Thư Thanh Nhân trốn vào trong phòng, để lại hai người đàn ông mặt đối mặt nhìn nhau, ai cũng nhìn đối phương thấy không vừa mắt.
Thẩm Tư Ngạn lạnh nhạt cười hai tiếng.
Trong buổi tiệc thường niên anh uống hơi nhiều rượu, anh hơi mệt chút, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Anh không có ý định để ý đến Tống Tuấn Hành, đối phương lại đi trước một bước gọi anh lại, "Giám đốc Thẩm, chúng ta nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì?" Thẩm Tư Ngạn xoay người lại, giọng điệu không kiên nhẫn, "Nếu anh muốn biết vì sao tôi và vợ anh ở đối diện phòng nhau, không bằng anh trực tiếp hỏi cô ấy đi."
Giọng nói của Tống Tuấn Hành rất bình tĩnh, "Bất luận là vì sao hai người lại ở chung cùng một khách sạn thậm chí ở chung cùng một tầng.
Giám đốc Thẩm, có một số người anh nên giữ khoảng cách một chút, tôi hy vọng anh hiểu được điều này."
Tống Tuấn Hành đang cảnh cáo anh.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Nếu như tôi không hiểu thì sao?"
Tống Tuấn Hành nhíu mày, tức giận nói: "Thanh Nhân là vợ của tôi."
Thẩm Tư Ngạn mỉa mai, "Anh có coi cô ấy như một người vợ mà đối xử không?"
Sắc mặt Tống Tuấn Hành lạnh tanh, "Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến giám đốc Thẩm."
"Đã không liên quan đến tôi, vây thì không cần phải nói nữa."
Thẩm Tư Ngạn một câu cũng không muốn nghe thêm, phất tay sau đó quay người bỏ vào phòng, coi nhưng là nói một tiếng ngủ ngon với Tống Tuấn Hành.
"Giám đốc Thẩm," Tống Tuấn Hành lần nữa gọi anh lại, "Giữa anh và Thanh Nhân cũng không phải lần dầu tiên xảy ra kiểu hiểu nhầm thế này, chúng ta đều là đàn ông, trong lòng anh đang nghĩ gì tôi hiểu rất rõ."
Thẩm Tư Ngạn khoanh tay trước ngực, dựa vào tường liếc anh ta, "Tôi nghĩ gì? Ngược lại là anh có thể phân tích cho tôi biết được không?"
Tống Tuấn Hành: "Nói ra đều không tốt cho cả danh tiếng của anh và Thanh Nhân, hy vọng giám đốc Thẩm có thể biết dừng đúng lúc."
Thẩm Tư Ngạn tiến lên hai bước, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Không nói ra cũng chưa chắc tôi sẽ dừng lại."
Tống Tuấn Hành mím môi, "Nhưng chồng của cô ấy là tôi."
"Bây giờ đúng là anh thì thế nào? Đợi sau khi hai người ly hôn, anh còn có thể hùng hồn đứng ở trước mặt tôi, cảnh cáo tôi sao?" Thẩm Tư Ngạn cười nhạo.
Tống Tuấn Hành bỗng nhiên híp mắt.
Thẩm Tư Ngạn chưa biết hai người bọn họ đã thỏa thuận ly hôn, Thanh Nhân chưa nói cho người này biết.
Sắc mặt của Tống Tuấn Hành vừa rồi còn lạnh lùng bỗng như cong môi nở nụ cười, "Giám đốc Thẩm, chỉ cần tôi và Thanh Nhân không ly hôn, bất kể cô ấy có công nhận anh hay là không, thì thân phận của anh vĩnh viễn là người thứ ba.
Người đàn ông chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, thanh danh cũng chưa chắc dễ dàng hơn so với phụ nữ làm người thứ ba đâu."
Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên, đùa cợt nói: "Đàn ông bị người khác chen chân vào cuộc hôn nhân giống như anh thì cũng không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo đâu."
Dáng vẻ đã chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác mà còn châm chọc người bị hại của Thẩm Tư Ngạn thật sự rất gợn đòn, mặc dù Tống Tuấn Hành đã đè nén cảm xúc tức giận, cố gắng hết sức để nói chuyện với Thẩm Tư Ngạn một cách bình tĩnh, chỉ là trong lòng hận không thể lập tức đè người này xuống đất đấm cho mấy đấm.
Tống Tuấn Hành nghĩ được, anh ta cũng sẽ làm được.
Nhưng mà hai người đàn ông cao tương đương nhau, Thẩm Tư Ngạn tất nhiên sẽ không phối hợp để bị đánh, anh ta dùng sức dồn Thẩm Tư Ngạn vào tường, tay phải nắm cổ áo của anh tạm thời chặn anh lại.
Thẩm Tư Ngạn không những không tránh, ngược lại còn nắm lấy tay tay của anh ta giữ ở cổ áo của mình, nở nụ cười đúng chất du côn hỏi lại anh ta: "Giám đốc Tống cũng thô bạo với phụ nữ nuôi bên ngoài của mình như vậy sao?"
Tống Tuấn Hành sửng sốt, sắc mặt sầm xuống, "Cho dù giữa tôi và Thanh Nhân có xảy ra chuyện gì, thì đây cũng không phải là lý do để anh chen chân vào."
"Làm người không nên có quá đề cao tiêu chuẩn kép của bản thân như vậy, tôi sẽ bất bình thay cô nhỏ." Thẩm Tư Ngạn chẳng hề để ý đến anh ta, nhếch miệng cong lên độ cong trào phúng anh ta.
Tống Tuấn hành tức giận bật cười, thấp giọng châm biếm, "Còn tôi đây là lần đầu tiên phát hiện, Thẩm thị của các anh bất luận là ở trên phương diện làm ăn hay là trong cuộc sống cá nhân, đều rất mặt dày vô sỉ."
Thẩm Tư Ngạn vui vẻ đón nhận từ hình dung này, "Giống nhau thôi."
Cơn thịnh nộ của Tống Tuấn Hành đã lên đến đỉnh điểm, anh ta trực tiếp vung nắm đấm về phía mặt Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn bị một đấm này đánh lệch mặt qua một bên, lưỡi chống vào răng nói: "Tống Tuấn Hành, anh cho rằng anh đánh tôi đấm, tôi sẽ ngoan ngoãn rời khỏi?"
"Không nói đến chuyện rời đi, vì giữa chúng tôi chưa bao giờ có vị trí của anh." Tống Tuấn Hành lạnh giọng nói, "Thẩm Tư Ngạn, một năm trước mẹ của Thanh Nhân chọn đối tượng thông gia cho cô ấy, lúc đó anh ở chỗ nào? Anh vẫn còn đang ở Hồng Kông làm vương gia sống trong kim cương của mình, nhưng lúc đó tôi đã từ nước Anh chạy về, nên cô ấy mới gả cho tôi, lúc này anh mới xuất hiện, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
Lông mày của Thẩm Tư Ngạn nhíu chặt, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.
Tống Tuấn Hành lui về phía sau hai bước, nâng mắt kính lên, bình tĩnh nói, "Hai người đã bỏ lỡ nhau.
Chẳng qua bây giờ anh thích cô ấy nhiều hơn những người khác, nhưng cô ấy vẫn là Tống phu nhân, nhà chồng của cô ấy là nhà họ Tống, không phải Thẩm, anh không có bất kỳ thân phận gì, bởi vì anh là người thứ ba."
Thẩm Tư Ngạn thấp giọng chửi, "Mẹ nó."
Sau đó anh tiến lên hai bước, tức giận trả một đấm vừa rồi lại cho Tống Tuấn Hành.
Bọn họ mỗi người chỉ đấm đối phương một cái, nhưng vì ai cũng đều ra tay rất mạnh, nên lúc này ở trên mặt chỗ bị đánh đã bắt đầu trở nên bầm tím.
Hai người đàn ông của giới thượng lưu mặc trên mình bộ đồ được cắt may khéo léo đang đứng ở trên hành lang dãy phòng VIP đánh nhau.
Nhân viên an ninh phụ trách an ninh của tầng này dường như ngay lập tức chạy đến, toàn bộ quá trình không quá nửa phút, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.
Bảo vệ la lớn, "Tiên sinh! Xin các anh bình tĩnh một chút!"
Thư Thanh Nhân đang nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, tiếng hét này của bảo vệ khiến cô giật mình ngồi bật dậy.
Thật sự đánh nhau à?
Cô vốn yên tâm chạy về phòng mình trốn vì cảm thấy hai người đàn ông này đều xuất thân từ xã hội thượng lưu, đều là những người nhận được giáo dục trí thức của giới tinh anh, chắc là sẽ không giống như người đàn ông lưu manh chợ búa lỗ mãng, một câu không vừa ý là lao vào đánh nhau.
Không biết rốt cuộc là do cô đã đánh giá cao sự nhẫn nại của hai người đàn ông này, hay là cô đã đánh giá quá cao chất lượng chung của toàn bộ tầng lớp thượng lưu.
Thư Thanh Nhân mở cửa phòng, mấy nhân viên an ninh đã kéo hai người đàn ông tách ra.
Cô nhìn trên mặt hai người này đều đã bầm tím, suýt chút nữa là hét lên ngay tại chỗ.
"Hai người điên rồi, ở chỗ này đánh nhau?" Thư Thanh Nhân tức giận trừng hai người: "Không ngại mất mặt à?!"
Bảo vệ biết Thư Thanh Nhân, lúc này anh ta có hơi ngớ người, "Thư tiểu thư, chuyện này.
.
.
"
"Thật xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt gây phiền phức cho các anh rồi," Thư Thanh Nhân nói xong quay lại nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, trầm giọng nói, "Anh về phòng anh trước đi."
Thẩm Tư Ngạn dùng ngón cái lau vết máu trên khóe môi, mặt lạnh hỏi cô: "Ở đâu còn một người nữa, cô mặc kệ?"
Nếu như có thể, ai cô cũng không muốn để ý đến.
Thư Thanh Nhân chỉ vào cửa phòng của mình, "Tống Tuấn Hành, anh đi vào, chúng ta nói chuyện."
Mấy nhân viên an ninh trơ mắt nhìn hai người đàn ông vừa rồi bọn họ vất vả mãi mới kéo ra được, vậy mà bây giờ ngoan ngoãn quay về phòng của mình.
".
.
." Sớm biết như vậy, vừa rồi bọn họ sẽ không tốn sức khuyên ngăn cái gì nữa, trực tiếp gõ cửa phòng gọi Thư tiểu thư là được.
Thẩm Tư Ngạn nhìn Tống Tuấn Hành đi vào phòng Thư Thanh Nhân, sau đó lại nhìn Thư Thanh Nhân dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
Giữa vợ chồng có vấn đề gì vốn nên đóng kín cửa nói chuyện, anh là một người ngoài tất nhiên phải thành thật trở về phòng của mình.
Anh cũng dùng sức đóng cửa thật mạnh, cuối cùng còn không nhịn được đá vào cửa một cái.
Nhân viên an ninh thấy mọi người đều đã rời đi, cửa phòng cũng đã đóng, thở phào một hơi, mỗi người đều tự quay lại vị trí tuần tra của mình.
Ở sau cánh cửa phòng, Thư Thanh Nhân cắn răng, từ câu từng chữ nói rất rõ ràng, "Tống Tuấn Hành, tôi lại nói với anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn.
Không cần biết tin tức ly hôn khi nào mới công bố, anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, hôm nay cũng càng không nên xuất hiện ở đây."
Sắc mặt Tống Tuấn Hành tối sầm lại, không trả lời cô mà hỏi lại, "Sao em và Thẩm Tư Ngạn lại ở chung cùng một khách sạn? Là anh ta đi theo em đến đây?"
Vẻ mặt Thư Thanh Nhân không hiểu ý của anh ta, "Không phải, là tôi chuyển vào sau anh ta, trước khi tôi đến đây, anh ta đã ở bên đối diện rồi."
"Giữa hai người.
.
."
"Không liên quan đến anh," Thư Thanh Nhân cắt ngang lời anh ta, "Bất kể là anh ta, hay là người đàn ông khác ở đối diện phòng của tôi, chuyện này đề không có liên quan gì đến anh."
"Thanh Nhân," Giọng của Tống Tuấn Hành run run, hai tay đang buông thõng dùng sức nắm chặt lại thành nắm đấm, "Anh không có cách nào chịu đựng được việc anh ta và em ở cùng một khách sạn."
Cô bật cười thành tiếng, "Cho nên? Anh bảo tôi phải đổi khách sạn? Hay là để Thẩm Tư Ngạn đổi khách sạn đây? Tống Tuấn Hành, anh tự hỏi lòng mình đi, bây giờ anh còn tư cách để đưa ra yêu cầu sao?"
Tống Tuấn Hành nhắm mắt, không nói thành lời.
Thư Thanh Nhân thấy anh ta không nói lời nào, đi thẳng đến cạnh cửa mở cửa phòng ra, nghiêng người nhường chỗ cho anh ta, "Những lời nên nói tôi cũng đã nói với anh rồi, sau này anh đừng đến nữa.
Ngày mai còn phải đi làm, anh định bưng gương mặt đầy vết thương như này cần thận bị nhân viên bàn tán đấy, nhanh về xử lý vết thương đi."
"Được, em nghỉ ngơi sớm một chút." Cuối cùng anh ta chỉ có thể nói được câu này.
Thư Thanh Nhân tiễn anh ta ra tận cửa thang máy, chờ sau khi thang máy đến nơi, cô nhìn anh ta bước vào bên trong.
"Tống Tuấn Hành, tôi không còn yêu anh," Cửa thang máy dần dần đóng lại, cô nhẹ nhàng nói ra, "Đừng cố gắng cứu vãn nữa, cũng đừng đến tìm tôi nữa, để mối quan hệ này kết thúc trong yên lặng đi, như vậy ít nhất giữa chúng ta còn có một chút ký ức đẹp về nhau, coi như tôi xin anh đó, giải thoát cho tôi đi."
Sau khi cô nói xong câu đó, cửa thang máy cũng hoàn toàn đóng lại.
Tống Tuấn Hành cảm thấy mất mat, anh ta tiến lên hai bước, muốn mở cửa thang máy ra, nhưng thang máy được điều khiển bằng máy móc cứ từ từ đi xuống không thương tiếc.
Từ tận đáy lòng anh ta bỗng nhiên dâng lên một dự cảm mãnh liệt, cái thang máy này đang đưa anh ta dần dần rời xa khỏi cuộc sống của cô, một khi cửa đóng lại, giữa bọn họ thật sự sẽ trở nên không còn gì nữa.
Tống Tuấn Hành không mở được cửa, chỉ có thể chống tay trước cửa thang máy, giống như cô vẫn còn đang đứng trước cửa thang máy.
Nhưng anh ta biết đó là điều không có khả năng.
Một năm này, anh ta và cô cùng ở chung một mái nhà, đáng tiếc là tình yêu đã lướt qua bọn họ.
Ngăn cách bởi một bức tường, mỗi người một giường, anh ta đã từng có những đêm nửa đêm không ngủ được, một mình đối mặt mới bóng tối và lạc lõng, nhưng anh ta lại chưa bao giờ nghĩ sẽ đứng dậy đi qua bên phòng hỏi cô có cần người ở cùng mình không.
Tống Tuấn Hành nhắm mắt, anh ta đến sớm hơn Thẩm Tư Ngạn một bước, nhưng một năm trước anh ta đã bỏ lỡ Thanh Nhân, một năm sau anh ta vẫn bỏ lỡ cô.
Anh ta vừa mới dùng những lời này để tổn thương một người đàn ông khác, giờ phút này tất cả những lời nói đó lại đang dội lại về phía anh ta không thiếu một chữ.
***
Thư Thanh Nhân về đến phòng, cuối cùng cô không gắng gượng nổi ngã khụy trên mặt mặt đất.
Cô nhắm mắt lại, bỗng lớn tiếng bật khóc.
"Tên khốn," Cô vừa khóc vừa mắng Tống Tuấn Hành, "Làm những việc này làm gì!"
Nếu biết trước bọn họ sẽ đi đến bước này, khi mới kết hôn cô sẽ tự tát mình hai cái thật mạnh, cô tình nguyện đóng vai một người máu lạnh vô tình cũng không muốn thích Tống Tuấn Hành, càng không muốn nhận được chút ấm áp từ anh ta.
Hoặc là trước đó dứt khoát đào hôn, cho dù Từ Lâm nữ sĩ đánh cô mắng cô hay nhốt cô lại, cô cũng sẽ không đồng ý kết hôn với anh ta.
Cô không có trái tim sắt đá, Tống Tuấn Hành đối với cô tốt, lúc đó cô sẽ lập tức ngốc nghếch rơi vào bẫy của anh ta.
Bây giờ bức ra vẫn chưa muộn, nhiều lắm chỉ là khó chịu một chút, qua một thời gian sẽ tốt hơn.
"Không có sao hết, tất cả rồi sẽ không sao hết."
Cô an ủi bản thân, dùng sức quệt đi nước mắt, tay chống lên đất đứng dậy, lết đôi chân mềm oặt đi vào trong toilet hất nước lạnh rửa mặt.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, Thư Thanh Nhân thấy hai mắt của cô đỏ ửng.
Cô thở dài, nghĩ cần phải khẩn cấp cấp cứu cho mắt một chút, không thì sáng mai cô sẽ phải đi làm với đôi mắt sưng.
Làm sếp mà mang khuôn mặt này đi làm, không biết sẽ bị người ta thì thầm to nhỏ thế nào đây.
Thư Thanh Nhân chợt nhớ vừa rồi Tống Tuấn Hành đánh nhau với Thẩm Tư Ngạn, trên mặt Thẩm Tư Ngạn hình như cũng bị thường.
Tống Tuấn Hành về nhà sẽ có người giúp việc hỗ trợ xử lý vết thương, Thẩm Tư Ngạn ở trong phòng khách sạn, lấy đâu ra người giúp việc giúp anh xử lý vết thương.
Dù sao nói thế nào thì lý do anh bị đánh, cũng là bởi vì cô, hoặc đơn giản có thể nói là tai họa bất ngờ.
Vừa rồi cô chỉ lo gọi Tống Tuấn Hành vào trong phòng nói chuyện phân rõ giới hạn với anh ta, không quan tâm đến người bị hại thật sự là Thẩm Tư Ngạn.
Thư Thanh Nhân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đi vào phòng ngủ tìm hộp đựng thuốc.
Đây là hộp thuốc Từ Thiến Diệp đặc biệt đưa đến cho Thư Thanh Nhân, cô ấy biết con người của Thư Thanh Nhân không có kỹ năng sống còn, bên cạnh lại không có người chăm sóc.
Cô ấy lo lắng bình thường cô bị bệnh đều không muốn đi bệnh viện khám, nên cô ấy dứt khoát mua mấy loại thuốc cảm thường dùng cùng một vài loại thuốc trị thương ngoài da rồi đưa đến cho cô.
Thư Thanh Nhân không bị thương cũng không bị ốm, nhưng đến hôm nay cuối cùng hộp thuốc này cũng phát huy tác dụng của nó.
Cô cầm hộp thuốc đi đến trước cửa phòng Thẩm Tư Ngạn.
Cô gõ cửa một cái, cô còn đang ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, kết quả cửa lại mở rất nhanh.
Thư Thanh Nhân nhìn mặt của anh, bỗng dưng lại không nói thành lời.
Người đàn ông rõ ràng vừa tắm xong, mặc áo ngủ lòng lẻo, tóc còn hơi ẩm ướt, ánh mắt trong lạnh lùng như vừa mới được gội sạch bằng nước.
".
.
.
Chuyện gì."
Thư Thanh Nhân cũng không biết nên phải nói như thế nào, cúi thấp đầu, hai tay cầm chặt hộp thuốc cô cầm theo qua đây , dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh biết.
Thẩm Tư Ngạn khẽ hừ, "Giúp anh ta xử lý vết thương xong rồi à?" Anh nói xong cũng không cần cô trả lơi, nghiêng người nhường đường cho cô đi vào, giọng nói có chút nóng nảy, "Thôi được rồi, cô không cần trả lời đâu, vào đi."
Thư Thanh Nhân cầm theo hộp thuốc đi vào, anh thuận tay đóng cửa lại.
Bàn trà và ghế sô pha có một khoảng cách khá xa nhau, Thư Thanh Nhân ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà, mở hộp thuốc ra, trong hộp nhét đầu các loại thuốc với nhiều công dụng khác nhau khiến cô đờ người ra.
Cô đành phải cầm từng hộp thuốc lên, đọc hướng dẫn sử dụng xem loại nào thích hợp cho anh dùng.
Thẩm Tư Ngạn nhìn dáng vẻ lóng ngóng này của cô cũng biết cô không giúp tên kia xử lý vết thương.
Nếu như vậy thì, cô thật sự không quan tâm Tống Tuấn Hành?
Người đàn ông bĩu môi, thầm nghĩ Tống Tuấn Hành chẳng qua cũng chỉ đến thế.
"Tống Tuấn Hành còn ở trong phòng cô?" Anh mở miệng hỏi cô: "Đêm nay cô chứa chấp anh ta ở lại?"
Lời này vừa hỏi ra, Thẩm Tư Ngạn mới phát hiện từ này của anh dùng không đúng.
Cô và Tống Tuấn Hành là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa, ngay cả nằm ngủ trên cùng một cái giường, đắp chung cùng một cái chăn cũng là chuyện hiển nhiên như chuyện ban ngày, sao có thể dùng từ chứa chấp này được.
Nhưng anh lại không muốn dùng những từ khác, chỉ có thể im lặng xem như bản thân chưa từng hỏi vấn đề này.
Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Không có, anh ta về rồi."
Thẩm Tư Ngạn hiển nhiên là khá kinh ngạc với câu trả lời này của cô, không bao lâu lại hỏi tiếp: ".
.
.
Anh ta cũng đã đến tìm cô rồi, không phải là vì buổi tối ở lại ngủ cùng cô?"
Thư Thanh Nhân dường như cũng không phát hiện vấn về này quá mức riêng tư.
"Tôi ngủ một mình."
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, hờ hững "À" một tiếng.
Cuối cùng Thư Thanh Nhân cũng tìm được thuốc bôi vết thương ngoài da, cô đứng lên đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Chỗ bị đánh có đau không?"
Thẩm Tư Ngạn dựa vào ghế sô pha, miễn cưỡng nói: "Không biết."
"Anh thử ấn vào xem."
"Cánh tay không nhấc lên nổi." Khóe miệng Thẩm Tư Ngạn trùng xuống dường như có chút tủi thân, nhỏ giọng tố cáo với cô, "Vừa rồi bị Tống Tuấn Hành đánh."
Thư Thanh Nhân hơi ngạc nhiên, "Rốt cuộc các anh đánh mạnh đến mức nào? Không biết nặng nhẹ à?"
Thẩm Tư Ngạn liếc cô, giọng điệu khinh thường, "Đàn ông đánh nhau còn phải xem nặng nhẹ?"
------oOo------
/83
|