"Thế tử gia đâu?" Sau khi Điền Hỉ lòng như lửa đốt hồi phủ, vào viện tử không thấy bóng dáng Thế tử gia bọn họ, vội vàng kéo một tên sai vặt hỏi.
Tên sai vặt trả lời: "Thế tử gia đang ở sân ngựa ạ."
Điền Hỉ ôm chặt hộp gỗ nhỏ, vội chạy về hướng sân ngựa của quý phủ.
Trấn Nam Vương lấy chiến công lập nghiệp. Trước kia lúc xây phủ, Trấn Nam Vương cố ý sai người bỏ lâm viên, ao sen, đình chờ, ông chỉ thấy kiến trúc này hào nhoáng bên ngoài, ngược lại một mình xây dựng sân ngựa diện tích hơn mười mẫu, cùng dùng làm sân luyện võ.
Sân ngựa có đủ các loại binh khí.
Lúc Trấn Nam Vương ở trong phủ, thường hay triệu tập hộ vệ của phủ, đánh trận và tập luyện.
Thế tử gia mưa dầm thấm đất từ nhỏ, đương nhiên luyện được một thân võ nghệ cao cường, trong lúc rảnh rỗi sẽ đến sân ngựa giãn gân cốt, hoặc phi ngựa bắn tên, hoặc là luyện chút quyền cước.
Lúc Điền Hỉ chạy tới sân ngựa, đúng lúc một đội hộ vệ đang cưỡi ngựa hò hét trước mặt hắn ta. Ngựa giẫm lên đất cát, bụi bặm mịt mù, tức khắc hắn ta bị sặc cát một cái.
"Khụ khụ..."
Vẻ mặt Điền Hỉ đau khổ che mũi miệng ho khan, ánh mắt còn đang cố mở to nhìn ra đằng xa, tìm kiếm bóng dáng gia nhà bọn họ.
Đợi bụi đất tản đi, Điền Hỉ dễ dàng tìm thấy Thế tử gia trong đám hộ vệ. Lúc này Thế tử gia đang cưỡi ngựa dẫn trước, tay cầm trường cung cúi người phi nhanh, lúc sắp đến tấm bia ở xa xa, thì đột nhiên ngồi thẳng người, rút tên giương cung, bắn về phía hồng tâm cực nhanh.
Mũi tên lao nhanh như sét đánh, Thế tử gia bắn ba tên liên tiếp, mũi tên trúng giữa hồng tâm, lập tức xung quanh vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Điền Hỉ cũng kêu theo hai tiếng 'hay lắm', rồi chạy bước nhỏ về phía Thế tử gia bọn họ.
"Thế tử gia! Thế tử gia!" Hắn ta vừa chạy vừa phất tay hô to: "Thế tử gia, nô tài có việc bẩm... Oái!"
Còn chưa nói hết, một chiếc mũi tên lông vũ bất thình lình xé gió lướt qua da đầu hắn ta, cắm phập vào thân cây liễu sau lưng.
Điền Hỉ ngẩn ngơ sờ đỉnh đầu, cẳng chân lảo đảo.
Tấn Trừ xách trường cung đến trước mặt hắn ta thì ghìm ngựa, mặt mày u ám, liếc mắt nhìn Điền Hỉ.
"Có việc gì nói mau."
Điền Hỉ vội vàng bước lên trước, liếc nhìn xung quanh, rồi móc ra một hộp gỗ nhỏ, lắp bắp dâng lên.
"Đây là hạ lễ nô tài mới cầm từ Lâm tam gia..."
Mặt mày ủ ê của Tấn Trừ chợt nhướn lên.
Ngón tay hắn kéo giãn dây cung, đôi môi đỏ hồng cong lên, không biết là cười lạnh hay là cười giận. Mắt lại như phóng đao, thỉnh thoảng sắc bén đảo mắt qua chiếc hộp nhỏ.
"Hạ lễ? Hạ lễ cái gì? Sinh nhật gia đã sớm qua từ hai ngày trước rồi."
Hai ngón tay Tấn Trừ kéo dây cung, híp mắt nhìn thẳng vào Đường Hỉ, u ám nói: "Hơn nữa, ai cho ngươi tự ý đi tìm Lâm tam? Cẩu nô tài, lẽ nào gia nhà ngươi lại mất mặt đến nông nỗi cần phải đi đeo bám cầu xin người ta bố thí lễ vật!"
Điền Hỉ biết điều rụt vai, không lên tiếng. Hắn ta biết đây là giận chó đánh mèo, nghĩ xem thân phận của Thế tử gia nhà hắn cao quý ra sao, trước giờ đều được người ta nâng lên thật cao, chưa từng bị người ta lạnh nhạt như vậy, còn bỏ lỡ thời gian?
Dây cung buông lỏng, phát ra tiếng dao động ù ù.
"Nếu người ta đã không thành tâm cho, vậy không cần cũng được."
Điền Hỉ biết lúc này không thể giả câm giả điếc nữa, chỉ đành nói lời khuyên nhủ: "Lâm tam cô nương vẫn còn đang bệnh, chắc là cũng không phải cố ý chậm trễ hạ lễ cho Thế tử gia. Nghe Lâm tam gia nói, Lâm tam cô nương bệnh chừng hơn nửa tháng, khuôn mặt cũng sọp đi, đáng thương cực kỳ."
Nghe vậy, sắc mặt Tấn Trừ hơi đổi: "Làm sao vẫn còn chưa khỏe? Chẳng phải đã tìm ngự y trong cung xem qua rồi sao? Một đám lang băm, ngay cả một chứng bệnh nhẹ cũng không chữa được."
"Gần đây cũng chuyển biến tốt rồi." Điền Hỉ vội mang hộp gỗ nhỏ ra: "Xem này, tinh thần Lâm tam cô nương vừa khá hơn chút, đã vội gửi hạ lễ cho gia."
Nói đoạn, hắn mượn ánh sáng len lén nhìn nét mặt Thế tử gia bọn họ. Thấy mặt mày Thế tử gia giãn ra, không vui giận thất thường như lúc trước, trong lòng hắn ta hiểu rõ.
Vừa thở phào một hơi, lại bất ngờ trông thấy một vật bắn về phía hắn ta, Điền Hỉ luống cuống tay chân bắt lấy. Đúng lúc này, hạ lễ trong tay hắn bị người ta chộp lấy, cướp đi.
Tuấn mã cao lớn cắn hàm thiếc, ngẩng đầu bào móng, phi như tên bắn, để lại Điền Hỉ phía sau ăn một miệng cát.
Tấn Trừ kéo dây cương, tung người xuống ngựa, tay cầm lễ vật nọ, sải bước về phía bàn đá dưới bóng cây.
Dưới bóng cây liễu gió mát rì rào, không giống nắng chiếu bên ngoài. Vừa bước vào, dưới đất cuộn lên một trận gió nhẹ thổi tan cái nóng trên người, cả người khoan khoái.
Tấn Trừ đặt lễ vật lên bàn đá, giơ tay lau mồ hôi nóng trên mặt, vén tay áo, cuộn tà áo, ngồi xuống băng đá.
Cầm lấy chiếc hộp lớn chừng bàn tay đặt trong tay ngắm nghía. Đôi mắt dài nhỏ của hắn thoáng qua vẻ nghi ngờ. Kích thước như vậy, có vẻ không phải lễ vật trong lời nàng.
Hắn không khỏi hơi thất vọng, nhưng lại nghĩ lại lúc từ biệt lần trước, nàng thề thốt rằng chắc chắn cho hắn một kinh ngạc, hắn lại đột nhiên phấn chấn tinh thần, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là một lễ vật không ngờ đến?
Điền Hỉ đang ở tại chỗ khổ sở cầm trường cung. Trường cung này có trọng lượng nhất định, ôm lâu, khó tránh khỏi ép cánh tay hắn ta đến đau nhức.
Đang lúc hắn ta vừa cúi người thay đổi tư thế, thả lỏng tay chân, lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát vang lên dưới bóng cây.
"Điền Hỉ! Điền Hỉ!!"
Sát khí trong giọng nói suýt chút nữa khiến hắn ta hồn phi phách tán.
Điền Hỉ hoảng sợ chạy tới! Không chút suy nghĩ tiện tay đặt trường cung nặng trịch trong lòng vào tay tên hộ vệ nọ. Hắn ta run rẩy tay chân, chạy như điên về phía bóng râm.
Còn chưa đến trước mặt, hắn ta đã bị khí thế của người đằng trước làm sợ hãi, tức thì tay chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Tấn Trừ siết chặt ngọc bội, mặt mày âm u nhìn Điền Hỉ, giọng nói lạnh lẽo: "Lâm tam nói thế nào với ngươi?"
Ánh mắt Điền Hỉ lơ đãng đảo qua chiếc hộp gỗ tan tành trên mặt đất, mắt giật giật, khiếp đảm trả lời: "Lúc đó vừa gặp thì sắp đến giờ trực, Lâm tam gia không nói gì, chỉ bảo nô tài chuyển thứ này cho Thế tử gia..."
Ánh mắt Tấn Trừ càng dữ tợn hơn: "Hắn không nói, ngươi không biết hỏi?"
Điền Hỉ sợ hãi phân trần: "Nô tài hỏi rồi, nô tài hỏi hắn, Lâm tam cô nương có gì căn dặn không. Lâm tam gia lại lắc đầu. Nô tài thấy hắn không nói gì, cũng không tiện hỏi thêm, rồi vội vàng trở về, muốn đem nó..."
Nói đến đây, Điền Hỉ mới kịp phản ứng, lập tức như bị bóp ở chỗ cổ, im bặt tiếng.
Mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đây không phải là hạ lễ, trộm coi dáng vẻ khiếp người của gia nhà hắn hôm nay, sợ là muốn mạng lễ rồi.
"Giỏi, giỏi!" Trấn Trừ giận quá hóa cười.
Điền Hỉ run như cầy sấy dòm mắt nhìn Thế tử gia ôm giận xông ra ngoài, kéo lấy dây cương, tung chân lên.
Đang lúc hắn ta lăn lông lốc bò dậy từ dưới đất, do dự một hồi xem có cần đuổi theo đằng sau không, thì đúng lúc này lại kinh hãi nhìn thấy thân hình Thế tử gia trên con ngựa kia, thoắt một cái đã ngã xuống.
"Thế tử gia!"
*
Dương Thị đem tin tức tam gia nghe được bên ngoài, thuật lại cho Lâm Uyển nghe.
"Tấn thế tử cưỡi ngựa bị ngã, nghe nói trên trán sứt một miếng to, còn chảy không ít máu."
Ngón tay Lâm Uyển nhón miếng mai hoa cao đặt vào miệng, chậm rãi cắn một miếng, lông mi rủ xuống, không có một phản ứng dư thừa.
Dương Thị trông thấy vậy, lại không nhịn được tiếp tục nói: "Kinh động đến cả trong cung, Thánh thượng còn cố ý phái một ngự y qua xem. Thật ra người cũng tỉnh rồi, chỉ là đầu óc choáng váng khó chịu, nghe nói không chỉ vì bị đập đầu, còn vì bệnh can khí thượng nghịch..."
"Thời tiết hanh khô, con người cũng khó tránh khỏi nộ khí nặng thêm." Lâm Uyển ngắt lời, nói.
Nàng cầm khăn lau bên môi, hơi ngước mắt, lại nhìn Dương Thị cười nói: "Tam tẩu, lúc trước ta đã nói, từ nay về sau, ta và hắn không còn liên can nữa. Nếu hôm nay tam ca đã nói rõ với hắn rồi, hắn cũng đã biết ý tứ của ta, vậy giữa ta và hắn đã thực sự kết thúc."
Dương Thị hơi xấu hổ: "Là tam tẩu lắm mồm..."
"Đương nhiên là ta biết tam tẩu dễ mềm lòng, chẳng qua là cảm thấy hắn đáng thương mà thôi." Lâm Uyển nói: "Nhưng người ta đã nói, đau ngắn hại thân, đau dài trí mạng, sớm kết thúc với hắn, đối với ai cũng đều tốt."
Lúc về Dương Thị còn suy nghĩ, tâm tính em chồng này của nàng quả thật là người thường khó bì. Chuyện của Tấn thế tử, dù đổi lại là tiểu như nhà ai, chắc hẳn cũng đều sẽ có chút động lòng. Nhưng Uyển tỷ nhi lại một mực không đổi sắc mặt từ đầu đến cuối, có thể nói là ý chí sắt đá.
Trong lòng Dương Thị không khỏi buồn phiền, đầu óc cô em chồng này của nàng giống như cái sàng, lòng dạ vừa cứng, thủ đoạn lại cao, năng lực như vậy không đi làm Quý phi nương nương thì thực sự đáng tiếc. Nàng dám đảm bảo, với tâm tính của em chồng nàng, những hậu phi nương nương trong cung, đừng mong ai đấu thắng được nàng.
Dưới sự sắp xếp của Đào Thị, Lâm Uyển gặp mặt Thẩm Văn Sơ từ xa một lần.
Khuôn mặt thanh thoát, dáng người gầy gò, cử chỉ tao nhã lễ độ, có thể thấy là một thư sinh yếu đuối.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá thẳng thắn, hình như hắn có nhận ra, liếc mắt hoài nghi nhìn về hướng nàng. Sau đó nhất thời loạn nhịp, mặt ửng hồng, cuống quýt quay lưng lại, phi lễ chớ nhìn.
Lần gặp mặt này, Lâm Uyển cảm thấy ấn tượng đối với hắn cũng được.
Về phần phẩm hạnh tính nết có đúng như tư liệu ghi hay không, phải tiếp xúc thêm một bước nữa mới biết được.
Trong Trấn Nam Vương phủ, đợi Tấn vương phi qua thăm hỏi đi rồi, Tấn Trừ mới động mí mắt tỉnh lại.
"Thế tử gia, người tỉnh rồi!"
Trong mắt Trấn Trừ bình tĩnh, không trả lời. Thực ra hắn đã tỉnh từ lâu, chỉ không muốn ứng phó với người qua thăm hỏi mà thôi.
Hắn cầm cánh tay Điền Hỉ ngồi dậy, chỉ hơi động một chút đã cảm thấy đầu óc đau đớn, choáng váng.
"Thế tử gia cảm thấy đau đầu sao?" Điền Hỉ vội hỏi: "Ngự y nói, người bị bệnh can khí thượng nghịch, khí nộ công tâm. Hai ngày này nên thả lỏng tâm trạng, nghỉ ngơi tốt mới được."
Tấn Trừ nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng té xỉu kia.
Bỗng nhiên mở bàn tay ra xem, lập tức biến sắc.
"Ngọc bội đâu?"
"Ở đây, ở chỗ nô tài." Điền Hỉ vội vàng tìm ngọc bội, cẩn thận trình ra: "Nô tài sợ sứt mẻ nên đã cất giữ trước."
Tấn Trừ nắm ngọc bội trong tay, không khỏi nghĩ tới sự việc trước đó, đầu lại bắt đầu hơi đau.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Điền Hỉ lo lắng hỏi: "Thế tử gia, hay là nô tài đỡ người nằm xuống nghỉ ngơi trước đã."
Tấn Trừ chợt nhìn hắn ta: "Lâm tam có đến không?"
Điền Hỉ cúi thấp đầu, nói: "Thánh thượng sai người đến hỏi thăm. Mấy Hoàng tử cũng sai người qua an ủi, còn tặng chút thuốc thang đến..."
Ánh mắt Tấn Trừ đột nhiên thâm trầm: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không?"
Vai Điền Hỉ run lên, sau đó nói lí nhí như muỗi kêu: "Không ạ."
Tấn Trừ nhắm mắt, mặc Điền Hỉ dìu hắn nằm xuống.
"Hai ngày nữa, ta ở trong phủ nghỉ ngơi, ngươi nhanh nhạy đi nghe ngóng động tĩnh xem."
Điền Hỉ hiểu rõ, động tĩnh này chính là bảo hắn chú ý phản ứng bên phía Lâm tam gia từng thời từng khắc.
Phản ứng của Lâm tam gia, gần như cũng đại diện cho ý tứ của Lâm tam cô nương.
-----
Best Tấn cẩu, bị bồ đá xong ngã vỡ đầu =))))))
Tên sai vặt trả lời: "Thế tử gia đang ở sân ngựa ạ."
Điền Hỉ ôm chặt hộp gỗ nhỏ, vội chạy về hướng sân ngựa của quý phủ.
Trấn Nam Vương lấy chiến công lập nghiệp. Trước kia lúc xây phủ, Trấn Nam Vương cố ý sai người bỏ lâm viên, ao sen, đình chờ, ông chỉ thấy kiến trúc này hào nhoáng bên ngoài, ngược lại một mình xây dựng sân ngựa diện tích hơn mười mẫu, cùng dùng làm sân luyện võ.
Sân ngựa có đủ các loại binh khí.
Lúc Trấn Nam Vương ở trong phủ, thường hay triệu tập hộ vệ của phủ, đánh trận và tập luyện.
Thế tử gia mưa dầm thấm đất từ nhỏ, đương nhiên luyện được một thân võ nghệ cao cường, trong lúc rảnh rỗi sẽ đến sân ngựa giãn gân cốt, hoặc phi ngựa bắn tên, hoặc là luyện chút quyền cước.
Lúc Điền Hỉ chạy tới sân ngựa, đúng lúc một đội hộ vệ đang cưỡi ngựa hò hét trước mặt hắn ta. Ngựa giẫm lên đất cát, bụi bặm mịt mù, tức khắc hắn ta bị sặc cát một cái.
"Khụ khụ..."
Vẻ mặt Điền Hỉ đau khổ che mũi miệng ho khan, ánh mắt còn đang cố mở to nhìn ra đằng xa, tìm kiếm bóng dáng gia nhà bọn họ.
Đợi bụi đất tản đi, Điền Hỉ dễ dàng tìm thấy Thế tử gia trong đám hộ vệ. Lúc này Thế tử gia đang cưỡi ngựa dẫn trước, tay cầm trường cung cúi người phi nhanh, lúc sắp đến tấm bia ở xa xa, thì đột nhiên ngồi thẳng người, rút tên giương cung, bắn về phía hồng tâm cực nhanh.
Mũi tên lao nhanh như sét đánh, Thế tử gia bắn ba tên liên tiếp, mũi tên trúng giữa hồng tâm, lập tức xung quanh vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Điền Hỉ cũng kêu theo hai tiếng 'hay lắm', rồi chạy bước nhỏ về phía Thế tử gia bọn họ.
"Thế tử gia! Thế tử gia!" Hắn ta vừa chạy vừa phất tay hô to: "Thế tử gia, nô tài có việc bẩm... Oái!"
Còn chưa nói hết, một chiếc mũi tên lông vũ bất thình lình xé gió lướt qua da đầu hắn ta, cắm phập vào thân cây liễu sau lưng.
Điền Hỉ ngẩn ngơ sờ đỉnh đầu, cẳng chân lảo đảo.
Tấn Trừ xách trường cung đến trước mặt hắn ta thì ghìm ngựa, mặt mày u ám, liếc mắt nhìn Điền Hỉ.
"Có việc gì nói mau."
Điền Hỉ vội vàng bước lên trước, liếc nhìn xung quanh, rồi móc ra một hộp gỗ nhỏ, lắp bắp dâng lên.
"Đây là hạ lễ nô tài mới cầm từ Lâm tam gia..."
Mặt mày ủ ê của Tấn Trừ chợt nhướn lên.
Ngón tay hắn kéo giãn dây cung, đôi môi đỏ hồng cong lên, không biết là cười lạnh hay là cười giận. Mắt lại như phóng đao, thỉnh thoảng sắc bén đảo mắt qua chiếc hộp nhỏ.
"Hạ lễ? Hạ lễ cái gì? Sinh nhật gia đã sớm qua từ hai ngày trước rồi."
Hai ngón tay Tấn Trừ kéo dây cung, híp mắt nhìn thẳng vào Đường Hỉ, u ám nói: "Hơn nữa, ai cho ngươi tự ý đi tìm Lâm tam? Cẩu nô tài, lẽ nào gia nhà ngươi lại mất mặt đến nông nỗi cần phải đi đeo bám cầu xin người ta bố thí lễ vật!"
Điền Hỉ biết điều rụt vai, không lên tiếng. Hắn ta biết đây là giận chó đánh mèo, nghĩ xem thân phận của Thế tử gia nhà hắn cao quý ra sao, trước giờ đều được người ta nâng lên thật cao, chưa từng bị người ta lạnh nhạt như vậy, còn bỏ lỡ thời gian?
Dây cung buông lỏng, phát ra tiếng dao động ù ù.
"Nếu người ta đã không thành tâm cho, vậy không cần cũng được."
Điền Hỉ biết lúc này không thể giả câm giả điếc nữa, chỉ đành nói lời khuyên nhủ: "Lâm tam cô nương vẫn còn đang bệnh, chắc là cũng không phải cố ý chậm trễ hạ lễ cho Thế tử gia. Nghe Lâm tam gia nói, Lâm tam cô nương bệnh chừng hơn nửa tháng, khuôn mặt cũng sọp đi, đáng thương cực kỳ."
Nghe vậy, sắc mặt Tấn Trừ hơi đổi: "Làm sao vẫn còn chưa khỏe? Chẳng phải đã tìm ngự y trong cung xem qua rồi sao? Một đám lang băm, ngay cả một chứng bệnh nhẹ cũng không chữa được."
"Gần đây cũng chuyển biến tốt rồi." Điền Hỉ vội mang hộp gỗ nhỏ ra: "Xem này, tinh thần Lâm tam cô nương vừa khá hơn chút, đã vội gửi hạ lễ cho gia."
Nói đoạn, hắn mượn ánh sáng len lén nhìn nét mặt Thế tử gia bọn họ. Thấy mặt mày Thế tử gia giãn ra, không vui giận thất thường như lúc trước, trong lòng hắn ta hiểu rõ.
Vừa thở phào một hơi, lại bất ngờ trông thấy một vật bắn về phía hắn ta, Điền Hỉ luống cuống tay chân bắt lấy. Đúng lúc này, hạ lễ trong tay hắn bị người ta chộp lấy, cướp đi.
Tuấn mã cao lớn cắn hàm thiếc, ngẩng đầu bào móng, phi như tên bắn, để lại Điền Hỉ phía sau ăn một miệng cát.
Tấn Trừ kéo dây cương, tung người xuống ngựa, tay cầm lễ vật nọ, sải bước về phía bàn đá dưới bóng cây.
Dưới bóng cây liễu gió mát rì rào, không giống nắng chiếu bên ngoài. Vừa bước vào, dưới đất cuộn lên một trận gió nhẹ thổi tan cái nóng trên người, cả người khoan khoái.
Tấn Trừ đặt lễ vật lên bàn đá, giơ tay lau mồ hôi nóng trên mặt, vén tay áo, cuộn tà áo, ngồi xuống băng đá.
Cầm lấy chiếc hộp lớn chừng bàn tay đặt trong tay ngắm nghía. Đôi mắt dài nhỏ của hắn thoáng qua vẻ nghi ngờ. Kích thước như vậy, có vẻ không phải lễ vật trong lời nàng.
Hắn không khỏi hơi thất vọng, nhưng lại nghĩ lại lúc từ biệt lần trước, nàng thề thốt rằng chắc chắn cho hắn một kinh ngạc, hắn lại đột nhiên phấn chấn tinh thần, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là một lễ vật không ngờ đến?
Điền Hỉ đang ở tại chỗ khổ sở cầm trường cung. Trường cung này có trọng lượng nhất định, ôm lâu, khó tránh khỏi ép cánh tay hắn ta đến đau nhức.
Đang lúc hắn ta vừa cúi người thay đổi tư thế, thả lỏng tay chân, lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát vang lên dưới bóng cây.
"Điền Hỉ! Điền Hỉ!!"
Sát khí trong giọng nói suýt chút nữa khiến hắn ta hồn phi phách tán.
Điền Hỉ hoảng sợ chạy tới! Không chút suy nghĩ tiện tay đặt trường cung nặng trịch trong lòng vào tay tên hộ vệ nọ. Hắn ta run rẩy tay chân, chạy như điên về phía bóng râm.
Còn chưa đến trước mặt, hắn ta đã bị khí thế của người đằng trước làm sợ hãi, tức thì tay chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Tấn Trừ siết chặt ngọc bội, mặt mày âm u nhìn Điền Hỉ, giọng nói lạnh lẽo: "Lâm tam nói thế nào với ngươi?"
Ánh mắt Điền Hỉ lơ đãng đảo qua chiếc hộp gỗ tan tành trên mặt đất, mắt giật giật, khiếp đảm trả lời: "Lúc đó vừa gặp thì sắp đến giờ trực, Lâm tam gia không nói gì, chỉ bảo nô tài chuyển thứ này cho Thế tử gia..."
Ánh mắt Tấn Trừ càng dữ tợn hơn: "Hắn không nói, ngươi không biết hỏi?"
Điền Hỉ sợ hãi phân trần: "Nô tài hỏi rồi, nô tài hỏi hắn, Lâm tam cô nương có gì căn dặn không. Lâm tam gia lại lắc đầu. Nô tài thấy hắn không nói gì, cũng không tiện hỏi thêm, rồi vội vàng trở về, muốn đem nó..."
Nói đến đây, Điền Hỉ mới kịp phản ứng, lập tức như bị bóp ở chỗ cổ, im bặt tiếng.
Mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đây không phải là hạ lễ, trộm coi dáng vẻ khiếp người của gia nhà hắn hôm nay, sợ là muốn mạng lễ rồi.
"Giỏi, giỏi!" Trấn Trừ giận quá hóa cười.
Điền Hỉ run như cầy sấy dòm mắt nhìn Thế tử gia ôm giận xông ra ngoài, kéo lấy dây cương, tung chân lên.
Đang lúc hắn ta lăn lông lốc bò dậy từ dưới đất, do dự một hồi xem có cần đuổi theo đằng sau không, thì đúng lúc này lại kinh hãi nhìn thấy thân hình Thế tử gia trên con ngựa kia, thoắt một cái đã ngã xuống.
"Thế tử gia!"
*
Dương Thị đem tin tức tam gia nghe được bên ngoài, thuật lại cho Lâm Uyển nghe.
"Tấn thế tử cưỡi ngựa bị ngã, nghe nói trên trán sứt một miếng to, còn chảy không ít máu."
Ngón tay Lâm Uyển nhón miếng mai hoa cao đặt vào miệng, chậm rãi cắn một miếng, lông mi rủ xuống, không có một phản ứng dư thừa.
Dương Thị trông thấy vậy, lại không nhịn được tiếp tục nói: "Kinh động đến cả trong cung, Thánh thượng còn cố ý phái một ngự y qua xem. Thật ra người cũng tỉnh rồi, chỉ là đầu óc choáng váng khó chịu, nghe nói không chỉ vì bị đập đầu, còn vì bệnh can khí thượng nghịch..."
"Thời tiết hanh khô, con người cũng khó tránh khỏi nộ khí nặng thêm." Lâm Uyển ngắt lời, nói.
Nàng cầm khăn lau bên môi, hơi ngước mắt, lại nhìn Dương Thị cười nói: "Tam tẩu, lúc trước ta đã nói, từ nay về sau, ta và hắn không còn liên can nữa. Nếu hôm nay tam ca đã nói rõ với hắn rồi, hắn cũng đã biết ý tứ của ta, vậy giữa ta và hắn đã thực sự kết thúc."
Dương Thị hơi xấu hổ: "Là tam tẩu lắm mồm..."
"Đương nhiên là ta biết tam tẩu dễ mềm lòng, chẳng qua là cảm thấy hắn đáng thương mà thôi." Lâm Uyển nói: "Nhưng người ta đã nói, đau ngắn hại thân, đau dài trí mạng, sớm kết thúc với hắn, đối với ai cũng đều tốt."
Lúc về Dương Thị còn suy nghĩ, tâm tính em chồng này của nàng quả thật là người thường khó bì. Chuyện của Tấn thế tử, dù đổi lại là tiểu như nhà ai, chắc hẳn cũng đều sẽ có chút động lòng. Nhưng Uyển tỷ nhi lại một mực không đổi sắc mặt từ đầu đến cuối, có thể nói là ý chí sắt đá.
Trong lòng Dương Thị không khỏi buồn phiền, đầu óc cô em chồng này của nàng giống như cái sàng, lòng dạ vừa cứng, thủ đoạn lại cao, năng lực như vậy không đi làm Quý phi nương nương thì thực sự đáng tiếc. Nàng dám đảm bảo, với tâm tính của em chồng nàng, những hậu phi nương nương trong cung, đừng mong ai đấu thắng được nàng.
Dưới sự sắp xếp của Đào Thị, Lâm Uyển gặp mặt Thẩm Văn Sơ từ xa một lần.
Khuôn mặt thanh thoát, dáng người gầy gò, cử chỉ tao nhã lễ độ, có thể thấy là một thư sinh yếu đuối.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá thẳng thắn, hình như hắn có nhận ra, liếc mắt hoài nghi nhìn về hướng nàng. Sau đó nhất thời loạn nhịp, mặt ửng hồng, cuống quýt quay lưng lại, phi lễ chớ nhìn.
Lần gặp mặt này, Lâm Uyển cảm thấy ấn tượng đối với hắn cũng được.
Về phần phẩm hạnh tính nết có đúng như tư liệu ghi hay không, phải tiếp xúc thêm một bước nữa mới biết được.
Trong Trấn Nam Vương phủ, đợi Tấn vương phi qua thăm hỏi đi rồi, Tấn Trừ mới động mí mắt tỉnh lại.
"Thế tử gia, người tỉnh rồi!"
Trong mắt Trấn Trừ bình tĩnh, không trả lời. Thực ra hắn đã tỉnh từ lâu, chỉ không muốn ứng phó với người qua thăm hỏi mà thôi.
Hắn cầm cánh tay Điền Hỉ ngồi dậy, chỉ hơi động một chút đã cảm thấy đầu óc đau đớn, choáng váng.
"Thế tử gia cảm thấy đau đầu sao?" Điền Hỉ vội hỏi: "Ngự y nói, người bị bệnh can khí thượng nghịch, khí nộ công tâm. Hai ngày này nên thả lỏng tâm trạng, nghỉ ngơi tốt mới được."
Tấn Trừ nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng té xỉu kia.
Bỗng nhiên mở bàn tay ra xem, lập tức biến sắc.
"Ngọc bội đâu?"
"Ở đây, ở chỗ nô tài." Điền Hỉ vội vàng tìm ngọc bội, cẩn thận trình ra: "Nô tài sợ sứt mẻ nên đã cất giữ trước."
Tấn Trừ nắm ngọc bội trong tay, không khỏi nghĩ tới sự việc trước đó, đầu lại bắt đầu hơi đau.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Điền Hỉ lo lắng hỏi: "Thế tử gia, hay là nô tài đỡ người nằm xuống nghỉ ngơi trước đã."
Tấn Trừ chợt nhìn hắn ta: "Lâm tam có đến không?"
Điền Hỉ cúi thấp đầu, nói: "Thánh thượng sai người đến hỏi thăm. Mấy Hoàng tử cũng sai người qua an ủi, còn tặng chút thuốc thang đến..."
Ánh mắt Tấn Trừ đột nhiên thâm trầm: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không?"
Vai Điền Hỉ run lên, sau đó nói lí nhí như muỗi kêu: "Không ạ."
Tấn Trừ nhắm mắt, mặc Điền Hỉ dìu hắn nằm xuống.
"Hai ngày nữa, ta ở trong phủ nghỉ ngơi, ngươi nhanh nhạy đi nghe ngóng động tĩnh xem."
Điền Hỉ hiểu rõ, động tĩnh này chính là bảo hắn chú ý phản ứng bên phía Lâm tam gia từng thời từng khắc.
Phản ứng của Lâm tam gia, gần như cũng đại diện cho ý tứ của Lâm tam cô nương.
-----
Best Tấn cẩu, bị bồ đá xong ngã vỡ đầu =))))))
/108
|