Hai ông cháu đi câu một buổi sáng, cũng mang được chiến lợi phẩm trở về.
Vừa vào nhà đã nghe dì Năm nói hôm nay mợ ba đích thân xuống bếp thì kinh ngạc không thôi.
Nhất là nhóc Bo chạy một mạch xuống nhà bếp, nhìn thấy một khay bánh quy nhỏ nhỏ xinh xinh đủ loại hình dáng trên bàn, đôi mắt mở to đầy kinh ngạt lại nhìn mẹ vừa mong đợi vừa không dám tin.
"Mẹ làm bánh cho con đấy, có muốn ăn bây giờ luôn không?"
"Muốn ạ."
Nhóc gật đầu lia lịa như một cái máy, nhìn vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
Cô lấy một cái bánh hình con gấu đút cho bé con.
"Ngon không nào?"
"Ngon ạ."
"Là bánh quy ngon nhất trên đời Bo được ăn ạ."
Như thể sợ mẹ không hiểu được cảm nhận của mình lúc này, nên ** nhóc đệm thêm một câu.
Đây đúng thật là bánh ngon nhất mà cậu từng được ăn, thì ra mẹ cậu không những hát ru hay vô cùng, mà còn biết làm bánh nữa.
Cậu nhất định sẽ khoe với các bạn trong nhà trẻ, để các bạn ấy ghen tỵ chết luôn.
"Ngoan, mau đi rửa tay rồi chúng ta ăn cơm, xế chiều sẽ cho con ăn tiếp chịu không."
"Vâng ạ."
Một nhà ba người với một bàn lớn thức ăn, hôm nay ăn cũng ăn nhiều hơn một bát cơm.
Bởi vì trong lòng ai cũng có một niềm vui khó tả.
"Niệm Tuyết tay nghề của không tệ, có thể mở nhà hàng được đấy."
Ông Nam vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cháu dâu đích thân vào bếp nấu cho ông ăn nha.
Ông đã chụp ảnh lại rồi lần sau tụ tập còn có thể khoe với mấy ông bạn già kia.
Để xem bọn họ còn dám lên mặt với ông nữa hay không.
"Vậy về sau con với ông nội cùng mở một quán cơm, ông nội tiếp khác còn cục cưng nhà chúng ta sẽ chạy bàn, được không ạ."
"Được, được đương nhiên là quá được.
Con không cần lo quán ế ông sẽ lôi hội bạn già của ông, ông có rất nhiều bạn."
"Bo cũng có rất nhiều bạn, Bo cũng sẽ giúp mẹ."
"Vậy mẹ cảm ơn cục cưng trước nhé."
Cả nhà ngập tràn tiếng cười và không khí ấm áp.
Dì Năm nhìn một màn này không khỏi cảm thán trong lòng.
Tuy mợ ba bị thương là chuyện không may, nhưng nhìn mợ ba như bây giờ thì ba lại thầm mong mợ ba cứ như vậy cũng được.
Có đôi khi quên hết lại là một chuyện tốt.
Nhìn bây giờ xem nếu có cả cậu ba ngồi ở đó thì đúng là một bức tranh hoàn mỹ.
Tiếng giày va cham trên nền gạch, làm tất cả mọi người đều quay đầu về phía cửa.
Lý Cảnh Phong vừa vào chuẩn bị thay giày.
Anh đưa mắt nhìn một bàn thức ăn đã không còn gì tâm luền chùn xuống.
Trần Tuyết có chút ngạc nhiên, trước khi nấu cơm cô đã hỏi qua dì Năm, dì ấy bảo buổi trưa Lý Cảnh Phong sẽ không trở về, cho nên cô không có để dành phần anh.
Dì Năm cũng nhìn cậu chủ nhà mình có chút hoang mang, đã bao giờ cậu ba về nhà vào buổi trưa đâu.
"Anh sao lại về, anh đã ăn cơm chưa?"
Nhìn bà đồ ăn đã không còn gì rõ ràng không ai có ý định để phần cho anh.
Anh đương nhiên sẽ không nói là mình nhìn thấy ảnh cô đăng trên Zalo nên mới quay về.
Nữa tiếng trước anh nhìn thấy ảnh cô đăng trong vòng bạn bè, nói là đã lâu không vào bếp tay nghề có chút thụt lùi.
Nhưng nhìn hình ảnh lại giống như đẳng cấp đầu bếp trong nhà hàng.
Anh gọi cho dì Năm để hỏi, dì ấy đã nói đúng là hôm nay cô đích thân cuống bếp làm cơm.
Không hiểu vì sao anh đột nhiên muốn nếm thử, chỉ là vì cái gì lại ăn nhanh như thế.
"Về lấy tài liệu bây giờ đi luôn."
"Ồ."
Cứ như vậy không một ai để ý đến anh nữa, ba người bọn họ còn đang bận ăn trái cây tráng miệng.
"Dâu này ngon quá, cục cưng con cũng ăn đi."
Trần Tuyết lấy một quả dâu tay mọng nước đưa đến cho con trai.
** Bo vui vẻ cắn một miếng, đúng là rất ngọt, mẹ đút cái gì cũng đều rất ngon.
Trước giờ nhóc không thích ăn dâu tây, nhưng bây giờ nhóc rất thích dâu tây nha, vừa mềm lại vừa thơm.
"Cái này của vườn nhà rồng còn rất nhiều, ngày mai ông nói dì Năm hái cho con, mang đến đoàn phim để mọi người cùng ăn."
"Được ạ."
Lý Cảnh Phong mang theo bực bội đi thẳng lên lầu, tắm xong thay một bộ đồ khác lại đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng của con trai chân anh bỗng dừng lại.
"Cục cưng mẹ hỏi con chuyện này, nếu như có một ngày mẹ và ba không ở cùng nhau nữa, cục cưng có muốn đi theo mẹ không."
Nhóc không hiểu vì sao mẹ lại không ở cùng ba nữa, chẳng lẽ là giống như bạn Bắp Cải ở nhà trẻ sao.
Bắp Cải nói bạn ấy chỉ có mẹ, vì ba bạn ấy không thương bạn ấy mà thương một em trai trong bụng một dì khác, nên mẹ không ở cùng ba nữa.
"Sao mẹ không ở cùng ba nữa ạ, là ba không tốt với mẹ ạ, giống như ba bạn Bắp Cải không tốt với mẹ bạn ấy ạ?"
"Không có, bây giờ ba rất tốt với mẹ, ý mẹ là nếu như thôi, nếu như sau này ba không tốt với mẹ nữa, cục cưng có đi cùng mẹ không."
Nhóc suy nghĩ hồi lâu bạn Bắp Cải từng nói, ba bạn ấy có dì có em trai nhưng mẹ bạn ấy chỉ có một mình, rất đáng thương.
Nếu như ba cũng có dì khác cũng có em trai, vậy mẹ nhất định chỉ có một mình cậu.
Cậu đã hứa rồi cậu sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, không để ai bắt nạt mẹ.
"Mẹ đi đâu Bo đi đó, Bo bảo vệ mẹ."
Nhìn con trai vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng cô trở nên mềm mại.
Cô lo nếu một ngày cô và Lý Cảnh Phong ly hôn, bé Bo sẽ là người phải chịu tổn thương lớn nhất.
Tuy Bo còn nhỏ nhưng cô muốn chuẩn bị trước tâm lý cho bé, cũng là để đến lúc đó có thể dễ dàng mang thằng bé đi.
"Ngoan mẹ ru Bo ngủ nhé, một lát nữa mẹ phải đi làm.
Bo ngủ dậy không thấy mẹ cũng đừng buồn nhé, tối mẹ lại về cùng Bo chịu không nào."
"Dạ."
Lý Cảnh Phong rời đi, trong đầu vẫn luôn hiện lên câu nói của cô.
Con người có thể thay đổi 180 độ như vậy hay vốn dĩ giống như Hạo Tuấn nói đây mới là con người thật của cô.
Chỉ là xưa nay cô vẫn luôn lấy sự yên tĩnh ngụy trang để mà thôi.
Đột nhiên nói với con trai anh những lời đó, là muốn lên kế hoạch ly hôn sao.
Phụ nữ muốn ly hôn, nếu không phải chồng ngoại tình thì hẳn là cô ta đã ngoại tình.
Anh đương nhiên sẽ không làm cái việc mất hết thanh danh đó.
Vậy cho nên cô thật sự có vấn đề, Trần Niệm Tuyết tay Lý Cảnh Phong nắm thành quyền.
"Chí Hùng kể từ hôm nay cậu chịu trách nhiệm cho việc đi lại của mợ ba, báo cáo tất cả mọi việc với tôi, dù là chuyện nhỏ nhất, đặt biệt là những người mợ ba tiếp xúc."
"Vâng thưa cậu chủ."
Lý Cảnh Phong thầm nghĩ trong lòng "Trần Niệm Tuyết hy vọng là tôi quá nhạy cảm, bằng không nếu cô thật sự làm chuyện gì đó thì hậu quả cô chắc chắn không gánh nỗi đâu."
Mạnh Hạo Nhiên ngồi ở ghế phụ nhìn qua gương, thấy sắc mặt thâm trầm đáng sợ của cậu chủ nhà mình lòng khẽ run.
Cậu không biết mợ ba đã làm gì để cậu chủ phải phái Chí Hùng đi giám sát nhất cử nhất động của cô ấy.
Trong ấn tượng của cậu, mợ ba là người phụ nữ tĩnh lặng nhất mà cậu từng gặp.
Theo cậu chủ lâu như vạy đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của cậu chủ, cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện cho mợ ba đừng làm ra chuyện gì không cứu vãn nỗi.
***
Ta nói chứ cậu ba, bỏ công bỏ việc chạy về ăn cơm vợ nấu.
Đã không được chút cơm thừa canh cặn thì thôi con bị vợ lên kế hoạch ôm con bỏ trôn sao mà không quạu cho đươc kakakak..
/197
|