Tiểu Hồ Điệp chẳng hề tỏ ra vui vẻ khi nghe thấy có người mời mình vào cung dự yến tiệc, bởi vì so với việc ngồi nhìn một bàn chất đầy sơn hào hải vị mà không thể nuốt nổi thứ gì,chỉ biết ngồi gặm hoa quả thì cô thà ở nhà đánh chén thức ăn do Tư Không Tiểu Mễ nấu còn sung sướng hơn.
“Muội không muốn đi.”
Tư Không Tiểu Mễ đương nhiên là hiểu rõ lý do tại sao Tiểu Hồ Điệp lại cự tuyệt, nhưng chàng không thể để cô một mình ở lại quán trọ được! Nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cô biết cậy nhờ ai để xin giúp đỡ bây giờ?
Chàng chợt nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, giống như đang cố kìm nén không cho thứ gì đó bùng phát vậy.
“Sao thế?”
Lạ thật đấy? Mình không hề làm gì cô ấy cả, đang yên đang lành sao tự dưng lại khóc? Trước đây, có lần cha đã bâng khua nhắc thế này: đàn bà con gái trong một tháng sẽ có mấy ngày mưa nắng thất thường, động một tí là khóc, động một tí là dỗi. Chẳng lẽ, cái cô tiên ngốc này từ sau khi trở thành người phàm rồi thì bắt đầu phát sinh loại bệnh nóng lạnh thất thường theo chu kỳ như thế rồi à?
“Có phải muội rất ngốc không?” Tiểu Hồ Điệp vừa sụt sùi vừa hỏi.
Tư Không Tiểu Mễ rất muốn gật đầu công nhận, nhưng lúc này, trông thấy cô tội nghiệp như vậy, chàng không nỡ để cô đau lòng thêm, đành nhẹ nhàng nói: “Cũng không đến nỗi nào, ta vẫn có thể chịu được mà.”
“Có phải muội đã khiến huynh phải vất vả hơn không?” Tiểu Hồ Điệp lại hỏi tiếp.
“Ặc…cũng tạm ổn mà, ta không cảm thấy vất vả gì đâu.” Chàng cực kỳ tò mò, rốt cuộc cái cô ngốc này đang nghĩ gì trong đầu.
Nước mắt của Tiểu Hồ Điệp lập tức rơi lã chã! Thậm chí là càng rơi càng tợn!
“Muội đúng là kẻ vô dụng mà! Vừa không biết võ công, vừa không biết nấu cơm, ngay cả bản thân muốn ăn gì cũng phải nhờ huynh lựa giúp. Lần nào cũng nằng nặc đòi đi cứu Thủy Vân ca ca, nhưng lại không thể nghĩ ra được cách gì hay ho. Đã thế lại còn liên lụy đến huynh, khiến huynh phải vất vả ngược xuôi, khổ tận cam lai. Người khác mời huynh đi dự yến tiệc, huynh cũng không thể thoải mái mà đi, bởi vì huynh còn phải bận tâm đến một cô ngốc như muội. Muội đúng là kẻ vô dụng, đáng bị người ta bỏ đi, ngay cả một chút tác dụng cũng không có, muội chỉ là gánh nặn cho huynh thôi. Hu hu hu…”
Thì ra là thế. Cô ngốc này đang tự trách mình đây mà.
Nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của Tiểu Hồ Điệp, Tư Không Tiểu Mễ bỗng mềm lòng.
Tiểu Hồ Điệp đã cố gắng hết sức để sống hòa nhập với người trần gian, nhưng mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, cô không thể hiểu được hết mọi chuyện thị phi trên thế gian này, vì thế cứ đụng đến việc nào là hỏng việc nấy. Vả lại, những chuyện mà cô gặp phải, người bình thường chưa chắc đã từng trải qua, không là ân oán thù hận khắc cốt ghi tâm thì cũng là những mối quan hệ rắc rối, phức tạp. Ngay đến người thông minh như chàng cũng cảm thấy đau đầu, càng huống hồ là một cô gái đơn thuần như Tiểu Hồ Điệp, làm sao có thể đầu xuôi đuôi lọt mọi chuyện cho được?
“Ngoan. Đừng khóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Sẽ không ổn đâu!” Chưa bao giờ cô tuyệt vọng như bây giờ: “Cái gì muội cũng không biết, làm cái gì cũng không nên thân, toàn phải nhờ cậy vào huynh. Muội không thể cứ bám chặt lấy huynh cả đời được!”
“Ai nói muội không biết gì cả?” Tư Không Tiểu Mễ vội phản bác: “Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều để tìm ra cách khiến muội vừa có thể tự nuôi sống bản thân mình vừa có thể cảm thấy tự do tự tại. Cuối cùng thì ta cũng nghĩ ra: đợi khi giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ mở một điền trang, trồng hoa cỏ và cây ăn trái. Muội là tiểu điệp tiên chắc chắn là muội nắm rõ mọi quy luật sinh trưởng của cây cối, có đúng không?”
Đúng thế, tuy cô không hiểu cuộc sống phức tạp của loài người nhưng lại cực kỳ hiểu rõ: khi nào thì hoa nở, khi nào thì cây kết trái và hoa sẽ nở trong bao lâu, quả sẽ chín vào lúc nào. Đây chính là bản năng sinh tồn của bươm bướm. Chỉ khi nắm rõ quy luật của hoa cỏ, cây trái, cô mới có thể kiếm được thức ăn để sống suốt mấy trăm năm.
Nghe chàng nói, cô bỗng cảm thấy tràn trề hi vọng: “Đúng vậy. Những thứ đó muội đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
“Cho nên ta mới tin tưởng rằng, sau này muội nhất định sẽ trở thành một nông phụ cực kỳ tài ba. Khi chúng ta làm xong nhiệm vụ, sẽ lập tức bắt tay vào trồng tất cả các loại quả mình thích, khi thèm thì chạy ra vườn ăn, ăn no rồi thì đi vào nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cuộc sống như thế sẽ thanh nhàn, dễ chịu biết bao!”
Tiểu Hồ Điệp liền mường tượng ra cảnh mình ngồi vắt vẻo trên cành cây, ôm cả một đống quả đào chín mọng trong lòng, khoái chí gặm lấy gặm để. Nghĩ đoạn, cô bèn nuốt nước bọt đánh ực. Mọi cảm giác buồn bực, khó chịu vì không thể giúp sức được cho người khác đều bị bỏ lại sau lưng: “Khi muội trồng cây, chắc chắn ong tỷ và điệp tỷ sẽ nể mặt muội mà đến giúp chúng ta phát tán nhụy hoa đúng vụ. Oa! Cuộc sống như thế đúng là đáng mơ ước. Tiểu điệp tiên muội nhất định sẽ trở thành nông phu tài giỏi vô địch thiên hạ.” Cuối cùng cô cũng đã tìm ra mục tiêu cả đời của mình, đôi mắt cô bỗng rực sáng niềm tin vào tương lai.
Tư Không Tiểu Mễ liền mỉm cười. Có lẽ, cô ngốc ấy sẽ thực hiện được lý tưởng tuyệt vời đó tại chốn trần gian này.
Chàng vẫy tay nói: “Đi thôi!”
“Đi đâu ạ?”
“Hoàng cung, đi xem Lang Chủ rốt cuộc muốn làm gì.”
*
Lần này, Lang Chủ đón tiếp Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ niềm nở, đích thân lão đứng trước cổng hoàng cung để nghênh tiếp chàng. Vừa gặp một cái là đã tay bắt mặt mừng, thậm chí còn khoác vai chàng như huynh đệ kết nghĩa: “Tư Không tiểu vương gia à, lần này ngài đã giúp quả nhân một việc rất lớn. Trần Phi quả đúng là đang nằm trong tay tên nghịch tử Cẩm Luân, tối qua quả nhân đã đến đó để giải cứu nàng ấy. Ngài quả đúng là quý nhân phù trợ của quả nhân mà!!!” Không đợi chàng lên tiếng, lão đã vồn vã nói tiếp: “Trần Phi chính là Xuất Trần, là người con gái mà quả nhân hết mực thương yêu, chỉ tiếc, mười năm về trước nàng ấy đã gặp phải kiếp nạn khiến âm dương cách biệt, quả nhân vốn tưởng rằng, cả đời này sẽ không thể gặp nàng ấy. Không ngờ, nàng ấy lại có cơ hội được quay lại để gặp quả nhân! Ngài nói xem, sao quả nhân không vui cho được đây…” Suốt dọc đường đi, Lang Chủ cứ thao thao bất tuyệt, không để cho Tư Không Tiểu Mễ có cơ hội nói xen vào.
Khai tiệc, mọi người đều không hề trông thấy Xuất Trần đến tham dự. Theo như lời Lang Chủ nói, Xuất Trần vẫn còn rất yếu, chưa thể đi lại được nên đành thất lễ ở lại trong cung.
Khi bữa tiệc lên đến đỉnh của cao trào, Tư Không Tiểu Mễ bèn nhân cơ hội hỏi: “Tại sao hôm nay tại hạ lại không trông thấy Dịch quốc sư? Trần Phi nương nương có thể cải tử hoàn sinh, cũng là nhờ một phần công lao của ngài ấy.”
Nghe thấy thế, mặt Lang Chủ liền biến sắc, lão vội nói: “Lúc này, Dịch quốc sư đang bế quan tu luyện.”
Nghe đã biết là nói xạo. Dịch Thủy Vân nặng tình nặng nghĩa với Xuất Trần như vậy, sao có thể giương mắt ngồi nhìn người con gái của mình rơi vào tay kẻ khác rồi ung dung đi bế quan tu luyện được chứ?
Chính vào lúc này, Tiểu Xuyến Tử bỗng hớt hải chạy vào bẩm báo: “Lang Chủ, Trần Phi nương nương đã tỉnh rồi ạ. Nhưng nương nương lại nhất quyết không chịu ăn thứ gì ạ!”
“Bốp____” một tiếng, Lang Chủ nổi giận đùng đùng tát thẳng vào mặt Tiểu Xuyến Tử: “Ngươi có biết đây là lúc nào không mà dám xông vào ăn nói linh tinh. HẢ?”
Tiểu Xuyến Tử vội quỳ sụp xuống đất, người run lên cầm cập: “Lang Chủ, nô tì cầu xin người hãy đi xem tình hình của nương nương ạ, nương nương…”
“Biết rồi, ngươi mau cút xuống đi!” Không đợi Tiểu Xuyến Tử nói hết câu, lão đã vội đuổi cô ta ra ngoài. Tiếp đó, lão tỏ vẻ ái ngại, quay sang nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Xin lỗi Tư Không tiểu vương gia, quả nhân đi một chút rồi sẽ về tiếp chuyện với ngài sau.” Rồi vội vã bỏ đi luôn.
Tiểu Hồ Điệp liền giật giật ống tay áo của Tư Không Tiểu Mễ: “Xuất Trần cô nương rất yêu Thủy Vân ca ca, sao cô ấy có thể cam tâm tình nguyện theo Lang Chủ về cung được? Nhất định là Thủy Vân ca ca đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Để ta đi xem sao.” Nói rồi, chàng bèn len lén bám theo sau Lang Chủ. Đến một cái sân nhỏ, chàng bỗng nghe thấy tiếng sỉ vả của phụ nữ cùng tiếng đồ vật bị ném xuống đất. Lang Chủ vừa bước vào phòng, tiếng mắng chửi đó càng dữ dội hơn, thậm chí là gào thét trong đau đớn: “Thả ta ra! Tên cầm thú lòng lang dạ sói nhà ngươi! Ta thề không đội trời chung với ngươi! Thủy Vân ca ca đâu??? Huynh ấy đang ở đâu??? Có phải ngươi đã giết huynh ấy rồi không???”
Giọng nói của Lang Chủ liền lạnh như băng, nghe như giọng của ma quỷ từ dưới địa ngục chui lên: “Nàng nên nhớ một điều, nàng là người của ta. Nếu nàng còn dám tơ tưởng đến gã đàn ông khác, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Tiếng chửi rủa ngay lập tức liền im bặt, thay vào đó là tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.
Lang Chủ bèn dịu giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Xuất Trần, chỉ cần nàng chịu theo ta thì ta sẽ thương yêu nàng hết mực. Chúng ta cũng đã nên nghĩa vợ chồng được hai năm, lại còn có cả con gái nữa. Chỉ cần tìm được Niệm Nhi thì cả nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ sum vầy, quây quần vui vẻ bên nhau, như thế không tốt sao?”
Nghe đến đây, Tư Không Tiểu Mễ bèn quay trở lại bữa tiệc. Một lát sau, Lang Chủ cũng quay về, mặt mày lão tỏ ra vô cùng hớn hở, như đang cực kỳ đắc chí chuyện gì đó. Những người góp mặt cứ thi nhau chúc tụng, chén tạc chén thù, trò chuyện rôm rả, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Về quán trọ, Tư Không Tiểu Mễ thuật lại mọi chuyện cho Tiểu Hồ Điệp nghe, nghe xong, Tiểu Hồ Điệp liền bấn loạn, cứ đi tới đi lui trong phòng, lo lắng không yên: “Chúng ta có nên cứu Xuất Trần cô nương ra trước không???”
Tư Không Tiểu Mễ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nên. Đêm nay ta sẽ đột nhập vào hoàng cung cứu người.”
“Thế còn muội thì sao?”
“Nhân lúc trời chưa sáng, muội hãy rời khỏi đây trước đi, sau đó, đợi ta ở sườn núi phía Nam cách đây mười dặm. Cứu được Xuất Trần cô nương, ta sẽ lập tức đến đấy gặp muội.”
Sợ Tiểu Hồ Điệp không biết vị trí, chàng bèn lấy giấy bút ra vẽ bản đồ chỉ rõ đường đi nước bước cho cô, cẩn thận khoanh vùng chỗ hẹn và bắt cô ghi nhớ thật kĩ, cuối cùng mới yên tâm để cô ra khỏi thành.
Trước khi chia tay, chàng còn đưa cho cô một chiếc ống bằng vàng rồi căn dặn: “Nếu có thất lạc thì muội cứ ấn nó rồi tung lên trời, nhìn thấy tín hiệu ta sẽ lập tức biết đường để tới chỗ muội.”
“Tiểu Mễ ca ca.” Không hiểu sao, lòng cô bỗng dấy lên cảm giác bất an: “Huynh đột nhập vào hoàng cung để cứu người như thế, liệu có xảy ra bất trắc gì không?”
Chàng liền nở một nụ cười sáng lạn chưa từng có: “Ta là ai cơ chứ? Một người tài năng xuất chúng như ta, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Muội không muốn đi.”
Tư Không Tiểu Mễ đương nhiên là hiểu rõ lý do tại sao Tiểu Hồ Điệp lại cự tuyệt, nhưng chàng không thể để cô một mình ở lại quán trọ được! Nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cô biết cậy nhờ ai để xin giúp đỡ bây giờ?
Chàng chợt nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, giống như đang cố kìm nén không cho thứ gì đó bùng phát vậy.
“Sao thế?”
Lạ thật đấy? Mình không hề làm gì cô ấy cả, đang yên đang lành sao tự dưng lại khóc? Trước đây, có lần cha đã bâng khua nhắc thế này: đàn bà con gái trong một tháng sẽ có mấy ngày mưa nắng thất thường, động một tí là khóc, động một tí là dỗi. Chẳng lẽ, cái cô tiên ngốc này từ sau khi trở thành người phàm rồi thì bắt đầu phát sinh loại bệnh nóng lạnh thất thường theo chu kỳ như thế rồi à?
“Có phải muội rất ngốc không?” Tiểu Hồ Điệp vừa sụt sùi vừa hỏi.
Tư Không Tiểu Mễ rất muốn gật đầu công nhận, nhưng lúc này, trông thấy cô tội nghiệp như vậy, chàng không nỡ để cô đau lòng thêm, đành nhẹ nhàng nói: “Cũng không đến nỗi nào, ta vẫn có thể chịu được mà.”
“Có phải muội đã khiến huynh phải vất vả hơn không?” Tiểu Hồ Điệp lại hỏi tiếp.
“Ặc…cũng tạm ổn mà, ta không cảm thấy vất vả gì đâu.” Chàng cực kỳ tò mò, rốt cuộc cái cô ngốc này đang nghĩ gì trong đầu.
Nước mắt của Tiểu Hồ Điệp lập tức rơi lã chã! Thậm chí là càng rơi càng tợn!
“Muội đúng là kẻ vô dụng mà! Vừa không biết võ công, vừa không biết nấu cơm, ngay cả bản thân muốn ăn gì cũng phải nhờ huynh lựa giúp. Lần nào cũng nằng nặc đòi đi cứu Thủy Vân ca ca, nhưng lại không thể nghĩ ra được cách gì hay ho. Đã thế lại còn liên lụy đến huynh, khiến huynh phải vất vả ngược xuôi, khổ tận cam lai. Người khác mời huynh đi dự yến tiệc, huynh cũng không thể thoải mái mà đi, bởi vì huynh còn phải bận tâm đến một cô ngốc như muội. Muội đúng là kẻ vô dụng, đáng bị người ta bỏ đi, ngay cả một chút tác dụng cũng không có, muội chỉ là gánh nặn cho huynh thôi. Hu hu hu…”
Thì ra là thế. Cô ngốc này đang tự trách mình đây mà.
Nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của Tiểu Hồ Điệp, Tư Không Tiểu Mễ bỗng mềm lòng.
Tiểu Hồ Điệp đã cố gắng hết sức để sống hòa nhập với người trần gian, nhưng mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, cô không thể hiểu được hết mọi chuyện thị phi trên thế gian này, vì thế cứ đụng đến việc nào là hỏng việc nấy. Vả lại, những chuyện mà cô gặp phải, người bình thường chưa chắc đã từng trải qua, không là ân oán thù hận khắc cốt ghi tâm thì cũng là những mối quan hệ rắc rối, phức tạp. Ngay đến người thông minh như chàng cũng cảm thấy đau đầu, càng huống hồ là một cô gái đơn thuần như Tiểu Hồ Điệp, làm sao có thể đầu xuôi đuôi lọt mọi chuyện cho được?
“Ngoan. Đừng khóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Sẽ không ổn đâu!” Chưa bao giờ cô tuyệt vọng như bây giờ: “Cái gì muội cũng không biết, làm cái gì cũng không nên thân, toàn phải nhờ cậy vào huynh. Muội không thể cứ bám chặt lấy huynh cả đời được!”
“Ai nói muội không biết gì cả?” Tư Không Tiểu Mễ vội phản bác: “Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều để tìm ra cách khiến muội vừa có thể tự nuôi sống bản thân mình vừa có thể cảm thấy tự do tự tại. Cuối cùng thì ta cũng nghĩ ra: đợi khi giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ mở một điền trang, trồng hoa cỏ và cây ăn trái. Muội là tiểu điệp tiên chắc chắn là muội nắm rõ mọi quy luật sinh trưởng của cây cối, có đúng không?”
Đúng thế, tuy cô không hiểu cuộc sống phức tạp của loài người nhưng lại cực kỳ hiểu rõ: khi nào thì hoa nở, khi nào thì cây kết trái và hoa sẽ nở trong bao lâu, quả sẽ chín vào lúc nào. Đây chính là bản năng sinh tồn của bươm bướm. Chỉ khi nắm rõ quy luật của hoa cỏ, cây trái, cô mới có thể kiếm được thức ăn để sống suốt mấy trăm năm.
Nghe chàng nói, cô bỗng cảm thấy tràn trề hi vọng: “Đúng vậy. Những thứ đó muội đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
“Cho nên ta mới tin tưởng rằng, sau này muội nhất định sẽ trở thành một nông phụ cực kỳ tài ba. Khi chúng ta làm xong nhiệm vụ, sẽ lập tức bắt tay vào trồng tất cả các loại quả mình thích, khi thèm thì chạy ra vườn ăn, ăn no rồi thì đi vào nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cuộc sống như thế sẽ thanh nhàn, dễ chịu biết bao!”
Tiểu Hồ Điệp liền mường tượng ra cảnh mình ngồi vắt vẻo trên cành cây, ôm cả một đống quả đào chín mọng trong lòng, khoái chí gặm lấy gặm để. Nghĩ đoạn, cô bèn nuốt nước bọt đánh ực. Mọi cảm giác buồn bực, khó chịu vì không thể giúp sức được cho người khác đều bị bỏ lại sau lưng: “Khi muội trồng cây, chắc chắn ong tỷ và điệp tỷ sẽ nể mặt muội mà đến giúp chúng ta phát tán nhụy hoa đúng vụ. Oa! Cuộc sống như thế đúng là đáng mơ ước. Tiểu điệp tiên muội nhất định sẽ trở thành nông phu tài giỏi vô địch thiên hạ.” Cuối cùng cô cũng đã tìm ra mục tiêu cả đời của mình, đôi mắt cô bỗng rực sáng niềm tin vào tương lai.
Tư Không Tiểu Mễ liền mỉm cười. Có lẽ, cô ngốc ấy sẽ thực hiện được lý tưởng tuyệt vời đó tại chốn trần gian này.
Chàng vẫy tay nói: “Đi thôi!”
“Đi đâu ạ?”
“Hoàng cung, đi xem Lang Chủ rốt cuộc muốn làm gì.”
*
Lần này, Lang Chủ đón tiếp Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ niềm nở, đích thân lão đứng trước cổng hoàng cung để nghênh tiếp chàng. Vừa gặp một cái là đã tay bắt mặt mừng, thậm chí còn khoác vai chàng như huynh đệ kết nghĩa: “Tư Không tiểu vương gia à, lần này ngài đã giúp quả nhân một việc rất lớn. Trần Phi quả đúng là đang nằm trong tay tên nghịch tử Cẩm Luân, tối qua quả nhân đã đến đó để giải cứu nàng ấy. Ngài quả đúng là quý nhân phù trợ của quả nhân mà!!!” Không đợi chàng lên tiếng, lão đã vồn vã nói tiếp: “Trần Phi chính là Xuất Trần, là người con gái mà quả nhân hết mực thương yêu, chỉ tiếc, mười năm về trước nàng ấy đã gặp phải kiếp nạn khiến âm dương cách biệt, quả nhân vốn tưởng rằng, cả đời này sẽ không thể gặp nàng ấy. Không ngờ, nàng ấy lại có cơ hội được quay lại để gặp quả nhân! Ngài nói xem, sao quả nhân không vui cho được đây…” Suốt dọc đường đi, Lang Chủ cứ thao thao bất tuyệt, không để cho Tư Không Tiểu Mễ có cơ hội nói xen vào.
Khai tiệc, mọi người đều không hề trông thấy Xuất Trần đến tham dự. Theo như lời Lang Chủ nói, Xuất Trần vẫn còn rất yếu, chưa thể đi lại được nên đành thất lễ ở lại trong cung.
Khi bữa tiệc lên đến đỉnh của cao trào, Tư Không Tiểu Mễ bèn nhân cơ hội hỏi: “Tại sao hôm nay tại hạ lại không trông thấy Dịch quốc sư? Trần Phi nương nương có thể cải tử hoàn sinh, cũng là nhờ một phần công lao của ngài ấy.”
Nghe thấy thế, mặt Lang Chủ liền biến sắc, lão vội nói: “Lúc này, Dịch quốc sư đang bế quan tu luyện.”
Nghe đã biết là nói xạo. Dịch Thủy Vân nặng tình nặng nghĩa với Xuất Trần như vậy, sao có thể giương mắt ngồi nhìn người con gái của mình rơi vào tay kẻ khác rồi ung dung đi bế quan tu luyện được chứ?
Chính vào lúc này, Tiểu Xuyến Tử bỗng hớt hải chạy vào bẩm báo: “Lang Chủ, Trần Phi nương nương đã tỉnh rồi ạ. Nhưng nương nương lại nhất quyết không chịu ăn thứ gì ạ!”
“Bốp____” một tiếng, Lang Chủ nổi giận đùng đùng tát thẳng vào mặt Tiểu Xuyến Tử: “Ngươi có biết đây là lúc nào không mà dám xông vào ăn nói linh tinh. HẢ?”
Tiểu Xuyến Tử vội quỳ sụp xuống đất, người run lên cầm cập: “Lang Chủ, nô tì cầu xin người hãy đi xem tình hình của nương nương ạ, nương nương…”
“Biết rồi, ngươi mau cút xuống đi!” Không đợi Tiểu Xuyến Tử nói hết câu, lão đã vội đuổi cô ta ra ngoài. Tiếp đó, lão tỏ vẻ ái ngại, quay sang nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Xin lỗi Tư Không tiểu vương gia, quả nhân đi một chút rồi sẽ về tiếp chuyện với ngài sau.” Rồi vội vã bỏ đi luôn.
Tiểu Hồ Điệp liền giật giật ống tay áo của Tư Không Tiểu Mễ: “Xuất Trần cô nương rất yêu Thủy Vân ca ca, sao cô ấy có thể cam tâm tình nguyện theo Lang Chủ về cung được? Nhất định là Thủy Vân ca ca đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Để ta đi xem sao.” Nói rồi, chàng bèn len lén bám theo sau Lang Chủ. Đến một cái sân nhỏ, chàng bỗng nghe thấy tiếng sỉ vả của phụ nữ cùng tiếng đồ vật bị ném xuống đất. Lang Chủ vừa bước vào phòng, tiếng mắng chửi đó càng dữ dội hơn, thậm chí là gào thét trong đau đớn: “Thả ta ra! Tên cầm thú lòng lang dạ sói nhà ngươi! Ta thề không đội trời chung với ngươi! Thủy Vân ca ca đâu??? Huynh ấy đang ở đâu??? Có phải ngươi đã giết huynh ấy rồi không???”
Giọng nói của Lang Chủ liền lạnh như băng, nghe như giọng của ma quỷ từ dưới địa ngục chui lên: “Nàng nên nhớ một điều, nàng là người của ta. Nếu nàng còn dám tơ tưởng đến gã đàn ông khác, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Tiếng chửi rủa ngay lập tức liền im bặt, thay vào đó là tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.
Lang Chủ bèn dịu giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Xuất Trần, chỉ cần nàng chịu theo ta thì ta sẽ thương yêu nàng hết mực. Chúng ta cũng đã nên nghĩa vợ chồng được hai năm, lại còn có cả con gái nữa. Chỉ cần tìm được Niệm Nhi thì cả nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ sum vầy, quây quần vui vẻ bên nhau, như thế không tốt sao?”
Nghe đến đây, Tư Không Tiểu Mễ bèn quay trở lại bữa tiệc. Một lát sau, Lang Chủ cũng quay về, mặt mày lão tỏ ra vô cùng hớn hở, như đang cực kỳ đắc chí chuyện gì đó. Những người góp mặt cứ thi nhau chúc tụng, chén tạc chén thù, trò chuyện rôm rả, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Về quán trọ, Tư Không Tiểu Mễ thuật lại mọi chuyện cho Tiểu Hồ Điệp nghe, nghe xong, Tiểu Hồ Điệp liền bấn loạn, cứ đi tới đi lui trong phòng, lo lắng không yên: “Chúng ta có nên cứu Xuất Trần cô nương ra trước không???”
Tư Không Tiểu Mễ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nên. Đêm nay ta sẽ đột nhập vào hoàng cung cứu người.”
“Thế còn muội thì sao?”
“Nhân lúc trời chưa sáng, muội hãy rời khỏi đây trước đi, sau đó, đợi ta ở sườn núi phía Nam cách đây mười dặm. Cứu được Xuất Trần cô nương, ta sẽ lập tức đến đấy gặp muội.”
Sợ Tiểu Hồ Điệp không biết vị trí, chàng bèn lấy giấy bút ra vẽ bản đồ chỉ rõ đường đi nước bước cho cô, cẩn thận khoanh vùng chỗ hẹn và bắt cô ghi nhớ thật kĩ, cuối cùng mới yên tâm để cô ra khỏi thành.
Trước khi chia tay, chàng còn đưa cho cô một chiếc ống bằng vàng rồi căn dặn: “Nếu có thất lạc thì muội cứ ấn nó rồi tung lên trời, nhìn thấy tín hiệu ta sẽ lập tức biết đường để tới chỗ muội.”
“Tiểu Mễ ca ca.” Không hiểu sao, lòng cô bỗng dấy lên cảm giác bất an: “Huynh đột nhập vào hoàng cung để cứu người như thế, liệu có xảy ra bất trắc gì không?”
Chàng liền nở một nụ cười sáng lạn chưa từng có: “Ta là ai cơ chứ? Một người tài năng xuất chúng như ta, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
/84
|