Bất tri bất giác, đã đến đoan ngọ (1).
Ở trong tiệm ăn.
“Khó khăn lắm mới có thể cùng tiên sinh mời một bữa, thật sự đáng giá chúc mừng, đến, để cho tôi kính trước một ly.” A Dũng hướng Xà Quân giơ lên chén rượu.
“Từ từ, cậu từ khi nào nói chuyện trở nên nho nhã như thế chứ?” A Quân một bên đè xuống cánh tay của A Dũng.
“Tớ cũng không biết, nhưng mà ở trước mặt tiên sinh đây không tự giác cứ như thế, có lẽ là do đã bị khí chất của tiên sinh làm ảnh hưởng đi. Xin để cho tôi kính tiên sinh một ly.” A Dũng lại giơ chén lên.
“Trước tiên sinh sau tiên sinh, cậu có biết y tên gọi là gì không?” A Quân tức giận nói. Hắn bắt đầu có điểm hối hận đã chấp thuận lời cầu xin của A Dũng là mời Xà Quân đi ăn rồi.
“Đúng vậy, thật sự có lỗi, xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào?” A Dũng vỗ đùi, bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ.
“Hắn......” A Quân lúc này mới phát giác, ở chung lâu như vậy, hắn cũng không biết Xà kia gọi là gì.
“Đường Tụng.” Xà Quân mỉm cười.
“Đường tiên sinh, tôi đoán anh đối với nền học vấn quốc gia cũng có nghiên cứu đi?”
“Cũng không có gì đáng nói, kỳ thật ta đối với cuộc sống nhân dân từ sau đời Tống trở đi có điểm biết rõ hơn.” Xà Quân như vậy trả lời.
“Đường tiên sinh thật sự là học rộng tài cao a......”
“Khụ khụ, y là bà con xa của tớ a......” A Quân chen ngang câu nói của A Dũng, “Y với ta cùng một dòng họ a!”
Trong trường hợp đó, A Dũng lúc sau mới phản ứng: “Đúng rồi, xin hỏi anh họ gì?”
“Tần.”
“Tần, dòng họ này không tồi a......”
“Ai...... Cậu chờ tớ một chút.” A Quân thở dài một tiếng, đem tên bạn hữu kia của hắn kéo ra ngoài cửa.
......
A Quân đem A Dũng kéo đến một góc hẻo lánh.
“Cậu như thế là sao hả!”
“Tớ cũng không biết vì cái gì, giờ đây tớ vừa thấy y liền khống chế không được ngôn ngữ của chính mình, tớ cũng không biết phải diễn tả như thế nào.” A Dũng dáng vẻ vô tội, “Rượu không say người, người tự say (2), có thể là như thế đi.”
“Cho dù cổ ngữ có câu ‘ rượu không say người, người tự say ’, nhưng không phải là chưa uống rượu mà đã bắt đầu nói mê sảng rồi a!”
“Rất mất mặt sao?”
“Ngươi biết là tốt rồi!”
“Kia làm sao bây giờ?”
“Tớ như thế nào biết? Trước kia cậu ở trước mặt con gái không phải đều là mạnh bạo chủ động hay sao!”
“Đối nữ nhân cùng đối nam nhân như thế nào có thể đánh đồng được?”
“Thôi được, miễn sao cậu không nói lung tung nói là được rồi rồi.” A Quân nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Không có ý của tớ tốt nhất nên câm miệng, sẽ không có phạm sai lầm, hiểu chưa?”
“OK.” A Dũng sảng khoái đáp ứng.
“Còn có, ” A Quân xoay người một cái, ra vẻ bổ sung: “Đừng thấy y như thế mà lầm tưởng, y là thẳng a, tớ không hy vọng cậu mạo phạm mà làm hù dọa tới y.”
“Đương nhiên, tớ sẽ đem tình yêu này đặt ở trong lòng...... Tuấn Hồng, hôm nay phát hiện cậu bỗng nhiên MAN thiệt nhiều nga.”
“Đi chết đi!”
Đem Xà Quân đưa tới trước mặt A Dũng, A Quân cũng không thể nói rõ là vì sao, chỉ là có cảm giác khó chịu.
—————-
1. Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ.
Tết Đoan ngọ ở Việt Nam cũng còn gọi là “ngày giết sâu bọ” là ngày phát động bắt sâu bọ, tiêu diệt bớt các loài gây hại cho cây trồng trên cánh đồng, trong đó nhiều loài sâu có thể ăn được và chúng được coi như là chất bổ dưỡng. người ta tin rằng khi ăn món ăn đầu tiên trong ngày này thì sâu bọ; giun sán trong người sẽ bị chết hết.
2. Rượu không say người, người tự say ( 酒不醉人人自醉) chỉ người là nguyên nhân khiến mình say mê như uống rượu
[清]醉月山人 《狐狸缘全传》
茶亦醉人何须酒,
书自香我何须花。
酒不醉人人自醉,
花不迷人人自迷。
吟成白雪心如素,
最到梅花香也清。
昔日浣沙今日恨,
玉人如许愿相亲。
[Phiên âm]
[Thanh] Túy Nguyệt Sơn Người《 hồ ly duyên toàn bộ truyền 》
Trà diệc túy nhân hà tu tửu,
Thư tự hương ngã hà tu hoa.
Tửu bất túy nhân nhân tự túy,
Hoa bất mê nhân nhân tự mê.
Ngâm thành bạch tuyết tâm như tố,
Tối đáo mai hoa hương dã thanh.
Tích nhật hoán sa kim nhật hận,
Ngọc nhân như hứa nguyện tương thân
[Tạm dịch]
Trà cũng làm say lòng người không cần chờ đến rượu,
Sách tự thơm mát ta không cần nhờ đến hoa.
Rượu không say người người tự say,
Hoa không mê người người tự mê.
Ngâm thơ đến thuần khiết tâm cũng sẽ sáng trong,
Đứng đầu chính là hoa mai hương thơm thanh lành.
Ngày xưa hoán sa hôm nay hận,
Người trong tâm ngọc như thế há không nguyện thân cận.
Ở trong tiệm ăn.
“Khó khăn lắm mới có thể cùng tiên sinh mời một bữa, thật sự đáng giá chúc mừng, đến, để cho tôi kính trước một ly.” A Dũng hướng Xà Quân giơ lên chén rượu.
“Từ từ, cậu từ khi nào nói chuyện trở nên nho nhã như thế chứ?” A Quân một bên đè xuống cánh tay của A Dũng.
“Tớ cũng không biết, nhưng mà ở trước mặt tiên sinh đây không tự giác cứ như thế, có lẽ là do đã bị khí chất của tiên sinh làm ảnh hưởng đi. Xin để cho tôi kính tiên sinh một ly.” A Dũng lại giơ chén lên.
“Trước tiên sinh sau tiên sinh, cậu có biết y tên gọi là gì không?” A Quân tức giận nói. Hắn bắt đầu có điểm hối hận đã chấp thuận lời cầu xin của A Dũng là mời Xà Quân đi ăn rồi.
“Đúng vậy, thật sự có lỗi, xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào?” A Dũng vỗ đùi, bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ.
“Hắn......” A Quân lúc này mới phát giác, ở chung lâu như vậy, hắn cũng không biết Xà kia gọi là gì.
“Đường Tụng.” Xà Quân mỉm cười.
“Đường tiên sinh, tôi đoán anh đối với nền học vấn quốc gia cũng có nghiên cứu đi?”
“Cũng không có gì đáng nói, kỳ thật ta đối với cuộc sống nhân dân từ sau đời Tống trở đi có điểm biết rõ hơn.” Xà Quân như vậy trả lời.
“Đường tiên sinh thật sự là học rộng tài cao a......”
“Khụ khụ, y là bà con xa của tớ a......” A Quân chen ngang câu nói của A Dũng, “Y với ta cùng một dòng họ a!”
Trong trường hợp đó, A Dũng lúc sau mới phản ứng: “Đúng rồi, xin hỏi anh họ gì?”
“Tần.”
“Tần, dòng họ này không tồi a......”
“Ai...... Cậu chờ tớ một chút.” A Quân thở dài một tiếng, đem tên bạn hữu kia của hắn kéo ra ngoài cửa.
......
A Quân đem A Dũng kéo đến một góc hẻo lánh.
“Cậu như thế là sao hả!”
“Tớ cũng không biết vì cái gì, giờ đây tớ vừa thấy y liền khống chế không được ngôn ngữ của chính mình, tớ cũng không biết phải diễn tả như thế nào.” A Dũng dáng vẻ vô tội, “Rượu không say người, người tự say (2), có thể là như thế đi.”
“Cho dù cổ ngữ có câu ‘ rượu không say người, người tự say ’, nhưng không phải là chưa uống rượu mà đã bắt đầu nói mê sảng rồi a!”
“Rất mất mặt sao?”
“Ngươi biết là tốt rồi!”
“Kia làm sao bây giờ?”
“Tớ như thế nào biết? Trước kia cậu ở trước mặt con gái không phải đều là mạnh bạo chủ động hay sao!”
“Đối nữ nhân cùng đối nam nhân như thế nào có thể đánh đồng được?”
“Thôi được, miễn sao cậu không nói lung tung nói là được rồi rồi.” A Quân nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Không có ý của tớ tốt nhất nên câm miệng, sẽ không có phạm sai lầm, hiểu chưa?”
“OK.” A Dũng sảng khoái đáp ứng.
“Còn có, ” A Quân xoay người một cái, ra vẻ bổ sung: “Đừng thấy y như thế mà lầm tưởng, y là thẳng a, tớ không hy vọng cậu mạo phạm mà làm hù dọa tới y.”
“Đương nhiên, tớ sẽ đem tình yêu này đặt ở trong lòng...... Tuấn Hồng, hôm nay phát hiện cậu bỗng nhiên MAN thiệt nhiều nga.”
“Đi chết đi!”
Đem Xà Quân đưa tới trước mặt A Dũng, A Quân cũng không thể nói rõ là vì sao, chỉ là có cảm giác khó chịu.
—————-
1. Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ.
Tết Đoan ngọ ở Việt Nam cũng còn gọi là “ngày giết sâu bọ” là ngày phát động bắt sâu bọ, tiêu diệt bớt các loài gây hại cho cây trồng trên cánh đồng, trong đó nhiều loài sâu có thể ăn được và chúng được coi như là chất bổ dưỡng. người ta tin rằng khi ăn món ăn đầu tiên trong ngày này thì sâu bọ; giun sán trong người sẽ bị chết hết.
2. Rượu không say người, người tự say ( 酒不醉人人自醉) chỉ người là nguyên nhân khiến mình say mê như uống rượu
[清]醉月山人 《狐狸缘全传》
茶亦醉人何须酒,
书自香我何须花。
酒不醉人人自醉,
花不迷人人自迷。
吟成白雪心如素,
最到梅花香也清。
昔日浣沙今日恨,
玉人如许愿相亲。
[Phiên âm]
[Thanh] Túy Nguyệt Sơn Người《 hồ ly duyên toàn bộ truyền 》
Trà diệc túy nhân hà tu tửu,
Thư tự hương ngã hà tu hoa.
Tửu bất túy nhân nhân tự túy,
Hoa bất mê nhân nhân tự mê.
Ngâm thành bạch tuyết tâm như tố,
Tối đáo mai hoa hương dã thanh.
Tích nhật hoán sa kim nhật hận,
Ngọc nhân như hứa nguyện tương thân
[Tạm dịch]
Trà cũng làm say lòng người không cần chờ đến rượu,
Sách tự thơm mát ta không cần nhờ đến hoa.
Rượu không say người người tự say,
Hoa không mê người người tự mê.
Ngâm thơ đến thuần khiết tâm cũng sẽ sáng trong,
Đứng đầu chính là hoa mai hương thơm thanh lành.
Ngày xưa hoán sa hôm nay hận,
Người trong tâm ngọc như thế há không nguyện thân cận.
/73
|