Địa điểm xem mắt tốt nhất của một trấn nhỏ là một nhà hàng, Nhiễm Sĩ Duệ lái xe đi theo, cho đến khi Cẩn Ngôn đi vào nhà hàng, anh ta dừng ở ven đường, không có xuống xe, mơ hồ có thể nhìn thấy Hạnh Cẩn Ngôn đi tới gần một người đàn ông, bên cạnh xe là một quán nhỏ bán báo, Nhiễm Sĩ Duệ móc thuốc ra, còn chưa có đốt lửa đã nhìn thấy đôi mắt lớn của một thiếm mập mạp sáng loáng nhìn xe của anh ta.
Rất đắt đi.
Nhiễm Sĩ Duệ lạnh lùng liếc bà ta, không lên tiếng.
Thím mập mạp có chút xấu hổ.
Nhà hàng này có gì đặc biệt. Nhiễm Sĩ Duệ nhóm lửa lên, suy nghĩ một chút hỏi thím mập mạp.
Thím mập mạp lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay đầu đi, không lên tiếng.
Phong thủy luân chuyển, Nhiễm Sĩ Duệ có chút xấu hổ, ho khan một cái, nói: Hai trăm vạn.
Khó trách nhìn sang trọng như vậy. Thím mập mạp quay đầu lại, vươn tay sờ sờ phía trước, sau đó vô cùng khinh thường nói: Vào nhà hàng đương nhiên là ăn cơm.
Thiếu chút nữa Nhiễm Sĩ Duệ bị nghẹn chết.
Dĩ nhiên, vào nhà hàng này ăn cơm đều là tình nhân hoặc là sắp thành vợ thành chồng. Thím mập mạp lại bổ sung một câu.
Nhiễm Sĩ Duệ cảm thấy không khí ở trấn nhỏ này không hợp với mình, mọi người kỳ lạ, lời nói thật khó hiểu.
Không phải tình nhân . . . . . . Nét mặt thím mập mạp một bộ nhìn ngươi thật ngốc. Đa số là tới xem mắt.
Khó trách Hạnh Cẩn Ngôn mặc quần áo xinh đẹp như vậy, nhất thời Nhiễm Sĩ Duệ sáng tỏ, đẩy cửa xe ra, sải bước đi nhanh vào nhà hàng. . . . . .
Cẩn Ngôn vừa vào nhà hàng thì thấy người đàn ông ngồi ở bàn gần bên cửa sổ đứng lên, vẫy tay với cô, Cẩn Ngôn mỉm cười, đi tới.
Người đàn ông họ Doãn, là bác sĩ *ở nước ngoài mới trở về, công việc ổn định, tuấn tú lịch sự, lại có xe có nhà, mặc dù hơi lớn tuổi, ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng Cẩn Ngôn cũng đã hơn hai mươi tuổi, tương đối, số tuổi chênh lệch cũng không lớn.
(*)SS cũng không hiểu ngay đoạn này, chương 3 nói người đàn ông này làm xây dựng mà bây giờ lại nói là bác sĩ, đành phải edit theo RAW và CONVER thôi.
Với những điều kiện như vậy, làm cho mẹ Hạnh hết sức hài lòng, người mẹ nào cũng muốn con gái của mình gả vào chỗ tốt, sau này ít chịu khổ, trước khi ra ngoài, mẹ Hạnh liên tục dặn dò Cẩn Ngôn phải nắm lấy cơ hội tốt này, Cẩn Ngôn cười cười, nhưng trong lòng không có chắc chắn như vậy, người đàn ông tinh anh như vậy, thật sự có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện năm năm qua của cô sao, người đàn ông có thể tha thứ cho bạn gái của mình có Ex. Boyfriend, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho bà xã của mình bán thân vì tiền.
Nhưng luôn muốn thử một lần, bước ra bước đầu tiên, có lẽ vết thương sẽ đau, nhưng không bước, cũng không thể được. Người đàn ông như Nhiễm Sĩ Duệ quá cao quá xa quá hư ảo rồi, đó chỉ là giấc mộng đẹp, cô dùng ba năm để làm giấc mộng đó, dùng thời gian hai năm để hồi tỉnh lại, hôm nay đã hoàn thành giấc mộng, cô cũng nên vì mình mà tính toán.
Đối với một người đàn ông, điều kiện đầy đủ là bề ngoài - vóc người - gia thế, cô không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần một người, có thể bỏ qua quá khứ của cô, có thể tha thứ một đoạn thời gian bất đắc dĩ của cô, cô sẽ làm thật tốt nghĩa vụ của người vợ, giúp chồng dạy con, giống mẹ của cô sống một cuộc sống bình thản.
Bình thản, nhưng cũng phải thật bình tĩnh.
Hạnh tiểu thư, chào cô.
Người đàn ông đó mỉm cười với cô, thay cô kéo ghế ra đầy vẻ quan tâm, mặc dù khóe mắt có một chút nếp nhăn, nhưng phía sau đôi kính là ánh mắt dịu dàng mềm mại, nụ cười nơi khóe môi đều chân thành nghiêm túc, có cảm tình hơn nhiều so với vẻ mặt lạnh như băng không có tinh thần của Nhiễm Sĩ Duệ.
Cẩn Ngôn vươn tay bắt tay với anh ta, tay của đàn ông có chút thô ráp, đốt ngón tay thật dầy đầy vết chai, cũng rất rộng rãi, rất dịu dàng, rất thoải mái. . . . . . Thật ra thì tay của Nhiễm Sĩ Duệ cũng rất lớn, cũng rất mềm, cũng rất thoải mái, nhưng đầu ngón tay, hơi lạnh, thường thường thời điểm cô vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu ngón tay lạnh lẽo này, chạm vào lòng của cô.
Doãn tiên sinh. . . . . . Cẩn Ngôn cười cười. Rất hân hạnh được biết anh.
Doãn tiên sinh rất săn sóc, nói cà phê có tính kích thích quá lớn, nên gọi trà sữa nóng cho cô, nói chuyện cũng rất hài hước khôi hài, quốc gia đại sự, nhân văn địa lý, thậm chí chuyện cô gái giải phẫu thẩm mỹ, cũng biết một chút, lúc đầu Cẩn Ngôn có chút khẩn trương sau đó được anh ta hòa tan từng điểm từng điểm, ngẫu nhiên nói về truyện cười, nụ cười nhàn nhạt, cũng làm cho Cẩn Ngôn cảm thấy, có lẽ lần này, đúng.
Doãn tiên sinh. . . . . .
Chí Bình, gọi tôi là Chí Bình, Cẩn Ngôn. Anh ta mỉm cười, yêu cầu có chút bá đạo.
Chí Bình. . . . . . Cẩn Ngôn ung dung đổi lời nói. Đây là chuyện có chút đột ngột, nhưng tôi muốn hỏi anh, anh đối với phương diện đức hạnh của bản thân cô gái, có yêu cầu gì không?
Giống như Cẩn Ngôn như vậy cũng rất tốt. . . . . . Anh ta mỉm cười nói tiếp. Sạch sẽ trong sạch, tôi cảm thấy, một cô gái kiếm bao nhiêu tiền, dáng dấp có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải trong sạch, nhất định phải sạch sẽ. . . . . . Nhưng bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của tôi, tôi có chút thích sạch sẽ, bao gồm trên tinh thần . . . . . .
Bỗng nhiên, tay cầm muỗng của Cẩn Ngôn run run, cúi đầu, nặng nề nháy mắt, quả nhiên, chuyện mà cô lo lắng nhất, đã xảy ra, không có người đàn ông nào có thể tha thứ cho vợ của mình đã từng là nhân tình bí mật của người đàn ông khác, bất cứ tình cảm gì, dính đến tiền, đều giống như vi khuẩn (virus) vậy. . . . . .
Cẩn Ngôn bưng chén lên uống một hớp, vị trà sữa ngọt ngào lại không biết thay đổi thế nào, có chút khổ, có chút lạnh, giống như cuộc sống năm năm qua của cô vậy, cô chưa bao giờ hi vọng với đoạn thời gian đã qua này.
Thôi, cứ như vậy đi, duyên phận không thể cưỡng cầu được, không thể gần gũi với người đàn ông này, thì cũng phải lưu cái ấn tượng tốt với người ta chứ, Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, lại thấy tầm mắt Doãn Chí Bình đang nhìn một phương hướng khác, cô quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh ta——
Nhiễm Sĩ Duệ?
Không phải chứ, Cẩn Ngôn nháy nháy mắt, nhìn lại lần nữa, không sai, là Nhiễm Sĩ Duệ, anh ta tới đây làm gì? Đến đây lúc nào, ngồi cách bọn họ không xa, điệu bộ ngồi vô cùng phách lối, dựa lưng vào ghế, đôi tay xoải rộng ra khoát hai bên thành ghế, chân phải gác trên chân trái, từng điểm từng điểm, giống như ác bá vậy, trước mặt bày một ly cà phê còn bốc hơi nóng, nâng ly lên cũng không làm ảnh hưởng gì đến bộ dáng đó.
Mà anh ta nhìn cô chằm chằm như vậy, giống như đòi nợ, đúng lúc cô nhìn người đàn ông đó, vẫn là ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt đó, tây trang đó, cà vạt đó. . . . . . Vừa lúc Cẩn Ngôn nhìn thấy nhiều nữ nhân viên phục vụ nhìn anh ta.
Người đàn ông đó là ai vậy. . . . . . Bên tai vang lên giọng nói nghi ngờ Doãn Chí Bình. Tại sao anh ta nhìn chúng ta chằm chằm.
Cẩn Ngôn quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Tôi không biết anh ta.
Giống như anh ta đã nghe, cười khẽ một tiếng, đứng lên, bước mấy bước đến trước mặt bọn họ. Cẩn Ngôn. . . . . . Hay là Hạnh tiểu thư, em thích nghe tên nào. . . . . .
Trên trán Doãn Chí Bình lập tức xuất hiện hai dấu chấm hỏi. Cẩn Ngôn, cô nói không biết anh ta, nhưng hình như anh ta biết cô?
Chỉ nghe Nhiễm Sĩ Duệ hừ lạnh một tiếng. Em nói không biết anh? Giọng nói mỉa mai giống như một thanh kiếm lạnh băng. Anh tin cô ấy sao?
Vậy anh . . . . . . Sắc mặt Doãn Chí Bình hơi biến đổi.
Anh không biết đúng không, năm năm qua cô ấy sống chung với tôi, tôi bỏ tiền. . . . . . Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Cẩn Ngôn tái nhợt, anh ta ngừng nói, anh ta vô cùng tức giận, cho nên không có suy nghĩ mà nói ra những lời đó: Tôi là bạn trai của cô ấy. Nhiễm Sĩ Duệ nghiến răng thật mạnh.
Người đàn ông lộ vẻ mặt đã hiểu, đứng lên, lúng túng nói: Tôi nghĩ hai người nhất định là đang hiểu lầm, như vậy, tôi đi trước. Anh ta kéo ghế ra động tác có chút lảo đảo, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn anh ta ra khỏi cửa chính nhà hàng, mới kéo ghế dựa ngồi xuống, đẩy ly cà phê truớc mặt qua một bên, nhìn cô, giễu cợt nói: Còn không mau đuổi theo.
Đuổi theo ai? Như vậy cũng tốt, dù sao cũng không có kết quả, anh ta muốn tìm một cô gái trong sạch, mà cô, cũng sớm đã không còn trong trắng rồi, Cẩn Ngôn yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt mấy giây, lười phải nói chuyện, cầm túi xách lên, rời đi. . . . . .
Mới đi ra bên ngoài, không có mấy bước liền bị anh ta bắt được. Hạnh Cẩn Ngôn, em có ý gì, thái độ gì, em chạy cái gì mà chạy.
Tôi mới muốn hỏi anh đấy? Cẩn Ngôn hất tay của anh ta ra. Anh có ý gì, Nhiễm Sĩ Duệ, quan hệ của chúng ta đã kết thúc, anh không cần quấn tôi nữa, anh còn tới nơi này tới làm gì. . . . . . Trong lòng anh nghĩ gì chứ. . . . .
Tôi . . . . . Anh ta nhìn cô, nhất thời lại không biết nói gì, anh ta nghĩ như thế nào, anh ta cũng không biết mình nghĩ như thế nào nữa, trước khi đến, ông xã của Tiểu Mỹ đã bảo anh ta suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng trước khi suy nghĩ rõ ràng, anh ta chỉ biết mình muốn đi tìm cô, anh muốn gặp cô. Tôi. . . . . .
Anh nghĩ như thế nào? Hả?
Tôi chưa có phê chuẩn đơn nghỉ việc của em, em phải trở về đi làm.
Nghe lời của anh ta, trong cô buông lỏng cảm giác, Cẩn Ngôn cười cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . .
Cẩn Ngôn cũng không quay đầu lại rời đi, về đến nhà, cha đi họp bên nhà sát vách, mẹ Hạnh hưng phấn hỏi cô kết quả như thế nào, Cẩn Ngôn cười cười nói hình như đối phương không thích cô cho lắm, đại khái bất kỳ một người mẹ nào cũng không đành lòng nhìn con gái của mình bị người khác vứt bỏ, an ủi cô mấy câu, nói tất cả tùy duyên đi.
Cẩn Ngôn gật đầu một cái, buổi chiều trốn trong phòng, tán gẫu với mấy người bạn học thời đại học, bọn họ đều nhao nhao hỏi cô có bạn trai chưa, lúc nào thì kết hôn, chuyện năm đó, ở ký túc xá có mấy người, chỉ có Tiểu Mỹ biết chuyện riêng của cô mà thôi, đối với sự quan tâm này, Cẩn Ngôn cũng không biết trả lời thế nào.
Vừa nhìn thời gian, cũng chạng vạng tối, sắc trời âm hiểm, buổi tối sợ là có mưa, bên ngoài vang lên âm thanh đóng cửa, có lẽ là mẹ mua thức ăn trở về, Cẩn Ngôn đi ra ngoài, quả nhiên mẹ xách theo thức ăn trở về, nhưng vẻ mặt kia, lại có chút nghi hoặc.
Có một người đàn ông đang đứng ở dưới lầu. . . . . . Mẹ Hạnh mở miệng. Đứng ở cửa chung cư, một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng nhìn có chút nghèo túng, ôm đôi tay, không ngừng nhảy sưởi ấm, nhưng vẻ mặt của cậu ta cũng hơi tái vì lạnh, đoán chừng là trêu chọc cô gái nào đó, đợi nhiều giờ, buổi chiều lúc mẹ đi ra ngoài, đã thấy cậu ta đứng ở đó, đến bây giờ vẫn còn đứng đó, không biết buổi tối có thể chịu đựng được hay không, nếu không bỏ đi, nửa đêm cậu ta sẽ chết rét mất thôi.
Anh ta. . . . . . Trông như thế nào. . . . . . Trong lòng Cẩn Ngôn kẽo kẹt một chút, giả bộ lơ đãng hỏi.
Đẹp trai, rất tuấn tú. . . . . . Mẹ Hạnh có chút hưng phấn. Cao cao to to , nhỏ như vậy, rất sang trọng, a, con hỏi mẹ trông như thế nào, chính là dạng này, tóc rất ngắn . . . . .
Lời mẹ Hạnh còn chưa nói hết, Cẩn Ngôn đã mở cửa ra chạy xuống, ngay cửa chung cư có một người đàn ông đang đứng, vừa nhìn tấm lưng kia cũng biết là Nhiễm Sĩ Duệ.
Anh ở đây làm gì? Cẩn Ngôn cũng không biết trong lòng của mình có đau đớn hay không. Thời tiết lạnh như thế, anh đứng ở đây làm gì cả một buổi chiều.
Cẩn Ngôn. . . . . . Hình như giọng nói của anh ta cũng run lẩy bẩy. Tôi lạnh quá, không có khí ấm, không có điều hòa, ví tiền của tôi bị người ta trộm rồi, điện thoại di động cũng hết pin, xe cũng đã hết xăng, cũng không biết em ở tầng nào. . . . . Tôi có hỏi nhiều người có biết Hạnh Cẩn Ngôn ở tầng nào hay không, bọn họ không có nói không biết mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt đề phòng kẻ gian. . . . . .
Hắt xì! Anh ta hắt xì nặng nề.
Hình như tôi bị cảm rồi.
Rất đắt đi.
Nhiễm Sĩ Duệ lạnh lùng liếc bà ta, không lên tiếng.
Thím mập mạp có chút xấu hổ.
Nhà hàng này có gì đặc biệt. Nhiễm Sĩ Duệ nhóm lửa lên, suy nghĩ một chút hỏi thím mập mạp.
Thím mập mạp lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay đầu đi, không lên tiếng.
Phong thủy luân chuyển, Nhiễm Sĩ Duệ có chút xấu hổ, ho khan một cái, nói: Hai trăm vạn.
Khó trách nhìn sang trọng như vậy. Thím mập mạp quay đầu lại, vươn tay sờ sờ phía trước, sau đó vô cùng khinh thường nói: Vào nhà hàng đương nhiên là ăn cơm.
Thiếu chút nữa Nhiễm Sĩ Duệ bị nghẹn chết.
Dĩ nhiên, vào nhà hàng này ăn cơm đều là tình nhân hoặc là sắp thành vợ thành chồng. Thím mập mạp lại bổ sung một câu.
Nhiễm Sĩ Duệ cảm thấy không khí ở trấn nhỏ này không hợp với mình, mọi người kỳ lạ, lời nói thật khó hiểu.
Không phải tình nhân . . . . . . Nét mặt thím mập mạp một bộ nhìn ngươi thật ngốc. Đa số là tới xem mắt.
Khó trách Hạnh Cẩn Ngôn mặc quần áo xinh đẹp như vậy, nhất thời Nhiễm Sĩ Duệ sáng tỏ, đẩy cửa xe ra, sải bước đi nhanh vào nhà hàng. . . . . .
Cẩn Ngôn vừa vào nhà hàng thì thấy người đàn ông ngồi ở bàn gần bên cửa sổ đứng lên, vẫy tay với cô, Cẩn Ngôn mỉm cười, đi tới.
Người đàn ông họ Doãn, là bác sĩ *ở nước ngoài mới trở về, công việc ổn định, tuấn tú lịch sự, lại có xe có nhà, mặc dù hơi lớn tuổi, ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng Cẩn Ngôn cũng đã hơn hai mươi tuổi, tương đối, số tuổi chênh lệch cũng không lớn.
(*)SS cũng không hiểu ngay đoạn này, chương 3 nói người đàn ông này làm xây dựng mà bây giờ lại nói là bác sĩ, đành phải edit theo RAW và CONVER thôi.
Với những điều kiện như vậy, làm cho mẹ Hạnh hết sức hài lòng, người mẹ nào cũng muốn con gái của mình gả vào chỗ tốt, sau này ít chịu khổ, trước khi ra ngoài, mẹ Hạnh liên tục dặn dò Cẩn Ngôn phải nắm lấy cơ hội tốt này, Cẩn Ngôn cười cười, nhưng trong lòng không có chắc chắn như vậy, người đàn ông tinh anh như vậy, thật sự có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện năm năm qua của cô sao, người đàn ông có thể tha thứ cho bạn gái của mình có Ex. Boyfriend, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho bà xã của mình bán thân vì tiền.
Nhưng luôn muốn thử một lần, bước ra bước đầu tiên, có lẽ vết thương sẽ đau, nhưng không bước, cũng không thể được. Người đàn ông như Nhiễm Sĩ Duệ quá cao quá xa quá hư ảo rồi, đó chỉ là giấc mộng đẹp, cô dùng ba năm để làm giấc mộng đó, dùng thời gian hai năm để hồi tỉnh lại, hôm nay đã hoàn thành giấc mộng, cô cũng nên vì mình mà tính toán.
Đối với một người đàn ông, điều kiện đầy đủ là bề ngoài - vóc người - gia thế, cô không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần một người, có thể bỏ qua quá khứ của cô, có thể tha thứ một đoạn thời gian bất đắc dĩ của cô, cô sẽ làm thật tốt nghĩa vụ của người vợ, giúp chồng dạy con, giống mẹ của cô sống một cuộc sống bình thản.
Bình thản, nhưng cũng phải thật bình tĩnh.
Hạnh tiểu thư, chào cô.
Người đàn ông đó mỉm cười với cô, thay cô kéo ghế ra đầy vẻ quan tâm, mặc dù khóe mắt có một chút nếp nhăn, nhưng phía sau đôi kính là ánh mắt dịu dàng mềm mại, nụ cười nơi khóe môi đều chân thành nghiêm túc, có cảm tình hơn nhiều so với vẻ mặt lạnh như băng không có tinh thần của Nhiễm Sĩ Duệ.
Cẩn Ngôn vươn tay bắt tay với anh ta, tay của đàn ông có chút thô ráp, đốt ngón tay thật dầy đầy vết chai, cũng rất rộng rãi, rất dịu dàng, rất thoải mái. . . . . . Thật ra thì tay của Nhiễm Sĩ Duệ cũng rất lớn, cũng rất mềm, cũng rất thoải mái, nhưng đầu ngón tay, hơi lạnh, thường thường thời điểm cô vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu ngón tay lạnh lẽo này, chạm vào lòng của cô.
Doãn tiên sinh. . . . . . Cẩn Ngôn cười cười. Rất hân hạnh được biết anh.
Doãn tiên sinh rất săn sóc, nói cà phê có tính kích thích quá lớn, nên gọi trà sữa nóng cho cô, nói chuyện cũng rất hài hước khôi hài, quốc gia đại sự, nhân văn địa lý, thậm chí chuyện cô gái giải phẫu thẩm mỹ, cũng biết một chút, lúc đầu Cẩn Ngôn có chút khẩn trương sau đó được anh ta hòa tan từng điểm từng điểm, ngẫu nhiên nói về truyện cười, nụ cười nhàn nhạt, cũng làm cho Cẩn Ngôn cảm thấy, có lẽ lần này, đúng.
Doãn tiên sinh. . . . . .
Chí Bình, gọi tôi là Chí Bình, Cẩn Ngôn. Anh ta mỉm cười, yêu cầu có chút bá đạo.
Chí Bình. . . . . . Cẩn Ngôn ung dung đổi lời nói. Đây là chuyện có chút đột ngột, nhưng tôi muốn hỏi anh, anh đối với phương diện đức hạnh của bản thân cô gái, có yêu cầu gì không?
Giống như Cẩn Ngôn như vậy cũng rất tốt. . . . . . Anh ta mỉm cười nói tiếp. Sạch sẽ trong sạch, tôi cảm thấy, một cô gái kiếm bao nhiêu tiền, dáng dấp có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải trong sạch, nhất định phải sạch sẽ. . . . . . Nhưng bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của tôi, tôi có chút thích sạch sẽ, bao gồm trên tinh thần . . . . . .
Bỗng nhiên, tay cầm muỗng của Cẩn Ngôn run run, cúi đầu, nặng nề nháy mắt, quả nhiên, chuyện mà cô lo lắng nhất, đã xảy ra, không có người đàn ông nào có thể tha thứ cho vợ của mình đã từng là nhân tình bí mật của người đàn ông khác, bất cứ tình cảm gì, dính đến tiền, đều giống như vi khuẩn (virus) vậy. . . . . .
Cẩn Ngôn bưng chén lên uống một hớp, vị trà sữa ngọt ngào lại không biết thay đổi thế nào, có chút khổ, có chút lạnh, giống như cuộc sống năm năm qua của cô vậy, cô chưa bao giờ hi vọng với đoạn thời gian đã qua này.
Thôi, cứ như vậy đi, duyên phận không thể cưỡng cầu được, không thể gần gũi với người đàn ông này, thì cũng phải lưu cái ấn tượng tốt với người ta chứ, Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, lại thấy tầm mắt Doãn Chí Bình đang nhìn một phương hướng khác, cô quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh ta——
Nhiễm Sĩ Duệ?
Không phải chứ, Cẩn Ngôn nháy nháy mắt, nhìn lại lần nữa, không sai, là Nhiễm Sĩ Duệ, anh ta tới đây làm gì? Đến đây lúc nào, ngồi cách bọn họ không xa, điệu bộ ngồi vô cùng phách lối, dựa lưng vào ghế, đôi tay xoải rộng ra khoát hai bên thành ghế, chân phải gác trên chân trái, từng điểm từng điểm, giống như ác bá vậy, trước mặt bày một ly cà phê còn bốc hơi nóng, nâng ly lên cũng không làm ảnh hưởng gì đến bộ dáng đó.
Mà anh ta nhìn cô chằm chằm như vậy, giống như đòi nợ, đúng lúc cô nhìn người đàn ông đó, vẫn là ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt đó, tây trang đó, cà vạt đó. . . . . . Vừa lúc Cẩn Ngôn nhìn thấy nhiều nữ nhân viên phục vụ nhìn anh ta.
Người đàn ông đó là ai vậy. . . . . . Bên tai vang lên giọng nói nghi ngờ Doãn Chí Bình. Tại sao anh ta nhìn chúng ta chằm chằm.
Cẩn Ngôn quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Tôi không biết anh ta.
Giống như anh ta đã nghe, cười khẽ một tiếng, đứng lên, bước mấy bước đến trước mặt bọn họ. Cẩn Ngôn. . . . . . Hay là Hạnh tiểu thư, em thích nghe tên nào. . . . . .
Trên trán Doãn Chí Bình lập tức xuất hiện hai dấu chấm hỏi. Cẩn Ngôn, cô nói không biết anh ta, nhưng hình như anh ta biết cô?
Chỉ nghe Nhiễm Sĩ Duệ hừ lạnh một tiếng. Em nói không biết anh? Giọng nói mỉa mai giống như một thanh kiếm lạnh băng. Anh tin cô ấy sao?
Vậy anh . . . . . . Sắc mặt Doãn Chí Bình hơi biến đổi.
Anh không biết đúng không, năm năm qua cô ấy sống chung với tôi, tôi bỏ tiền. . . . . . Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Cẩn Ngôn tái nhợt, anh ta ngừng nói, anh ta vô cùng tức giận, cho nên không có suy nghĩ mà nói ra những lời đó: Tôi là bạn trai của cô ấy. Nhiễm Sĩ Duệ nghiến răng thật mạnh.
Người đàn ông lộ vẻ mặt đã hiểu, đứng lên, lúng túng nói: Tôi nghĩ hai người nhất định là đang hiểu lầm, như vậy, tôi đi trước. Anh ta kéo ghế ra động tác có chút lảo đảo, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn anh ta ra khỏi cửa chính nhà hàng, mới kéo ghế dựa ngồi xuống, đẩy ly cà phê truớc mặt qua một bên, nhìn cô, giễu cợt nói: Còn không mau đuổi theo.
Đuổi theo ai? Như vậy cũng tốt, dù sao cũng không có kết quả, anh ta muốn tìm một cô gái trong sạch, mà cô, cũng sớm đã không còn trong trắng rồi, Cẩn Ngôn yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt mấy giây, lười phải nói chuyện, cầm túi xách lên, rời đi. . . . . .
Mới đi ra bên ngoài, không có mấy bước liền bị anh ta bắt được. Hạnh Cẩn Ngôn, em có ý gì, thái độ gì, em chạy cái gì mà chạy.
Tôi mới muốn hỏi anh đấy? Cẩn Ngôn hất tay của anh ta ra. Anh có ý gì, Nhiễm Sĩ Duệ, quan hệ của chúng ta đã kết thúc, anh không cần quấn tôi nữa, anh còn tới nơi này tới làm gì. . . . . . Trong lòng anh nghĩ gì chứ. . . . .
Tôi . . . . . Anh ta nhìn cô, nhất thời lại không biết nói gì, anh ta nghĩ như thế nào, anh ta cũng không biết mình nghĩ như thế nào nữa, trước khi đến, ông xã của Tiểu Mỹ đã bảo anh ta suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng trước khi suy nghĩ rõ ràng, anh ta chỉ biết mình muốn đi tìm cô, anh muốn gặp cô. Tôi. . . . . .
Anh nghĩ như thế nào? Hả?
Tôi chưa có phê chuẩn đơn nghỉ việc của em, em phải trở về đi làm.
Nghe lời của anh ta, trong cô buông lỏng cảm giác, Cẩn Ngôn cười cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . .
Cẩn Ngôn cũng không quay đầu lại rời đi, về đến nhà, cha đi họp bên nhà sát vách, mẹ Hạnh hưng phấn hỏi cô kết quả như thế nào, Cẩn Ngôn cười cười nói hình như đối phương không thích cô cho lắm, đại khái bất kỳ một người mẹ nào cũng không đành lòng nhìn con gái của mình bị người khác vứt bỏ, an ủi cô mấy câu, nói tất cả tùy duyên đi.
Cẩn Ngôn gật đầu một cái, buổi chiều trốn trong phòng, tán gẫu với mấy người bạn học thời đại học, bọn họ đều nhao nhao hỏi cô có bạn trai chưa, lúc nào thì kết hôn, chuyện năm đó, ở ký túc xá có mấy người, chỉ có Tiểu Mỹ biết chuyện riêng của cô mà thôi, đối với sự quan tâm này, Cẩn Ngôn cũng không biết trả lời thế nào.
Vừa nhìn thời gian, cũng chạng vạng tối, sắc trời âm hiểm, buổi tối sợ là có mưa, bên ngoài vang lên âm thanh đóng cửa, có lẽ là mẹ mua thức ăn trở về, Cẩn Ngôn đi ra ngoài, quả nhiên mẹ xách theo thức ăn trở về, nhưng vẻ mặt kia, lại có chút nghi hoặc.
Có một người đàn ông đang đứng ở dưới lầu. . . . . . Mẹ Hạnh mở miệng. Đứng ở cửa chung cư, một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng nhìn có chút nghèo túng, ôm đôi tay, không ngừng nhảy sưởi ấm, nhưng vẻ mặt của cậu ta cũng hơi tái vì lạnh, đoán chừng là trêu chọc cô gái nào đó, đợi nhiều giờ, buổi chiều lúc mẹ đi ra ngoài, đã thấy cậu ta đứng ở đó, đến bây giờ vẫn còn đứng đó, không biết buổi tối có thể chịu đựng được hay không, nếu không bỏ đi, nửa đêm cậu ta sẽ chết rét mất thôi.
Anh ta. . . . . . Trông như thế nào. . . . . . Trong lòng Cẩn Ngôn kẽo kẹt một chút, giả bộ lơ đãng hỏi.
Đẹp trai, rất tuấn tú. . . . . . Mẹ Hạnh có chút hưng phấn. Cao cao to to , nhỏ như vậy, rất sang trọng, a, con hỏi mẹ trông như thế nào, chính là dạng này, tóc rất ngắn . . . . .
Lời mẹ Hạnh còn chưa nói hết, Cẩn Ngôn đã mở cửa ra chạy xuống, ngay cửa chung cư có một người đàn ông đang đứng, vừa nhìn tấm lưng kia cũng biết là Nhiễm Sĩ Duệ.
Anh ở đây làm gì? Cẩn Ngôn cũng không biết trong lòng của mình có đau đớn hay không. Thời tiết lạnh như thế, anh đứng ở đây làm gì cả một buổi chiều.
Cẩn Ngôn. . . . . . Hình như giọng nói của anh ta cũng run lẩy bẩy. Tôi lạnh quá, không có khí ấm, không có điều hòa, ví tiền của tôi bị người ta trộm rồi, điện thoại di động cũng hết pin, xe cũng đã hết xăng, cũng không biết em ở tầng nào. . . . . Tôi có hỏi nhiều người có biết Hạnh Cẩn Ngôn ở tầng nào hay không, bọn họ không có nói không biết mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt đề phòng kẻ gian. . . . . .
Hắt xì! Anh ta hắt xì nặng nề.
Hình như tôi bị cảm rồi.
/58
|