nào? Không gọi anh ta đến à?"
Thư Thanh Nhân nói: "Tôi sẽ không để anh ta đến đây."
Người đàn ông mím môi, sắc mặt lạnh lùng, nhưng lại không kiềm chế được vui mừng đang dâng trào trong lòng.
Nhưng câu cô nói ngay sau đó càng khiến anh tức giận hơn.
"Tội dự định mấy ngày nữa hẹn anh ta ra nói chuyện."
Môi mỏng của Thẩm Tư Ngạn hạ xuống, sắc mặt lộ vẻ tức giận, "Hai người còn định gặp mặt?"
"Có một số việc, nói qua điện thoại không nói rõ ràng hết được," Cô nói, "Trực tiếp gặp mặt nói thuận tiện hơn."
"Tùy cô."
Thẩm Tư Ngạn buông xuống một câu sau đó không nói gì nữa, trực tiếp đi ra cửa đi về phía phòng đối diện.
Thư Thanh Nhân cũng đứng lên theo, đứng sau lưng anh gọi với theo, "Anh định về phòng sao?
Đáp là cô là một tiếng ừ.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy, ngủ ngon." Sau đó nhìn anh rời đi.
Thẩm Tư Ngạn vừa đóng cửa phòng lập tức hối hận.
Giọng điệu tủi thần vừa rồi của cô là có ý gì, nếu như không muốn một mình ở lại trong phòng thì chỉ cần mở miệng nói với anh là không phải được rồi sao?
Trong lòng anh cũng biết tính khí dở hơi kia của cô, anh cũng biết bản thân không nên tức giận với cô, cuối cùng cũng chỉ tự trách bản thân quá hẹp hòi.
Cho dù hôm nay cô thật sự gọi Tống Tuấn Hành đến, anh có tư cách gì để lại đuổi Tống Tuấn Hành đi đây.
Thẩm Tư Ngạn dựa vào cửa, càng nghĩ càng bực bội.
Anh lấy điện thoại ra định hỏi cô có phải cô nhất định phải gặp mặt Tống Tuấn Hành không, ngón tay anh dừng ở trên avatar Wechat của cô một lúc lâu cũng cùng cũng không gõ ra được một chữ nào.
Cuối cùng không cẩn thận nhấn vào tài khoản của cô, ở bên cột trạng thái của cô, phát hiện cô vừa mới đăng bài lên vòng bạn bè.
Từ trước đến giờ trang chủ của cô vẫn luôn để trống.
Chỉ là hôm nay hiếm khi thấy cô đăng ảnh lên vòng bạn bè, trong ảnh là cái TV và một góc của bàn trà.
Không có viết gì chỉ để mấy cái icon.
[-nhảy cẫng- hì hì- đáng yêu]
Từ Thiến Diệp bình luận ở bên dưới.
[Bà cô ơi! Trong vòng bạn bè thân thiết của Thư Thanh Nhân có đăng bài đăng mới!]
Thư Thanh Nhân trả lời: [Đến mức đó luôn đó hả]
Từ Thiến Diệp trả lời: [Cậu sao thế, không giống cậu chút nào, hôm nay cậu còn biết dùng icon dễ thương- nghi ngờ?]
Thư Thanh Nhân trả lời: [Qua năm mới mình không thể vui vẻ à?]
Thẩm Tư Ngạn khẽ hừ một tiếng, cầm di động bất đắc đắc dĩ hai mắt nhắm nghiền.
Vừa đau lòng, vừa tức giận, vừa vui vẻ.
Anh quay đầu lại đi gõ cửa phòng cô.
"Cô nhỏ."
Người ở bên trong lên tiếng, "Sao thế?"
"Mở cửa cho tôi đi vào đi."
"Không phải anh về phòng mình rồi à?"
Anh nói: "Hôm nay cho tôi ở lại đi, cho tôi ngủ ở trên ghế sô pha của cô nhé."
Giọng nói của cô bỗng dưng đến gần hơn rất nhiều, hiển nhiên là cô đã đến bên cạnh cửa, "Cho tôi một lý do."
"Tôi không muốn ở một mình," Anh khẽ nói, "Tôi sợ."
Cửa được mở ra, Thư Thanh Nhân đứng ở trước cửa, có chút tủi thân nhìn anh.
"Vừa rồi anh tức giận cái gì thế? Là tôi lại nói gì khiến anh không vui sao? Anh nói với tôi đi, nếu thật thì là tôi sai rồi." Cô bĩu môi, rất không tình nguyện nhưng lại không thể không nói, "Hay là tôi giải thích với anh."
Anh che trán, sầu muộn thở dài.
"Không liên quan đến cô, là do não tôi bị rút gân," giọng của Thẩm Tư Ngạn hơi khàn, nói một câu tối nghĩa, "Cô nhỏ, cô muốn đi gặp anh ta thì đi đi."
Anh cũng đã hèn mọn đến mức này rồi.
Thẩm Tư Ngạn, mày thật không có tiền đồ.
Ở trong lòng anh tự cười bản thân, Thư Thanh Nhân mở cửa cho anh, anh nghiêng người đi vào trong phòng.
Không chỉ đi vào phòng, Thẩm Tư Ngạn còn chụp một bức ảnh góc độ không khác mấy với bức ảnh của Thư Thanh Nhân đăng trong vòng bạn bè.
chụp xong anh cũng đăng trên vòng bạn bè của mình.
Sau đó anh kéo Tống Tuấn Hành vào một nhóm riêng, trong nhóm này chỉ có Tống Tuấn Hành và một người bạn mới có thể thấy được, ngay cả Thư Thanh Nhân cũng không biết chuyện này.
Tống Tuấn Hành ở xa hình thấy bài đăng này, mất ngủ cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau Tống Tuấn Hành một mạch chạy thẳng đến khách sạn của Thư Thanh Nhân.
Thư Thanh Nhân ở bên này không hề biết gì, đến sáng ngày hôm sau, sáng sớm đã có người gõ cửa phòng của cô, cô híp mắt duỗi lưng một cái rồi mới hỏi ai thế, người ngoài cửa đáp lại anh ta là Tống Tuấn Hành.
Thư Thanh Nhân hơi nghi ngờ một chút, mùng một đầu năm, anh ta không ở nhà của anh ta, chạy đến chỗ cô làm gì?
Cô lại nhìn Thẩm Tư Ngạn đang nằm trên ghế sô pha ngủ quên cả trời đất.
Người đàn ông dáng vóc cao lớn, gần như nửa chân gác ra ngoài ghế sô pha, anh ngủ rất yên tĩnh, dường như còn đang đắm chìm trong giấc mơ đẹp của mình.
------oOo------
/83
|