Quách Hân nghe thấy giọng điệu đầy nghi ngờ của Bùi Như Niệm thì thúc giục cô mau mở bảng hot search, xem bản thân mình hiện tại nằm ở vị trí nào trong bảng.
Bùi Như Niệm mê man nói: "Em nộp di động cho bên ekip rồi, xem thế nào bây giờ?"
"Vậy lấy về đi!" Quách Hân gần như tan vỡ, chị nói lớn tiếng với Bùi Như Niệm: "Niệm Niệm em có biết không? Trừ em ra thì mấy khách mời khác không ai nộp điện thoại cả!"
"Ơ? Là thế thật à?" Bùi Như Niệm chợt mở to hai mắt nhìn sang Khanh Khả Ngôn.
Khanh Khả Ngôn khẽ gật đầu, cho cô một câu trả lời khẳng định.
Bùi Như Niệm:???
Vì vậy, từ khi ghi hình đến bây giờ chỉ có mỗi cô ngoan ngoãn nộp điện thoại, tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài.
Phải chăng mình là kẻ ngốc... Bùi Như Niệm có thêm một nhận thức mới về chính mình.
"Tóm lại là em mau lấy điện thoại về, mở mắt ra nhìn thế giới." Quách Hân dừng lại vài giây rồi bổ sung tiếp: "Mấy ngày gần đây có rất nhiều đoàn phim đưa kịch bản tới, vị trí cũng không phải thấp, chờ em trở về từ từ chọn. Cũng có vài chương trình truyền hình thăm hỏi... À đúng rồi, có hai thương vụ quảng cáo nữa, chị đã giữ giúp em rồi, em không được thoái thác nữa đâu đấy."
Lần trước Bùi Như Niệm trực tiếp từ chối một cơ hội hợp tác, hại Quách Hân suýt tức chết.
Bất luận cơ hội nổi tiếng của lần này là gì, rõ là lưu lượng đang tới chỗ cô, nào có ai đẩy cơ hội kiếm tiền của mình ra chứ?
"Thật sao, em hiểu rồi." Bùi Như Niệm biết chị đang tức giận nên đành thuận theo và dỗ dành chị đôi câu.
Trước khi cúp máy, cô liếc sang Khanh Khả Ngôn ý bảo anh tránh mặt một lúc.
Khanh Khả Ngôn không hề biết điều còn yêu cầu cô nói nhỏ tiếng với quản lý.
"Hân Hân." Bùi Như Niệm hạ thấp giọng: "Em với Khanh Khả Ngôn tham gia chung một show kết hôn, fan của anh ấy có phản ứng gì không? Số người thoát fan có nhiều không?"
"Thoát fan?" Quách Hân tựa như nghe được chuyện cười thế kỷ, bèn cười to và nói: "Em còn sống trong mơ đấy à! Fan của đỉnh lưu mà có thể thoát fan đơn giản vậy sao? Thành quả thực tế và giá trị nhan sắc của người ta rành rành ra đó, với lại cũng chẳng phải sập nhà*.”
* Sập nhà: fanclub sụp đổ vì nghệ sĩ mình theo dõi yêu đương hay vướng scandal
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Như Niệm nhăn nhó: "Nhưng mà fan của anh ấy có vẻ không thích em hợp tác với anh ấy thì phải?"
"Xóa mấy chữ ở giữa đi, fan girl nhà anh ta rất ghét em đấy." Quách Hân trả lời thẳng thắn: "Cho nên đều chửi mắng em thôi."
"..." Bùi Như Niệm tiếp nhận sự thật, khó chịu thở dài một hơi: "Không ảnh hưởng gì là tốt rồi."
"Niệm Niệm!" Quách Hân không còn cách nào khác đành thở dài trách cứ: "Em đó, đúng là một đứa ngốc."
Rõ ràng bị chửi đến thương tích đầy mình, được ân cần hỏi thăm gia phả cũng chính là cô, vậy mà phản ứng đầu tiên lại là: May không có ảnh hưởng đến Khanh Khả Ngôn.
Quách Hân bực mình, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ: Em ấy thật sự rất thích Khanh Khả Ngôn.
Được lắm, mẫu mực của giới truy đuổi thần tượng.
Bùi Như Niệm cúp máy, trả di động cho Khanh Khả Ngôn và nhẹ nhàng nói xin lỗi với anh.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên cắt ngang đoạn anh quay hình, làm mất thời gian của anh." Cô đứng khá xa, cố hết sức duy trì khoảng cách giữa hai người.
"..." Khanh Khả Ngôn nhận lại điện thoại, tiện thể nắm lấy tay của Bùi Như Niệm: "Sau này không cần xin lỗi vì mấy chuyện lộn xộn đó nữa."
"À." Bùi Như Niệm rũ mắt, nhìn chằm chằm vào nơi giao nhau của hai cánh tay như đang có điều suy nghĩ.
Khanh Khả Ngôn hỏi: "Tiếp tục quay?"
Bùi Như Niệm gật đầu, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Những lời vừa rồi, tôi sẽ xem như anh đang nói đùa."
"Anh không nói đùa." Khanh Khả Ngôn lập tức tỏ thái độ: "Nếu em không nghe rõ thì anh có thể lặp lại lần nữa, nếu em cảm thấy anh diễn đạt chưa đủ rõ ràng, vậy..."
"Ngưng, đừng nói nữa." Bùi Như Niệm muốn che tai nhưng một tay đã bị anh nắm lấy rồi, chỉ có thể che được một bên tai.
Âm thanh trong trẻo của Khanh Khả Ngôn, từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô.
"Anh thích em."
"..." Vành tai Bùi Như Niệm đỏ lên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Trong màn đêm lạnh lẽo, toàn thân cô như muốn bốc cháy. Những cảm xúc bỗng cuộn trào kéo tới khiến cô không phân rõ được là khó chịu nhiều hơn hay động lòng nhiều hơn.
Hồ nước bên cạnh phản chiếu những ngôi sao, gắn bó tựa như uyên ương đang tách lông cho nhau, trong không khí thoang thoảng hương hoa.
Đúng địa điểm, đúng người.
Bùi Như Niệm đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, đến giờ đã thành hiện thực.
Lời tỏ tình mà trước kia cô đã không đợi được, sau bao năm xa cách cuối cùng cũng chính tai nghe được.
Nhưng cô không cảm thấy vui vẻ, lòng tủi thân rối bời, khóe mắt cô hơi đỏ.
Cái này được tính là gì...
Bùi Như Niệm không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của mình, tựa như một cuộn len bị mèo làm cho rối tung lên, tìm không ra đầu mối.
Không hề nghi ngờ, cô còn thích Khanh Khả Ngôn. Từ lúc mười tám tuổi cho đến bây giờ, tình yêu ấy vẫn không mảy may suy giảm.
Tuy nhiên, kể từ thời điểm nói chia tay, cô đã hạ quyết tâm chấm dứt triệt để với anh.
Thế giới của hai người bọn họ dường như đã rạn nứt. Thời gian dần trôi qua, khe nứt ấy đã biến thành rãnh sâu không đo lường được, khó lòng mà vượt qua.
Bây giờ anh trở về, nhẹ nhàng mà nói muốn bắt đầu lại lần nữa.
Như thể chỉ cần một câu "Anh thích em" thì rãnh sâu đó sẽ được san lấp, yêu thương rồi sẽ lại bừng cháy, và Bùi Như Niệm sẽ lại điên cuồng lao về phía anh như năm mười tám tuổi.
Nhưng không, Bùi Như Niệm không làm được, dũng cảm của cô đã cạn sạch rồi.
Cô không cách nào vượt qua được khoảng cách giữa hai người. Khanh Khả Ngôn bây giờ ở tít trên cao, cô có dốc hết toàn lực để theo đuổi, nỗ lực ngẩng đầu lên nhưng ngay cả mũi chân của anh cô cũng không chạm được.
Cho dù Khanh Khả Ngôn có chủ động theo đuổi thì đã sao?
Đến lúc hai người họ công khai tình cảm, người bị cả thiên hạ chửi rủa chắc chắn sẽ là bản thân cô.
Bùi Như Niệm hít hít cái mũi, dùng sức rút tay mình về.
Khanh Khả Ngôn vốn không muốn buông tay, nhưng trông thấy khóe mắt và chóp mũi cô đều đỏ, anh vô thức buông lỏng đi.
"Như Niệm." Khanh Khả Ngôn gọi tên cô.
Bùi Như Niệm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt đỏ hồng lên đối diện với anh: "Khanh Khả Ngôn."
"Ừm?"
"Anh... Buông tha cho tôi đi được không?" Bùi Như Niệm cắn môi dưới, hèn mọn van xin: "Vì tôi từng thích anh như vậy, bỏ qua cho tôi đi. Lá gan của tôi rất nhỏ, khả năng chịu đựng của tôi không được mạnh... Tôi không muốn bị mắng chửi."
"..." Khanh Khả Ngôn rũ mắt, lòng trùng xuống, khó khăn nói: "Xin lỗi, là anh quá nôn nóng."
Thật ra đối với Khanh Khả Ngôn, dư luận bên ngoài có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mặc dù anh có rất nhiều fan nhưng anh không sống dựa vào fan, bởi thế nên rất ít khi quan tâm đến ngôn luận của fan.
Anh hờ hững là thế nhưng đối với những người khác trong giới giải trí, dư luận có thể giết người đấy.
Nhất là một diễn viên vô danh nhỏ bé như Bùi Như Niệm, chỉ cần một trận bạo lực mạng là đủ để phá hủy ước mơ của cô. Bây giờ nếu bọn họ xác lập quan hệ với nhau, vậy chẳng khác gì đẩy cô vào con đường hắc hồng*, sau này mỗi khi làm việc gì cũng sẽ bị gắn cho cái mác "cọ nhiệt bạn trai".
* Hắc hồng: nổi tiếng không nhờ thực lực mà nhờ những điều tiếng khác, chủ yếu là tiêu cực.
Khanh Khả Ngôn suy nghĩ quá hiển nhiên nhưng không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cân nhắc cho đối phương.
Anh lại ý thức được, giữa hai người, luôn là Bùi Như Niệm nhân nhượng trước.
Cô bằng lòng hy sinh tình yêu vì tương lai của anh, nhưng Khanh Khả Ngôn xíu chút nữa lại vì tình yêu chôn vùi đi tương lai của cô.
"Đừng khóc, là anh không tốt." Khanh Khả Ngôn nâng mặt cô lên, từ tốn lau nước mắt cho cô.
Lúc chạm vào mắt, động tác của anh dừng lại đôi chút rồi lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra.
Bùi Như Niệm càng khóc càng dữ, cô nhìn anh bằng hai mắt đẫm lệ.
Khanh Khả Ngôn rút khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt cho cô, còn vờ như thoải mái trêu chọc cô: "Mặt của nữ minh tinh không được có nếp nhăn."
"Xì..." Bùi Như Niệm nhớ lại hình ảnh được anh lau nước mắt trước đó thì nín khóc bật cười, ngượng ngùng oán trách: "Anh làm sao vậy?"
Khanh Khả Ngôn tỉ mỉ lau khô nước mắt cho cô, nhẫn nại dỗ dành cô: "Niệm Niệm, đừng nóng giận."
"Tôi không có nóng giận..." Chẳng qua là cảm thấy tủi thân, cực kỳ khó chịu mà thôi.
"Vậy là em còn giận rồi, bức bối thì phải trút hết ra ngoài sẽ nhẹ nhõm hơn."
Bùi Như Niệm trừng mắt liếc anh một cái: "Anh quái lạ thật ấy, nào có ai muốn người ta tức giận đâu."
Khanh Khả Ngôn nghe giọng điệu của Bùi Như Niệm, xác định cô không giống như muốn tức giận mới kéo tay cô trở lại tháp ngắm sao.
Trên đường, tâm trạng của Bùi Như Niệm lên xuống bất thường, thấp thỏm không yên.
Vừa rồi cô mặc kệ mà nổi giận vào anh, gần như là vứt bỏ lý trí, không hề suy nghĩ đến hậu quả. Bây giờ bình ổn lại mới thấy mình thật giống cố tình gây sự.
Khanh Khả Ngôn chỉ muốn theo đuổi cô, cũng không có bức ép cô phải đáp lại. So với điệu bộ ương ngạnh, kiên quyết quấn chặt lấy anh năm đó của cô thì Khanh Khả Ngôn của bây giờ vẫn giữ mặt mũi hơn nhiều.
Bùi Như Niệm chỉ vì sự uất ức của bản thân mà tự đặt mình vào vị trí người bị hại, còn bức bách anh phải ăn nói khép nép dỗ dành cô.
Bây giờ bình tĩnh lại, Bùi Như Niệm suy ngẫm đến vấn đề này, cảm thấy sự uất ức của mình cũng chỉ có một chút thôi…
Câu nói "Anh thích em" này, tại sao không chịu nói cho tôi biết trước lúc chia tay?
Nếu như trước kia Khanh Khả Ngôn có thể biểu hiện chút gì đó rằng anh cũng thích cô, Bùi Như Niệm nhất định sẽ nắm chặt tay anh không chùn bước.
Suy cho cùng, chỉ tại cô đã không còn kiên cường như năm mười tám tuổi ấy nữa.
Hai người lại trở về tháp ngắm sao, Bùi Như Niệm cầm thẻ cầu nguyện, viết lên đó một hàng chữ:
Ngày lành cảnh đẹp, sống cho hiện tại.
Ống kính nhắm ngay thẻ cầu nguyện, những nhân viên xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm cảm thông ba phút cho Khanh Khả Ngôn.
Tuy không rõ tình huống phát sinh giữa hai người họ, nhưng thái độ của đỉnh lưu và Bùi Như Niệm đã rất rõ ràng rồi, chỉ là yêu đơn phương thôi.
Nếu không được chứng kiến tận mắt, bọn họ dám chắc không thể tưởng tượng nổi Khanh Khả Ngôn lại có một mặt hèn mọn đến vậy.
Sau khi khắc thẻ cầu nguyện xong, Bùi Như Niệm hỏi Khanh Khả Ngôn có muốn treo lên hay không.
Dựa theo lời nói của mọi người, thẻ cầu nguyện treo càng cao thì nhân duyên sẽ càng viên mãn.
Khanh Khả Ngôn đáp "muốn" và yêu cầu treo thẻ cầu nguyện của họ ở vị trí cao nhất.
Bùi Như Niệm nhìn anh một cái rồi dời mắt đi.
CP có định thời hạn thôi, treo cao nhất có tác dụng gì?
Quay xong đoạn thực tế ở tháp ngắm sao, hành trình ghi hình của ngày hôm nay kết thúc, ngày mai chỉ còn lại nhiệm vụ chụp ảnh cưới.
"Mọi người vất vả rồi." Bùi Như Niệm lễ phép chào tạm biệt với tất cả nhân viên đoàn, cùng nhau rời khỏi tháp ngắm sao.
Sau khi đám người rời khỏi, tháp ngắm sao khôi phục lại trạng thái yên tĩnh. Gió mát lướt nhẹ qua, những thẻ cầu nguyện trên bức tường chỉ hồng bị gió thổi đong đưa, có vài tấm được lật qua.
Ở một vị trí hơi thấp một chút có một thẻ cầu nguyện lúc ẩn lúc hiện.
Mặt sau viết tên Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm, vết tích đã cũ xưa. Chữ ở mặt trước được khắc rất sâu, có thể đoán được người viết đã gắng dùng sức.
"Tuy chỉ có một mình con tới đây, nhưng con vẫn hy vọng con và bạn trai có thể bên nhau thật dài lâu!"
Dưới cùng còn khắc thêm ngày tháng, cách hiện tại đã năm năm.
Lại hướng lên trên, chỗ vừa mới treo thẻ cầu nguyện khi nãy.
Ký tên giống vậy nhưng khác nhau ở nét chữ.
Bùi Như Niệm không phát hiện, Khanh Khả Ngôn cũng lén lút chuẩn bị một tấm thẻ cầu nguyện, mặt trên viết tám chữ:
Niệm Niệm không quên, ắt có hồi đáp.
- --
“Hôn nhân mô phỏng” tiến vào khâu cuối cùng của lần quay đầu tiên. Ngày cuối cùng, Bùi Như Niệm thức dậy hơi trễ, mí mắt cô có quầng đen mờ nhạt.
Cô soi mình trong gương, phải dùng kem che khuyết điểm giấu đi quầng thâm mắt mới dám ra khỏi phòng.
Hôm nay Khanh Khả Ngôn thức dậy sớm hơn cô, anh cắt một ít táo và hạt thông bỏ vào cho Chít Chít ăn.
Bé Chít Chít ôm chặt quả táo, ăn đến rất hưng phấn.
"Ồ! Nó cũng ăn táo sao?" Bùi Như Niệm đi tới cạnh Khanh Khả Ngôn, vuốt ve Chít Chít trong lồng sắt.
"Ừ, táo có thể bổ sung nước và vitamin, hôm qua chủ cửa hàng đã nói như thế."
"À à, tôi nhớ rồi." Bùi Như Niệm gật đầu, quyết định ngày mai phải cho nó ăn táo.
Khoan, ngày mai?
"A!" Bùi Như Niệm kêu lên một tiếng kinh hoàng, cô khẩn trương hỏi: "Tối nay chúng ta đi rồi, phải đợi đến đợt ghi hình lần hai mới tới đây, vậy Chít Chít phải làm sao?"
"Sao bây giờ em mới nghĩ tới vấn đề này?" Khanh Khả Ngôn đã sớm có tính toán, anh đáp: "Tối nay anh sẽ mang nó về nhà.”
"Anh á?"
"Ừ." Khanh Khả Ngôn nói: "Em ở một mình, có mang về cũng không biết chăm sóc."
Bùi Như Niệm nắm bắt trọng điểm, cô vô thức hỏi: "Vậy... Chẳng phải anh cũng ở một mình sao?"
"Anh ở công ty, có thể nhờ người đại diện và trợ lý chăm sóc giúp." Khanh Khả Ngôn lập tức giải thích, cong ngón tay gõ nhẹ vào ấn đường cô: "Em nghĩ gì thế? Anh làm gì có đối tượng trong khi anh còn đang theo đuổi em?"
"Tôi, tôi không có nghĩ như vậy!" Bùi Như Niệm chột dạ dời mắt đi, nhỏ giọng thanh minh.
Khanh Khả Ngôn không nói tiếp, anh bắt tay dạy cô cách cho đồ ăn vào lồng sóc chuột, khóe môi anh nở một nụ cười nhẹ.
Bùi Như Niệm mê man nói: "Em nộp di động cho bên ekip rồi, xem thế nào bây giờ?"
"Vậy lấy về đi!" Quách Hân gần như tan vỡ, chị nói lớn tiếng với Bùi Như Niệm: "Niệm Niệm em có biết không? Trừ em ra thì mấy khách mời khác không ai nộp điện thoại cả!"
"Ơ? Là thế thật à?" Bùi Như Niệm chợt mở to hai mắt nhìn sang Khanh Khả Ngôn.
Khanh Khả Ngôn khẽ gật đầu, cho cô một câu trả lời khẳng định.
Bùi Như Niệm:???
Vì vậy, từ khi ghi hình đến bây giờ chỉ có mỗi cô ngoan ngoãn nộp điện thoại, tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài.
Phải chăng mình là kẻ ngốc... Bùi Như Niệm có thêm một nhận thức mới về chính mình.
"Tóm lại là em mau lấy điện thoại về, mở mắt ra nhìn thế giới." Quách Hân dừng lại vài giây rồi bổ sung tiếp: "Mấy ngày gần đây có rất nhiều đoàn phim đưa kịch bản tới, vị trí cũng không phải thấp, chờ em trở về từ từ chọn. Cũng có vài chương trình truyền hình thăm hỏi... À đúng rồi, có hai thương vụ quảng cáo nữa, chị đã giữ giúp em rồi, em không được thoái thác nữa đâu đấy."
Lần trước Bùi Như Niệm trực tiếp từ chối một cơ hội hợp tác, hại Quách Hân suýt tức chết.
Bất luận cơ hội nổi tiếng của lần này là gì, rõ là lưu lượng đang tới chỗ cô, nào có ai đẩy cơ hội kiếm tiền của mình ra chứ?
"Thật sao, em hiểu rồi." Bùi Như Niệm biết chị đang tức giận nên đành thuận theo và dỗ dành chị đôi câu.
Trước khi cúp máy, cô liếc sang Khanh Khả Ngôn ý bảo anh tránh mặt một lúc.
Khanh Khả Ngôn không hề biết điều còn yêu cầu cô nói nhỏ tiếng với quản lý.
"Hân Hân." Bùi Như Niệm hạ thấp giọng: "Em với Khanh Khả Ngôn tham gia chung một show kết hôn, fan của anh ấy có phản ứng gì không? Số người thoát fan có nhiều không?"
"Thoát fan?" Quách Hân tựa như nghe được chuyện cười thế kỷ, bèn cười to và nói: "Em còn sống trong mơ đấy à! Fan của đỉnh lưu mà có thể thoát fan đơn giản vậy sao? Thành quả thực tế và giá trị nhan sắc của người ta rành rành ra đó, với lại cũng chẳng phải sập nhà*.”
* Sập nhà: fanclub sụp đổ vì nghệ sĩ mình theo dõi yêu đương hay vướng scandal
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Như Niệm nhăn nhó: "Nhưng mà fan của anh ấy có vẻ không thích em hợp tác với anh ấy thì phải?"
"Xóa mấy chữ ở giữa đi, fan girl nhà anh ta rất ghét em đấy." Quách Hân trả lời thẳng thắn: "Cho nên đều chửi mắng em thôi."
"..." Bùi Như Niệm tiếp nhận sự thật, khó chịu thở dài một hơi: "Không ảnh hưởng gì là tốt rồi."
"Niệm Niệm!" Quách Hân không còn cách nào khác đành thở dài trách cứ: "Em đó, đúng là một đứa ngốc."
Rõ ràng bị chửi đến thương tích đầy mình, được ân cần hỏi thăm gia phả cũng chính là cô, vậy mà phản ứng đầu tiên lại là: May không có ảnh hưởng đến Khanh Khả Ngôn.
Quách Hân bực mình, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ: Em ấy thật sự rất thích Khanh Khả Ngôn.
Được lắm, mẫu mực của giới truy đuổi thần tượng.
Bùi Như Niệm cúp máy, trả di động cho Khanh Khả Ngôn và nhẹ nhàng nói xin lỗi với anh.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên cắt ngang đoạn anh quay hình, làm mất thời gian của anh." Cô đứng khá xa, cố hết sức duy trì khoảng cách giữa hai người.
"..." Khanh Khả Ngôn nhận lại điện thoại, tiện thể nắm lấy tay của Bùi Như Niệm: "Sau này không cần xin lỗi vì mấy chuyện lộn xộn đó nữa."
"À." Bùi Như Niệm rũ mắt, nhìn chằm chằm vào nơi giao nhau của hai cánh tay như đang có điều suy nghĩ.
Khanh Khả Ngôn hỏi: "Tiếp tục quay?"
Bùi Như Niệm gật đầu, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Những lời vừa rồi, tôi sẽ xem như anh đang nói đùa."
"Anh không nói đùa." Khanh Khả Ngôn lập tức tỏ thái độ: "Nếu em không nghe rõ thì anh có thể lặp lại lần nữa, nếu em cảm thấy anh diễn đạt chưa đủ rõ ràng, vậy..."
"Ngưng, đừng nói nữa." Bùi Như Niệm muốn che tai nhưng một tay đã bị anh nắm lấy rồi, chỉ có thể che được một bên tai.
Âm thanh trong trẻo của Khanh Khả Ngôn, từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô.
"Anh thích em."
"..." Vành tai Bùi Như Niệm đỏ lên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Trong màn đêm lạnh lẽo, toàn thân cô như muốn bốc cháy. Những cảm xúc bỗng cuộn trào kéo tới khiến cô không phân rõ được là khó chịu nhiều hơn hay động lòng nhiều hơn.
Hồ nước bên cạnh phản chiếu những ngôi sao, gắn bó tựa như uyên ương đang tách lông cho nhau, trong không khí thoang thoảng hương hoa.
Đúng địa điểm, đúng người.
Bùi Như Niệm đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, đến giờ đã thành hiện thực.
Lời tỏ tình mà trước kia cô đã không đợi được, sau bao năm xa cách cuối cùng cũng chính tai nghe được.
Nhưng cô không cảm thấy vui vẻ, lòng tủi thân rối bời, khóe mắt cô hơi đỏ.
Cái này được tính là gì...
Bùi Như Niệm không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của mình, tựa như một cuộn len bị mèo làm cho rối tung lên, tìm không ra đầu mối.
Không hề nghi ngờ, cô còn thích Khanh Khả Ngôn. Từ lúc mười tám tuổi cho đến bây giờ, tình yêu ấy vẫn không mảy may suy giảm.
Tuy nhiên, kể từ thời điểm nói chia tay, cô đã hạ quyết tâm chấm dứt triệt để với anh.
Thế giới của hai người bọn họ dường như đã rạn nứt. Thời gian dần trôi qua, khe nứt ấy đã biến thành rãnh sâu không đo lường được, khó lòng mà vượt qua.
Bây giờ anh trở về, nhẹ nhàng mà nói muốn bắt đầu lại lần nữa.
Như thể chỉ cần một câu "Anh thích em" thì rãnh sâu đó sẽ được san lấp, yêu thương rồi sẽ lại bừng cháy, và Bùi Như Niệm sẽ lại điên cuồng lao về phía anh như năm mười tám tuổi.
Nhưng không, Bùi Như Niệm không làm được, dũng cảm của cô đã cạn sạch rồi.
Cô không cách nào vượt qua được khoảng cách giữa hai người. Khanh Khả Ngôn bây giờ ở tít trên cao, cô có dốc hết toàn lực để theo đuổi, nỗ lực ngẩng đầu lên nhưng ngay cả mũi chân của anh cô cũng không chạm được.
Cho dù Khanh Khả Ngôn có chủ động theo đuổi thì đã sao?
Đến lúc hai người họ công khai tình cảm, người bị cả thiên hạ chửi rủa chắc chắn sẽ là bản thân cô.
Bùi Như Niệm hít hít cái mũi, dùng sức rút tay mình về.
Khanh Khả Ngôn vốn không muốn buông tay, nhưng trông thấy khóe mắt và chóp mũi cô đều đỏ, anh vô thức buông lỏng đi.
"Như Niệm." Khanh Khả Ngôn gọi tên cô.
Bùi Như Niệm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt đỏ hồng lên đối diện với anh: "Khanh Khả Ngôn."
"Ừm?"
"Anh... Buông tha cho tôi đi được không?" Bùi Như Niệm cắn môi dưới, hèn mọn van xin: "Vì tôi từng thích anh như vậy, bỏ qua cho tôi đi. Lá gan của tôi rất nhỏ, khả năng chịu đựng của tôi không được mạnh... Tôi không muốn bị mắng chửi."
"..." Khanh Khả Ngôn rũ mắt, lòng trùng xuống, khó khăn nói: "Xin lỗi, là anh quá nôn nóng."
Thật ra đối với Khanh Khả Ngôn, dư luận bên ngoài có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mặc dù anh có rất nhiều fan nhưng anh không sống dựa vào fan, bởi thế nên rất ít khi quan tâm đến ngôn luận của fan.
Anh hờ hững là thế nhưng đối với những người khác trong giới giải trí, dư luận có thể giết người đấy.
Nhất là một diễn viên vô danh nhỏ bé như Bùi Như Niệm, chỉ cần một trận bạo lực mạng là đủ để phá hủy ước mơ của cô. Bây giờ nếu bọn họ xác lập quan hệ với nhau, vậy chẳng khác gì đẩy cô vào con đường hắc hồng*, sau này mỗi khi làm việc gì cũng sẽ bị gắn cho cái mác "cọ nhiệt bạn trai".
* Hắc hồng: nổi tiếng không nhờ thực lực mà nhờ những điều tiếng khác, chủ yếu là tiêu cực.
Khanh Khả Ngôn suy nghĩ quá hiển nhiên nhưng không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cân nhắc cho đối phương.
Anh lại ý thức được, giữa hai người, luôn là Bùi Như Niệm nhân nhượng trước.
Cô bằng lòng hy sinh tình yêu vì tương lai của anh, nhưng Khanh Khả Ngôn xíu chút nữa lại vì tình yêu chôn vùi đi tương lai của cô.
"Đừng khóc, là anh không tốt." Khanh Khả Ngôn nâng mặt cô lên, từ tốn lau nước mắt cho cô.
Lúc chạm vào mắt, động tác của anh dừng lại đôi chút rồi lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra.
Bùi Như Niệm càng khóc càng dữ, cô nhìn anh bằng hai mắt đẫm lệ.
Khanh Khả Ngôn rút khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt cho cô, còn vờ như thoải mái trêu chọc cô: "Mặt của nữ minh tinh không được có nếp nhăn."
"Xì..." Bùi Như Niệm nhớ lại hình ảnh được anh lau nước mắt trước đó thì nín khóc bật cười, ngượng ngùng oán trách: "Anh làm sao vậy?"
Khanh Khả Ngôn tỉ mỉ lau khô nước mắt cho cô, nhẫn nại dỗ dành cô: "Niệm Niệm, đừng nóng giận."
"Tôi không có nóng giận..." Chẳng qua là cảm thấy tủi thân, cực kỳ khó chịu mà thôi.
"Vậy là em còn giận rồi, bức bối thì phải trút hết ra ngoài sẽ nhẹ nhõm hơn."
Bùi Như Niệm trừng mắt liếc anh một cái: "Anh quái lạ thật ấy, nào có ai muốn người ta tức giận đâu."
Khanh Khả Ngôn nghe giọng điệu của Bùi Như Niệm, xác định cô không giống như muốn tức giận mới kéo tay cô trở lại tháp ngắm sao.
Trên đường, tâm trạng của Bùi Như Niệm lên xuống bất thường, thấp thỏm không yên.
Vừa rồi cô mặc kệ mà nổi giận vào anh, gần như là vứt bỏ lý trí, không hề suy nghĩ đến hậu quả. Bây giờ bình ổn lại mới thấy mình thật giống cố tình gây sự.
Khanh Khả Ngôn chỉ muốn theo đuổi cô, cũng không có bức ép cô phải đáp lại. So với điệu bộ ương ngạnh, kiên quyết quấn chặt lấy anh năm đó của cô thì Khanh Khả Ngôn của bây giờ vẫn giữ mặt mũi hơn nhiều.
Bùi Như Niệm chỉ vì sự uất ức của bản thân mà tự đặt mình vào vị trí người bị hại, còn bức bách anh phải ăn nói khép nép dỗ dành cô.
Bây giờ bình tĩnh lại, Bùi Như Niệm suy ngẫm đến vấn đề này, cảm thấy sự uất ức của mình cũng chỉ có một chút thôi…
Câu nói "Anh thích em" này, tại sao không chịu nói cho tôi biết trước lúc chia tay?
Nếu như trước kia Khanh Khả Ngôn có thể biểu hiện chút gì đó rằng anh cũng thích cô, Bùi Như Niệm nhất định sẽ nắm chặt tay anh không chùn bước.
Suy cho cùng, chỉ tại cô đã không còn kiên cường như năm mười tám tuổi ấy nữa.
Hai người lại trở về tháp ngắm sao, Bùi Như Niệm cầm thẻ cầu nguyện, viết lên đó một hàng chữ:
Ngày lành cảnh đẹp, sống cho hiện tại.
Ống kính nhắm ngay thẻ cầu nguyện, những nhân viên xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm cảm thông ba phút cho Khanh Khả Ngôn.
Tuy không rõ tình huống phát sinh giữa hai người họ, nhưng thái độ của đỉnh lưu và Bùi Như Niệm đã rất rõ ràng rồi, chỉ là yêu đơn phương thôi.
Nếu không được chứng kiến tận mắt, bọn họ dám chắc không thể tưởng tượng nổi Khanh Khả Ngôn lại có một mặt hèn mọn đến vậy.
Sau khi khắc thẻ cầu nguyện xong, Bùi Như Niệm hỏi Khanh Khả Ngôn có muốn treo lên hay không.
Dựa theo lời nói của mọi người, thẻ cầu nguyện treo càng cao thì nhân duyên sẽ càng viên mãn.
Khanh Khả Ngôn đáp "muốn" và yêu cầu treo thẻ cầu nguyện của họ ở vị trí cao nhất.
Bùi Như Niệm nhìn anh một cái rồi dời mắt đi.
CP có định thời hạn thôi, treo cao nhất có tác dụng gì?
Quay xong đoạn thực tế ở tháp ngắm sao, hành trình ghi hình của ngày hôm nay kết thúc, ngày mai chỉ còn lại nhiệm vụ chụp ảnh cưới.
"Mọi người vất vả rồi." Bùi Như Niệm lễ phép chào tạm biệt với tất cả nhân viên đoàn, cùng nhau rời khỏi tháp ngắm sao.
Sau khi đám người rời khỏi, tháp ngắm sao khôi phục lại trạng thái yên tĩnh. Gió mát lướt nhẹ qua, những thẻ cầu nguyện trên bức tường chỉ hồng bị gió thổi đong đưa, có vài tấm được lật qua.
Ở một vị trí hơi thấp một chút có một thẻ cầu nguyện lúc ẩn lúc hiện.
Mặt sau viết tên Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm, vết tích đã cũ xưa. Chữ ở mặt trước được khắc rất sâu, có thể đoán được người viết đã gắng dùng sức.
"Tuy chỉ có một mình con tới đây, nhưng con vẫn hy vọng con và bạn trai có thể bên nhau thật dài lâu!"
Dưới cùng còn khắc thêm ngày tháng, cách hiện tại đã năm năm.
Lại hướng lên trên, chỗ vừa mới treo thẻ cầu nguyện khi nãy.
Ký tên giống vậy nhưng khác nhau ở nét chữ.
Bùi Như Niệm không phát hiện, Khanh Khả Ngôn cũng lén lút chuẩn bị một tấm thẻ cầu nguyện, mặt trên viết tám chữ:
Niệm Niệm không quên, ắt có hồi đáp.
- --
“Hôn nhân mô phỏng” tiến vào khâu cuối cùng của lần quay đầu tiên. Ngày cuối cùng, Bùi Như Niệm thức dậy hơi trễ, mí mắt cô có quầng đen mờ nhạt.
Cô soi mình trong gương, phải dùng kem che khuyết điểm giấu đi quầng thâm mắt mới dám ra khỏi phòng.
Hôm nay Khanh Khả Ngôn thức dậy sớm hơn cô, anh cắt một ít táo và hạt thông bỏ vào cho Chít Chít ăn.
Bé Chít Chít ôm chặt quả táo, ăn đến rất hưng phấn.
"Ồ! Nó cũng ăn táo sao?" Bùi Như Niệm đi tới cạnh Khanh Khả Ngôn, vuốt ve Chít Chít trong lồng sắt.
"Ừ, táo có thể bổ sung nước và vitamin, hôm qua chủ cửa hàng đã nói như thế."
"À à, tôi nhớ rồi." Bùi Như Niệm gật đầu, quyết định ngày mai phải cho nó ăn táo.
Khoan, ngày mai?
"A!" Bùi Như Niệm kêu lên một tiếng kinh hoàng, cô khẩn trương hỏi: "Tối nay chúng ta đi rồi, phải đợi đến đợt ghi hình lần hai mới tới đây, vậy Chít Chít phải làm sao?"
"Sao bây giờ em mới nghĩ tới vấn đề này?" Khanh Khả Ngôn đã sớm có tính toán, anh đáp: "Tối nay anh sẽ mang nó về nhà.”
"Anh á?"
"Ừ." Khanh Khả Ngôn nói: "Em ở một mình, có mang về cũng không biết chăm sóc."
Bùi Như Niệm nắm bắt trọng điểm, cô vô thức hỏi: "Vậy... Chẳng phải anh cũng ở một mình sao?"
"Anh ở công ty, có thể nhờ người đại diện và trợ lý chăm sóc giúp." Khanh Khả Ngôn lập tức giải thích, cong ngón tay gõ nhẹ vào ấn đường cô: "Em nghĩ gì thế? Anh làm gì có đối tượng trong khi anh còn đang theo đuổi em?"
"Tôi, tôi không có nghĩ như vậy!" Bùi Như Niệm chột dạ dời mắt đi, nhỏ giọng thanh minh.
Khanh Khả Ngôn không nói tiếp, anh bắt tay dạy cô cách cho đồ ăn vào lồng sóc chuột, khóe môi anh nở một nụ cười nhẹ.
/40
|