“Niệm Niệm!”
Nhân viên chương trình đã tiếp xúc với Bùi Như Niệm gần một tháng nay nên cũng dần dần quen biết nhau, rất ít khi họ khách khí gọi “cô Bùi” mà thường gọi thân mật là “Niệm Niệm” hoặc “Tiểu Bùi”.
“Vâng?’ Bùi Như Niệm đang sắp xếp hành lý lên tiếng trả lời.
Nhân viên chương trình: “Nhớ mang theo đồ tắm, hôm nay có hoạt động dưới nước.”
Nếu hai người đã lựa chọn hải đảo cho chuyến tuần trăng mật thì chắc chắn sẽ muốn trải nghiệm các hoạt động dưới biển.
“Được.” Bùi Như Niệm mở vali hình Pikachu của mình ra để tìm áo tắm.
Khanh Khả Ngôn mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ nhắn của Bùi Như Niệm đang ngồi xổm kế bên vali, ánh mắt dần dần tối lại.
- -- Lúc lựa chọn đảo nghỉ mát tại sao anh không nghĩ đến việc phải mặc áo tắm chứ?
Nếu vậy, ba ngày tiếp theo Bùi Như Niệm phải mặc áo tắm xuất hiện trước ống kính à?
Khanh Khả Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, thậm chí anh còn muốn giấu Bùi Như Niệm đi không cho bất cứ người nào nhìn thấy.
“Đã mang theo áo tắm rồi!” Bùi Như Niệm hoàn toàn không phát hiện ra những suy nghĩ điên cuồng của “Chồng” mình. Cô nhét áo tắm vào túi, mừng mừng rỡ rỡ hỏi: “Bây giờ xuất phát luôn sao?”
Đạo diễn quay phim cảm nhận được ánh mắt mang hình viên đạn của Khanh Khả Ngôn phóng tới, cắn răng nói: “Đi thôi…”
Xong rồi xong rồi, đêm nay chắc chắn anh sẽ bị Khanh Khả Ngôn diệt khẩu mất thôi.
Bãi biển là khu vực công cộng nên không thể giải tỏa. Ekip chương trình chỉ có thể tránh những chỗ đông khách du lịch, cố gắng tìm và chọn địa điểm ít người để ghi hình.
Dọc bãi biển là các điểm bán vé cho rất nhiều dịch vụ và hoạt động như chèo thuyền, ca-nô, lướt sóng…
Ekip chương trình đưa ra nhiệm vụ đầu tiên: Thử thách ba hoạt động trên biển dành cho hai người.
“Ba hoạt động thôi á? Chọn cái nào…” Bùi Như Niệm nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy cái nào chơi cũng rất vui, rất khó lựa chọn.
Những hoạt động trên biển đều có một mức độ nguy hiểm nhất định, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể dẫn đến chết đuối. Ekip chương trình nghĩ Bùi Như Niệm đang sợ hãi nên an ủi cô có thể chọn hoạt động có độ khó thấp.
Khanh Khả Ngôn đọc được suy nghĩ của Bùi Như Niệm: “Ba cái là số hoạt động tối thiểu của chương trình đặt ra mà em phải tham gia, em tham gia hết tất cả hoạt động ở đây càng tốt.”
“Như vậy mất thời gian lắm, ba cái cũng được.” Bùi Như Niệm tiếc nuối, miễn cưỡng nhịn đau lòng từ bỏ những hoạt động yêu thích của mình: “Em đi thay áo tắm.”
“…Ừm” Khanh Khả Ngôn rầu rĩ trả lời, nhìn cô bước vào phòng thay quần áo.
Đàn ông thường sẽ thay đồ nhanh hơn, Khanh Khả Ngôn vào phòng thay quần áo trễ nhưng chỉ sau vài phút anh đã bước ra.
Dàn phê bình trước màn ảnh đang cố ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi thấy bộ đồ tắm của anh thì thất vọng toàn tập.
Khanh Khả Ngôn không hổ là “Nam nghệ sĩ có tâm nhất giới giải trí”, rõ ràng có cơ bụng tám múi vậy mà chết sống nhất quyết không để lộ ra. Bên trong mặc áo tắm, bên ngoài còn khoác thêm áo chống thấm nước, đã vậy còn kéo khóa lên cao hết mức.
Ngay cả quần bơi cũng là quần dài, ngay cả một sợi lông chân cũng không lộ ra!
Hàng triệu con người háo sắc đang điên cuồng diss anh, châm chọc muốn người chuẩn bị áo tắm cho anh phải ra mặt tạ tội với fan, đồng thời cũng đem sự háo sắc chuyển qua Bùi Như Niệm.
Vài phút sau Bùi Như Niệm cũng bước ra giữa hàng ngàn tiếng la hét bên kia màn ảnh.
“Để mọi người chờ lâu rồi!”
Người xem không hẹn mà cùng ngừng thở, vừa căng thẳng vừa chờ mong cô xuất hiện trong bộ bikini quyến rũ.
Kết quả...
Làn đạn trống rỗng vài giây lập tức bùng nổ tràn đầy màn hình.
[A a a đúng là tức chết mà! Uổng công chờ đợi nãy giờ!]
[Van cầu hai người đi nhận chứng chỉ đi, không ai có thể cùng thống nhất gu thẩm mỹ như vậy hết á]
[Niệm Niệm, đây là đồ bơi cho trẻ em hả? Còn có cả dây đeo cho trẻ em nữa chứ]
[Còn kín cổng cao tường hơn cả sếp Ngôn nữa]
[Mỹ nữ phải mặc bikini mới đúng chứ!]
[Bikini cái gì? Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, mẹ không cho phép!
[Tôi thấy như vậy cũng rất tốt, hai người biết đang ghi hình show thực tế nên phải lựa đồ thật cẩn thận. Nếu mặc bikini biết đâu lại có anti fan nói cô ấy bán đứng sắc đẹp]
[+1, cho dù là đồ bơi cho trẻ em thì vẫn có thể nhìn ra được dáng người của bảo bối Niệm Niệm đẹp vô cùng!]
[Đúng đúng đúng, mỹ nữ ngực bự eo thon chân dài phải là vợ của tôi]
“Tôi thay đồ tắm xong rồi đây.” Bùi Như Niệm đến nói trước ống kính.
Nhân viên quay phim: “Niệm Niệm, áo tắm của cô đáng yêu thật, xoay một vòng nào.”
Bùi Như Niệm ngoan ngoãn dang hai tay ra xoay một vòng, triển lãm bộ áo tắm một mảnh che kín toàn thân 360 độ hoàn hảo, cỏn ra vẻ nghiêm túc nói: “Nữ sinh nếu muốn tham gia các trò chơi trên biển thì tốt nhất nên chọn áo tắm một mảnh.”
Đạo diễn quay phim dựng ngón tay cái với cô, ra hiệu bảo hai người có thể bắt đầu nhiệm vụ.
Bùi Như Niệm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên bàn bạc với Khanh Khả Ngôn nên chơi trò nào trước tiên.
Khanh Khả Ngôn nhìn kỹ bộ áo tắm của cô, sắc mặt dịu lại. Tuy bộ áo tắm bó sát người lộ ra đường cong của vòng eo thon gọn, nhìn không sót một chút gì, nhưng ít nhất cũng che chắn cơ thể cô rất kỹ.
Anh thu lại ánh mắt nguy hiểm: “Em muốn chơi ba trò nào?”
“Lặn và lướt sóng đi, cái thứ ba cho anh chọn.”
“Được, vậy chơi theo thứ tự này.”
Hai người thống nhất với nhau và quyết định đầu tiên sẽ thử thách hai người cùng nắm tay nhau lặn xuống đáy biển và chụp một pô ảnh dưới nước.
Nhân viên cứu hộ mang cho họ máy đo nhịp tim và liên tục nhắc đi nhắc lại: “Lặn là hoạt động dưới biển nguy hiểm nhất. Trong lúc lặn không được tháo mặt nạ dưỡng khí ra, nếu cảm thấy khó chịu thì phải lập tức gọi người giúp đỡ ngay.”
“Tôi nhớ rồi.” Bùi Như Niệm nghiêm túc gật đầu.
Khán giả ngồi trước màn hình nghe thấy những việc cần lưu ý trong hoạt động này thì không khỏi lo lắng cho hai người. Có người đã từng đi lặn còn nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học về độ khó và xác suất xảy ra tai nạn của bộ môn này.
Thân thể của Bùi Như Niệm nhìn qua trông rất mảnh mai, thêm bộ dáng ngốc ngốc khiến mọi người ai cũng đều toát mồ hôi hột.
Không ngờ sau khi lặn xuống nước cô lại như một nàng mỹ nhân ngư nhẹ nhàng, khéo léo kéo theo chiếc đuôi xinh đẹp của mình vào sâu trong làn nước, còn thường thường quay lại làm những hành động thân thiết hoặc trao đổi ánh mắt với Khanh Khả Ngôn.
Độ sâu chương trình quy định hai người phải lặn là năm mét dưới đáy biển. Bùi Như Niệm lặn xuống mười mét mới dừng lại, giơ chiếc máy ảnh chống thấm nước lên chụp ảnh cùng với Khanh Khả Ngôn.
Thật ra cô hoàn toàn có thể lặn xuống sâu hơn một chút nữa, nhưng chủ yếu do ánh sáng bên dưới quá kém, ảnh hưởng đến chất lượng của bức ảnh. Hơn nữa bên cạnh còn có Khanh Khả Ngôn chưa lặn bao giờ nên sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.
Chụp ảnh xong, Bùi Như Niệm lôi kéo Khanh Khả Ngôn đi xem khu vực cát mịn và vỏ sò ở chỗ nước cạn, thậm chí còn bắt gặp vài con ốc mượn hồn. Bùi Như Niệm chọc chọc mấy con ốc mượn hồn, nở nụ cười với anh qua mặt nạ dưỡng khí rồi mới chậm rãi bơi lên mặt biển.
Hai người vừa nổi lên khỏi mặt biển thì nhân viên chương trình đã ào ào vỗ tay hoan nghênh.
“Niệm Niệm thật là lợi hại!”
“Trước kia em đã từng lặn rồi sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Bùi Như Niệm cởi nón bơi ra, mỉm cười với ống kính: “Lúc còn nhỏ ba mẹ thường xuyên dẫn tôi ra biển chơi, nhưng sau khi lớn lên số lần đến biển chơi của tôi ít đi.”
Bùi Như Niệm nói xong thì thở dài một hơi. Không còn cách nào khác, cha mẹ đều bận rộn công việc, ngay cả anh trai cô cũng phải ôm đồm rất nhiều thứ, thời gian để mọi người cùng quây quần bên gia đình ngày càng ít.
Mọi người nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Bùi Như Niệm để ghi hình, rõ ràng là cô chỉ sống có một mình, thêm ngữ điệu nói chuyện của cô vừa rồi khiến mọi người nghĩ, chẳng lẽ ba mẹ của Niệm Niệm đã ly hôn rồi?
Thật đáng thương...
Phiền não của Bùi Như Niệm nhanh chóng bị gió thổi bay, sau đó hai người chơi lướt sóng và lái ca nô là đã hoàn thành xong chuỗi nhiệm vụ mở đầu.
Sau khi dùng cơm trưa xong, đạo diễn công bố nhiệm vụ thứ hai: Cuộc thám hiểm vô tận.
Sáu khách mời sẽ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm này, trong lúc tham gia có thể kết nối video call với hai nhóm khác bất cứ lúc nào.
Quy tắc chính là, chương trình sẽ đưa khách mời đến một nơi hoàn toàn cách biệt. Nhóm của Nguyễn Manh sẽ đến mê cung trong lâu đài băng tuyết, nhóm của Vưu Mễ đến vực sâu trong núi, còn Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn sẽ đến một tiểu đảo vô danh gần bờ biển.
Chương trình đã bố trí rất nhiều điểm thám hiểm trên đảo, họ phải tìm được ba loại đạo cụ, sau đó tìm ra rương khó báu được giấu trên đảo và giải được câu đố trong rương thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
“Hôn nhân mô phỏng” sau hai tập đã có một số khán giả nhận xét ba nhóm khách mời giống như đang tự solo, không có sự tương tác giữa các nhóm với nhau. Bên biên kịch rút kinh nghiệm xương máu, lập ra một chuỗi hoạt động mà các nhóm có thể tương tác với nhau từ xa.
Ba nhóm khách mời sẽ tiến vào một địa điểm hoàn toàn khép kín và xa lạ, ẩn chứa rất nhiều bí ẩn, chỉ có thể dựa vào bản đồ mới có thể tìm được đường đi.
Bản đồ kho báu của nhóm thứ nhất nằm trong tay nhóm thứ hai, manh mối của câu đố về rương kho báu lại nằm trong tay nhóm thứ ba…Với những quy tắc đặc biệt này thì bọn họ buộc phải tương tác với nhau.
Bùi Như Niệm đi thay áo tắm rồi lên du thuyền đến hòn đảo vô danh. Cô đang rất nóng lòng muốn được kết nối với chị em tốt Nguyễn Manh của mình.
“Hi, Manh Manh!” Bùi Như Niệm vẫy vẫy tay với màn hình: “Sao bên cậu tối thế?”
Hai người họ lựa chọn thành phố băng tuyết ở phía bắc, ngày ngắn đêm dài. Bây giờ đang là đầu đông, bên đó đã bắt đầu có tuyết rơi, trời tối om như sắp đổ một trận mưa lớn.
Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương quấn kín như hai cục bông, mỗi lần mở miệng nói chuyện là thở ra từng làn khói trắng đục.
“Niệm Niệm, tôi hối hận rồi, bên này lạnh quá đi! Biết thế tôi đã chọn đến thôn làng cạnh thác nước rồi.”
Bùi Như Niệm sinh ra đã sợ lạnh nên thầm cảm thấy may mắn: “Ừ, cách màn hình mà tôi còn cảm nhận được cái lạnh bên cậu đây.”
“Hừ ——” Nguyễn Manh lạnh run cả người, quay đầu gọi Thiệu Thiên Lương: “Chồng ơi, anh lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Niệm Niệm xem đi.”
“ Ok vợ.” Thiệu Thiên Lương lấy thẻ nhiệm vụ ra giơ lên trước màn hình cho Bùi Như Niệm xem: “Tiểu Bùi thấy rõ không?”
“Có.” Bùi Như Niệm gật đầu.
Dựa theo miêu tả trên thẻ nhiệm vụ của họ thì bản đồ của nhóm Nguyễn Manh nằm trên một hòn đảo nhỏ, còn manh mối về chiếc rương kho báu Bùi Như Niệm muốn tìm kiếm nằm trong thành phố băng tuyết và bản đồ thì nằm ở vực sâu trong núi.
“Ekip chương trình nói muốn ba nhóm chúng ta thi đấu với nhau, dựa vào thời gian hoàn thành nhiệm vụ để quyết định thứ tự ưu tiên cho lần sau.” Nguyễn Manh chớp mắt mấy cái, hạ giọng thương lượng với cô: “Niệm Niệm, chúng ta liên minh đi.”
“OK.” Bùi Như Niệm nhanh chóng đồng ý, rồi hỏi: “Vậy Vưu Mễ thì sao đây? Tôi cần bản đồ, cậu cần manh mối, cả hai cái đều nằm trong tay nhóm bọn họ.”
Thiệu Thiên Lương: “Lúc nãy bọn anh vừa kết nối với nhóm của Vưu Mễ, cậu ta cãi nhau ầm ĩ với Diệp Linh, không buồn lấy manh mối luôn.”
“Lại cãi nhau sao? Thôi được rồi, bọn em ra đảo trước đây.” Du thuyền cập bờ, Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn bước lên hòn đảo nhỏ vô danh. Đập vào mắt họ là một rừng cây xanh ươm tươi tốt.
Diện tích của hòn đảo rất nhỏ, nhỏ đến mức không để lại ấn ký trên bản đồ. Phong cảnh trên đảo đẹp vô cùng, cây cối xanh um rậm rạp, thậm chí còn có vài động vật nhỏ hoang dã núp sâu trong rừng cây.
Nhân viên chương trình giới thiệu: “Hòn đảo này tuy không có tên nhưng có một truyền thuyết tuyệt đẹp.”
Bùi Như Niệm: “Truyền thuyết gì?”
“Kể ra thì rất dài, mọi người vui lòng xem chương trình để biết thêm.”
“Ha ha ha ha, mọi người lại như vậy rồi!” Bùi Như Niệm đã quen với công việc của người dẫn chương trình. Vì để đảm bảo chất lượng phát sóng của chương trình nên họ sẽ thường xuyên để lại một hoặc hai thông tin ẩn trong chương trình.
“Nói tóm lại là dân bản xứ rất xem trọng hòn đảo này, không cho phép bất cứ ai phá hoại nên hòn đảo này luôn giữ được vẻ ban đầu.” Giới thiệu sơ lược xong, nhân viên chương trình tuyên bố quy tắc: “Trong bốn giờ kế tiếp hai người phải tìm được ba loại đạo cụ thông quan, trong đó có hai đạo cụ thuộc về hai nhóm khác, cái còn lại là của nhóm hai người.”
Bùi Như Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Khanh Khả Ngôn: “Có gợi ý nào không?”
“Có, gợi ý chính là truyền thuyết của dân bản xứ.” Nhân viên chương trình đưa cho họ một tấm thẻ, bên trên chỉ có hai câu nói.
Gửi đến bạn mặt trời, gửi đến tôi những vì sao.
Phía trên mái vòm, ba ngàn dưới đáy biển.
“Cái này có nghĩa là gì?” Khát vọng sống sót của Bùi Như Niệm bùng lên mãnh liệt.
Nhân viên chương trình: “Đây chính là truyền thuyết về hòn đảo vô danh này, mặt trời và các vì sao tượng trưng cho hai nhân vật chính trong truyền thuyết ấy. Chúc hai người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được…” Bùi Như Niệm khó khăn gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên buồn bã than thở với Khanh Khả Ngôn: “Em xem không hiểu gì hết, có phải em ngu ngốc lắm đúng không?”
Khanh Khả Ngôn an ủi: “Không phải đâu, anh cũng không hiểu.”
Bùi Như Niệm mím môi, nhìn chằm chằm vào anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Em muốn nói cái gì?”
Bùi Như Niệm né sang một bên, nhỏ giọng châm chọc: “Anh cũng không phải người quá thông minh, hai chúng ta đúng là một cặp đôi hoàn hảo.”
Khanh Khả Ngôn:...
[Ha ha ha ha Niệm Niệm đã nói ra tiếng lòng của tôi]
[Khanh Khả Ngôn, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! Trời ơi cười chết mất thôi!]
[Thật ra tôi cảm thấy sếp Ngôn có thể hiểu, nhưng vì Niệm Niệm nên mới nói là không hiểu]
[Chỉ có mười sáu chữ thì có thể hiểu được gì chứ]
[Lượng thông tin khá lớn đấy chứ. Mười sáu chữ bao gồm cả thời gian, không gian, vị trí và tọa độ, đối chiếu một chút là đã có thể tìm ra được hai, ba manh mối rồi. Cái thứ ba thì tôi vẫn chưa phân tích ra, cầu cao nhân chỉ giáo]
[Cmn, cao nhân lầu trên xin hãy nhận của tôi một lạy!]
Nhân viên chương trình đã tiếp xúc với Bùi Như Niệm gần một tháng nay nên cũng dần dần quen biết nhau, rất ít khi họ khách khí gọi “cô Bùi” mà thường gọi thân mật là “Niệm Niệm” hoặc “Tiểu Bùi”.
“Vâng?’ Bùi Như Niệm đang sắp xếp hành lý lên tiếng trả lời.
Nhân viên chương trình: “Nhớ mang theo đồ tắm, hôm nay có hoạt động dưới nước.”
Nếu hai người đã lựa chọn hải đảo cho chuyến tuần trăng mật thì chắc chắn sẽ muốn trải nghiệm các hoạt động dưới biển.
“Được.” Bùi Như Niệm mở vali hình Pikachu của mình ra để tìm áo tắm.
Khanh Khả Ngôn mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ nhắn của Bùi Như Niệm đang ngồi xổm kế bên vali, ánh mắt dần dần tối lại.
- -- Lúc lựa chọn đảo nghỉ mát tại sao anh không nghĩ đến việc phải mặc áo tắm chứ?
Nếu vậy, ba ngày tiếp theo Bùi Như Niệm phải mặc áo tắm xuất hiện trước ống kính à?
Khanh Khả Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, thậm chí anh còn muốn giấu Bùi Như Niệm đi không cho bất cứ người nào nhìn thấy.
“Đã mang theo áo tắm rồi!” Bùi Như Niệm hoàn toàn không phát hiện ra những suy nghĩ điên cuồng của “Chồng” mình. Cô nhét áo tắm vào túi, mừng mừng rỡ rỡ hỏi: “Bây giờ xuất phát luôn sao?”
Đạo diễn quay phim cảm nhận được ánh mắt mang hình viên đạn của Khanh Khả Ngôn phóng tới, cắn răng nói: “Đi thôi…”
Xong rồi xong rồi, đêm nay chắc chắn anh sẽ bị Khanh Khả Ngôn diệt khẩu mất thôi.
Bãi biển là khu vực công cộng nên không thể giải tỏa. Ekip chương trình chỉ có thể tránh những chỗ đông khách du lịch, cố gắng tìm và chọn địa điểm ít người để ghi hình.
Dọc bãi biển là các điểm bán vé cho rất nhiều dịch vụ và hoạt động như chèo thuyền, ca-nô, lướt sóng…
Ekip chương trình đưa ra nhiệm vụ đầu tiên: Thử thách ba hoạt động trên biển dành cho hai người.
“Ba hoạt động thôi á? Chọn cái nào…” Bùi Như Niệm nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy cái nào chơi cũng rất vui, rất khó lựa chọn.
Những hoạt động trên biển đều có một mức độ nguy hiểm nhất định, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể dẫn đến chết đuối. Ekip chương trình nghĩ Bùi Như Niệm đang sợ hãi nên an ủi cô có thể chọn hoạt động có độ khó thấp.
Khanh Khả Ngôn đọc được suy nghĩ của Bùi Như Niệm: “Ba cái là số hoạt động tối thiểu của chương trình đặt ra mà em phải tham gia, em tham gia hết tất cả hoạt động ở đây càng tốt.”
“Như vậy mất thời gian lắm, ba cái cũng được.” Bùi Như Niệm tiếc nuối, miễn cưỡng nhịn đau lòng từ bỏ những hoạt động yêu thích của mình: “Em đi thay áo tắm.”
“…Ừm” Khanh Khả Ngôn rầu rĩ trả lời, nhìn cô bước vào phòng thay quần áo.
Đàn ông thường sẽ thay đồ nhanh hơn, Khanh Khả Ngôn vào phòng thay quần áo trễ nhưng chỉ sau vài phút anh đã bước ra.
Dàn phê bình trước màn ảnh đang cố ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi thấy bộ đồ tắm của anh thì thất vọng toàn tập.
Khanh Khả Ngôn không hổ là “Nam nghệ sĩ có tâm nhất giới giải trí”, rõ ràng có cơ bụng tám múi vậy mà chết sống nhất quyết không để lộ ra. Bên trong mặc áo tắm, bên ngoài còn khoác thêm áo chống thấm nước, đã vậy còn kéo khóa lên cao hết mức.
Ngay cả quần bơi cũng là quần dài, ngay cả một sợi lông chân cũng không lộ ra!
Hàng triệu con người háo sắc đang điên cuồng diss anh, châm chọc muốn người chuẩn bị áo tắm cho anh phải ra mặt tạ tội với fan, đồng thời cũng đem sự háo sắc chuyển qua Bùi Như Niệm.
Vài phút sau Bùi Như Niệm cũng bước ra giữa hàng ngàn tiếng la hét bên kia màn ảnh.
“Để mọi người chờ lâu rồi!”
Người xem không hẹn mà cùng ngừng thở, vừa căng thẳng vừa chờ mong cô xuất hiện trong bộ bikini quyến rũ.
Kết quả...
Làn đạn trống rỗng vài giây lập tức bùng nổ tràn đầy màn hình.
[A a a đúng là tức chết mà! Uổng công chờ đợi nãy giờ!]
[Van cầu hai người đi nhận chứng chỉ đi, không ai có thể cùng thống nhất gu thẩm mỹ như vậy hết á]
[Niệm Niệm, đây là đồ bơi cho trẻ em hả? Còn có cả dây đeo cho trẻ em nữa chứ]
[Còn kín cổng cao tường hơn cả sếp Ngôn nữa]
[Mỹ nữ phải mặc bikini mới đúng chứ!]
[Bikini cái gì? Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, mẹ không cho phép!
[Tôi thấy như vậy cũng rất tốt, hai người biết đang ghi hình show thực tế nên phải lựa đồ thật cẩn thận. Nếu mặc bikini biết đâu lại có anti fan nói cô ấy bán đứng sắc đẹp]
[+1, cho dù là đồ bơi cho trẻ em thì vẫn có thể nhìn ra được dáng người của bảo bối Niệm Niệm đẹp vô cùng!]
[Đúng đúng đúng, mỹ nữ ngực bự eo thon chân dài phải là vợ của tôi]
“Tôi thay đồ tắm xong rồi đây.” Bùi Như Niệm đến nói trước ống kính.
Nhân viên quay phim: “Niệm Niệm, áo tắm của cô đáng yêu thật, xoay một vòng nào.”
Bùi Như Niệm ngoan ngoãn dang hai tay ra xoay một vòng, triển lãm bộ áo tắm một mảnh che kín toàn thân 360 độ hoàn hảo, cỏn ra vẻ nghiêm túc nói: “Nữ sinh nếu muốn tham gia các trò chơi trên biển thì tốt nhất nên chọn áo tắm một mảnh.”
Đạo diễn quay phim dựng ngón tay cái với cô, ra hiệu bảo hai người có thể bắt đầu nhiệm vụ.
Bùi Như Niệm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên bàn bạc với Khanh Khả Ngôn nên chơi trò nào trước tiên.
Khanh Khả Ngôn nhìn kỹ bộ áo tắm của cô, sắc mặt dịu lại. Tuy bộ áo tắm bó sát người lộ ra đường cong của vòng eo thon gọn, nhìn không sót một chút gì, nhưng ít nhất cũng che chắn cơ thể cô rất kỹ.
Anh thu lại ánh mắt nguy hiểm: “Em muốn chơi ba trò nào?”
“Lặn và lướt sóng đi, cái thứ ba cho anh chọn.”
“Được, vậy chơi theo thứ tự này.”
Hai người thống nhất với nhau và quyết định đầu tiên sẽ thử thách hai người cùng nắm tay nhau lặn xuống đáy biển và chụp một pô ảnh dưới nước.
Nhân viên cứu hộ mang cho họ máy đo nhịp tim và liên tục nhắc đi nhắc lại: “Lặn là hoạt động dưới biển nguy hiểm nhất. Trong lúc lặn không được tháo mặt nạ dưỡng khí ra, nếu cảm thấy khó chịu thì phải lập tức gọi người giúp đỡ ngay.”
“Tôi nhớ rồi.” Bùi Như Niệm nghiêm túc gật đầu.
Khán giả ngồi trước màn hình nghe thấy những việc cần lưu ý trong hoạt động này thì không khỏi lo lắng cho hai người. Có người đã từng đi lặn còn nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học về độ khó và xác suất xảy ra tai nạn của bộ môn này.
Thân thể của Bùi Như Niệm nhìn qua trông rất mảnh mai, thêm bộ dáng ngốc ngốc khiến mọi người ai cũng đều toát mồ hôi hột.
Không ngờ sau khi lặn xuống nước cô lại như một nàng mỹ nhân ngư nhẹ nhàng, khéo léo kéo theo chiếc đuôi xinh đẹp của mình vào sâu trong làn nước, còn thường thường quay lại làm những hành động thân thiết hoặc trao đổi ánh mắt với Khanh Khả Ngôn.
Độ sâu chương trình quy định hai người phải lặn là năm mét dưới đáy biển. Bùi Như Niệm lặn xuống mười mét mới dừng lại, giơ chiếc máy ảnh chống thấm nước lên chụp ảnh cùng với Khanh Khả Ngôn.
Thật ra cô hoàn toàn có thể lặn xuống sâu hơn một chút nữa, nhưng chủ yếu do ánh sáng bên dưới quá kém, ảnh hưởng đến chất lượng của bức ảnh. Hơn nữa bên cạnh còn có Khanh Khả Ngôn chưa lặn bao giờ nên sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.
Chụp ảnh xong, Bùi Như Niệm lôi kéo Khanh Khả Ngôn đi xem khu vực cát mịn và vỏ sò ở chỗ nước cạn, thậm chí còn bắt gặp vài con ốc mượn hồn. Bùi Như Niệm chọc chọc mấy con ốc mượn hồn, nở nụ cười với anh qua mặt nạ dưỡng khí rồi mới chậm rãi bơi lên mặt biển.
Hai người vừa nổi lên khỏi mặt biển thì nhân viên chương trình đã ào ào vỗ tay hoan nghênh.
“Niệm Niệm thật là lợi hại!”
“Trước kia em đã từng lặn rồi sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Bùi Như Niệm cởi nón bơi ra, mỉm cười với ống kính: “Lúc còn nhỏ ba mẹ thường xuyên dẫn tôi ra biển chơi, nhưng sau khi lớn lên số lần đến biển chơi của tôi ít đi.”
Bùi Như Niệm nói xong thì thở dài một hơi. Không còn cách nào khác, cha mẹ đều bận rộn công việc, ngay cả anh trai cô cũng phải ôm đồm rất nhiều thứ, thời gian để mọi người cùng quây quần bên gia đình ngày càng ít.
Mọi người nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Bùi Như Niệm để ghi hình, rõ ràng là cô chỉ sống có một mình, thêm ngữ điệu nói chuyện của cô vừa rồi khiến mọi người nghĩ, chẳng lẽ ba mẹ của Niệm Niệm đã ly hôn rồi?
Thật đáng thương...
Phiền não của Bùi Như Niệm nhanh chóng bị gió thổi bay, sau đó hai người chơi lướt sóng và lái ca nô là đã hoàn thành xong chuỗi nhiệm vụ mở đầu.
Sau khi dùng cơm trưa xong, đạo diễn công bố nhiệm vụ thứ hai: Cuộc thám hiểm vô tận.
Sáu khách mời sẽ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm này, trong lúc tham gia có thể kết nối video call với hai nhóm khác bất cứ lúc nào.
Quy tắc chính là, chương trình sẽ đưa khách mời đến một nơi hoàn toàn cách biệt. Nhóm của Nguyễn Manh sẽ đến mê cung trong lâu đài băng tuyết, nhóm của Vưu Mễ đến vực sâu trong núi, còn Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn sẽ đến một tiểu đảo vô danh gần bờ biển.
Chương trình đã bố trí rất nhiều điểm thám hiểm trên đảo, họ phải tìm được ba loại đạo cụ, sau đó tìm ra rương khó báu được giấu trên đảo và giải được câu đố trong rương thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
“Hôn nhân mô phỏng” sau hai tập đã có một số khán giả nhận xét ba nhóm khách mời giống như đang tự solo, không có sự tương tác giữa các nhóm với nhau. Bên biên kịch rút kinh nghiệm xương máu, lập ra một chuỗi hoạt động mà các nhóm có thể tương tác với nhau từ xa.
Ba nhóm khách mời sẽ tiến vào một địa điểm hoàn toàn khép kín và xa lạ, ẩn chứa rất nhiều bí ẩn, chỉ có thể dựa vào bản đồ mới có thể tìm được đường đi.
Bản đồ kho báu của nhóm thứ nhất nằm trong tay nhóm thứ hai, manh mối của câu đố về rương kho báu lại nằm trong tay nhóm thứ ba…Với những quy tắc đặc biệt này thì bọn họ buộc phải tương tác với nhau.
Bùi Như Niệm đi thay áo tắm rồi lên du thuyền đến hòn đảo vô danh. Cô đang rất nóng lòng muốn được kết nối với chị em tốt Nguyễn Manh của mình.
“Hi, Manh Manh!” Bùi Như Niệm vẫy vẫy tay với màn hình: “Sao bên cậu tối thế?”
Hai người họ lựa chọn thành phố băng tuyết ở phía bắc, ngày ngắn đêm dài. Bây giờ đang là đầu đông, bên đó đã bắt đầu có tuyết rơi, trời tối om như sắp đổ một trận mưa lớn.
Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương quấn kín như hai cục bông, mỗi lần mở miệng nói chuyện là thở ra từng làn khói trắng đục.
“Niệm Niệm, tôi hối hận rồi, bên này lạnh quá đi! Biết thế tôi đã chọn đến thôn làng cạnh thác nước rồi.”
Bùi Như Niệm sinh ra đã sợ lạnh nên thầm cảm thấy may mắn: “Ừ, cách màn hình mà tôi còn cảm nhận được cái lạnh bên cậu đây.”
“Hừ ——” Nguyễn Manh lạnh run cả người, quay đầu gọi Thiệu Thiên Lương: “Chồng ơi, anh lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Niệm Niệm xem đi.”
“ Ok vợ.” Thiệu Thiên Lương lấy thẻ nhiệm vụ ra giơ lên trước màn hình cho Bùi Như Niệm xem: “Tiểu Bùi thấy rõ không?”
“Có.” Bùi Như Niệm gật đầu.
Dựa theo miêu tả trên thẻ nhiệm vụ của họ thì bản đồ của nhóm Nguyễn Manh nằm trên một hòn đảo nhỏ, còn manh mối về chiếc rương kho báu Bùi Như Niệm muốn tìm kiếm nằm trong thành phố băng tuyết và bản đồ thì nằm ở vực sâu trong núi.
“Ekip chương trình nói muốn ba nhóm chúng ta thi đấu với nhau, dựa vào thời gian hoàn thành nhiệm vụ để quyết định thứ tự ưu tiên cho lần sau.” Nguyễn Manh chớp mắt mấy cái, hạ giọng thương lượng với cô: “Niệm Niệm, chúng ta liên minh đi.”
“OK.” Bùi Như Niệm nhanh chóng đồng ý, rồi hỏi: “Vậy Vưu Mễ thì sao đây? Tôi cần bản đồ, cậu cần manh mối, cả hai cái đều nằm trong tay nhóm bọn họ.”
Thiệu Thiên Lương: “Lúc nãy bọn anh vừa kết nối với nhóm của Vưu Mễ, cậu ta cãi nhau ầm ĩ với Diệp Linh, không buồn lấy manh mối luôn.”
“Lại cãi nhau sao? Thôi được rồi, bọn em ra đảo trước đây.” Du thuyền cập bờ, Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn bước lên hòn đảo nhỏ vô danh. Đập vào mắt họ là một rừng cây xanh ươm tươi tốt.
Diện tích của hòn đảo rất nhỏ, nhỏ đến mức không để lại ấn ký trên bản đồ. Phong cảnh trên đảo đẹp vô cùng, cây cối xanh um rậm rạp, thậm chí còn có vài động vật nhỏ hoang dã núp sâu trong rừng cây.
Nhân viên chương trình giới thiệu: “Hòn đảo này tuy không có tên nhưng có một truyền thuyết tuyệt đẹp.”
Bùi Như Niệm: “Truyền thuyết gì?”
“Kể ra thì rất dài, mọi người vui lòng xem chương trình để biết thêm.”
“Ha ha ha ha, mọi người lại như vậy rồi!” Bùi Như Niệm đã quen với công việc của người dẫn chương trình. Vì để đảm bảo chất lượng phát sóng của chương trình nên họ sẽ thường xuyên để lại một hoặc hai thông tin ẩn trong chương trình.
“Nói tóm lại là dân bản xứ rất xem trọng hòn đảo này, không cho phép bất cứ ai phá hoại nên hòn đảo này luôn giữ được vẻ ban đầu.” Giới thiệu sơ lược xong, nhân viên chương trình tuyên bố quy tắc: “Trong bốn giờ kế tiếp hai người phải tìm được ba loại đạo cụ thông quan, trong đó có hai đạo cụ thuộc về hai nhóm khác, cái còn lại là của nhóm hai người.”
Bùi Như Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Khanh Khả Ngôn: “Có gợi ý nào không?”
“Có, gợi ý chính là truyền thuyết của dân bản xứ.” Nhân viên chương trình đưa cho họ một tấm thẻ, bên trên chỉ có hai câu nói.
Gửi đến bạn mặt trời, gửi đến tôi những vì sao.
Phía trên mái vòm, ba ngàn dưới đáy biển.
“Cái này có nghĩa là gì?” Khát vọng sống sót của Bùi Như Niệm bùng lên mãnh liệt.
Nhân viên chương trình: “Đây chính là truyền thuyết về hòn đảo vô danh này, mặt trời và các vì sao tượng trưng cho hai nhân vật chính trong truyền thuyết ấy. Chúc hai người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được…” Bùi Như Niệm khó khăn gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên buồn bã than thở với Khanh Khả Ngôn: “Em xem không hiểu gì hết, có phải em ngu ngốc lắm đúng không?”
Khanh Khả Ngôn an ủi: “Không phải đâu, anh cũng không hiểu.”
Bùi Như Niệm mím môi, nhìn chằm chằm vào anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Em muốn nói cái gì?”
Bùi Như Niệm né sang một bên, nhỏ giọng châm chọc: “Anh cũng không phải người quá thông minh, hai chúng ta đúng là một cặp đôi hoàn hảo.”
Khanh Khả Ngôn:...
[Ha ha ha ha Niệm Niệm đã nói ra tiếng lòng của tôi]
[Khanh Khả Ngôn, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! Trời ơi cười chết mất thôi!]
[Thật ra tôi cảm thấy sếp Ngôn có thể hiểu, nhưng vì Niệm Niệm nên mới nói là không hiểu]
[Chỉ có mười sáu chữ thì có thể hiểu được gì chứ]
[Lượng thông tin khá lớn đấy chứ. Mười sáu chữ bao gồm cả thời gian, không gian, vị trí và tọa độ, đối chiếu một chút là đã có thể tìm ra được hai, ba manh mối rồi. Cái thứ ba thì tôi vẫn chưa phân tích ra, cầu cao nhân chỉ giáo]
[Cmn, cao nhân lầu trên xin hãy nhận của tôi một lạy!]
/40
|