Chương 7.1: Kịch bản phim
“Thầy Vân, thầy nhất định phải để con gái thầy diễn vai Dương Kỳ, cô bé là trời sinh ra để làm diễn viên, thầy không thể mai một thiên phú của cô bé.” Chu Duy lập tức đi đến trước mặt Vân Chí Bân, rất nhiệt tình, mặt đầy vui sướng.
Ông ta đã từng tìm hiểu Vân Tưởng Tưởng, biết Vân Tưởng Tưởng chưa từng diễn xuất, nhưng trạng thái của cô thật sự còn khiến ông ta kinh ngạc hơn những người đã vào nghề nhiều năm, lúc này ông ta thật sự biết ơn nam diễn viên vô tình bị bong gân chân kia, nếu không phải ngoài ý muốn này, ông ta thật sự sẽ không khai quật được Vân Tưởng Tưởng.
Dù là nghề gì cũng đều có nhân tài trời sinh, nhưng trong nghề diễn viên này thì nhân tài trời sinh thật sự mấy chục năm mới có một lần, Vân Tưởng Tưởng chưa được mười sáu tuổi, tuổi tác như vậy, thiên phú như vậy, có lẽ vì biểu diễn theo bản năng, nên tìm không ra một chút nhược điểm nào, bảo ông ta sao có thể không kích động được.
Trong lòng Vân Chí Bân lúc này rất phức tạp, vừa rồi ông vẫn chưa hoàn hồn, trong trí nhớ của ông con gái là một đứa bé nghiêm túc học hành, chưa từng thể hiện mong muốn được vui chơi trước mặt bọn họ, cô bé luôn ngoan ngoãn như vậy, luôn làm theo những gì mà ông và vợ ông nói, chưa bao giờ oán giận hay phản bác lại yêu cầu của bọn họ.
Con gái ngoan ngoãn của ông dường như không có thời kỳ phản nghịch.
Ông vẫn luôn lấy làm tự hào, nhưng lúc này tim ông lại đau nhói.
Tục ngữ nói đứa trẻ biết khóc có kẹo ăn, từ nhỏ Vân Tưởng Tưởng đã không phải đứa bé biết khóc, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến khát vọng của cô, cũng chưa từng nghĩ có phải cô cũng sẽ thích ăn kẹo hay không, mười mấy năm yên lặng hiểu chuyện, khiến bọn họ cảm thấy con gái nên là như thế.
Lúc này ông mới ý thức được rằng con gái ông yên lặng quá mức, so với những đứa bé làm cha mẹ đau đầu thì cô thiếu một chút sức sống.
“Tưởng Tưởng, con muốn quay bộ phim này sao?” Lần đầu tiên, Vân Chí Bân không theo phán đoán chủ quan cá nhân mà nghiêm túc hỏi Vân Tưởng Tưởng.
Nếu là trước kia thì có lẽ Vân Chí Bân sẽ trực tiếp từ chối cô, nhưng có thể vì biểu hiện vừa rồi của Vân Tưởng Tưởng làm cho ông phải nghĩ lại.
“Dạ muốn.” Vân Tưởng Tưởng cũng rất nghiêm túc trả lời.
“Tưởng Tưởng, cha có thể cho phép con làm chuyện con muốn, con thích làm. Nhưng con vẫn còn là học sinh, nếu con có thể đồng ý với cha rằng thành tích học tập không bị giảm xuống, không bỏ bê việc học, thì cha sẽ đồng ý cho con đóng phim.” Vân Chí Bân nói với Vân Tưởng Tưởng.
Vân Tưởng Tưởng nở nụ cười xinh đẹp, giọng điệu vui sướng đáp: “Vâng ạ.”
Khi sự việc xong xuôi, vì Vân Tưởng Tưởng là trẻ vị thành niên, tất nhiên hợp đồng sẽ bàn bạc với Vân Chí Bân, nhưng kịch bản thì vẫn đưa cho Vân Tưởng Tưởng.
Vân Tưởng Tưởng vốn chỉ định dùng bộ phim này như một bước đột phá, dùng để phòng ngừa Vân Chí Bân và Tô Tú Linh, tránh sau khi thi đại học kết thúc, cô đi học diễn kịch thì trong nhà sẽ gà bay chó sủa, chứ cô cũng không ôm hy vọng gì với bộ phim này, kiếp trước cô từng xem qua phim của đạo diễn Chu Duy, rất mờ nhạt, thiếu sức dãn, rất khó nhận được sự đồng cảm từ người xem.
Nhưng sau khi lấy được kịch bản, Vân Tưởng Tưởng nghĩ thật tuyệt vời.
Bộ phim này tên là 《 Yêu mến 》, không thể nói Dương Kỳ không phải là nữ chính, bởi vì bộ phim này kể về câu chuyện của vài học sinh trung học khác nhau.
/2439
|