Chương 6.1: Diễn theo bản năng
Người trong phòng học càng lúc càng đông, Tống Manh cũng biết xấu hổ, đẩy Vân Tưởng Tưởng ra, vuốt mặt một cái: “Thôi, nói những điều này với một cô gái ngoan ngoãn không theo đuổi thần tượng như cậu làm gì, cậu vốn không hiểu được sự đau lòng của tớ!”
Mình thật sự không hiểu sự đau lòng của cậu.
Lời này, Vân Tưởng Tưởng không dám nói ra.
“Tưởng Tưởng, mau đưa bài tập cho tớ mượn!” Lúc này Lý Hương Lăng ngồi dãy phía trước quay đầu, chắp tay trước ngực, vẻ mặt làm ơn nói.
“Môn nào?” Vân Tưởng Tưởng lấy toàn bộ bài tập ra, tất cả đều là bài thi.
“Tất cả!” Lý Hương Lăng giành lấy toàn bộ qua.
“Này này này, tiếng Anh và Toán tớ còn chưa làm xong, cho tớ mượn tiếng Anh và Toán trước đã!” Tống Manh lập tức đã được chữa khỏi, nhanh chóng giật bài thi tiếng Anh và Toán lại.
Vân Tưởng Tưởng thấy vậy, không nhịn được hơi mỉm cười, cô lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra bắt đầu chuẩn bị bài.
Vân Tưởng Tưởng rất chịu khó, cha mẹ mong đợi rất cao ở cô, cô đã hoàn toàn dung hợp được ký ức, hai ngày nay cũng bắt đầu làm bài thi, ban đầu có chút ngượng tay, nhưng làm rồi liền thành thạo.
Kiếp trước cô không có điều kiện, kiếp này cô phải quý trọng cơ hội, học hành thật tốt.
Bạn bè Vân Tưởng Tưởng không nhiều lắm, bởi vì cô là hoa hậu giảng đường chỉ biết đâm đầu vào học tập, ít nói, làm rất nhiều người có cảm giác xa cách, ngoại trừ Tống Manh và Lý Hương Lăng với thành tích học tập không tệ lắm thì những người khác cũng không tìm cô bắt chuyện.
Thời gian đi học qua rất nhanh, vừa tan học Tống Manh và Lý Hương Lăng liền liều mạng thừa dịp giáo viên còn chưa kêu nộp bài tập liền nộp bài tập trước.
Tới giờ tan học sáng, Tống Manh trên đường trở về nhà người thân, cũng là tòa nhà giáo viên, mới thần thần bí bí nói với cô: “Tưởng Tưởng, trưa chúng ta đến khu dạy học mới đi.”
Buổi trưa phải ngủ ở trường, nhưng bọn họ không phải ở ký túc xá trường nên rất tự do.
“Đến khu dạy học mới làm gì?” Vân Tưởng Tưởng còn muốn ngủ trưa, người đẹp đều phải ngủ đủ giấc mà.
Cô đẹp như vậy nên cô càng phải bảo đảm ngủ đủ giấc.
“Nghe nói ở khu dạy học mới có quay phim đấy, chúng ta đi xem sao, nói không chừng có thể làm diễn viên quần chúng đấy, tớ nghe nói rất nhiều học sinh trung học đã được chọn đấy.” Tống Manh nói với vẻ mặt hâm mộ, đáng tiếc bọn họ đã lớp 11 rồi.
“Thà tớ đi ngủ còn hơn.” Vân Tưởng Tưởng lắc đầu.
Năm tới bọn họ phải chuyển đến khu dạy học mới đang đóng phim kia, hôm trước Vân Tưởng Tưởng nghe Vân Chí Bân nói như vậy, dù sao cha cô cũng là người của trường nên biết được nhiều tin tức hơn, ngay cả đạo diễn là ai Vân Tưởng Tưởng cũng biết rồi.
Nhưng mà nội dung quay cái gì thì Vân Tưởng Tưởng không rõ lắm, cô cũng không định hỏi, sau này có lẽ cô sẽ đi lại con đường này lần nữa, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cô phải chăm chỉ học hành đã.
Nhưng mà, Vân Tưởng Tưởng không ngờ cô dùng cơm trưa xong, vừa chuẩn bị đi ngủ, chủ nhiệm lớp liền gọi điện thoại bảo cô đến văn phòng trường một chuyến.
Vừa vào văn phòng cô liền thấy được hai người, trong đó cô nhận ra một người, còn một người thì không quen biết, hai người đều là đàn ông. Người cô nhận ra kia là một đạo diễn không có tiếng tăm mấy, quay vài bộ phim, nhưng tiếng vang rất bình thường, ông ta tên Chu Duy.
Vân Tưởng Tưởng đi vào, ánh mắt hai người Chu Duy liền sáng lên, có lẽ cô biết được ý đồ của bọn họ nhưng vẫn có chút mờ mịt nghi ngờ nhìn cha mình vẫn còn ngồi một bên.
“Tưởng Tưởng à, đây là đạo diễn Chu quay phim điện ảnh bên khu dạy học mới, bọn họ tạm thời thiếu một diễn viên, nghe nói về em, liền tìm thầy và cha em.” Chủ nhiệm lớp Vương Hành nói với Vân Tưởng Tưởng.
“Cháu… Cháu chưa từng đóng phim……” Vân Tưởng Tưởng có chút bất lực.
/2439
|