“Ôi… cái này quá cũ, cái này thì rách quá, còn cái này…không hợp với ngươi lắm…”
Vạn Ninh lật tới lật lui tủ quần áo, lấy ra rồi lại cất vào hết bộ này đến bộ khác. Hắn chỉ là dân thường, làm nghề lao động chân tay, quần áo trong nhà đều bằng vải thô, màu sắc không đen thì xám, nhìn sao cũng không thể ướm lên người vị mĩ nam tử trắng từ đầu đến chân này được.
A Bạch khẽ mở đôi mắt màu xanh biếc, quay đầu lại nhìn.
“À… ừm…” Vạn Ninh buồn phiền nhìn tủ quần áo càng lúc càng bừa bộn.
“Chọn đại một bộ đi, mặc được là được rồi.” Thấy Vạn Ninh buồn bực như vậy, A Bạch liền tiện tay cầm lấy một tấm áo đơn nhạt màu. “Bộ này đi!”
“Không được đâu, bộ đó có vẻ bẩn rồi.” Vạn Ninh có hơi ngượng muốn giật lại tấm áo đó.
A Bạch lùi một bước, không chịu nghe theo.
“Chẳng lẽ ngươi chưa giặt cái áo này bao giờ?”
“Giặt thì giặt rồi, nhưng mà…”
Vạn Ninh còn chưa nói hết câu, A Bạch đột nhiên vùi mặt vào chiếc áo, khe khẽ hít vào một hơi.
“Ưm~ Có mùi của A Ninh…”
Đôi mắt màu lục nọ vốn đang vùi trong tấm áo chợt ngước lên nhìn khiến Vạn Ninh, khiến hắn giật nảy cả người, mặt đỏ chân run, mãi cũng không thể bình thường trở lại.
A Bạch nở nụ cười ấm áp, bước đến bên giường rồi ngồi xuống.
“Đêm nay ta ngủ ở đây phải không?” Y cúi người, khẽ khàng hít hà tấm chăn vừa được thay mới. “Có mùi nắng, có cả mùi của ngươi.”
“B-b-bởi vì h-hôm qua mới ph-phơi!”
A Bạch nằm trên giường hắn tạo thành một hình ảnh hết sức kích thích, Vạn Ninh không rõ vì sao toàn thân đột nhiên nóng rực, hô hấp dồn dập hẳn lên, chẳng hay nơi nào trong cơ thể hay trong cõi lòng đang mơ màng xốn xang.
Hắn còn nhớ chừng năm năm về trước, có một hôm, khi hắn ở trong một lùm cây, nhìn thấy Ngô đại ca thôn bên và A Như tỷ thôn hắn cởi sạch quần áo ôm lấy nhau không ngừng lắc lư, thì cũng có cảm giác như bây giờ. Sau đó, hắn về nhà kể cho cha mẹ, Vạn lão gia với Vạn đại nương liền dẫn theo một toán thôn dân lên núi tìm Ngô đại ca đánh một trận, rồi lôi A Như tỷ về nhà. Không lâu sau, A Như tỷ bị gả đi làm tiểu thiếp cho một nhà giàu có ở nơi xa.
Tuy rằng cha mẹ không nổi giận với hắn, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của thôn dân, vả lại khi ấy tâm trí còn non nớt, Vạn Ninh cho rằng đó là một việc không hay, có thể khiến mọi người nổi giận và căm ghét, bởi vậy từ trước tới nay không dám đến gần nữ tử, cơ thể có thay đổi gì khác lạ cũng không dám nói với cha mẹ, chỉ có thể đi tắm hoặc nghĩ chuyện khác để quên đi.
Vì thế, lúc hắn phát hiện mình có phản ứng khi A Bạch nằm trên giường nhìn mình, thì có chút sợ hãi mà vội vàng nhắm tịt mắt lại.
“A Ninh, ngươi nhắm mắt làm chi vậy?” Tiếng A Bạch cười như không cười tưa chuông bạc ngân lên, đồng thời nhích lại gần hắn, khiến Vạn Ninh càng lúc càng căng thẳng.
“M-m-mắt ta hơi mỏi, nhắm lại một tí là hết.” Vạn Ninh vừa nói vừa lùi lại một bước.
A Bạch không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ như nghênh địch mạnh của hắn.
Tuy rằng y không phải loại yêu tinh tràn đầy mị khí như hồ li hay hồ điệp, thế nhưng sau khi biến thành hình người, y vẫn thừa sức khiến chúng sinh điên đảo. Yêu tinh không thể tự chọn ngoại hình, lần đầu tiên biến hoá trông như thế nào, thì mãi mãi về sau cũng chỉ có hình dáng đó, trừ phi dốc sức tu luyện, nếu không đa phần yêu tinh đều chỉ có thể biến ra một hình dáng mà thôi.
Có thể sống trong hình người mấy trăm năm nay, y tự biết mình đã vô tình mê hoặc không ít người. Thần sứ từng răn đe y, hút tinh khí người để tu luyện là tà đạo, vì thế mà tổn hại mạng người thì trời đất khó dung, sớm muộn cũng sẽ bị thiên lôi trừng trị, thiên binh đuổi giết. Y vốn không tu luyện bằng tinh khí con người, và cũng không dám, không muốn làm như vậy, nên không có chuyện bỏ công đi trêu chọc mấy người đó. Lúc nào thấy phiền quá, thì chỉ cần để họ thấy nguyên hình của y, thế là giải quyết được triệt để vấn đề, một lần là xong, luôn luôn hiệu nghiệm.
Có điều, lần đầu tiên gặp được một người thành thật, đáng yêu như Vạn Ninh, lại khiến y động chút phàm tâm, lần nào gặp mặt cũng không thể nhịn trêu chọc hắn.
Y âm thầm bước đến bên Vạn Ninh, nhìn hắn từ khoảng cách thật gần.
Hàng mi tầm thường, đôi mắt tầm thường, cái mũi tầm thường, cái miệng cũng tầm thường nốt.
“A Bạch? Ngươi đang làm gì thế?” Đột nhiên không nghe thấy động tĩnh gì, Vạn Ninh có chút hoảng loạn, nhưng lại không dám mở mắt.
Y cố tình không trả lời, vòng qua phía sau hắn, ngắm nhìn tấm lưng rộng đem lại cảm giác an toàn cùng đôi cánh tay săn chắc.
“A Bạch? Sao không trả lời ta?”
Nhón gót lên, y phát hiện mình chỉ cao tới vai Vạn Ninh, rồi thấy thắt lưng và bắp đùi hắn so với mình cường tráng hơn biết bao nhiêu, nhưng lại không có vẻ khoa trương doạ người, vừa đủ để ôm mình đi khắp nơi.
“A Bạch, ngươi còn không trả lời là ta sẽ giận đó!” A Bạch mãi vẫn chẳng đáp lại, khiến Vạn Ninh có chút lo lắng.
“Xin lỗi,” A Bạch vỗ nhẹ vai hắn, Vạn Ninh giật mình quay đầu lại nhìn y, “Là ta không tốt, không nên trêu chọc ngươi, đừng giận ta nhé.”
Vốn dĩ có hơi tức giận, nhưng thấy A Bạch nhẹ nhàng nhận lỗi, tim Vạn Ninh có phần đau lòng, lòng thầm mắng mình quá thô lỗ, quá xấu xa, quá nhỏ nhen, A Bạch chẳng qua chỉ đùa vui thôi mà.
“Không đâu không đâu, không phải ngươi không tốt, là ta sai, ta không nên giận ngươi, cho ta xin lỗi.” Vạn Ninh nói năng có phần lộn xộn.
A Bạch chỉ mỉm cười dịu dàng, đến trước tủ giúp hắn thu xếp đống quần áo lộn xộn. Vạn Ninh thấy thế, mặt mũi tức thì đỏ bừng lên mà chạy đến, đem quần áo A Bạch đã gấp gọn đặt về chỗ cũ.
Hai người không nói gì nữa, một bầu không khí im lặng lại khiến người tim đập không thôi.
Thoắt cái đã dọn xong quần áo, chỉ còn lại Vạn Ninh với A Bạch và hai bộ quần áo để thay gấp gọn trên giường.
Trong lúc hai người đẩy ngăn kéo vào tủ, không tránh khỏi chạm phải tay nhau.
Vạn Ninh nhìn A Bạch, A Bạch cũng ngước nhìn hắn với vẻ ngượng ngùng và đôi mắt xanh lục xinh đẹp.
Hắn nuốt nước miếng, cảm thấy lúc này nên nói gì đó.
Thế là, Vạn Ninh cố gắng mở miệng nói bằng giọng điệu chân thành nhất.
“A Bạch?”
“Ừ?”
“Ngươi, ngươi là con rắn gấp quần áo g-giỏi nhất ta từng biết đấy!”
“…”
Đúng lúc Vạn Ninh đang nghĩ xem có nên khen thêm ưu điểm nào đó khác của A Bạch nữa để xua tan cái không khí im lặng có chút khác so với ban nãy này không, thì tiếng gọi í ới của Vạn lão gia từ xa vọng tới, “Nước sôi rồi, mau đi tắm đi ~~”.
———————
“Đây là gáo nước.” Vạn lão gia đặt chiếc gáo vào trong tay A Bạch.
“Còn bồn tắm ở chỗ này.” Ông nắm lấy tay A Bạch đặt lên cạnh bồn.
“Quần áo lát nữa thay thì để ở đây.” Vạn lão gia dắt tay A Bạch đi vài bước đến bên tường, sờ vào chiếc bàn thấp.
“Cầm lấy bồ kết nữa này.” Vạn lão gia lại đưa A Bạch miếng bồ kết.
Sau khi hướng dẫn kĩ lưỡng từng li từng tí, Vạn lão gia kết luận một câu:
“Ổn rồi! A Ninh, con giúp cậu ấy tắm nhé!”
“Ơ ơ?” Vạn Ninh cả kinh.
Vạn lão gia cốc đầu Vạn Ninh một cái, sau đó kéo hắn ra một góc nói thầm:
“Ơ cái gì mà ơ? Đây có phải nhà của Bạch công tử đâu? Là nhà mình giữ cậu ấy nghỉ lại qua đêm, không được để người ta cảm thấy bất tiện.”
“Nhưng mà, A Bạch tự tắm được mà…”
“Tiểu tử ngốc, nghe không hiểu sao? Nếu cậu ấy ở nhà mình, dĩ nhiên có thể tự tắm, nhưng đến nhà ta thì chắc có chút không quen, sao con lại để cậu ấy tự tắm rửa được kia chứ?”
“Vạn lão gia, không hề gì, cứ để ta tự tắm, không cần phiền đến A Ninh.” A Bạch tay trái cầm gáo nước, tay phải cầm bồ kết, làm ra dáng vẻ khảng khái mạnh mẽ, càng khiến Vạn lão gia thấy không đành lòng.
“Có gì đâu mà phiền, nó vẫn thường giúp ta tắm gội mà.” Vạn lão gia đẩy con trai vào trong phòng rồi đóng cửa phòng tắm lại, nếu không hơi nóng sẽ tản ra, nước sẽ nhanh nguội lạnh.
Đã có nhi tử chăm sóc ân nhân, ông cũng yên tâm rồi.
Vạn Ninh nhìn theo hướng cha mình vừa rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Kì thực, không phải hắn chưa từng thấy A Bạch ở trần, cũng đã nhìn hai lần rồi, nhưng dường như tình cảnh lúc đó với bây giờ không giống nhau, có điều khác chỗ nào thì hắn không thể diễn tả thành lời.
“Nếu ngươi không muốn ta bị luộc chín thì mau qua đây giúp ta!”
L-luộc chín?!
Vạn Ninh đột nhiên bừng tỉnh, rắn là động vật máu lạnh, thân nhiệt thấp hơn con người rất nhiều, nếu để A Bạch tắm nước nóng mà nhà hắn quen dùng, có khi y sẽ bị bỏng mất.
Nhưng mà…Vạn Ninh nhìn A Bạch đang trong lốt người.
“Ngươi hiện tại đâu phải là rắn, cũng có thể bị luộc chín sao?”
A Bạch thở dài một hơi, để đồ đạc trong tay qua một bên, đưa một tay tới trước mặt Vạn Ninh.
“Cả ngày nay ngươi ôm ta chạy tới chạy lui, vậy mà không phát hiện ra?”
Vạn Ninh lắc đầu, bước đến nắm lấy tay A Bạch.
“Đúng là hơi lạnh…” Vạn Ninh cứ như phát hiện ra điều gì kì thú, nắm tay A Bạch mân mê không ngừng.
“Thế nên nhờ ngươi đổ thêm nước lạnh giùm ta, với lại bỏ tay ta ra.”
“À!” Vạn Ninh ngượng ngùng thả tay A Bạch ra rồi liền nghĩ cách chuồn gấp.
Hắn tìm rồi mang ra một cái chậu tắm, vốn là đồ của hắn hồi bé, tuy hơi nhỏ một chút nhưng lại là vừa vặn để A Bạch ngâm mình. Tiếp đến, hắn đổ một nửa lượng nước nóng từ chậu to sang chậu bé, rồi đổ thêm vài xô nước lạnh lấy từ giếng nước sau nhà.
“A Bạch, ngươi nhúng tay thử xem đã vừa chưa? Hử?” Mới rồi bận rộn múc, gánh rồi pha nước, hắn không hề nhận ra trong phòng đã mờ mịt hơi nước tự lúc nào. Căn bản là giơ tay lên không nhìn rõ được năm ngón!
Vạn Ninh thực sự chìa tay ra quờ quạng xem thử, rốt cuộc không những nhìn thấy năm ngón tay của mình, mà còn thấy rõ rang cả lồng ngực trắng nõn đang áp sát vào chúng.
“Oái! Ta xin lỗi, A Bạch! Ta không cố ý đâu.”
Vạn Ninh sợ tới mức rụt tay lại, chân lùi một bước, lồng ngực trắng nõn mềm mịn liền biến mất trong làn hơi nước mờ ảo.
“Có phải chưa từng sờ đâu, sao lại sợ đến thế này?” A Bạch nhàn nhạt nói, tay nắm lấy tay Vạn Ninh.
“Ta nhìn không rõ lắm, dắt ta tìm đường, miễn nhảy nhầm bồn lại biến thành canh rắn.”
“Ơ…”
Trong lòng hắn vốn nảy ra ý nghĩ, cho rằng A Bạch cố ý làm ra hơi nước mịt mù như vậy để trêu chọc mình, thế nhưng lúc này đến A Bạch cũng nhìn không rõ, vậy không phải y bày trò rồi. Vạn Ninh thấy mình thật xấu xa, vì sao lúc nào cũng đổ thừa cho A Bạch đang đùa cợt mình? Tự đáy lòng hắn thầm xin lỗi A Bạch, hứa rằng sẽ đối tốt với y một chút để bồi thường.
“Phải rồi, sao ngươi không cởi quần áo để tắm?” A Bạch mới đi vài bước đã dừng lại hỏi hắn.
Vạn Ninh thầm nghĩ: Ừ ha, trong này hơi nước mù mịt, không lo nhìn thấy A Bạch… cũng không sợ bị A Bạch nhìn… Không đúng! Bọn hắn một người một rắn, cả hai đều là nam giới… như nhau… kể cả có thấy thì cũng chẳng vấn đề gì!
“Vậy ngươi đợi ta một lát.” Sau khi đã thông suốt đâu ra đấy, Vạn Ninh nhanh chóng cởi sạch áo quần, cảm giác thân thể được hơi nóng hầm hập bao trùm thật thoải mái.
Hắn dắt tay A Bạch đến bên cái chậu tắm tương đối nhỏ, trước tiên lấy tay thử nhiệt độ nước, kiểm tra chắc chắn đó là chậu nước mát.
“A Bạch, bồn tắm của ngươi đây, cẩn thận chút.” Vạn Ninh vừa nói, lại vẫn còn ngờ vực: thật là kì lạ, rõ ràng chỉ có một bồn nước nóng, hơn nữa cũng chỉ nóng một nửa, vì sao lại sinh ra lắm hơi nước thế này?
“Ta vẫn không nhìn thấy…” A Bạch khe khẽ nói, thân ảnh y mặc dù ở ngay bên cạnh nhưng vẫn ẩn hiện trong làn hơi nước. “Bước vào từ phía nào, bước vào thế nào? Ai ui!”
Vạn Ninh nghe thấy tiếng A Bạch kêu đau do va vào bồn, đau lòng đỡ y dậy.
“Sao thế sao thế? Đụng phải đâu rồi?”
“Ta bị đụng chân… A Ninh, ngươi có nhìn được bồn tắm không?” Tiếng A Bạch nói nghe hết sức tội nghiệp.
“Ta có thấy!” Vạn Ninh thành thật trả lời, không hề nghi ngờ vì sao cùng ở ngay trước mặt mà hắn thì thấy, A Bạch thì không. “Để ta dìu ngươi vào bồn.”
“Ừ, đành nhờ ngươi vậy.”
“Sao tự dưng lại khách khí thế. Tới đây, đưa chân cho ta, đúng rồi, ở bên này…” Vạn Ninh hơi cúi người, đỡ lấy chân A Bạch, tuy không biết đó có phải cái chân bị đau hay không, nhưng vẫn cứ thuận tay xoa bóp, sau đó đặt nó lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn. “Giẫm lên đây, đứng lên… Đúng rồi, sau đó bước qua là được.”
“Ùm” một tiếng, nghe thấy A Bạch đã vào trong bồn, Vạn Ninh cuối cùng cũng yên tâm. Thế nhưng vừa quay đầu lại, thế nào cũng không tìm thấy cái bồn tắm vừa ở ngay bên cạnh của mình.
“A Ninh ơi…” Giọng nói dịu dàng của A Bạch thong thả truyền đến.
“Ơi?” Vạn Ninh đáp.
“Hôm nào bảo Vạn đại nương mua cho ngươi vài món bổ máu nhé!”
“Gì cơ?”
Trong lúc Vạn Ninh đang ngờ vực, làn hơi trắng mờ xung quanh đột nhiên biến mất sạch sẽ như thể yêu thuật, đồng thời bên chân truyền đến cảm giác nóng ấm, thoáng cái đã dâng cao đến bắp chân.
Xuất hiện trước mắt hắn là hồ tắm rộng lớn vốn chỉ có trong sách, thậm chí còn lớn hơn cả phòng tắm nhà hắn.
Trong hồ đổ đầy nước ấm trong vắt, cao tới đầu gối. Trên mặt nước có vụn cánh hoa màu hồng và màu trắng trôi bồng bềnh, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.
Giữa hồ là một nam tử thanh khiết mà quyến rũ, toàn thân trắng trong như ngọc, mái tóc dài bạc trắng lúc chìm lúc nổi trong làn nước, thân thể dẻo dai, tinh tế trắng trẻo ẩn dưới suối tóc dài, như ẩn như hiện.
Nam tử nằm dưới thân Vạn Ninh trong tư thế mê hoặc lòng người, lại giương lên đôi mắt biếc xanh điểm xuyết ánh kim yêu dị, đưa ra lời mời gọi vô hình.
“Ô!” Vạn Ninh ôm mũi nhắm mắt vội vàng lùi về sau vài bước, lại không để ý dưới chân trơn trượt, cứ thế oanh liệt ngã giữa hồ tắm.
—-
Vạn: Ăn canh rắn đã là gì! Ta đây còn tắm trong bồn canh rắn nha! Xa hoa thế chứ! (khóc)
Vạn Ninh lật tới lật lui tủ quần áo, lấy ra rồi lại cất vào hết bộ này đến bộ khác. Hắn chỉ là dân thường, làm nghề lao động chân tay, quần áo trong nhà đều bằng vải thô, màu sắc không đen thì xám, nhìn sao cũng không thể ướm lên người vị mĩ nam tử trắng từ đầu đến chân này được.
A Bạch khẽ mở đôi mắt màu xanh biếc, quay đầu lại nhìn.
“À… ừm…” Vạn Ninh buồn phiền nhìn tủ quần áo càng lúc càng bừa bộn.
“Chọn đại một bộ đi, mặc được là được rồi.” Thấy Vạn Ninh buồn bực như vậy, A Bạch liền tiện tay cầm lấy một tấm áo đơn nhạt màu. “Bộ này đi!”
“Không được đâu, bộ đó có vẻ bẩn rồi.” Vạn Ninh có hơi ngượng muốn giật lại tấm áo đó.
A Bạch lùi một bước, không chịu nghe theo.
“Chẳng lẽ ngươi chưa giặt cái áo này bao giờ?”
“Giặt thì giặt rồi, nhưng mà…”
Vạn Ninh còn chưa nói hết câu, A Bạch đột nhiên vùi mặt vào chiếc áo, khe khẽ hít vào một hơi.
“Ưm~ Có mùi của A Ninh…”
Đôi mắt màu lục nọ vốn đang vùi trong tấm áo chợt ngước lên nhìn khiến Vạn Ninh, khiến hắn giật nảy cả người, mặt đỏ chân run, mãi cũng không thể bình thường trở lại.
A Bạch nở nụ cười ấm áp, bước đến bên giường rồi ngồi xuống.
“Đêm nay ta ngủ ở đây phải không?” Y cúi người, khẽ khàng hít hà tấm chăn vừa được thay mới. “Có mùi nắng, có cả mùi của ngươi.”
“B-b-bởi vì h-hôm qua mới ph-phơi!”
A Bạch nằm trên giường hắn tạo thành một hình ảnh hết sức kích thích, Vạn Ninh không rõ vì sao toàn thân đột nhiên nóng rực, hô hấp dồn dập hẳn lên, chẳng hay nơi nào trong cơ thể hay trong cõi lòng đang mơ màng xốn xang.
Hắn còn nhớ chừng năm năm về trước, có một hôm, khi hắn ở trong một lùm cây, nhìn thấy Ngô đại ca thôn bên và A Như tỷ thôn hắn cởi sạch quần áo ôm lấy nhau không ngừng lắc lư, thì cũng có cảm giác như bây giờ. Sau đó, hắn về nhà kể cho cha mẹ, Vạn lão gia với Vạn đại nương liền dẫn theo một toán thôn dân lên núi tìm Ngô đại ca đánh một trận, rồi lôi A Như tỷ về nhà. Không lâu sau, A Như tỷ bị gả đi làm tiểu thiếp cho một nhà giàu có ở nơi xa.
Tuy rằng cha mẹ không nổi giận với hắn, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của thôn dân, vả lại khi ấy tâm trí còn non nớt, Vạn Ninh cho rằng đó là một việc không hay, có thể khiến mọi người nổi giận và căm ghét, bởi vậy từ trước tới nay không dám đến gần nữ tử, cơ thể có thay đổi gì khác lạ cũng không dám nói với cha mẹ, chỉ có thể đi tắm hoặc nghĩ chuyện khác để quên đi.
Vì thế, lúc hắn phát hiện mình có phản ứng khi A Bạch nằm trên giường nhìn mình, thì có chút sợ hãi mà vội vàng nhắm tịt mắt lại.
“A Ninh, ngươi nhắm mắt làm chi vậy?” Tiếng A Bạch cười như không cười tưa chuông bạc ngân lên, đồng thời nhích lại gần hắn, khiến Vạn Ninh càng lúc càng căng thẳng.
“M-m-mắt ta hơi mỏi, nhắm lại một tí là hết.” Vạn Ninh vừa nói vừa lùi lại một bước.
A Bạch không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ như nghênh địch mạnh của hắn.
Tuy rằng y không phải loại yêu tinh tràn đầy mị khí như hồ li hay hồ điệp, thế nhưng sau khi biến thành hình người, y vẫn thừa sức khiến chúng sinh điên đảo. Yêu tinh không thể tự chọn ngoại hình, lần đầu tiên biến hoá trông như thế nào, thì mãi mãi về sau cũng chỉ có hình dáng đó, trừ phi dốc sức tu luyện, nếu không đa phần yêu tinh đều chỉ có thể biến ra một hình dáng mà thôi.
Có thể sống trong hình người mấy trăm năm nay, y tự biết mình đã vô tình mê hoặc không ít người. Thần sứ từng răn đe y, hút tinh khí người để tu luyện là tà đạo, vì thế mà tổn hại mạng người thì trời đất khó dung, sớm muộn cũng sẽ bị thiên lôi trừng trị, thiên binh đuổi giết. Y vốn không tu luyện bằng tinh khí con người, và cũng không dám, không muốn làm như vậy, nên không có chuyện bỏ công đi trêu chọc mấy người đó. Lúc nào thấy phiền quá, thì chỉ cần để họ thấy nguyên hình của y, thế là giải quyết được triệt để vấn đề, một lần là xong, luôn luôn hiệu nghiệm.
Có điều, lần đầu tiên gặp được một người thành thật, đáng yêu như Vạn Ninh, lại khiến y động chút phàm tâm, lần nào gặp mặt cũng không thể nhịn trêu chọc hắn.
Y âm thầm bước đến bên Vạn Ninh, nhìn hắn từ khoảng cách thật gần.
Hàng mi tầm thường, đôi mắt tầm thường, cái mũi tầm thường, cái miệng cũng tầm thường nốt.
“A Bạch? Ngươi đang làm gì thế?” Đột nhiên không nghe thấy động tĩnh gì, Vạn Ninh có chút hoảng loạn, nhưng lại không dám mở mắt.
Y cố tình không trả lời, vòng qua phía sau hắn, ngắm nhìn tấm lưng rộng đem lại cảm giác an toàn cùng đôi cánh tay săn chắc.
“A Bạch? Sao không trả lời ta?”
Nhón gót lên, y phát hiện mình chỉ cao tới vai Vạn Ninh, rồi thấy thắt lưng và bắp đùi hắn so với mình cường tráng hơn biết bao nhiêu, nhưng lại không có vẻ khoa trương doạ người, vừa đủ để ôm mình đi khắp nơi.
“A Bạch, ngươi còn không trả lời là ta sẽ giận đó!” A Bạch mãi vẫn chẳng đáp lại, khiến Vạn Ninh có chút lo lắng.
“Xin lỗi,” A Bạch vỗ nhẹ vai hắn, Vạn Ninh giật mình quay đầu lại nhìn y, “Là ta không tốt, không nên trêu chọc ngươi, đừng giận ta nhé.”
Vốn dĩ có hơi tức giận, nhưng thấy A Bạch nhẹ nhàng nhận lỗi, tim Vạn Ninh có phần đau lòng, lòng thầm mắng mình quá thô lỗ, quá xấu xa, quá nhỏ nhen, A Bạch chẳng qua chỉ đùa vui thôi mà.
“Không đâu không đâu, không phải ngươi không tốt, là ta sai, ta không nên giận ngươi, cho ta xin lỗi.” Vạn Ninh nói năng có phần lộn xộn.
A Bạch chỉ mỉm cười dịu dàng, đến trước tủ giúp hắn thu xếp đống quần áo lộn xộn. Vạn Ninh thấy thế, mặt mũi tức thì đỏ bừng lên mà chạy đến, đem quần áo A Bạch đã gấp gọn đặt về chỗ cũ.
Hai người không nói gì nữa, một bầu không khí im lặng lại khiến người tim đập không thôi.
Thoắt cái đã dọn xong quần áo, chỉ còn lại Vạn Ninh với A Bạch và hai bộ quần áo để thay gấp gọn trên giường.
Trong lúc hai người đẩy ngăn kéo vào tủ, không tránh khỏi chạm phải tay nhau.
Vạn Ninh nhìn A Bạch, A Bạch cũng ngước nhìn hắn với vẻ ngượng ngùng và đôi mắt xanh lục xinh đẹp.
Hắn nuốt nước miếng, cảm thấy lúc này nên nói gì đó.
Thế là, Vạn Ninh cố gắng mở miệng nói bằng giọng điệu chân thành nhất.
“A Bạch?”
“Ừ?”
“Ngươi, ngươi là con rắn gấp quần áo g-giỏi nhất ta từng biết đấy!”
“…”
Đúng lúc Vạn Ninh đang nghĩ xem có nên khen thêm ưu điểm nào đó khác của A Bạch nữa để xua tan cái không khí im lặng có chút khác so với ban nãy này không, thì tiếng gọi í ới của Vạn lão gia từ xa vọng tới, “Nước sôi rồi, mau đi tắm đi ~~”.
———————
“Đây là gáo nước.” Vạn lão gia đặt chiếc gáo vào trong tay A Bạch.
“Còn bồn tắm ở chỗ này.” Ông nắm lấy tay A Bạch đặt lên cạnh bồn.
“Quần áo lát nữa thay thì để ở đây.” Vạn lão gia dắt tay A Bạch đi vài bước đến bên tường, sờ vào chiếc bàn thấp.
“Cầm lấy bồ kết nữa này.” Vạn lão gia lại đưa A Bạch miếng bồ kết.
Sau khi hướng dẫn kĩ lưỡng từng li từng tí, Vạn lão gia kết luận một câu:
“Ổn rồi! A Ninh, con giúp cậu ấy tắm nhé!”
“Ơ ơ?” Vạn Ninh cả kinh.
Vạn lão gia cốc đầu Vạn Ninh một cái, sau đó kéo hắn ra một góc nói thầm:
“Ơ cái gì mà ơ? Đây có phải nhà của Bạch công tử đâu? Là nhà mình giữ cậu ấy nghỉ lại qua đêm, không được để người ta cảm thấy bất tiện.”
“Nhưng mà, A Bạch tự tắm được mà…”
“Tiểu tử ngốc, nghe không hiểu sao? Nếu cậu ấy ở nhà mình, dĩ nhiên có thể tự tắm, nhưng đến nhà ta thì chắc có chút không quen, sao con lại để cậu ấy tự tắm rửa được kia chứ?”
“Vạn lão gia, không hề gì, cứ để ta tự tắm, không cần phiền đến A Ninh.” A Bạch tay trái cầm gáo nước, tay phải cầm bồ kết, làm ra dáng vẻ khảng khái mạnh mẽ, càng khiến Vạn lão gia thấy không đành lòng.
“Có gì đâu mà phiền, nó vẫn thường giúp ta tắm gội mà.” Vạn lão gia đẩy con trai vào trong phòng rồi đóng cửa phòng tắm lại, nếu không hơi nóng sẽ tản ra, nước sẽ nhanh nguội lạnh.
Đã có nhi tử chăm sóc ân nhân, ông cũng yên tâm rồi.
Vạn Ninh nhìn theo hướng cha mình vừa rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Kì thực, không phải hắn chưa từng thấy A Bạch ở trần, cũng đã nhìn hai lần rồi, nhưng dường như tình cảnh lúc đó với bây giờ không giống nhau, có điều khác chỗ nào thì hắn không thể diễn tả thành lời.
“Nếu ngươi không muốn ta bị luộc chín thì mau qua đây giúp ta!”
L-luộc chín?!
Vạn Ninh đột nhiên bừng tỉnh, rắn là động vật máu lạnh, thân nhiệt thấp hơn con người rất nhiều, nếu để A Bạch tắm nước nóng mà nhà hắn quen dùng, có khi y sẽ bị bỏng mất.
Nhưng mà…Vạn Ninh nhìn A Bạch đang trong lốt người.
“Ngươi hiện tại đâu phải là rắn, cũng có thể bị luộc chín sao?”
A Bạch thở dài một hơi, để đồ đạc trong tay qua một bên, đưa một tay tới trước mặt Vạn Ninh.
“Cả ngày nay ngươi ôm ta chạy tới chạy lui, vậy mà không phát hiện ra?”
Vạn Ninh lắc đầu, bước đến nắm lấy tay A Bạch.
“Đúng là hơi lạnh…” Vạn Ninh cứ như phát hiện ra điều gì kì thú, nắm tay A Bạch mân mê không ngừng.
“Thế nên nhờ ngươi đổ thêm nước lạnh giùm ta, với lại bỏ tay ta ra.”
“À!” Vạn Ninh ngượng ngùng thả tay A Bạch ra rồi liền nghĩ cách chuồn gấp.
Hắn tìm rồi mang ra một cái chậu tắm, vốn là đồ của hắn hồi bé, tuy hơi nhỏ một chút nhưng lại là vừa vặn để A Bạch ngâm mình. Tiếp đến, hắn đổ một nửa lượng nước nóng từ chậu to sang chậu bé, rồi đổ thêm vài xô nước lạnh lấy từ giếng nước sau nhà.
“A Bạch, ngươi nhúng tay thử xem đã vừa chưa? Hử?” Mới rồi bận rộn múc, gánh rồi pha nước, hắn không hề nhận ra trong phòng đã mờ mịt hơi nước tự lúc nào. Căn bản là giơ tay lên không nhìn rõ được năm ngón!
Vạn Ninh thực sự chìa tay ra quờ quạng xem thử, rốt cuộc không những nhìn thấy năm ngón tay của mình, mà còn thấy rõ rang cả lồng ngực trắng nõn đang áp sát vào chúng.
“Oái! Ta xin lỗi, A Bạch! Ta không cố ý đâu.”
Vạn Ninh sợ tới mức rụt tay lại, chân lùi một bước, lồng ngực trắng nõn mềm mịn liền biến mất trong làn hơi nước mờ ảo.
“Có phải chưa từng sờ đâu, sao lại sợ đến thế này?” A Bạch nhàn nhạt nói, tay nắm lấy tay Vạn Ninh.
“Ta nhìn không rõ lắm, dắt ta tìm đường, miễn nhảy nhầm bồn lại biến thành canh rắn.”
“Ơ…”
Trong lòng hắn vốn nảy ra ý nghĩ, cho rằng A Bạch cố ý làm ra hơi nước mịt mù như vậy để trêu chọc mình, thế nhưng lúc này đến A Bạch cũng nhìn không rõ, vậy không phải y bày trò rồi. Vạn Ninh thấy mình thật xấu xa, vì sao lúc nào cũng đổ thừa cho A Bạch đang đùa cợt mình? Tự đáy lòng hắn thầm xin lỗi A Bạch, hứa rằng sẽ đối tốt với y một chút để bồi thường.
“Phải rồi, sao ngươi không cởi quần áo để tắm?” A Bạch mới đi vài bước đã dừng lại hỏi hắn.
Vạn Ninh thầm nghĩ: Ừ ha, trong này hơi nước mù mịt, không lo nhìn thấy A Bạch… cũng không sợ bị A Bạch nhìn… Không đúng! Bọn hắn một người một rắn, cả hai đều là nam giới… như nhau… kể cả có thấy thì cũng chẳng vấn đề gì!
“Vậy ngươi đợi ta một lát.” Sau khi đã thông suốt đâu ra đấy, Vạn Ninh nhanh chóng cởi sạch áo quần, cảm giác thân thể được hơi nóng hầm hập bao trùm thật thoải mái.
Hắn dắt tay A Bạch đến bên cái chậu tắm tương đối nhỏ, trước tiên lấy tay thử nhiệt độ nước, kiểm tra chắc chắn đó là chậu nước mát.
“A Bạch, bồn tắm của ngươi đây, cẩn thận chút.” Vạn Ninh vừa nói, lại vẫn còn ngờ vực: thật là kì lạ, rõ ràng chỉ có một bồn nước nóng, hơn nữa cũng chỉ nóng một nửa, vì sao lại sinh ra lắm hơi nước thế này?
“Ta vẫn không nhìn thấy…” A Bạch khe khẽ nói, thân ảnh y mặc dù ở ngay bên cạnh nhưng vẫn ẩn hiện trong làn hơi nước. “Bước vào từ phía nào, bước vào thế nào? Ai ui!”
Vạn Ninh nghe thấy tiếng A Bạch kêu đau do va vào bồn, đau lòng đỡ y dậy.
“Sao thế sao thế? Đụng phải đâu rồi?”
“Ta bị đụng chân… A Ninh, ngươi có nhìn được bồn tắm không?” Tiếng A Bạch nói nghe hết sức tội nghiệp.
“Ta có thấy!” Vạn Ninh thành thật trả lời, không hề nghi ngờ vì sao cùng ở ngay trước mặt mà hắn thì thấy, A Bạch thì không. “Để ta dìu ngươi vào bồn.”
“Ừ, đành nhờ ngươi vậy.”
“Sao tự dưng lại khách khí thế. Tới đây, đưa chân cho ta, đúng rồi, ở bên này…” Vạn Ninh hơi cúi người, đỡ lấy chân A Bạch, tuy không biết đó có phải cái chân bị đau hay không, nhưng vẫn cứ thuận tay xoa bóp, sau đó đặt nó lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn. “Giẫm lên đây, đứng lên… Đúng rồi, sau đó bước qua là được.”
“Ùm” một tiếng, nghe thấy A Bạch đã vào trong bồn, Vạn Ninh cuối cùng cũng yên tâm. Thế nhưng vừa quay đầu lại, thế nào cũng không tìm thấy cái bồn tắm vừa ở ngay bên cạnh của mình.
“A Ninh ơi…” Giọng nói dịu dàng của A Bạch thong thả truyền đến.
“Ơi?” Vạn Ninh đáp.
“Hôm nào bảo Vạn đại nương mua cho ngươi vài món bổ máu nhé!”
“Gì cơ?”
Trong lúc Vạn Ninh đang ngờ vực, làn hơi trắng mờ xung quanh đột nhiên biến mất sạch sẽ như thể yêu thuật, đồng thời bên chân truyền đến cảm giác nóng ấm, thoáng cái đã dâng cao đến bắp chân.
Xuất hiện trước mắt hắn là hồ tắm rộng lớn vốn chỉ có trong sách, thậm chí còn lớn hơn cả phòng tắm nhà hắn.
Trong hồ đổ đầy nước ấm trong vắt, cao tới đầu gối. Trên mặt nước có vụn cánh hoa màu hồng và màu trắng trôi bồng bềnh, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.
Giữa hồ là một nam tử thanh khiết mà quyến rũ, toàn thân trắng trong như ngọc, mái tóc dài bạc trắng lúc chìm lúc nổi trong làn nước, thân thể dẻo dai, tinh tế trắng trẻo ẩn dưới suối tóc dài, như ẩn như hiện.
Nam tử nằm dưới thân Vạn Ninh trong tư thế mê hoặc lòng người, lại giương lên đôi mắt biếc xanh điểm xuyết ánh kim yêu dị, đưa ra lời mời gọi vô hình.
“Ô!” Vạn Ninh ôm mũi nhắm mắt vội vàng lùi về sau vài bước, lại không để ý dưới chân trơn trượt, cứ thế oanh liệt ngã giữa hồ tắm.
—-
Vạn: Ăn canh rắn đã là gì! Ta đây còn tắm trong bồn canh rắn nha! Xa hoa thế chứ! (khóc)
/23
|