Huyên Huyên yên lặng nhìn nàng,trong lòng thầm thở dài một tiếng. Đôi khi,chết là một sự giải thoát,vậy sao,tỉ tỉ không tự giải thoát cho mình. Chợt,nàng phát hiện ra mình lỡ nghĩ lung tung,lắc lắc cái đầu quên đi chuyện vừa rồi,liền trở về phòng. Trương Lam Nguyệt đợi đến khi tiếng đóng cửa phòng vang lên,mới chuyển tầm mắt nhìn về phía cửa,thấp giọng:"Nếu ta có thể giải thoát cho chính mình bằng cách đó thì tốt rồi. Đáng tiếc,ta không thể làm như vậy"
Nói rồi lại đặt ly trà lên môi,nhấp một ngụm,khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ:
"Trà này,thực ngon a! Cũng sắp đến lúc rồi"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nửa đêm canh Hợi (21h-23h) kinh thành chìm trong một mảnh tĩnh lặng,ngay cả Thượng Quan phủ cũng vậy. Thượng Quan Lâm Thiên cao cao tại thượng sở tại vị trí chủ tọa; Triệu thị gương mặt không còn chút huyết sắc,tiều tụy ở vị trí chủ mẫu;sau đó là lần lượt các công tử tiểu thư,di nương,nha hoàn,bà tử. Nói thẳng,trừ Thượng Quan Lâm Hiên không muốn ra khỏi cửa,tất cả nhân trong Thượng Quan gia đều có mặt ở đây hiện tại. Không khí trở nên u ám,Thượng Quan Lâm Thiên đập bàn tức giận,hướng Triệu thị quát lớn:
"Như vậy là sao?"
"Lão gia,thiếp,"
Triệu thị sợ hãi nhìn lão,bộ dạng khép nép khác hoàn toàn bình thường. Chuyện của Thượng Quan Lâm Vân cùng tình nhân bỏ trốn ngay sau đại hỉ,lại bỉ người ta đẩy xuống xe ngựa ngay trước cửa phủ,bà thực cũng không biết. Nhưng,Thượng Quan Lâm Thiên không phải người có thể kiềm chế:
"Bà mau nói,nhanh. Bà là người làm mẫu thân,sao đến chuyện của nữ nhi cũng không biết"
Triệu thị cũng không phải nhân dễ bắt nạt,mặc dù bà ta rất sợ hãi Thượng Quan Lâm Thiên,nhưng nhìn lão cứ như vậy tuyệt tình với cả nữ nhi ruột,nhịn không được phản bác:
"Vậy lão gia thử nói xem,người là người làm cha,sao có thể như vậy đuổi nữ nhi ruột ra khỏi nhà?"
"Chát"-Một tiếng tát vang lên,Triệu thị một bên má đỏ lừ,đau rát vì vừa bị đánh,liền ôm má ngã khụy xuống sàn:
"Lão gia,người vừa rồi,dám tát ta?"
Thượng Quan Lâm Thiên nhìn Triệu thị,khinh thường hừ lạnh,định mở miệng nói gì như đột nhiên một cơn gió thoảng qua,mang theo sát khí làm nhân rùng mình. Mặc dù đã trung niên,nhưng từng là một cao thủ võ lâm,Thượng Quan Lâm Thiên có thể dễ dàng cảm nhận được sát khí đang theo cơn gió hướng về phía mình.
"Xuy,xuy"-Nến đang cháy trong đại sảnh đồng loạt tắt hết,nhân sở tại nhìn quanh,hoảng sợ la hét,phá tan sự yên tĩnh vốn có. Cánh cửa đại sảnh đang yên đang lành bị đạp tung. Gió lùa vào càng ngày càng mạnh,ba tiếng sấm ầm ầm nổi lên,mây đen kéo đến,che khuất ánh trăng. Rồi mưa,như trút nước đổ xuống. Một thân ảnh,ẩn hiện trong làn mưa trắng xóa,lam y ướt át vẫn phiêu dật trong cơn gió;khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm làm nhân đỏ mắt ghen tị;kiếm sắc lạnh trong tay tiếp giáp với nền đá hoa cương,tạo ra những tiếng "soạt" chói tai. Toàn nhân có mặt cứng đờ nhìn nàng,chỉ riêng Thượng Quan Lâm Thiên trong giọng nói có cả kinh hỉ và lo lắng kêu lên:
"Miên Miên"
Miên Miên? Chẳng phải là tên húy của Bạch di nương Bạch Miên Miên sao? Nhưng,nhân đã chết tự 18 năm trước,sao giờ còn ở đây xuất hiện? Chẳng lẽ... Nghĩ vậy,ai cũng không khỏi rùng mình,tầm mắt nhìn nàng càng ngày càng nhìn tia kinh sợ. Nữ tử lam y mím môi,bật ra những tiếng cười ha ha:
"Phụ thân,mẫu thân,các tỉ muội huynh đệ,ta trở về với các người rồi đây"
"THƯỢNG QUAN LAM NGUYỆT"
Triệu thị kêu lên một tiếng sợ hãi,hai chân vốn muốn đứng lên không tự chủ liền ngã xuống:
"Ngươi không phải chết rồi sao,làm sao có thể,làm sao có thể?"
Trương Lam Nguyệt ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười,phi thân nhanh như chớp lấy đi mạng của mấy nha hoàn đứng bên cạnh bà,lắc lắc đầu:
"Mẫu thân,ta sao có thể chết khi chưa báo xong ơn đức cho các người được chứ? Mà phải rồi,tên ta không phải Thượng Quan Lam Nguyệt,hãy gọi ta là Trương Lam Nguyệt."
Nói rồi lại đặt ly trà lên môi,nhấp một ngụm,khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ:
"Trà này,thực ngon a! Cũng sắp đến lúc rồi"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nửa đêm canh Hợi (21h-23h) kinh thành chìm trong một mảnh tĩnh lặng,ngay cả Thượng Quan phủ cũng vậy. Thượng Quan Lâm Thiên cao cao tại thượng sở tại vị trí chủ tọa; Triệu thị gương mặt không còn chút huyết sắc,tiều tụy ở vị trí chủ mẫu;sau đó là lần lượt các công tử tiểu thư,di nương,nha hoàn,bà tử. Nói thẳng,trừ Thượng Quan Lâm Hiên không muốn ra khỏi cửa,tất cả nhân trong Thượng Quan gia đều có mặt ở đây hiện tại. Không khí trở nên u ám,Thượng Quan Lâm Thiên đập bàn tức giận,hướng Triệu thị quát lớn:
"Như vậy là sao?"
"Lão gia,thiếp,"
Triệu thị sợ hãi nhìn lão,bộ dạng khép nép khác hoàn toàn bình thường. Chuyện của Thượng Quan Lâm Vân cùng tình nhân bỏ trốn ngay sau đại hỉ,lại bỉ người ta đẩy xuống xe ngựa ngay trước cửa phủ,bà thực cũng không biết. Nhưng,Thượng Quan Lâm Thiên không phải người có thể kiềm chế:
"Bà mau nói,nhanh. Bà là người làm mẫu thân,sao đến chuyện của nữ nhi cũng không biết"
Triệu thị cũng không phải nhân dễ bắt nạt,mặc dù bà ta rất sợ hãi Thượng Quan Lâm Thiên,nhưng nhìn lão cứ như vậy tuyệt tình với cả nữ nhi ruột,nhịn không được phản bác:
"Vậy lão gia thử nói xem,người là người làm cha,sao có thể như vậy đuổi nữ nhi ruột ra khỏi nhà?"
"Chát"-Một tiếng tát vang lên,Triệu thị một bên má đỏ lừ,đau rát vì vừa bị đánh,liền ôm má ngã khụy xuống sàn:
"Lão gia,người vừa rồi,dám tát ta?"
Thượng Quan Lâm Thiên nhìn Triệu thị,khinh thường hừ lạnh,định mở miệng nói gì như đột nhiên một cơn gió thoảng qua,mang theo sát khí làm nhân rùng mình. Mặc dù đã trung niên,nhưng từng là một cao thủ võ lâm,Thượng Quan Lâm Thiên có thể dễ dàng cảm nhận được sát khí đang theo cơn gió hướng về phía mình.
"Xuy,xuy"-Nến đang cháy trong đại sảnh đồng loạt tắt hết,nhân sở tại nhìn quanh,hoảng sợ la hét,phá tan sự yên tĩnh vốn có. Cánh cửa đại sảnh đang yên đang lành bị đạp tung. Gió lùa vào càng ngày càng mạnh,ba tiếng sấm ầm ầm nổi lên,mây đen kéo đến,che khuất ánh trăng. Rồi mưa,như trút nước đổ xuống. Một thân ảnh,ẩn hiện trong làn mưa trắng xóa,lam y ướt át vẫn phiêu dật trong cơn gió;khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm làm nhân đỏ mắt ghen tị;kiếm sắc lạnh trong tay tiếp giáp với nền đá hoa cương,tạo ra những tiếng "soạt" chói tai. Toàn nhân có mặt cứng đờ nhìn nàng,chỉ riêng Thượng Quan Lâm Thiên trong giọng nói có cả kinh hỉ và lo lắng kêu lên:
"Miên Miên"
Miên Miên? Chẳng phải là tên húy của Bạch di nương Bạch Miên Miên sao? Nhưng,nhân đã chết tự 18 năm trước,sao giờ còn ở đây xuất hiện? Chẳng lẽ... Nghĩ vậy,ai cũng không khỏi rùng mình,tầm mắt nhìn nàng càng ngày càng nhìn tia kinh sợ. Nữ tử lam y mím môi,bật ra những tiếng cười ha ha:
"Phụ thân,mẫu thân,các tỉ muội huynh đệ,ta trở về với các người rồi đây"
"THƯỢNG QUAN LAM NGUYỆT"
Triệu thị kêu lên một tiếng sợ hãi,hai chân vốn muốn đứng lên không tự chủ liền ngã xuống:
"Ngươi không phải chết rồi sao,làm sao có thể,làm sao có thể?"
Trương Lam Nguyệt ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười,phi thân nhanh như chớp lấy đi mạng của mấy nha hoàn đứng bên cạnh bà,lắc lắc đầu:
"Mẫu thân,ta sao có thể chết khi chưa báo xong ơn đức cho các người được chứ? Mà phải rồi,tên ta không phải Thượng Quan Lam Nguyệt,hãy gọi ta là Trương Lam Nguyệt."
/56
|