Chương 102: Vào cung
Sau khi Thánh thượng hồi cung thì nghỉ triều ba ngày.
Triều thần đều có ít nhiều tai mắt của mình trong cung. Mấy ngày nay Thánh thượng hồi cung, bọn họ cũng thám thính thực hư động tĩnh trong cung một chút.
Nghe nói, vị nữ tử thân phận không rõ được Thánh thượng mang về cung kia không được sắp xếp ở hậu cung, mà là được Thánh thượng mang về thẳng Càn Thanh cung. Còn nghe nói Thánh thượng cực kỳ mê luyến nữ tử này, ngày đêm sủng hạnh, trong vòng ba ngày chưa từng bước ra khỏi tẩm cung.
Thậm chí Thánh thượng còn chỉnh đốn toàn bộ Càn Thanh cung một phen, bao gồm bổ sung không ít đồ vật nữ tử sử dụng, điều tra nghiêm ngặt lai lịch của mỗi cung nhân, ngoài ra còn phân phối trọng binh cấm quân canh gác trong ngoài Càn Thanh cung.
Mặc dù tin tức không rõ thực hư, nhưng dù trong đó chỉ có một phần thật, vậy cũng đủ nói rõ ràng trọng lượng của nữ tử này trong lòng Thánh thượng tuyệt đối không tầm thường.
Ba ngày trôi qua, trong cung gõ vang tiếng chuông vào triều, khiến triều thần còn đang lo lắng Thánh thượng trầm mê nữ sắc đều thở phào một hơi.
Nhưng dù là ai cũng không nghĩ tới, chuyện đầu tiên cửu ngũ chí tôn vào triều chính là bảo người tuyên đọc thánh chỉ... phong Hậu.
Phong tam nữ Trường Bình Hầu phủ, Lâm lượng đệ ngày xưa của phủ Thái tử, cũng là nữ tử ba ngày trước được Thánh thượng mang về, làm Hậu.
Triều thần đương triều bị tin tức nặng ký này làm chấn động nghẹn lời.
Thánh chỉ được tuyên đọc xong, một lúc lâu sau trong Kim loan điện không một âm thanh.
Đến khi tiếng hít thở sâu liên tiếp vang lên trong điện ngột ngạt, những triều thần phản ứng kịp không thiếu người phản đối, cầm hốt ra khỏi hàng khuyên Thánh thượng nghĩ lại.
"Nghĩ lại? Các ngươi muốn trẫm nghĩ gì?" Đế vương sau mũ miện chín tua lạnh lùng quét mắt về phía những triều thần kia: "Phong Hậu tuy là quốc sự, nhưng cũng là gia sự của trẫm, chẳng lẽ trẫm cưới vợ còn phải nghe các ngươi khoa tay múa chân? Còn nữa, Lâm thị là mẹ đẻ Thái tử, phong nàng làm Hậu có gì không ổn? Là khác ngươi bất mãn với Thái tử, sau lưng nổi lên tâm tư thay thế Trữ quân hay sao?"
Những người vừa ra khỏi hàng phản đối cuống quýt cúi bái: "Chúng thần tuyệt đối không dám."
Thánh thượng từng câu thấu tim, từng chữ chỉ trích bọn họ lòng dạ khó lường, rất có tư thái mang đao treo đỉnh đầu bọn họ, cưỡng ép bọn họ ngậm miệng im lặng.
Có người nổi lòng chùn bước, nhưng cũng có người muốn khuyên thêm: "Thánh thượng, Lâm lương đệ ngày xưa đã mất mạng ở sông hộ thành, là sự thực đông đảo quan binh tận mắt nhìn thấy, người chết như đèn tắt, sao có thể sống lại..."
"Người đâu, giải hắn ra ngoài!" Triều thần kia chưa nói hết, người trên ngự tọa đã giận tím mặt: "Tháo mũ quan của hắn, đánh năm mươi trượng."
Quan viên kia lúc bị kéo ra ngoài còn đứt hơi khản tiếng can gián: "Thân phận nữ tử này rất khả nghi, sợ là có ẩn tình khác, Thánh thượng hãy nghĩ lại..."
Không bao lâu, tiếng đánh trượng bên ngoài vọng vào trong điện, đồng thời vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của quan viên kia.
"Các ngươi còn ai có ý kiến, cùng nhau ra khỏi hàng."
Ánh nhìn lăm lăm sắc bén phía trên quét tới tràn đầy uy hiếp, chúng triều thần rối rít cúi đầu, không còn dám bước ra khỏi hàng nữa.
Vừa rồi Thánh thượng bỗng nhiên nổi giận chắc chắn là gϊếŧ gà dọa khỉ, buộc bọn họ không được nói chữ "không".
Thánh thượng chấp chính nhiều năm, mặc dù không tàn bạo, nhưng suy cho cùng là từng tạo phản, bức chủ cung, thủ đoạn cứng rắn, tác phong quyết liệt, không giống với những quân vương ôn hòa kia.
Đối diện với chủ tử tâm tính tàn nhẫn cứng rắn như vậy, bọn họ phải biết có chừng mực, sao dám khiêu khích quyền uy của hắn?
"Trẫm không phải ngu ngốc hồ đồ, há lại ngay cả nữ nhân của mình cũng không nhận ra." Người trên ngự tọa nắm tay vịn đầu rồng làm bằng vàng ròng đứng dậy, đảo mắt nhìn chúng thần trên Kim Loan điện: "Chư vị đã không dị nghị, chuyện phong Hậu cứ quyết định như thế. Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt, cử hành đại điển phong Hậu, Hộ bộ khác chi ngân sách, triệu tập thợ giỏi trong thiên hạ sắc tạo tẩm cung Hoàng hậu."
"Tan triều."
***
Dưới cái nóng mùa hè, cửa sổ chạm khắc dày nặng trong Càn Thanh cung đổi thành treo mành trúc, mành lụa trúc xanh buông xuống hai bên, thỉnh thoảng bên ngoài nổi lên chút gió sẽ đẩy ra một chút, mang đến mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái cho nội điện.
Trong điện đặt giường ngự, cách giường ngự không xa là khay đựng đá, khối băng bên trong mang lại hơi mát lạnh cho xung quanh, xua tan nóng bức ngày hè.
Sau khi Lâm Uyển tỉnh dậy thì ngồi dựa vào giường ngự, không bảo cung nhân đến bên người, chỉ một mình ngồi yên lặng.
Ngoại trừ ngồi yên lặng ở đây, nàng cũng không biết còn có thể làm gì.
Trong ngoài Càn Thanh cung đều là tầng tầng lớp lớp cấm quân vây quanh, cũng không biết là sợ người bên ngoài xông vào hay là sợ người bên trong chạy ra, bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài hạn chế nàng trong một tấc vuông này.
Lúc sáng sớm, hắn cho là nàng ngủ say chưa tỉnh, thực ra không biết rằng lúc hắn dậy nàng cũng đã tỉnh lại. Vì vậy nàng nghe được rõ ràng hắn hạ lệnh cho cấm quân:
Trước khi hắn hạ triều trở về, không cho phép nàng bước ra cửa điện nửa bước.
Nàng càng phát hiện hắn có phần bệnh trạng, nhất là sau khi hồi cung.
Lúc ở trên đường, có lẽ là hắn cố gắng kiềm chế, chưa từng biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng sau khi hồi cung, có lẽ là hắn không muốn đè nén thêm nữa, những cảm xúc kia bắt đầu dần dần phóng thích ra.
Mấy ngày nay hắn quấn quýt si mê quá đáng khiến nàng hơi sợ hãi.
Hắn còn mơ hồ lộ ra bệnh trạng ỷ lại cũng làm cho nàng cực kỳ ngạt thở.
Nàng không khỏi nhìn về phía cung nhân, cũng may tiểu thái giám hôm đó lén nhìn nàng vài lần vẫn còn yên ổn trong hàng.
Nàng còn nhớ hôm đó sắc mặt Tấn Trừ đột nhiên lạnh xuống, mặc dù hắn lập tức che giấu đi, nhưng sao nàng có thể quên lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất ở đáy mắt lúc hắn nhìn về phía tiểu thái giám kia.
Dáng vẻ không lành đó dù là nàng nhìn cũng thấy sợ hãi trong lòng.
Lúc ấy nàng thật sự sợ hắn sẽ vụиɠ ŧяộʍ khoét mắt người ta sau lưng nàng.
Lâm Uyển dời ánh mắt đi, lại nhìn tẩm cung vàng son lộng lẫy này.
Nơi này có lẽ chính là nơi nuôi nhốt nàng đến cuối đời.
***
Đường Đông Phủ gần kề Hoàng thành, phủ đệ hoàng thân quốc thích và trọng thần trong triều hầu hết tọa lạc nơi đây.
Ngày ấy vào kinh, Phùng Xuân cùng Xuân Hạnh và Thuận Tử được ban cho tòa nhà. Căn nhà ba lối vào, có lầu gác có sảnh đường, còn có đình viện khoáng đạt, rộng rãi và hoa lệ.
Ngày đó, trong cung còn liên tục ban cho cậu mấy nô tài nô tỳ sai sử, ban thưởng cùng còn có rất nhiều rương gỗ đỏ vật dụng thường ngày, thanh thế lớn như vậy dẫn tới quyền quý trong kinh choáng váng.
Không phải bọn họ không nghi hoặc Mộc phủ bỗng dưng xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao được Thánh thượng coi trọng như vậy? Nhưng mặc cho bọn họ tìm hiểu thế nào cũng không hề tìm được chút dấu vết.
Mãi đến ba ngày sau, Thánh thượng tuyên bố thân phận nữ tử kia trên triều, có những người nhạy bén đã nghĩ đến tiểu thiếu niên kia và Lâm lương đệ có liên quan gì?
Trước kia, nữ quyến nhà bọn họ có từng gặp Lâm lương đệ, đến khi len lén nhìn thấy mặt tiểu thiếu niên kia, sau khi hồi tưởng lại thì đều giật mình. Tiểu thiểu niên này quả thật cực kỳ giống Lâm lương đệ trong ấn tượng của bọn họ.
Quyền quý trong kinh có ai không phải tâm địa thâm sâu.
Đến khi bấm ngón tay tính toán tuổi tác đối chiếu một phen, trong lòng đã chắc chắn chín phần.
Lâm Hầu gia sau khi hạ triều gấp gáp triệu ba con trai đến thư phòng.
Ông còn chưa tiêu hóa hết nội dung thánh chỉ đủ khiến ông choáng váng buổi triều sáng hôm nay, đã bị khả năng thân phận của tiểu thiếu niên Mộc gia làm cho tê dại cả da đầu.
Quyền quý khác đều có thể đoán được, làm sao ông không đoán được?
Tiểu thiếu niên kia và Lâm lương đệ lại cùng được Thánh thượng tìm trở về, diện mạo khớp, tuổi tác cũng khớp.
Họ Mộc, song mộc lâm. [1]
[1] Chữ "lâm" (林) ghép từ hai chữ "mộc" (木)
Lâm Xương Thành bị những tin tức này làm chấn động đến rất lâu không hoàn hồn. Hắn nuốt hai, ba ngụm nước miếng, còn như không tin hỏi: "Lương đệ người... thật sự còn sống? Còn có Thụy ca... cũng còn sống?"
Lâm Hầu gia gật đầu, tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Quả thực là làm người ta khó có thể tin, hai người rõ ràng đã chết trong mắt mọi người, lại đều còn sống trở về trong cùng một ngày.
"Bên phía Thụy ca yên lặng xem biến trước đi."
Lâm Hầu gia dặn dò.
Ba người con trai đều gật đầu đồng ý, bọn họ hiểu thân phận Thụy ca đặc thù, bây giờ Thánh thượng chưa tỏ rõ thái độ thực sự, Trường Bình Hầu phủ cũng phải cẩn thận hành động.
"Chuyện khác trước hết không cần nghĩ, quan trọng nhất trước mắt là chuyện Lương đệ phong Hậu không thể xuất hiện sai lầm." Vẻ mặt Lâm Hầu gia nghiêm lại: "Đề phòng tiểu nhân cản trở, thời gian tới các con vận dụng quan hệ nghe ngóng, có động tĩnh gì kịp thời báo cho ta."
Ba người con trai kìm nén kích động, lĩnh mệnh ra ngoài.
Chỉ có Lâm gia nữ phong Hậu, Lâm gia bọn họ mới là Hoàng thân quốc thích danh chính ngôn thuận.
Phủ đệ Công chúa, Phượng Dương công chúa bảo người đưa An quận chúa đi nghỉ trưa, sau đó nàng ta gọi tâm phúc tới, nghe hắn thì thầm tin tức tìm hiểu được.
Sắc mặt Phượng Dương thay đổi nhiều lần, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh.
"Xem ra đây chính là số mệnh, đã chạy tới đất Thục xa xôi vẫn không thoát khỏi ma chưởng của hắn." Phượng Dương lại hỏi: "Có biết là ai tiết lộ hành tung của nàng không?"
Ngày đó sau khi cứu nàng, nàng ta cũng bảo người rút về, từ đó hòa vào biển người, bặt vô âm tín. Theo lý thuyết, năm đó xong việc nàng ta đã thu dọn sạch sẽ, người biết được nàng còn sống ở nhân thế có thể đếm được trên đầu ngón tay, người có thể biết tung tích của nàng dưới con mắt nàng ta chỉ sợ là không có. Làm sao tiết lộ được hành tung? Quả thực quái dị.
Tâm phúc kia nói: "Nô tài không tìm hiểu ra. Hình như Thánh thượng tâm huyết dâng trào đột nhiên hạ chỉ nói muốn diệt hải tặc, nào ngờ hắn trực tiếp xuôi Nam chọn tuyến đường vào đất Thục, trở về thì mang nàng ta cùng về."
"Đúng là không có đầu mối." Phượng Dương lại chuyển chủ đề: "Thiếu niên Mộc gia kia thật sự là con trai cả của nàng?"
"Vâng, diện mạo và tuổi tác đều khớp, quyền quý trong Kinh thành đều biết rõ điều này trong lòng."
Phượng Dương không nói nữa, móng tay bấm đứt nhánh hoa trong tay.
Tâm phúc kia nhận ra tâm trạng nàng ta không tốt, bèn nhỏ giọng nói: "Chi bằng ngày đó cứ trơ mắt nhìn nàng ta bị gϊếŧ, khỏi để bây giờ cẩu Hoàng đế kia như ý..."
"Nói cẩn thận." Phượng Dương ngắt lời hắn, nhẹ liếc hắn một cái: "Trời cao có đức hiếu sinh, cho dù không tích đức cho mình, cũng không thể tạo nghiệp chướng cho An quận chúa."
Tâm phúc kia vội nói phải.
"Đi xem xem chuyện năm đó còn bỏ sót cái gì không, xóa cho sạch sẽ."
"Nô tài đi làm ngay."
Sau khi hạ triều Tấn Trừ đến thẳng Càn Thanh cung.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng vấn an bên ngoài vang lên, quay đầu nhìn lại.
Song song với tiếng bước chân trầm ổn tới gần, nàng nhìn thấy hắn đạp giày đen đi tới. Hắn vừa hạ triều còn mặc triều phục nhật nguyệt tinh thần thập nhị chương, đội mũ miện chín tua, cầm trong tay hốt thiên tử, lúc từng bước đi về phía nàng, khí chất áp bức của đế vương cũng theo đó ập vào.
Lâm Uyển lấy lại bình tĩnh, sau đó dịu giọng nói: "Ta bảo người lấy thường phục đến cho người thay."
Tấn Trừ vào điện thì thấy nàng khoác áo lụa mỏng, đứng trước bể cá trong góc tách điểm tâm trong tay, yên lặng cho cá ăn.
"Để cung nhân đến hầu hạ là được." Hắn vừa cười vừa nói, lại không nhịn được tới gần, từ phía sau ôm lấy nàng: "Chưa từng nhớ nàng thích cho cá ăn."
Lâm Uyển quay đầu lại nhìn cá chép vàng bơi đi bơi lại ăn thức ăn trong hồ.
Nàng rất muốn nói, bị hạn chế trong đại điện trống trải này, ngoại trừ cho cá ăn, nàng còn có thể làm gì? Nhưng khi vụn điểm tâm trong tay rơi xuống hết, nàng vẫn khẽ cười nói: "Ta cũng chưa từng nhớ người thích nuôi cá."
Tấn Trừ cụp mắt nhìn những con cá chép kia, nhấp môi nhưng không nói ra lời, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Bây giờ nàng đã trở về, sẽ không còn rời hắn nửa bước nữa.
Những ác mộng quá khứ cuối cùng đã qua.
Không biết có phải ban ngày vô cớ nhớ tới chuyện quá khứ không, ban đêm, hắn lại bắt đầu gặp ác mộng. Trong mộng, cả người nàng đầy máu trốn chạy, hắn nhìn thấy trường đao phía sau vung lên, chém nàng thành hai khúc.
Sau khi Thánh thượng hồi cung thì nghỉ triều ba ngày.
Triều thần đều có ít nhiều tai mắt của mình trong cung. Mấy ngày nay Thánh thượng hồi cung, bọn họ cũng thám thính thực hư động tĩnh trong cung một chút.
Nghe nói, vị nữ tử thân phận không rõ được Thánh thượng mang về cung kia không được sắp xếp ở hậu cung, mà là được Thánh thượng mang về thẳng Càn Thanh cung. Còn nghe nói Thánh thượng cực kỳ mê luyến nữ tử này, ngày đêm sủng hạnh, trong vòng ba ngày chưa từng bước ra khỏi tẩm cung.
Thậm chí Thánh thượng còn chỉnh đốn toàn bộ Càn Thanh cung một phen, bao gồm bổ sung không ít đồ vật nữ tử sử dụng, điều tra nghiêm ngặt lai lịch của mỗi cung nhân, ngoài ra còn phân phối trọng binh cấm quân canh gác trong ngoài Càn Thanh cung.
Mặc dù tin tức không rõ thực hư, nhưng dù trong đó chỉ có một phần thật, vậy cũng đủ nói rõ ràng trọng lượng của nữ tử này trong lòng Thánh thượng tuyệt đối không tầm thường.
Ba ngày trôi qua, trong cung gõ vang tiếng chuông vào triều, khiến triều thần còn đang lo lắng Thánh thượng trầm mê nữ sắc đều thở phào một hơi.
Nhưng dù là ai cũng không nghĩ tới, chuyện đầu tiên cửu ngũ chí tôn vào triều chính là bảo người tuyên đọc thánh chỉ... phong Hậu.
Phong tam nữ Trường Bình Hầu phủ, Lâm lượng đệ ngày xưa của phủ Thái tử, cũng là nữ tử ba ngày trước được Thánh thượng mang về, làm Hậu.
Triều thần đương triều bị tin tức nặng ký này làm chấn động nghẹn lời.
Thánh chỉ được tuyên đọc xong, một lúc lâu sau trong Kim loan điện không một âm thanh.
Đến khi tiếng hít thở sâu liên tiếp vang lên trong điện ngột ngạt, những triều thần phản ứng kịp không thiếu người phản đối, cầm hốt ra khỏi hàng khuyên Thánh thượng nghĩ lại.
"Nghĩ lại? Các ngươi muốn trẫm nghĩ gì?" Đế vương sau mũ miện chín tua lạnh lùng quét mắt về phía những triều thần kia: "Phong Hậu tuy là quốc sự, nhưng cũng là gia sự của trẫm, chẳng lẽ trẫm cưới vợ còn phải nghe các ngươi khoa tay múa chân? Còn nữa, Lâm thị là mẹ đẻ Thái tử, phong nàng làm Hậu có gì không ổn? Là khác ngươi bất mãn với Thái tử, sau lưng nổi lên tâm tư thay thế Trữ quân hay sao?"
Những người vừa ra khỏi hàng phản đối cuống quýt cúi bái: "Chúng thần tuyệt đối không dám."
Thánh thượng từng câu thấu tim, từng chữ chỉ trích bọn họ lòng dạ khó lường, rất có tư thái mang đao treo đỉnh đầu bọn họ, cưỡng ép bọn họ ngậm miệng im lặng.
Có người nổi lòng chùn bước, nhưng cũng có người muốn khuyên thêm: "Thánh thượng, Lâm lương đệ ngày xưa đã mất mạng ở sông hộ thành, là sự thực đông đảo quan binh tận mắt nhìn thấy, người chết như đèn tắt, sao có thể sống lại..."
"Người đâu, giải hắn ra ngoài!" Triều thần kia chưa nói hết, người trên ngự tọa đã giận tím mặt: "Tháo mũ quan của hắn, đánh năm mươi trượng."
Quan viên kia lúc bị kéo ra ngoài còn đứt hơi khản tiếng can gián: "Thân phận nữ tử này rất khả nghi, sợ là có ẩn tình khác, Thánh thượng hãy nghĩ lại..."
Không bao lâu, tiếng đánh trượng bên ngoài vọng vào trong điện, đồng thời vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của quan viên kia.
"Các ngươi còn ai có ý kiến, cùng nhau ra khỏi hàng."
Ánh nhìn lăm lăm sắc bén phía trên quét tới tràn đầy uy hiếp, chúng triều thần rối rít cúi đầu, không còn dám bước ra khỏi hàng nữa.
Vừa rồi Thánh thượng bỗng nhiên nổi giận chắc chắn là gϊếŧ gà dọa khỉ, buộc bọn họ không được nói chữ "không".
Thánh thượng chấp chính nhiều năm, mặc dù không tàn bạo, nhưng suy cho cùng là từng tạo phản, bức chủ cung, thủ đoạn cứng rắn, tác phong quyết liệt, không giống với những quân vương ôn hòa kia.
Đối diện với chủ tử tâm tính tàn nhẫn cứng rắn như vậy, bọn họ phải biết có chừng mực, sao dám khiêu khích quyền uy của hắn?
"Trẫm không phải ngu ngốc hồ đồ, há lại ngay cả nữ nhân của mình cũng không nhận ra." Người trên ngự tọa nắm tay vịn đầu rồng làm bằng vàng ròng đứng dậy, đảo mắt nhìn chúng thần trên Kim Loan điện: "Chư vị đã không dị nghị, chuyện phong Hậu cứ quyết định như thế. Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt, cử hành đại điển phong Hậu, Hộ bộ khác chi ngân sách, triệu tập thợ giỏi trong thiên hạ sắc tạo tẩm cung Hoàng hậu."
"Tan triều."
***
Dưới cái nóng mùa hè, cửa sổ chạm khắc dày nặng trong Càn Thanh cung đổi thành treo mành trúc, mành lụa trúc xanh buông xuống hai bên, thỉnh thoảng bên ngoài nổi lên chút gió sẽ đẩy ra một chút, mang đến mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái cho nội điện.
Trong điện đặt giường ngự, cách giường ngự không xa là khay đựng đá, khối băng bên trong mang lại hơi mát lạnh cho xung quanh, xua tan nóng bức ngày hè.
Sau khi Lâm Uyển tỉnh dậy thì ngồi dựa vào giường ngự, không bảo cung nhân đến bên người, chỉ một mình ngồi yên lặng.
Ngoại trừ ngồi yên lặng ở đây, nàng cũng không biết còn có thể làm gì.
Trong ngoài Càn Thanh cung đều là tầng tầng lớp lớp cấm quân vây quanh, cũng không biết là sợ người bên ngoài xông vào hay là sợ người bên trong chạy ra, bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài hạn chế nàng trong một tấc vuông này.
Lúc sáng sớm, hắn cho là nàng ngủ say chưa tỉnh, thực ra không biết rằng lúc hắn dậy nàng cũng đã tỉnh lại. Vì vậy nàng nghe được rõ ràng hắn hạ lệnh cho cấm quân:
Trước khi hắn hạ triều trở về, không cho phép nàng bước ra cửa điện nửa bước.
Nàng càng phát hiện hắn có phần bệnh trạng, nhất là sau khi hồi cung.
Lúc ở trên đường, có lẽ là hắn cố gắng kiềm chế, chưa từng biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng sau khi hồi cung, có lẽ là hắn không muốn đè nén thêm nữa, những cảm xúc kia bắt đầu dần dần phóng thích ra.
Mấy ngày nay hắn quấn quýt si mê quá đáng khiến nàng hơi sợ hãi.
Hắn còn mơ hồ lộ ra bệnh trạng ỷ lại cũng làm cho nàng cực kỳ ngạt thở.
Nàng không khỏi nhìn về phía cung nhân, cũng may tiểu thái giám hôm đó lén nhìn nàng vài lần vẫn còn yên ổn trong hàng.
Nàng còn nhớ hôm đó sắc mặt Tấn Trừ đột nhiên lạnh xuống, mặc dù hắn lập tức che giấu đi, nhưng sao nàng có thể quên lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất ở đáy mắt lúc hắn nhìn về phía tiểu thái giám kia.
Dáng vẻ không lành đó dù là nàng nhìn cũng thấy sợ hãi trong lòng.
Lúc ấy nàng thật sự sợ hắn sẽ vụиɠ ŧяộʍ khoét mắt người ta sau lưng nàng.
Lâm Uyển dời ánh mắt đi, lại nhìn tẩm cung vàng son lộng lẫy này.
Nơi này có lẽ chính là nơi nuôi nhốt nàng đến cuối đời.
***
Đường Đông Phủ gần kề Hoàng thành, phủ đệ hoàng thân quốc thích và trọng thần trong triều hầu hết tọa lạc nơi đây.
Ngày ấy vào kinh, Phùng Xuân cùng Xuân Hạnh và Thuận Tử được ban cho tòa nhà. Căn nhà ba lối vào, có lầu gác có sảnh đường, còn có đình viện khoáng đạt, rộng rãi và hoa lệ.
Ngày đó, trong cung còn liên tục ban cho cậu mấy nô tài nô tỳ sai sử, ban thưởng cùng còn có rất nhiều rương gỗ đỏ vật dụng thường ngày, thanh thế lớn như vậy dẫn tới quyền quý trong kinh choáng váng.
Không phải bọn họ không nghi hoặc Mộc phủ bỗng dưng xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao được Thánh thượng coi trọng như vậy? Nhưng mặc cho bọn họ tìm hiểu thế nào cũng không hề tìm được chút dấu vết.
Mãi đến ba ngày sau, Thánh thượng tuyên bố thân phận nữ tử kia trên triều, có những người nhạy bén đã nghĩ đến tiểu thiếu niên kia và Lâm lương đệ có liên quan gì?
Trước kia, nữ quyến nhà bọn họ có từng gặp Lâm lương đệ, đến khi len lén nhìn thấy mặt tiểu thiếu niên kia, sau khi hồi tưởng lại thì đều giật mình. Tiểu thiểu niên này quả thật cực kỳ giống Lâm lương đệ trong ấn tượng của bọn họ.
Quyền quý trong kinh có ai không phải tâm địa thâm sâu.
Đến khi bấm ngón tay tính toán tuổi tác đối chiếu một phen, trong lòng đã chắc chắn chín phần.
Lâm Hầu gia sau khi hạ triều gấp gáp triệu ba con trai đến thư phòng.
Ông còn chưa tiêu hóa hết nội dung thánh chỉ đủ khiến ông choáng váng buổi triều sáng hôm nay, đã bị khả năng thân phận của tiểu thiếu niên Mộc gia làm cho tê dại cả da đầu.
Quyền quý khác đều có thể đoán được, làm sao ông không đoán được?
Tiểu thiếu niên kia và Lâm lương đệ lại cùng được Thánh thượng tìm trở về, diện mạo khớp, tuổi tác cũng khớp.
Họ Mộc, song mộc lâm. [1]
[1] Chữ "lâm" (林) ghép từ hai chữ "mộc" (木)
Lâm Xương Thành bị những tin tức này làm chấn động đến rất lâu không hoàn hồn. Hắn nuốt hai, ba ngụm nước miếng, còn như không tin hỏi: "Lương đệ người... thật sự còn sống? Còn có Thụy ca... cũng còn sống?"
Lâm Hầu gia gật đầu, tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Quả thực là làm người ta khó có thể tin, hai người rõ ràng đã chết trong mắt mọi người, lại đều còn sống trở về trong cùng một ngày.
"Bên phía Thụy ca yên lặng xem biến trước đi."
Lâm Hầu gia dặn dò.
Ba người con trai đều gật đầu đồng ý, bọn họ hiểu thân phận Thụy ca đặc thù, bây giờ Thánh thượng chưa tỏ rõ thái độ thực sự, Trường Bình Hầu phủ cũng phải cẩn thận hành động.
"Chuyện khác trước hết không cần nghĩ, quan trọng nhất trước mắt là chuyện Lương đệ phong Hậu không thể xuất hiện sai lầm." Vẻ mặt Lâm Hầu gia nghiêm lại: "Đề phòng tiểu nhân cản trở, thời gian tới các con vận dụng quan hệ nghe ngóng, có động tĩnh gì kịp thời báo cho ta."
Ba người con trai kìm nén kích động, lĩnh mệnh ra ngoài.
Chỉ có Lâm gia nữ phong Hậu, Lâm gia bọn họ mới là Hoàng thân quốc thích danh chính ngôn thuận.
Phủ đệ Công chúa, Phượng Dương công chúa bảo người đưa An quận chúa đi nghỉ trưa, sau đó nàng ta gọi tâm phúc tới, nghe hắn thì thầm tin tức tìm hiểu được.
Sắc mặt Phượng Dương thay đổi nhiều lần, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh.
"Xem ra đây chính là số mệnh, đã chạy tới đất Thục xa xôi vẫn không thoát khỏi ma chưởng của hắn." Phượng Dương lại hỏi: "Có biết là ai tiết lộ hành tung của nàng không?"
Ngày đó sau khi cứu nàng, nàng ta cũng bảo người rút về, từ đó hòa vào biển người, bặt vô âm tín. Theo lý thuyết, năm đó xong việc nàng ta đã thu dọn sạch sẽ, người biết được nàng còn sống ở nhân thế có thể đếm được trên đầu ngón tay, người có thể biết tung tích của nàng dưới con mắt nàng ta chỉ sợ là không có. Làm sao tiết lộ được hành tung? Quả thực quái dị.
Tâm phúc kia nói: "Nô tài không tìm hiểu ra. Hình như Thánh thượng tâm huyết dâng trào đột nhiên hạ chỉ nói muốn diệt hải tặc, nào ngờ hắn trực tiếp xuôi Nam chọn tuyến đường vào đất Thục, trở về thì mang nàng ta cùng về."
"Đúng là không có đầu mối." Phượng Dương lại chuyển chủ đề: "Thiếu niên Mộc gia kia thật sự là con trai cả của nàng?"
"Vâng, diện mạo và tuổi tác đều khớp, quyền quý trong Kinh thành đều biết rõ điều này trong lòng."
Phượng Dương không nói nữa, móng tay bấm đứt nhánh hoa trong tay.
Tâm phúc kia nhận ra tâm trạng nàng ta không tốt, bèn nhỏ giọng nói: "Chi bằng ngày đó cứ trơ mắt nhìn nàng ta bị gϊếŧ, khỏi để bây giờ cẩu Hoàng đế kia như ý..."
"Nói cẩn thận." Phượng Dương ngắt lời hắn, nhẹ liếc hắn một cái: "Trời cao có đức hiếu sinh, cho dù không tích đức cho mình, cũng không thể tạo nghiệp chướng cho An quận chúa."
Tâm phúc kia vội nói phải.
"Đi xem xem chuyện năm đó còn bỏ sót cái gì không, xóa cho sạch sẽ."
"Nô tài đi làm ngay."
Sau khi hạ triều Tấn Trừ đến thẳng Càn Thanh cung.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng vấn an bên ngoài vang lên, quay đầu nhìn lại.
Song song với tiếng bước chân trầm ổn tới gần, nàng nhìn thấy hắn đạp giày đen đi tới. Hắn vừa hạ triều còn mặc triều phục nhật nguyệt tinh thần thập nhị chương, đội mũ miện chín tua, cầm trong tay hốt thiên tử, lúc từng bước đi về phía nàng, khí chất áp bức của đế vương cũng theo đó ập vào.
Lâm Uyển lấy lại bình tĩnh, sau đó dịu giọng nói: "Ta bảo người lấy thường phục đến cho người thay."
Tấn Trừ vào điện thì thấy nàng khoác áo lụa mỏng, đứng trước bể cá trong góc tách điểm tâm trong tay, yên lặng cho cá ăn.
"Để cung nhân đến hầu hạ là được." Hắn vừa cười vừa nói, lại không nhịn được tới gần, từ phía sau ôm lấy nàng: "Chưa từng nhớ nàng thích cho cá ăn."
Lâm Uyển quay đầu lại nhìn cá chép vàng bơi đi bơi lại ăn thức ăn trong hồ.
Nàng rất muốn nói, bị hạn chế trong đại điện trống trải này, ngoại trừ cho cá ăn, nàng còn có thể làm gì? Nhưng khi vụn điểm tâm trong tay rơi xuống hết, nàng vẫn khẽ cười nói: "Ta cũng chưa từng nhớ người thích nuôi cá."
Tấn Trừ cụp mắt nhìn những con cá chép kia, nhấp môi nhưng không nói ra lời, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Bây giờ nàng đã trở về, sẽ không còn rời hắn nửa bước nữa.
Những ác mộng quá khứ cuối cùng đã qua.
Không biết có phải ban ngày vô cớ nhớ tới chuyện quá khứ không, ban đêm, hắn lại bắt đầu gặp ác mộng. Trong mộng, cả người nàng đầy máu trốn chạy, hắn nhìn thấy trường đao phía sau vung lên, chém nàng thành hai khúc.
/108
|