Nghe xong lời nói kinh thế hãi tục này của nàng thật khiến người ta phải trợn mắt há mồm, sắc mặt Mộ Dung Ưng xanh mét, cười điên cuồng: “Thật không tưởng tượng được, Trữ An công chúa chẳng những nham hiểm độc ác mà còn là ngân oa dâm phụ. Những lời như vậy cũng nói ra, ngươi muốn có nam nhân như vậy sao? Không tiếc tổn thương mình để gặp được Bổn Vương nữa chứ.”
“Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người, ngươi có thể trái ôm phải ấp tiểu thiếp, tới thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt hàng đêm. Đừng quên nữ nhân cũng là người, huống chi ngươi là phu quân của ta thì thỏa mãn ta ở trên giường cũng là việc thiên kinh địa nghĩa mà thôi.” Mạn Tâm mặt không đỏ, hơi không đổi nhìn hắn nói.
“Ha ha ha ha ha.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng cười, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ, ngữ khí như hàn băng nói: “Nếu bổn Vương không đáp ứng ngươi?”
“Nếu ngươi không thực hiện cũng được, vậy cũng đừng trách ta…” Mạn Tâm cố ý dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Ta sẽ hồng hạnh ra tường, hai thị vệ canh giữ ở cửa trông cũng không tệ lắm, thân thể rất khỏe mạnh, chắc hẳn công phu trên giường cũng không tồi.”
“Ngươi cho là bổn Vương sẽ để ý sao? Trong mắt Bổn vương, ngươi chẳng qua chỉ là vật phẩm ngoại giao hai nước mà thôi. Nếu ngươi muốn nam nhân đến thế, Bổn vương có thể vì ngươi mà chuẩn bị nhiều thêm chút.” Mộ Dung Ưng cười lạnh,một chút cũng không thèm để ý.
Mạn Tâm khẽ nhếch khóe môi mang theo nụ cười trào phúng: “Ngươi có lẽ không thèm để ý cơ thể ta, người của ta, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không cần để ý đến thanh danh của ngươi trong mắt mọi người? Ta dù sao cũng vẫn là Vương phi của ngươi, sau này khi nói về Ưng Vương trí dũng song toàn vang xa ngàn dặm, cái mà người ta đàm luận nhiều nhất chính là ngươi đã vài lần làm Ô Quy vương bát [người bị cắm sừng]. Thế nào hả, thanh danh cả đời, ngươi có để ý không?”
Sắc mặt Mộ Dung Ưng càng lúc càng nặng nề, ánh mắt âm trầm phẫn nộ tựa hồ muốn giết người. Hắn không thèm để ý nữ nhân này nhưng không thể không để ý đến sỉ nhục của hắn và thanh danh của Thiên triều, lạnh lùng nói: “Không có lệnh của Bổn Vương ngươi cho rằng sẽ có người sẽ dám chạm vào ngươi sao?”
“Vương gia, hình như ngài đã quên câu này rồi ‘chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu’ nha, huống chi ta so với hoa mẫu đơn xinh đẹp hơn ngàn vạn lần, chỉ cần ta đích thân câu dẫn, thì nam nhân xin chết không thiếu.” Điểm này nàng tự tin có thừa.
“Ngươi dường như rất tự tin. Nhưng đừng quên loại nữ nhân lòng dạ ác độc, tâm địa nham hiểm rắn rết như ngươi cho dù khoác lên người bộ dáng xinh đẹp thì tất cả nam nhân cũng sẽ chỉ kính nhi viễn chi [kính trọng nhưng không dám đến gần]. Mộ Dung Ưng cười lạnh, nàng độc ác,nham hiểm thế nào cả Vương phủ ai chẳng biết.
“Phải vậy không? Nếu Vương gia người thật sự không để ý,vậy mời người tìm cho ta mấy nam nhân đi. Đúng rồi, người vừa rồi đi ra ngoài kia xem ra cũng không tệ lắm.” Mạn Tâm cố ý khiêu khích hắn, chỉ có chọc giận hắn nàng mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn, tuy rằng nàng cũng không hiểu được vì sao hắn lại nói nàng như vậy.
“Muốn thương tổn Tử Vân sao? Ngươi muốn chết.” Mộ Dung Ưng đột nhiên ra tay bóp chặt cổ nàng, con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng vằn lên tia máu phẫn nộ: “Ngươi tưởng Bổn Vương không dám giết ngươi sao?”
“Muốn giết thì ngươi cứ việc động thủ, còn không thì phải chọn lựa, hoặc thực hiện nghĩa vụ phu quân hoặc cho ta hồng hạnh ra tường.Tùy ngươi lựa chọn.” Mạn Tâm cố sức nói. Không rõ vì sao hắn phẫn nộ không khống chế được như vậy, nhưng nàng đã không còn đường lui rồi.
“Bổn Vương sẽ…” Mộ Dung Ưng vận lực mạnh hơn, ánh mắt âm hiểm thật sự muốn bóp chết nàng đột nhiên không biết nghĩ gì lại buông tay thả nàng ra: “Ngươi muốn nam nhân sao? Bổn Vương sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi.” Lấy tay nâng cằm nàng lên : “Đây chính là yêu cầu của ngươi, đến lúc đó đừng hối hận.”
Hối hận? Mạn Tâm nghi hoặc một chút, hắn nói vậy ý là sao? Nhưng mà cuối cùng cũng hoàn thành mục đích của mình là quyến rũ hắn: “Vậy đêm nay ta xin đợi Vương gia đại giá quang lâm.” Nói xong liền nghênh ngang mà đi.
“Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người, ngươi có thể trái ôm phải ấp tiểu thiếp, tới thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt hàng đêm. Đừng quên nữ nhân cũng là người, huống chi ngươi là phu quân của ta thì thỏa mãn ta ở trên giường cũng là việc thiên kinh địa nghĩa mà thôi.” Mạn Tâm mặt không đỏ, hơi không đổi nhìn hắn nói.
“Ha ha ha ha ha.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng cười, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ, ngữ khí như hàn băng nói: “Nếu bổn Vương không đáp ứng ngươi?”
“Nếu ngươi không thực hiện cũng được, vậy cũng đừng trách ta…” Mạn Tâm cố ý dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Ta sẽ hồng hạnh ra tường, hai thị vệ canh giữ ở cửa trông cũng không tệ lắm, thân thể rất khỏe mạnh, chắc hẳn công phu trên giường cũng không tồi.”
“Ngươi cho là bổn Vương sẽ để ý sao? Trong mắt Bổn vương, ngươi chẳng qua chỉ là vật phẩm ngoại giao hai nước mà thôi. Nếu ngươi muốn nam nhân đến thế, Bổn vương có thể vì ngươi mà chuẩn bị nhiều thêm chút.” Mộ Dung Ưng cười lạnh,một chút cũng không thèm để ý.
Mạn Tâm khẽ nhếch khóe môi mang theo nụ cười trào phúng: “Ngươi có lẽ không thèm để ý cơ thể ta, người của ta, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không cần để ý đến thanh danh của ngươi trong mắt mọi người? Ta dù sao cũng vẫn là Vương phi của ngươi, sau này khi nói về Ưng Vương trí dũng song toàn vang xa ngàn dặm, cái mà người ta đàm luận nhiều nhất chính là ngươi đã vài lần làm Ô Quy vương bát [người bị cắm sừng]. Thế nào hả, thanh danh cả đời, ngươi có để ý không?”
Sắc mặt Mộ Dung Ưng càng lúc càng nặng nề, ánh mắt âm trầm phẫn nộ tựa hồ muốn giết người. Hắn không thèm để ý nữ nhân này nhưng không thể không để ý đến sỉ nhục của hắn và thanh danh của Thiên triều, lạnh lùng nói: “Không có lệnh của Bổn Vương ngươi cho rằng sẽ có người sẽ dám chạm vào ngươi sao?”
“Vương gia, hình như ngài đã quên câu này rồi ‘chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu’ nha, huống chi ta so với hoa mẫu đơn xinh đẹp hơn ngàn vạn lần, chỉ cần ta đích thân câu dẫn, thì nam nhân xin chết không thiếu.” Điểm này nàng tự tin có thừa.
“Ngươi dường như rất tự tin. Nhưng đừng quên loại nữ nhân lòng dạ ác độc, tâm địa nham hiểm rắn rết như ngươi cho dù khoác lên người bộ dáng xinh đẹp thì tất cả nam nhân cũng sẽ chỉ kính nhi viễn chi [kính trọng nhưng không dám đến gần]. Mộ Dung Ưng cười lạnh, nàng độc ác,nham hiểm thế nào cả Vương phủ ai chẳng biết.
“Phải vậy không? Nếu Vương gia người thật sự không để ý,vậy mời người tìm cho ta mấy nam nhân đi. Đúng rồi, người vừa rồi đi ra ngoài kia xem ra cũng không tệ lắm.” Mạn Tâm cố ý khiêu khích hắn, chỉ có chọc giận hắn nàng mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn, tuy rằng nàng cũng không hiểu được vì sao hắn lại nói nàng như vậy.
“Muốn thương tổn Tử Vân sao? Ngươi muốn chết.” Mộ Dung Ưng đột nhiên ra tay bóp chặt cổ nàng, con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng vằn lên tia máu phẫn nộ: “Ngươi tưởng Bổn Vương không dám giết ngươi sao?”
“Muốn giết thì ngươi cứ việc động thủ, còn không thì phải chọn lựa, hoặc thực hiện nghĩa vụ phu quân hoặc cho ta hồng hạnh ra tường.Tùy ngươi lựa chọn.” Mạn Tâm cố sức nói. Không rõ vì sao hắn phẫn nộ không khống chế được như vậy, nhưng nàng đã không còn đường lui rồi.
“Bổn Vương sẽ…” Mộ Dung Ưng vận lực mạnh hơn, ánh mắt âm hiểm thật sự muốn bóp chết nàng đột nhiên không biết nghĩ gì lại buông tay thả nàng ra: “Ngươi muốn nam nhân sao? Bổn Vương sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi.” Lấy tay nâng cằm nàng lên : “Đây chính là yêu cầu của ngươi, đến lúc đó đừng hối hận.”
Hối hận? Mạn Tâm nghi hoặc một chút, hắn nói vậy ý là sao? Nhưng mà cuối cùng cũng hoàn thành mục đích của mình là quyến rũ hắn: “Vậy đêm nay ta xin đợi Vương gia đại giá quang lâm.” Nói xong liền nghênh ngang mà đi.
/116
|