- Đứng lại ! Nếu còn tiếp tục đi chớ trách bọn lão gia phải tiễn tiểu tử ngươi lên đường về chầu diêm tổ !
Hà Thái Hoài dừng lại, lấy làm lạ vì tuy có nghe thanh âm phát ra nhưng đành chịu, không thể phát hiện thanh âm đó xuất phát từ đâu.
Hà Thái Hoài bèn đảo mắt nhìn quanh :
- Bổn thiếu gia đây có việc cần phải đi đến đỉnh núi phía trước, cho hỏi chư vị có phải là quan binh địa phương, có nhiệm vụ ngăn cản, không cho bất kỳ ai đi lại trên giang sơn vốn là của Hoàng đế?
Có tiếng cười đáp lại :
- Giang sơn là của Hoàng đế, ngươi cứ đem câu đó mà nói cho lão rùa Hoàng đế của ngươi nghe. Bọn lão gia đây chỉ biết lãnh địa này là do bọn lão gia tạm thời chiếm dụng. Giả như lão rùa Hoàng đế có đến đây cũng phải nhất nhất tuân nghe theo mệnh lệnh của bọn lão gia ! Ha…ha…
Tràng cười được xuất phát từ giữa một thân cây cao to, chẳng trách Hà Thái Hoài không thể phát hiện do tàng cây bên trên và lớp lá cây vàng khô bên dưới vẫn chưa hề gây thành tiếng động. Hà Thái Hoài cố tình giữ nguyên phương hướng đang nhìn, nghĩa là không nhìn gì đến cội cây cho dù đã biết kẻ phát thoại đang ẩn ngay phía sau cội cây :
- Bổn thiếu gia chưa thể quay lại nếu chưa tuân lệnh phụ thân, đi đến đỉnh núi phía trước.
- Phụ thân ngươi là ai ?
Hà Thái Hoài nhớ cách bịa chuyện của Tra Tử Thành :
- Gia phụ hiện là quan tri phủ trấn nhậm phủ huyện này.
Giọng cười được dịp vang lên :
- Hóa ra ngươi là vương tôn công tử? Bọn ngươi nghĩ thế nào ? Chẳng phải là mồi đã tự dâng đến miệng đó sao ? Ha…ha…
Ở một cội cây khác cạnh đó liền có tiếng đáp :
- Cung chủ chỉ dặn bọn ta là ngăn mọi người xuất nhập, đâu có cấm nếu bọn ta bỗng có cơ hội thu thêm ít ngân lượng từ trên trời rơi xuống !
Hà Thái Hoài giật mình. Tuy vậy, sau đó cố tỏ ra bình thản. Hà Thái Hoài lại nghe thanh âm thứ ba được phát ra một cội cây khác nữa :
- Thu nhập ngay hay bảo gã quay về và mang đến thêm thật nhiều ngân lượng ?
Thanh âm đầu tiên lại vang lên, sắp đặt :
- Đương nhiên phải bảo y mang thêm. Bằng không, ha…ha…, Ngũ Quái Mộc Tinh chúng ta đâu đủ ngân lượng để chia nhau ?
Và thanh âm đó bảo Hà Thái Hoài :
- Ngươi nghe rồi chứ, tiểu tử ? Hiện ngươi có mang theo bao nhiêu ngân lượng ?
Hà Thái Hoài đã có chủ ý liền đáp :
- Hóa ra chư vị chỉ là cường sơn thảo khấu ? Bổn thiếu gia chỉ sợ dù có đưa ngân lượng ra chư vị cũng chẳng dám nhận.
Vút !
Một bóng nhân ảnh xuất hiện và lao ra từ một cội cây :
- Hảo tiểu tử ! Hạng công tử như ngươi đâu thể dọa Ngũ Quái Mộc Tinh chúng ta ! Hãy giao ra đây, cả ngân lượng và tính mạng ! Nào !
Với y phục nửa xanh nửa đỏ lòa loẹt nhân vật này thản nhiên vồ cả hai tay vào Hà Thái Hoài, một hành vi dường như muốn nói rằng Hà Thái Hoài vì là một công tử không biết võ công nên chỉ cần vồ như thế thôi là đủ khống chế hoặc làm cho Hà Thái Hoài vì quá sợ hãi nên không thể không nhũn ra tự nạp mạng.
Chợt hiểu như thế và không thể ngờ đối phương bỗng giúp cho bản thân một cơ hội không có gì thuận lợi hơn để tự giải thoát khỏi tình huống này mà không cần động thủ, Hà Thái Hoài lập tức tạo một vẻ mặt thất sắc với nét phẫn nộ giả vờ :
- Hạng cường sơn thảo khấu các ngươi thật to gan. Để bổn công tử dạy cho các ngươi một bài học. Xem đây !
Vừa rùn thấp người vừa chui thật nhanh qua một cánh tay đã đưa cao của đối phương, sau đó Hà Thái Hoài cười khanh khách.
- Ngươi lầm kế của bổn công tử rồi. Thôi nha, bổn công tử không cần đùa nữa. Cáo biệt ! Ha…ha…
Với tư thế đã đột ngột vòng ra phía sau lưng đối phương, lúc này Hà Thái Hoài mới thật sự vận dụng thân pháp Bách Cầm để lao đi biệt dạng.
Vút !
Và Hà Thái Hoài không thể không nghe những tiếng kêu í ới vẫn vang vọng mãi tận phía sau, chứng tỏ bọn Ngũ Quái Mộc Tinh gì đó nửa tin rằng bọn chúng đã gặp ma và nửa còn lại thì hồ nghi Hà Thái Hoài là cao nhân bất lộ tướng đã bất ngờ xuất hiện hí lộng bọn chúng.
Trải dài trước mặt Hà Thái Hoài lúc này là hình thể một dãy núi hoàn toàn không thấy ngọn. Điều đó khiến cho Hà Thái Hoài phải dừng lại và hoang mang nhìn quanh.
- Tiểu tử quả có thân thủ cao minh. Không những đã vượt qua đệ nhất quan Ngũ Quái Mộc Tinh mà còn đủ thính lực để nhận ra nơi bọn ta ẩn nấp chờ sẵn. Hãy báo danh xem nào.
Vút ! Vút !
Sáu nhân vật xuất hiện và y phục của họ không phải nửa đỏ nửa xanh như Ngũ Quái Mộc Tinh mà là nửa vàng nửa đỏ.
Đành phải giả vờ là bản thân thật sự có bản lãnh cao minh như lời người nào đó trong sáu nhân vật này vừa nói, chứ ký thực Hà Thái Hoài tự biết rằng chuyện bản thân vừa tự ý dừng lại là hoàn toàn không có liên quan đến chuyện sáu nhân vật nọ có hay không có ẩn thân, Hà Thái Hoài cười lạt :
- Nhân số đã tăng thêm một nhưng không hiểu bọn ngươi có phải vì thế mà bản lãnh có phần nào đó khá hơn lũ Ngũ Quái Mộc Tinh hay không ? Hay rốt cuộc cũng là phường giá áo túi cơm, chưa đối phó xong một chiêu của bổn công tử đã cuốn vó chạy dài như lũ Ngũ Quái ?
Sáu nhân vật nọ càng thất sắc, cùng lùi lại và cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó mới có một nhân vật trong bọn, có lẽ là đầu lãnh, phải cố lắm mới dám thốt ra câu huênh hoang nhưng vẫn là gượng gạo :
- Tôn giá là công tử hà phương hà xứ, xưng danh mau ? Vì bình sinh Lục Dục Thổ Tinh này chưa hề động thủ với hạng người vô danh.
“Thổ là đất, bọn này trong y phục có một nửa là mang màu vàng. Phải rồi, vậy Ngũ Quái vì là Mộc Tinh nên không thể không có một nửa y phục mang màu xanh. Quả nhiên tất cả đều chung một bọn !”
Hà Thái Hoài tuần tự lườm mắt nhìn từng người trong bọn Lục Dục Thổ Tinh:
- Lục Dục Thổ Tinh các ngươi có ý đồ gì khi đến Thiên Long Nhất Trụ Sơn này ?
Cái lườm mắt của Hà Thái Hoài thật sự có hiệu quả, làm bọn kia không thể không tin lũ Ngũ Quái Mộc Tinh chưa đối phó xong một chiêu đã cuốn vó chạy dài, như lời Hà Thái Hoài vừa nói quá rõ. Một tên trong bọn bắt đầu vươn cổ và nuốt nước bọt khan:
- Bọn ta đến để làm gì, tôn giá có tư cách gì để hỏi ? Trừ phi, ực, trừ phi…
Hà Thái Hoài vùng cười sặc sụa :
- Ý ngươi muốn tận mắt mục kích bản lãnh thần công của bổn công tử ? Dễ thôi, hãy xích lại gần nhau nào và hãy tận lực bình sinh mà tiếp nhận thử một chưởng của bổn công tử. Thực hiện đi chứ ! Ha…ha…
Một kẻ huênh hoang ắt không bao giờ dám có lời nói này, mà một khi đã dám nói thì kẻ đó ắt không phải hạng huênh hoang. Bọn Lục Dục Thổ Tinh vì quá hiểu như thế nên không đợi Hà Thái Hoài lập lại lần thứ hai đã vội vàng bỏ vị thế bao vây để vội vàng đứng tụm vào nhau về một phía.
Trong khi chờ bọn Lục Dục Thổ Tinh quá ngu xuẩn chuẩn bị xong, Hà Thái Hoài còn điểm một nụ cười lạnh:
- Vậy mà còn bảo bình sinh chưa bao giờ động thủ với hạng vô danh ? Để xem đây là lời nói ngoa hay nói thật. Xong chưa?
Đã đứng lại gần nhau, nhân số đông có phần nào làm cho bọn Lục Dục Thổ Tinh tỉnh hồn, một tên nghiêm giọng bảo:
- Nói ngoa hay nói thật, điều đó sẽ được chứng minh ngay bây giờ. Chỉ sợ khi tôn giá hiểu rõ sự thật thì đã muộn. Mời !
Hà Thái Hoài vùng cười lên :
- Đúng là muộn thật đấy ! Và bổn công tử thật sự cảm kích vì được chư vị đột nhiên ban cho cơ hội vượt qua đệ nhị quan quá dễ dàng. Cáo biệt ! Ha…ha…
Vút !
Như cánh diều no gió, Hà Thái Hoài khẽ lạng người là dễ dàng vòng tránh bọn Lục Dục Thổ Tinh để bất ngờ lao đi mất dạng.
Cũng nghe tiếng bọn Lục Dục Thổ Tinh í ới huyên náo nhưng tịnh chẳng thấy một nhân vật nào đuổi theo, điều này khiến cho Hà Thái Hoài sinh nghi :
“Không lẽ đây là sự bố trí của Huyết Ma Cung qua hai chữ cung chủ mà bọn Ngũ Quái Mộc Tinh vô tình đề cập ? Có đệ nhất và đệ nhị quan ắt phải có đệ tam, tứ, ngũ, lục quan. Và vì có nhiều quan ải chốt chặn nên bọn ở quan ải này không những không dám mà cũng không màng quan tâm đến những quan ải còn lại ? Bọn chúng quá tự phụ, tin rằng người như ta dù có lọt qua quan ải này cũng bị quan ải kia ngăn lại, hay bọn chúng phải tuân thủ theo mệnh lệnh, cấm không được dời khỏi vị trí mà cung chủ đã giao phó ? Chậc… dù giải thích theo cách nào đi nữa thì vẫn phải thừa nhận bọn này có cách điều động thuộc hạ rất nghiêm minh, để khi lâm địch cũng không vì thế mà náo loạn. Chà ! Cũng may nhân vật lúc nãy đã hớ hênh, vô tình cho ta biết nơi này chính là Thiên Phong Nhất Trụ Sơn, bằng không ta vẫn ngỡ ta đã đi lầm đường. Vậy là rõ bọn này cố tình bố trí như thế là để đối phó với Kiếm – Đao nhị tuyệt. Tình thế vẫn chưa yên tĩnh, chứng tỏ chuyện tồi tệ nhất chưa xảy ra. Ta phải nhanh nhanh nghĩ cách và báo cho nhị tuyệt hay mới được.
Vì đã biết là đang đi đúng hướng nên hình thế của dãy núi phía trước dù vẫn không thấy ngọn ở đâu, mà ngọn nhất định phải là đỉnh Nhất Trụ, nhưng Hà Thái Hoài vẫn tự tin tiến bước.
Được một lúc, do phát hiện có một lối tắt, có thể bỏ phương hướng đang đi để tiến nhanh qua bên kia dãy núi mà không phải phí lực nhiều, Hà Thái Hoài liền đột ngột đổi phương, chạy theo lối mới phát hiện.
Vút !
Và thật bất ngờ, Hà Thái Hoài chợt nghe nhiều tiếng quát tháo vang lên, là những tiếng quát xuất phát từ phương hướng đáng lẽ Hà Thái Hoài phải chạy đến :
- Tiểu tử kia, mau dừng lại !
- Đuổi theo mau, chớ để cung chủ trách là Thất Tình Kim Tinh chúng ta không tuân thủ mệnh lệnh !
- Ôi…! Không biết tiểu tử là đệ tử cao nhân nào. Thân pháp y quá nhanh có lẽ vì thế mà y đã vượt qua lần lượt hai quan ải.
Những tiếng quát làm cho Hà Thái Hoài động tâm :
“Nếu bảo chúng bố trí thế này là để đối phó với Kiếm – Đao nhị tuyệt thì không lẽ lối mà ta đang chạy chỉ là tuyệt lộ ? Vì có là tuyệt lộ nên bọn chúng mới không cần bố trí người ngăn chận ? Làm thế nào bây giờ ? Quay lại hay cứ tiếp tục ?”
Tuy thầm hỏi như thế nhưng cước lực của Hà Thái Hoài vẫn không suy giảm. Nên chỉ thoáng chốc sau Hà Thái Hoài đã bắt đầu đặt chân vào một vùng kỳ quái.
Bảo là kỳ quái vì nơi mà Hà Thái Hoài từng ngỡ là có thể vượt qua bên kia dãy núi một cách dễ dàng thì đó lại là vùng có hoa cỏ sặc sỡ. Không những thế, còn có một ngọn suối thơ mộng đang lờ đờ uể oải chạy qua từng lạch đá, mang đến chút sức sống cho lũ hoa cỏ tuy mọc trên lớp sỏi đá khô cằn nhưng phải lúc tiết trời thích hợp cũng cố khoe sắc hương, làm chốn này vụt trở thành chốn bồng lai tiên cảnh.
Không để khung cảnh này mê hoặc, Hà Thái Hoài dừng lại.
Lập tức phía sau có tiếng người vang lên :
- Đủ lắm rồi, chúng ta không cần đuổi nữa, và đây là cơ hội cho chúng ta mục kích một cảnh độc nhất vô nhị sắp xảy đến cho tiểu tử. Ha…ha…
Hà Thái Hoài khẽ quay đầu nhìn lại, bọn Thất Tình Kim Tinh bảy người với y phục nửa trắng nửa đỏ quả nhiên đều dừng lại ở bên ngoài vùng hoa cỏ sặc sỡ. Họ cũng không dám đến gần, đâu như Hà Thái Hoài hầu như đang đứng ngay chính giữa khung cảnh có quá nhiều mê hoặc.
Một suối nước lờ đờ chảy trên một nền hầu như chỉ toàn là sỏi đá, quả là chuyện lạ. Còn lạ hơn là trên nền sỏi đá đó lại không có bất kỳ loại thảo mộc nào khác sinh trưởng, chỉ trừ loại hoa cỏ kỳ dị này mà thôi. Chúng sinh sống như thế nào nếu suối nước hầu như không đủ thấm đến từng chỗ chúng mọc ? Quả là lầm lẫn khi ta chưa gì đã chạy tọt vào đây. Mà tại sao bọn họ lại bảo nhau là hãy chờ xem một cảnh tượng độc nhất vô nhị sắp xảy đến cho ta ? Là cảnh gì nếu không là…?”
Trong khi Hà Thái Hoài đến nghĩ còn chưa dám ngờ ngợ nghĩ đến thì tai liền nghe thanh âm của bọn Thất Tình Kim Tinh vọng đến :
- Không lẽ nào Mê Hoa Ảo Tiên Bồng đã không còn là tử địa võ lâm nữa rồi ? Sao tiểu tử vẫn chưa bị Độc Hoa sát hại ?
Đúng lúc này, như bọn Thất Tình Kim Tinh đều nhìn thấy, Hà Thái Hoài bỗng dưng bật nảy người lên cao, sau đó nặng nề rơi xuống, chìm mất hút vào giữa đám cỏ hoa sặc sỡ.
Huỵch !
- Có rồi ! Có rồi ! Chí ít phải như thế chứ ! Bằng không, sao lại gọi là Mê Hoa Ảo Tiên Bồng này là đệ nhất tử địa võ lâm. Ha…ha…
- Chúng ta quay lại thôi. Kẻo đúng lúc này nhỡ có ai xâm nhập hoặc hai lão quỷ đó thừa cơ hội tháo chạy, tội này không ai trong chúng ta đảm đương nổi đâu. Đi nào !
Đám cỏ hoa nơi Hà Thái Hoài vừa ngã xuống vốn đã đứng yên giờ đã lắc lư xao động.
Và như bị một luồng gió dị hoặc quét vào, đám cỏ hoa chỗ đó bỗng rung rinh dịch chuyển và vẹt về hai bên, cứ thế chúng vẹt mãi thành một luồng thẳng tắp, chỉ thi thoảng mới chệch về bên này một ít hoặc chệch sang bên kia cũng một ít. Tựu trung luồng gió dị hoặc này chỉ làm cho đám cỏ hoa ở gần đó dịch chuyển mà thôi, trong khi toàn bộ vùng cỏ hoa còn lại vẫn cứ đứng im phăng phắc. Tạo thành cảnh bình yên giả tạo hoặc gọi là một cảnh ảo tiên bồng.
Đám cỏ hoa bị dịch chuyển thành luồng này mãi đến khi chạm phải một khoảng trống nhỏ cận kề chân núi mới chịu dừng lại. Hay nói đúng hơn là vì không còn ngọn cỏ hoa nào mọc ở đó nữa nên luồng dịch chuyển nọ phải chấm dứt.
Thế chỗ cho đám cỏ hoa là một Hà Thái Hoài đang từ từ ngồi lên, tựa lưng vào một hòn đá, sau đó tự dưng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đang cười, Hà Thái Hoài chỉ thiếu điều tự cắn răng vào lưỡi khi đột nhiên nghe chuỗi thanh âm khào khào bỗng dưng vang ngay bên tai:
- Đắc ý gì mà cười, tiểu tử ? Vì ngươi tuy nhờ kế trá ngụy mà thoát chúng một lần nhưng nỗi nhục bại phải trốn chui trốn nhủi như ngươi vừa rồi suốt kiếp này không thể nào rửa được. Hừ, là nam nhi đại trượng phu, nếu ngươi đúng là nam nhi đại trượng phu chứ không phải bậc quần thoa cải dạng nam trang, đáng lý ra ngươi phải nên tự vẫn mà chết đi cho rồi, thay vì cười như dạng tiểu nhân chỉ biết co đầu rúc cổ như loài rùa đen !
Hà Thái Hoài đứng bật dậy, quắc mắt nhìn vào một động khẩu loang lổ cạnh đó, nghiến răng ken két với lão quái nhân đang ngồi trong đó nhìn ra:
- Lão thử lập lại một lần nữa xem ? Ta bảo lão lập lại một lần nữa xem !
Lão quái nhân nhìn Hà Thái Hoài qua lớp tóc rũ rượi, bạc phơ và nhơ bẩn đang che khuất phần nào diện mạo lão :
- Thế nào ? Sao lúc nãy ngươi không dùng đởm lược này của ngươi để đối phó với lũ người đã chạy đuổi ngươi ?
Hà Thái Hoài như biến thành người khác hẳn. Y bật rít lên và rít chỉ mỗi một tiếng vỏn vẹn :
- C…h…ế…t…
Và cùng với tiếng rít, y lao như cơn gió lốc vào lão quái nhân để quật ra cũng đúng một kình duy nhất.
Ào…
Khí thế của y, không, phải nói là sát khí của y ngay lập tức làm cho lão quái nhân bàng hoàng. Tuy vậy, lão quái nhân chợt để lộ một bản lãnh thượng thừa bằng cách kịp phát ra một tiếng gầm trầm trọng:
- Khá lắm, tiểu tử. Đây là cơ hội duy nhất mà mười sáu năm qua lão phu vẫn từng trông đợi. Hãy cẩn trọng. Đỡ !
Và lão quái nhân cũng phát kình kịp lúc.
Ầm !
Tiếng chấn kình quá to và kết quả cũng quá bất ngờ.
Hà Thái Hoài khựng lại, tay ôm ngực và miệng thì liên tiếp hết thổ búng huyết này đến búng huyết khác.
Trong khi đó lão quái nhân đang ngồi cũng giật nãy người và đứng thẳng lên. Sau đó cũng từ từ ôm ngực, rồi từ từ lảo đảo.
Sau cùng, không hẹn mà đồng cả hai cùng một lúc khuỵu xuống, chìm vào vô thức, trả lại cho nơi này một cảnh bình yên giả tạo và được gọi là Mê Hoa Ảo Tiên Bồng.
Hà Thái Hoài dừng lại, lấy làm lạ vì tuy có nghe thanh âm phát ra nhưng đành chịu, không thể phát hiện thanh âm đó xuất phát từ đâu.
Hà Thái Hoài bèn đảo mắt nhìn quanh :
- Bổn thiếu gia đây có việc cần phải đi đến đỉnh núi phía trước, cho hỏi chư vị có phải là quan binh địa phương, có nhiệm vụ ngăn cản, không cho bất kỳ ai đi lại trên giang sơn vốn là của Hoàng đế?
Có tiếng cười đáp lại :
- Giang sơn là của Hoàng đế, ngươi cứ đem câu đó mà nói cho lão rùa Hoàng đế của ngươi nghe. Bọn lão gia đây chỉ biết lãnh địa này là do bọn lão gia tạm thời chiếm dụng. Giả như lão rùa Hoàng đế có đến đây cũng phải nhất nhất tuân nghe theo mệnh lệnh của bọn lão gia ! Ha…ha…
Tràng cười được xuất phát từ giữa một thân cây cao to, chẳng trách Hà Thái Hoài không thể phát hiện do tàng cây bên trên và lớp lá cây vàng khô bên dưới vẫn chưa hề gây thành tiếng động. Hà Thái Hoài cố tình giữ nguyên phương hướng đang nhìn, nghĩa là không nhìn gì đến cội cây cho dù đã biết kẻ phát thoại đang ẩn ngay phía sau cội cây :
- Bổn thiếu gia chưa thể quay lại nếu chưa tuân lệnh phụ thân, đi đến đỉnh núi phía trước.
- Phụ thân ngươi là ai ?
Hà Thái Hoài nhớ cách bịa chuyện của Tra Tử Thành :
- Gia phụ hiện là quan tri phủ trấn nhậm phủ huyện này.
Giọng cười được dịp vang lên :
- Hóa ra ngươi là vương tôn công tử? Bọn ngươi nghĩ thế nào ? Chẳng phải là mồi đã tự dâng đến miệng đó sao ? Ha…ha…
Ở một cội cây khác cạnh đó liền có tiếng đáp :
- Cung chủ chỉ dặn bọn ta là ngăn mọi người xuất nhập, đâu có cấm nếu bọn ta bỗng có cơ hội thu thêm ít ngân lượng từ trên trời rơi xuống !
Hà Thái Hoài giật mình. Tuy vậy, sau đó cố tỏ ra bình thản. Hà Thái Hoài lại nghe thanh âm thứ ba được phát ra một cội cây khác nữa :
- Thu nhập ngay hay bảo gã quay về và mang đến thêm thật nhiều ngân lượng ?
Thanh âm đầu tiên lại vang lên, sắp đặt :
- Đương nhiên phải bảo y mang thêm. Bằng không, ha…ha…, Ngũ Quái Mộc Tinh chúng ta đâu đủ ngân lượng để chia nhau ?
Và thanh âm đó bảo Hà Thái Hoài :
- Ngươi nghe rồi chứ, tiểu tử ? Hiện ngươi có mang theo bao nhiêu ngân lượng ?
Hà Thái Hoài đã có chủ ý liền đáp :
- Hóa ra chư vị chỉ là cường sơn thảo khấu ? Bổn thiếu gia chỉ sợ dù có đưa ngân lượng ra chư vị cũng chẳng dám nhận.
Vút !
Một bóng nhân ảnh xuất hiện và lao ra từ một cội cây :
- Hảo tiểu tử ! Hạng công tử như ngươi đâu thể dọa Ngũ Quái Mộc Tinh chúng ta ! Hãy giao ra đây, cả ngân lượng và tính mạng ! Nào !
Với y phục nửa xanh nửa đỏ lòa loẹt nhân vật này thản nhiên vồ cả hai tay vào Hà Thái Hoài, một hành vi dường như muốn nói rằng Hà Thái Hoài vì là một công tử không biết võ công nên chỉ cần vồ như thế thôi là đủ khống chế hoặc làm cho Hà Thái Hoài vì quá sợ hãi nên không thể không nhũn ra tự nạp mạng.
Chợt hiểu như thế và không thể ngờ đối phương bỗng giúp cho bản thân một cơ hội không có gì thuận lợi hơn để tự giải thoát khỏi tình huống này mà không cần động thủ, Hà Thái Hoài lập tức tạo một vẻ mặt thất sắc với nét phẫn nộ giả vờ :
- Hạng cường sơn thảo khấu các ngươi thật to gan. Để bổn công tử dạy cho các ngươi một bài học. Xem đây !
Vừa rùn thấp người vừa chui thật nhanh qua một cánh tay đã đưa cao của đối phương, sau đó Hà Thái Hoài cười khanh khách.
- Ngươi lầm kế của bổn công tử rồi. Thôi nha, bổn công tử không cần đùa nữa. Cáo biệt ! Ha…ha…
Với tư thế đã đột ngột vòng ra phía sau lưng đối phương, lúc này Hà Thái Hoài mới thật sự vận dụng thân pháp Bách Cầm để lao đi biệt dạng.
Vút !
Và Hà Thái Hoài không thể không nghe những tiếng kêu í ới vẫn vang vọng mãi tận phía sau, chứng tỏ bọn Ngũ Quái Mộc Tinh gì đó nửa tin rằng bọn chúng đã gặp ma và nửa còn lại thì hồ nghi Hà Thái Hoài là cao nhân bất lộ tướng đã bất ngờ xuất hiện hí lộng bọn chúng.
Trải dài trước mặt Hà Thái Hoài lúc này là hình thể một dãy núi hoàn toàn không thấy ngọn. Điều đó khiến cho Hà Thái Hoài phải dừng lại và hoang mang nhìn quanh.
- Tiểu tử quả có thân thủ cao minh. Không những đã vượt qua đệ nhất quan Ngũ Quái Mộc Tinh mà còn đủ thính lực để nhận ra nơi bọn ta ẩn nấp chờ sẵn. Hãy báo danh xem nào.
Vút ! Vút !
Sáu nhân vật xuất hiện và y phục của họ không phải nửa đỏ nửa xanh như Ngũ Quái Mộc Tinh mà là nửa vàng nửa đỏ.
Đành phải giả vờ là bản thân thật sự có bản lãnh cao minh như lời người nào đó trong sáu nhân vật này vừa nói, chứ ký thực Hà Thái Hoài tự biết rằng chuyện bản thân vừa tự ý dừng lại là hoàn toàn không có liên quan đến chuyện sáu nhân vật nọ có hay không có ẩn thân, Hà Thái Hoài cười lạt :
- Nhân số đã tăng thêm một nhưng không hiểu bọn ngươi có phải vì thế mà bản lãnh có phần nào đó khá hơn lũ Ngũ Quái Mộc Tinh hay không ? Hay rốt cuộc cũng là phường giá áo túi cơm, chưa đối phó xong một chiêu của bổn công tử đã cuốn vó chạy dài như lũ Ngũ Quái ?
Sáu nhân vật nọ càng thất sắc, cùng lùi lại và cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó mới có một nhân vật trong bọn, có lẽ là đầu lãnh, phải cố lắm mới dám thốt ra câu huênh hoang nhưng vẫn là gượng gạo :
- Tôn giá là công tử hà phương hà xứ, xưng danh mau ? Vì bình sinh Lục Dục Thổ Tinh này chưa hề động thủ với hạng người vô danh.
“Thổ là đất, bọn này trong y phục có một nửa là mang màu vàng. Phải rồi, vậy Ngũ Quái vì là Mộc Tinh nên không thể không có một nửa y phục mang màu xanh. Quả nhiên tất cả đều chung một bọn !”
Hà Thái Hoài tuần tự lườm mắt nhìn từng người trong bọn Lục Dục Thổ Tinh:
- Lục Dục Thổ Tinh các ngươi có ý đồ gì khi đến Thiên Long Nhất Trụ Sơn này ?
Cái lườm mắt của Hà Thái Hoài thật sự có hiệu quả, làm bọn kia không thể không tin lũ Ngũ Quái Mộc Tinh chưa đối phó xong một chiêu đã cuốn vó chạy dài, như lời Hà Thái Hoài vừa nói quá rõ. Một tên trong bọn bắt đầu vươn cổ và nuốt nước bọt khan:
- Bọn ta đến để làm gì, tôn giá có tư cách gì để hỏi ? Trừ phi, ực, trừ phi…
Hà Thái Hoài vùng cười sặc sụa :
- Ý ngươi muốn tận mắt mục kích bản lãnh thần công của bổn công tử ? Dễ thôi, hãy xích lại gần nhau nào và hãy tận lực bình sinh mà tiếp nhận thử một chưởng của bổn công tử. Thực hiện đi chứ ! Ha…ha…
Một kẻ huênh hoang ắt không bao giờ dám có lời nói này, mà một khi đã dám nói thì kẻ đó ắt không phải hạng huênh hoang. Bọn Lục Dục Thổ Tinh vì quá hiểu như thế nên không đợi Hà Thái Hoài lập lại lần thứ hai đã vội vàng bỏ vị thế bao vây để vội vàng đứng tụm vào nhau về một phía.
Trong khi chờ bọn Lục Dục Thổ Tinh quá ngu xuẩn chuẩn bị xong, Hà Thái Hoài còn điểm một nụ cười lạnh:
- Vậy mà còn bảo bình sinh chưa bao giờ động thủ với hạng vô danh ? Để xem đây là lời nói ngoa hay nói thật. Xong chưa?
Đã đứng lại gần nhau, nhân số đông có phần nào làm cho bọn Lục Dục Thổ Tinh tỉnh hồn, một tên nghiêm giọng bảo:
- Nói ngoa hay nói thật, điều đó sẽ được chứng minh ngay bây giờ. Chỉ sợ khi tôn giá hiểu rõ sự thật thì đã muộn. Mời !
Hà Thái Hoài vùng cười lên :
- Đúng là muộn thật đấy ! Và bổn công tử thật sự cảm kích vì được chư vị đột nhiên ban cho cơ hội vượt qua đệ nhị quan quá dễ dàng. Cáo biệt ! Ha…ha…
Vút !
Như cánh diều no gió, Hà Thái Hoài khẽ lạng người là dễ dàng vòng tránh bọn Lục Dục Thổ Tinh để bất ngờ lao đi mất dạng.
Cũng nghe tiếng bọn Lục Dục Thổ Tinh í ới huyên náo nhưng tịnh chẳng thấy một nhân vật nào đuổi theo, điều này khiến cho Hà Thái Hoài sinh nghi :
“Không lẽ đây là sự bố trí của Huyết Ma Cung qua hai chữ cung chủ mà bọn Ngũ Quái Mộc Tinh vô tình đề cập ? Có đệ nhất và đệ nhị quan ắt phải có đệ tam, tứ, ngũ, lục quan. Và vì có nhiều quan ải chốt chặn nên bọn ở quan ải này không những không dám mà cũng không màng quan tâm đến những quan ải còn lại ? Bọn chúng quá tự phụ, tin rằng người như ta dù có lọt qua quan ải này cũng bị quan ải kia ngăn lại, hay bọn chúng phải tuân thủ theo mệnh lệnh, cấm không được dời khỏi vị trí mà cung chủ đã giao phó ? Chậc… dù giải thích theo cách nào đi nữa thì vẫn phải thừa nhận bọn này có cách điều động thuộc hạ rất nghiêm minh, để khi lâm địch cũng không vì thế mà náo loạn. Chà ! Cũng may nhân vật lúc nãy đã hớ hênh, vô tình cho ta biết nơi này chính là Thiên Phong Nhất Trụ Sơn, bằng không ta vẫn ngỡ ta đã đi lầm đường. Vậy là rõ bọn này cố tình bố trí như thế là để đối phó với Kiếm – Đao nhị tuyệt. Tình thế vẫn chưa yên tĩnh, chứng tỏ chuyện tồi tệ nhất chưa xảy ra. Ta phải nhanh nhanh nghĩ cách và báo cho nhị tuyệt hay mới được.
Vì đã biết là đang đi đúng hướng nên hình thế của dãy núi phía trước dù vẫn không thấy ngọn ở đâu, mà ngọn nhất định phải là đỉnh Nhất Trụ, nhưng Hà Thái Hoài vẫn tự tin tiến bước.
Được một lúc, do phát hiện có một lối tắt, có thể bỏ phương hướng đang đi để tiến nhanh qua bên kia dãy núi mà không phải phí lực nhiều, Hà Thái Hoài liền đột ngột đổi phương, chạy theo lối mới phát hiện.
Vút !
Và thật bất ngờ, Hà Thái Hoài chợt nghe nhiều tiếng quát tháo vang lên, là những tiếng quát xuất phát từ phương hướng đáng lẽ Hà Thái Hoài phải chạy đến :
- Tiểu tử kia, mau dừng lại !
- Đuổi theo mau, chớ để cung chủ trách là Thất Tình Kim Tinh chúng ta không tuân thủ mệnh lệnh !
- Ôi…! Không biết tiểu tử là đệ tử cao nhân nào. Thân pháp y quá nhanh có lẽ vì thế mà y đã vượt qua lần lượt hai quan ải.
Những tiếng quát làm cho Hà Thái Hoài động tâm :
“Nếu bảo chúng bố trí thế này là để đối phó với Kiếm – Đao nhị tuyệt thì không lẽ lối mà ta đang chạy chỉ là tuyệt lộ ? Vì có là tuyệt lộ nên bọn chúng mới không cần bố trí người ngăn chận ? Làm thế nào bây giờ ? Quay lại hay cứ tiếp tục ?”
Tuy thầm hỏi như thế nhưng cước lực của Hà Thái Hoài vẫn không suy giảm. Nên chỉ thoáng chốc sau Hà Thái Hoài đã bắt đầu đặt chân vào một vùng kỳ quái.
Bảo là kỳ quái vì nơi mà Hà Thái Hoài từng ngỡ là có thể vượt qua bên kia dãy núi một cách dễ dàng thì đó lại là vùng có hoa cỏ sặc sỡ. Không những thế, còn có một ngọn suối thơ mộng đang lờ đờ uể oải chạy qua từng lạch đá, mang đến chút sức sống cho lũ hoa cỏ tuy mọc trên lớp sỏi đá khô cằn nhưng phải lúc tiết trời thích hợp cũng cố khoe sắc hương, làm chốn này vụt trở thành chốn bồng lai tiên cảnh.
Không để khung cảnh này mê hoặc, Hà Thái Hoài dừng lại.
Lập tức phía sau có tiếng người vang lên :
- Đủ lắm rồi, chúng ta không cần đuổi nữa, và đây là cơ hội cho chúng ta mục kích một cảnh độc nhất vô nhị sắp xảy đến cho tiểu tử. Ha…ha…
Hà Thái Hoài khẽ quay đầu nhìn lại, bọn Thất Tình Kim Tinh bảy người với y phục nửa trắng nửa đỏ quả nhiên đều dừng lại ở bên ngoài vùng hoa cỏ sặc sỡ. Họ cũng không dám đến gần, đâu như Hà Thái Hoài hầu như đang đứng ngay chính giữa khung cảnh có quá nhiều mê hoặc.
Một suối nước lờ đờ chảy trên một nền hầu như chỉ toàn là sỏi đá, quả là chuyện lạ. Còn lạ hơn là trên nền sỏi đá đó lại không có bất kỳ loại thảo mộc nào khác sinh trưởng, chỉ trừ loại hoa cỏ kỳ dị này mà thôi. Chúng sinh sống như thế nào nếu suối nước hầu như không đủ thấm đến từng chỗ chúng mọc ? Quả là lầm lẫn khi ta chưa gì đã chạy tọt vào đây. Mà tại sao bọn họ lại bảo nhau là hãy chờ xem một cảnh tượng độc nhất vô nhị sắp xảy đến cho ta ? Là cảnh gì nếu không là…?”
Trong khi Hà Thái Hoài đến nghĩ còn chưa dám ngờ ngợ nghĩ đến thì tai liền nghe thanh âm của bọn Thất Tình Kim Tinh vọng đến :
- Không lẽ nào Mê Hoa Ảo Tiên Bồng đã không còn là tử địa võ lâm nữa rồi ? Sao tiểu tử vẫn chưa bị Độc Hoa sát hại ?
Đúng lúc này, như bọn Thất Tình Kim Tinh đều nhìn thấy, Hà Thái Hoài bỗng dưng bật nảy người lên cao, sau đó nặng nề rơi xuống, chìm mất hút vào giữa đám cỏ hoa sặc sỡ.
Huỵch !
- Có rồi ! Có rồi ! Chí ít phải như thế chứ ! Bằng không, sao lại gọi là Mê Hoa Ảo Tiên Bồng này là đệ nhất tử địa võ lâm. Ha…ha…
- Chúng ta quay lại thôi. Kẻo đúng lúc này nhỡ có ai xâm nhập hoặc hai lão quỷ đó thừa cơ hội tháo chạy, tội này không ai trong chúng ta đảm đương nổi đâu. Đi nào !
Đám cỏ hoa nơi Hà Thái Hoài vừa ngã xuống vốn đã đứng yên giờ đã lắc lư xao động.
Và như bị một luồng gió dị hoặc quét vào, đám cỏ hoa chỗ đó bỗng rung rinh dịch chuyển và vẹt về hai bên, cứ thế chúng vẹt mãi thành một luồng thẳng tắp, chỉ thi thoảng mới chệch về bên này một ít hoặc chệch sang bên kia cũng một ít. Tựu trung luồng gió dị hoặc này chỉ làm cho đám cỏ hoa ở gần đó dịch chuyển mà thôi, trong khi toàn bộ vùng cỏ hoa còn lại vẫn cứ đứng im phăng phắc. Tạo thành cảnh bình yên giả tạo hoặc gọi là một cảnh ảo tiên bồng.
Đám cỏ hoa bị dịch chuyển thành luồng này mãi đến khi chạm phải một khoảng trống nhỏ cận kề chân núi mới chịu dừng lại. Hay nói đúng hơn là vì không còn ngọn cỏ hoa nào mọc ở đó nữa nên luồng dịch chuyển nọ phải chấm dứt.
Thế chỗ cho đám cỏ hoa là một Hà Thái Hoài đang từ từ ngồi lên, tựa lưng vào một hòn đá, sau đó tự dưng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đang cười, Hà Thái Hoài chỉ thiếu điều tự cắn răng vào lưỡi khi đột nhiên nghe chuỗi thanh âm khào khào bỗng dưng vang ngay bên tai:
- Đắc ý gì mà cười, tiểu tử ? Vì ngươi tuy nhờ kế trá ngụy mà thoát chúng một lần nhưng nỗi nhục bại phải trốn chui trốn nhủi như ngươi vừa rồi suốt kiếp này không thể nào rửa được. Hừ, là nam nhi đại trượng phu, nếu ngươi đúng là nam nhi đại trượng phu chứ không phải bậc quần thoa cải dạng nam trang, đáng lý ra ngươi phải nên tự vẫn mà chết đi cho rồi, thay vì cười như dạng tiểu nhân chỉ biết co đầu rúc cổ như loài rùa đen !
Hà Thái Hoài đứng bật dậy, quắc mắt nhìn vào một động khẩu loang lổ cạnh đó, nghiến răng ken két với lão quái nhân đang ngồi trong đó nhìn ra:
- Lão thử lập lại một lần nữa xem ? Ta bảo lão lập lại một lần nữa xem !
Lão quái nhân nhìn Hà Thái Hoài qua lớp tóc rũ rượi, bạc phơ và nhơ bẩn đang che khuất phần nào diện mạo lão :
- Thế nào ? Sao lúc nãy ngươi không dùng đởm lược này của ngươi để đối phó với lũ người đã chạy đuổi ngươi ?
Hà Thái Hoài như biến thành người khác hẳn. Y bật rít lên và rít chỉ mỗi một tiếng vỏn vẹn :
- C…h…ế…t…
Và cùng với tiếng rít, y lao như cơn gió lốc vào lão quái nhân để quật ra cũng đúng một kình duy nhất.
Ào…
Khí thế của y, không, phải nói là sát khí của y ngay lập tức làm cho lão quái nhân bàng hoàng. Tuy vậy, lão quái nhân chợt để lộ một bản lãnh thượng thừa bằng cách kịp phát ra một tiếng gầm trầm trọng:
- Khá lắm, tiểu tử. Đây là cơ hội duy nhất mà mười sáu năm qua lão phu vẫn từng trông đợi. Hãy cẩn trọng. Đỡ !
Và lão quái nhân cũng phát kình kịp lúc.
Ầm !
Tiếng chấn kình quá to và kết quả cũng quá bất ngờ.
Hà Thái Hoài khựng lại, tay ôm ngực và miệng thì liên tiếp hết thổ búng huyết này đến búng huyết khác.
Trong khi đó lão quái nhân đang ngồi cũng giật nãy người và đứng thẳng lên. Sau đó cũng từ từ ôm ngực, rồi từ từ lảo đảo.
Sau cùng, không hẹn mà đồng cả hai cùng một lúc khuỵu xuống, chìm vào vô thức, trả lại cho nơi này một cảnh bình yên giả tạo và được gọi là Mê Hoa Ảo Tiên Bồng.
/33
|