Chương 8.2: Linh hồn trưởng thành
Cũng vì vậy mà Tô Tú Linh hết sức coi trọng tài năng của cô, dương cầm, đàn tranh, hội họa, thư pháp, vũ đạo, từ lúc còn nhỏ đến lúc vào trung học mới thêm tiếng Anh tiếng Pháp vào.
Tô Tú Linh yêu cầu khắt khe về nhiều tài năng nhưng lại không cần tinh thông, bà không trông cậy vào việc bọn trẻ sẽ dựa vào những tài năng này để kiếm sống, chỉ vì muốn bồi dưỡng khí chất, mở rộng tầm nhìn và nền tảng tri thức cho bọn chúng thôi.
Vân Tưởng Tưởng là người có thói quen hoàn hảo, cô thường cắn răng liều mạng đi về phía trước, vỡ đầu chảy máu chỉ vì một câu khen ngợi của giáo viên, hay một cái vỗ tay của cha mẹ.
Tô Tú Linh đã được coi như rất xứng với chức vị của một người mẹ, nhưng trong nhà còn có Vân Lâm, em trai kém cô sáu tuổi, Tô Tú Linh không thể tìm hiểu con gái mình hết lòng được, có chỗ lơ là về tình vẫn có thể tha thứ được.
Vân Tưởng Tưởng là linh hồn trưởng thành, lúc cô vừa vào vòng này bận rộn như một con chó, thứ phải học nhiều gấp ba so với bây giờ, tất nhiên vẫn có thể chịu đựng được lực độ hiện tại, còn Vân Lâm vẫn chỉ là một đứa bé, Vân Tưởng Tưởng vẫn rất muốn phá vỡ phương thức giáo dục này của gia đình.
Tô Tú Linh hiểu lời Vân Tưởng Tưởng nói, cô cũng không thấy cuộc sống hiện tại vất vả, nhưng đôi khi cũng sẽ thấy nặng nề, thích học tập, mà cũng muốn có chút thời gian hít thở bầu không khí mới mẻ.
Bà nghĩ lại, bởi vì con gái chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt nên bọn họ liền xem nhẹ cảm xúc của con gái.
Đừng nói là trẻ con, cho dù người lớn ngày qua ngày lặp đi lặp lại, cũng sẽ mỏi mệt.
Chẳng qua người trưởng thành vì tồn tại nên không thể không cắn răng đi về phía trước, người lớn lấy mình so với con cái. Cho rằng mình vất vả như vậy mà vẫn kiên trì được, sợ con cái hiện tại không chịu được khổ sở, sau này sẽ khó có thể sinh tồn.
Lại quên mất rằng, giai đoạn tuổi nào sẽ có khả năng chịu đựng của giai đoạn tuổi đó, một khi quá tải, sẽ là trí mạng.
“Được rồi, mẹ sẽ nói với cha con.” Tuy Vân Chí Bân bảo thủ, nhưng cũng sợ vợ, Tô Tú Linh đầy tự tin, nói: “Thù lao đóng phim của con sau thuế là 20 vạn, đưa trước một phần ba, còn lại chờ con quay xong sẽ chuyển vào thẻ hết. Đây là tiền của con, cha mẹ đã bàn bạc về cái thẻ của con. Trước mắt cha mẹ sẽ giữ thẻ cho con, chờ lúc con hai mươi tuổi, cha mẹ sẽ đưa lại cho con. Đương nhiên, nếu con cần dùng gấp, chỉ cần cho cha mẹ một lý do hợp lý, cha mẹ sẽ không ngăn cản.”
Hai mươi vạn, với vai diễn Dương Kỳ, dù Vân Tưởng Tưởng là một người mới vào nghề cũng là rất thấp.
Nhưng Vân Tưởng Tưởng biết, mấy bộ phim trước của Chu Duy đều thất bại, hiện tại có thể lôi kéo được đầu tư có lẽ cũng rất ít. Hẳn là không quá 500 vạn, nếu không sẽ không đến quay ở trường bọn họ.
Có lẽ hiệu trưởng không tính phí cao về địa điểm, dù sao cũng là khu dạy học mới, cũng bỏ không, cho mượn để quay phim, nếu bộ phim nhận được hưởng ứng tích cực cũng chính là một đợt tuyên truyền cho trường rồi.
Đây cũng lý do vì sao hiệu trưởng cố gắng thuyết phục Vân Chí Bân, cho Vân Tưởng Tưởng tham gia diễn xuất. Trường học cũng cần được tuyên truyền, việc tuyên truyền này không giới hạn ở tỉ lệ thi đậu hằng năm, mà cũng cần những chiêu bài khác nữa.
“Để dành sau này mua nhà ở.” Vân Tưởng Tưởng thuận miệng nói.
Cô chắc chắn muốn học đại học ở Bắc Kinh, Vân Lâm kiểu gì cũng sẽ bám đuôi người chị này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ theo bước cô, đến lúc đó cũng có thể để cha mẹ nghỉ hưu, cùng nhau đến Bắc Kinh, mua một căn nhà ở Bắc Kinh.
Thực ra cô muốn bốn năm nữa Vân Lâm vào trung học thì đến Bắc Kinh, một năm rưỡi nữa cô sẽ vào đại học, cũng chỉ có hai năm để kiếm tiền mua nhà ở Bắc Kinh.
/2439
|