Cho dù hắn mỹ mạo đệ nhất,Trương Lam Nguyệt cũng chỉ thất thần phút chốc,rồi nhanh chóng đem hắn mang vào bên trong,lại nói Huyên Huyên và Diệp Từ đem thảo dược nấu thành thuốc cho hắn chữa thương. Không phải nàng muốn lo chuyện bao đồng mà hai kẻ ngoại nhân này,cư nhiên từ đâu chạy đến đây hỗn chiến rồi bị thương rớt xuống Vị Ương hiên,nếu cứ để mặc hắn chết ở ngoài kia,nhất là mùi máu tươi quanh quẩn làm Trương Lam Nguyệt nàng khó chịu,hai là nếu để Triệu thị hoặc người Thượng Quan gia nhìn thấy,khác nào để chúng nắm thóp* vào lúc này là chuyện ngàn vạn lần không nên. Vậy nên nàng chỉ có cách ủy khuất ban cho hắn một ân huệ,chỉ mong sau này không còn hắn đối đầu,nếu không,nàng chỉ có đường thua trận thôi. Mà cả Huyên Huyên và Diệp Từ đều không có phản đối tỉ tỉ làm vậy. Bọn họ một người là tin tưởng tuyệt đối tỉ tỉ không làm việc thừa thải kể cả cứu người,chắc chắn tỉ tỉ có toan tính riêng của mình,mà nếu không thì người kia cũng có thể là,nhưng nhìn thái độ lãnh đạm của tỉ tỉ thì chắc không phải. Người còn lại lại sùng bái và tôn trọng đến tận điểm,chắc chắn "thần tượng" của mình sẽ không khiến cho chính mình thất vọng.*Nắm thóp:Nắm được điểm yếu của đối phương
Sau một đêm "tận tình" chăm sóc,ngoại nhân ngày hôm qua cuối cùng cũng tỉnh lại,hắn ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Lam Nguyệt đang đưa lưng về phía mình,nhàn rỗi châm trà uống. Trương Lam Nguyệt dường như cảm nhận được ánh mắt "thâm tình" ở sau lưng mình,liền đặt ly trà xuống,chậm rãi quay người lại nhìn kẻ kia,lạnh nhạt hỏi:
"Tỉnh?"
"Ngươi,là ngươi cứu ta?"
Hắn nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt,cẩn thận đánh giá nàng. Nàng một thân lam y thanh nhã,gương mặt ngũ quan thanh tú,tuyệt đẹp,nước da trắng nõn,đôi lông mày lá liễu,mông đỏ mọng mê người,còn cả đôi mắt đen linh động như muốn câu hồn người khác. Hắn từng thấy rất nhiều người đẹp,cũng không kém những kẻ tự xưng mình là quốc sắc thiên hương,khuynh quốc khuynh thành,thậm chí còn vạn phần khinh bỉ những nữ tử như thế nhưng nữ tử trước mặt hắn,bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không phải nói quá.
Trương Lam Nguyệt cũng không ngại để hắn đánh giá chính mình khi không có mang mặt nạ. Nàng đương biết nhan sắc của Thượng Quan Lam Nguyệt là vô đối,song ngoại nhân này lại không nhìn chằm chằm mà chỉ đơn giản đánh giá,thật làm nàng có chút hào cảm.
"Ngươi có thể dùng ánh mắt không mấy thiện cảm như này để nhìn ân nhân mình sao?"
Nàng nhíu mày giả bộ khó chịu,rồi xua tay:
"Thôi không sao. Chỉ cần ngươi chóng bình phục rồi nhanh đi khỏi đây thôi."
"Sao lại cứu ta?"
Hắn nhìn nàng,không khỏi thấy tò mò vì sao lại cứu mình,nàng thì thở dài dùng giọng điệu ủy khuất đáp lại:
"Ngươi cư nhiên cùng ngoại nhân giao chiến ngay tại nhà ta rồi rớt xuống đấy. Ta không muốn bị người khác chỉ trỏ bàn tán,ngươi lại không đi được nên có lòng "hảo tâm" cứu giúp thôi. Vết thương lành rồi thì nhanh chóng ly khai đi."
"Cô nương cứ mạng,tại hạ vô cùng cảm kích,phần ân tình này mai sau sẽ báo đáp."
Trương Lam Nguyệt mím môi,bật cười xinh đẹp:
"Tại hạ cũng nghĩ vậy,các hạ xin mời báo danh."
Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng đáp lời:
"Tại hạ họ Độc Cô,tên Thiên Sát."
"Còn tại hạ họ Thượng Quan,tên Lam Nguyệt. Danh hiệu Xấu nữ tam thất của tại hạ,các hạ chắc đã biết?"
Độc Cô Thiên Sát mở to mắt kinh ngạc nhìn Trương Lam Nguyệt. "Xấu nữ tam thất" không phải hắn không biết,nghe đồn đó là thứ nữ của Thượng Quan gia,mới sinh ra đã khắc chết mẹ ruột-Tiểu thiếp được Thượng Quan gia chủ yêu thích nhất,nên nghe từ khi sinh ra đã không được vừa mắt ông ta. Người ta còn nói đó là một nữ tử ngu ngốc không học thức,thứ gì cũng không biết,dung mạo xấu xí cực điểm,trên mặt đầy những sẹo,đức hạnh thứ gì cũng không có. Vậy còn người trước mặt hắn,Xấu nữ tam thất vậy mà lại là quốc sắc thiên hương,khuynh quốc khuynh thành. Hơn nữa,khi hắn mơ màng tỉnh dậy đã nghe tiếng tiêu,chắc chắn là tiếng tiêu của nàng,có thể nói là cái danh đệ nhất tài nữ cũng chưa diễn tả hết. Còn về đức hạnh,quyết đoán,thông minh,không giống những tiểu thư thích ra vẻ yếu đuối yểu điệu,nàng như vậy e là đệ nhất cũng không diễn tả hết. Nàng như vậy mà người ta nói là Xấu nữ thất sắc,thất học,thất đức thì trên đời này làm gì có ai là không như thế.
Đúng là mắt mù hết!
Sau một đêm "tận tình" chăm sóc,ngoại nhân ngày hôm qua cuối cùng cũng tỉnh lại,hắn ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Lam Nguyệt đang đưa lưng về phía mình,nhàn rỗi châm trà uống. Trương Lam Nguyệt dường như cảm nhận được ánh mắt "thâm tình" ở sau lưng mình,liền đặt ly trà xuống,chậm rãi quay người lại nhìn kẻ kia,lạnh nhạt hỏi:
"Tỉnh?"
"Ngươi,là ngươi cứu ta?"
Hắn nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt,cẩn thận đánh giá nàng. Nàng một thân lam y thanh nhã,gương mặt ngũ quan thanh tú,tuyệt đẹp,nước da trắng nõn,đôi lông mày lá liễu,mông đỏ mọng mê người,còn cả đôi mắt đen linh động như muốn câu hồn người khác. Hắn từng thấy rất nhiều người đẹp,cũng không kém những kẻ tự xưng mình là quốc sắc thiên hương,khuynh quốc khuynh thành,thậm chí còn vạn phần khinh bỉ những nữ tử như thế nhưng nữ tử trước mặt hắn,bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không phải nói quá.
Trương Lam Nguyệt cũng không ngại để hắn đánh giá chính mình khi không có mang mặt nạ. Nàng đương biết nhan sắc của Thượng Quan Lam Nguyệt là vô đối,song ngoại nhân này lại không nhìn chằm chằm mà chỉ đơn giản đánh giá,thật làm nàng có chút hào cảm.
"Ngươi có thể dùng ánh mắt không mấy thiện cảm như này để nhìn ân nhân mình sao?"
Nàng nhíu mày giả bộ khó chịu,rồi xua tay:
"Thôi không sao. Chỉ cần ngươi chóng bình phục rồi nhanh đi khỏi đây thôi."
"Sao lại cứu ta?"
Hắn nhìn nàng,không khỏi thấy tò mò vì sao lại cứu mình,nàng thì thở dài dùng giọng điệu ủy khuất đáp lại:
"Ngươi cư nhiên cùng ngoại nhân giao chiến ngay tại nhà ta rồi rớt xuống đấy. Ta không muốn bị người khác chỉ trỏ bàn tán,ngươi lại không đi được nên có lòng "hảo tâm" cứu giúp thôi. Vết thương lành rồi thì nhanh chóng ly khai đi."
"Cô nương cứ mạng,tại hạ vô cùng cảm kích,phần ân tình này mai sau sẽ báo đáp."
Trương Lam Nguyệt mím môi,bật cười xinh đẹp:
"Tại hạ cũng nghĩ vậy,các hạ xin mời báo danh."
Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng đáp lời:
"Tại hạ họ Độc Cô,tên Thiên Sát."
"Còn tại hạ họ Thượng Quan,tên Lam Nguyệt. Danh hiệu Xấu nữ tam thất của tại hạ,các hạ chắc đã biết?"
Độc Cô Thiên Sát mở to mắt kinh ngạc nhìn Trương Lam Nguyệt. "Xấu nữ tam thất" không phải hắn không biết,nghe đồn đó là thứ nữ của Thượng Quan gia,mới sinh ra đã khắc chết mẹ ruột-Tiểu thiếp được Thượng Quan gia chủ yêu thích nhất,nên nghe từ khi sinh ra đã không được vừa mắt ông ta. Người ta còn nói đó là một nữ tử ngu ngốc không học thức,thứ gì cũng không biết,dung mạo xấu xí cực điểm,trên mặt đầy những sẹo,đức hạnh thứ gì cũng không có. Vậy còn người trước mặt hắn,Xấu nữ tam thất vậy mà lại là quốc sắc thiên hương,khuynh quốc khuynh thành. Hơn nữa,khi hắn mơ màng tỉnh dậy đã nghe tiếng tiêu,chắc chắn là tiếng tiêu của nàng,có thể nói là cái danh đệ nhất tài nữ cũng chưa diễn tả hết. Còn về đức hạnh,quyết đoán,thông minh,không giống những tiểu thư thích ra vẻ yếu đuối yểu điệu,nàng như vậy e là đệ nhất cũng không diễn tả hết. Nàng như vậy mà người ta nói là Xấu nữ thất sắc,thất học,thất đức thì trên đời này làm gì có ai là không như thế.
Đúng là mắt mù hết!
/56
|