Thánh địa hẹn hò tổng có ba địa điểm, lúc ban ngày ngoại trừ thư viện phía Nam thì cầu Hỉ Thước và tháp ngắm sao chả có gì khác lạ, phải đợi đến tối mới có không khí.
Khanh Khả Ngôn cân nhắc tình huống thực tế và quyết định buổi tối quay lại, thời gian ban ngày dùng để hoàn thành ba nhiệm vụ kia.
Nhưng đến sáu giờ thì kênh livestream đã đóng, hàng chục triệu người xem sẽ không gặm được đường của tối nay.
Fan CP Khanh Bùi oán than, hàng chục nghìn người ra "huyết thư" yêu cầu đánh đố ekip, mấy nghìn bình luận trên làn đạn đều cùng spam một câu:
[Tất cả đều là người trưởng thành, có dám livestream hai mươi tư giờ luôn không?]
Ekip chương trình cười khinh bỉ.
Livestream hai mươi tư giờ ấy à? Ha ha.
... Đương nhiên họ không dám!
Những nhân viên đi theo CP Khâm Phục đều có thể cảm nhận được, rõ ràng hai người họ không giống kiểu CP thương mại. Họ không chỉ ân ái trước ống kính mà khi ở riêng với nhau còn ngọt gấp trăm lần lúc quay, ai biết được có ngày đùa mà thành thật thì sao.
Nếu như livestream suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, lỡ quay phải nội dung không thể miêu tả gì gì đó thì "Hôn nhân mô phỏng" cũng đừng mơ sẽ được duyệt.
Vậy nên, các fan CP chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời khỏi học viện Điện ảnh, còn mớ đường buổi tối thì đành cất giữ lại, chờ đến khi bản chính được công chiếu rồi lại gặm.
Trong danh sách quy định của ekip có bốn nhiệm vụ.
Ngoại trừ hẹn hò còn có mục ăn tối dưới ánh nến, chụp ảnh cưới và chọn lựa thành viên gia đình mới.
Lúc này vừa qua khỏi giờ cơm trưa, chưa đến thời gian ăn tối. Chụp ảnh cưới thì do bên ekip sắp xếp, ngày mai mới đến phiên hai người họ.
Thế là hai người cùng bàn bạc và quyết định chọn thành viên mới cho gia đình trước.
Trùng hợp là ở gần học viện Điện ảnh có khá nhiều cửa hàng chuyên về thú cưng, những động vật nhỏ bên trong đó cực kỳ đáng yêu.
Lúc còn đi học Bùi Như Niệm đã từng nghĩ đến việc nuôi dưỡng một con thú cưng, nhưng năng lực tự gánh vác cuộc sống của cô rất kém cỏi, ngay cả bản thân còn lo không xong chứ đừng nói chi chăm sóc vật nuôi.
Nhiệm vụ mà ekip sắp xếp vừa hay lại thỏa được nguyện vọng muốn nuôi thú cưng của cô.
Bùi Như Niệm hấp tấp phóng tới của hàng thú cưng, trước khi vào cửa hàng, cô còn cười tít mắt hỏi Khanh Khả Ngôn: "Anh thích loài vật nào?"
"Anh sao cũng được, chọn theo ý thích của em là được rồi." Ánh mắt của Khanh Khả Ngôn chỉ một mực bám theo Bùi Như Niệm, anh cảm thấy cô còn đáng yêu hơn nhiều với mấy con thú kia.
"Ừ ha, anh không có hứng thú với thú cưng." Đáy lòng Bùi Như Niệm bỗng có một tia mất mác.
Rõ ràng là chọn thành viên mới cho "nhà" của bọn họ nhưng Khanh Khả Ngôn lại không thích.
Mỗi ngày anh đều phải tranh thủ chạy lịch trình, công việc bận rộn, chắc chắn không có thời gian chăm sóc thú cưng. Thành viên mới về nhà nhưng chỉ có thể tự chăm sóc mình, nghĩ tới đã thấy đáng thương.
Như một bé cưng được sinh ra trong gia đình mồ côi.
"Tôi muốn chọn một con tốt." Bùi Như Niệm đẩy cửa, hỏi thăm chủ cửa hàng vật nuôi loài vật nào dễ nuôi nhất.
Nhân viên của cửa hàng vốn đang cười nhưng khi nghe cô nói như thế, cộng thêm việc chứng kiến quay phim đang quay thì sắc mặt liền tối sầm lại.
"Loài nào cũng không dễ nuôi, cô đừng mua." Nhân viên cửa hàng quay lưng đi và không định tiếp đãi cô, trong miệng còn phàn nàn chán ghét: "Nghệ sĩ bây giờ sao xấu tính vậy chứ? Tới mua vật nuôi để quay diễn, mua về rồi cũng không có chăm sóc cho đàng hoàng, chẳng lẽ mạng của vật nuôi thì không phải là một sinh mạng sao?"
Cũng không thể trách sao chủ cửa hàng có thái độ không tốt. Mấy năm gần đây, không biết ngành giải trí có luồng gió quái lạ nào thổi vào mà có rất nhiều minh tinh giá trị nhan sắc cao đến mua vật nuôi, mua về chỉ để tạo dáng chụp selfie, xây dựng hình tượng "yêu động vật".
Chụp ảnh xong rồi cũng mặc kệ thú cưng không hỏi han tới.
Nghe nói đoạn thời gian trước, có một nữ minh tinh cái nào đó mua về một con mèo Ragdoll, vì muốn xây dựng hình ảnh con người yêu thú cưng nên ngày nào cũng dắt theo con mèo chạy hoạt động. Mèo Ragdoll vốn nhát gan, nhìn thấy người lạ sẽ phản ứng rất nghiêm trọng, cuối cùng bị hù sợ đến chết tươi. Nữ minh tinh đó lại mua một con mèo mới vào ngày hôm sau và vờ như chưa có chuyện gì phát sinh, sau đó bị dân mạng phát hiện hai con mèo không giống nhau, sự việc lần đó mới được phơi bày ra ánh sáng.
Cư dân mạng còn đào bới ra được tên của nữ minh tinh đó, tên là Diệp Linh.
Cùng lúc này, trong kênh livestream của nhà hàng xóm Diệp Linh và Vưu Mễ.
Hai người bọn họ cũng đang ở trong cửa hàng thú cưng, Diệp Linh chọn trúng một con mèo tai cụp rất xinh xắn và quyết định mua. Quần chúng đang xem sợ tới mức lướt làn đạn, hô hào Diệp Linh đừng có gây họa mù quáng cho bé mèo.
"Đợi đã." Vưu Mễ ấn cánh tay đang trả tiền của cô ta: "Diệp Linh, đây là nhiệm vụ chung của chúng ta, vì sao cô không hỏi xem ý kiến của tôi?"
"Anh có ý kiến gì?" Diệp Linh trừng mắt với anh ta, mất kiên nhẫn nói: "Nó rất đáng yêu."
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng không thể mua mèo tai cụp." Vưu Mễ có nuôi mèo ở nhà, vậy nên cố căng mắt nói cho cô ta biết ngọn nguồn về mèo tai cụp.
"... Tóm lại, mỗi một con mèo tai cụp đều sẽ sinh bệnh."
Diệp Linh không thèm đếm xỉa tới mà nói: "Sinh bệnh thì có sao đâu, tôi sẽ điều trị cho nó. Anh cũng nói nó có bệnh, nếu tôi không mua thì chẳng phải càng đáng thương hơn."
"Aish..." Khóe miệng Vưu Mễ giật giật, tức giận: "Tôi nói này bà chị, cô có bệnh sao không đi bệnh viện trị não đi. Tại sao mèo tai cụp sẽ sinh bệnh? Chính là vì có mấy người não bộ tàn tật chỉ chú trọng vẻ bề ngoài đáng yêu của nó, mặc kệ nó sống chết thế nào mới dẫn đến sự dị thường này ở giống mèo tai cụp!"
"Anh mắng ai não tàn?" Diệp Linh nổi cơn thịnh nộ, hai người cùng chửi bới.
[Đội quân đếm số đâu, đây là lần thứ mấy hai người bọn họ chửi bới nhau rồi?]
[Cảm ơn Vưu Mễ đã nói ra lời tôi muốn nói, Diệp Linh não tàn.]
[Chỉ cần không có người mua mèo tai cụp thì mấy thương nhân có lòng dạ đen tối sẽ không nhân giống mèo tai cụp nữa. Không có mua bán thì sẽ không có thương tổn, đạo lý này cả học sinh tiểu học còn hiểu đó có được không hả?]
[Trước kia tôi cảm thấy Vưu Mễ vừa đàn bà lại vừa khó ưa, bây giờ tôi hối lỗi rồi, chị gái Vưu Mễ là đẹp nhất!]
[Tôi đã nói về Vưu Mễ mỹ nữ trước đó rồi mà! Với lại, mọi người đừng chỉ chửi mình Diệp Linh, cửa hàng vật nuôi này có vấn đề, mang mèo tai cụp ra bán.]
[+1, so cửa hàng thú cưng của Khâm Phục bên kia thì chênh nhau một trời một vực.]
Cửa hàng thú cưng mà cũng tới check-in cho được? Người xem ở kênh livestream hiếu kỳ, lúc sang đến kênh livestream của CP Khâm Phục thì chủ cửa hàng vẫn còn hậm hực với ekip chương trình, bảo bọn họ làm việc gì khác đi, đừng xem mấy con vật như đạo cụ của chương trình.
"À anh hiểu lầm rồi." Bùi Như Niệm biết chủ cửa hàng không có ác ý nên vội giải thích: "Tôi thật sự rất thích động vật nhỏ, nhưng trước giờ chưa từng nuôi nên chỉ sợ nuôi không được tốt."
Chủ cửa hàng hỏi ngược lại: "Thật không?"
"Ừm!" Bùi Như Niệm ra sức gật đầu, còn nói cho anh ta biết mình thích nhất là Pikachu, dù nằm mơ cũng muốn nuôi được một con.
Chủ cửa hàng đối diện với ánh mắt chân thành của cô, bỗng dưng bắt đầu sinh ra một ít cảm giác tội lỗi. Bởi vì mình có ác cảm với mấy nghệ sĩ ngược đãi vật nuôi nên đã không nói lời nào đã trách mắng cô một trận, quá kích động rồi.
Với lại, tính cách của cô gái trước mặt này cũng rất tốt, thái độ vừa rồi của anh ta kém như thế nhưng cô gái này cũng không có tức giận.
Chủ cửa hàng gãi gãi đầu: "Cái đó, có lỗi quá, là tôi không phân rõ tình huống."
"Không sao đâu." Bùi Như Niệm híp mắt cười với anh ta, sau đó lại hỏi loài vật nào dễ nuôi.
"Thật ra thế này, thú cưng vốn không hề dễ nuôi. Đa số mọi người đều cho rằng rùa dễ nuôi nhưng rùa có yêu cầu cao về chất lượng nước và thức ăn, mùa đông còn phải giúp nó ngủ đông, nuôi không đúng quy củ thì sẽ chết." Chủ cửa hàng đánh giá Bùi Như Niệm, đề cử: "Nếu cô thích Pikachu, tôi nghĩ cô có thể nuôi một con sóc chuột lông vàng."
"Sóc chuột? Nghe thật đáng yêu." Bùi Như Niệm đi theo chủ cửa hàng đến khu vực chuột, cô tò mò không biết sóc chuột là con nào.
Khanh Khả Ngôn lặng lẽ theo sát phía sau cô, giống như một người vô hình không có cảm giác tồn tại.
Từ khi Bùi Như Niệm bước chân vào cửa hàng thú cưng thì hoàn toàn bỏ quên anh, trong mắt cô chỉ có đủ loại vật nuôi đáng yêu.
Được lắm, Khanh Khả Ngôn đã có thể nhận thức sâu sắc được địa vị gia đình của mình trong tương lai rồi.
"Sóc chuột là một loài sóc, có phần tương tự với Pikachu. Ừ, chính là con này." Chủ cửa hàng vươn tay vào trong lồng, một cục lông đuôi xù xì thuận theo tay anh ta và leo thoắt lên vai người chủ, con ngươi đen bóng tròn xoe chớp chớp mắt nhìn Bùi Như Niệm.
"Chít... chít..." Sóc chuột phát ra tiếng kêu dễ thương.
Ánh mắt Bùi Như Niệm sáng lên: "Dễ thương quá! Tôi có thể sờ nó không?"
Chủ cửa hàng: "Được chứ, nó đã được chích ngừa rồi, mà nó cũng không cắn người."
Bùi Như Niệm cẩn thận vươn tay tới, sờ sờ vào lông đuôi của sóc chuột, cảm giác rất rất êm.
Bàn chân bé tí của sóc chuột chạm vào đầu ngón tay Bùi Như Niệm, cúi đầu ngửi mùi của cô, sau đó linh hoạt nhảy sang lòng bàn tay cô rồi còn kêu thêm hai tiếng.
"A a a a a! Nó quá đáng yêu!" Bùi Như Niệm bị cảm hóa bởi sự dễ thương này của sóc chuột, cô quay đầu lại hỏi Khanh Khả Ngôn: "Chọn nó luôn được không?"
"... Ừ." Khanh Khả Ngôn chủ cửa hàng quyết định của cô và nhờ chủ cửa hàng hướng dẫn cách nuôi sóc chuột.
"Hay quá, mẹ có thể mang con về nhà rồi." Con sóc chuột mà Bùi Như Niệm đang cầm còn nhỏ hơn lòng bàn tay cô, cô dùng ngón tay xoa xoa lớp lông mềm mại trên lưng của nó, giọng nói đầy vui sướng: "Để mẹ đặt cho con một cái tên ha! Tên gì hay đây?"
"Chít... chít..."
Bùi Như Niệm đưa ra quyết định, xoa xoa lỗ tai nó và nói: "Vậy gọi là Chít Chít đi!"
[Chít Chít ha ha ha! Nếu Niệm Niệm mà nuôi chó chắc sẽ đặt là Gâu Gâu, nuôi mèo sẽ gọi là Meo Meo.]
[Bùi Như Niệm: Đâu? Bỏ camera xuống.]
[Sóc chuột thật đáng yêu, tôi cũng muốn nuôi một con.]
[Muốn nuôi +1, nhưng mà tôi thấy sếp Ngôn không thích cho lắm.]
[Anh ấy không thích? Anh ấy đau lòng vì Niệm Niệm nhìn Chít Chít thích thú hơn cả trăm lần so với khi nhìn mình đó.]
[Thích thú hơn cả trăm lần thật, sức hấp dẫn của Khanh Khả Ngôn không bằng một con sóc chuột.]
[Quá nhiều đau thương, bình luận công khai Khanh Khả Ngôn thật bi thảm!]
[Khanh Khả Ngôn người đàn ông thê thảm nhất!]
Ra khỏi cửa hàng thú cưng, Bùi Như Niệm ôm khư khư cái lồng của Chít Chít, nóng lòng muốn dẫn nó về nhà.
Khanh Khả Ngôn tiếp tục bị vợ phớt lờ, tâm trạng ngày càng buồn bực.
Trở về đến chung cư mà hai người ở, Bùi Như Niệm ôm lồng sắt đi vào thang máy, sau đó có thêm một đứa bé chừng bốn năm tuổi đi vào cùng với bà của mình.
Bạn nhỏ kia nhìn thấy sóc chuột trong vòng tay của Bùi Như Niệm thì nhìn không chớp mắt, vẻ mặt hâm mộ.
"Chít chít..." Sóc chuột phát ra tiếng kêu, cái chân nhỏ ôm lấy cái đuôi và chăm chú chải vuốt, lỗ tai nhỏ run rẩy nhẹ.
"Bà nội, con cũng muốn có một con chuột..." Cậu bé xoay người làm nũng với bà mình.
Người bà ân cần vuốt ve đứa cháu: "Nếu con đòi nuôi chuột, bình thường lúc con đi học thì ai chăm?"
Bạn nhỏ bĩu môi, mếu miệng hỏi: "Chị gái đó không cần đi học sao? Không phải làm việc sao? Vì sao chị có thể nuôi được?"
Bùi Như Niệm đang chuẩn bị giải thích, trên một phương diện nào đó thì nuôi chuột cũng là một loại công việc.
Chưa đợi cô mở miệng đã nghe được người bà kia nói: "Bởi vì chị gái có anh trai kia lo rồi. Lúc chị bận việc có thể nhờ anh trai chăm sóc."
Khanh Khả Ngôn nghe nói như thế thì thản nhiên "ừ" một tiếng.
Bạn nhỏ không chịu từ bỏ, tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh trai không cần đi làm sao?"
"Con đó, tuổi còn nhỏ, đợi sau này lớn lên rồi con sẽ hiểu." Bà nội nói cho cậu bé biết: "Người đàn ông cho dù có bận việc đến đâu cũng phải đặt chuyện của vợ lên hàng đầu."
"À, cái đó..." Bùi Như Niệm muốn phản bác nhưng không cách nào phản bác được.
Khanh Khả Ngôn cân nhắc tình huống thực tế và quyết định buổi tối quay lại, thời gian ban ngày dùng để hoàn thành ba nhiệm vụ kia.
Nhưng đến sáu giờ thì kênh livestream đã đóng, hàng chục triệu người xem sẽ không gặm được đường của tối nay.
Fan CP Khanh Bùi oán than, hàng chục nghìn người ra "huyết thư" yêu cầu đánh đố ekip, mấy nghìn bình luận trên làn đạn đều cùng spam một câu:
[Tất cả đều là người trưởng thành, có dám livestream hai mươi tư giờ luôn không?]
Ekip chương trình cười khinh bỉ.
Livestream hai mươi tư giờ ấy à? Ha ha.
... Đương nhiên họ không dám!
Những nhân viên đi theo CP Khâm Phục đều có thể cảm nhận được, rõ ràng hai người họ không giống kiểu CP thương mại. Họ không chỉ ân ái trước ống kính mà khi ở riêng với nhau còn ngọt gấp trăm lần lúc quay, ai biết được có ngày đùa mà thành thật thì sao.
Nếu như livestream suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, lỡ quay phải nội dung không thể miêu tả gì gì đó thì "Hôn nhân mô phỏng" cũng đừng mơ sẽ được duyệt.
Vậy nên, các fan CP chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời khỏi học viện Điện ảnh, còn mớ đường buổi tối thì đành cất giữ lại, chờ đến khi bản chính được công chiếu rồi lại gặm.
Trong danh sách quy định của ekip có bốn nhiệm vụ.
Ngoại trừ hẹn hò còn có mục ăn tối dưới ánh nến, chụp ảnh cưới và chọn lựa thành viên gia đình mới.
Lúc này vừa qua khỏi giờ cơm trưa, chưa đến thời gian ăn tối. Chụp ảnh cưới thì do bên ekip sắp xếp, ngày mai mới đến phiên hai người họ.
Thế là hai người cùng bàn bạc và quyết định chọn thành viên mới cho gia đình trước.
Trùng hợp là ở gần học viện Điện ảnh có khá nhiều cửa hàng chuyên về thú cưng, những động vật nhỏ bên trong đó cực kỳ đáng yêu.
Lúc còn đi học Bùi Như Niệm đã từng nghĩ đến việc nuôi dưỡng một con thú cưng, nhưng năng lực tự gánh vác cuộc sống của cô rất kém cỏi, ngay cả bản thân còn lo không xong chứ đừng nói chi chăm sóc vật nuôi.
Nhiệm vụ mà ekip sắp xếp vừa hay lại thỏa được nguyện vọng muốn nuôi thú cưng của cô.
Bùi Như Niệm hấp tấp phóng tới của hàng thú cưng, trước khi vào cửa hàng, cô còn cười tít mắt hỏi Khanh Khả Ngôn: "Anh thích loài vật nào?"
"Anh sao cũng được, chọn theo ý thích của em là được rồi." Ánh mắt của Khanh Khả Ngôn chỉ một mực bám theo Bùi Như Niệm, anh cảm thấy cô còn đáng yêu hơn nhiều với mấy con thú kia.
"Ừ ha, anh không có hứng thú với thú cưng." Đáy lòng Bùi Như Niệm bỗng có một tia mất mác.
Rõ ràng là chọn thành viên mới cho "nhà" của bọn họ nhưng Khanh Khả Ngôn lại không thích.
Mỗi ngày anh đều phải tranh thủ chạy lịch trình, công việc bận rộn, chắc chắn không có thời gian chăm sóc thú cưng. Thành viên mới về nhà nhưng chỉ có thể tự chăm sóc mình, nghĩ tới đã thấy đáng thương.
Như một bé cưng được sinh ra trong gia đình mồ côi.
"Tôi muốn chọn một con tốt." Bùi Như Niệm đẩy cửa, hỏi thăm chủ cửa hàng vật nuôi loài vật nào dễ nuôi nhất.
Nhân viên của cửa hàng vốn đang cười nhưng khi nghe cô nói như thế, cộng thêm việc chứng kiến quay phim đang quay thì sắc mặt liền tối sầm lại.
"Loài nào cũng không dễ nuôi, cô đừng mua." Nhân viên cửa hàng quay lưng đi và không định tiếp đãi cô, trong miệng còn phàn nàn chán ghét: "Nghệ sĩ bây giờ sao xấu tính vậy chứ? Tới mua vật nuôi để quay diễn, mua về rồi cũng không có chăm sóc cho đàng hoàng, chẳng lẽ mạng của vật nuôi thì không phải là một sinh mạng sao?"
Cũng không thể trách sao chủ cửa hàng có thái độ không tốt. Mấy năm gần đây, không biết ngành giải trí có luồng gió quái lạ nào thổi vào mà có rất nhiều minh tinh giá trị nhan sắc cao đến mua vật nuôi, mua về chỉ để tạo dáng chụp selfie, xây dựng hình tượng "yêu động vật".
Chụp ảnh xong rồi cũng mặc kệ thú cưng không hỏi han tới.
Nghe nói đoạn thời gian trước, có một nữ minh tinh cái nào đó mua về một con mèo Ragdoll, vì muốn xây dựng hình ảnh con người yêu thú cưng nên ngày nào cũng dắt theo con mèo chạy hoạt động. Mèo Ragdoll vốn nhát gan, nhìn thấy người lạ sẽ phản ứng rất nghiêm trọng, cuối cùng bị hù sợ đến chết tươi. Nữ minh tinh đó lại mua một con mèo mới vào ngày hôm sau và vờ như chưa có chuyện gì phát sinh, sau đó bị dân mạng phát hiện hai con mèo không giống nhau, sự việc lần đó mới được phơi bày ra ánh sáng.
Cư dân mạng còn đào bới ra được tên của nữ minh tinh đó, tên là Diệp Linh.
Cùng lúc này, trong kênh livestream của nhà hàng xóm Diệp Linh và Vưu Mễ.
Hai người bọn họ cũng đang ở trong cửa hàng thú cưng, Diệp Linh chọn trúng một con mèo tai cụp rất xinh xắn và quyết định mua. Quần chúng đang xem sợ tới mức lướt làn đạn, hô hào Diệp Linh đừng có gây họa mù quáng cho bé mèo.
"Đợi đã." Vưu Mễ ấn cánh tay đang trả tiền của cô ta: "Diệp Linh, đây là nhiệm vụ chung của chúng ta, vì sao cô không hỏi xem ý kiến của tôi?"
"Anh có ý kiến gì?" Diệp Linh trừng mắt với anh ta, mất kiên nhẫn nói: "Nó rất đáng yêu."
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng không thể mua mèo tai cụp." Vưu Mễ có nuôi mèo ở nhà, vậy nên cố căng mắt nói cho cô ta biết ngọn nguồn về mèo tai cụp.
"... Tóm lại, mỗi một con mèo tai cụp đều sẽ sinh bệnh."
Diệp Linh không thèm đếm xỉa tới mà nói: "Sinh bệnh thì có sao đâu, tôi sẽ điều trị cho nó. Anh cũng nói nó có bệnh, nếu tôi không mua thì chẳng phải càng đáng thương hơn."
"Aish..." Khóe miệng Vưu Mễ giật giật, tức giận: "Tôi nói này bà chị, cô có bệnh sao không đi bệnh viện trị não đi. Tại sao mèo tai cụp sẽ sinh bệnh? Chính là vì có mấy người não bộ tàn tật chỉ chú trọng vẻ bề ngoài đáng yêu của nó, mặc kệ nó sống chết thế nào mới dẫn đến sự dị thường này ở giống mèo tai cụp!"
"Anh mắng ai não tàn?" Diệp Linh nổi cơn thịnh nộ, hai người cùng chửi bới.
[Đội quân đếm số đâu, đây là lần thứ mấy hai người bọn họ chửi bới nhau rồi?]
[Cảm ơn Vưu Mễ đã nói ra lời tôi muốn nói, Diệp Linh não tàn.]
[Chỉ cần không có người mua mèo tai cụp thì mấy thương nhân có lòng dạ đen tối sẽ không nhân giống mèo tai cụp nữa. Không có mua bán thì sẽ không có thương tổn, đạo lý này cả học sinh tiểu học còn hiểu đó có được không hả?]
[Trước kia tôi cảm thấy Vưu Mễ vừa đàn bà lại vừa khó ưa, bây giờ tôi hối lỗi rồi, chị gái Vưu Mễ là đẹp nhất!]
[Tôi đã nói về Vưu Mễ mỹ nữ trước đó rồi mà! Với lại, mọi người đừng chỉ chửi mình Diệp Linh, cửa hàng vật nuôi này có vấn đề, mang mèo tai cụp ra bán.]
[+1, so cửa hàng thú cưng của Khâm Phục bên kia thì chênh nhau một trời một vực.]
Cửa hàng thú cưng mà cũng tới check-in cho được? Người xem ở kênh livestream hiếu kỳ, lúc sang đến kênh livestream của CP Khâm Phục thì chủ cửa hàng vẫn còn hậm hực với ekip chương trình, bảo bọn họ làm việc gì khác đi, đừng xem mấy con vật như đạo cụ của chương trình.
"À anh hiểu lầm rồi." Bùi Như Niệm biết chủ cửa hàng không có ác ý nên vội giải thích: "Tôi thật sự rất thích động vật nhỏ, nhưng trước giờ chưa từng nuôi nên chỉ sợ nuôi không được tốt."
Chủ cửa hàng hỏi ngược lại: "Thật không?"
"Ừm!" Bùi Như Niệm ra sức gật đầu, còn nói cho anh ta biết mình thích nhất là Pikachu, dù nằm mơ cũng muốn nuôi được một con.
Chủ cửa hàng đối diện với ánh mắt chân thành của cô, bỗng dưng bắt đầu sinh ra một ít cảm giác tội lỗi. Bởi vì mình có ác cảm với mấy nghệ sĩ ngược đãi vật nuôi nên đã không nói lời nào đã trách mắng cô một trận, quá kích động rồi.
Với lại, tính cách của cô gái trước mặt này cũng rất tốt, thái độ vừa rồi của anh ta kém như thế nhưng cô gái này cũng không có tức giận.
Chủ cửa hàng gãi gãi đầu: "Cái đó, có lỗi quá, là tôi không phân rõ tình huống."
"Không sao đâu." Bùi Như Niệm híp mắt cười với anh ta, sau đó lại hỏi loài vật nào dễ nuôi.
"Thật ra thế này, thú cưng vốn không hề dễ nuôi. Đa số mọi người đều cho rằng rùa dễ nuôi nhưng rùa có yêu cầu cao về chất lượng nước và thức ăn, mùa đông còn phải giúp nó ngủ đông, nuôi không đúng quy củ thì sẽ chết." Chủ cửa hàng đánh giá Bùi Như Niệm, đề cử: "Nếu cô thích Pikachu, tôi nghĩ cô có thể nuôi một con sóc chuột lông vàng."
"Sóc chuột? Nghe thật đáng yêu." Bùi Như Niệm đi theo chủ cửa hàng đến khu vực chuột, cô tò mò không biết sóc chuột là con nào.
Khanh Khả Ngôn lặng lẽ theo sát phía sau cô, giống như một người vô hình không có cảm giác tồn tại.
Từ khi Bùi Như Niệm bước chân vào cửa hàng thú cưng thì hoàn toàn bỏ quên anh, trong mắt cô chỉ có đủ loại vật nuôi đáng yêu.
Được lắm, Khanh Khả Ngôn đã có thể nhận thức sâu sắc được địa vị gia đình của mình trong tương lai rồi.
"Sóc chuột là một loài sóc, có phần tương tự với Pikachu. Ừ, chính là con này." Chủ cửa hàng vươn tay vào trong lồng, một cục lông đuôi xù xì thuận theo tay anh ta và leo thoắt lên vai người chủ, con ngươi đen bóng tròn xoe chớp chớp mắt nhìn Bùi Như Niệm.
"Chít... chít..." Sóc chuột phát ra tiếng kêu dễ thương.
Ánh mắt Bùi Như Niệm sáng lên: "Dễ thương quá! Tôi có thể sờ nó không?"
Chủ cửa hàng: "Được chứ, nó đã được chích ngừa rồi, mà nó cũng không cắn người."
Bùi Như Niệm cẩn thận vươn tay tới, sờ sờ vào lông đuôi của sóc chuột, cảm giác rất rất êm.
Bàn chân bé tí của sóc chuột chạm vào đầu ngón tay Bùi Như Niệm, cúi đầu ngửi mùi của cô, sau đó linh hoạt nhảy sang lòng bàn tay cô rồi còn kêu thêm hai tiếng.
"A a a a a! Nó quá đáng yêu!" Bùi Như Niệm bị cảm hóa bởi sự dễ thương này của sóc chuột, cô quay đầu lại hỏi Khanh Khả Ngôn: "Chọn nó luôn được không?"
"... Ừ." Khanh Khả Ngôn chủ cửa hàng quyết định của cô và nhờ chủ cửa hàng hướng dẫn cách nuôi sóc chuột.
"Hay quá, mẹ có thể mang con về nhà rồi." Con sóc chuột mà Bùi Như Niệm đang cầm còn nhỏ hơn lòng bàn tay cô, cô dùng ngón tay xoa xoa lớp lông mềm mại trên lưng của nó, giọng nói đầy vui sướng: "Để mẹ đặt cho con một cái tên ha! Tên gì hay đây?"
"Chít... chít..."
Bùi Như Niệm đưa ra quyết định, xoa xoa lỗ tai nó và nói: "Vậy gọi là Chít Chít đi!"
[Chít Chít ha ha ha! Nếu Niệm Niệm mà nuôi chó chắc sẽ đặt là Gâu Gâu, nuôi mèo sẽ gọi là Meo Meo.]
[Bùi Như Niệm: Đâu? Bỏ camera xuống.]
[Sóc chuột thật đáng yêu, tôi cũng muốn nuôi một con.]
[Muốn nuôi +1, nhưng mà tôi thấy sếp Ngôn không thích cho lắm.]
[Anh ấy không thích? Anh ấy đau lòng vì Niệm Niệm nhìn Chít Chít thích thú hơn cả trăm lần so với khi nhìn mình đó.]
[Thích thú hơn cả trăm lần thật, sức hấp dẫn của Khanh Khả Ngôn không bằng một con sóc chuột.]
[Quá nhiều đau thương, bình luận công khai Khanh Khả Ngôn thật bi thảm!]
[Khanh Khả Ngôn người đàn ông thê thảm nhất!]
Ra khỏi cửa hàng thú cưng, Bùi Như Niệm ôm khư khư cái lồng của Chít Chít, nóng lòng muốn dẫn nó về nhà.
Khanh Khả Ngôn tiếp tục bị vợ phớt lờ, tâm trạng ngày càng buồn bực.
Trở về đến chung cư mà hai người ở, Bùi Như Niệm ôm lồng sắt đi vào thang máy, sau đó có thêm một đứa bé chừng bốn năm tuổi đi vào cùng với bà của mình.
Bạn nhỏ kia nhìn thấy sóc chuột trong vòng tay của Bùi Như Niệm thì nhìn không chớp mắt, vẻ mặt hâm mộ.
"Chít chít..." Sóc chuột phát ra tiếng kêu, cái chân nhỏ ôm lấy cái đuôi và chăm chú chải vuốt, lỗ tai nhỏ run rẩy nhẹ.
"Bà nội, con cũng muốn có một con chuột..." Cậu bé xoay người làm nũng với bà mình.
Người bà ân cần vuốt ve đứa cháu: "Nếu con đòi nuôi chuột, bình thường lúc con đi học thì ai chăm?"
Bạn nhỏ bĩu môi, mếu miệng hỏi: "Chị gái đó không cần đi học sao? Không phải làm việc sao? Vì sao chị có thể nuôi được?"
Bùi Như Niệm đang chuẩn bị giải thích, trên một phương diện nào đó thì nuôi chuột cũng là một loại công việc.
Chưa đợi cô mở miệng đã nghe được người bà kia nói: "Bởi vì chị gái có anh trai kia lo rồi. Lúc chị bận việc có thể nhờ anh trai chăm sóc."
Khanh Khả Ngôn nghe nói như thế thì thản nhiên "ừ" một tiếng.
Bạn nhỏ không chịu từ bỏ, tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh trai không cần đi làm sao?"
"Con đó, tuổi còn nhỏ, đợi sau này lớn lên rồi con sẽ hiểu." Bà nội nói cho cậu bé biết: "Người đàn ông cho dù có bận việc đến đâu cũng phải đặt chuyện của vợ lên hàng đầu."
"À, cái đó..." Bùi Như Niệm muốn phản bác nhưng không cách nào phản bác được.
/40
|