Thảm đỏ kéo dài từ ven đường đến tận trước hội trường, tài xế cẩn thận dừng xe lại.
Nhân viên công tác quay người ra hàng ghế sau, nhẹ giọng nhắc nhở: “Niệm Niệm, đến nơi rồi.”
“Vâng.” Bùi Như Niệm cởi áo khoác lông ra, đặt tay lên ngực hít sâu vào hai hơi, cuối cùng lấy hết can đảm run run mở cửa xe.
Nhân viên công tác không đành lòng, nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Niệm Niệm, khí chất! Phải giữ khí chất!”
Bùi Như Niệm lập tức thẳng lưng, ra dấu “ok” rồi mới chậm rãi duỗi một chân ra thăm dò.
Cơn gió đầu đông lạnh buốt thổi tới làm khóe môi cô cố gắng lắm mới nhếch lên được một tí lập tức hạ xuống.
Lạnh chết mất!
Bùi Như Niệm chưa kịp thích ứng với cái giá rét bên ngoài thì toàn bộ ống kính hai bên thảm đỏ đã đồng loạt nhắm thẳng vào cô, đèn flash nháy liên tục.
Trước khi tham dự sự kiện Khanh Khả Ngôn đã nhắc nhở cô: Trong lúc bước trên thảm đỏ tuyệt đối không được nháy mắt, nếu không sẽ dễ dàng bị chụp những khoảnh khắc không đẹp.
Thợ săn ảnh tập trung ở sự kiện rất nhiều, trong đó đa số là người của các tờ báo lá cải hỗn tạp chuyên lấy hình dìm của nghệ sĩ để đăng lên blog.
Bùi Như Niệm cố gắng mở to hai mắt đối diện với ánh đèn flash sáng chói. Bởi vì cô cố gắng trợn mắt quá lâu nên nhìn thoáng qua ánh mắt cô trông có vẻ hơi hung dữ.
Xét về ngoại hình thì Bùi Như Niệm được thừa hưởng từ Chu Hạo. Rõ ràng tính tình của cô là một con thỏ ngốc ngốc ngọt ngào, nhưng dáng vẻ lại lạnh lùng xa cách khó gần.
“Cô Bùi xin nhìn bên này!”
“Xin cô hãy nhìn qua đây!”
“Đi chậm một chút nào.”
Thợ chụp ảnh hai bên thảm đỏ ồn ào gọi cô
Vốn dĩ họ không có chút hứng thú với Bùi Như Niệm. Họ thường chụp ảnh trên thảm đỏ nên hiểu rất rõ những quy tắc ngầm trên thảm đỏ:
Những người đi trước đều chỉ là tôm tép nhỏ, khách quý hay nhân vật quan trọng đều được xếp ở phía sau.
Đâu ai ngờ luật nhân quả đến chậm nhưng chung quy vẫn sẽ đến.Vừa nhìn thấy tạo hình của Bùi Như Niệm họ lập tức tỉnh táo, nhiệt huyết làm việc nháy mắt tăng vọt.
Suy cho cùng thì ai lại không thích mỹ nữ eo thon, da trắng, chân dài cơ chứ.
Mấy tay thợ săn ảnh chụp hình thảm đỏ xong lại đến với cuộc thi đua tốc độ như thường lệ, ai đăng ảnh lên trước thì sẽ có nhiều lượng truy cập hơn.
Một số tay săn ảnh thậm chí còn không buồn chỉnh sửa ảnh mà trực tiếp dán logo tờ báo của mình lên rồi hỏa tốc đăng lên. Còn một số người thích gây chuyện đem ảnh chụp thảm đỏ của nghệ sĩ ra so sánh với nhau, vô cùng náo loạn.
[Mỹ nữ này là ai đây? Tôi mắc chứng bị mù mặt]
[Khách mời nổi bật nhất lại xuất hiện sớm như vậy sao? Có ai phổ cập cho tôi một tí đóa hoa ấy là ai không?]
[Hình như là Bùi Như Niệm thì phải]
[Tôi nhớ ra rồi! Chính là Bùi Như Niệm! Tôi có xem show truyền hình của cô ấy và Khanh Khả Ngôn, ngày nào tôi cũng châm chọc cô ấy có khuôn mặt của người nổi tiếng nhưng lại không biết tận dụng]
[A a a a tôi đơn phương tuyên bố Bùi Như Niệm là vợ của tôi! Khuôn mặt này! Vòng eo này! Còn cặp đùi nửa kín nửa hở kia nữa! Quá tuyệt vời!]
[Những người không phải fan hâm mộ của cô ấy cũng cảm thấy sự kiện này đang áp đảo khách mời]
[Tôi xem ảnh chụp cứ nghĩ rằng mấy người chụp ảnh đã chỉnh sửa photoshop. Không ngờ khi xem video chính thức thì quá tuyệt vời, còn đẹp hơn cả ảnh chụp]
Mấy tên háo sắc thích ngắm mỹ nữ vừa nhìn thấy bình luận này lập tức ào ào bấm vào link xem video clip.
Tài khoản đăng video này vừa tung ra thêm hai video clip của Bùi Như Niệm, cái thứ nhất là lúc cô đi trên thảm đỏ, cái còn lại là lúc cô nhận phỏng vấn.
Bùi Như Niệm đi hết thảm đỏ, nhận cây bút dạ từ nhân viên rồi ký tên mình lên bảng logo thương hiệu chi chít chữ ký.
Cô không quá sáng tạo chữ ký của mình nên không ký cong cong quẹo quẹo như những nghệ sĩ khác. Bùi Như Niệm chọn một góc tương đối trống rồi viết tên mình lên.
“Chào mừng cô Phế Như Niệm đã đến đây, mời cô qua khu vực phỏng vấn.” Người hướng dẫn trên thảm đỏ bình thường chỉ quen hướng dẫn cue (*) trong các gameshow tương đối xa lạ với Bùi Như Niệm nên vô tình đọc sai tên cô.
(*) một từ phổ biến trên Internet, thường được sử dụng trong các chương trình tạp kỹ để yêu cầu đối phương bắt chuyện và giao lưu với mọi người.
“…?” Bùi Như Niệm lạnh đến run rẩy nên suy nghĩ có chút chậm chạp. Cô nghĩ nghĩ vài giây mới nhận ra “Phế Như Niệm” là gọi mình.
“Chào anh.” Bùi Như Niệm bước đến, nhìn vào ống kính chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi là Phế Như Niệm bị lạnh đến đóng băng rồi. Hôm nay tôi rất vui khi tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của MoMe.”
“Cô là đối tác mới của thương hiệu MoMe, tôi có vài câu hỏi…Á.” Người dẫn chương trình xem danh thiếp mới phát hiện ra anh vừa đọc sai tên cô, sợ tới mức cuống quít xém nữa quỳ xuống: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Đều do tôi kém hiểu biết! Chị tên là Bùi Như Niệm, Bùi! Bùi!”
Bùi Như Niệm cười giải vây: “Giọng điệu của anh nghe giống hệt giáo viên ngữ văn của tôi.”
Người dẫn chương trình cố chấp: “Vậy thì tôi muốn thể hiện ý thức của một giáo viên ngữ văn, tôi nhất định sẽ chép phạt chữ “Bùi” một trăm lần mới thôi!”
“Oa… thật lợi hại.” Bùi Như Niệm vỗ tay cổ vũ anh ta.
Không khí xấu hổ vì đọc nhầm tên dần tiêu tán, người dẫn chương trình hỏi cô hai câu bên thương hiệu soạn sẵn. Bởi vì trước đó Bùi Như Niệm đã học thuộc lòng câu trả lời nên lúc này cô trả lời rất tự tin.
Xem xong video clip phỏng vấn rất nhiều người khâm phục khả năng phản ứng của cô. Trong giới giải trí các nghệ sĩ kị nhất là bị gọi sai tên, điều đó có nghĩa là họ không được nhiều người biết đến.
Nhưng Bùi Như Niệm không hề tức giận mà còn chủ động giải vây cho người dẫn chương trình, là một người có EQ khá cao.
Đồng thời tất cả khán giả đang theo dõi cách màn hình cũng cảm nhận được người đẹp đang run rẩy, ồn ào la hét nói người dẫn chương trình hỏi nhanh lên cho tiểu tỷ tỷ của họ còn vào hội trường nữa.
Ngoài thảm đỏ, người dẫn chương trình nhìn thấy chiếc xe tiếp theo đang chạy đến, thầm tự hỏi “Ai đến sớm vậy”.
Để kiểm soát thời gian trên thảm đỏ ban tổ chức thường sẽ cho mỗi khách mời từ năm đến mười phút. Lúc trước vì không quá chú ý đến vấn đề này nên thời gian cho mỗi người bị phân tán, nên bây giờ phải chờ khách mời đến trước phỏng vấn xong thì khách mời sau mới được đến.
Bùi Như Niệm vẫn còn hai câu hỏi và khách mời tiếp theo đã đến rồi.
Người dẫn chương trình tùy cơ ứng biến, nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn với Bùi Như Niệm rồi mời cô sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Bùi Như Niệm vừa rời khỏi khu vực phỏng vấn thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng la hét. Cô tò mò nhìn thử, tim bỗng hẫng mất hai nhịp.
Đầu bên kia thảm đỏ, Khanh Khả Ngôn trong bộ tây trang màu lam vừa vặn làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp đang sải bước về phía cô, trong tay anh hình như đang cầm chặt vật gì đó.
Nhân viên công tác không nghĩ Khanh Khả Ngôn lại đến sớm như vậy nên nhất thời có chút luống cuống.
Chờ mấy thợ săn ảnh hai bên thảm đỏ phản ứng lại chuẩn bị cầm máy lên chụp thì Khanh Khả Ngôn đã đi hết thảm đỏ. Mặc cho bọn họ có kêu gào “Thầy Khanh quay lại đi” anh cũng không dừng chân.
Khanh Khả Ngôn đi vòng qua bảng ký tên và khu vực phỏng nhận, sải bước thẳng đến chỗ Bùi Như Niệm.
Bùi Như Niệm có lẽ bị đông lạnh đến phát ngốc rồi nên vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh chằm chằm, miệng cô khẽ hé mở, son môi che phủ bờ môi trắng bệch của cô, đầu ngón tay cứng đờ.
Khanh Khả Ngôn không nói gì, chỉ mở chiếc áo khoác đang cầm trên tay ra khoác lên người cô, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
“Mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Cảm, cảm ơn.”
“Anh đi vào cùng em.” Khanh Khả Ngôn nói xong thì nhấc chân muốn cùng cô đi vào hội trường.
Người dẫn chương trình vội vàng nhắc nhở: “Thầy Khanh xin đợi một chút, anh làm sai trình tự rồi!”
“Ảnh lúc nãy đừng đăng lên.” Khanh Khả Ngôn không buồn quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Lát nữa tôi sẽ đi thảm đỏ lại.”
“…Vâng, tôi hiểu rồi.” Người dẫn chương trình á khẩu không thể phản bác, chỉ đành truyền đạt lại lời của Khanh Khả Ngôn cho quản lý.
May mắn sự kiện này không phải trực tiếp, những nhiếp ảnh gia hai bên thảm đỏ đều là người của bên đối tác. Cấp trên đã trực tiếp tuyên bố thông báo, giới truyền thông biết không thể đắc tội với đại đỉnh lưu nên chỉ đành ngậm ngùi cất những bức ảnh vừa chụp được sâu xuống tận đáy.
Nhưng bản chất của con người chính là thích hóng chuyện, vừa tận mắt nhìn thấy ảnh đế săn sóc một diễn viên tuyến mười tám khiến mọi người không thể kiềm chế bắt đầu bàn tán.
Vì thế chỉ sau vài phút ngắn ngủi, một tài khoản vô danh đăng một bài viết mới lên diễn đàn, mơ hồ tiết lộ sự việc.
Nhu cầu sinh dục của lâu chủ (*) rất mạnh, dùng A/B để thể chỉ hai đương sự, kể lại toàn bộ sự việc một cách sến súa khiến toàn bộ cư dân mạng châm chọc ầm ĩ.
(*) ý chỉ người đăng bài
4L: [Cứu mạng! Đọc truyện của cô viết mà tôi đỏ mặt luôn á, lâu chủ là tác giả của tiểu thuyết Mary Sue đúng không?]
35L: [Tiểu thuyết Mary Sue cũng không đạt đến trình độ như vậy nữa, cô nên đăng dài kỳ lên web đi, chắc chắn tôi sẽ theo dõi đọc.]
64L: [Giả thiết của lâu chủ có thể là thật, đại minh tinh A kia chắc chắn là đầu óc hoạt động không được tốt lắm.]
8L: [+1, địa vị thấp như vậy chắc chắn B phải cố gắng vươn lên để hút máu thôi]
124L: [Dưa của lâu chủ đăng lên là có thật, tôi làm chứng, lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh anh ấy.]
159L: [Ha ha ha ha! Nhóm người biên tập tiểu thuyết Mary Sue vẫn còn, nó thậm chí còn giả trân hơn nữa…]
Rõ ràng dưa hàng thật giá thật nhưng mọi người lại không ăn làm quần chúng hóng chuyện vô cùng buồn bực.
Trong lúc đó Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm cùng nhau bước vào hội trường.
Sự kiện ra mắt sản phẩm mới của MoMe có quy mô khá lớn, ngoại trừ các minh tinh, họ còn mời cả người mẫu và nhiếp ảnh gia đến tham dự.
Chính giữa hội trường là một sân khấu lớn hình chữ T, hai bên sân khấu được xếp năm dãy ghế, trên mỗi cái ghế đều có dán tên. Vị trí của Khanh Khả Ngôn ngay chính giữa hàng thứ nhất nên rất dễ tìm, còn Bùi Như Niệm được xếp ngồi ở dãy thứ ba, đối với một minh tinh mà nói thì vị trí này tương đối kém.
Phần đi thảm đỏ mất rất nhiều thời gian, hai giờ nữa buổi lễ mới chính thức bắt đầu. Cả hội trường to lớn cực kỳ vắng vẻ, những nghệ sĩ đến trước đều vào phòng riêng nghỉ ngơi khiến khung cảnh vô cùng im ắng.
Bùi Như Niệm nghĩ rằng trong hội trường sẽ có máy sưởi nên sẽ không đến nỗi quá lạnh.
Nhưng cô đã nhầm. Bởi vì hội trường quá lớn mà lại quá ít người nên cho dù có mở máy sưởi thì nhiệt độ vẫn chỉ có mười độ. Nếu cô mặc bộ váy này ngồi ngốc ở đây suốt ba giờ chắc chắn lúc về nhà sẽ cảm lạnh mất.
“Lạnh không?” Khanh Khả Ngôn hỏi.
“Lạnh lắm.” Bùi Như Niệm đáng thương trả lời.
“Để anh ủ ấm cho.” Khanh Khả Ngôn nắm lấy tay cô, mấy đầu ngón tay lạnh như băng. Anh kéo luôn tay kia của cô qua rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Thỉnh thoảng sẽ có vài nhân viên đi ngang qua, Bùi Như Niệm xấu hổ muốn rút tay về.
Khanh Khả Ngôn khẽ dùng sức nắm chặt tay cô rồi kéo Bùi Như Niệm vào phòng nghỉ riêng mà ban tổ chức đã sắp xếp. Anh khóa cửa lại, chỉnh điều hòa cao thêm vài độ.
Bùi Như Niệm bị lạnh đến choáng váng đầu óc cầm lấy cốc nước ấm Khanh Khả Ngôn đứa đến trước mặt chậm rãi uống cạn, lúc này cô mới có cảm giác mình vừa được sống lại.
“Hôm nay anh…Làm như vậy, sẽ không sao chứ?” Bùi Như Niệm nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, họ không dám đăng bậy đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Bùi Như Niệm kéo chặt áo khoác đang khoác trên người lại, ngọt ngào cười nói với anh: “Cảm ơn áo khoác của anh.”
“Em đã cảm ơn rồi.”
Bùi Như Niệm nghiêm túc nói: “Không giống, đây là ơn cứu mạng!”
Khanh Khả Ngôn không còn cách nào khác, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Bùi Như Niệm, hỏi cô hai ngày qua làm gì.
“Tôi đi quay phim, rất thuận lợi luôn. Ba tôi đến tham ba phim trường còn cải trang thành tài xế của nhà hàng nữa.” Bùi Như Niệm châm chọc ba ruột mình không thương tiếc, cuối cùng nói: “Còn nữa, kịch bản phim mới đã hoàn thiện rồi.”
Nhắc đến kịch bản mới cô lại nghĩ đến việc Khanh Khả Ngôn diễn vai nam chính thứ.
Cho dù đã bình tĩnh suy nghĩ cả đêm nhưng Bùi Như Niệm vẫn không thể giải thích được mạch não của anh.
Khanh Khả Ngôn cúi đầu nhìn cô, bâng quơ nói ra lý do: “Anh muốn làm việc chung với em.”
“…” Bùi Như Niệm lập tức á khẩu không thể trả lời lại.
Khanh Khả Ngôn hỏi ngược lại: “Em không muốn à?”
Không khí yên lặng vài phút, Bùi Như Niệm né tránh ánh mắt anh, căng thẳng cắn chặt môi dưới.
Cô muốn nói lại thôi, do dự một lúc thật lâu mới nhỏ giọng trả lời: “…Muốn.”
Đương nhiên là muốn chứ!
Lúc còn đi học tư chất của Bùi Như Niệm tương đối bình thường, sức học của cô cũng không thể sánh được với các học bá trong trường.
Tuy vậy nhưng bốn năm liên tiếp cô luôn đứng top ba các môn chuyên ngành, thậm chí khi tốt nghiệp còn đạt thành tích cao nhất trong các môn chuyên ngành.
Lý do để cô cố gắng tiến bộ như vậy ngoại trừ sự kiên định với mục tiêu đã đặt ra, mà còn có Khanh Khả Ngôn.
Đến nằm mơ cô cũng muốn mơ thấy mình được làm việc cùng với Khanh Khả Ngôn, cùng nhau hoàn thành một tác phẩm thật xuất sắc.
“Nếu mong muốn của chúng ta đã giống nhau như vậy thì đừng nghĩ đến mấy việc dư thừa khác nữa.” Khanh Khả Ngôn nói với cô: “Đối với một diễn viên thì tác phẩm chính là bài thi tốt nhất. Về phần độ nổi tiếng hay địa vị gì đó, tất cả đều chỉ là yếu tố bên ngoài mà thôi.”
“Hả, anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Nghĩ như vậy cũng bình thường thôi. Chỉ là trong cái vòng luẩn quẩn khép kín này mọi người đều bị ảnh hưởng bởi PUA (*), chỉ biết bỏ gốc lấy ngọn mà thôi.”
(*) “Pick-up Artist” ở đây ý nói mọi người chỉ để ý đến những yếu tố bên ngoài của nghệ sĩ như họ có nổi tiếng hay không, cách cư xử, cách ăn mặc… mà quên đi năng lực chính của người nghệ sĩ dựa vào các tác phẩm mà họ tạo ra.
Bùi Như Niệm càng nghe càng sùng bái, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh, đột nhiên cô thở dài: “Khanh Khả Ngôn, tôi cảm thấy hình như anh già trước tuổi thì phải!”
Khanh Khả Ngôn nghẹn lời: “Ý em là gì?”
“Rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng tư tưởng của anh lại trưởng thành hơn tôi rất nhiều.” Bùi Như Niệm suy nghĩ, cố gắng thổi rắm cầu vồng cho anh: “Cảm giác suy nghĩ của anh còn chín chắn hơn cả ba tôi nữa, thậm chí hai mươi năm nữa tôi cũng khó mà đạt tới được.”
Khanh Khả Ngôn:???
Không đến mức vậy chứ.
Nhân viên công tác quay người ra hàng ghế sau, nhẹ giọng nhắc nhở: “Niệm Niệm, đến nơi rồi.”
“Vâng.” Bùi Như Niệm cởi áo khoác lông ra, đặt tay lên ngực hít sâu vào hai hơi, cuối cùng lấy hết can đảm run run mở cửa xe.
Nhân viên công tác không đành lòng, nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Niệm Niệm, khí chất! Phải giữ khí chất!”
Bùi Như Niệm lập tức thẳng lưng, ra dấu “ok” rồi mới chậm rãi duỗi một chân ra thăm dò.
Cơn gió đầu đông lạnh buốt thổi tới làm khóe môi cô cố gắng lắm mới nhếch lên được một tí lập tức hạ xuống.
Lạnh chết mất!
Bùi Như Niệm chưa kịp thích ứng với cái giá rét bên ngoài thì toàn bộ ống kính hai bên thảm đỏ đã đồng loạt nhắm thẳng vào cô, đèn flash nháy liên tục.
Trước khi tham dự sự kiện Khanh Khả Ngôn đã nhắc nhở cô: Trong lúc bước trên thảm đỏ tuyệt đối không được nháy mắt, nếu không sẽ dễ dàng bị chụp những khoảnh khắc không đẹp.
Thợ săn ảnh tập trung ở sự kiện rất nhiều, trong đó đa số là người của các tờ báo lá cải hỗn tạp chuyên lấy hình dìm của nghệ sĩ để đăng lên blog.
Bùi Như Niệm cố gắng mở to hai mắt đối diện với ánh đèn flash sáng chói. Bởi vì cô cố gắng trợn mắt quá lâu nên nhìn thoáng qua ánh mắt cô trông có vẻ hơi hung dữ.
Xét về ngoại hình thì Bùi Như Niệm được thừa hưởng từ Chu Hạo. Rõ ràng tính tình của cô là một con thỏ ngốc ngốc ngọt ngào, nhưng dáng vẻ lại lạnh lùng xa cách khó gần.
“Cô Bùi xin nhìn bên này!”
“Xin cô hãy nhìn qua đây!”
“Đi chậm một chút nào.”
Thợ chụp ảnh hai bên thảm đỏ ồn ào gọi cô
Vốn dĩ họ không có chút hứng thú với Bùi Như Niệm. Họ thường chụp ảnh trên thảm đỏ nên hiểu rất rõ những quy tắc ngầm trên thảm đỏ:
Những người đi trước đều chỉ là tôm tép nhỏ, khách quý hay nhân vật quan trọng đều được xếp ở phía sau.
Đâu ai ngờ luật nhân quả đến chậm nhưng chung quy vẫn sẽ đến.Vừa nhìn thấy tạo hình của Bùi Như Niệm họ lập tức tỉnh táo, nhiệt huyết làm việc nháy mắt tăng vọt.
Suy cho cùng thì ai lại không thích mỹ nữ eo thon, da trắng, chân dài cơ chứ.
Mấy tay thợ săn ảnh chụp hình thảm đỏ xong lại đến với cuộc thi đua tốc độ như thường lệ, ai đăng ảnh lên trước thì sẽ có nhiều lượng truy cập hơn.
Một số tay săn ảnh thậm chí còn không buồn chỉnh sửa ảnh mà trực tiếp dán logo tờ báo của mình lên rồi hỏa tốc đăng lên. Còn một số người thích gây chuyện đem ảnh chụp thảm đỏ của nghệ sĩ ra so sánh với nhau, vô cùng náo loạn.
[Mỹ nữ này là ai đây? Tôi mắc chứng bị mù mặt]
[Khách mời nổi bật nhất lại xuất hiện sớm như vậy sao? Có ai phổ cập cho tôi một tí đóa hoa ấy là ai không?]
[Hình như là Bùi Như Niệm thì phải]
[Tôi nhớ ra rồi! Chính là Bùi Như Niệm! Tôi có xem show truyền hình của cô ấy và Khanh Khả Ngôn, ngày nào tôi cũng châm chọc cô ấy có khuôn mặt của người nổi tiếng nhưng lại không biết tận dụng]
[A a a a tôi đơn phương tuyên bố Bùi Như Niệm là vợ của tôi! Khuôn mặt này! Vòng eo này! Còn cặp đùi nửa kín nửa hở kia nữa! Quá tuyệt vời!]
[Những người không phải fan hâm mộ của cô ấy cũng cảm thấy sự kiện này đang áp đảo khách mời]
[Tôi xem ảnh chụp cứ nghĩ rằng mấy người chụp ảnh đã chỉnh sửa photoshop. Không ngờ khi xem video chính thức thì quá tuyệt vời, còn đẹp hơn cả ảnh chụp]
Mấy tên háo sắc thích ngắm mỹ nữ vừa nhìn thấy bình luận này lập tức ào ào bấm vào link xem video clip.
Tài khoản đăng video này vừa tung ra thêm hai video clip của Bùi Như Niệm, cái thứ nhất là lúc cô đi trên thảm đỏ, cái còn lại là lúc cô nhận phỏng vấn.
Bùi Như Niệm đi hết thảm đỏ, nhận cây bút dạ từ nhân viên rồi ký tên mình lên bảng logo thương hiệu chi chít chữ ký.
Cô không quá sáng tạo chữ ký của mình nên không ký cong cong quẹo quẹo như những nghệ sĩ khác. Bùi Như Niệm chọn một góc tương đối trống rồi viết tên mình lên.
“Chào mừng cô Phế Như Niệm đã đến đây, mời cô qua khu vực phỏng vấn.” Người hướng dẫn trên thảm đỏ bình thường chỉ quen hướng dẫn cue (*) trong các gameshow tương đối xa lạ với Bùi Như Niệm nên vô tình đọc sai tên cô.
(*) một từ phổ biến trên Internet, thường được sử dụng trong các chương trình tạp kỹ để yêu cầu đối phương bắt chuyện và giao lưu với mọi người.
“…?” Bùi Như Niệm lạnh đến run rẩy nên suy nghĩ có chút chậm chạp. Cô nghĩ nghĩ vài giây mới nhận ra “Phế Như Niệm” là gọi mình.
“Chào anh.” Bùi Như Niệm bước đến, nhìn vào ống kính chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi là Phế Như Niệm bị lạnh đến đóng băng rồi. Hôm nay tôi rất vui khi tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của MoMe.”
“Cô là đối tác mới của thương hiệu MoMe, tôi có vài câu hỏi…Á.” Người dẫn chương trình xem danh thiếp mới phát hiện ra anh vừa đọc sai tên cô, sợ tới mức cuống quít xém nữa quỳ xuống: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Đều do tôi kém hiểu biết! Chị tên là Bùi Như Niệm, Bùi! Bùi!”
Bùi Như Niệm cười giải vây: “Giọng điệu của anh nghe giống hệt giáo viên ngữ văn của tôi.”
Người dẫn chương trình cố chấp: “Vậy thì tôi muốn thể hiện ý thức của một giáo viên ngữ văn, tôi nhất định sẽ chép phạt chữ “Bùi” một trăm lần mới thôi!”
“Oa… thật lợi hại.” Bùi Như Niệm vỗ tay cổ vũ anh ta.
Không khí xấu hổ vì đọc nhầm tên dần tiêu tán, người dẫn chương trình hỏi cô hai câu bên thương hiệu soạn sẵn. Bởi vì trước đó Bùi Như Niệm đã học thuộc lòng câu trả lời nên lúc này cô trả lời rất tự tin.
Xem xong video clip phỏng vấn rất nhiều người khâm phục khả năng phản ứng của cô. Trong giới giải trí các nghệ sĩ kị nhất là bị gọi sai tên, điều đó có nghĩa là họ không được nhiều người biết đến.
Nhưng Bùi Như Niệm không hề tức giận mà còn chủ động giải vây cho người dẫn chương trình, là một người có EQ khá cao.
Đồng thời tất cả khán giả đang theo dõi cách màn hình cũng cảm nhận được người đẹp đang run rẩy, ồn ào la hét nói người dẫn chương trình hỏi nhanh lên cho tiểu tỷ tỷ của họ còn vào hội trường nữa.
Ngoài thảm đỏ, người dẫn chương trình nhìn thấy chiếc xe tiếp theo đang chạy đến, thầm tự hỏi “Ai đến sớm vậy”.
Để kiểm soát thời gian trên thảm đỏ ban tổ chức thường sẽ cho mỗi khách mời từ năm đến mười phút. Lúc trước vì không quá chú ý đến vấn đề này nên thời gian cho mỗi người bị phân tán, nên bây giờ phải chờ khách mời đến trước phỏng vấn xong thì khách mời sau mới được đến.
Bùi Như Niệm vẫn còn hai câu hỏi và khách mời tiếp theo đã đến rồi.
Người dẫn chương trình tùy cơ ứng biến, nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn với Bùi Như Niệm rồi mời cô sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Bùi Như Niệm vừa rời khỏi khu vực phỏng vấn thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng la hét. Cô tò mò nhìn thử, tim bỗng hẫng mất hai nhịp.
Đầu bên kia thảm đỏ, Khanh Khả Ngôn trong bộ tây trang màu lam vừa vặn làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp đang sải bước về phía cô, trong tay anh hình như đang cầm chặt vật gì đó.
Nhân viên công tác không nghĩ Khanh Khả Ngôn lại đến sớm như vậy nên nhất thời có chút luống cuống.
Chờ mấy thợ săn ảnh hai bên thảm đỏ phản ứng lại chuẩn bị cầm máy lên chụp thì Khanh Khả Ngôn đã đi hết thảm đỏ. Mặc cho bọn họ có kêu gào “Thầy Khanh quay lại đi” anh cũng không dừng chân.
Khanh Khả Ngôn đi vòng qua bảng ký tên và khu vực phỏng nhận, sải bước thẳng đến chỗ Bùi Như Niệm.
Bùi Như Niệm có lẽ bị đông lạnh đến phát ngốc rồi nên vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh chằm chằm, miệng cô khẽ hé mở, son môi che phủ bờ môi trắng bệch của cô, đầu ngón tay cứng đờ.
Khanh Khả Ngôn không nói gì, chỉ mở chiếc áo khoác đang cầm trên tay ra khoác lên người cô, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
“Mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Cảm, cảm ơn.”
“Anh đi vào cùng em.” Khanh Khả Ngôn nói xong thì nhấc chân muốn cùng cô đi vào hội trường.
Người dẫn chương trình vội vàng nhắc nhở: “Thầy Khanh xin đợi một chút, anh làm sai trình tự rồi!”
“Ảnh lúc nãy đừng đăng lên.” Khanh Khả Ngôn không buồn quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Lát nữa tôi sẽ đi thảm đỏ lại.”
“…Vâng, tôi hiểu rồi.” Người dẫn chương trình á khẩu không thể phản bác, chỉ đành truyền đạt lại lời của Khanh Khả Ngôn cho quản lý.
May mắn sự kiện này không phải trực tiếp, những nhiếp ảnh gia hai bên thảm đỏ đều là người của bên đối tác. Cấp trên đã trực tiếp tuyên bố thông báo, giới truyền thông biết không thể đắc tội với đại đỉnh lưu nên chỉ đành ngậm ngùi cất những bức ảnh vừa chụp được sâu xuống tận đáy.
Nhưng bản chất của con người chính là thích hóng chuyện, vừa tận mắt nhìn thấy ảnh đế săn sóc một diễn viên tuyến mười tám khiến mọi người không thể kiềm chế bắt đầu bàn tán.
Vì thế chỉ sau vài phút ngắn ngủi, một tài khoản vô danh đăng một bài viết mới lên diễn đàn, mơ hồ tiết lộ sự việc.
Nhu cầu sinh dục của lâu chủ (*) rất mạnh, dùng A/B để thể chỉ hai đương sự, kể lại toàn bộ sự việc một cách sến súa khiến toàn bộ cư dân mạng châm chọc ầm ĩ.
(*) ý chỉ người đăng bài
4L: [Cứu mạng! Đọc truyện của cô viết mà tôi đỏ mặt luôn á, lâu chủ là tác giả của tiểu thuyết Mary Sue đúng không?]
35L: [Tiểu thuyết Mary Sue cũng không đạt đến trình độ như vậy nữa, cô nên đăng dài kỳ lên web đi, chắc chắn tôi sẽ theo dõi đọc.]
64L: [Giả thiết của lâu chủ có thể là thật, đại minh tinh A kia chắc chắn là đầu óc hoạt động không được tốt lắm.]
8L: [+1, địa vị thấp như vậy chắc chắn B phải cố gắng vươn lên để hút máu thôi]
124L: [Dưa của lâu chủ đăng lên là có thật, tôi làm chứng, lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh anh ấy.]
159L: [Ha ha ha ha! Nhóm người biên tập tiểu thuyết Mary Sue vẫn còn, nó thậm chí còn giả trân hơn nữa…]
Rõ ràng dưa hàng thật giá thật nhưng mọi người lại không ăn làm quần chúng hóng chuyện vô cùng buồn bực.
Trong lúc đó Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm cùng nhau bước vào hội trường.
Sự kiện ra mắt sản phẩm mới của MoMe có quy mô khá lớn, ngoại trừ các minh tinh, họ còn mời cả người mẫu và nhiếp ảnh gia đến tham dự.
Chính giữa hội trường là một sân khấu lớn hình chữ T, hai bên sân khấu được xếp năm dãy ghế, trên mỗi cái ghế đều có dán tên. Vị trí của Khanh Khả Ngôn ngay chính giữa hàng thứ nhất nên rất dễ tìm, còn Bùi Như Niệm được xếp ngồi ở dãy thứ ba, đối với một minh tinh mà nói thì vị trí này tương đối kém.
Phần đi thảm đỏ mất rất nhiều thời gian, hai giờ nữa buổi lễ mới chính thức bắt đầu. Cả hội trường to lớn cực kỳ vắng vẻ, những nghệ sĩ đến trước đều vào phòng riêng nghỉ ngơi khiến khung cảnh vô cùng im ắng.
Bùi Như Niệm nghĩ rằng trong hội trường sẽ có máy sưởi nên sẽ không đến nỗi quá lạnh.
Nhưng cô đã nhầm. Bởi vì hội trường quá lớn mà lại quá ít người nên cho dù có mở máy sưởi thì nhiệt độ vẫn chỉ có mười độ. Nếu cô mặc bộ váy này ngồi ngốc ở đây suốt ba giờ chắc chắn lúc về nhà sẽ cảm lạnh mất.
“Lạnh không?” Khanh Khả Ngôn hỏi.
“Lạnh lắm.” Bùi Như Niệm đáng thương trả lời.
“Để anh ủ ấm cho.” Khanh Khả Ngôn nắm lấy tay cô, mấy đầu ngón tay lạnh như băng. Anh kéo luôn tay kia của cô qua rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Thỉnh thoảng sẽ có vài nhân viên đi ngang qua, Bùi Như Niệm xấu hổ muốn rút tay về.
Khanh Khả Ngôn khẽ dùng sức nắm chặt tay cô rồi kéo Bùi Như Niệm vào phòng nghỉ riêng mà ban tổ chức đã sắp xếp. Anh khóa cửa lại, chỉnh điều hòa cao thêm vài độ.
Bùi Như Niệm bị lạnh đến choáng váng đầu óc cầm lấy cốc nước ấm Khanh Khả Ngôn đứa đến trước mặt chậm rãi uống cạn, lúc này cô mới có cảm giác mình vừa được sống lại.
“Hôm nay anh…Làm như vậy, sẽ không sao chứ?” Bùi Như Niệm nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, họ không dám đăng bậy đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Bùi Như Niệm kéo chặt áo khoác đang khoác trên người lại, ngọt ngào cười nói với anh: “Cảm ơn áo khoác của anh.”
“Em đã cảm ơn rồi.”
Bùi Như Niệm nghiêm túc nói: “Không giống, đây là ơn cứu mạng!”
Khanh Khả Ngôn không còn cách nào khác, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Bùi Như Niệm, hỏi cô hai ngày qua làm gì.
“Tôi đi quay phim, rất thuận lợi luôn. Ba tôi đến tham ba phim trường còn cải trang thành tài xế của nhà hàng nữa.” Bùi Như Niệm châm chọc ba ruột mình không thương tiếc, cuối cùng nói: “Còn nữa, kịch bản phim mới đã hoàn thiện rồi.”
Nhắc đến kịch bản mới cô lại nghĩ đến việc Khanh Khả Ngôn diễn vai nam chính thứ.
Cho dù đã bình tĩnh suy nghĩ cả đêm nhưng Bùi Như Niệm vẫn không thể giải thích được mạch não của anh.
Khanh Khả Ngôn cúi đầu nhìn cô, bâng quơ nói ra lý do: “Anh muốn làm việc chung với em.”
“…” Bùi Như Niệm lập tức á khẩu không thể trả lời lại.
Khanh Khả Ngôn hỏi ngược lại: “Em không muốn à?”
Không khí yên lặng vài phút, Bùi Như Niệm né tránh ánh mắt anh, căng thẳng cắn chặt môi dưới.
Cô muốn nói lại thôi, do dự một lúc thật lâu mới nhỏ giọng trả lời: “…Muốn.”
Đương nhiên là muốn chứ!
Lúc còn đi học tư chất của Bùi Như Niệm tương đối bình thường, sức học của cô cũng không thể sánh được với các học bá trong trường.
Tuy vậy nhưng bốn năm liên tiếp cô luôn đứng top ba các môn chuyên ngành, thậm chí khi tốt nghiệp còn đạt thành tích cao nhất trong các môn chuyên ngành.
Lý do để cô cố gắng tiến bộ như vậy ngoại trừ sự kiên định với mục tiêu đã đặt ra, mà còn có Khanh Khả Ngôn.
Đến nằm mơ cô cũng muốn mơ thấy mình được làm việc cùng với Khanh Khả Ngôn, cùng nhau hoàn thành một tác phẩm thật xuất sắc.
“Nếu mong muốn của chúng ta đã giống nhau như vậy thì đừng nghĩ đến mấy việc dư thừa khác nữa.” Khanh Khả Ngôn nói với cô: “Đối với một diễn viên thì tác phẩm chính là bài thi tốt nhất. Về phần độ nổi tiếng hay địa vị gì đó, tất cả đều chỉ là yếu tố bên ngoài mà thôi.”
“Hả, anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Nghĩ như vậy cũng bình thường thôi. Chỉ là trong cái vòng luẩn quẩn khép kín này mọi người đều bị ảnh hưởng bởi PUA (*), chỉ biết bỏ gốc lấy ngọn mà thôi.”
(*) “Pick-up Artist” ở đây ý nói mọi người chỉ để ý đến những yếu tố bên ngoài của nghệ sĩ như họ có nổi tiếng hay không, cách cư xử, cách ăn mặc… mà quên đi năng lực chính của người nghệ sĩ dựa vào các tác phẩm mà họ tạo ra.
Bùi Như Niệm càng nghe càng sùng bái, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh, đột nhiên cô thở dài: “Khanh Khả Ngôn, tôi cảm thấy hình như anh già trước tuổi thì phải!”
Khanh Khả Ngôn nghẹn lời: “Ý em là gì?”
“Rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng tư tưởng của anh lại trưởng thành hơn tôi rất nhiều.” Bùi Như Niệm suy nghĩ, cố gắng thổi rắm cầu vồng cho anh: “Cảm giác suy nghĩ của anh còn chín chắn hơn cả ba tôi nữa, thậm chí hai mươi năm nữa tôi cũng khó mà đạt tới được.”
Khanh Khả Ngôn:???
Không đến mức vậy chứ.
/40
|