Thư Thanh Nhân bỗng nhiên nghẹn ngào đáp lại Tư Thiến Diệp, "Ừm."
Xa chạy đến khách sạn, Từ Thiến Diệp đỡ Thư Thanh Nhân xuống xe, động tác có hơi khó khăn.
“Cậu đừng dựa hết vào người mình, mình không đỡ nổi cậu đâu," Từ Thiến Diệp đẩy đầu cô, "Mình không tin cậu say đến độ ngay cả đi đường cũng không đi nổi."
Thư Thanh Nhân ôm eo Từ Thiến Diệp, nhất quyết phải đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô ấy, "Chị, chị dìu em."
Từ Thiến Diệp đau khổ than hai tiếng, "Sớm biết thế này mình đã ném cậu lại ở bên lề đường tự sinh tự diệt."
Hai người đều đi giày cao gót, dây dưa mấy phút còn chưa đi nổi vài mét.
Ánh mắt lái xe phức tạp nhìn hai vị tiểu thư này, cũng không biết bây giờ có nên phụ một tay không.
Nhưng rõ ràng vị Thư tiểu thư này đang làm nũng, thôi cứ để hai người dìu nhau đi vậy.
"Cậu đi về trước đi, đêm nay tôi ở đây với cô ấy, sáng mai cậu lại đến đón tôi."
Người lái xe nghe được câu này, lập tức như trút được gánh nặng, gật đầu đồng ý, nhanh chóng lên xe rời đi.
Từ Thiến Diệp vất vả vừa đỡ vừa kéo Thư Thanh Nhân đi vào trong thang máy, sau đó hỏi cô ở tầng mấy, việc còn lại giao cho thang máy đưa bọn họ đi.
Không thể không cảm thấy thang máy thật sự mà một phát minh vĩ đại.
Lúc thang máy đến nơi, ban đầu Từ Thiến Diệp dự định gọi mấy người nhân viên đến giúp mình đỡ Thư Thanh Nhân, kết quả Thư Thanh Nhân làm loạn không cho ai đụng vào, hất cằm cảnh cáo mấy người nhân viên kia, "Đừng đụng vào rôi, chỉ có chị của tôi với có thể đụng vào tôi."
Lòng tự trọng của nhân viên phục vụ bị đả thương , Từ Thiến Diệp nói xin lỗi bọn họ, sau đó mấy người nhân viên kia cũng quay lại vị trí trực ban ở mấy tầng lầu khác của mình.
"Người của cậu con mẹ nó làm bằng vàng à? Còn không cho người khác đụng vào, mặt mũi cũng lớn nhỉ." Từ Thiến Diệp vừa càu nhàu vừa đỡ người nào đó cả người mềm oặt đi về phòng.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, Từ Thiến Diệp loay hoay tìm thẻ phòng từ chiếc túi nhỏ của Thư Thanh Nhân, quẹt thẻ đẩy cửa phòng đi vào.
Từ Thiến Diệp như trút được gánh nặng trực tiếp quăng người lên ghế sô pha.
Thư Thanh Nhân giớ chân lên đá văng giày cao gót, co chân cuộn người nằm trong ghế sô pha.
Từ Thiến Diệp tháo trang sức ra giúp Thư Thanh Nhân, sau đó lại giúp cô thay quần áo, Từ Thiến Diệp làm xong những chuyện này, cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Mình không chịu nổi rồi," Từ Thiến Diệp trừng mắt nhìn Thư Thanh Nhân nằm ngủ giữa giường, "Mình đi tắm, cũng phải nhanh nhanh đi ngủ thôi."
Từ Thiến Diệp lo lắng cho Thư Thanh Nhân nên trong lúc tắm cũng không yên, không kịp chờ nước đổ đầy bồn tắm, chỉ kịp đứng dưới vòi sen tắm gội nhanh chóng rồi đi ra.
Quả nhiên, lúc Từ Thiến Diệp đi ra Thư Thanh Nhân đã tỉnh, cô đang đứng ngẩn người trước cái tủ trong phòng khách.
Từ Thiến Diệp vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cô, "Nhìn cái gì thế?"
Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm vào dãy rượu trong tủ kính, "Chị, chị còn muốn uống không?"
Những loại rượu này đặc biệt dành cho dãy phòng Vip này, không tính thêm phí, nhưng nhiều khách không có thói quen uống một mình trong phòng, vì vậy hầu hết những chai rượu cao cấp này thường được dùng để trang trí trong phòng.
Dù sao trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trang sức cũng tháo rồi, quần áo cũng đã thay, uống say thì cùng lắm ngả người lăn ra ngủ, nếu Thư Thanh Nhân đã muốn uống, vậy thì cùng uống thôi.
Từ Thiến DIệp gật đầu, "Được, uống nào."
Thư Thanh Nhân cười ngọt ngào, "Chị, chị thật là tốt."
Từ Thiến Diệp không quen với sự biết điều này của cô em họ, lúc này cứ luôn miệng gọi chị ơi chị à, cả người nổi hết cả da gà lên, Từ Thiến Diệp nghĩ mau mau chuốc say con bé này cho xong việc.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, xunh quanh bày một đống chai rượu, nhìn trúng chai nào uống chai đó.
Men say của Thư Thanh Nhân không những không thuyên giảm, mà lúc này lại càng chóng mặt.
Cô ôm chai rượu câu được câu không nói với Từ Thiến Diệp: "Chị, chị lại dẫn em đi hội sở chơi nhé, lần này em nghiêm túc đó, tuyệt đối không phải là vì giận dỗi đâu, chị giúp em tìm một người đàn ông nhé."
"Thôi đi," Từ Thiến Diệp "Xùy" một tiếng, "Vừa rồi mình nhờ nhân viên phục vụ dìu cậu, cậu còn ghét bỏ người ta không chạm vào, còn tìm đàn ông thế nào đây."
Sắc mặt Thư Thanh Nhân bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên, "Nhân viên phục vụ nào? Em đi xin lỗi với người ta."
Từ Thiến Diệp ợ rượu, chỉ vào cửa phòng, "Là em trai đẹp trai trực ban ở bên ngoài á."
Thư Thanh Nhân nắm được trọng điểm, "Đẹp trai?"
"Đúng rất đẹp trai," Từ Thiến Diệp sờ sờ cái cằm, nhớ lại nói, "Đáng tiếc là mình không thích nhỏ tuổi hơn, mình thích kiểu người nhìn rắn rỏi hơn."
Thư Thanh Nhân chống thảm đứng dậy, "Em đi xin lỗi với cậu ấy."
Từ Thiến Diệp không kịp ngăn cản cô, Thư Thanh Nhân đã chạy bước nhỏ ra đến cửa phòng, một mạch mở cửa ra.
"Con mẹ nó, cậu dừng lại," Từ Thiến Diệp ở phía sau gọi cô, "Móa, uống nhiều rồi."
Thư Thanh Nhân đứng trước cửa, nhìn phía cuối hành lang, "Anh chàng đẹp trai ơi."
Từ Thiến Diệp nhanh chóng đi đến bên cạnh cô kéo cô trở về, "Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, hơn nửa đêm rồi cậu la lối như vậy cẩn thận bị người ta khiếu nại cậu quấy nhiễu họ đó."
Thư Thanh Nhân bám cửa không buông, "Em không muốn, em muốn tìm anh chàng đẹp trai chơi cơ," Sau đó lại hướng về phía cuối hàng lang gọi lớn, "Anh chàng đẹp trai ơi."
Từ Thiến Diệp bó tay.
Lại nói khu này là dãy phòng VIP của khách sạn, chắc là sẽ có chút đặc quyền, khách sản hẳn sẽ nể chút mặt mũi.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
"Thư tiểu thư, phiền cô nhỏ giọng một chút, được không?"
Người đàn ông ở đối diện đã chuẩn bị tinh thần gọi cả tổ tông dòng họ của Thư Thanh Nhân ra rồi.
Từ Thiến Diệp ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt, lại cảm thấy giống như chưa từng nhìn thấy người này.
Đối diện phòng của em họ cô vậy mà có người đàn ông cực phẩm như vậy.
Thế mà còn đòi cô giới thiệu đàn ông làm cái gì, chỉ cần người ở phòng đối diện này là đủ thỏa mãn rồi.
Người đàn ông nhận ra trước mặt mình có hai người phụ nữ, bỗng nhiên anh ta có hơi bối rối không biết vừa rồi là ai là người gây ra tiếng ồn.
Đã không chắc chắn, vậy thì tính cả hai người luôn.
"Thư tiểu thư, Từ tiểu thư, làm phiền hai vị nhỏ giọng một chút, bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi rồi."
"Anh biết tôi à?" Tư Thiến Diệp há hốc miệng hỏi anh, nhịp tim bắt đập thình thịnh.
Mạnh Thời còn chưa kịp nói gì, Thư Thanh Nhân bỗng nhiên xông đến trước mặt anh ta, vẫy vẫy tay, "Này, cháu dâu!"
Làn da của Mạnh Thời vốn dĩ không được coi là trắng, bây giờ lại càng đen hơn.
Từ Thiến Diệp cho rằng bản thân nghe nhầm, "Cháu dâu là có ý gì?"
Nhưng một giây sau Từ Thiến Diệp đã hiểu tại sao.
Bởi vì bên cạnh Mạnh Thời xuất hiện thêm một người đàn ông, người kia uể oải dựa vào cánh cửa, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn bọn họ, lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng, "Bắt đầu diễn vở kịch gì đây?"
Trên người anh cũng mặc áo ngủ, hai người đàn ông này cùng mặc một loại áo ngủ.
Từ Thiến Diệp bừng tỉnh, trong nháy mắt cực kỳ thất vọng.
Cô còn đang tưởng ông trời thật sự cho mình một người đàn ông.
Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn sắc bén, tiếng cười trầm thấp, "Không hổ là chị em họ, mạch não bí tắc giống nhau y đúc."
Mạnh Thời không quen biết hai chị em này, Thư Thanh Nhân thì hôm trước anh ta có từng gặp hai lần, Từ Thiến Diệp thì hôm nay ở trong bữa tiệc anh ta đứng từ xa có nhìn thoáng qua, Thẩm Tư Ngạn có thuận tiện giới thiệu cho anh ta, bây giờ anh ta tức giận đến mức nói không thành lời.
Đàn ông từng sống trong quân doanh đều rất kiêng kỵ bị người ta nói mình như vậy, Mạnh Thời lại là người trời sinh lạnh lùng chính trực, càng không thể chấp nhận được chuyện này.
Điều càng không thể chấp nhận đó là Thư Thanh Nhân gọi anh ta là cháu dâu.
Đơn giản mà nói đây chính là chà đạp tôn nghiêm của anh ta.
Trong lòng Tư Thiến Diệp có chút mất mát, nhưng vẫn theo Thư Thanh Nhân gọi một tiếng "Cháu dâu."
Thẩm Tư Ngạn nghe xưng hô này lập tức vui vẻ, cả gương mặt đẹp trai lập tức nhiễm ý cười ẩn ý, gọi như vậy cũng không sao, không tính là anh chịu thiệt thòi.
"Thật đáng tiếc," Từ Thiến Diệp thở dài, "Thật ra anh chính là kiểu mà tôi thích, vốn chỉ muốn hỏi xem nếu anh còn đang độc thân thì sẽ tính toán quyến rũ anh một chút, không ngờ anh lại là người phụ.
.
.
đàn ông của cháu trai lớn."
Mạnh Thời cười lạnh, "Cô tính quyến rũ tôi thật sao? Tới đi."
"Không không không, sao tôi có thể cướp người của cháu trai lớn của tôi được." Mặc dù Từ Thiến Diệp có hơi say, nhưng không đến mức đánh mất tính người, "Chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận."
Mạnh Thời lạnh lùng nhìn cô, "Ai nói không có?"
Anh ta nói xong một tay kéo Từ Thiến Diệp qua, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã kéo người ôm vào trong ngực, sau đó nói với Thẩm Tư Ngạn đang trố mắt nhìn mình, "Cậu cho tôi mượn phòng này dùng một đêm, cậu đi thuê một phòng mới khác đi."
"Rầm ―― "
Cửa phòng bị đóng lại.
Thẩm Tư Ngạn đỡ trán, thầm nghĩ Mạnh Thời này đúng là không chịu nổi trêu chọc mà.
Bình thường cũng rất ít khi nhìn thấy Mạnh Thời tìm phụ nữ, anh còn tưởng rằng bạn mình theo chủ nghĩ thế gian này tất cả đều là hư vô, không ngờ hôm nay uống hơi nhiều rượu một chút, cảm xúc nói đến là đến.
Anh quay đầu nhìn Thư Thanh Nhân, dường như muốn nói gì đó.
Kết quả là người phụ nữ này hoàn toàn phớt lờ anh, cô mở to mắt nhìn anh mấy giây sau đó quay người trở về phòng của mình.
"Ớ."
Anh cũng không phải là người của đại đội chống tệ nạn xã hội, không thể đẩy cửa xông vào được, chắc thật sự phải thuê một phòng khác rồi.
Thẩm Tư Ngạn mặc áo ngủ, không tiện đi xuống dưới sảnh gọi người, chỉ có thể nhắm mắt đi vào phòng đối diện mượn điện thoại.
Anh vừa đi vào phòng đã nhìn thấy Thư Thanh Nhân ngồi ở trên thảm tiếp tục uống rượu.
"Cho tôi mượn điện thoại chút." Anh nói.
Thư Thanh Nhân ngửa đầu uống rượu, sau đó "khà" một tiếng, uống xong liếm môi một cái mới trả lời anh, "Thoải mái đi."
"Nếu cô muốn uống như thế không bằng uống bia đi, rượu ngon đều bị cô lãng phí," Thẩm Tư Ngạn có hơi đau lòng nhìn những chai rượu ngon lăn long lóc trên thảm, anh thuận tiện đi đến bên cạnh cô, giúp cô lấy một cái ly thủy tinh ở trên bàn thấp đưa cho cô, "Dùng cái này để uống, rượu này dùng để thưởng thức."
"Uống rượu thôi mà còn phải phức tạp thế không, uống một ngụm lớn không được sao?" Cô nói xong đẩy cái ly ra, ngửa đầu tu một ngụm lớn.
Thẩm Tư Ngạn thở dài, đứng dậy đi tìm điện thoại.
Quầy tiếp tân nhận được yêu cầu của anh, nói sẽ nhanh chóng sắp xếp một gian phòng mới cho anh, sau đó sẽ cử người lên trên đó đưa thẻ phòng.
Thẩm Tư Ngạn ngồi trên ghế sô pha đợi người đến.
Trong khi Thẩm Tư Ngạn nói chuyện với người của quầy tiếp tân, Thư Thanh Nhân lại uống thêm một chai rượu nữa.
Thẩm Tư Ngạn dựa vào ghế sô pha, tay khoác lên thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay anh không chỉ uống phần của mình, còn giúp Thư Thanh Nhân cản không ít rượu, tính ra anh cũng uống khá nhiều, lúc sau đầu có hơi choáng mới nói vài câu chào hỏi giám đốc Từ rồi rời khỏi sảnh tiệc.
Ban đầu Mạnh Thời định về nhà, Thẩm Tư Ngạn nghĩ hôm nay ở bữa tiệc tiếp xúc không ít người, cho nên nói với Mạnh Thời hôm nay ở lại khách sạn với anh để bàn luận về chuyện hợp tác phát triển hạng mục sắp tới của Bất Động Sản Bách Lâm với các công ty khác, dù sao trong phòng của anh còn một phòng nữa, để Mạnh Thời ngủ trong đó là được.
Mệt mỏi cả một ngày chuẩn bị đi nghỉ ngơi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thẩm Tư Ngạn cảm thấy hôm nay bản thân có hơi quan tâm Thư Thanh Nhân quá, cho nên mới nói Mạnh Thời mở cửa nói cô yên lặng chút.
Lúc đầu Mạnh Thời không quá tình nguyện, anh ta nói là cô nhỏ của cậu thì cậu tự đi mà nói.
Thẩm Tư Ngạn nhìn anh ta, cậu so với tôi có vẻ giống chính nhân quân tử hơn, tránh khỏi khiến người ta cảm thấy tôi có ý gì không phải đối với phụ nữ đã có gia đình, thôi cậu đi đi.
Ánh mắt Mạnh Thời như muốn hỏi chẳng lẽ cậu không có ý đó?
Giọng điệu Thẩm Tư Ngạn đứng đắn, chính vì để chứng minh tôi không có ý đó, cho nên cậu đi đi.
Hai người nói dóc cả buổi trời, cuối cùng vẫn là Mạnh Thời ra mở cửa.
Chuyện sau đó thành ra như thế này đây.
Sớm biết vậy, mặc kệ Thư Thanh Nhân gào thét điên loạn ở ngoài cả đêm cũng sẽ không mở cửa, bây giờ thì hay rồi, anh không có nơi nào để đi.
Thẩm Tư Ngạn đang chìm trong sự hối hận, bỗng nhiên trên đầu gối của anh cảm giác có vật gì đó mềm mềm.
Anh mở mắt, cúi đầu nhìn, Thư Thanh Nhân đang quỳ chân ngồi trước mặt anh, đầu cô tựa trên đầu gối của anh.
Cô đã tẩy trang, đường nét xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, nhếch miệng cười ngọt ngào với anh.
Cho đến giờ Thẩm Tư Ngạn chưa từng nhìn thấy Thư Thanh Nhân cười với anh như vậy.
Cằm của cô cọ qua cọ lại trên đầu gối anh, giọng mềm mại hỏi: "Tại sao anh không uống?"
Thẩm Tư Ngạn bị cô cọ đến nóng cả lên, cúi người lấy tay chọc chọc mặt của cô, "Cô nhỏ?"
Cô dường như rất không vui khi anh chọc mặt cô như vậy, cô cau mày đẩy tay anh ra, "Đừng đụng tôi."
Thẩm Tư Ngạn thu tay lại, cười gằn hai tiếng, "Ai muốn chạm vào cô."
Đợi ở đây một lúc anh cảm thấy tủi thân muốn chết rồi.
Cũng may cuối cùng người đưa thẻ phòng cúng đã đến, Thẩm Tư Ngạn như trút được gánh nặng, nhanh chóng đứng dậy nhấc chấn bước qua một đóng vỏ chai rượu đầy trên đất, đi đến cửa mở cửa phòng cho nhân viên đưa thẻ.
Nhân viên phục vụ lên đưa thẻ phòng, nói với anh phòng mới của anh ở chỗ nào.
Thẩm Tư Ngạn vừa nói tiếng cảm ơn, đột nhiên hông của anh bị xiết chặt, bị người phía sau ôm lấy.
Cả người anh bỗng cừng đờ.
Người phụ nữ sau lưng anh thấp hơn anh một cái đầu đang chôn mặt vào lưng anh, khóc nức nở, thút thít hỏi anh: "Chị ơi, chị định đi đâu vậy? Chị không cùng em uống rượu nữa sao?"
".
.
."
Nhân viên phục vụ và Thẩm Tư Ngạn đều ngơ cả ra.
Thẩm Tư Ngạn gỡ tay đang ôm eo mình ra, thúc giục nhân viên, "Đi, chúng ta nhanh chóng đi thôi."
Anh ném cô lại vào trong phòng tự sinh tự diệt, đóng cửa lại, thế giới bên trong sẽ không còn có liên quan gì đến anh.
Thư Thanh Nhân ngồi bệt dưới đất, lập tức khóc rống lên, "Chị ơi, ngay cả chị cũng không cần em!"
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hai người khách trước mắt này, cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, đề nghị: "Ngài Thẩm, nếu không thì tôi giúp ngài sắp xếp ổn thỏa cho vị tiểu thư này trước sau đó sẽ dẫn ngài qua phòng mới?"
Thẩm Tư Ngạn: ".
.
.
Được."
Kết quả Thư Thanh Nhân lại không muốn, "Đừng đụng vào tôi, chỉ có chị tôi mới được đụng vào tôi."
Nhân viên phục vụ bị chê, có hơi không biết phải làm gì, cậu ta nhìn Thẩm Tư Ngạn với ánh mắt "Tôi cũng bó tay".
"Chút nữa tôi tự mình qua đó, cậu cứ đi làm việc của mình đi."
Nhân viên nhanh chóng gật đầu, lúc rời đi cũng không hề quay đầu lại.
Thẩm Tư Ngạn nặng nề thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm ngang người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất lên đi về phía phòng ngủ, giọng điệu có hơi suy sụp, lại có chút bất đắc dĩ, “Người phụ nữ này, sao lần nào uống rượu vào nếu không phải mắng chửi người thì cũng là nhận nhầm người thế hả?"
Anh ôm cô, cũng không nhìn thấy mấy chai rượu dưới chân, lúc đi đụng phải không ít bình rượu, phát ra tiếng vang thủy tinh va chạm.
Thư Thanh Nhân ôm cổ anh nũng nịu, "Chị Thiến Diệp, chị đối với em thật tốt."
Đây là uống đến hoàn toàn choáng váng rồi, nhận thức không rõ nữa.
Thẩm Tư Ngạn cười lạnh, "Chị Thiến Diệp cái gì, tôi là anh Tư Ngạn của cô."
Thư Thanh Nhân lại mềm mại gọi chị ơi.
Giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non, giống như muốn gọi đến khi lòng người tan chảy.
Người không biết còn tưởng hai chị em này loạn luân?
Cô quá nhẹ, Thẩm Tư Ngạn dường như không mất chút sức nào ôm cô đặt lên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Lúc mới đầu Thư Thanh Nhân còn ôm cổ anh không chịu buông, lúc cô giãy giụa một mùi hương thơm không biết diễn tả như nào xộc vào trong mũi anh.
Hơi thở của Thẩm Tư Ngạn có hơi dồn dập, cắn răng chửi bậy một câu, nắm lấy gáy của cô kéo ra như đang kéo miếng cao su dính trên người anh kéo ra.
Phần da thịt ở gáy cô thật sự quá mềm mịn, lúc Thẩm Tư Ngạn chạm vào đầu ngón tay anh như bị bỏng, cuối cùng vất vả một lúc mới ném cô lến giường được.
Anh nhìn người phụ nữ bị bao lại trong chăn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, muốn nhanh chóng làm vơi đi cảm giác tê dại mềm mại khi tiếp xúc da thịt kia đi.
"Chị ơi," Thư Thanh Nhân từ từ nhắm hai mắt lại, ôm chăm nhỏ giọng thì thào hỏi anh, "Em trai đẹp trai đâu rồi ạ?"
Thẩm Tư Ngạn hừ một tiếng, "Cái gì mà em trai đẹp trai, ở đây chỉ có anh trai đẹp trai thôi."
"Không muốn anh trai đẹp trai đâu," Thư Thanh Nhân bĩu môi, giọng điệu ghét bỏ, "Em thích nhỏ tuổi hơn."
".
.
."
Sau một lúc lâu im lặng.
Thẩm Tư Ngạn sụp đổ ngồi xuống giường, trả thù bằng cách dùng tay bóp thịt mềm trên khuôn mặt cô, hàm răng dường như đang nghiến lại khàn giong nói: "Cô nhỏ, ngậm miệng ngủ đi, nếu không tôi sẽ thật sự cho cô nếm thử hương vị của nhỏ tuổi hơn đấy."
/83
|