Mặc dù biết không thể đem lời này cho là thật, nhưng mà nàng nghe được vẫn rất cảm động.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Đến lúc đó hai ông cháu chúng ta coi như một đôi du khách đeo ba lô lưu lạc chân trời đi!" Mới vừa bước ra khỏi dược phòng tay phải của nàng đã nắm thành quyền giơ lên cao, làm ra bộ dáng đấu tranh anh dũng.
"Du khách đeo ba lô?" Hạ thái y đi theo phía sau nàng bước tới nghi hoặc nhíu chặt lông mày.
"À, chính là du khách đeo túi trên lưng. . . . . ." Nàng tỉ mỉ chậm rãi giải thích danh từ không thuộc về thời đại này. Giọng nói của nàng trong trẻo, giống như thường ngày hấp dẫn không ít ánh mắt, bộ dáng quơ tay múa chân giống như đứa trẻ ngây thơ tràn đầy thoải mái, nụ cười xán lạn làm cho người ta nhìn thấy cũng không nhịn được cười thầm.
"Hoàng Thượng giá lâm, Công Chúa Vĩnh Lạc giá lâm."
Lúc Hoàng Đế Hiên Viên Sơ bước vào thì từng tiếng hô cao vút cũng đã truyền khắp cả Thái Y Viện, đương nhiên cũng truyền vào trong lỗ tai Lý Mạt Nhi .
Ngay sau đó nụ cười của nàng liền biến mất, huyết sắc trên mặt giống như bị rút cạn.
Hiên Viên Sơ mặc một bộ long bào màu vàng rực rỡ đi vào Thái Y Viện, đi theo ngay phía sau hắn là nhóm cung nhân thị vệ cùng với Tả Tướng Ngụy Huệ và đại thần triều đình, phô trương hiếm thấy mênh mông cuồn cuộn, ngay cả Khuyết Vương và Liên Bình cũng đi theo ở bên cạnh.
Hiên Viên Sơ nhấc tay ra hiệu cho mọi người trong Thái Y Viện không cần quỳ thỉnh an, thế là tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Hoàng Đế và một nữ tử đi lên phía trước, từng đôi mắt đều hiện lên vẻ sáng tỏ.
Vị thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng này nhất định chính là Công Chúa Vĩnh Lạc của tiền triều rồi.
Tục truyền nàng chính là được Hoàng Hậu Đông Vân của tiền triều đưa ra khỏi cung, nhờ cạy cố nhân ở dân gian chăm sóc, trên người còn mang theo tín vật của Hoàng Hậu Đông Vân, cũng chính là Ngọc Phật Châu mà Đông Vân khi còn sống yêu thích nhất luôn cầm trên tay. Công Chúa Vĩnh Lạc cứ như vậy ở tại một thôn nhỏ bên ngoài Thành Thiên Kinh trải qua năm năm này, mãi cho đến khi cái gia đình bách tính chăm sóc cho nàng cuối cùng cũng không nhịn được khối tiền thưởng kếch xù kia, len lén đi tới Phủ Tể Tướng mật báo, thân phận của nàng mới được phơi ra ánh sáng.
Công Chúa Vĩnh Lạc quả nhiên là xinh đẹp động lòng người giống như lời đồn, nhưng mà càng làm cho mọi người giật mình, thật ra chính là trên người nàng và Hiên Viên Sơ đều mặc y phục màu vàng sáng bóng giống nhau như đúc.
Hoàng Đế lại đồng ý đem màu sắc dành riêng cho Đế Hậu để cho nàng mặc vào? Chẳng lẽ là. . . . . .
Hạ thái y lo lắng nhìn về phía Lý Mạt Nhi, người sau cắn chặt môi, không hé một tiếng.
"Hoàng Thượng, Vĩnh Lạc còn tưởng rằng trong Thái Y Viện này chỉ có nam tử, không ngờ còn có nữ tử?" Lời này của Công Chúa Vĩnh Lạc vừa nói xong, ánh mắt của mọi người liền cùng nhau rơi vào trên người Lý Mạt Nhi.
Lý Mạt Nhi không được tự nhiên nhếch miệng, nhưng mà vẫn không nói một câu chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Sơ, ánh mắt của người kia vẫn rơi vào trên người của Công Chúa Vĩnh Lạc, giống như đối với hắn đó là cảnh đẹp hấp dẫn nhất trên thế giới.
Hắn thật sự là. . . . . .
"Ngươi tên là gì?" Công Chúa Vĩnh Lạc hướng về phía Lý Mạt Nhi hỏi một câu như thế.
"Lý Mạt Nhi." Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời.
"Mạt Phi lớn mật! Đối với Công Chúa sao có thể vô lễ như thế? Người đâu! Vả miệng!" Tả Tướng Ngụy Huệ đứng ra phát lệnh.
Ở dưới luật lệ của thời đại này, một vị Cung Phi nho nhỏ đương nhiên là kém xa so với địa vị của Công Chúa tiều triều, huống chi vị Công Chúa này còn rất có khả năng sẽ trở thành Hoàng Hậu tương lai.
Mắt thấy mấy cung nhân nghe lời đã tiến lên trước, Hạ thái y và mấy môn sinh của hắn cũng lập tức đứng ra che chở ở trước mặt Lý Mạt Nhi.
"Hạ thái y, ngươi đừng cho là lần trước ngươi cứu mạng Hoàng Thượng, mà có thể bảo vệ cho cái tiện phi dĩ hạ phạm thượng này!" Ánh mắt cảnh cáo của Tả Tướng quét qua bức tường người che ở trước người Lý Mạt Nhi.
"Hồi Thừa Tướng, cứu mạng Hoàng Thượng không phải là lão phu, mà là Mạt Phi nương nương." Hạ thái y không nhanh không chậm trả lời.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?"
"Không tin cũng phải tin, bởi vì đây là sự thật." Lý Mạt Nhi đứng dậy, không để cho đám người Hạ thái y vì nàng mà chịu liên lụy.
"Cho dù là như vậy . . . . . ." Ngụy Huệ còn có lời muốn nói.
Phục Khuyết cắt ngang lời nói của hắn, cười lạnh nói: "Cho dù là như vậy cũng không tới phiên Tả Tướng người nói chuyện. Không thấy Hoàng Thượng còn đứng ở chỗ này sao? Phải mà Hoàng Thượng không vội, mà thái giám đã gấp mới đúng, thế nào lại là ngươi? Chẳng lẽ. . . . . ."
"Khuyết Vương Gia!" Bị ám chỉ là tự cung sắc mặt Ngụy Huệ vô cùng khó coi.
"Đủ rồi, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng có thể ầm ĩ?" Hiên Viên Sơ hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài vả hay không vả miệng này, lập tức muốn đổi đề tài, liền nói: "Mạt Phi đã từng cứu Trẫm xác thực là thật, Mạt Phi đến từ dân gian không quen với những lễ nghi trong cung, Trẫm đã hứa sẽ không truy cứu việc nàng thất lễ, Thừa Tướng không nên làm khó dễ."
"Vi thần tuân chỉ." Ngụy Huệ hậm hực thối lui đi xuống.
"Mạt Phi, thì ra muội là Thái Y à? Nhưng tại sao ta lại nghe được dường như không phải là như vậy? Vậy hiện tại là như thế nào?" Công Chúa Vĩnh Lạc cau mày suy tư, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, vậy mà Lý Mạt Nhi chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, lập tức xoay ánh mắt sang phía khác.
"Ta vốn là vào cung để giúp trang điểm cho các Mỹ Nhẫn trong hậu cung." Nàng cúi đầu đáp lại.
"Vĩnh Lạc, con có từng nghe nói qua cửa hàng vải của lão Lý trong thành Thiên Kinh chưa?" Phục Khuyết nhìn qua đối với Vĩnh Lạc thật sự là càng thêm yêu thương.
"Đã từng nghe qua! Nổi danh chính là công phu giúp mọi người trang điểm của khuê nữ Lý lão bản! Chẳng lẽ Mạt Phi chính là. . . . . ." Ánh mắt của Công Chúa Vĩnh Lạc nhìn Lý Mạt Nhi nhiều hơn một phần vui mừng.
"Ừ." Lý Mạt Nhi nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Vậy thì tốt quá!" Công Chúa Vĩnh Lạc vỗ tay một cái, vô cùng vui vẻ kêu lên.
Vẻ mặt Lý Mạt Nhi có chút khó hiểu nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Tốt cái gì? Tại sao nàng lại có một loại cảm giác không được tốt lắm?
"Hoàng Thượng, Vĩnh Lạc muốn giao hỉ phục cho Mạt Phi sắp xếp, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?" Công Chúa Vĩnh Lạc bộ dáng ngây thơ hỏi ý kiến Hiên Viên Sơ, không hề hay biết một câu nói này của nàng khiến cho hiện trường không ít người sắc mặt đều trắng bệch.
Lý Mạt Nhi lảo đảo lui về phía sau một bước, Thanh Chí đứng ở sau lưng nàng lập tức đỡ nàng, sau đó lại còn đem một cánh tay đặt ở sau lưng nàng hết sức bảo vệ.
Lý Mạt Nhi không hề tránh khỏi cánh tay của Thanh Chí, trên thực tế nàng một chút cảm giác cũng không có, trong đầu của nàng chỉ không ngừng lặp lại hai chữ mới được truyền ra.
Nàng không dám tin ánh mắt lập tức quét về phía Hiên Viên Sơ, liền nhìn thấy hắn cực kỳ cưng chiều nhìn vị Công Chúa kia, nhẹ nhàng cười nói: "Trong cung cũng không hề thiếu nhân tài như vậy, Công Chúa đừng nên lo lắng."
Hắn không phủ nhận hắn muốn cưới vị Công Chúa này?
Lý Mạt Nhi trợn to hai mắt, chỉ có cảm giác toàn bộ máu trong người mình lập tức đều đã bị rút cạn rồi, giống như đặt mình trong hầm băng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy cực kỳ khổ sở.
"Mà ta chỉ muốn nàng giúp ta trang điểm thôi!" Công Chúa Vĩnh Lạc dù sao lúc nhỏ cũng lưu lạc ở dân gian nhiều năm, nói chuyện mặc dù mất quy củ nhưng về tình cũng có thể tha thứ. Lại nhìn bộ dáng Hoàng Đế và Vương Gia đối với nàng đều hết sức sủng ái, tất nhiên cũng sẽ không so đo.
"Như vậy chỉ cần Mạt Phi đồng ý là được." Hiên Viên Sơ cuối cùng cũng nguyện ý đem tầm mắt từ trên người Công Chúa dời đi, nhưng mà thời điểm quét về phía Lý Mạt Nhi thế nhưng trong nháy mắt lại trở nên lạnh lẽo vô tình.
Ánh mắt của hắn lại giống như đang nhìn người xa lạ từ trên xuống dưới quan sát nàng, mi tâm nhíu chặt giống như đang nhìn một thứ gì đó rất chán ghét.
Nhìn hắn như vậy, Lý Mạt Nhi chỉ cảm thấy từ trong xương tủy hiện lên một cỗ lạnh lẽo, lan tới từng sợi dây thần kinh của nàng.
Không thương, chính là như vậy sao?
"Mạt Phi chắc sẽ đồng ý chứ?" Giọng nói tràn đầy tự tin của Công Chúa Vĩnh Lạc đem ý thức của Lý Mạt Nhi kéo trở về. Nàng không chút nghĩ ngợi lên tiếng: "Xin lỗi, ta bây giờ sẽ phải xuất cung về nhà, sợ rằng lực bất tòng tâm."
"Cái gì? Về nhà!" Công Chúa Vĩnh Lạc làm như khó có thể tin, giọng nói cũng cao vút lên vài độ.
"Lớn mật. . . . . ." Tả Tướng lại muốn nhảy ra trách cứ.
"Hoàng Thượng đã đồng ý với ta rồi." Lý Mạt Nhi nhìn thẳng vào Hiên Viên Sơ.
Ánh mắt của mọi người cũng theo đó tập trung ở trên người Hoàng Đế, chờ hắn đáp lại.
"Trẫm không cho phép." Sắc mặt của Hiên Viên Sơ trở nên lạnh lẽo, giống như nổi giận.
"Ngươi đã đồng ý với ta rồi!" Hắn lại dám nuốt lời?
"Trẫm không cho phép." Hiên Viên Sơ vẫn là một câu nói này.
"Ngươi đã đồng ý! Ngươi đã đồng ý!" Nàng tức giận xông lên một phen níu lấy vạt áo của Hiên Viên Sơ, ống tay áo rộng rãi làm lộ ra cánh tay trắng noãn, da thịt lõa lồ ở trước mặt mọi người khiến cho một màn kinh thế hãi tục này lại càng thêm vẻ hoang đường.
"Cung phi hèn mọn này lại dám công kích Thánh Thượng! Người đâu! Còn không mau đem nàng bắt lại!" Lần này Ngụy Huệ rất là thuận lợi điều động thị vệ đem Lý Mạt Nhi từ trên người Hoàng Đế kéo xuống.
Nàng bị hai người thị vệ ấn mạnh quỳ xuống trên mặt đất, hai tay bị buộc đè ở sau lưng khiến nàng khổ sở nhíu mày, nhưng mà cặp mắt đỏ ửng vẫn như cũ không rời khỏi khuôn mặt của Hiên Viên Sơ.
"Hoàng Thượng, đây chính là tội chết đại nghịch bất đạo, xin Hoàng Thượng nhanh chóng hạ lệnh xử tử tội phi này!" Ngụy Huệ liên tục nói không ngừng.
"Lý cô nương từng cứu Hoàng Thượng một mạng, tuổi còn quá nhỏ, lẽ ra tội không đáng chết." Hạ thái y tiến lên một bước, trên khuôn mặt già nua ngoại trừ khẩn trương còn có tức giận. Hắn và Lý Mạt Nhi tình cảm đã giống như ông cháu, có cái phản ứng này cũng chẳng có gì là lạ.
"Hoàng Thượng, Mạt Phi nhất định là rất nhớ nhà cho nên mới có thể làm ra hành vi phản nghịch này, vi thần cả gan thay Mạt Phi xin tha mạng, xin Hoàng Thượng khai ân!" Liên Bình vẫn luôn không hề mở ra miệng nói chuyện thế nhưng lại đứng ra thay Lý Mạt Nhi cầu cạnh.
"Buông nàng ra." Hiên Viên Sơ quét thị vệ một cái, thân thể Lý Mạt Nhi bắt đầu co rút đau đớn cuối cùng cũng đạt được tự do, nàng tức giận thở hổn hển được Liên Bình và Hạ thái y đỡ dậy.
"Trẫm niệm tình ngươi có công cứu mạng, tạm tha cho ngươi lần này. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ngươi. . . . . ." Đoạn cuối Hiên Viên Sơ thoáng ngừng lại, khiến cho đáy lòng mọi người lập tức bất ổn nhảy loạn, chỉ ngoại trừ Lý Mạt Nhi. Nàng bình tĩnh như vậy không giống như người đang chờ xử lý, chỉ vì tim của nàng tựa như có lẽ đã quên nhảy lên rồi.
"Trẫm lệnh cho ngươi đóng cửa suy nghĩ ba ngày."
Lời này của Hiên Viên Sơ vừa nói ra, có thể nói là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, Ngụy Huệ lại càng không hài lòng với cái phán quyết này, vậy mà Lý Mạt Nhi tránh được một kiếp cũng vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
"Ngươi đã đồng ý với ta rồi." Nàng mở miệng lần nữa vẫn là cùng một câu nói.
Hiên Viên Sơ hít sâu một hơi, Long nhan lại lạnh xuống một lần nữa, mọi người cho rằng hắn sẽ nổi giận nghiêm trị Lý Mạt Nhi vẫn còn dám tiếp tục khiêu chiến hoàng uy lần nữa, nhưng mà hắn lại không nói gì thêm nữa liền bãi giá rời khỏi Thái Y Viện.
Mãi cho đến khi đoàn người mênh mông cuồn cuộn đều đã rời đi không thấy một bóng người, bên cạnh Lý Mạt Nhi chỉ còn lại đám người Hạ thái y và Thanh Chí, nàng vẫn còn thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ.
"Nha đầu. . . . . ." Hạ thái y thật sự là rất đau lòng.
"Gia gia, hắn đã đồng ý với con rồi. . . . . . Hắn đã đồng ý với con rồi. . . . . ." Nước mắt Lý Mạt Nhi nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng lăn xuống hai má.
Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại ở cái thời không này cho tới bây giờ, đây là lần đầu nàng để mặc cho mình khóc giống như một đứa bé.
Ban đêm dần dần lạnh, Lý Mạt Nhi nhốt mỉnh ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ, dĩ nhiên là nơi nào cũng không thể đi. Thật ra thì nàng nơi nào cũng không muốn đi, trong lòng tràn ngập suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Thái Y Viện, nghĩ quá nhiều quá lâu, nàng liền ngủ không được, không ngủ được, nàng liền an vị ở trước bàn sách luyện chữ.
Trên giấy Tuyên Thành viết đầy những chữ lớn nhỏ, những chữ này đại khái cũng không ngoài ba chữ: Hiên Viên Sơ.
"Hoa Tử ở trong phim nói câu nói kia quả thật là không sai! Nói không giữ lời, chính là súc sinh! Trư Bát Giới! Đồ tiểu nhân! Coi như ta nhìn lầm ngươi rồi !" Trong miệng nàng mắng rất sảng khoái, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống đất.
Nàng chính là đắc ý quên mình cho nên hôm nay mới có thể rơi vào tình cảnh như thế này.
"Sao lại khóc?" Giọng nói của Hiên Viên Sơ chợt vang lên.
Lý Mạt Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên trên, lúc này mới phát hiện ra người khác đã ở gần trong gang tấc, tất cả biểu tình trên mặt nàng nhìn cũng không hiểu.
Nàng kinh ngạc, tiện tay ném nhẹ bút lông, cả người lập tức nhảy lên.
"Ngươi tới đây làm gì?" Nàng lau mặt một cách qua loa, khí thế một chút cũng không có yếu đi.
"Đây là tẩm cung của Trẫm, Trẫm muốn tới thì tới, còn cần lý do sao?"
"Vậy ta đi được chưa?" Lý Mạt Nhi căm giận vòng qua bàn đọc sách, nhấc chân rời đi.
Hiên Viên Sơ đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi nàng lướt qua bên cạnh hắn, hắn mới vươn một tay kéo nàng vào trong lòng.
"Trẫm cho phép ngươi đi rồi sao?" Hiên Viên Sơ lạnh mặt hỏi lại.
Giọng điệu của hắn khiến cho nàng lập tức nhớ lại chuyện ở Thái Y Viện, nhớ lại hắn nói không giữ lời, còn nhớ tới hôn sự của hắn và Công Chúa kia!
"Thân là Đế Vương, làm sao ngươi có thể lật lọng phản lời?"
"Trẫm không có." Hắn ngước cằm, vẻ mặt ra vẻ đạo mạo.
Thúi lắm!
"Còn nói không có? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ sao? Haaaa...! Khó trách có câu nói, tình nguyện tin tưởng trên thế giới có quỷ, cũng không thể tin tưởng nam nhân mở miệng! Nói chính là loại nam nhân như ngươi!" Nàng chỉ vào chóp mũi của hắn càng mắng càng hăng say.
Theo lẽ thường mà nói, cái Hoàng Đế di tình biệt luyến này nên lập tức kêu người tóm nàng lên vứt xuống địa lao, hoặc là lại đánh mười mấy đại bản mới đúng, nhưng hắn không có, hắn lại ôm nàng lên ném lên trên giường!
"Không cho phép ngươi nói muốn rời khỏi Trẫm nữa." Hắn đứng ở bên giường nghiêm túc cảnh cáo nàng, hai tay nhanh chóng cởi bỏ trường bào trên người ra.
"Ta có cái gì không thể nói? Ngươi đã đồng ý với ta rồi! Ta không muốn đợi ở chỗ này! Ta không muốn phải nhìn thấy ngươi thêm nữa!" Lý Mạt Nhi la lên giống như phát điên.
Hiên Viên Sơ cũng giống như đã mất đi khống chế nhào tới trên giường, gắt gao đè nàng ở phía dưới.
"Trẫm nói, không cho phép ngươi nhắc lại chuyện này. Nghe rõ chưa?"
"Không, có!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hắn lại liên tiếp hôn xuống môi của nàng.
Nàng hết sức phản kháng, còn cắn hắn một cái, cuối cùng cũng khiến cho gương mặt khôi ngô anh tuấn của hắn vặn vẹo.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Đến lúc đó hai ông cháu chúng ta coi như một đôi du khách đeo ba lô lưu lạc chân trời đi!" Mới vừa bước ra khỏi dược phòng tay phải của nàng đã nắm thành quyền giơ lên cao, làm ra bộ dáng đấu tranh anh dũng.
"Du khách đeo ba lô?" Hạ thái y đi theo phía sau nàng bước tới nghi hoặc nhíu chặt lông mày.
"À, chính là du khách đeo túi trên lưng. . . . . ." Nàng tỉ mỉ chậm rãi giải thích danh từ không thuộc về thời đại này. Giọng nói của nàng trong trẻo, giống như thường ngày hấp dẫn không ít ánh mắt, bộ dáng quơ tay múa chân giống như đứa trẻ ngây thơ tràn đầy thoải mái, nụ cười xán lạn làm cho người ta nhìn thấy cũng không nhịn được cười thầm.
"Hoàng Thượng giá lâm, Công Chúa Vĩnh Lạc giá lâm."
Lúc Hoàng Đế Hiên Viên Sơ bước vào thì từng tiếng hô cao vút cũng đã truyền khắp cả Thái Y Viện, đương nhiên cũng truyền vào trong lỗ tai Lý Mạt Nhi .
Ngay sau đó nụ cười của nàng liền biến mất, huyết sắc trên mặt giống như bị rút cạn.
Hiên Viên Sơ mặc một bộ long bào màu vàng rực rỡ đi vào Thái Y Viện, đi theo ngay phía sau hắn là nhóm cung nhân thị vệ cùng với Tả Tướng Ngụy Huệ và đại thần triều đình, phô trương hiếm thấy mênh mông cuồn cuộn, ngay cả Khuyết Vương và Liên Bình cũng đi theo ở bên cạnh.
Hiên Viên Sơ nhấc tay ra hiệu cho mọi người trong Thái Y Viện không cần quỳ thỉnh an, thế là tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Hoàng Đế và một nữ tử đi lên phía trước, từng đôi mắt đều hiện lên vẻ sáng tỏ.
Vị thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng này nhất định chính là Công Chúa Vĩnh Lạc của tiền triều rồi.
Tục truyền nàng chính là được Hoàng Hậu Đông Vân của tiền triều đưa ra khỏi cung, nhờ cạy cố nhân ở dân gian chăm sóc, trên người còn mang theo tín vật của Hoàng Hậu Đông Vân, cũng chính là Ngọc Phật Châu mà Đông Vân khi còn sống yêu thích nhất luôn cầm trên tay. Công Chúa Vĩnh Lạc cứ như vậy ở tại một thôn nhỏ bên ngoài Thành Thiên Kinh trải qua năm năm này, mãi cho đến khi cái gia đình bách tính chăm sóc cho nàng cuối cùng cũng không nhịn được khối tiền thưởng kếch xù kia, len lén đi tới Phủ Tể Tướng mật báo, thân phận của nàng mới được phơi ra ánh sáng.
Công Chúa Vĩnh Lạc quả nhiên là xinh đẹp động lòng người giống như lời đồn, nhưng mà càng làm cho mọi người giật mình, thật ra chính là trên người nàng và Hiên Viên Sơ đều mặc y phục màu vàng sáng bóng giống nhau như đúc.
Hoàng Đế lại đồng ý đem màu sắc dành riêng cho Đế Hậu để cho nàng mặc vào? Chẳng lẽ là. . . . . .
Hạ thái y lo lắng nhìn về phía Lý Mạt Nhi, người sau cắn chặt môi, không hé một tiếng.
"Hoàng Thượng, Vĩnh Lạc còn tưởng rằng trong Thái Y Viện này chỉ có nam tử, không ngờ còn có nữ tử?" Lời này của Công Chúa Vĩnh Lạc vừa nói xong, ánh mắt của mọi người liền cùng nhau rơi vào trên người Lý Mạt Nhi.
Lý Mạt Nhi không được tự nhiên nhếch miệng, nhưng mà vẫn không nói một câu chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Sơ, ánh mắt của người kia vẫn rơi vào trên người của Công Chúa Vĩnh Lạc, giống như đối với hắn đó là cảnh đẹp hấp dẫn nhất trên thế giới.
Hắn thật sự là. . . . . .
"Ngươi tên là gì?" Công Chúa Vĩnh Lạc hướng về phía Lý Mạt Nhi hỏi một câu như thế.
"Lý Mạt Nhi." Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời.
"Mạt Phi lớn mật! Đối với Công Chúa sao có thể vô lễ như thế? Người đâu! Vả miệng!" Tả Tướng Ngụy Huệ đứng ra phát lệnh.
Ở dưới luật lệ của thời đại này, một vị Cung Phi nho nhỏ đương nhiên là kém xa so với địa vị của Công Chúa tiều triều, huống chi vị Công Chúa này còn rất có khả năng sẽ trở thành Hoàng Hậu tương lai.
Mắt thấy mấy cung nhân nghe lời đã tiến lên trước, Hạ thái y và mấy môn sinh của hắn cũng lập tức đứng ra che chở ở trước mặt Lý Mạt Nhi.
"Hạ thái y, ngươi đừng cho là lần trước ngươi cứu mạng Hoàng Thượng, mà có thể bảo vệ cho cái tiện phi dĩ hạ phạm thượng này!" Ánh mắt cảnh cáo của Tả Tướng quét qua bức tường người che ở trước người Lý Mạt Nhi.
"Hồi Thừa Tướng, cứu mạng Hoàng Thượng không phải là lão phu, mà là Mạt Phi nương nương." Hạ thái y không nhanh không chậm trả lời.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?"
"Không tin cũng phải tin, bởi vì đây là sự thật." Lý Mạt Nhi đứng dậy, không để cho đám người Hạ thái y vì nàng mà chịu liên lụy.
"Cho dù là như vậy . . . . . ." Ngụy Huệ còn có lời muốn nói.
Phục Khuyết cắt ngang lời nói của hắn, cười lạnh nói: "Cho dù là như vậy cũng không tới phiên Tả Tướng người nói chuyện. Không thấy Hoàng Thượng còn đứng ở chỗ này sao? Phải mà Hoàng Thượng không vội, mà thái giám đã gấp mới đúng, thế nào lại là ngươi? Chẳng lẽ. . . . . ."
"Khuyết Vương Gia!" Bị ám chỉ là tự cung sắc mặt Ngụy Huệ vô cùng khó coi.
"Đủ rồi, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng có thể ầm ĩ?" Hiên Viên Sơ hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài vả hay không vả miệng này, lập tức muốn đổi đề tài, liền nói: "Mạt Phi đã từng cứu Trẫm xác thực là thật, Mạt Phi đến từ dân gian không quen với những lễ nghi trong cung, Trẫm đã hứa sẽ không truy cứu việc nàng thất lễ, Thừa Tướng không nên làm khó dễ."
"Vi thần tuân chỉ." Ngụy Huệ hậm hực thối lui đi xuống.
"Mạt Phi, thì ra muội là Thái Y à? Nhưng tại sao ta lại nghe được dường như không phải là như vậy? Vậy hiện tại là như thế nào?" Công Chúa Vĩnh Lạc cau mày suy tư, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, vậy mà Lý Mạt Nhi chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, lập tức xoay ánh mắt sang phía khác.
"Ta vốn là vào cung để giúp trang điểm cho các Mỹ Nhẫn trong hậu cung." Nàng cúi đầu đáp lại.
"Vĩnh Lạc, con có từng nghe nói qua cửa hàng vải của lão Lý trong thành Thiên Kinh chưa?" Phục Khuyết nhìn qua đối với Vĩnh Lạc thật sự là càng thêm yêu thương.
"Đã từng nghe qua! Nổi danh chính là công phu giúp mọi người trang điểm của khuê nữ Lý lão bản! Chẳng lẽ Mạt Phi chính là. . . . . ." Ánh mắt của Công Chúa Vĩnh Lạc nhìn Lý Mạt Nhi nhiều hơn một phần vui mừng.
"Ừ." Lý Mạt Nhi nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Vậy thì tốt quá!" Công Chúa Vĩnh Lạc vỗ tay một cái, vô cùng vui vẻ kêu lên.
Vẻ mặt Lý Mạt Nhi có chút khó hiểu nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Tốt cái gì? Tại sao nàng lại có một loại cảm giác không được tốt lắm?
"Hoàng Thượng, Vĩnh Lạc muốn giao hỉ phục cho Mạt Phi sắp xếp, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?" Công Chúa Vĩnh Lạc bộ dáng ngây thơ hỏi ý kiến Hiên Viên Sơ, không hề hay biết một câu nói này của nàng khiến cho hiện trường không ít người sắc mặt đều trắng bệch.
Lý Mạt Nhi lảo đảo lui về phía sau một bước, Thanh Chí đứng ở sau lưng nàng lập tức đỡ nàng, sau đó lại còn đem một cánh tay đặt ở sau lưng nàng hết sức bảo vệ.
Lý Mạt Nhi không hề tránh khỏi cánh tay của Thanh Chí, trên thực tế nàng một chút cảm giác cũng không có, trong đầu của nàng chỉ không ngừng lặp lại hai chữ mới được truyền ra.
Nàng không dám tin ánh mắt lập tức quét về phía Hiên Viên Sơ, liền nhìn thấy hắn cực kỳ cưng chiều nhìn vị Công Chúa kia, nhẹ nhàng cười nói: "Trong cung cũng không hề thiếu nhân tài như vậy, Công Chúa đừng nên lo lắng."
Hắn không phủ nhận hắn muốn cưới vị Công Chúa này?
Lý Mạt Nhi trợn to hai mắt, chỉ có cảm giác toàn bộ máu trong người mình lập tức đều đã bị rút cạn rồi, giống như đặt mình trong hầm băng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy cực kỳ khổ sở.
"Mà ta chỉ muốn nàng giúp ta trang điểm thôi!" Công Chúa Vĩnh Lạc dù sao lúc nhỏ cũng lưu lạc ở dân gian nhiều năm, nói chuyện mặc dù mất quy củ nhưng về tình cũng có thể tha thứ. Lại nhìn bộ dáng Hoàng Đế và Vương Gia đối với nàng đều hết sức sủng ái, tất nhiên cũng sẽ không so đo.
"Như vậy chỉ cần Mạt Phi đồng ý là được." Hiên Viên Sơ cuối cùng cũng nguyện ý đem tầm mắt từ trên người Công Chúa dời đi, nhưng mà thời điểm quét về phía Lý Mạt Nhi thế nhưng trong nháy mắt lại trở nên lạnh lẽo vô tình.
Ánh mắt của hắn lại giống như đang nhìn người xa lạ từ trên xuống dưới quan sát nàng, mi tâm nhíu chặt giống như đang nhìn một thứ gì đó rất chán ghét.
Nhìn hắn như vậy, Lý Mạt Nhi chỉ cảm thấy từ trong xương tủy hiện lên một cỗ lạnh lẽo, lan tới từng sợi dây thần kinh của nàng.
Không thương, chính là như vậy sao?
"Mạt Phi chắc sẽ đồng ý chứ?" Giọng nói tràn đầy tự tin của Công Chúa Vĩnh Lạc đem ý thức của Lý Mạt Nhi kéo trở về. Nàng không chút nghĩ ngợi lên tiếng: "Xin lỗi, ta bây giờ sẽ phải xuất cung về nhà, sợ rằng lực bất tòng tâm."
"Cái gì? Về nhà!" Công Chúa Vĩnh Lạc làm như khó có thể tin, giọng nói cũng cao vút lên vài độ.
"Lớn mật. . . . . ." Tả Tướng lại muốn nhảy ra trách cứ.
"Hoàng Thượng đã đồng ý với ta rồi." Lý Mạt Nhi nhìn thẳng vào Hiên Viên Sơ.
Ánh mắt của mọi người cũng theo đó tập trung ở trên người Hoàng Đế, chờ hắn đáp lại.
"Trẫm không cho phép." Sắc mặt của Hiên Viên Sơ trở nên lạnh lẽo, giống như nổi giận.
"Ngươi đã đồng ý với ta rồi!" Hắn lại dám nuốt lời?
"Trẫm không cho phép." Hiên Viên Sơ vẫn là một câu nói này.
"Ngươi đã đồng ý! Ngươi đã đồng ý!" Nàng tức giận xông lên một phen níu lấy vạt áo của Hiên Viên Sơ, ống tay áo rộng rãi làm lộ ra cánh tay trắng noãn, da thịt lõa lồ ở trước mặt mọi người khiến cho một màn kinh thế hãi tục này lại càng thêm vẻ hoang đường.
"Cung phi hèn mọn này lại dám công kích Thánh Thượng! Người đâu! Còn không mau đem nàng bắt lại!" Lần này Ngụy Huệ rất là thuận lợi điều động thị vệ đem Lý Mạt Nhi từ trên người Hoàng Đế kéo xuống.
Nàng bị hai người thị vệ ấn mạnh quỳ xuống trên mặt đất, hai tay bị buộc đè ở sau lưng khiến nàng khổ sở nhíu mày, nhưng mà cặp mắt đỏ ửng vẫn như cũ không rời khỏi khuôn mặt của Hiên Viên Sơ.
"Hoàng Thượng, đây chính là tội chết đại nghịch bất đạo, xin Hoàng Thượng nhanh chóng hạ lệnh xử tử tội phi này!" Ngụy Huệ liên tục nói không ngừng.
"Lý cô nương từng cứu Hoàng Thượng một mạng, tuổi còn quá nhỏ, lẽ ra tội không đáng chết." Hạ thái y tiến lên một bước, trên khuôn mặt già nua ngoại trừ khẩn trương còn có tức giận. Hắn và Lý Mạt Nhi tình cảm đã giống như ông cháu, có cái phản ứng này cũng chẳng có gì là lạ.
"Hoàng Thượng, Mạt Phi nhất định là rất nhớ nhà cho nên mới có thể làm ra hành vi phản nghịch này, vi thần cả gan thay Mạt Phi xin tha mạng, xin Hoàng Thượng khai ân!" Liên Bình vẫn luôn không hề mở ra miệng nói chuyện thế nhưng lại đứng ra thay Lý Mạt Nhi cầu cạnh.
"Buông nàng ra." Hiên Viên Sơ quét thị vệ một cái, thân thể Lý Mạt Nhi bắt đầu co rút đau đớn cuối cùng cũng đạt được tự do, nàng tức giận thở hổn hển được Liên Bình và Hạ thái y đỡ dậy.
"Trẫm niệm tình ngươi có công cứu mạng, tạm tha cho ngươi lần này. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ngươi. . . . . ." Đoạn cuối Hiên Viên Sơ thoáng ngừng lại, khiến cho đáy lòng mọi người lập tức bất ổn nhảy loạn, chỉ ngoại trừ Lý Mạt Nhi. Nàng bình tĩnh như vậy không giống như người đang chờ xử lý, chỉ vì tim của nàng tựa như có lẽ đã quên nhảy lên rồi.
"Trẫm lệnh cho ngươi đóng cửa suy nghĩ ba ngày."
Lời này của Hiên Viên Sơ vừa nói ra, có thể nói là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, Ngụy Huệ lại càng không hài lòng với cái phán quyết này, vậy mà Lý Mạt Nhi tránh được một kiếp cũng vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
"Ngươi đã đồng ý với ta rồi." Nàng mở miệng lần nữa vẫn là cùng một câu nói.
Hiên Viên Sơ hít sâu một hơi, Long nhan lại lạnh xuống một lần nữa, mọi người cho rằng hắn sẽ nổi giận nghiêm trị Lý Mạt Nhi vẫn còn dám tiếp tục khiêu chiến hoàng uy lần nữa, nhưng mà hắn lại không nói gì thêm nữa liền bãi giá rời khỏi Thái Y Viện.
Mãi cho đến khi đoàn người mênh mông cuồn cuộn đều đã rời đi không thấy một bóng người, bên cạnh Lý Mạt Nhi chỉ còn lại đám người Hạ thái y và Thanh Chí, nàng vẫn còn thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ.
"Nha đầu. . . . . ." Hạ thái y thật sự là rất đau lòng.
"Gia gia, hắn đã đồng ý với con rồi. . . . . . Hắn đã đồng ý với con rồi. . . . . ." Nước mắt Lý Mạt Nhi nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng lăn xuống hai má.
Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại ở cái thời không này cho tới bây giờ, đây là lần đầu nàng để mặc cho mình khóc giống như một đứa bé.
Ban đêm dần dần lạnh, Lý Mạt Nhi nhốt mỉnh ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ, dĩ nhiên là nơi nào cũng không thể đi. Thật ra thì nàng nơi nào cũng không muốn đi, trong lòng tràn ngập suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Thái Y Viện, nghĩ quá nhiều quá lâu, nàng liền ngủ không được, không ngủ được, nàng liền an vị ở trước bàn sách luyện chữ.
Trên giấy Tuyên Thành viết đầy những chữ lớn nhỏ, những chữ này đại khái cũng không ngoài ba chữ: Hiên Viên Sơ.
"Hoa Tử ở trong phim nói câu nói kia quả thật là không sai! Nói không giữ lời, chính là súc sinh! Trư Bát Giới! Đồ tiểu nhân! Coi như ta nhìn lầm ngươi rồi !" Trong miệng nàng mắng rất sảng khoái, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống đất.
Nàng chính là đắc ý quên mình cho nên hôm nay mới có thể rơi vào tình cảnh như thế này.
"Sao lại khóc?" Giọng nói của Hiên Viên Sơ chợt vang lên.
Lý Mạt Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên trên, lúc này mới phát hiện ra người khác đã ở gần trong gang tấc, tất cả biểu tình trên mặt nàng nhìn cũng không hiểu.
Nàng kinh ngạc, tiện tay ném nhẹ bút lông, cả người lập tức nhảy lên.
"Ngươi tới đây làm gì?" Nàng lau mặt một cách qua loa, khí thế một chút cũng không có yếu đi.
"Đây là tẩm cung của Trẫm, Trẫm muốn tới thì tới, còn cần lý do sao?"
"Vậy ta đi được chưa?" Lý Mạt Nhi căm giận vòng qua bàn đọc sách, nhấc chân rời đi.
Hiên Viên Sơ đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi nàng lướt qua bên cạnh hắn, hắn mới vươn một tay kéo nàng vào trong lòng.
"Trẫm cho phép ngươi đi rồi sao?" Hiên Viên Sơ lạnh mặt hỏi lại.
Giọng điệu của hắn khiến cho nàng lập tức nhớ lại chuyện ở Thái Y Viện, nhớ lại hắn nói không giữ lời, còn nhớ tới hôn sự của hắn và Công Chúa kia!
"Thân là Đế Vương, làm sao ngươi có thể lật lọng phản lời?"
"Trẫm không có." Hắn ngước cằm, vẻ mặt ra vẻ đạo mạo.
Thúi lắm!
"Còn nói không có? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ sao? Haaaa...! Khó trách có câu nói, tình nguyện tin tưởng trên thế giới có quỷ, cũng không thể tin tưởng nam nhân mở miệng! Nói chính là loại nam nhân như ngươi!" Nàng chỉ vào chóp mũi của hắn càng mắng càng hăng say.
Theo lẽ thường mà nói, cái Hoàng Đế di tình biệt luyến này nên lập tức kêu người tóm nàng lên vứt xuống địa lao, hoặc là lại đánh mười mấy đại bản mới đúng, nhưng hắn không có, hắn lại ôm nàng lên ném lên trên giường!
"Không cho phép ngươi nói muốn rời khỏi Trẫm nữa." Hắn đứng ở bên giường nghiêm túc cảnh cáo nàng, hai tay nhanh chóng cởi bỏ trường bào trên người ra.
"Ta có cái gì không thể nói? Ngươi đã đồng ý với ta rồi! Ta không muốn đợi ở chỗ này! Ta không muốn phải nhìn thấy ngươi thêm nữa!" Lý Mạt Nhi la lên giống như phát điên.
Hiên Viên Sơ cũng giống như đã mất đi khống chế nhào tới trên giường, gắt gao đè nàng ở phía dưới.
"Trẫm nói, không cho phép ngươi nhắc lại chuyện này. Nghe rõ chưa?"
"Không, có!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hắn lại liên tiếp hôn xuống môi của nàng.
Nàng hết sức phản kháng, còn cắn hắn một cái, cuối cùng cũng khiến cho gương mặt khôi ngô anh tuấn của hắn vặn vẹo.
/15
|