Edit: Thỏ
Trên đường tan trường, Phùng Tầm Kha không nói hai lời đã kéo cặp sách từ trên lưng Cao Dung xuống, sau đó bỏ vào một phong thư. Cao Dung khó hiểu hỏi: “Đó là gì vậy?” Nói xong muốn mở ra nhìn.
Phùng Tầm Kha nhanh chóng nắm tay cậu, mỉm cười, lắc đầu nói: “Về nhà mới xem được.”
Cao Dung bị hắn làm cho tò mò, cười hỏi: “Thư tình đúng không?”
Đôi mắt xanh của Phùng Tầm Kha sáng lên: “Cho Dung Dung thư tình.” Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
“Hả? Thư tình? Cậu cho mình ư?” Cao Dung chỉ nhất thời trêu chọc, nào ngờ hắn lại nghiêm túc trả lời khiến cậu rơi vào tình huống khó đỡ. “Nam sinh với nam sinh mà viết cái chi?”
“Bởi vì hôm qua cậu bảo thích.” Phùng Tầm Kha điềm nhiên trần thuật. “Nếu cậu thích, mình không mong người khác tặng cậu thư tình, cho nên mình tặng.”
Cao Dung nhớ tới trưa hôm qua, cậu thấy một nữ sinh xinh đẹp e ấp, ngượng ngùng đưa cho Phùng Tầm Kha một phong thư. Lúc ấy Cao Dung bèn chòng ghẹo nói: “Thư tình hả? Hâm mộ cậu ghê, mình cũng muốn người ta viết thư cho mình.” Sau đó Phùng Tầm Kha cười rộ lên, “Nhất định sẽ có.” Không ngờ cậu chỉ đùa xíu thôi nhưng Phùng Tầm Kha đã xem là thật.
“Cậu nên viết cho cô gái mình thích, viết cho bạn nam sẽ rất lạ lùng.”
Cao Dung nghĩ Phùng Tầm Kha đã là học sinh trung học, nếu thời ấu thơ giới tính còn không phân được, Phùng Tầm Kha cũng từng nói thích cậu, muốn cưới cậu về nhà, cũng có thể xem như lời ấu trĩ của trẻ con. Nhưng hiện nay bọn họ đã lên cấp hai, thậm chí giai đoạn tương tư phải nhằm vào tình cảm khác phái chứ không giống tình cảm mà Phùng Tầm Kha đối với cậu bây giờ.
Phùng Tầm Kha nghiêm túc nhìn Cao Dung: “Thư tình viết cho người mình thích, mình thích Dung Dung.”
Đôi mắt xanh lúc nhìn người khác, dù mỉm cười cũng không mang theo hơi ấm, nhưng lúc nhìn về phía Cao Dung thì ấm áp tràn đầy, tựa như băng giá tan đi; vừa thâm tình, vừa chiều chuộng.
Cao Dung bị hắn xem đến ngượng chín, vì thế cúi đầu nhìn xuống chân.
Cậu biết sẽ có người đồng tính, họ cũng tìm được tình yêu thực sự, cũng hạnh phúc mỹ mãn ở bên nhau. Nhưng bất kể kiếp trước hay kiếp này, Cao Dung nhận ra mình không phải đồng tính luyến ái. Phùng Tầm Kha cũng vậy, đúng không?
Nghĩ nhiều càng thêm phức tạp. Có lẽ hai năm sau, Phùng Tầm Kha sẽ hoàn toàn thay đổi góc nhìn. Cao Dung đành thở dài một hơi: “Sau này cậu sẽ biết.”
Nhưng Cao Dung nào hay, mai sau cậu mới hiểu được có những kẻ không yêu người đồng giới nhưng chỉ cố chấp với một người, mặc kệ người đó là nữ hay nam. Chờ đến khi thấu cảm rõ ràng thì cậu thiếu niên tươi đẹp ngày xưa đã trở thành một thanh niên máu lạnh.
Bàn tay lạnh lẽo của Phùng Tầm Kha nắm lấy tay Cao Dung: “Ừm, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau.”
Cao Dung nhìn bàn tay ấy. Từng ngón tay trắng nõn, thon dài, khớp xương đẹp đẽ. Kiếp trước chính bàn tay này đã vung dao lên gây ra những vụ án liên hoàn: Chặt rơi rất nhiều đầu kẻ khác, cũng bao gồm đầu của Cao Dung.
“Phùng Tầm Kha, sau này học bác sĩ nhé?” Cao Dung nhẹ giọng hỏi. Kiếp trước hắn giết người, kiếp này cậu hi vọng hắn cứu người.
Phùng Tầm Kha dường như không mảy may nghĩ ngợi: “Dung Dung thích mình học bác sĩ, mình nhất định theo.”
“Ừ, nếu cậu học bác sĩ mình sẽ rất vui.” Cao Dung liên tục gật gù, nhưng trong lòng cậu vô cùng rối rắm. Hiện tại Phùng Tầm Kha giống như một tín đồ trung thành của Cao Dung, mà cậu không thể chắc chắn mình đủ khả năng ‘dìu dắt’ hắn đến cuối cùng hay không, có thể giúp hắn rẽ sang con đường khác, sống một cuộc sống thật-bình-thường?
Nhưng chuyện gì khó quá cho qua, cậu chẳng muốn nghĩ để thêm phiền muộn. Trông thấy Phùng Tầm Kha đang mỉm cười xinh đẹp, trong lòng cậu bối rối không thôi. Nếu có thể giữ mãi phút giây này thì tốt.
Lúc Cao Dung và Phùng Tầm Kha trở về tiểu khu đã chạm mặt Lưu Quế Lệ. Cô dường như hét lên: “Dung Dung!” Cao Dung còn chưa kịp phản ứng thì cô đã vọt đến trước mặt hai đứa trẻ, kéo Cao Dung ra phía sau mình. Cô nói với Phùng Tầm Kha: “Nếu cháu nể tình trước kia dì đối xử với cháu tốt, mong cháu đừng tìm tới Dung Dung. Nếu cháu đã quên dì cũng không cho phép cháu qua lại với Dung Dung nữa!”
Cao Dung không ngờ mẹ sẽ nói những lời như vậy, cậu bèn vội vã kéo tay cô: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Mẹ làm gì? Con làm gì đúng hơn? Lời mẹ dạy như gió thoảng bên tai à?!” Lưu Quế Lệ tức giận mắng Cao Dung. Hôm nay cô nghe mấy người đàn bà ở tiểu khu nói, Dung Dung nhà cô mỗi ngày tụ tập với thằng nhóc vô giáo dục nhà Phùng Tây, còn không lo nhiễm bệnh hả? Thậm chí có nhiều người cấm tiệt con mình chơi với Phùng Tầm Kha, thậm chí còn cấm trò chuyện cùng Cao Dung là đằng khác.
Một đám đàn bà bàn tán thị phi, ghê tởm hóa bệnh HIV; những ai liên quan đến Phùng Tây đều bỗng chốc trở thành ‘con bệnh’ không thể tiếp xúc.
“Dì, tại sao thế?” Phùng Tầm Kha bình tĩnh hỏi.
“Mẹ cháu bị HIV, cháu không biết à?” Lưu Quế Lệ buột miệng thốt ra, nhưng cô vừa nói xong đã hối hận. Cô cũng nào phải loại người độc ác đem kẻ khác ra chê cười, tuy nhiên cô rất yêu quý con trai cô, sợ miệng đời bàn tán. Giờ phút này xúc động nói thế càng tự thấy đuối lý. Sắc mặt Lưu Quế Lệ sa sút, nhanh chóng kéo Cao Dung về nhà.
Cao Dung quay đầu nhìn Phùng Tầm Kha đứng phía sau, như là nghĩ suy cái gì rồi lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ khác quá.”
Lưu Quế Lệ nhất thời sửng sốt, sau đó hốc mắt cũng đỏ hoe: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con.” Cô thấy mình vì con mà dốc lòng dốc sức, kết quả đổi lấy một câu ‘mẹ đã thay đổi’. Càng nghĩ càng khổ sở, lúc Lưu Quế Lệ vào nhà chỉ ngồi yên trên ghế, lau nước mắt không nói lời nào.
Trong trí nhớ Cao Dung, mẹ cậu rất ít khóc. Trừ lần cậu bị ném đá vỡ đầu hồi bé và cả kiếp trước cha cậu qua đời, tựa như chưa từng thấy mẹ rơi lệ. Nay mẹ đột ngột khóc khiến Cao Dung vừa rồi còn chút trách cứ cũng tan thành khói mây, thứ còn lại trong tim là muôn vàn áy náy. Cậu vội vàng ngồi xổm trước ghế, lay lay tay mẹ mình: “Mẹ, đừng khóc, là con nói sai rồi!”
Lưu Quế Lệ thở hắt ra: “Không phải mẹ cấm con chơi với bạn, nhưng mẹ sợ miệng đời đàm tiếu, con hiểu chưa? Cho nên bất cứ giá nào mẹ cũng làm người xấu, ngăn cản con giao du với Phùng Tầm Kha. Từ mai mẹ sẽ đưa đón con đi học.”
“Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng con lớn rồi không cần đưa đón nữa. Thêm vào, Phùng Tầm Kha cậu ấy…” Cao Dung còn muốn biện hộ cho Phùng Tầm Kha, nhưng Lưu Quế Lệ chỉ lạnh lùng đứng lên đi vào phòng bếp, tình cảm mẹ con bất giác lung lay.
Cao Dung nhìn theo bóng lưng của Lưu Quế Lệ, lời cần nói lại thôi. Chính cậu cũng không nhận ra từ lúc nào mọi thứ lại trở nên như vậy.
Cậu vào phòng ngủ, đột nhiên nhớ tới việc Phùng Tầm Kha gửi cậu thư tình. Mở cặp lấy ra cái gọi là thư tình của Phùng Tầm Kha, vừa mở chỉ thấy vỏn vẹn dăm chữ ‘Cao Dung & Phùng Tầm Kha’ – tên của hai người họ. Cao Dung giở sang mặt khác chỉ thấy giấy trắng. Kỳ thực nét chữ Phùng Tầm Kha không hề giống vẻ ngoài. Diện mạo của hắn tinh xảo, thanh tú, nhưng chữ viết lại sắc bén như dao. Rất khó tưởng tượng nếu một ngày hắn viết ra những lời âu yếm, mùi mẫn sẽ có cảm tưởng gì?
Lời âu yếm? Mình suy nghĩ gì vậy? Cao Dung vò đầu, tự thấy bản thân có chút khờ khạo. Rồi tầm mắt cậu rơi xuống một bức tranh vẽ chúc mừng sinh nhật lúc 5 tuổi của Phùng Tầm Kha, trên giấy có mấy nét xiêu xiêu vẹo vẹo được ghép thành vần ‘sheng-ri-kuai-le’. Cậu tự nhủ ‘chữ hồi bé còn đẹp hơn.’
Mà ở bên kia, Phùng Tầm Kha cầm giấy xét nghiêm bệnh ung thư phổi của Phùng Tây, nghi hoặc: “Vì sao bọn họ nói bà bị HIV?”
Phùng Tây cười lạnh: “Mày thông minh thế còn không hiểu?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận.”
Bấy giờ, trước nhà vang lên tiếng gõ cửa, Phùng Tây liền bước ra xem. Ngoài cửa chính là hai vợ chồng chủ nhà – hai ông bà chỉ những lúc thu tiền mới thấy mặt; nhưng rõ là nửa tháng trước Phùng Tây đã đóng tiền.
“Tìm tôi?” Phùng Tây mặn nhạt hỏi. Gương mặt nàng trắng bệch, hanh hao, thật giống như người lâm bệnh nặng.
Đôi vợ chồng lùi về sau vài bước theo bản năng, cách xa nàng. Họ sợ nàng lây nhiễm HIV cho họ. Rồi ông chủ lên tiếng: “Giờ trong tiểu khu ai cũng biết cô mắc bệnh, mà bệnh này không phải bệnh bình thường. Chúng tôi muốn thông cảm lắm nhưng vẫn còn nhiều hộ gia đình sinh hoạt ở đây, đa số đều rất sợ hãi. Tầng bốn tầng năm và mấy khách trọ khác đều mong cô dọn đi. Hay là thế này, tôi đem tiền nhà hai tháng trước trả lại cho cô để cô dọn đồ rời khỏi trong vài ngày tới.”
Phùng Tây tựa vào cửa: “Là sợ tôi chết trong nhà không ai kéo đi? Tôi còn con trai mà?”
Lời này khiến hai vợ chồng chủ nhà có hơi xấu hổ. Bọn họ cũng thừa biết Phùng Tây có vấn đề tâm lý nên cũng chẳng muốn dài dòng đôi co. Bà chủ móc ra từ túi hai tháng tiền nhà đưa cho nàng: “Cô cầm đi, sau đó dọn nhanh một chút.”
Phùng Tây nhướn mắt, cầm tiền. Nhưng thời khắc nàng vừa lấy tiền, bà chủ đã vội vã rụt tay. Vì thế khoảng cách bọn họ tiếp xúc, tất cả chỗ tiền đều rơi vương vãi. Phùng Tây ngồi xổm trên đất nhặt nhạnh từng tờ, nàng ngẩng lên, cười bảo: “Được, tiền đã lấy, tôi còn cớ gì để ở đây?”
Nét mặt bọn họ hiện lên vẻ ghét bỏ, khó trách người khác đều nói Phùng Tây xứng đáng mắc bệnh này. Nàng thường xuyên chung chạ với nhiều loại đàn ông, chính là lấy thân kiếm tiền. Bọn họ không muốn nấn ná thêm nên đã nhanh chóng rời đi.
Phùng Tầm Kha bình thản nhìn một màn trước mắt, rồi hắn bỏ vào phòng.
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Lưu Quế Lệ đưa đón Cao Dung đi học. Cao Dung có điểm dở khóc dở cười, cậu trải qua hai kiếp người, cũng sắp 40 tuổi, vậy mà đến trường còn được mẹ đón đưa…
Tuy cậu biết nguyên do mẹ làm như thế là để ngăn chặn Phùng Tầm Kha và cậu ở bên nhau, cậu cũng biết mẹ hắn nhiễm bệnh nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hắn, bọn họ duy trì quan hệ bạn bè cũng chẳng vấn đề gì, còn Lưu Quế Lệ khăng khăng không nghe cậu giải thích. Trước kia từng làm trong bệnh viện, cô biết bệnh HIV không lây qua đường không khí nhưng ‘lỡ mà’ điều đó xảy ra…
Cao Dung hết cách, chỉ mong thời gian sắp tới mẹ sẽ không cố chấp vậy nữa. Vì thế nhiều ngày liên tiếp, Cao Dung cũng chưa từng gặp Phùng Tầm Kha.
Rốt cuộc giữa trưa thứ năm, Phùng Tầm Kha trực tiếp xông vào lớp Cao Dung. Lúc ấy Cao Dung đang ngủ trưa, cậu chỉ thấy vành tai ngưa ngứa rồi nghe vài tiếng thì thầm: “Dung Dung, mình lấy sách cậu. Muốn ý kiến thì chiều sang nhà mình.” Hơi thở nóng rực bên tai khiến Cao Dung hoàn toàn tỉnh giấc, vì thế cậu mở mắt ra, phát hiện Phùng Tầm Kha đang dán sát mình; thậm chí cậu còn có thể thấy rõ hàng mi cong vút thật dài của gã trai.
Cao Dung nhanh chóng ngồi dậy, đầu óc mơ mơ màng màng chợt hỏi: “Phùng Tầm Kha?”
Phùng Tầm Kha lách người, xoa xoa đầu cậu: “Tỉnh rồi.” Sau đó hắn cầm sách của Cao Dung huơ huơ trên tay, “Nhớ tìm mình đấy.” Rồi quay lưng bước đi. Đăng bởi: admin
Trên đường tan trường, Phùng Tầm Kha không nói hai lời đã kéo cặp sách từ trên lưng Cao Dung xuống, sau đó bỏ vào một phong thư. Cao Dung khó hiểu hỏi: “Đó là gì vậy?” Nói xong muốn mở ra nhìn.
Phùng Tầm Kha nhanh chóng nắm tay cậu, mỉm cười, lắc đầu nói: “Về nhà mới xem được.”
Cao Dung bị hắn làm cho tò mò, cười hỏi: “Thư tình đúng không?”
Đôi mắt xanh của Phùng Tầm Kha sáng lên: “Cho Dung Dung thư tình.” Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
“Hả? Thư tình? Cậu cho mình ư?” Cao Dung chỉ nhất thời trêu chọc, nào ngờ hắn lại nghiêm túc trả lời khiến cậu rơi vào tình huống khó đỡ. “Nam sinh với nam sinh mà viết cái chi?”
“Bởi vì hôm qua cậu bảo thích.” Phùng Tầm Kha điềm nhiên trần thuật. “Nếu cậu thích, mình không mong người khác tặng cậu thư tình, cho nên mình tặng.”
Cao Dung nhớ tới trưa hôm qua, cậu thấy một nữ sinh xinh đẹp e ấp, ngượng ngùng đưa cho Phùng Tầm Kha một phong thư. Lúc ấy Cao Dung bèn chòng ghẹo nói: “Thư tình hả? Hâm mộ cậu ghê, mình cũng muốn người ta viết thư cho mình.” Sau đó Phùng Tầm Kha cười rộ lên, “Nhất định sẽ có.” Không ngờ cậu chỉ đùa xíu thôi nhưng Phùng Tầm Kha đã xem là thật.
“Cậu nên viết cho cô gái mình thích, viết cho bạn nam sẽ rất lạ lùng.”
Cao Dung nghĩ Phùng Tầm Kha đã là học sinh trung học, nếu thời ấu thơ giới tính còn không phân được, Phùng Tầm Kha cũng từng nói thích cậu, muốn cưới cậu về nhà, cũng có thể xem như lời ấu trĩ của trẻ con. Nhưng hiện nay bọn họ đã lên cấp hai, thậm chí giai đoạn tương tư phải nhằm vào tình cảm khác phái chứ không giống tình cảm mà Phùng Tầm Kha đối với cậu bây giờ.
Phùng Tầm Kha nghiêm túc nhìn Cao Dung: “Thư tình viết cho người mình thích, mình thích Dung Dung.”
Đôi mắt xanh lúc nhìn người khác, dù mỉm cười cũng không mang theo hơi ấm, nhưng lúc nhìn về phía Cao Dung thì ấm áp tràn đầy, tựa như băng giá tan đi; vừa thâm tình, vừa chiều chuộng.
Cao Dung bị hắn xem đến ngượng chín, vì thế cúi đầu nhìn xuống chân.
Cậu biết sẽ có người đồng tính, họ cũng tìm được tình yêu thực sự, cũng hạnh phúc mỹ mãn ở bên nhau. Nhưng bất kể kiếp trước hay kiếp này, Cao Dung nhận ra mình không phải đồng tính luyến ái. Phùng Tầm Kha cũng vậy, đúng không?
Nghĩ nhiều càng thêm phức tạp. Có lẽ hai năm sau, Phùng Tầm Kha sẽ hoàn toàn thay đổi góc nhìn. Cao Dung đành thở dài một hơi: “Sau này cậu sẽ biết.”
Nhưng Cao Dung nào hay, mai sau cậu mới hiểu được có những kẻ không yêu người đồng giới nhưng chỉ cố chấp với một người, mặc kệ người đó là nữ hay nam. Chờ đến khi thấu cảm rõ ràng thì cậu thiếu niên tươi đẹp ngày xưa đã trở thành một thanh niên máu lạnh.
Bàn tay lạnh lẽo của Phùng Tầm Kha nắm lấy tay Cao Dung: “Ừm, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau.”
Cao Dung nhìn bàn tay ấy. Từng ngón tay trắng nõn, thon dài, khớp xương đẹp đẽ. Kiếp trước chính bàn tay này đã vung dao lên gây ra những vụ án liên hoàn: Chặt rơi rất nhiều đầu kẻ khác, cũng bao gồm đầu của Cao Dung.
“Phùng Tầm Kha, sau này học bác sĩ nhé?” Cao Dung nhẹ giọng hỏi. Kiếp trước hắn giết người, kiếp này cậu hi vọng hắn cứu người.
Phùng Tầm Kha dường như không mảy may nghĩ ngợi: “Dung Dung thích mình học bác sĩ, mình nhất định theo.”
“Ừ, nếu cậu học bác sĩ mình sẽ rất vui.” Cao Dung liên tục gật gù, nhưng trong lòng cậu vô cùng rối rắm. Hiện tại Phùng Tầm Kha giống như một tín đồ trung thành của Cao Dung, mà cậu không thể chắc chắn mình đủ khả năng ‘dìu dắt’ hắn đến cuối cùng hay không, có thể giúp hắn rẽ sang con đường khác, sống một cuộc sống thật-bình-thường?
Nhưng chuyện gì khó quá cho qua, cậu chẳng muốn nghĩ để thêm phiền muộn. Trông thấy Phùng Tầm Kha đang mỉm cười xinh đẹp, trong lòng cậu bối rối không thôi. Nếu có thể giữ mãi phút giây này thì tốt.
Lúc Cao Dung và Phùng Tầm Kha trở về tiểu khu đã chạm mặt Lưu Quế Lệ. Cô dường như hét lên: “Dung Dung!” Cao Dung còn chưa kịp phản ứng thì cô đã vọt đến trước mặt hai đứa trẻ, kéo Cao Dung ra phía sau mình. Cô nói với Phùng Tầm Kha: “Nếu cháu nể tình trước kia dì đối xử với cháu tốt, mong cháu đừng tìm tới Dung Dung. Nếu cháu đã quên dì cũng không cho phép cháu qua lại với Dung Dung nữa!”
Cao Dung không ngờ mẹ sẽ nói những lời như vậy, cậu bèn vội vã kéo tay cô: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Mẹ làm gì? Con làm gì đúng hơn? Lời mẹ dạy như gió thoảng bên tai à?!” Lưu Quế Lệ tức giận mắng Cao Dung. Hôm nay cô nghe mấy người đàn bà ở tiểu khu nói, Dung Dung nhà cô mỗi ngày tụ tập với thằng nhóc vô giáo dục nhà Phùng Tây, còn không lo nhiễm bệnh hả? Thậm chí có nhiều người cấm tiệt con mình chơi với Phùng Tầm Kha, thậm chí còn cấm trò chuyện cùng Cao Dung là đằng khác.
Một đám đàn bà bàn tán thị phi, ghê tởm hóa bệnh HIV; những ai liên quan đến Phùng Tây đều bỗng chốc trở thành ‘con bệnh’ không thể tiếp xúc.
“Dì, tại sao thế?” Phùng Tầm Kha bình tĩnh hỏi.
“Mẹ cháu bị HIV, cháu không biết à?” Lưu Quế Lệ buột miệng thốt ra, nhưng cô vừa nói xong đã hối hận. Cô cũng nào phải loại người độc ác đem kẻ khác ra chê cười, tuy nhiên cô rất yêu quý con trai cô, sợ miệng đời bàn tán. Giờ phút này xúc động nói thế càng tự thấy đuối lý. Sắc mặt Lưu Quế Lệ sa sút, nhanh chóng kéo Cao Dung về nhà.
Cao Dung quay đầu nhìn Phùng Tầm Kha đứng phía sau, như là nghĩ suy cái gì rồi lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ khác quá.”
Lưu Quế Lệ nhất thời sửng sốt, sau đó hốc mắt cũng đỏ hoe: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con.” Cô thấy mình vì con mà dốc lòng dốc sức, kết quả đổi lấy một câu ‘mẹ đã thay đổi’. Càng nghĩ càng khổ sở, lúc Lưu Quế Lệ vào nhà chỉ ngồi yên trên ghế, lau nước mắt không nói lời nào.
Trong trí nhớ Cao Dung, mẹ cậu rất ít khóc. Trừ lần cậu bị ném đá vỡ đầu hồi bé và cả kiếp trước cha cậu qua đời, tựa như chưa từng thấy mẹ rơi lệ. Nay mẹ đột ngột khóc khiến Cao Dung vừa rồi còn chút trách cứ cũng tan thành khói mây, thứ còn lại trong tim là muôn vàn áy náy. Cậu vội vàng ngồi xổm trước ghế, lay lay tay mẹ mình: “Mẹ, đừng khóc, là con nói sai rồi!”
Lưu Quế Lệ thở hắt ra: “Không phải mẹ cấm con chơi với bạn, nhưng mẹ sợ miệng đời đàm tiếu, con hiểu chưa? Cho nên bất cứ giá nào mẹ cũng làm người xấu, ngăn cản con giao du với Phùng Tầm Kha. Từ mai mẹ sẽ đưa đón con đi học.”
“Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng con lớn rồi không cần đưa đón nữa. Thêm vào, Phùng Tầm Kha cậu ấy…” Cao Dung còn muốn biện hộ cho Phùng Tầm Kha, nhưng Lưu Quế Lệ chỉ lạnh lùng đứng lên đi vào phòng bếp, tình cảm mẹ con bất giác lung lay.
Cao Dung nhìn theo bóng lưng của Lưu Quế Lệ, lời cần nói lại thôi. Chính cậu cũng không nhận ra từ lúc nào mọi thứ lại trở nên như vậy.
Cậu vào phòng ngủ, đột nhiên nhớ tới việc Phùng Tầm Kha gửi cậu thư tình. Mở cặp lấy ra cái gọi là thư tình của Phùng Tầm Kha, vừa mở chỉ thấy vỏn vẹn dăm chữ ‘Cao Dung & Phùng Tầm Kha’ – tên của hai người họ. Cao Dung giở sang mặt khác chỉ thấy giấy trắng. Kỳ thực nét chữ Phùng Tầm Kha không hề giống vẻ ngoài. Diện mạo của hắn tinh xảo, thanh tú, nhưng chữ viết lại sắc bén như dao. Rất khó tưởng tượng nếu một ngày hắn viết ra những lời âu yếm, mùi mẫn sẽ có cảm tưởng gì?
Lời âu yếm? Mình suy nghĩ gì vậy? Cao Dung vò đầu, tự thấy bản thân có chút khờ khạo. Rồi tầm mắt cậu rơi xuống một bức tranh vẽ chúc mừng sinh nhật lúc 5 tuổi của Phùng Tầm Kha, trên giấy có mấy nét xiêu xiêu vẹo vẹo được ghép thành vần ‘sheng-ri-kuai-le’. Cậu tự nhủ ‘chữ hồi bé còn đẹp hơn.’
Mà ở bên kia, Phùng Tầm Kha cầm giấy xét nghiêm bệnh ung thư phổi của Phùng Tây, nghi hoặc: “Vì sao bọn họ nói bà bị HIV?”
Phùng Tây cười lạnh: “Mày thông minh thế còn không hiểu?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận.”
Bấy giờ, trước nhà vang lên tiếng gõ cửa, Phùng Tây liền bước ra xem. Ngoài cửa chính là hai vợ chồng chủ nhà – hai ông bà chỉ những lúc thu tiền mới thấy mặt; nhưng rõ là nửa tháng trước Phùng Tây đã đóng tiền.
“Tìm tôi?” Phùng Tây mặn nhạt hỏi. Gương mặt nàng trắng bệch, hanh hao, thật giống như người lâm bệnh nặng.
Đôi vợ chồng lùi về sau vài bước theo bản năng, cách xa nàng. Họ sợ nàng lây nhiễm HIV cho họ. Rồi ông chủ lên tiếng: “Giờ trong tiểu khu ai cũng biết cô mắc bệnh, mà bệnh này không phải bệnh bình thường. Chúng tôi muốn thông cảm lắm nhưng vẫn còn nhiều hộ gia đình sinh hoạt ở đây, đa số đều rất sợ hãi. Tầng bốn tầng năm và mấy khách trọ khác đều mong cô dọn đi. Hay là thế này, tôi đem tiền nhà hai tháng trước trả lại cho cô để cô dọn đồ rời khỏi trong vài ngày tới.”
Phùng Tây tựa vào cửa: “Là sợ tôi chết trong nhà không ai kéo đi? Tôi còn con trai mà?”
Lời này khiến hai vợ chồng chủ nhà có hơi xấu hổ. Bọn họ cũng thừa biết Phùng Tây có vấn đề tâm lý nên cũng chẳng muốn dài dòng đôi co. Bà chủ móc ra từ túi hai tháng tiền nhà đưa cho nàng: “Cô cầm đi, sau đó dọn nhanh một chút.”
Phùng Tây nhướn mắt, cầm tiền. Nhưng thời khắc nàng vừa lấy tiền, bà chủ đã vội vã rụt tay. Vì thế khoảng cách bọn họ tiếp xúc, tất cả chỗ tiền đều rơi vương vãi. Phùng Tây ngồi xổm trên đất nhặt nhạnh từng tờ, nàng ngẩng lên, cười bảo: “Được, tiền đã lấy, tôi còn cớ gì để ở đây?”
Nét mặt bọn họ hiện lên vẻ ghét bỏ, khó trách người khác đều nói Phùng Tây xứng đáng mắc bệnh này. Nàng thường xuyên chung chạ với nhiều loại đàn ông, chính là lấy thân kiếm tiền. Bọn họ không muốn nấn ná thêm nên đã nhanh chóng rời đi.
Phùng Tầm Kha bình thản nhìn một màn trước mắt, rồi hắn bỏ vào phòng.
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Lưu Quế Lệ đưa đón Cao Dung đi học. Cao Dung có điểm dở khóc dở cười, cậu trải qua hai kiếp người, cũng sắp 40 tuổi, vậy mà đến trường còn được mẹ đón đưa…
Tuy cậu biết nguyên do mẹ làm như thế là để ngăn chặn Phùng Tầm Kha và cậu ở bên nhau, cậu cũng biết mẹ hắn nhiễm bệnh nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hắn, bọn họ duy trì quan hệ bạn bè cũng chẳng vấn đề gì, còn Lưu Quế Lệ khăng khăng không nghe cậu giải thích. Trước kia từng làm trong bệnh viện, cô biết bệnh HIV không lây qua đường không khí nhưng ‘lỡ mà’ điều đó xảy ra…
Cao Dung hết cách, chỉ mong thời gian sắp tới mẹ sẽ không cố chấp vậy nữa. Vì thế nhiều ngày liên tiếp, Cao Dung cũng chưa từng gặp Phùng Tầm Kha.
Rốt cuộc giữa trưa thứ năm, Phùng Tầm Kha trực tiếp xông vào lớp Cao Dung. Lúc ấy Cao Dung đang ngủ trưa, cậu chỉ thấy vành tai ngưa ngứa rồi nghe vài tiếng thì thầm: “Dung Dung, mình lấy sách cậu. Muốn ý kiến thì chiều sang nhà mình.” Hơi thở nóng rực bên tai khiến Cao Dung hoàn toàn tỉnh giấc, vì thế cậu mở mắt ra, phát hiện Phùng Tầm Kha đang dán sát mình; thậm chí cậu còn có thể thấy rõ hàng mi cong vút thật dài của gã trai.
Cao Dung nhanh chóng ngồi dậy, đầu óc mơ mơ màng màng chợt hỏi: “Phùng Tầm Kha?”
Phùng Tầm Kha lách người, xoa xoa đầu cậu: “Tỉnh rồi.” Sau đó hắn cầm sách của Cao Dung huơ huơ trên tay, “Nhớ tìm mình đấy.” Rồi quay lưng bước đi. Đăng bởi: admin
/48
|