Edit: ss gau5555
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Mơ mơ màng màng, tiểu Cốc Nhược Vũ nửa mê nửa tỉnh, nghĩ muốn đi nhà xí. Bé ngồi dậy dùng tay nhỏ bé dụi dụi mắt còn buồn ngủ, nhìn xung quanh thấy Phượng Hiên đang mặc một thân quần áo màu đen, trong đầu nảy sinh nghi vấn, chợt thanh tỉnh.
“Hiên ca ca?” Tiểu oa nhi vẻ mặt nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Vừa đổi quần áo xong, Phượng Hiên nghe thấy tiểu oa nhi đang gọi hắn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên hạ nho nhỏ mở to một đôi mắt tròn, sáng nhìn hắn. Nhất thời trong lòng Phượng Hiên thầm nghĩ: không phải chứ! Hắn thật vất vả đem bé khóc rống đòi cha mẹ dỗ ngủ, như thế nào không quá bao lâu bé đã lại tỉnh! Xong rồi, nếu bé lại bắt đầu khóc tìm cha mẹ, vậy chính mình chẳng phải là không thể phân thân?
“Bé con, như thế nào lại tỉnh?”
“Đi tiểu!” Tiểu oa nhi nói xong ngôn ngữ trẻ nhỏ, cho thấy bé có lý do thanh tỉnh, đồng thời hai tay đưa ra ý tứ hàm xúc muốn ôm ôm.
Phượng Hiên đi đến trước giường, ôm bé vào trong lòng, ngồi ở mép giường cầm lấy giày nhỏ ở dưới đất thay bé đi vào. Vốn định ôm bé đi nhà xí, kết quả sau khi đi giầy vào tiểu Cốc Nhược Vũ giãy giụa muốn xuống dưới. Phượng Hiên đành phải để tùy ý đi theo phía sau bé, nhìn bé nện hai bước ngắn ngủi đi đến nhà xí.
Giờ này khắc này, đêm đã khuya. Ban ngày, sau khi biết được kế hoạch giai đoạn thứ hai thất bại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chơi thêm một buổi tối Phượng Hiên quyết định đêm khuya thì tự thân xuất mã, thực thi kế hoạch.
Nguyên bản hắn nghĩ tại am ni cô hộ vệ chung quanh Lâm Tuyết Thiến nghiêm mật, không dễ dàng động thủ đổi ngọc bội. Nhưng trên am ni cô, bản địa không cho phép nam tử tiến vào. Hơn nữa đường đi thông lên núi không thể nâng kiệu cho nên Lâm Tuyết Thiến phải đi bộ đi trước bên người nàng nhiều nhất vài nha hoàn là khá lắm. Cứ như vậy để ngoại công phái nữ tử ở trên núi động thủ, treo đầu dê bán thịt chó còn có thể lấy cớ điềm xấu.
Nhưng mà hiển nhiên lần này người ngoại công phái đi không đủ để đảm nhiệm. Không những không thể hoàn thành nhiệm vụ còn bị bắt đi, tức chết hắn! Không nghĩ tới nha hoàn bên cạnh Lâm Tuyết Thiến lại có nhân vật lợi hại. Chẳng lẽ nói nữ tử bên người Lâm thị đều có trải qua huấn luyện mà đặc biệt an bài làm nha hoàn? Được, về sau phải chú ý một chút. Đứng chờ ở ngoài nhà xí, Phượng Hiên trong lòng suy nghĩ.
Đợi tiểu oa nhi đi nhà xí xong trở lại bên trong phòng. Vốn định dỗ bé ngủ lại thì Phượng Hiên phát hiện bàn tay bé nhỏ đang cầm lấy vạt áo của hắn, vừa túm vừa nói: “Hiên ca ca, ngủ!”
“Uhm, uhm, muội ngủ trước, Hiên ca ca lập tức cũng ngủ.” Tiếng nói vừa dứt, đối phương không hề biến hóa, đôi mắt to trắng đen rõ ràng mở lớn nhìn hắn, miệng tiếp tục gọi hắn ngủ. Hiển nhiên, những lời Phượng Hiên dỗ tiểu oa nhi mà nói… lần này không thể dùng được. Tiểu Cốc Nhược Vũ rõ ràng cảm giác được Phượng Hiên muốn đi ra ngoài trong lòng sợ hãi, cho nên làm thế nào cũng không chịu buông ra. Cảm thấy Phượng Hiên miễn cưỡng lấy lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ dần dần hiện lên biểu tình đáng thương: cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất, tay nhỏ bé dùng sức túm vạt áo của hắn, biến thành kháng nghị không một tiếng động.
Nụ cười trên mặt Phượng Hiên có chút vặn vẹo, trong lòng kêu đau nói: hắn, hắn, hắn nếu bỏ bé lại, thế nhưng sẽ có loại cảm giác tội ác!
Ai! nội tâm Phượng Hiên ai thán một tiếng, bắt đầu lo lắng. Phượng Tiêu cùng Phượng Địch được mình phái đi cứu cái người làm việc không thành kia, ngu ngốc có thừa đến bây giờ cũng còn không có tin tức. Hiện tại trừ mình ra không có ai thích hợp đi đổi ngọc bội. Nhưng mà trước mắt còn phải chăm sóc tiểu oa nhi, bỏ một mình bé lại tâm không đành lòng a!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tiểu oa nhi chiến thắng tất cả. Nghĩ rằng còn hai ngày nữa, Phượng Hiên quyết định đêm mai phái hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đi lấy ngọc bội trở về là được rồi. Trong lòng đã có quyết định, Phượng Hiên nói với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Được rồi, được rồi, Hiên ca ca hiện tại đi nằm ngủ”. Vừa nói vừa đem y phục dạ hành lại thay đổi xuống, thành thành thật thật nằm ngủ cùng tiểu oa nhi.
Sáng ngày thứ hai, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch bẩm báo người đã cứu ra. Lập tức Phượng Hiên giao cho hai người nhiệm vụ buổi tối. Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba Phượng Tiêu cùng Phượng Địch báo cho biết nhiệm vụ thất bại. Vẫn như cũ không thể đổi ngọc bội của Lâm Tuyết Thiến trở lại. Khuôn mặt tươi cười của Phượng Hiên rất khó không cứng lại. Thật sự nhịn không được, âm điệu so với bình thường cất cao hơn hỏi: “Không đổi trở về!? Là ai bị phát hiện sao? Không phải cho các ngươi sử dụng mê hồn tán sao? Ngọc bội không phải do Lâm Tuyết Thiến bảo quản lấy, rất dễ dàng tìm được đấy sao?”
Ba cái “Sao” làm cho hai người Phượng Tiêu hổ thẹn, đầu so với trước lại cúi thấp hơn nữa.
Chẳng lẽ ngọc bội không do Lâm Tuyết Thiến bảo quản tự mình nghĩ sai lầm rồi!? Phượng Hiên ảo não một trận, đang suy nghĩ ngọc bội khả năng do ai bảo quản, làm thế nào trước ngày nghi thức đính hôn có thể đem ngọc bội trở về thì Phượng Địch nói chuyện.
“Ngọc bội là ở chỗ Lâm tiểu thư, nô tài tìm được rồi.”
A? Phượng Hiên nhăn mày lại, tìm được rồi vì sao không cầm về?
“Nói chính xác là thấy được.” Phượng Địch nói tiếp.
“Sau đó. . . .” Phượng Hiên hai mắt mỉm cười híp lại ý nghĩa cần giải thích.
“Vị trí không tốt lắm, lấy không được.” Giọng nho nhỏ của Phượng Tiêu bổ sung thêm.
“Ha?Là ở bầu trời với không tới?” Tươi cười có chút âm trầm tràn ra ngoài mùi thuốc súng, Phượng Hiên cực kỳ không hài lòng với loại lý do này.
“Lâm tiểu thư mang theo ngọc bội tùy thân, nhưng mà không phải đeo ở trên cổ mà là đặt ở. . . .” Trên mặt Phượng Địch có điểm vặn vẹo có điểm khó có thể mở miệng. Ai, có thân phận tiểu thư nào biết đâu rằng tướng ngủ lại kém như thế, hơn nữa còn cổ quái, cổ quái thật sự làm cho người ta có chút không chịu nổi.
“Để ở nơi nào?” Làm sao không nói cho xong? Phượng Hiên rất khó không tức giận.
“Chỗ lồng ngực trong cái yếm”. Cuối cùng vẫn là Phượng Tiêu trả lời. Nếu không phải ngọc bội lộ ra một chút, bọn họ thật đúng là không phát hiện được. Nói trở lại, cái yếm kia thế nhưng lại có một chút, chỉ có thể che khuất được điểm quan trọng của bộ phận này. Chuyện này thật làm cho người e lệ!
“Vậy thì có sao, vậy thì sao nào!? Vươn tay, lấy ngọc bội đem ngọc bội giả đặt tại nơi đấy rồi đem tay trở về nhiệm vụ hoàn thành, thuận tiện các ngươi còn có thể chiếm chút tiện nghi!” Phượng Hiên đưa tay, khoa tay múa chân, thật sự không hiểu có cái gì khó lại làm cho hai người không thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Thiếu chủ!” Hai người trăm miệng một lời cả kinh kêu lên.
“Loại tiện nghi này chẳng lẽ ngài sẽ đi chiếm?” Phượng Tiêu hỏi tiếp.
Đương nhiên sẽ không! Hắn (Phượng Hiên) nếu chạm phải nữ nhân ngoại trừ nương tử gần gũi tương lai, tay hắn nhất định sẽ bị đứt ! Ghê tởm muốn chết! Nội tâm Phượng Hiên lập tức phản bác.
Nhìn hai vị tâm phúc mặt lộ vẻ ủy khuất, Phượng Hiên dương dương hai hàng lông mày đen đặc lại hơi hơi cắn môi một chút, thầm nghĩ: được rồi, đây là cái dạng thuộc hạ mà chủ nhân nuôi thành cái gì, thân đã biết thuộc hạ là loại hình thức chính nhân quân tử làm sao có thể thừa cơ làm ra việc không đạo đức chứ! Nhưng cũng bởi vì như vậy mà lấy không được ngọc bội, có phải quá nghiêm túc hay không?
Đáng giận Lâm Tuyết Thiến, lại đem ngọc bội đặt ở cái nơi đó, đợi hắn thu hồi ngọc bội nhất định phải đem ngọc bội rửa sạch một trăm lần! Trong lòng Phượng Hiên không cam lòng hừ một tiếng. Quyết định tối nay nhất định phải tự mình đi, hơn nữa suy nghĩ tìm ở đâu ra một nữ tử đáng giá tín nhiệm giúp hắn đổi ngọc bội từ trên người Lâm Tuyết Thiến lại. Đáng giận, nếu không phải cái người nữ tử ngoại công phái ra đang trọng thương vì chịu niêm hình thì mình bây giờ cũng không lo lắng chọn người như vậy.
Cảm thấy không khí không đúng, tiểu Cốc Nhược Vũ từ đầu tới đuôi cái hiểu, cái không nghe bọn họ Phượng Hiên nói. Nhìn sang cái này, lại nhìn sang cái kia tiểu oa nhi liền thích giúp người kéo cánh tay Phượng Hiên, thuận lợi đem sự chú ý của hắn chuyển dời đến trên người mình còn dùng cái giọng điệu non nớt dò hỏi: “Hiên ca ca, làm sao vậy?”
Mắt to chống lại đôi mắt nhỏ, một trận trầm mặc, bỗng nhiên trong đầu Phượng Hiên linh quang vừa hiện, hắc hắc, có! Để cho bé con giúp hắn tốt lắm, vừa vặn mình cũng không cần lo lắng thời điểm ban đêm tự mình đi thì bé con làm sao bây giờ! Thật tốt quá!
Phượng Hiên cười khanh khách nói với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Bé con, buổi tối cùng Hiên ca ca đi ra ngoài làm một chuyện được không?”
“Được.” tiểu oa nhi nhu thuận lập tức gật đầu nói được.
“Nhưng buổi tối Hiên ca ca dẫn muội đi làm chuyện gì thì ai cũng không thể nói nha! Phải giữ bí mật !”
“Dạ được, giữ bí mật!” tiểu Cốc Nhược Vũ gật gật đầu.
“Chúng ta đây ngoéo tay, một lời đã định!” Phượng Hiên vươn ngón út, tiểu Cốc Nhược Vũ cũng vươn ngón út hai người ngoéo tay ước định.
Vì thế ban đêm trước nghi thức đính hôn một ngày, Phượng Địch bị giữ lại. Phượng Tiêu lại mặc trang phục dạ hành đi theo, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi đi trước đến am ni cô chỗ ở của Lâm Tuyết Thiến chuẩn bị đi làm việc treo đầu dê bán thịt chó kia.
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Mơ mơ màng màng, tiểu Cốc Nhược Vũ nửa mê nửa tỉnh, nghĩ muốn đi nhà xí. Bé ngồi dậy dùng tay nhỏ bé dụi dụi mắt còn buồn ngủ, nhìn xung quanh thấy Phượng Hiên đang mặc một thân quần áo màu đen, trong đầu nảy sinh nghi vấn, chợt thanh tỉnh.
“Hiên ca ca?” Tiểu oa nhi vẻ mặt nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Vừa đổi quần áo xong, Phượng Hiên nghe thấy tiểu oa nhi đang gọi hắn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên hạ nho nhỏ mở to một đôi mắt tròn, sáng nhìn hắn. Nhất thời trong lòng Phượng Hiên thầm nghĩ: không phải chứ! Hắn thật vất vả đem bé khóc rống đòi cha mẹ dỗ ngủ, như thế nào không quá bao lâu bé đã lại tỉnh! Xong rồi, nếu bé lại bắt đầu khóc tìm cha mẹ, vậy chính mình chẳng phải là không thể phân thân?
“Bé con, như thế nào lại tỉnh?”
“Đi tiểu!” Tiểu oa nhi nói xong ngôn ngữ trẻ nhỏ, cho thấy bé có lý do thanh tỉnh, đồng thời hai tay đưa ra ý tứ hàm xúc muốn ôm ôm.
Phượng Hiên đi đến trước giường, ôm bé vào trong lòng, ngồi ở mép giường cầm lấy giày nhỏ ở dưới đất thay bé đi vào. Vốn định ôm bé đi nhà xí, kết quả sau khi đi giầy vào tiểu Cốc Nhược Vũ giãy giụa muốn xuống dưới. Phượng Hiên đành phải để tùy ý đi theo phía sau bé, nhìn bé nện hai bước ngắn ngủi đi đến nhà xí.
Giờ này khắc này, đêm đã khuya. Ban ngày, sau khi biết được kế hoạch giai đoạn thứ hai thất bại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chơi thêm một buổi tối Phượng Hiên quyết định đêm khuya thì tự thân xuất mã, thực thi kế hoạch.
Nguyên bản hắn nghĩ tại am ni cô hộ vệ chung quanh Lâm Tuyết Thiến nghiêm mật, không dễ dàng động thủ đổi ngọc bội. Nhưng trên am ni cô, bản địa không cho phép nam tử tiến vào. Hơn nữa đường đi thông lên núi không thể nâng kiệu cho nên Lâm Tuyết Thiến phải đi bộ đi trước bên người nàng nhiều nhất vài nha hoàn là khá lắm. Cứ như vậy để ngoại công phái nữ tử ở trên núi động thủ, treo đầu dê bán thịt chó còn có thể lấy cớ điềm xấu.
Nhưng mà hiển nhiên lần này người ngoại công phái đi không đủ để đảm nhiệm. Không những không thể hoàn thành nhiệm vụ còn bị bắt đi, tức chết hắn! Không nghĩ tới nha hoàn bên cạnh Lâm Tuyết Thiến lại có nhân vật lợi hại. Chẳng lẽ nói nữ tử bên người Lâm thị đều có trải qua huấn luyện mà đặc biệt an bài làm nha hoàn? Được, về sau phải chú ý một chút. Đứng chờ ở ngoài nhà xí, Phượng Hiên trong lòng suy nghĩ.
Đợi tiểu oa nhi đi nhà xí xong trở lại bên trong phòng. Vốn định dỗ bé ngủ lại thì Phượng Hiên phát hiện bàn tay bé nhỏ đang cầm lấy vạt áo của hắn, vừa túm vừa nói: “Hiên ca ca, ngủ!”
“Uhm, uhm, muội ngủ trước, Hiên ca ca lập tức cũng ngủ.” Tiếng nói vừa dứt, đối phương không hề biến hóa, đôi mắt to trắng đen rõ ràng mở lớn nhìn hắn, miệng tiếp tục gọi hắn ngủ. Hiển nhiên, những lời Phượng Hiên dỗ tiểu oa nhi mà nói… lần này không thể dùng được. Tiểu Cốc Nhược Vũ rõ ràng cảm giác được Phượng Hiên muốn đi ra ngoài trong lòng sợ hãi, cho nên làm thế nào cũng không chịu buông ra. Cảm thấy Phượng Hiên miễn cưỡng lấy lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ dần dần hiện lên biểu tình đáng thương: cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất, tay nhỏ bé dùng sức túm vạt áo của hắn, biến thành kháng nghị không một tiếng động.
Nụ cười trên mặt Phượng Hiên có chút vặn vẹo, trong lòng kêu đau nói: hắn, hắn, hắn nếu bỏ bé lại, thế nhưng sẽ có loại cảm giác tội ác!
Ai! nội tâm Phượng Hiên ai thán một tiếng, bắt đầu lo lắng. Phượng Tiêu cùng Phượng Địch được mình phái đi cứu cái người làm việc không thành kia, ngu ngốc có thừa đến bây giờ cũng còn không có tin tức. Hiện tại trừ mình ra không có ai thích hợp đi đổi ngọc bội. Nhưng mà trước mắt còn phải chăm sóc tiểu oa nhi, bỏ một mình bé lại tâm không đành lòng a!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tiểu oa nhi chiến thắng tất cả. Nghĩ rằng còn hai ngày nữa, Phượng Hiên quyết định đêm mai phái hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đi lấy ngọc bội trở về là được rồi. Trong lòng đã có quyết định, Phượng Hiên nói với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Được rồi, được rồi, Hiên ca ca hiện tại đi nằm ngủ”. Vừa nói vừa đem y phục dạ hành lại thay đổi xuống, thành thành thật thật nằm ngủ cùng tiểu oa nhi.
Sáng ngày thứ hai, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch bẩm báo người đã cứu ra. Lập tức Phượng Hiên giao cho hai người nhiệm vụ buổi tối. Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba Phượng Tiêu cùng Phượng Địch báo cho biết nhiệm vụ thất bại. Vẫn như cũ không thể đổi ngọc bội của Lâm Tuyết Thiến trở lại. Khuôn mặt tươi cười của Phượng Hiên rất khó không cứng lại. Thật sự nhịn không được, âm điệu so với bình thường cất cao hơn hỏi: “Không đổi trở về!? Là ai bị phát hiện sao? Không phải cho các ngươi sử dụng mê hồn tán sao? Ngọc bội không phải do Lâm Tuyết Thiến bảo quản lấy, rất dễ dàng tìm được đấy sao?”
Ba cái “Sao” làm cho hai người Phượng Tiêu hổ thẹn, đầu so với trước lại cúi thấp hơn nữa.
Chẳng lẽ ngọc bội không do Lâm Tuyết Thiến bảo quản tự mình nghĩ sai lầm rồi!? Phượng Hiên ảo não một trận, đang suy nghĩ ngọc bội khả năng do ai bảo quản, làm thế nào trước ngày nghi thức đính hôn có thể đem ngọc bội trở về thì Phượng Địch nói chuyện.
“Ngọc bội là ở chỗ Lâm tiểu thư, nô tài tìm được rồi.”
A? Phượng Hiên nhăn mày lại, tìm được rồi vì sao không cầm về?
“Nói chính xác là thấy được.” Phượng Địch nói tiếp.
“Sau đó. . . .” Phượng Hiên hai mắt mỉm cười híp lại ý nghĩa cần giải thích.
“Vị trí không tốt lắm, lấy không được.” Giọng nho nhỏ của Phượng Tiêu bổ sung thêm.
“Ha?Là ở bầu trời với không tới?” Tươi cười có chút âm trầm tràn ra ngoài mùi thuốc súng, Phượng Hiên cực kỳ không hài lòng với loại lý do này.
“Lâm tiểu thư mang theo ngọc bội tùy thân, nhưng mà không phải đeo ở trên cổ mà là đặt ở. . . .” Trên mặt Phượng Địch có điểm vặn vẹo có điểm khó có thể mở miệng. Ai, có thân phận tiểu thư nào biết đâu rằng tướng ngủ lại kém như thế, hơn nữa còn cổ quái, cổ quái thật sự làm cho người ta có chút không chịu nổi.
“Để ở nơi nào?” Làm sao không nói cho xong? Phượng Hiên rất khó không tức giận.
“Chỗ lồng ngực trong cái yếm”. Cuối cùng vẫn là Phượng Tiêu trả lời. Nếu không phải ngọc bội lộ ra một chút, bọn họ thật đúng là không phát hiện được. Nói trở lại, cái yếm kia thế nhưng lại có một chút, chỉ có thể che khuất được điểm quan trọng của bộ phận này. Chuyện này thật làm cho người e lệ!
“Vậy thì có sao, vậy thì sao nào!? Vươn tay, lấy ngọc bội đem ngọc bội giả đặt tại nơi đấy rồi đem tay trở về nhiệm vụ hoàn thành, thuận tiện các ngươi còn có thể chiếm chút tiện nghi!” Phượng Hiên đưa tay, khoa tay múa chân, thật sự không hiểu có cái gì khó lại làm cho hai người không thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Thiếu chủ!” Hai người trăm miệng một lời cả kinh kêu lên.
“Loại tiện nghi này chẳng lẽ ngài sẽ đi chiếm?” Phượng Tiêu hỏi tiếp.
Đương nhiên sẽ không! Hắn (Phượng Hiên) nếu chạm phải nữ nhân ngoại trừ nương tử gần gũi tương lai, tay hắn nhất định sẽ bị đứt ! Ghê tởm muốn chết! Nội tâm Phượng Hiên lập tức phản bác.
Nhìn hai vị tâm phúc mặt lộ vẻ ủy khuất, Phượng Hiên dương dương hai hàng lông mày đen đặc lại hơi hơi cắn môi một chút, thầm nghĩ: được rồi, đây là cái dạng thuộc hạ mà chủ nhân nuôi thành cái gì, thân đã biết thuộc hạ là loại hình thức chính nhân quân tử làm sao có thể thừa cơ làm ra việc không đạo đức chứ! Nhưng cũng bởi vì như vậy mà lấy không được ngọc bội, có phải quá nghiêm túc hay không?
Đáng giận Lâm Tuyết Thiến, lại đem ngọc bội đặt ở cái nơi đó, đợi hắn thu hồi ngọc bội nhất định phải đem ngọc bội rửa sạch một trăm lần! Trong lòng Phượng Hiên không cam lòng hừ một tiếng. Quyết định tối nay nhất định phải tự mình đi, hơn nữa suy nghĩ tìm ở đâu ra một nữ tử đáng giá tín nhiệm giúp hắn đổi ngọc bội từ trên người Lâm Tuyết Thiến lại. Đáng giận, nếu không phải cái người nữ tử ngoại công phái ra đang trọng thương vì chịu niêm hình thì mình bây giờ cũng không lo lắng chọn người như vậy.
Cảm thấy không khí không đúng, tiểu Cốc Nhược Vũ từ đầu tới đuôi cái hiểu, cái không nghe bọn họ Phượng Hiên nói. Nhìn sang cái này, lại nhìn sang cái kia tiểu oa nhi liền thích giúp người kéo cánh tay Phượng Hiên, thuận lợi đem sự chú ý của hắn chuyển dời đến trên người mình còn dùng cái giọng điệu non nớt dò hỏi: “Hiên ca ca, làm sao vậy?”
Mắt to chống lại đôi mắt nhỏ, một trận trầm mặc, bỗng nhiên trong đầu Phượng Hiên linh quang vừa hiện, hắc hắc, có! Để cho bé con giúp hắn tốt lắm, vừa vặn mình cũng không cần lo lắng thời điểm ban đêm tự mình đi thì bé con làm sao bây giờ! Thật tốt quá!
Phượng Hiên cười khanh khách nói với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Bé con, buổi tối cùng Hiên ca ca đi ra ngoài làm một chuyện được không?”
“Được.” tiểu oa nhi nhu thuận lập tức gật đầu nói được.
“Nhưng buổi tối Hiên ca ca dẫn muội đi làm chuyện gì thì ai cũng không thể nói nha! Phải giữ bí mật !”
“Dạ được, giữ bí mật!” tiểu Cốc Nhược Vũ gật gật đầu.
“Chúng ta đây ngoéo tay, một lời đã định!” Phượng Hiên vươn ngón út, tiểu Cốc Nhược Vũ cũng vươn ngón út hai người ngoéo tay ước định.
Vì thế ban đêm trước nghi thức đính hôn một ngày, Phượng Địch bị giữ lại. Phượng Tiêu lại mặc trang phục dạ hành đi theo, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi đi trước đến am ni cô chỗ ở của Lâm Tuyết Thiến chuẩn bị đi làm việc treo đầu dê bán thịt chó kia.
/116
|