Nhưng sao Đậu Đậu có thể để cho ả uống canh Mạnh Bà được? Một người vừa sinh ra đã là mệnh khổ, anh ta sẽ chỉ cảm thấy là trời cao bất công với anh ta, giày vò tiếp tục giày vò, nhưng luôn có thể chịu đựng mà sống.
Nhưng nếu như một người sau khi sinh ra vẫn có ký ức của kiếp trước, biết mình đã từng là người đứng trên cao như vậy, vậy thì đau khổ tiếp theo phải chịu không phải là thứ người bình thường có thể biết được.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này không phải không đạt được, mà là đạt được rồi nhưng lại trơ mắt nhìn nó mất đi.
Không phải nghèo khổ thất vọng, mà là đã từng sung túc, bây giờ lại chìm vào vũng bùn.
Đậu Đậu quá hiểu lòng người, cũng quá biết như thế nào mới có thể làm cho một người sống không bằng chết.
Cho nên tại Địa phủ, lúc Mạnh Bà định đưa canh cho Cơ Yêu Nguyệt, cô hắng giọng, hoàn toàn đánh nát sự tự tôn cuối cùng của Cơ Yêu Nguyệt.
“Không cần cho ả uống canh Mạnh Bà, từ nay đến trăm đời về sau, đều không được cho ả uống canh Mạnh Bà”
Cơ Yêu Nguyệt không dám tin trợn to hai mắt, Mạnh Bà cũng theo bản năng ngẩn ra, sau đó bà ấy thu tay lại, “Vâng, Đế Hậu”
Nói xong bà ấy nhìn về phía Cơ Yêu Nguyệt, “Cô nương, nếu Đế Hậu đã nói như thế, vậy mới có “Không! Ta không muốn! Ta muốn uống canh Mạnh Bà! Ta muốn uống canh Mạnh Bà!”
Cơ Yếu Nguyệt đứng ở trên cầu Nại Hà không chịu đi, vừa khóc vừa làm ầm, thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không để ý đến ả, ả giơ tay muốn cướp canh trong tay Mạnh Bà.
Nhưng sao Mạnh Bà dám để cho ả cướp đi, bà ấy lật tay, đổ canh xuống sông Vong Xuyên.
“Không!”
Cơ Yêu Nguyệt hét to một tiếng, vịn vào cầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Tại sao? Tại sao ngay cả canh Mạnh Bà cũng không cho ta! Thứ ta nợ, ta đã trả hết rồi...
Đều đã, trả hết rồi...”
“Cô nương, xin mời”
Mạnh Bà lại nói, Cơ Yêu Nguyệt hồn bay phách lạc nhìn bà ấy một cái, khí đen nổi lên giữa lông mày, lại có dấu hiệu hóa thành ác quỷ.
Ả nhớ ra rồi! Không làm được thần, không làm được người thì ả vẫn có thể thành quỷ! Ả vẫn có thể làm ác quỷ! “Ta nghĩ tốt nhất người đừng tiếp tục hắc hóa nữa.
Đương nhiên, nếu như người bằng lòng đến hội Vong Linh chịu một loạt cách hành hạ khác, ta cũng không ngăn cản ngươi.”
Hội Vong Linh? Cơ Yêu Nguyệt ngẩn ra, sau đó nghĩ đến chủ nhân của Hội Vong Linh là Liệt Diễm, khí đen giữa lông mày ả dần tan đi.
Chỉ là luân hồi trăm đời bơ vơ mà thôi, ả đầu thai xong tự sát luôn là được rồi.
Như vậy, một trăm đời sẽ có thể trôi qua rất nhanh.
Quyết định xong, Cơ Yêu Nguyệt nhấc chân đi tới bờ bên kia cầu Nại Hà, đi thẳng vào cửa luân hồi, chẳng mấy chốc ả đã biến mất ở trong Địa phủ.
“Bây giờ ả đã đầu thai rồi chứ?”
Đậu Đậu hỏi.
“Đầu thai rồi, mệnh cách cũng sẽ theo dặn dò của Đế Hậu, có thể ngược đến chết”
Hai Tư Mệnh nói như vậy, sau đó mở mệnh cách ra cho Đậu Đậu xem.
Đậu Đậu cũng không xem, chỉ dặn dò bọn họ, “Tìm một con quỷ rảnh rỗi trông chừng ả, đừng để cho ả còn nhỏ tuổi đã học người ta tự sát.
Nếu không cứ mỗi lần luân hồi ả đều mang trí nhớ của kiếp trước thì vừa sinh ra đã tự sát, vậy một trăm kiếp này trôi qua cũng quá nhanh rồi”
“Vậy theo Đế Hậu thấy, tuổi thọ của Cơ Yêu Nguyệt...”
Nữ Tư Mệnh thận trọng nói, dè dặt nhìn sắc mặt Đậu Đậu.
Đậu Đậu khẽ cong môi, cười nham hiểm.
Cô khẽ mở đôi môi hồng phun ra bốn chữ, “Sống thọ đến già”
“Vâng.
Thuộc hạ đã biết.”
Xem ra ngày tháng sau này lại bận rồi...
Vừa phải ngược người ngược tâm, vừa phải sống thọ đến già, cái này cái này cái này, nào có phải chuyện vẹn cả đôi đường chứ? Xem ra, mỗi lần Cơ Yêu Nguyệt này muốn chết muốn tự sát, nhất định bên cạnh ả phải xuất hiện quý nhân giúp đỡ.
Hơn nữa quý nhân cứu Cơ Yêu Nguyệt kia, nhất định không thể là người yêu của Cơ Yêu Nguyệt.
Nhưng nếu như một người sau khi sinh ra vẫn có ký ức của kiếp trước, biết mình đã từng là người đứng trên cao như vậy, vậy thì đau khổ tiếp theo phải chịu không phải là thứ người bình thường có thể biết được.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này không phải không đạt được, mà là đạt được rồi nhưng lại trơ mắt nhìn nó mất đi.
Không phải nghèo khổ thất vọng, mà là đã từng sung túc, bây giờ lại chìm vào vũng bùn.
Đậu Đậu quá hiểu lòng người, cũng quá biết như thế nào mới có thể làm cho một người sống không bằng chết.
Cho nên tại Địa phủ, lúc Mạnh Bà định đưa canh cho Cơ Yêu Nguyệt, cô hắng giọng, hoàn toàn đánh nát sự tự tôn cuối cùng của Cơ Yêu Nguyệt.
“Không cần cho ả uống canh Mạnh Bà, từ nay đến trăm đời về sau, đều không được cho ả uống canh Mạnh Bà”
Cơ Yêu Nguyệt không dám tin trợn to hai mắt, Mạnh Bà cũng theo bản năng ngẩn ra, sau đó bà ấy thu tay lại, “Vâng, Đế Hậu”
Nói xong bà ấy nhìn về phía Cơ Yêu Nguyệt, “Cô nương, nếu Đế Hậu đã nói như thế, vậy mới có “Không! Ta không muốn! Ta muốn uống canh Mạnh Bà! Ta muốn uống canh Mạnh Bà!”
Cơ Yếu Nguyệt đứng ở trên cầu Nại Hà không chịu đi, vừa khóc vừa làm ầm, thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không để ý đến ả, ả giơ tay muốn cướp canh trong tay Mạnh Bà.
Nhưng sao Mạnh Bà dám để cho ả cướp đi, bà ấy lật tay, đổ canh xuống sông Vong Xuyên.
“Không!”
Cơ Yêu Nguyệt hét to một tiếng, vịn vào cầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Tại sao? Tại sao ngay cả canh Mạnh Bà cũng không cho ta! Thứ ta nợ, ta đã trả hết rồi...
Đều đã, trả hết rồi...”
“Cô nương, xin mời”
Mạnh Bà lại nói, Cơ Yêu Nguyệt hồn bay phách lạc nhìn bà ấy một cái, khí đen nổi lên giữa lông mày, lại có dấu hiệu hóa thành ác quỷ.
Ả nhớ ra rồi! Không làm được thần, không làm được người thì ả vẫn có thể thành quỷ! Ả vẫn có thể làm ác quỷ! “Ta nghĩ tốt nhất người đừng tiếp tục hắc hóa nữa.
Đương nhiên, nếu như người bằng lòng đến hội Vong Linh chịu một loạt cách hành hạ khác, ta cũng không ngăn cản ngươi.”
Hội Vong Linh? Cơ Yêu Nguyệt ngẩn ra, sau đó nghĩ đến chủ nhân của Hội Vong Linh là Liệt Diễm, khí đen giữa lông mày ả dần tan đi.
Chỉ là luân hồi trăm đời bơ vơ mà thôi, ả đầu thai xong tự sát luôn là được rồi.
Như vậy, một trăm đời sẽ có thể trôi qua rất nhanh.
Quyết định xong, Cơ Yêu Nguyệt nhấc chân đi tới bờ bên kia cầu Nại Hà, đi thẳng vào cửa luân hồi, chẳng mấy chốc ả đã biến mất ở trong Địa phủ.
“Bây giờ ả đã đầu thai rồi chứ?”
Đậu Đậu hỏi.
“Đầu thai rồi, mệnh cách cũng sẽ theo dặn dò của Đế Hậu, có thể ngược đến chết”
Hai Tư Mệnh nói như vậy, sau đó mở mệnh cách ra cho Đậu Đậu xem.
Đậu Đậu cũng không xem, chỉ dặn dò bọn họ, “Tìm một con quỷ rảnh rỗi trông chừng ả, đừng để cho ả còn nhỏ tuổi đã học người ta tự sát.
Nếu không cứ mỗi lần luân hồi ả đều mang trí nhớ của kiếp trước thì vừa sinh ra đã tự sát, vậy một trăm kiếp này trôi qua cũng quá nhanh rồi”
“Vậy theo Đế Hậu thấy, tuổi thọ của Cơ Yêu Nguyệt...”
Nữ Tư Mệnh thận trọng nói, dè dặt nhìn sắc mặt Đậu Đậu.
Đậu Đậu khẽ cong môi, cười nham hiểm.
Cô khẽ mở đôi môi hồng phun ra bốn chữ, “Sống thọ đến già”
“Vâng.
Thuộc hạ đã biết.”
Xem ra ngày tháng sau này lại bận rồi...
Vừa phải ngược người ngược tâm, vừa phải sống thọ đến già, cái này cái này cái này, nào có phải chuyện vẹn cả đôi đường chứ? Xem ra, mỗi lần Cơ Yêu Nguyệt này muốn chết muốn tự sát, nhất định bên cạnh ả phải xuất hiện quý nhân giúp đỡ.
Hơn nữa quý nhân cứu Cơ Yêu Nguyệt kia, nhất định không thể là người yêu của Cơ Yêu Nguyệt.
/871
|