Chu Tư Ức ngồi trên nền đất trống trải cạnh cửa sổ sát trần nhếch môi cười khinh thường nhìn các tài khoản truyền thông liên tục xóa bài đăng và bức thư xin lỗi Bùi Như Niệm từ công ty cũ của cô.
Chu Tư Ức vứt điện thoại sang một bên, cách lớp cửa kính nhìn xuống thành phố rộng lớn, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt như như một vị thần ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Vài giây sau, bầu không khí của vị tổng giám đốc bá đạo đột nhiên bị xé rách, Chu Tư Ức bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang.
Bản năng sinh tồn của Chu Tư Ức lập tức trỗi dậy. Anh nhanh chóng đứng lên chạy về phòng ngủ lánh nạn.
Nhưng Chu Hạo đã nhanh hơn một bước, nổi giận đùng đùng hét gọi tên Chu Tư Ức.
“Chu Tư Ức, mày ở trên mạng nói nhăng nói cuội gì vậy hả?” Vẻ mặt Chu Hạo dữ tợn, đôi mày nhíu chặt thành rãnh sâu: “Mày mau giải thích rõ ràng cho ba, cái tên thất bại này, ngay cả quy tắc ngầm mà mày cũng dám nói ra.”
“Oan cho con, không phải con nói đâu!” Chu Tư Ức giơ hai tay lên trời la hét kêu oan: “Mấy tay nhà báo nói con là kim chủ của Niệm Niệm, con chỉ nói theo lời của mấy người họ thôi.”
“Đừng nghĩ là ba không biết. Mấy tay nhà báo kiếm tiền dựa vào giới giải trí, bản chất chính là nói dối không chớp mắt. Không lẽ bọn họ nói mày là người thiểu năng thì mày thật sự thiểu năng à?”
Chu Tư Úc cảm giác mình bị vũ nhục lập tức cãi lại: “Cái gì, ai dám nói?”
Chu Hạo trừng mắt nhìn Chu Tư Ức: “Ba thấy mày không khác gì thiểu năng đâu, dám nhắc đến quy tắc ngầm với em gái mày. Nghịch tử!”
“Con chủ yếu chỉ muốn giải thích cho Niệm Niệm thôi chứ không có ý muốn làm lộ ra quan hệ anh em ruột của tụi con.” Chu Tư Ức cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng nghĩ lại thì anh thấy ba mình nói cũng có lý.
Cũng may Chu Hạo chỉ ra vẻ hung dữ như vậy thôi chứ bên trong ông luôn là một cha hiền lành, trách móc hai câu là xong chuyện.
Nếu Bùi Thục Lễ ở nhà thì có lẽ bây giờ Chu Tư Ức đang nghĩ xem trên bia mộ của mình nên viết gì.
“Quên đi, nhìn mày chỉ làm ba càng khó chịu.” Chu Hạo khoát tay không buồn quan tâm.
Dù sao cũng đã đăng lên Weibo, cho dù có bắt thằng con trai mình xóa đi thì cũng không thể xóa hết trí nhớ của đông đảo cư dân mạng đã xem.
Chu Hạo bỏ qua chủ đề này, quan tâm hỏi: “Ngày mai con đi gặp Niệm Niệm đúng không?”
“Dạ, đi tham ban.” Chu Tư Úc trả lời: “Con là nhà đầu tư cho bộ phim của con bé nên cả đoàn phim đều gọi con là kim chủ ba ba.”
Chu Hạo lạnh lùng khinh thường nhìn Chu Tư Ức: “Muốn làm ba ba thì ít nhất cũng dẫn bạn gái về nhà ra mắt đi đã.”
“…” Cẩu độc thân lâu năm Chu Tư Ức cảm thấy tim mình sao đau đớn quá.
“Ngày mai ba đi chung với con, lâu rồi ba cũng chưa được gặp Niệm Niệm.”
“Ba á?” Chu Tư Ức lập tức từ chối: “Đừng, làm gì có nhà đầu tư nào đi tham ban mà còn mang ba mình theo chứ, rồi làm sao con giải thích với mọi người đây?”
“Giải thích cái gì chứ? Ba đi gặp con gái của ba là chuyện rất bình thường.”
“Vậy ba nói với con gái bảo bối của ba đi, nếu con bé đồng ý thì con cho ba đi theo.”
“…” Chu Hạo im lặng vài giây, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt hung dữ nhưng lời nói lại có chút đáng thương: “Ba chỉ muốn gặp con bé thôi mà.”
Mấy hôm trước Chu Hạo gọi điện thoại cho Bùi Như Niệm, cô nói công việc bận rộn nên sẽ không về nhà một thời gian.
Chu Hạo nhắn tin này lên group chat gia đình, kết quả vợ và con trai cùng đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề, hai ngày trước em (con) đã gặp Niệm Niệm rồi.”
Người già neo đơn Chu Hạo bị đả kích vạn lần, nhất quyết đòi phải thấy được con gái bảo bối của mình.
Nhưng lịch trình của con gái bảo bối gần đây lại quá dày đặc, ngay cả thời gian về nhà cũng không có nói gì đến việc gặp ông? Nghĩ kỹ thì chỉ có thể tranh thủ lúc làm việc thì mới có cơ hội bồi đắp tình cảm cha con.
“Thôi được rồi, để con nghĩ cách.” Chu Tư Ức không chịu nổi ba mình dùng khuôn mặt mãnh nam điển hình tỏ vẻ đáng thương với anh nên đành miễn cưỡng đồng ý. Chu Tư Ức nói rõ: “Ba, ba phải nhớ kỹ không được để lộ quan hệ giữa con và Niệm Niệm với người ngoài đâu đó.”
“Biết rồi.” Chu Hạo sảng khoái đồng ý: “Ba sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con bé một ngày.”
- --
Sáng sớm hôm sau Bùi Như Niệm vừa đến phim trường thì nhận được thông báo của đạo diễn Ngô Toàn: Hôm nay nhà đầu tư mới sẽ đến tham ban đoàn phim của chúng ta.
“Ai vậy ạ?” Thiệu Thiên Lương tò mò hỏi: “Con vào đoàn cũng nửa tháng rồi nhưng vẫn chưa biết ai đầu tư cho đoàn phim của chúng ta.”
Lúc trước, nam chính của [Lộng Kiều] kiêm nhà đầu tư lớn nhất cho đoàn phim rút lui khiến đạo diễn sứt đầu mẻ trán, không có nhà đầu tư thì không thể phát tiền lương cho cả đoàn phim, ngay cả phim trường cũng không thể thuê làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim. Hơn nữa tất cả những đoạn phim đã quay trước đó cũng trở nên vô dụng, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ số tiền đầu tư ban đầu như bát nước đổ đi.
Thông thường nếu gặp phải tình huống khó khăn như vậy thì rất ít nhà đầu tư nào chịu nhận giải quyết mớ hỗn độn đó. Tính cách Ngô Toàn lại cố chấp, ban đầu còn không thèm nể mặt những công ty điện ảnh và truyền hình quen biết. Nhưng Ngô Toàn chưa kịp hành động gì thì kim chủ ba ba đã trực tiếp dâng lên đến cửa.
Ngay từ đầu mọi người trong đoàn phim [Lộng Kiều] đã cảm nhận được kim chủ ba ba mới là một người rất tốt. Từ sau khi đổi nhà đầu tư, cơm hộp của mọi người trong đoàn đổi từ hai món rau thành ba món thịt và hai món rau, hàng ngày còn được uống trà chiều, đãi ngộ nháy mắt tăng vọt.
Nhân viên đoàn phim được ăn sung mặc sướng, mỗi ngày đều ca tụng kim chủ ba ba, coi Chu Tư Ức như Bồ Tát sống.
Ngô Toàn trả lời: “Thật ra tôi cũng chưa từng gặp người đó, lúc trước ký hợp đồng là thông qua trợ lý của cậu ta. Đợi lát nữa cậu ta đến thì mọi người sẽ biết.”
Từ Mân không quan tâm, chỉ thờ ơ nói: “Là ai cũng được, chỉ cần không phải tên hèn hạ Dương Trạch Châu kia là được.”
Nhắc đến cái tên này Từ Mân lại tức giận quay sang nói với Bùi Như Niệm: “Sau này tên đó sẽ còn bám lấy cô đó. Tên hèn hạ đó cứ bám lấy tôi, mua về cho tôi một đống scandal kia kìa.”
“Scandal nào?” Bùi Như Niệm thân thiết hỏi.
“Còn cái nào nữa? Lôi chuyện cũ ra, nói tôi đeo bám đại gia, làm tiểu tam, phẫu thuật thẩm mỹ. Ha ha, rẻ rách!”
“Vậy tại sao chị không nói rõ?”
“Mấy tờ báo lá cải đều bị tên đó mua hết rồi, nếu tôi muốn tự làm rõ thì phải chi tiền gấp ba lần tên đó, không đáng.” Từ Mân soi gương tô lại son môi, khẽ mím môi dưới, hời hợt nói: “Tin đồn làm tiểu tam tôi đã làm rõ, tin hay không thì tùy. Còn hai tin đồn còn lại thì trên cơ bản đều là thật, làm rõ làm khỉ gì.”
Scandal của Từ Mân ngoại trừ làm tiểu tam còn “Đeo bám đại gia” và “Phẫu thuật thẩm mỹ”.
Bùi Như Niệm không biết Từ Mân có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhưng nếu thực sự từng phẫu thuật thẩm mỹ thì đối với một người nổi tiếng cũng đâu có gì đáng xấu hổ. Dù sao do tính chất công việc phải dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền nên ai cũng muốn mình trở nên thật xinh đẹp.
“Mân Mân.” Bùi Như Niệm kiên định nói: “Em chắc chắn chị không có đeo bám đại gia.”
Từ Mân nghe Bùi Như Niệm nói vậy thì bàn tay đang tô son khẽ run lên, để lại một vệt đỏ tươi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Từ Mân hoảng sợ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Bùi Như Niệm: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Bùi Như Niệm lặp lại: “Mân Mân.”
“Mân Mân em gái cô!” Từ Mân nghe cái xưng hô này thì rợn người đến mức nổi da gà khắp người: “Tôn trọng đàn chị một chút đi, tôi lớn hơn cô đó biết không hả?”
“Nhưng lúc trước em gọi là đàn chị thì chị cũng tức giận mà.”
Từ Mân bị cô nói đến cứng họng không cãi lại được, chỉ có thể tự ôm cục tức.
Bùi Như Niệm rất kiên nhẫn hỏi Từ Mân thích cô gọi như thế nào.
“Cô gọi thẳng tên của tôi không được à?”
“Ò…Được rồi.” Bùi Như Niệm cụp mắt, thấp giọng nói: “Gọi tên tự thì nghe xa lạ quá, chúng ta cũng đã biết nhau lâu vậy rồi thì cũng nên trở thành bạn bè đi.”
Bạn bè?
Ha ha, cô nghĩ giới giải trí là cộng đồng tìm bạn bốn phương à?
Từ Mân muốn bác bỏ ý nghĩ ngây thơ của Bùi Như Niệm, nhưng không ngờ mở miệng ra thì lại thành: “Vậy cô cứ gọi tôi là chị đi.”
Bùi Như Niệm ngọt ngào gọi: “Chị Mân Mân.”
“…”Ừ.” Từ Mân cam chịu trả lời.
Nhân viên đoàn phim đứng xung quanh kinh ngạc, đồng loạt giơ ngón cái với Bùi Như Niệm.
Ai cũng nói tính tình Từ Mân hay cáu kỉnh, nhưng bây giờ lại dễ dàng bị Bùi Như Niệm áp chế như vậy, đúng là lợi hại.
Tiến độ quay phim [Lộng Kiều] đang tiến triển rất nhanh, Thiệu Thiên Lương vội vội vàng vàng quay cuối cùng cũng quay bù lại đống hỗn độn Dương Trạch Châu để lại.
Theo kế hoạch ban đầu của Ngô Toàn thì bộ phim sẽ hoàn thành vào tháng sau, nếu không sẽ không kịp.
Bầu không khí trong đoàn phim vô cùng vui vẻ, mỗi người một việc cố gắng hoàn thành bộ phim này.
Khoảng thời gian bận rộn quay phim thấm thoắt qua nhanh, chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, mọi người tạm dừng công việc vác bụng đói meo hóng cơm trưa của đoàn phim giao đến.
Thông thường nhà hàng sẽ cho một chiếc xe ba bánh đến đưa cơm cho đoàn phim. Nhưng hôm nay lại không thấy chiếc xe ba bánh quen thuộc đâu, mà thay vào đó là một chiếc xe buýt chở đồ ăn thật lớn.
Mở cửa xe ra, bên trong có rất nhiều xe đẩy chứa đồ ăn bên trong. Xe đẩy có hai tầng chất đầy cao lương mỹ vị như muốn đem cả đại tiệc Mãn Hán (*) đến đây, còn có cả tráng miệng và đồ uống.
(*) Vào ngày sinh nhật thứ 66 của mình hoàng đế Khang Hy đã tổ chức một đại yến tiệc triều đình Mãn Hán, hay còn gọi là “Mãn Hán toàn tịch”. Bữa tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc, quy tụ đầu bếp và các món ăn đến từ khắp mọi nơi. Tại thời điểm này, Trung Hoa đã là một đế quốc rộng lớn bao gồm nhiều dân tộc và chư hầu. “Mãn Hán toàn tịch” mang đến những công thức nấu ăn tinh xảo cũng như các món ăn thượng hạng từ các khu vực. Rất nhiều món ngon vật lạ được săn lùng từ khắp núi thẳm rừng sâu. Sau đó, mang trở lại triều đình, để cho những đầu bếp nơi đây chiên, xào, hấp, luộc, nướng, om, hầm… Trong bữa tiệc này, những người tham dự có thể nếm qua hơn 300 món ăn đặc sắc.
“Oa!”
“Trời mẹ ơi, tôi có đang nằm mơ không?”
“Hay đây chính là phúc lợi trong truyền thuyết mà kim chủ ba ba cho chúng ta? Kim chủ ba ba, em yêu anh chết mất!”
Cả đoàn phim lại bắt đầu tiết mục ca tụng kim chủ ba ba một ngày hai lần. Bùi Như Niệm vô tình liếc nhìn thì bỗng chú ý đến người tài xế ngồi trên ghế lái.
Bầu trời đầy mây mà ông lại mang cặp kính đen to sụ, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh lam của nhà hàng nhưng khí chất hoàn toàn không hề giống một nhân viên nhà hàng chút nào, mà ngược lại còn giống đại ca xã hội đen đang giả dạng nhân viên nhà hàng để chạy trốn.
Bùi Như Niệm nhìn thật kỹ khuôn mặt dữ tợn như hung thần của ông mà không nói nên lời, đi thẳng về phía người tài xế kia.
“Ba...”
“Suỵt!” Tài xế đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô im lặng, lạnh lùng nói: “Cô là ai? Đừng gọi bậy bạ.”
Bùi Như Niệm:???
Con chỉ không về nhà mới có mấy tháng thôi mà ba đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với con rồi sao?
Cô hỏi nhỏ: “Tại sao ba lại đến đây?”
“Nghe Tư Ức nói muốn đi tham ban đoàn phim của con, ba cũng đang rảnh rỗi nên đi theo nó đến đây xem thôi.” Chu Hạo chỉ chỉ phía sau xe đồ ăn: “Đi ăn cơm trước đi, ba chọn toàn món con thích không đó.”
Bùi Như Niệm mỉm cười, phối hợp nói: “Được, cảm ơn ông Chu.”
Chu Hạo nhịn cười, nửa thật nửa giả quở trách: “Bướng bỉnh.”
Bận rộn cả buổi sáng bây giờ bụng ai cũng trống rỗng, nhìn thấy đồ ăn như được sống lại thêm một mạng, cả đám vứt hết hình tượng ăn như lang thôn hổ yết.
Đang ăn thì phía trước bỗng xuất hiện một chiếc Bugatti (1) sáng chói, kim chủ ba ba trong truyền thuyết rốt cuộc cũng đã đến.
Chu Tư Ức bước xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy ngay Bùi Như Niệm đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đang thong thả ăn vải. Do sự giáo dục đã ăn vào trong xương máu nên phong thái ăn uống của cô tao nhã hơn người khác rất nhiều.
Vải là loại trái cây chỉ có theo mùa, các nhà hàng gần đây đều không có sẵn. Nhưng Bùi Như Niệm lại rất thích ăn vải nên sáng sớm Chu Hạo đã đến tận nhà cung cấp lấy hai túi vải vừa to vừa ngọt cho riêng Bùi Như Niệm.
Chu Tư Ức cảm thấy cha mình thật bất công, trong lòng thầm khinh bỉ, mấy người cuồng con gái đúng là hèn mọn mà.
Lúc này, Chu Tư Ức nhìn em gái mình đột nhiên cảm thấy cha mình bất công cũng không sao.
Bộ dạng phồng miệng nhai nhai của em gái mình thật đáng yêu!
Ngô Toàn chú ý thấy Chu Tư Ức, sau khi sững sờ vài giây mới vội vàng đi qua chào hỏi.
“Tổng giám đốc Chu, hoan nghênh ngài đến đoàn phim [Lộng Kiều].” Ngô Toàn nghĩ Chu Tư Ức đến đây để kiểm tra đoàn phim nên tỉ mỉ trình bày tình hình quay phim hiện tại cho anh nghe.
Dù sao kim chủ ba ba bỏ ra một số tiền lớn như vậy thì cũng phải biết số tiền đó được sử dụng như thế nào.
Nhưng Chu Tư Ức không hề quan tâm.
“Đạo diễn Ngô cứ quay theo ý của mình là được.” Chu Tư Ức khen cảnh quay ở phim trường rất đẹp: “Tôi nghe người ta nói ông là một đạo diễn rất có tài và có trách nhiệm, tôi tin ông có thể tạo ra một tác phẩm thật thành công.”
Ngô Toàn nghe Chu Tư Ức nói vậy thì suýt nữa đã biểu diễn một màn mãnh hán(*) rơi lệ.
(*) mãnh hán: người đàn ông mạnh mẽ.
“Tôi sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc Chu!”
Chu Tư Ức nói thêm vài câu nữa với Ngô Toàn rồi đi về phía Bùi Như Niệm.
“Cô Bùi, vải ngon không?”
“Ngọt lắm luôn.” Bùi Như Niệm không nghĩ nhiều cầm hai quả nhét vào tay Chu Tư Ức: “Anh ăn thử đi.”
“Ơ, đàn em?” Thiệu Thiên Lương bị thái độ thản nhiên như không của Bùi Như Niệm là, sợ ngây người, sao có thể mời kim chủ qua loa như vậy.
Bùi Như Niệm phản ứng lại, vội vàng đứng lên, bình tĩnh phát huy kỹ năng diễn xuất “Anh là ai, tôi không quen anh” của mình.
“Xin chào tổng giám đốc Chu? Anh muốn ăn vải hả? Chờ tôi lấy một đĩa cho anh.”
“Không cần đâu.” Chu Tư Ức hơi sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Chu Tư Ức được em gái mình…Đối xử lễ phép như vậy.
Chu Tư Ức hoàn toàn không có địa vị trong gia đình bây giờ có chút hưng phấn khó tả, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
Chu Tư Ức đưa hai trái vải qua cho cô: “Tôi không có móng tay, cô lột vỏ dùm tôi đi.”
Bùi Như Niệm: “…Vâng, anh chờ tôi một chút.”
Cô ngoan ngoãn bóc vỏ trái vải bỏ vào đĩa cho Chu Tư Úc, còn chu đáo rót cho anh một tách hồng trà.
Chu Tư Ức cảm động, em gái mình thật ngoan!
Dân chúng ăn dưa sốc toàn tập, Thiệu Thiên Lương sợ đến mức vội vàng liên lạc với Khanh Khả Ngôn.
Người anh em à, trên đầu anh có cái gì nhú ra kìa! (Ý nói bị cắm sừng =))
Chu Tư Ức vứt điện thoại sang một bên, cách lớp cửa kính nhìn xuống thành phố rộng lớn, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt như như một vị thần ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Vài giây sau, bầu không khí của vị tổng giám đốc bá đạo đột nhiên bị xé rách, Chu Tư Ức bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang.
Bản năng sinh tồn của Chu Tư Ức lập tức trỗi dậy. Anh nhanh chóng đứng lên chạy về phòng ngủ lánh nạn.
Nhưng Chu Hạo đã nhanh hơn một bước, nổi giận đùng đùng hét gọi tên Chu Tư Ức.
“Chu Tư Ức, mày ở trên mạng nói nhăng nói cuội gì vậy hả?” Vẻ mặt Chu Hạo dữ tợn, đôi mày nhíu chặt thành rãnh sâu: “Mày mau giải thích rõ ràng cho ba, cái tên thất bại này, ngay cả quy tắc ngầm mà mày cũng dám nói ra.”
“Oan cho con, không phải con nói đâu!” Chu Tư Ức giơ hai tay lên trời la hét kêu oan: “Mấy tay nhà báo nói con là kim chủ của Niệm Niệm, con chỉ nói theo lời của mấy người họ thôi.”
“Đừng nghĩ là ba không biết. Mấy tay nhà báo kiếm tiền dựa vào giới giải trí, bản chất chính là nói dối không chớp mắt. Không lẽ bọn họ nói mày là người thiểu năng thì mày thật sự thiểu năng à?”
Chu Tư Úc cảm giác mình bị vũ nhục lập tức cãi lại: “Cái gì, ai dám nói?”
Chu Hạo trừng mắt nhìn Chu Tư Ức: “Ba thấy mày không khác gì thiểu năng đâu, dám nhắc đến quy tắc ngầm với em gái mày. Nghịch tử!”
“Con chủ yếu chỉ muốn giải thích cho Niệm Niệm thôi chứ không có ý muốn làm lộ ra quan hệ anh em ruột của tụi con.” Chu Tư Ức cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng nghĩ lại thì anh thấy ba mình nói cũng có lý.
Cũng may Chu Hạo chỉ ra vẻ hung dữ như vậy thôi chứ bên trong ông luôn là một cha hiền lành, trách móc hai câu là xong chuyện.
Nếu Bùi Thục Lễ ở nhà thì có lẽ bây giờ Chu Tư Ức đang nghĩ xem trên bia mộ của mình nên viết gì.
“Quên đi, nhìn mày chỉ làm ba càng khó chịu.” Chu Hạo khoát tay không buồn quan tâm.
Dù sao cũng đã đăng lên Weibo, cho dù có bắt thằng con trai mình xóa đi thì cũng không thể xóa hết trí nhớ của đông đảo cư dân mạng đã xem.
Chu Hạo bỏ qua chủ đề này, quan tâm hỏi: “Ngày mai con đi gặp Niệm Niệm đúng không?”
“Dạ, đi tham ban.” Chu Tư Úc trả lời: “Con là nhà đầu tư cho bộ phim của con bé nên cả đoàn phim đều gọi con là kim chủ ba ba.”
Chu Hạo lạnh lùng khinh thường nhìn Chu Tư Ức: “Muốn làm ba ba thì ít nhất cũng dẫn bạn gái về nhà ra mắt đi đã.”
“…” Cẩu độc thân lâu năm Chu Tư Ức cảm thấy tim mình sao đau đớn quá.
“Ngày mai ba đi chung với con, lâu rồi ba cũng chưa được gặp Niệm Niệm.”
“Ba á?” Chu Tư Ức lập tức từ chối: “Đừng, làm gì có nhà đầu tư nào đi tham ban mà còn mang ba mình theo chứ, rồi làm sao con giải thích với mọi người đây?”
“Giải thích cái gì chứ? Ba đi gặp con gái của ba là chuyện rất bình thường.”
“Vậy ba nói với con gái bảo bối của ba đi, nếu con bé đồng ý thì con cho ba đi theo.”
“…” Chu Hạo im lặng vài giây, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt hung dữ nhưng lời nói lại có chút đáng thương: “Ba chỉ muốn gặp con bé thôi mà.”
Mấy hôm trước Chu Hạo gọi điện thoại cho Bùi Như Niệm, cô nói công việc bận rộn nên sẽ không về nhà một thời gian.
Chu Hạo nhắn tin này lên group chat gia đình, kết quả vợ và con trai cùng đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề, hai ngày trước em (con) đã gặp Niệm Niệm rồi.”
Người già neo đơn Chu Hạo bị đả kích vạn lần, nhất quyết đòi phải thấy được con gái bảo bối của mình.
Nhưng lịch trình của con gái bảo bối gần đây lại quá dày đặc, ngay cả thời gian về nhà cũng không có nói gì đến việc gặp ông? Nghĩ kỹ thì chỉ có thể tranh thủ lúc làm việc thì mới có cơ hội bồi đắp tình cảm cha con.
“Thôi được rồi, để con nghĩ cách.” Chu Tư Ức không chịu nổi ba mình dùng khuôn mặt mãnh nam điển hình tỏ vẻ đáng thương với anh nên đành miễn cưỡng đồng ý. Chu Tư Ức nói rõ: “Ba, ba phải nhớ kỹ không được để lộ quan hệ giữa con và Niệm Niệm với người ngoài đâu đó.”
“Biết rồi.” Chu Hạo sảng khoái đồng ý: “Ba sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con bé một ngày.”
- --
Sáng sớm hôm sau Bùi Như Niệm vừa đến phim trường thì nhận được thông báo của đạo diễn Ngô Toàn: Hôm nay nhà đầu tư mới sẽ đến tham ban đoàn phim của chúng ta.
“Ai vậy ạ?” Thiệu Thiên Lương tò mò hỏi: “Con vào đoàn cũng nửa tháng rồi nhưng vẫn chưa biết ai đầu tư cho đoàn phim của chúng ta.”
Lúc trước, nam chính của [Lộng Kiều] kiêm nhà đầu tư lớn nhất cho đoàn phim rút lui khiến đạo diễn sứt đầu mẻ trán, không có nhà đầu tư thì không thể phát tiền lương cho cả đoàn phim, ngay cả phim trường cũng không thể thuê làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim. Hơn nữa tất cả những đoạn phim đã quay trước đó cũng trở nên vô dụng, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ số tiền đầu tư ban đầu như bát nước đổ đi.
Thông thường nếu gặp phải tình huống khó khăn như vậy thì rất ít nhà đầu tư nào chịu nhận giải quyết mớ hỗn độn đó. Tính cách Ngô Toàn lại cố chấp, ban đầu còn không thèm nể mặt những công ty điện ảnh và truyền hình quen biết. Nhưng Ngô Toàn chưa kịp hành động gì thì kim chủ ba ba đã trực tiếp dâng lên đến cửa.
Ngay từ đầu mọi người trong đoàn phim [Lộng Kiều] đã cảm nhận được kim chủ ba ba mới là một người rất tốt. Từ sau khi đổi nhà đầu tư, cơm hộp của mọi người trong đoàn đổi từ hai món rau thành ba món thịt và hai món rau, hàng ngày còn được uống trà chiều, đãi ngộ nháy mắt tăng vọt.
Nhân viên đoàn phim được ăn sung mặc sướng, mỗi ngày đều ca tụng kim chủ ba ba, coi Chu Tư Ức như Bồ Tát sống.
Ngô Toàn trả lời: “Thật ra tôi cũng chưa từng gặp người đó, lúc trước ký hợp đồng là thông qua trợ lý của cậu ta. Đợi lát nữa cậu ta đến thì mọi người sẽ biết.”
Từ Mân không quan tâm, chỉ thờ ơ nói: “Là ai cũng được, chỉ cần không phải tên hèn hạ Dương Trạch Châu kia là được.”
Nhắc đến cái tên này Từ Mân lại tức giận quay sang nói với Bùi Như Niệm: “Sau này tên đó sẽ còn bám lấy cô đó. Tên hèn hạ đó cứ bám lấy tôi, mua về cho tôi một đống scandal kia kìa.”
“Scandal nào?” Bùi Như Niệm thân thiết hỏi.
“Còn cái nào nữa? Lôi chuyện cũ ra, nói tôi đeo bám đại gia, làm tiểu tam, phẫu thuật thẩm mỹ. Ha ha, rẻ rách!”
“Vậy tại sao chị không nói rõ?”
“Mấy tờ báo lá cải đều bị tên đó mua hết rồi, nếu tôi muốn tự làm rõ thì phải chi tiền gấp ba lần tên đó, không đáng.” Từ Mân soi gương tô lại son môi, khẽ mím môi dưới, hời hợt nói: “Tin đồn làm tiểu tam tôi đã làm rõ, tin hay không thì tùy. Còn hai tin đồn còn lại thì trên cơ bản đều là thật, làm rõ làm khỉ gì.”
Scandal của Từ Mân ngoại trừ làm tiểu tam còn “Đeo bám đại gia” và “Phẫu thuật thẩm mỹ”.
Bùi Như Niệm không biết Từ Mân có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhưng nếu thực sự từng phẫu thuật thẩm mỹ thì đối với một người nổi tiếng cũng đâu có gì đáng xấu hổ. Dù sao do tính chất công việc phải dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền nên ai cũng muốn mình trở nên thật xinh đẹp.
“Mân Mân.” Bùi Như Niệm kiên định nói: “Em chắc chắn chị không có đeo bám đại gia.”
Từ Mân nghe Bùi Như Niệm nói vậy thì bàn tay đang tô son khẽ run lên, để lại một vệt đỏ tươi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Từ Mân hoảng sợ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Bùi Như Niệm: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Bùi Như Niệm lặp lại: “Mân Mân.”
“Mân Mân em gái cô!” Từ Mân nghe cái xưng hô này thì rợn người đến mức nổi da gà khắp người: “Tôn trọng đàn chị một chút đi, tôi lớn hơn cô đó biết không hả?”
“Nhưng lúc trước em gọi là đàn chị thì chị cũng tức giận mà.”
Từ Mân bị cô nói đến cứng họng không cãi lại được, chỉ có thể tự ôm cục tức.
Bùi Như Niệm rất kiên nhẫn hỏi Từ Mân thích cô gọi như thế nào.
“Cô gọi thẳng tên của tôi không được à?”
“Ò…Được rồi.” Bùi Như Niệm cụp mắt, thấp giọng nói: “Gọi tên tự thì nghe xa lạ quá, chúng ta cũng đã biết nhau lâu vậy rồi thì cũng nên trở thành bạn bè đi.”
Bạn bè?
Ha ha, cô nghĩ giới giải trí là cộng đồng tìm bạn bốn phương à?
Từ Mân muốn bác bỏ ý nghĩ ngây thơ của Bùi Như Niệm, nhưng không ngờ mở miệng ra thì lại thành: “Vậy cô cứ gọi tôi là chị đi.”
Bùi Như Niệm ngọt ngào gọi: “Chị Mân Mân.”
“…”Ừ.” Từ Mân cam chịu trả lời.
Nhân viên đoàn phim đứng xung quanh kinh ngạc, đồng loạt giơ ngón cái với Bùi Như Niệm.
Ai cũng nói tính tình Từ Mân hay cáu kỉnh, nhưng bây giờ lại dễ dàng bị Bùi Như Niệm áp chế như vậy, đúng là lợi hại.
Tiến độ quay phim [Lộng Kiều] đang tiến triển rất nhanh, Thiệu Thiên Lương vội vội vàng vàng quay cuối cùng cũng quay bù lại đống hỗn độn Dương Trạch Châu để lại.
Theo kế hoạch ban đầu của Ngô Toàn thì bộ phim sẽ hoàn thành vào tháng sau, nếu không sẽ không kịp.
Bầu không khí trong đoàn phim vô cùng vui vẻ, mỗi người một việc cố gắng hoàn thành bộ phim này.
Khoảng thời gian bận rộn quay phim thấm thoắt qua nhanh, chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, mọi người tạm dừng công việc vác bụng đói meo hóng cơm trưa của đoàn phim giao đến.
Thông thường nhà hàng sẽ cho một chiếc xe ba bánh đến đưa cơm cho đoàn phim. Nhưng hôm nay lại không thấy chiếc xe ba bánh quen thuộc đâu, mà thay vào đó là một chiếc xe buýt chở đồ ăn thật lớn.
Mở cửa xe ra, bên trong có rất nhiều xe đẩy chứa đồ ăn bên trong. Xe đẩy có hai tầng chất đầy cao lương mỹ vị như muốn đem cả đại tiệc Mãn Hán (*) đến đây, còn có cả tráng miệng và đồ uống.
(*) Vào ngày sinh nhật thứ 66 của mình hoàng đế Khang Hy đã tổ chức một đại yến tiệc triều đình Mãn Hán, hay còn gọi là “Mãn Hán toàn tịch”. Bữa tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc, quy tụ đầu bếp và các món ăn đến từ khắp mọi nơi. Tại thời điểm này, Trung Hoa đã là một đế quốc rộng lớn bao gồm nhiều dân tộc và chư hầu. “Mãn Hán toàn tịch” mang đến những công thức nấu ăn tinh xảo cũng như các món ăn thượng hạng từ các khu vực. Rất nhiều món ngon vật lạ được săn lùng từ khắp núi thẳm rừng sâu. Sau đó, mang trở lại triều đình, để cho những đầu bếp nơi đây chiên, xào, hấp, luộc, nướng, om, hầm… Trong bữa tiệc này, những người tham dự có thể nếm qua hơn 300 món ăn đặc sắc.
“Oa!”
“Trời mẹ ơi, tôi có đang nằm mơ không?”
“Hay đây chính là phúc lợi trong truyền thuyết mà kim chủ ba ba cho chúng ta? Kim chủ ba ba, em yêu anh chết mất!”
Cả đoàn phim lại bắt đầu tiết mục ca tụng kim chủ ba ba một ngày hai lần. Bùi Như Niệm vô tình liếc nhìn thì bỗng chú ý đến người tài xế ngồi trên ghế lái.
Bầu trời đầy mây mà ông lại mang cặp kính đen to sụ, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh lam của nhà hàng nhưng khí chất hoàn toàn không hề giống một nhân viên nhà hàng chút nào, mà ngược lại còn giống đại ca xã hội đen đang giả dạng nhân viên nhà hàng để chạy trốn.
Bùi Như Niệm nhìn thật kỹ khuôn mặt dữ tợn như hung thần của ông mà không nói nên lời, đi thẳng về phía người tài xế kia.
“Ba...”
“Suỵt!” Tài xế đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô im lặng, lạnh lùng nói: “Cô là ai? Đừng gọi bậy bạ.”
Bùi Như Niệm:???
Con chỉ không về nhà mới có mấy tháng thôi mà ba đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với con rồi sao?
Cô hỏi nhỏ: “Tại sao ba lại đến đây?”
“Nghe Tư Ức nói muốn đi tham ban đoàn phim của con, ba cũng đang rảnh rỗi nên đi theo nó đến đây xem thôi.” Chu Hạo chỉ chỉ phía sau xe đồ ăn: “Đi ăn cơm trước đi, ba chọn toàn món con thích không đó.”
Bùi Như Niệm mỉm cười, phối hợp nói: “Được, cảm ơn ông Chu.”
Chu Hạo nhịn cười, nửa thật nửa giả quở trách: “Bướng bỉnh.”
Bận rộn cả buổi sáng bây giờ bụng ai cũng trống rỗng, nhìn thấy đồ ăn như được sống lại thêm một mạng, cả đám vứt hết hình tượng ăn như lang thôn hổ yết.
Đang ăn thì phía trước bỗng xuất hiện một chiếc Bugatti (1) sáng chói, kim chủ ba ba trong truyền thuyết rốt cuộc cũng đã đến.
Chu Tư Ức bước xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy ngay Bùi Như Niệm đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đang thong thả ăn vải. Do sự giáo dục đã ăn vào trong xương máu nên phong thái ăn uống của cô tao nhã hơn người khác rất nhiều.
Vải là loại trái cây chỉ có theo mùa, các nhà hàng gần đây đều không có sẵn. Nhưng Bùi Như Niệm lại rất thích ăn vải nên sáng sớm Chu Hạo đã đến tận nhà cung cấp lấy hai túi vải vừa to vừa ngọt cho riêng Bùi Như Niệm.
Chu Tư Ức cảm thấy cha mình thật bất công, trong lòng thầm khinh bỉ, mấy người cuồng con gái đúng là hèn mọn mà.
Lúc này, Chu Tư Ức nhìn em gái mình đột nhiên cảm thấy cha mình bất công cũng không sao.
Bộ dạng phồng miệng nhai nhai của em gái mình thật đáng yêu!
Ngô Toàn chú ý thấy Chu Tư Ức, sau khi sững sờ vài giây mới vội vàng đi qua chào hỏi.
“Tổng giám đốc Chu, hoan nghênh ngài đến đoàn phim [Lộng Kiều].” Ngô Toàn nghĩ Chu Tư Ức đến đây để kiểm tra đoàn phim nên tỉ mỉ trình bày tình hình quay phim hiện tại cho anh nghe.
Dù sao kim chủ ba ba bỏ ra một số tiền lớn như vậy thì cũng phải biết số tiền đó được sử dụng như thế nào.
Nhưng Chu Tư Ức không hề quan tâm.
“Đạo diễn Ngô cứ quay theo ý của mình là được.” Chu Tư Ức khen cảnh quay ở phim trường rất đẹp: “Tôi nghe người ta nói ông là một đạo diễn rất có tài và có trách nhiệm, tôi tin ông có thể tạo ra một tác phẩm thật thành công.”
Ngô Toàn nghe Chu Tư Ức nói vậy thì suýt nữa đã biểu diễn một màn mãnh hán(*) rơi lệ.
(*) mãnh hán: người đàn ông mạnh mẽ.
“Tôi sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc Chu!”
Chu Tư Ức nói thêm vài câu nữa với Ngô Toàn rồi đi về phía Bùi Như Niệm.
“Cô Bùi, vải ngon không?”
“Ngọt lắm luôn.” Bùi Như Niệm không nghĩ nhiều cầm hai quả nhét vào tay Chu Tư Ức: “Anh ăn thử đi.”
“Ơ, đàn em?” Thiệu Thiên Lương bị thái độ thản nhiên như không của Bùi Như Niệm là, sợ ngây người, sao có thể mời kim chủ qua loa như vậy.
Bùi Như Niệm phản ứng lại, vội vàng đứng lên, bình tĩnh phát huy kỹ năng diễn xuất “Anh là ai, tôi không quen anh” của mình.
“Xin chào tổng giám đốc Chu? Anh muốn ăn vải hả? Chờ tôi lấy một đĩa cho anh.”
“Không cần đâu.” Chu Tư Ức hơi sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Chu Tư Ức được em gái mình…Đối xử lễ phép như vậy.
Chu Tư Ức hoàn toàn không có địa vị trong gia đình bây giờ có chút hưng phấn khó tả, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
Chu Tư Ức đưa hai trái vải qua cho cô: “Tôi không có móng tay, cô lột vỏ dùm tôi đi.”
Bùi Như Niệm: “…Vâng, anh chờ tôi một chút.”
Cô ngoan ngoãn bóc vỏ trái vải bỏ vào đĩa cho Chu Tư Úc, còn chu đáo rót cho anh một tách hồng trà.
Chu Tư Ức cảm động, em gái mình thật ngoan!
Dân chúng ăn dưa sốc toàn tập, Thiệu Thiên Lương sợ đến mức vội vàng liên lạc với Khanh Khả Ngôn.
Người anh em à, trên đầu anh có cái gì nhú ra kìa! (Ý nói bị cắm sừng =))
/40
|