Giờ Hợi mùng hai tháng mười một năm Vĩnh Xương hai mươi, phản quân đánh vào hoàng cung, đến nước này có nghĩa rằng triều đình trước đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Khoảng thời gian sau đó, một cuộc thanh toán quy mô lớn diễn ra trong Tử Cấm Thành.
Quan viên bằng lòng quy thuận triều đình mới, phần lớn được buông tha lần này, thậm chí trong đó có những quan viên có thể tiếp tục tại chức, không bị tước quyền đoạt thế và phú quý của phủ. Nhưng cũng có những thần tử khí khái thà chết không tuân, bị chém gϊếŧ thê thảm, cả nhà bị xét nhà vấn tội, thậm chí bị tru di tam tộc, cửu tộc.
Còn có những tội thần lẩn trốn ra ngoài cùng gia quyến, người thì bị bắt, người bị gϊếŧ, người bị tống giam. Trong ngoài Kinh thành, ai nấy đều sợ bóng sợ gió.
Trường Bình Hầu phủ là một ngoại lệ.
Thân là thông gia của Phù gia, vốn nên bị thanh trừng; nhưng tam phu nhân Dương Thị của phủ cùng dòng dõi với Trấn Nam vương phi, lúc trước cả nhà lại ra sức bảo vệ nàng ta, lần này Trường Bình Hầu phủ quả thật là có công.
Thái độ của tân triều đình đối với Trường Bình Hầu phủ cũng cực kỳ mập mờ, chưa nói đến xử lý, nhưng cũng không nói là buông tha.
Chỉ phái mấy trăm hắc giáp binh bao vây Trường Bình Hầu phủ, giam cả nhà bọn họ ở bên trong, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào.
Những người trong phủ cực kỳ lo lắng. Dương Thị nhiều lần nhờ binh sĩ ngoài cửa chuyển bái thiếp vào trong cung, hy vọng có thể vào cung gặp Vương phi.
Ngày đó Trấn Nam vương phi và con út chưa mất mạng trên tường thành, hoàn toàn là do quan viên trong triều móc nối nhau, âm thầm chỉ thị Phó tế thủ thành đâm lệch đi chút. Mẹ con hai người nhờ đó may mắn giữ được tính mạng.
Đối với bái thiếp của Trường Bình Hầu phủ, Trấn Nam vương phi không đáp lại nhưng cũng không bác bỏ, chỉ truyền ra bên ngoài rằng ở trong cung dưỡng thương cùng con út, không tiện gặp khách.
Mùng một tháng mười hai là ngày lành tháng tốt được Khâm thiên giám tính ra.
Trấn Nam vương đăng cơ, lập quốc hiệu là Tấn, thay niên hiệu là Kiến Võ, gọi là nguyên niên.
Cùng năm, lập trưởng tử Tấn Trừ làm Hoàng thái tử. Sắc Phong đích thê Dương Thị làm Hoàng hậu, phong con út Tấn Thần là Trần vương.
Trong Ngự thư phòng, Thái tử tân nhiệm đang quyết định danh sách phong thưởng cho công thần, Thánh thượng Tấn Tốn đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Hôm trước Hoàng hậu muốn xin một ân tình với trẫm cho Trường Bình Hầu phủ. Ngươi thấy sao?"
Tấn Trừ tức khắc bẩm: "Sắc phong, thưởng phạt nên lấy ưu khuyết để quyết định. Nhi thần cho rằng, cứ chiếu theo điều lệ triều đình để xử lý là được."
"Nói cũng phải."
Thánh thượng cầm lấy trà giải khát do Đại tổng quản Vương Thọ đưa tới, uống một ngụm lớn.
"Đúng rồi, hình như gia quyến của tội thần Phù Cư Kính kia còn ở trong lao?"
Thánh thượng như chỉ lơ đãng hỏi, nhưng sắc mặt Tấn Trừ cũng không đổi, chỉ gật đầu xác nhận.
"Vẫn nhớ nhung sao?" Thánh thượng nhướn mày, hỏi: "Còn nhớ hình như năm xưa ngươi cầu mà không được."
"Phụ hoàng cũng nói là năm xưa."
Thánh thượng giương mắt nhìn hắn, nhân trung long phượng, mắt trong như đầm, một thân hồng bào đoàn long đỏ thẫm của Hoàng thái tử, tôn lên vẻ anh tuấn vô cùng của hắn, quý khí bức người. Nhưng vết sẹo trên trán lại nổi bật, chướng mắt, dù có bôi bao nhiêu thuốc trừ sẹo cũng cũng khó mà tiêu biến.
Nỗi sỉ nhục như vậy sẽ không dễ dàng quên đi.
"Dù vậy cũng không cần giữ nàng ta lại. Cứ chém đi thôi."
Tấn Trừ đứng bất động tại chỗ, chỉ khép hờ mắt, nói: "Phụ hoàng đã hận Phù Cư Kính, cần gì phải như ý hắn."
Thánh thượng vuốt râu gật đầu: "Vậy cũng đúng. Vẫn là sung nhập Giáo Phương Ti đi, như vậy Phù Cư Kính dưới suối vàng cũng có thể tức đến bốc khói."
Đợi Thái tử rời đi, Vương Thọ lại khom người rót thêm trà cho Thánh thượng, cười nói: "Lão nô thấy, Thái tử điện hạ có vẻ vẫn còn nhớ thương ít nhiều."
Thánh thượng uống một hớp trà, nói: "Một phụ nhân mà thôi, tùy nó."
Nói rồi, ông ta lại cười nói: "Vương Thọ, ngươi không hiểu, nếu trẫm thực sự chém nàng ta, vậy Thái tử mới vĩnh viễn nhớ đến."
Một nam nhân cứ mãi mong nhớ một nữ nhân, một là chưa có được, hai là đã có nhưng chưa thoả mãn.
Thánh thượng đẩy bàn đứng dậy, đi ra ngoài. Ông ta vừa đi vừa hỏi Vương Thọ chuyện của Phượng Dương công chúa.
Vương Thọ nói: "Phượng Dương công chúa cũng đã tự đoán ra vài phần chân tướng ngày đó, bây giờ chắc là hận chết nô tài."
"Không sao, có trẫm ở đây, nó không làm gì được ngươi." Thánh thượng nói: "Nếu còn làm loạn, vậy xem ra phò mã tân tuyển không như ý rồi, ngươi đi xẻo cái thứ vô dụng kia trước mặt nó, chắc là có thể yên phận một thời gian."
Vương Thọ khom người tiếp thu.
Tấn Trừ sải bước đi ra ngoài cung, lên xe ngựa rồi sai người đi thẳng đến nhà lao Đại Lý Tự.
Điền Hỉ biết tâm trạng hắn khó lường, dọc đường đi tất nhiên là không dám lên tiếng.
Từ lúc đánh vào Tử Cấm Thành tới nay, điện hạ bọn họ cứ cách ba đến năm ngày sẽ đến nhà lao Đại Lý Tự một chuyến, mà mỗi lần như vậy, tâm trạng điện hạ ắt sẽ không tốt, đám tùy tùng bọn họ đương nhiên phải phục vụ thận trọng từ lời nói đến việc làm, khỏi nhỡ miệng làm Thái tử điện hạ ngứa mắt.
Đại Lý Tự Khanh cung kính nghênh đón Thái tử điện hạ vào địa lao đang giam giữ trọng phạm.
Tấn Trừ đạp giày kiều đầu, từ bậc thang cao đi xuống, bình tĩnh bước qua lối đi địa lao u ám ẩm ướt, tới tận phòng giam chật hẹp mờ tối bên trong cùng.
Hắn không bảo người mở khóa, chỉ đứng cách tầng tầng hàng rào, nương theo ánh sáng yếu ớt trên tường, bình tĩnh nhìn người bên trong phòng giam.
Người bên trong đầu bù tóc rối, trên người trên đầu dính rơm rạ, lúc này không còn chút hình tượng ngồi co quắp dưới đất, trong lòng còn ôm một bó rơm rạ khẽ phe phẩy, thỉnh thoảng bật cười hoặc khóc lóc vài tiếng, giống như điên rồi.
Giờ khắc này trong nhà giam bốc ra mùi nấm mốc, phụ nhân ôm trong lòng đống rơm rạ cười cười khóc khóc, không còn thấy chút dáng vẻ nào của ngày xưa.
"Chỉnh trang sạch sẽ cho nàng, đưa đi Giáo Phường Ti."
Nói xong câu này, Tấn Trừ xoay người, rời đi không quay đầu lại.
Tân xuân năm Kiến Võ thứ hai đang trải qua sự thay đổi của triều đại.
Triều đình bận rộn luận công ban thưởng, phong hậu bái tướng, bách tính lại bận thích nghi với tình hình triều đại mới, bận thở than cho vương công quý tộc Kinh thành bị diệt trong một chiều, và bận hâm mộ những quý tộc mới một đêm vùng dậy.
Tới tháng ba, sắc phong thưởng phạt của tân triều đã hoàn tất, trật tự triều đình đang đi vào quỹ đạo.
"Đa tạ nương nương nói giúp, Trường Bình Hầu phủ mới được bảo toàn."
Trong Khôn Ninh cung, Dương Thị cúi đầu khấu tạ, cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng hậu ho khan vài tiếng, sau đó giơ tay nâng nàng ta dậy.
"Cô cháu nhà mình, hà tất nói những lời khách khí này. Sau này, ngươi cũng không cần gọi ta là nương nương, cứ gọi ta cô mẫu là được." Nói đoạn, bà không cầm lòng được, lau lệ: "Cả nhà Dương Thị từ nay về sau cũng chỉ còn hai cô cháu ta."
Nhớ đến cha mẹ anh em chết thảm, Dương Thị cũng không kìm được đau lòng bật khóc.
Cô cháu ôm nhau khóc một trận, Hoàng hậu lau nước mắt, nói: "Cũng may Thánh thượng niệm tình Trường Bình Hầu giữ cho ngươi một mạng, cho nên phá lệ khai ân, không tước chức vị của phủ ngươi, chỉ hạ chức quan của Lâm Hầu gia."
Dương Thị nói: "Cả nhà có thể bảo vệ được tính mạng đã là nghìn ân vạn tạ rồi, nào dám cưỡng cầu cái khác? Hiện giờ còn giữ được tước vị, cha chồng còn có thể tiếp tục làm quan, đã là may mắn trời ban."
Dương Thị lại ngồi xuống ghế thêu trước phượng tháp, lúc này mới nhớ tới một chuyện, lại lưỡng lự hỏi: "Cô mẫu, chuyện của tam cô phu nhân nhà thần lúc trước đã nói với người..."
Hoàng hậu xua tay thở dài: "Chuyện ngươi cầu xin, e là không làm được."
Dương Thị hốt hoảng.
Hoàng hậu giải thích: "Ngươi không biết đấy thôi, Thánh thượng hận chết Phù ngự sử, làm sao có thể dễ dàng tha cho gia quyến của hắn. Ngươi nghe ta khuyên một câu, đừng xen vào việc này, ngươi đối đãi với tam cô phu nhân nhà ngươi như vậy cũng coi như hết lòng hết nghĩa rồi."
Giáo Phường Ti nằm trong con hẻm phía Nam cổng chào của Kinh thành, là kỹ viện của quan lại chịu sự quản lý của Lễ bộ, cung phụng hoàng thân quyền quý.
Vì triều cũ bị diệt, rất nhiều thê nữ tội thần bị đày vào Giáo Phường Ti, trong đó không thiếu nữ tử tư chất đoan chính thanh nhã, khiến những quý tộc mới trong Kinh thành mỗi đêm lưu luyến quên về.
Nếu bàn về dung mạo xinh đẹp nhất, không có ai bằng Ngự sử phu nhân tiền triều. Diện mạo trời sinh tựa thiên tiên giáng trần, làm người ta thấy mà quên phàm tục.
Đáng tiếc sau khi chồng chết con tang thì điên rồi, thấy người nào cũng rồ rồ dại dại kéo hỏi con trai nàng ở đâu, bộ dạng vừa khóc vừa cười làm uổng phí dung mạo xinh đẹp đó.
Đương nhiên, cũng có mấy tay phóng đãng không quan tâm nàng bị điên, nổi ý muốn "xuân phong" một lần. Nhưng khi biết Trường Bình Hầu phủ chi một số tiền lớn để bao nàng xong, thì cũng chỉ có thể dập tắt suy nghĩ này.
Dù gì hiện giờ Trường Bình Hầu phủ có Hoàng hậu nương nương che chở, vẫn nên chớ vuốt râu hùm thì hơn. Nhưng mà khó tránh ngầm xỉa xói Trường Bình Hầu phủ một phen, đường đường là nữ nhi Hầu tước, nội quyến trọng thần đương triều, thân lại trong Giáo Phường Ti, để cho đám đàn ông bình phẩm từ đầu đến chân, chỉ điểm này thôi cũng đủ làm người ta bàn luận say sưa rồi.
Ngày hôm đó, biết được vị của quý cẩm viện kia lại điên điên khùng khùng ra ngoài, tú bà Giáo Phường Ti chỉ biết thở dài.
"Có quy công [1] đi theo không?"
[1] Quy công : là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an, phía Nam gọi là Quy công. (Nguồn tham khảo: hoathunganhoa.wordpress)
Người đáp lời vội vàng gật đầu: "Hai người trong viện nàng đều đi theo rồi."
Tú bà nói: "Ngươi tìm thêm hai người nữa đi theo canh chừng, đừng để xảy ra chuyện."
Nhạc kỹ của Giáo Phường Ti đều ghi tên vào danh sách, nếu người nào xảy ra chuyện, bà ta là quản sự nơi này cũng sẽ gặp chút ít phiền phức. Huống chi nhà mẹ đẻ vị kia còn đang tại chức, bà ta cũng phải chú trọng hơn.
Lâm Uyển lảo đảo xiêu vẹo đi qua trường nhai, gặp ai cũng túm lấy hỏi, có nhìn thấy con nàng không.
Mấy người quy công phía sau thấy dù nàng không khùng điên lao vào người ta, thì cũng là xông vào cửa hàng nhà họ. Bọn họ đành cam chịu đi đến vừa bồi thường vừa xin lỗi. Cũng may số tiền này còn có thể đòi lại từ Trường Bình Hầu phủ, nếu không thì bọn họ nhất định phải đẹp mặt với người đàn bà điên kia.
Lại một lần nữa bị chủ cửa hàng bắt bồi thường tiền, bọn họ ủ rũ cúi đầu đi ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh muốn tìm bóng dáng người đàn bà điên, lại giật mình phát hiện không thấy bóng người.
Nhưng mà bọn họ cũng không thấy việc này nghiêm trọng, nghĩ rằng phụ nhân kia đi chậm, lại dễ hỏi thăm, dù sao cũng không lạc được.
Cùng lắm là sợ nàng rời khỏi tầm mắt bọn họ sẽ gặp chuyện không may mà thôi.
Đám quy công giậm chân chửi rủa mấy tiếng, nếu không phải sợ quay về bị ăn gậy, bọn họ thèm quan tâm đến sống chết của bà điên.
Con phố dài này có mấy cái ngõ, chỗ nào có góc chết, chỗ nào có thể là nơi ẩn náu của nàng, đường nào gần nhất đi được đến nơi trốn của nàng, thuận tiện đi vòng đến cửa thành, Lâm Uyển đã quan sát từ lâu.
Nàng đã mưu tính mấy tháng để đến ngày hôm nay.
Trong một cái sọt cũ nơi ngõ hẻm khuất nẻo, Lâm Uyển vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, dù quy công có đi qua trước mắt, nàng cũng không hề động đậy.
Mãi đến một khắc đồng hồ sau, cuối cùng những âm thanh mắng chửi không còn truyền vào tai nữa, nàng mới rón rén đẩy nắp chiếc sọt ra, vội vàng cởϊ áσ ngoài, lộ ra y phục màu nâu bên trong.
Nàng móc ra nước thuốc giấu trong tay áo, nhanh chóng bôi đều cổ và tay, chẳng mấy chốc làn da bị nước thuốc bôi lên đã trở nên đen vàng.
Nàng dùng cành gỗ quấn qua loa mái tóc dài lên, tạt vào con đường gần đó, cúi đầu đi mau. Nàng kiềm chế căng thẳng, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh ra khỏi ngõ nhỏ, hòa vào đám người, đi về hướng hiệu buôn.
Dọc đường, có hai, ba lần nàng đối mặt với mấy người quy công từ xa.
Cũng may bọn họ chỉ thoáng nhìn rồi đi khỏi.
Lâm Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng phải, nàng đã hóa trang thành như vậy, nếu không quan sát cẩn thận, hẳn sẽ không dễ bị người ta nhận ra.
Trên đời đâu có mấy ai có ánh mắt hiểm độc được như Tấn Trừ.
Cuối cùng, trước khi kiệt sức, nàng chạy được tới hiệu buôn.
Khoảng thời gian sau đó, một cuộc thanh toán quy mô lớn diễn ra trong Tử Cấm Thành.
Quan viên bằng lòng quy thuận triều đình mới, phần lớn được buông tha lần này, thậm chí trong đó có những quan viên có thể tiếp tục tại chức, không bị tước quyền đoạt thế và phú quý của phủ. Nhưng cũng có những thần tử khí khái thà chết không tuân, bị chém gϊếŧ thê thảm, cả nhà bị xét nhà vấn tội, thậm chí bị tru di tam tộc, cửu tộc.
Còn có những tội thần lẩn trốn ra ngoài cùng gia quyến, người thì bị bắt, người bị gϊếŧ, người bị tống giam. Trong ngoài Kinh thành, ai nấy đều sợ bóng sợ gió.
Trường Bình Hầu phủ là một ngoại lệ.
Thân là thông gia của Phù gia, vốn nên bị thanh trừng; nhưng tam phu nhân Dương Thị của phủ cùng dòng dõi với Trấn Nam vương phi, lúc trước cả nhà lại ra sức bảo vệ nàng ta, lần này Trường Bình Hầu phủ quả thật là có công.
Thái độ của tân triều đình đối với Trường Bình Hầu phủ cũng cực kỳ mập mờ, chưa nói đến xử lý, nhưng cũng không nói là buông tha.
Chỉ phái mấy trăm hắc giáp binh bao vây Trường Bình Hầu phủ, giam cả nhà bọn họ ở bên trong, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào.
Những người trong phủ cực kỳ lo lắng. Dương Thị nhiều lần nhờ binh sĩ ngoài cửa chuyển bái thiếp vào trong cung, hy vọng có thể vào cung gặp Vương phi.
Ngày đó Trấn Nam vương phi và con út chưa mất mạng trên tường thành, hoàn toàn là do quan viên trong triều móc nối nhau, âm thầm chỉ thị Phó tế thủ thành đâm lệch đi chút. Mẹ con hai người nhờ đó may mắn giữ được tính mạng.
Đối với bái thiếp của Trường Bình Hầu phủ, Trấn Nam vương phi không đáp lại nhưng cũng không bác bỏ, chỉ truyền ra bên ngoài rằng ở trong cung dưỡng thương cùng con út, không tiện gặp khách.
Mùng một tháng mười hai là ngày lành tháng tốt được Khâm thiên giám tính ra.
Trấn Nam vương đăng cơ, lập quốc hiệu là Tấn, thay niên hiệu là Kiến Võ, gọi là nguyên niên.
Cùng năm, lập trưởng tử Tấn Trừ làm Hoàng thái tử. Sắc Phong đích thê Dương Thị làm Hoàng hậu, phong con út Tấn Thần là Trần vương.
Trong Ngự thư phòng, Thái tử tân nhiệm đang quyết định danh sách phong thưởng cho công thần, Thánh thượng Tấn Tốn đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Hôm trước Hoàng hậu muốn xin một ân tình với trẫm cho Trường Bình Hầu phủ. Ngươi thấy sao?"
Tấn Trừ tức khắc bẩm: "Sắc phong, thưởng phạt nên lấy ưu khuyết để quyết định. Nhi thần cho rằng, cứ chiếu theo điều lệ triều đình để xử lý là được."
"Nói cũng phải."
Thánh thượng cầm lấy trà giải khát do Đại tổng quản Vương Thọ đưa tới, uống một ngụm lớn.
"Đúng rồi, hình như gia quyến của tội thần Phù Cư Kính kia còn ở trong lao?"
Thánh thượng như chỉ lơ đãng hỏi, nhưng sắc mặt Tấn Trừ cũng không đổi, chỉ gật đầu xác nhận.
"Vẫn nhớ nhung sao?" Thánh thượng nhướn mày, hỏi: "Còn nhớ hình như năm xưa ngươi cầu mà không được."
"Phụ hoàng cũng nói là năm xưa."
Thánh thượng giương mắt nhìn hắn, nhân trung long phượng, mắt trong như đầm, một thân hồng bào đoàn long đỏ thẫm của Hoàng thái tử, tôn lên vẻ anh tuấn vô cùng của hắn, quý khí bức người. Nhưng vết sẹo trên trán lại nổi bật, chướng mắt, dù có bôi bao nhiêu thuốc trừ sẹo cũng cũng khó mà tiêu biến.
Nỗi sỉ nhục như vậy sẽ không dễ dàng quên đi.
"Dù vậy cũng không cần giữ nàng ta lại. Cứ chém đi thôi."
Tấn Trừ đứng bất động tại chỗ, chỉ khép hờ mắt, nói: "Phụ hoàng đã hận Phù Cư Kính, cần gì phải như ý hắn."
Thánh thượng vuốt râu gật đầu: "Vậy cũng đúng. Vẫn là sung nhập Giáo Phương Ti đi, như vậy Phù Cư Kính dưới suối vàng cũng có thể tức đến bốc khói."
Đợi Thái tử rời đi, Vương Thọ lại khom người rót thêm trà cho Thánh thượng, cười nói: "Lão nô thấy, Thái tử điện hạ có vẻ vẫn còn nhớ thương ít nhiều."
Thánh thượng uống một hớp trà, nói: "Một phụ nhân mà thôi, tùy nó."
Nói rồi, ông ta lại cười nói: "Vương Thọ, ngươi không hiểu, nếu trẫm thực sự chém nàng ta, vậy Thái tử mới vĩnh viễn nhớ đến."
Một nam nhân cứ mãi mong nhớ một nữ nhân, một là chưa có được, hai là đã có nhưng chưa thoả mãn.
Thánh thượng đẩy bàn đứng dậy, đi ra ngoài. Ông ta vừa đi vừa hỏi Vương Thọ chuyện của Phượng Dương công chúa.
Vương Thọ nói: "Phượng Dương công chúa cũng đã tự đoán ra vài phần chân tướng ngày đó, bây giờ chắc là hận chết nô tài."
"Không sao, có trẫm ở đây, nó không làm gì được ngươi." Thánh thượng nói: "Nếu còn làm loạn, vậy xem ra phò mã tân tuyển không như ý rồi, ngươi đi xẻo cái thứ vô dụng kia trước mặt nó, chắc là có thể yên phận một thời gian."
Vương Thọ khom người tiếp thu.
Tấn Trừ sải bước đi ra ngoài cung, lên xe ngựa rồi sai người đi thẳng đến nhà lao Đại Lý Tự.
Điền Hỉ biết tâm trạng hắn khó lường, dọc đường đi tất nhiên là không dám lên tiếng.
Từ lúc đánh vào Tử Cấm Thành tới nay, điện hạ bọn họ cứ cách ba đến năm ngày sẽ đến nhà lao Đại Lý Tự một chuyến, mà mỗi lần như vậy, tâm trạng điện hạ ắt sẽ không tốt, đám tùy tùng bọn họ đương nhiên phải phục vụ thận trọng từ lời nói đến việc làm, khỏi nhỡ miệng làm Thái tử điện hạ ngứa mắt.
Đại Lý Tự Khanh cung kính nghênh đón Thái tử điện hạ vào địa lao đang giam giữ trọng phạm.
Tấn Trừ đạp giày kiều đầu, từ bậc thang cao đi xuống, bình tĩnh bước qua lối đi địa lao u ám ẩm ướt, tới tận phòng giam chật hẹp mờ tối bên trong cùng.
Hắn không bảo người mở khóa, chỉ đứng cách tầng tầng hàng rào, nương theo ánh sáng yếu ớt trên tường, bình tĩnh nhìn người bên trong phòng giam.
Người bên trong đầu bù tóc rối, trên người trên đầu dính rơm rạ, lúc này không còn chút hình tượng ngồi co quắp dưới đất, trong lòng còn ôm một bó rơm rạ khẽ phe phẩy, thỉnh thoảng bật cười hoặc khóc lóc vài tiếng, giống như điên rồi.
Giờ khắc này trong nhà giam bốc ra mùi nấm mốc, phụ nhân ôm trong lòng đống rơm rạ cười cười khóc khóc, không còn thấy chút dáng vẻ nào của ngày xưa.
"Chỉnh trang sạch sẽ cho nàng, đưa đi Giáo Phường Ti."
Nói xong câu này, Tấn Trừ xoay người, rời đi không quay đầu lại.
Tân xuân năm Kiến Võ thứ hai đang trải qua sự thay đổi của triều đại.
Triều đình bận rộn luận công ban thưởng, phong hậu bái tướng, bách tính lại bận thích nghi với tình hình triều đại mới, bận thở than cho vương công quý tộc Kinh thành bị diệt trong một chiều, và bận hâm mộ những quý tộc mới một đêm vùng dậy.
Tới tháng ba, sắc phong thưởng phạt của tân triều đã hoàn tất, trật tự triều đình đang đi vào quỹ đạo.
"Đa tạ nương nương nói giúp, Trường Bình Hầu phủ mới được bảo toàn."
Trong Khôn Ninh cung, Dương Thị cúi đầu khấu tạ, cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng hậu ho khan vài tiếng, sau đó giơ tay nâng nàng ta dậy.
"Cô cháu nhà mình, hà tất nói những lời khách khí này. Sau này, ngươi cũng không cần gọi ta là nương nương, cứ gọi ta cô mẫu là được." Nói đoạn, bà không cầm lòng được, lau lệ: "Cả nhà Dương Thị từ nay về sau cũng chỉ còn hai cô cháu ta."
Nhớ đến cha mẹ anh em chết thảm, Dương Thị cũng không kìm được đau lòng bật khóc.
Cô cháu ôm nhau khóc một trận, Hoàng hậu lau nước mắt, nói: "Cũng may Thánh thượng niệm tình Trường Bình Hầu giữ cho ngươi một mạng, cho nên phá lệ khai ân, không tước chức vị của phủ ngươi, chỉ hạ chức quan của Lâm Hầu gia."
Dương Thị nói: "Cả nhà có thể bảo vệ được tính mạng đã là nghìn ân vạn tạ rồi, nào dám cưỡng cầu cái khác? Hiện giờ còn giữ được tước vị, cha chồng còn có thể tiếp tục làm quan, đã là may mắn trời ban."
Dương Thị lại ngồi xuống ghế thêu trước phượng tháp, lúc này mới nhớ tới một chuyện, lại lưỡng lự hỏi: "Cô mẫu, chuyện của tam cô phu nhân nhà thần lúc trước đã nói với người..."
Hoàng hậu xua tay thở dài: "Chuyện ngươi cầu xin, e là không làm được."
Dương Thị hốt hoảng.
Hoàng hậu giải thích: "Ngươi không biết đấy thôi, Thánh thượng hận chết Phù ngự sử, làm sao có thể dễ dàng tha cho gia quyến của hắn. Ngươi nghe ta khuyên một câu, đừng xen vào việc này, ngươi đối đãi với tam cô phu nhân nhà ngươi như vậy cũng coi như hết lòng hết nghĩa rồi."
Giáo Phường Ti nằm trong con hẻm phía Nam cổng chào của Kinh thành, là kỹ viện của quan lại chịu sự quản lý của Lễ bộ, cung phụng hoàng thân quyền quý.
Vì triều cũ bị diệt, rất nhiều thê nữ tội thần bị đày vào Giáo Phường Ti, trong đó không thiếu nữ tử tư chất đoan chính thanh nhã, khiến những quý tộc mới trong Kinh thành mỗi đêm lưu luyến quên về.
Nếu bàn về dung mạo xinh đẹp nhất, không có ai bằng Ngự sử phu nhân tiền triều. Diện mạo trời sinh tựa thiên tiên giáng trần, làm người ta thấy mà quên phàm tục.
Đáng tiếc sau khi chồng chết con tang thì điên rồi, thấy người nào cũng rồ rồ dại dại kéo hỏi con trai nàng ở đâu, bộ dạng vừa khóc vừa cười làm uổng phí dung mạo xinh đẹp đó.
Đương nhiên, cũng có mấy tay phóng đãng không quan tâm nàng bị điên, nổi ý muốn "xuân phong" một lần. Nhưng khi biết Trường Bình Hầu phủ chi một số tiền lớn để bao nàng xong, thì cũng chỉ có thể dập tắt suy nghĩ này.
Dù gì hiện giờ Trường Bình Hầu phủ có Hoàng hậu nương nương che chở, vẫn nên chớ vuốt râu hùm thì hơn. Nhưng mà khó tránh ngầm xỉa xói Trường Bình Hầu phủ một phen, đường đường là nữ nhi Hầu tước, nội quyến trọng thần đương triều, thân lại trong Giáo Phường Ti, để cho đám đàn ông bình phẩm từ đầu đến chân, chỉ điểm này thôi cũng đủ làm người ta bàn luận say sưa rồi.
Ngày hôm đó, biết được vị của quý cẩm viện kia lại điên điên khùng khùng ra ngoài, tú bà Giáo Phường Ti chỉ biết thở dài.
"Có quy công [1] đi theo không?"
[1] Quy công : là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an, phía Nam gọi là Quy công. (Nguồn tham khảo: hoathunganhoa.wordpress)
Người đáp lời vội vàng gật đầu: "Hai người trong viện nàng đều đi theo rồi."
Tú bà nói: "Ngươi tìm thêm hai người nữa đi theo canh chừng, đừng để xảy ra chuyện."
Nhạc kỹ của Giáo Phường Ti đều ghi tên vào danh sách, nếu người nào xảy ra chuyện, bà ta là quản sự nơi này cũng sẽ gặp chút ít phiền phức. Huống chi nhà mẹ đẻ vị kia còn đang tại chức, bà ta cũng phải chú trọng hơn.
Lâm Uyển lảo đảo xiêu vẹo đi qua trường nhai, gặp ai cũng túm lấy hỏi, có nhìn thấy con nàng không.
Mấy người quy công phía sau thấy dù nàng không khùng điên lao vào người ta, thì cũng là xông vào cửa hàng nhà họ. Bọn họ đành cam chịu đi đến vừa bồi thường vừa xin lỗi. Cũng may số tiền này còn có thể đòi lại từ Trường Bình Hầu phủ, nếu không thì bọn họ nhất định phải đẹp mặt với người đàn bà điên kia.
Lại một lần nữa bị chủ cửa hàng bắt bồi thường tiền, bọn họ ủ rũ cúi đầu đi ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh muốn tìm bóng dáng người đàn bà điên, lại giật mình phát hiện không thấy bóng người.
Nhưng mà bọn họ cũng không thấy việc này nghiêm trọng, nghĩ rằng phụ nhân kia đi chậm, lại dễ hỏi thăm, dù sao cũng không lạc được.
Cùng lắm là sợ nàng rời khỏi tầm mắt bọn họ sẽ gặp chuyện không may mà thôi.
Đám quy công giậm chân chửi rủa mấy tiếng, nếu không phải sợ quay về bị ăn gậy, bọn họ thèm quan tâm đến sống chết của bà điên.
Con phố dài này có mấy cái ngõ, chỗ nào có góc chết, chỗ nào có thể là nơi ẩn náu của nàng, đường nào gần nhất đi được đến nơi trốn của nàng, thuận tiện đi vòng đến cửa thành, Lâm Uyển đã quan sát từ lâu.
Nàng đã mưu tính mấy tháng để đến ngày hôm nay.
Trong một cái sọt cũ nơi ngõ hẻm khuất nẻo, Lâm Uyển vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, dù quy công có đi qua trước mắt, nàng cũng không hề động đậy.
Mãi đến một khắc đồng hồ sau, cuối cùng những âm thanh mắng chửi không còn truyền vào tai nữa, nàng mới rón rén đẩy nắp chiếc sọt ra, vội vàng cởϊ áσ ngoài, lộ ra y phục màu nâu bên trong.
Nàng móc ra nước thuốc giấu trong tay áo, nhanh chóng bôi đều cổ và tay, chẳng mấy chốc làn da bị nước thuốc bôi lên đã trở nên đen vàng.
Nàng dùng cành gỗ quấn qua loa mái tóc dài lên, tạt vào con đường gần đó, cúi đầu đi mau. Nàng kiềm chế căng thẳng, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh ra khỏi ngõ nhỏ, hòa vào đám người, đi về hướng hiệu buôn.
Dọc đường, có hai, ba lần nàng đối mặt với mấy người quy công từ xa.
Cũng may bọn họ chỉ thoáng nhìn rồi đi khỏi.
Lâm Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng phải, nàng đã hóa trang thành như vậy, nếu không quan sát cẩn thận, hẳn sẽ không dễ bị người ta nhận ra.
Trên đời đâu có mấy ai có ánh mắt hiểm độc được như Tấn Trừ.
Cuối cùng, trước khi kiệt sức, nàng chạy được tới hiệu buôn.
/108
|