Phúc Toàn nói không sai, hắn chính là cảm thấy có phần mới mẻ cho nên mới cứng rắn đem Lý Mạt Nhi cột vào bên người. Vốn tưởng rằng có nàng làm bạn cuộc sống sẽ thoải mái và mới mẻ hơn, không ngờ từ lúc nàng bắt đầu vào đây ở, cách nói chuyện đối đáp của nàng có tiến có lùi hoàn toàn khác hẳn giống như hai người vậy, thái độ đối với hắn kính cẩn cùng một dạng như những tên nô tài khác ở trong cung, như vậy thử hỏi còn có gì vui thú nữa chứ?
Đã như thế, vậy không bằng liền. . . . . .
"Vương đại ca! Cao hơn một chút nữa. . . . . ."
"Như vậy được chưa?"
"Cao hơn một chút! Trời ơi! Đã nói là còn thiếu chút nữa. . . . . ."
"Đây là. . . . . ." Hiên Viên Sơ sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn về phía Phúc tổng quản.
"A?" Âm thanh này tại sao lại nghe quen tai như vậy?
"Lý Mạt Nhi. . . . . ." Hiên Viên Sơ lẩm bẩm đọc lên một cái tên, bước chân ở phía dưới không tự chủ tăng tốc.
"Có mấy phần tương tự với giọng nói của Mạt Nhi cô nương?" Phúc tổng quản không chắc chắn lắm nói ra.
"Cái gì mà có mấy phần tương tự chứ? Căn bản chính là nàng!" Hiên Viên Sơ đột nhiên dừng bước lại, Phúc tổng quản theo sát ở phía sau không chút chú ý liền đụng phải lưng hắn.
"Xin Vương Thượng tha tội. . . . . ."
"Câm miệng!" Hiên Viên Sơ khẽ quát một tiếng, kéo Phúc tổng quản trốn phía sau một thân cây gần đó.
"Hoàng Thượng, ngài đây là đang nghe trộm sao? Làm thế sẽ gây tổn hại tới thể diện của Hoàng Thượng. . . . . ." Từ sau lưng Hiên Viên Sơ lộ ra một bộ mặt già nua nhăn nhó nhìn giống như vỏ quýt bị phơi khô.
"Còn không câm miệng, có tin bây giờ Trẫm lập tức gọi người rút đầu lưỡi của ngươi hay không?" Hiên Viên Sơ cũng không thèm quay đầu lại tức giận đe dọa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một đôi nam nữ cách đó không xa, cặp mắt đen láy bị ngọn lửa không rõ lai lịch thiêu đốt đến rực sáng. Phúc tổng quản nhìn theo, trong lòng âm thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Thì ra đúng thật là Lý Mạt Nhi đang lớn tiếng kêu la ở ngay dưới gốc cây lê lớn nhất tươi tốt nhất. Lớn tiếng kêu la thật ra thì không tính là chuyện lớn, nhưng mà nàng không ngoan ngoãn ở trong cung chờ Hoàng Thượng hạ triều, lại còn chạy tới chỗ này hái lê mới xem như là chuyện lớn, nhưng mà điều này cũng còn thua xa việc nàng để cho thị vệ ôm nàng hái lê? !
"Tuy nói Mạt Nhi cô nương tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ." Phúc tổng quản nói được nửa câu cũng không dám nói tiếp.
Lúc này sắc mặt Hoàng Thượng đúng là còn đen hơn cả đáy nồi ở Ngự Thiện Phòng nữa!
Hiên Viên Sơ khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khuôn mặt đỏ ửng kia.
Nàng cả ngày bày ra bộ mặt đầu gỗ cho Hoàng Đế này nhìn, bây giờ thì lại cười đến vui vẻ với một tên thị vệ như vậy? Hơn nữa, nàng còn để cho hắn ôm nàng?
Bình thường không có phép tắc thì cũng thôi đi, chẳng lẽ cha mẹ nàng không nói cho nàng biết, tình cảnh như vậy để cho người ta nhìn thấy, nàng không lấy cái tên thị vệ kia cũng không được.
"Hái được rồi! Hái được rồi!" Lý Mạt Nhi cực kỳ vui vẻ, tiếng hoan hô tràn ngập khắp nơi, hồn nhiên không biết được vị Hoàng Đế trốn ở dưới gốc cây nào đấy nghe xong cảm thấy chói tai tới mức nào.
Hiên Viên Sơ không chớp mắt nhìn chằm chằm tên thị vệ đang từ từ buông Lý Mạt Nhi xuống, tốc độ chậm rãi như vậy khiến cho ấn đường của hắn lập tức nhíu chặt lại lặng lẽ đánh xuống một cái kết.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng mà hắn vẫn có thể nhìn thấy tên thị vệ kia cười đến mức ngớ ngẩn giống như người ngốc.
Nha đầu xấu xí này cũng có người để mắt sao?
Hiên Viên Sơ nín thở trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng người mặc y phục màu hồng nhạt xen kẽ xanh biếc ở dưới cây lê, trong tay người đó đang cầm một quả lê, hưng phấn nhảy lên ở dưới tàng cây.
Ở sau lưng hắn, giọng nói của Phúc tổng quản lại vang lên: "Hoàng Thượng, cái này khó trách ta thường nghe người ta nói rằng, Mạt Nhi cô nương nhìn lâu thật ra thì cũng rất đáng yêu, xem ra tên thị vệ này. . . . . ."
Rắc! Một bàn tay vươn ra khỏi long bào trong nháy mắt nắm rơi một miếng vỏ cây, trực tiếp đem những lời còn chưa nói hết của Phúc tổng quản tất cả đều phong kín ở trong cổ họng.
Mắt hổ khẽ nheo lại, Hiên Viên Sơ cảm thấy ở ngực hắn toát ra một cỗ tâm tình khó tả.
Nhà đầu xấu xí này lại dám đối với hắn mắt to trừng mắt nhỏ! Hơn nửa tháng qua, ở trước mặt hắn tại sao nàng lại chưa từng hiện ra dáng vẻ hoạt bát linh động như vậy?
"Vương đại ca, may mà có huynh ở đây, quả lê này chúng ta chia ra ăn!" Lý Mạt Nhi rất hào phóng chia đôi quả lê nhiều nước mà nàng phải tốn một phen công phu mới hái xuống được.
"Quả lê sao có thể chia ra ăn? Như vậy nhất định. . . . . . sẽ chia lìa." Thị vệ gãi gãi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Thì ra tên thị vệ kia thật sự thích nha đầu xấu xí này?
"Thì ra ở đây còn có cái cách nói này? Giống . . . . . . giống như một câu nói trước kia ta từng nghe qua!" Lý Mạt Nhi vẫn còn hưng phấn mỉm cười, không hề hay biết mình đang bị người khác nhìn lén .
"Đúng vậy, cho nên ngàn vạn lần không thể chia ra ăn."
"Vậy Vương đại ca, ta lại hái thêm một quả nữa được không? Như vậy huynh cũng có thể ăn lê."
"Không cần ta không ăn, muội thích thì cứ ăn thêm mấy quả nữa đi." Nói xong hai tay của tên thị vệ kia lại đặt lên eo của Lý Mạt Nhi, gương mặt cương nghị lại đỏ bừng thêm lần nữa.
"Thị vệ kia nhất định là chưa từng tập luyện qua rồi, ngay cả lúc ôm Mạt Nhi cô nương một tiểu nha đầu như vậy mà cũng có thể đỏ mặt tía tai?" Phúc tổng quản không cho là đúng lập tức phê bình.
Hiên Viên Sơ không nói một câu, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại cái cảm giác thỏa mãn kia gợi lên ý nghĩ tà niệm của nam nhân, sắc mặt càng thêm cực kỳ khó coi. Vạn dặm quang đãng không một bóng mây, hai người trốn ở phía sau thân cây đại thụ trầm mặc nhìn Lý Mạt Nhi để cho nam nhân kia nâng lên thật cao, bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong ống tay áo màu hồng nhạt xen kẽ xanh biếc giơ cao về phía quả lê, gương mặt đỏ ửng cười tươi đến thấy răng không thấy mắt.
"Bất quá cũng chỉ là mấy quả lê mà thôi, có cần thiết phải cao hứng thành cái dạng đức hạnh này không?" Hiên Viên Sơ ẩn thân ở phía sau thân cây tự mình lẩm bẩm, rắc một tiếng lại nắm rơi một miếng vỏ cây lớn nữa.
Phúc tổng quản xoa xoa khuôn mặt già nua đã trở nên cứng đơ, tự nhận thân thiết đề nghị: "Hoàng Thượng, nếu không thì bây giờ chúng ta đi ra ngoài trừng trị hai người kia được không?"
"Chẳng lẽ Trẫm còn phải thay bọn họ chủ trì đại hôn ( đám cưới ) nữa hay sao?" Hiên Viên Sơ phất tay áo, cuối cùng vẫn vòng qua một con đường khác mà đi.
Phúc tổng quản vội vàng đuổi theo không ngừng, trên khuôn mặt già nua có chút sợ hãi xen lẫn hoài nghi.
Đại hôn? Sao lại đã nói tới chuyện này rồi? Hơn nữa, Mạt Nhi cô nương này đã trưởng thành chưa?
"Bẩm hoàng Thượng, dân nữ đã sớm qua tuổi cập kê rồi."
Bên trong tẩm cung, Lý Mạt Nhi vừa mới hầu hạ Hoàng Đế mặc xong y phục thường ngày vô cùng cung kính quỳ sát trên mặt đất, giọng nói dịu dàng êm ái, đôi mắt trong suốt như nước chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày lộ ra ngoài ở phía dưới long bào.
Dáng vẻ hết sức lo sợ như vậy nàng cũng đã giả bộ gần nửa tháng rồi, thỉnh thoảng lại khom lưng quỳ gối trên mặt đất khiến cho nàng khắp người đều đau nhức, thiếu chút nữa là bị mấy cái lễ nghi phiền phức ở cổ đại chỉnh cho nửa sống nửa chết rồi. Chỉ là tất cả những khổ cực này đều là đáng giá!
Hoàng Thượng có thể oán trách nàng tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt sao? Đương nhiên là không thể.
Hắn nhìn thấy nàng chỉ có thể cảm thấy khô khan không thú vị, sự mới mẻ tò mò đối nàng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, đấy chính là tính toán trong lòng Lý Mạt Nhi.
Tên Hoàng Đế ngốc nghếch này nhất định không ngờ được hôm đó lúc nàng trở về hậu cung thu dọn quần áo thì đã nghĩ thông suốt, biết được sự liều lĩnh vô lễ của mình đã gợi lên hứng thú của hắn, cho nên hắn mới sẽ tìm cái loại lý do thối nát đó để giữ nàng lại trong cung.
Hừ, hắn đối với nàng có hứng thú, nhưng nàng đối với hắn lại chính là chỉ sợ tránh không kịp mà thôi!
Cả ngày đối diện với hắn, khuôn mặt kia cơ hồ là giống y đúc khuôn mặt của Toàn Thế, những chuyện không vui ở "Kiếp trước" giống như nước sông cuồn cuộn từ trong mặt đất xông đến liên miên không dứt
Nói một cách thẳng thừng, tên Hiên Viên Sơ này và Toàn Thế thật sự rất giống nhau, đều chỉ xem nàng như một món đồ chơi để giải trí, gọi thì tới, đuổi thì đi, nói không chừng ngày nào đó còn tùy tiện tìm một lý do muốn chém đầu của nàng ấy chứ!
Nàng cũng không muốn sau này lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày, đương nhiên phải nghĩ biện pháp rời đi, cho nên việc khẩn cấp trước mắt chính là khiến cho tên Hoàng Đế này mất hứng thú đối với nàng.
Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy! Nàng chỉ cần làm sao để không có gì khác biệt với những cung nữ khác là được! Huống chi nàng còn có khuôn mặt xấu xí như vậy, Hoàng Đế cần một cung nữ xấu xí ở bên cạnh làm gì? Đuổi nàng xuất cung đương nhiên cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lý Mạt Nhi càng nghĩ càng cao hứng, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà khom lưng thành đường cong giống như hình trăng lưỡi liềm. Nàng hồn nhiên không biết sau khi Hiên Viên Sơ nhìn thấy một màn kia ở vườn hoa, tất cả sự khô khan không thú vị hiện tại đều đã biến thành một bụng hỏa khí.
"Ngẩng mặt lên cho trẫm nhìn một chút." Hiên Viên Sơ đột nhiên ra lệnh.
Không có việc gì nhìn mặt của nàng để làm gì? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lý Mạt Nhi vẫn không chút do dự ngẩng mặt lên.
Muốn diễn kịch đến cùng sao? Hiện tại nàng quả thật là rất nhu thuận hợp lòng người đấy!
Cho nên nàng liền ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất rồi ngẩng mặt lên, con ngươi đen trắng rõ ràng cực kỳ vô tội đối diện với ánh mắt xét hỏi của Hiên Viên Sơ.
Hiên Viên Sơ cúi đầu đối diện với khuôn mặt đỏ ửng xinh xắn, trên khuôn mặt đỏ ửng lộ ra cặp mắt long lanh ngập nước, hai con ngươi to tròn giống hệt viên ngọc lưu ly nước chư hầu tiến cống tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiếp người, còn có cái miệng nhỏ nhắn, là ngũ quan duy nhất không bị dính vào chỗ có vết bớt màu đỏ, hình dáng giống như củ ấu nhỏ, hơn nữa còn ửng hồng sáng bóng.
Hiện tại nhìn kỹ, hình như nàng cũng không có xấu như vậy, khó trách tên thị vệ kia. . . . . .
Ánh mắt Hiên Viên Sơ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lập tức khiến cho Lý Mạt Nhi đang chăm chú nhìn hắn bị giật mình.
Nam nhân này tại sao lại nhìn nàng như vậy? Hại nàng toàn thân nổi da gà đều muốn dựng đứng lên! Chắc không phải là hắn cảm thấy người như nàng vừa xấu xí lại vừa không thú vị, phá hỏng hứng thú của hắn, cho nên quyết định ngược nàng trút giận đấy chứ?
Trong lòng Lý Mạt Nhi tràn ngập lo lắng, khóe mắt lặng lẽ quét qua bốn phía.
Tại sao chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy? "Ngươi đứng lên nói chuyện đi, không cần quỳ. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng mà vẫn tiếp tục nhìn nàng chằm chằm không rời.
"Dân nữ năm nay mười tám tuổi." Nàng từ từ đứng dậy, lông mày rũ xuống khẽ gật đầu, dáng vẻ vẫn vô cùng kính sợ.
Bầu không khí quái dị này khiến cho nàng càng thêm cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ tạo cho Hiên Viên Sơ một cái lý do, ngược nàng tới sống không bằng chết.
"Ngươi thoạt nhìn không giống đã mười tám tuổi." Giọng điệu của hắn tràn đầy hoài nghi.
"Nhưng mà dân nữ đúng là đã mười tám tuổi rồi." Nàng chỉ có thể nói như vậy.
Thật ra thì nàng trăm ngàn lần cũng không muốn như vậy đâu! Năm năm trước lúc cha mẹ nhặt được nàng, thì dáng vẻ của nàng cũng đã như vậy rồi, bởi vì nàng đã "mất trí nhớ", đương nhiên không thể nào biết được mình thật sự đã bao nhiêu tuổi. Nhưng mà nàng thoạt nhìn thì giống như thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, thế là cả nhà bọn họ ba miệng liền quyết định xem nàng như mười ba tuổi.
Ai biết năm năm trôi qua, nàng cư nhiên không hề có một chút dấu hiệu lớn lên, cho dù ăn nhiều bao nhiêu đi nữa, thịt trên người cũng không nhiều thêm mấy lượng, bộ ngực lại càng giống như hai khối bánh bao hấp, dáng vẻ tựa như tiểu nữ sinh vừa mới trưởng thành. Cũng may là tóc cắt đi còn có thể dài, điểm này coi như bình thường.
Xem ra thân thể này của nàng chỉ sợ là có chứng người lùn, nếu không làm sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Nhưng mà những điều này dĩ nhiên là không cần báo cáo cho hắn biết, dù sao cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.
Tóm lại, nàng bây giờ đúng là mười tám tuổi là được rồi.
"Mười tám? Vậy là có thể lập gia đình được rồi sao?" Hiên Viên Sơ lại đặt câu hỏi một lần nữa.
"Hả?" Lý Mạt Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mở to lớn bằng trái trứng gà.
Nếu như lúc này trong miệng nàng đang ngậm một ngụm nước khẳng định là lập tức phun ra rồi.
Đây là cái gì với cái gì vậy hả?
"Có cần kinh ngạc như vậy không? Trẫm còn tưởng rằng là ngươi đã muốn xuất giá, cho nên mới có thể ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta với người nam nhân kia, mà không sợ bị người khác nhìn thấy."
"Hả? Nam nhân? Ai? Khanh khanh ta ta?" Nghe xong lời hắn nói trong đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.
"Ăn lê vui vẻ chứ?" Hiên Viên Sơ trầm mặc nhắc nhở.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lập tức nổi lên vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó, lại đổi thành hoàn toàn không thể chịu nổi.
X, một đại nam nhân nói chuyện có cần phải quanh co lòng vòng như vậy hay không?
Thì ra là bị hắn thấy được, vậy khẳng định là hắn đã phát hiện ra nửa tháng nay nàng đều luôn ở trước mặt hắn diễn trò, khó trách hắn lại khó chịu như vậy.
"Bẩm Hoàng Thượng, những quả lê thơm ngon nhiều nước kia, dân nữ ăn được rất vui vẻ." Kính sợ trong mắt hạnh lập tức biến mất sạch sẽ, nàng không đóng kịch nữa!
Hiện tại tâm tình của Hiên Viên Sơ rất phức tạp, một mặt thì vui mừng vì nhìn thấy nàng "khôi phục bình thường", một mặt thì vẫn còn đang bực bội vì cảnh tượng nhìn thấy ở vườn hoa lúc nãy.
"Muốn ăn quả lê thì có thể nói với Trẫm, Trẫm nhất định ban thưởng cho ngươi. Vì sao phải tự tay hái xuống?"
"Tự mình hái ăn mới ngon nha." Nàng bày ra dáng vẻ thiên chân vô tà nhìn Hiên Viên Sơ hoàn toàn vô lực.
"Vậy cũng không nên để cho một người nam nhân ôm ngươi!" Nhớ tới vẻ mặt thẹn thùng của tên thị vệ kia, giọng điệu của hắn bỗng chốc trở nên ác liệt hơn.
"Ôm gì chứ? Vương đại ca chỉ là nâng ta lên cao mà thôi, không như vậy ta làm sao với tới cái cây cao như thế chứ?" Nàng nói chuyện hùng hồn đúng lý hợp tình.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ta đương nhiên biết rõ."
"Vậy ngươi còn. . . . . ."
"Vừa rồi không có người nhìn thấy!" Sắc mặt nàng tỏ vẻ không chịu nổi.
Cổ đại chính là rỗng tuếch cứng ngắc mà! Nam nữ vừa mới có tiếp xúc thì cứ nhất định phải kết hôn sống chung với nhau cả đời sao? Thấp kém! Thật là khủng khiếp!
"Trẫm không phải là người sao?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
"Dân nữ không có nói như vậy nha. Hơn nữa, Hoàng Thượng cứ xem như không nhìn thấy chẳng phải là được rồi sao?" Nàng thờ ơ nhún nhún vai.
Vậy là sao, chẳng qua cũng chỉ là hái một quả lê, có cần nghiêm trọng như vậy không?
"Nhưng nếu như Trẫm thật sự muốn so đo, thì hiện tại ngươi không lấy người thị vệ kia cũng không được." Nghe qua giọng điệu của hắn, giống như hiện tại nếu nàng không ngàn lần dập đầu vạn lần quỳ tạ chủ long ân thì sẽ rất có lỗi với hắn vậy.
Buồn cười!
"Gả thì gả thôi! Dù sao Vương đại ca đối xử với ta cũng rất tốt, hôm trước ta nói hoa táo thật đẹp, huynh ấy liền hái một bó to đưa ta. Hôm nay ta nói muốn hái trái cây, huynh ấy lập tức để cho ta được ăn thỏa thích như vậy. Hiện tại nghĩ lại, gả cho huynh ấy hình như cũng không có cái gì là không tốt?" Lý Mạt Nhi gật gù đắc ý, lúc nói chuyện còn liên tục gật đầu giống như đang ngâm thơ, hình như nàng cho rằng gả cho người thị vệ kia thật sự một chủ ý rất tốt.
Sắc mặt Hiên Viên Sơ trầm xuống, lòng bàn tay rắn chắc chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức vui mừng, trong nháy mắt cảm giác thoải mái tê dại quen thuộc thổi bay toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn không nói hai lời trực tiếp kéo người lên long sàng.
Đã như thế, vậy không bằng liền. . . . . .
"Vương đại ca! Cao hơn một chút nữa. . . . . ."
"Như vậy được chưa?"
"Cao hơn một chút! Trời ơi! Đã nói là còn thiếu chút nữa. . . . . ."
"Đây là. . . . . ." Hiên Viên Sơ sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn về phía Phúc tổng quản.
"A?" Âm thanh này tại sao lại nghe quen tai như vậy?
"Lý Mạt Nhi. . . . . ." Hiên Viên Sơ lẩm bẩm đọc lên một cái tên, bước chân ở phía dưới không tự chủ tăng tốc.
"Có mấy phần tương tự với giọng nói của Mạt Nhi cô nương?" Phúc tổng quản không chắc chắn lắm nói ra.
"Cái gì mà có mấy phần tương tự chứ? Căn bản chính là nàng!" Hiên Viên Sơ đột nhiên dừng bước lại, Phúc tổng quản theo sát ở phía sau không chút chú ý liền đụng phải lưng hắn.
"Xin Vương Thượng tha tội. . . . . ."
"Câm miệng!" Hiên Viên Sơ khẽ quát một tiếng, kéo Phúc tổng quản trốn phía sau một thân cây gần đó.
"Hoàng Thượng, ngài đây là đang nghe trộm sao? Làm thế sẽ gây tổn hại tới thể diện của Hoàng Thượng. . . . . ." Từ sau lưng Hiên Viên Sơ lộ ra một bộ mặt già nua nhăn nhó nhìn giống như vỏ quýt bị phơi khô.
"Còn không câm miệng, có tin bây giờ Trẫm lập tức gọi người rút đầu lưỡi của ngươi hay không?" Hiên Viên Sơ cũng không thèm quay đầu lại tức giận đe dọa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một đôi nam nữ cách đó không xa, cặp mắt đen láy bị ngọn lửa không rõ lai lịch thiêu đốt đến rực sáng. Phúc tổng quản nhìn theo, trong lòng âm thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Thì ra đúng thật là Lý Mạt Nhi đang lớn tiếng kêu la ở ngay dưới gốc cây lê lớn nhất tươi tốt nhất. Lớn tiếng kêu la thật ra thì không tính là chuyện lớn, nhưng mà nàng không ngoan ngoãn ở trong cung chờ Hoàng Thượng hạ triều, lại còn chạy tới chỗ này hái lê mới xem như là chuyện lớn, nhưng mà điều này cũng còn thua xa việc nàng để cho thị vệ ôm nàng hái lê? !
"Tuy nói Mạt Nhi cô nương tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ." Phúc tổng quản nói được nửa câu cũng không dám nói tiếp.
Lúc này sắc mặt Hoàng Thượng đúng là còn đen hơn cả đáy nồi ở Ngự Thiện Phòng nữa!
Hiên Viên Sơ khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khuôn mặt đỏ ửng kia.
Nàng cả ngày bày ra bộ mặt đầu gỗ cho Hoàng Đế này nhìn, bây giờ thì lại cười đến vui vẻ với một tên thị vệ như vậy? Hơn nữa, nàng còn để cho hắn ôm nàng?
Bình thường không có phép tắc thì cũng thôi đi, chẳng lẽ cha mẹ nàng không nói cho nàng biết, tình cảnh như vậy để cho người ta nhìn thấy, nàng không lấy cái tên thị vệ kia cũng không được.
"Hái được rồi! Hái được rồi!" Lý Mạt Nhi cực kỳ vui vẻ, tiếng hoan hô tràn ngập khắp nơi, hồn nhiên không biết được vị Hoàng Đế trốn ở dưới gốc cây nào đấy nghe xong cảm thấy chói tai tới mức nào.
Hiên Viên Sơ không chớp mắt nhìn chằm chằm tên thị vệ đang từ từ buông Lý Mạt Nhi xuống, tốc độ chậm rãi như vậy khiến cho ấn đường của hắn lập tức nhíu chặt lại lặng lẽ đánh xuống một cái kết.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng mà hắn vẫn có thể nhìn thấy tên thị vệ kia cười đến mức ngớ ngẩn giống như người ngốc.
Nha đầu xấu xí này cũng có người để mắt sao?
Hiên Viên Sơ nín thở trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng người mặc y phục màu hồng nhạt xen kẽ xanh biếc ở dưới cây lê, trong tay người đó đang cầm một quả lê, hưng phấn nhảy lên ở dưới tàng cây.
Ở sau lưng hắn, giọng nói của Phúc tổng quản lại vang lên: "Hoàng Thượng, cái này khó trách ta thường nghe người ta nói rằng, Mạt Nhi cô nương nhìn lâu thật ra thì cũng rất đáng yêu, xem ra tên thị vệ này. . . . . ."
Rắc! Một bàn tay vươn ra khỏi long bào trong nháy mắt nắm rơi một miếng vỏ cây, trực tiếp đem những lời còn chưa nói hết của Phúc tổng quản tất cả đều phong kín ở trong cổ họng.
Mắt hổ khẽ nheo lại, Hiên Viên Sơ cảm thấy ở ngực hắn toát ra một cỗ tâm tình khó tả.
Nhà đầu xấu xí này lại dám đối với hắn mắt to trừng mắt nhỏ! Hơn nửa tháng qua, ở trước mặt hắn tại sao nàng lại chưa từng hiện ra dáng vẻ hoạt bát linh động như vậy?
"Vương đại ca, may mà có huynh ở đây, quả lê này chúng ta chia ra ăn!" Lý Mạt Nhi rất hào phóng chia đôi quả lê nhiều nước mà nàng phải tốn một phen công phu mới hái xuống được.
"Quả lê sao có thể chia ra ăn? Như vậy nhất định. . . . . . sẽ chia lìa." Thị vệ gãi gãi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Thì ra tên thị vệ kia thật sự thích nha đầu xấu xí này?
"Thì ra ở đây còn có cái cách nói này? Giống . . . . . . giống như một câu nói trước kia ta từng nghe qua!" Lý Mạt Nhi vẫn còn hưng phấn mỉm cười, không hề hay biết mình đang bị người khác nhìn lén .
"Đúng vậy, cho nên ngàn vạn lần không thể chia ra ăn."
"Vậy Vương đại ca, ta lại hái thêm một quả nữa được không? Như vậy huynh cũng có thể ăn lê."
"Không cần ta không ăn, muội thích thì cứ ăn thêm mấy quả nữa đi." Nói xong hai tay của tên thị vệ kia lại đặt lên eo của Lý Mạt Nhi, gương mặt cương nghị lại đỏ bừng thêm lần nữa.
"Thị vệ kia nhất định là chưa từng tập luyện qua rồi, ngay cả lúc ôm Mạt Nhi cô nương một tiểu nha đầu như vậy mà cũng có thể đỏ mặt tía tai?" Phúc tổng quản không cho là đúng lập tức phê bình.
Hiên Viên Sơ không nói một câu, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại cái cảm giác thỏa mãn kia gợi lên ý nghĩ tà niệm của nam nhân, sắc mặt càng thêm cực kỳ khó coi. Vạn dặm quang đãng không một bóng mây, hai người trốn ở phía sau thân cây đại thụ trầm mặc nhìn Lý Mạt Nhi để cho nam nhân kia nâng lên thật cao, bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong ống tay áo màu hồng nhạt xen kẽ xanh biếc giơ cao về phía quả lê, gương mặt đỏ ửng cười tươi đến thấy răng không thấy mắt.
"Bất quá cũng chỉ là mấy quả lê mà thôi, có cần thiết phải cao hứng thành cái dạng đức hạnh này không?" Hiên Viên Sơ ẩn thân ở phía sau thân cây tự mình lẩm bẩm, rắc một tiếng lại nắm rơi một miếng vỏ cây lớn nữa.
Phúc tổng quản xoa xoa khuôn mặt già nua đã trở nên cứng đơ, tự nhận thân thiết đề nghị: "Hoàng Thượng, nếu không thì bây giờ chúng ta đi ra ngoài trừng trị hai người kia được không?"
"Chẳng lẽ Trẫm còn phải thay bọn họ chủ trì đại hôn ( đám cưới ) nữa hay sao?" Hiên Viên Sơ phất tay áo, cuối cùng vẫn vòng qua một con đường khác mà đi.
Phúc tổng quản vội vàng đuổi theo không ngừng, trên khuôn mặt già nua có chút sợ hãi xen lẫn hoài nghi.
Đại hôn? Sao lại đã nói tới chuyện này rồi? Hơn nữa, Mạt Nhi cô nương này đã trưởng thành chưa?
"Bẩm hoàng Thượng, dân nữ đã sớm qua tuổi cập kê rồi."
Bên trong tẩm cung, Lý Mạt Nhi vừa mới hầu hạ Hoàng Đế mặc xong y phục thường ngày vô cùng cung kính quỳ sát trên mặt đất, giọng nói dịu dàng êm ái, đôi mắt trong suốt như nước chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày lộ ra ngoài ở phía dưới long bào.
Dáng vẻ hết sức lo sợ như vậy nàng cũng đã giả bộ gần nửa tháng rồi, thỉnh thoảng lại khom lưng quỳ gối trên mặt đất khiến cho nàng khắp người đều đau nhức, thiếu chút nữa là bị mấy cái lễ nghi phiền phức ở cổ đại chỉnh cho nửa sống nửa chết rồi. Chỉ là tất cả những khổ cực này đều là đáng giá!
Hoàng Thượng có thể oán trách nàng tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt sao? Đương nhiên là không thể.
Hắn nhìn thấy nàng chỉ có thể cảm thấy khô khan không thú vị, sự mới mẻ tò mò đối nàng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, đấy chính là tính toán trong lòng Lý Mạt Nhi.
Tên Hoàng Đế ngốc nghếch này nhất định không ngờ được hôm đó lúc nàng trở về hậu cung thu dọn quần áo thì đã nghĩ thông suốt, biết được sự liều lĩnh vô lễ của mình đã gợi lên hứng thú của hắn, cho nên hắn mới sẽ tìm cái loại lý do thối nát đó để giữ nàng lại trong cung.
Hừ, hắn đối với nàng có hứng thú, nhưng nàng đối với hắn lại chính là chỉ sợ tránh không kịp mà thôi!
Cả ngày đối diện với hắn, khuôn mặt kia cơ hồ là giống y đúc khuôn mặt của Toàn Thế, những chuyện không vui ở "Kiếp trước" giống như nước sông cuồn cuộn từ trong mặt đất xông đến liên miên không dứt
Nói một cách thẳng thừng, tên Hiên Viên Sơ này và Toàn Thế thật sự rất giống nhau, đều chỉ xem nàng như một món đồ chơi để giải trí, gọi thì tới, đuổi thì đi, nói không chừng ngày nào đó còn tùy tiện tìm một lý do muốn chém đầu của nàng ấy chứ!
Nàng cũng không muốn sau này lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày, đương nhiên phải nghĩ biện pháp rời đi, cho nên việc khẩn cấp trước mắt chính là khiến cho tên Hoàng Đế này mất hứng thú đối với nàng.
Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy! Nàng chỉ cần làm sao để không có gì khác biệt với những cung nữ khác là được! Huống chi nàng còn có khuôn mặt xấu xí như vậy, Hoàng Đế cần một cung nữ xấu xí ở bên cạnh làm gì? Đuổi nàng xuất cung đương nhiên cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lý Mạt Nhi càng nghĩ càng cao hứng, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà khom lưng thành đường cong giống như hình trăng lưỡi liềm. Nàng hồn nhiên không biết sau khi Hiên Viên Sơ nhìn thấy một màn kia ở vườn hoa, tất cả sự khô khan không thú vị hiện tại đều đã biến thành một bụng hỏa khí.
"Ngẩng mặt lên cho trẫm nhìn một chút." Hiên Viên Sơ đột nhiên ra lệnh.
Không có việc gì nhìn mặt của nàng để làm gì? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lý Mạt Nhi vẫn không chút do dự ngẩng mặt lên.
Muốn diễn kịch đến cùng sao? Hiện tại nàng quả thật là rất nhu thuận hợp lòng người đấy!
Cho nên nàng liền ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất rồi ngẩng mặt lên, con ngươi đen trắng rõ ràng cực kỳ vô tội đối diện với ánh mắt xét hỏi của Hiên Viên Sơ.
Hiên Viên Sơ cúi đầu đối diện với khuôn mặt đỏ ửng xinh xắn, trên khuôn mặt đỏ ửng lộ ra cặp mắt long lanh ngập nước, hai con ngươi to tròn giống hệt viên ngọc lưu ly nước chư hầu tiến cống tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiếp người, còn có cái miệng nhỏ nhắn, là ngũ quan duy nhất không bị dính vào chỗ có vết bớt màu đỏ, hình dáng giống như củ ấu nhỏ, hơn nữa còn ửng hồng sáng bóng.
Hiện tại nhìn kỹ, hình như nàng cũng không có xấu như vậy, khó trách tên thị vệ kia. . . . . .
Ánh mắt Hiên Viên Sơ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lập tức khiến cho Lý Mạt Nhi đang chăm chú nhìn hắn bị giật mình.
Nam nhân này tại sao lại nhìn nàng như vậy? Hại nàng toàn thân nổi da gà đều muốn dựng đứng lên! Chắc không phải là hắn cảm thấy người như nàng vừa xấu xí lại vừa không thú vị, phá hỏng hứng thú của hắn, cho nên quyết định ngược nàng trút giận đấy chứ?
Trong lòng Lý Mạt Nhi tràn ngập lo lắng, khóe mắt lặng lẽ quét qua bốn phía.
Tại sao chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy? "Ngươi đứng lên nói chuyện đi, không cần quỳ. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng mà vẫn tiếp tục nhìn nàng chằm chằm không rời.
"Dân nữ năm nay mười tám tuổi." Nàng từ từ đứng dậy, lông mày rũ xuống khẽ gật đầu, dáng vẻ vẫn vô cùng kính sợ.
Bầu không khí quái dị này khiến cho nàng càng thêm cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ tạo cho Hiên Viên Sơ một cái lý do, ngược nàng tới sống không bằng chết.
"Ngươi thoạt nhìn không giống đã mười tám tuổi." Giọng điệu của hắn tràn đầy hoài nghi.
"Nhưng mà dân nữ đúng là đã mười tám tuổi rồi." Nàng chỉ có thể nói như vậy.
Thật ra thì nàng trăm ngàn lần cũng không muốn như vậy đâu! Năm năm trước lúc cha mẹ nhặt được nàng, thì dáng vẻ của nàng cũng đã như vậy rồi, bởi vì nàng đã "mất trí nhớ", đương nhiên không thể nào biết được mình thật sự đã bao nhiêu tuổi. Nhưng mà nàng thoạt nhìn thì giống như thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, thế là cả nhà bọn họ ba miệng liền quyết định xem nàng như mười ba tuổi.
Ai biết năm năm trôi qua, nàng cư nhiên không hề có một chút dấu hiệu lớn lên, cho dù ăn nhiều bao nhiêu đi nữa, thịt trên người cũng không nhiều thêm mấy lượng, bộ ngực lại càng giống như hai khối bánh bao hấp, dáng vẻ tựa như tiểu nữ sinh vừa mới trưởng thành. Cũng may là tóc cắt đi còn có thể dài, điểm này coi như bình thường.
Xem ra thân thể này của nàng chỉ sợ là có chứng người lùn, nếu không làm sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Nhưng mà những điều này dĩ nhiên là không cần báo cáo cho hắn biết, dù sao cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.
Tóm lại, nàng bây giờ đúng là mười tám tuổi là được rồi.
"Mười tám? Vậy là có thể lập gia đình được rồi sao?" Hiên Viên Sơ lại đặt câu hỏi một lần nữa.
"Hả?" Lý Mạt Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mở to lớn bằng trái trứng gà.
Nếu như lúc này trong miệng nàng đang ngậm một ngụm nước khẳng định là lập tức phun ra rồi.
Đây là cái gì với cái gì vậy hả?
"Có cần kinh ngạc như vậy không? Trẫm còn tưởng rằng là ngươi đã muốn xuất giá, cho nên mới có thể ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta với người nam nhân kia, mà không sợ bị người khác nhìn thấy."
"Hả? Nam nhân? Ai? Khanh khanh ta ta?" Nghe xong lời hắn nói trong đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.
"Ăn lê vui vẻ chứ?" Hiên Viên Sơ trầm mặc nhắc nhở.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lập tức nổi lên vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó, lại đổi thành hoàn toàn không thể chịu nổi.
X, một đại nam nhân nói chuyện có cần phải quanh co lòng vòng như vậy hay không?
Thì ra là bị hắn thấy được, vậy khẳng định là hắn đã phát hiện ra nửa tháng nay nàng đều luôn ở trước mặt hắn diễn trò, khó trách hắn lại khó chịu như vậy.
"Bẩm Hoàng Thượng, những quả lê thơm ngon nhiều nước kia, dân nữ ăn được rất vui vẻ." Kính sợ trong mắt hạnh lập tức biến mất sạch sẽ, nàng không đóng kịch nữa!
Hiện tại tâm tình của Hiên Viên Sơ rất phức tạp, một mặt thì vui mừng vì nhìn thấy nàng "khôi phục bình thường", một mặt thì vẫn còn đang bực bội vì cảnh tượng nhìn thấy ở vườn hoa lúc nãy.
"Muốn ăn quả lê thì có thể nói với Trẫm, Trẫm nhất định ban thưởng cho ngươi. Vì sao phải tự tay hái xuống?"
"Tự mình hái ăn mới ngon nha." Nàng bày ra dáng vẻ thiên chân vô tà nhìn Hiên Viên Sơ hoàn toàn vô lực.
"Vậy cũng không nên để cho một người nam nhân ôm ngươi!" Nhớ tới vẻ mặt thẹn thùng của tên thị vệ kia, giọng điệu của hắn bỗng chốc trở nên ác liệt hơn.
"Ôm gì chứ? Vương đại ca chỉ là nâng ta lên cao mà thôi, không như vậy ta làm sao với tới cái cây cao như thế chứ?" Nàng nói chuyện hùng hồn đúng lý hợp tình.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ta đương nhiên biết rõ."
"Vậy ngươi còn. . . . . ."
"Vừa rồi không có người nhìn thấy!" Sắc mặt nàng tỏ vẻ không chịu nổi.
Cổ đại chính là rỗng tuếch cứng ngắc mà! Nam nữ vừa mới có tiếp xúc thì cứ nhất định phải kết hôn sống chung với nhau cả đời sao? Thấp kém! Thật là khủng khiếp!
"Trẫm không phải là người sao?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
"Dân nữ không có nói như vậy nha. Hơn nữa, Hoàng Thượng cứ xem như không nhìn thấy chẳng phải là được rồi sao?" Nàng thờ ơ nhún nhún vai.
Vậy là sao, chẳng qua cũng chỉ là hái một quả lê, có cần nghiêm trọng như vậy không?
"Nhưng nếu như Trẫm thật sự muốn so đo, thì hiện tại ngươi không lấy người thị vệ kia cũng không được." Nghe qua giọng điệu của hắn, giống như hiện tại nếu nàng không ngàn lần dập đầu vạn lần quỳ tạ chủ long ân thì sẽ rất có lỗi với hắn vậy.
Buồn cười!
"Gả thì gả thôi! Dù sao Vương đại ca đối xử với ta cũng rất tốt, hôm trước ta nói hoa táo thật đẹp, huynh ấy liền hái một bó to đưa ta. Hôm nay ta nói muốn hái trái cây, huynh ấy lập tức để cho ta được ăn thỏa thích như vậy. Hiện tại nghĩ lại, gả cho huynh ấy hình như cũng không có cái gì là không tốt?" Lý Mạt Nhi gật gù đắc ý, lúc nói chuyện còn liên tục gật đầu giống như đang ngâm thơ, hình như nàng cho rằng gả cho người thị vệ kia thật sự một chủ ý rất tốt.
Sắc mặt Hiên Viên Sơ trầm xuống, lòng bàn tay rắn chắc chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức vui mừng, trong nháy mắt cảm giác thoải mái tê dại quen thuộc thổi bay toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn không nói hai lời trực tiếp kéo người lên long sàng.
/15
|