“Kim công tử, không phải chúng tôi không muốn nộp tiền thuế, thật sự là không đóng nổi, thượng lưu Tương Thủy ở Ngô thôn bị ngăn chặn, đều lấy nước để tưới hết ruộng đất của bọn họ, người Liễu thôn chúng tôi tìm bọn họ nói chuyện, nhưng lại bị đánh bị thương mấy người, ngài nói xem, chuyện này…” Thôn trưởng của Liễu thôn mặt mày ủ ê, giơ hai tay, thỉnh thoảng gấp đến độ bóp chặt hai tay.
Đang cầm sổ kế toán xem xét tiền thuế, Kim Bảo Nhi dừng tay lại, Ngô thôn? Không phải là nơi thu thuế của nhà Mộ Dung sát vách Kim gia sao? Có lẽ, thật ra là cố ý muốn chính mình đi tìm hắn rồi… Nghĩ đến người đó, nàng lại không khỏi đau đầu.
“Tháng này miễn đi, tháng sau nộp”, nàng nép sổ sách ném cho Đinh tổng quản ở phía sau, rồi nhảy lên ngựa, “Thôn trưởng yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết vấn đề nguồn nước, tháng sau không cần lo lắng, nếu như không giải quyết được vậy tháng sau cũng không cẩn nộp thuế.”
Đinh chủ quản theo sau nhảy lên ngựa không khỏi bội phục chủ tử, nàng ngoại trừ giải quyết công việc quyết đoán, còn có tấm lòng lương thiện cực khó có được.
“Đa tạ Kim công tử, đa tạ Kim công tử!” Thôn trưởng cảm động đến rơi nước mắt, cúi khom người, vẻ mặt vui vẻ.
“Còn nữa, tiền thuốc men cho mấy người Liễu thôn bị đánh, ta cũng sẽ làm cho bên kia chi tiền, ngài cứ việc yên tâm là được”, nàng lường trước mấy người ham tiền tài kia không ngại mấy đồng tiền lẻ đó, cũng không đợi thôn trưởng cảm ơn tiếp, giơ roi rên quất ngựa rời đi.
Tới rồi sao? Đúng giờ Thìn, một bóng dáng nho nhỏ nhếch lên nụ cười quỷ dị, bước từng bước một ra giữa đường, lấy tay nhéo đùi, nhất thời nước mắt chảy ra ròng ròng.
Chạy khoảng một dặm đường, chợt thấy một tiểu oa nhi khoảng năm tuổi đang khóc ở giữa đường, Kim Bảo Nhi vội vàng ghìm cương ngựa, nàng nhìn xung quanh một chút cũng không thấy người nào, tiện tay xoay người xuống ngựa.
“Ngươi là con của ai thế?” Nàng ngồi xổm xuống, đây là oa nhi nhà ai, bộ dáng thông minh lanh lợi như vậy, như thế nào lại vứt bỏ ở nơi hoang dã không người thế này?
Chỉ thấy tiểu oa nhi này má phấn, miệng nhỏ phấn nộn, lại còn ngập nước mắt, quả thật là vô cùng đáng yêu.
“Người nào nhặt được ta là gia đình của ta, tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thấy ta có ngoan hay không, có ngoan hay là không?” Hắn lau lau nước mắt, nũng nịu ôm cổ nàng cọ tới cọ lui.
Qủa đúng là đứa nhỏ bị vứt bỏ, nếu không làm sao lại nói ra những lời này, Kim Bảo Nhi đau lòng sờ nắn hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mẹ, ngạc nhiên hơn là đứa nhỏ lại gọi mình là tỷ tỷ, rõ ràng mình mặc một thân nam trang, chắc là quá nhỏ nên nói lung tung rồi.
Hắn tựa hồ phát hiện ra nàng thương tiếc mình, càng không ngừng chui vào lòng nàng, tay nhỏ đặt lên trên bộ ngực của nàng, vùi đầu vào, nhất thời làm cho Kim Bảo Nhi mặt đỏ tai hồng.
“Chủ tử, nơi này là núi hoang, nếu có sói tới thì tiểu oa nhi này có thể là hài cốt vô hồn rồi.” Đinh tổng quản ngồi trên lưng ngựa, quan sát địa hình bốn phía, mặt nhăn mày nhíu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta đói, ta đói…” Tiểu oa nhi ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm, cũng không biết đúng sai cầm vải dệt trước ngực nàng hít hít, nước miếng tràn đầy ra.
Kim Bảo Nhi xấu hổ ôm lấy hắn, để tránh cho mình bị xấu mặt, hít một hơi, may mắn là từ trước đến nay đều dùng bọc quấn thân, mặc dù bị nước miếng làm ướt cũng sẽ không hiện ra đường cong.
“Được rồi, mang ngươi trở về ăn cái gì đó, có điều, ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ, bởi vì ta là ca ca.” Nàng thoái mái nhảy lên ngựa, để hắn ra đằng trước, một tay ôm eo hắn, đang định điều khiển ngựa thì tiểu oa nhi này lại lớn mật xoay người lại, dùng hai chân kẹp lấy eo của nàng, hai tay thân thiết ôm lấy vị trí bộ ngực của nàng.
Nàng nghiêng mặt nhìn sang thấy Đinh tổng quản tựa hồ không để ý, nàng thở ra, giơ tay vung cương ngựa lên, ngựa lại tiếp tục chạy, trên con đường gập ghềnh làm thân người không khỏi nhảy lên nhảy xuống.
Sợ tiểu oa nhi ngồi chênh vênh mà rơi xuống, nàng dùng một tay vòng qua ôm lấy eo của hắn, hai ngươi chặt chẽ dán sát vào nhau.
Tiểu oa nhi thoải mái híp híp mắt, trên mặt ửng đỏ, lại càng dán chặt vào nàng, cực lực đè xuống thanh âm muốn tràn ra.
Lúc đó đột nhiên Kim Bảo Nhi cảm thấy một vật cứng chạm vào nơi tư mật của mình, không khỏi kì quái lườm tiểu oa nhi trước mặt, lại thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, hàng lông mày dài khẽ run. Bộ dáng yêu thích làm màu da càng thêm trắng nõn, môi nhỏ hồng hào nhếch lên, sắc mặt hồng hồng, trên trán toát ra một chút mồ hôi.
Tiểu tử kia, không phải là bị kinh sợ rồi chứ? Không nghĩ thêm nữa, nàng lại ôm hắn sát hơn, tập trung về phía trước.
Phút chốc, mi mắt vừa đóng lại chậm rãi mở ra, ánh mắt của tiểu oa nhi lộ ra vẻ quỷ dị, hoàn toàn không giống đứa nhỏ ngây thơ, hắn tà mị nhếch môi, nhìn thoáng qua hạ thân của mình đang ngẩng lên, lại càng dính chặt vào nàng, mắt nhắm lại, cảm thụ khoái cảm.
Đang cầm sổ kế toán xem xét tiền thuế, Kim Bảo Nhi dừng tay lại, Ngô thôn? Không phải là nơi thu thuế của nhà Mộ Dung sát vách Kim gia sao? Có lẽ, thật ra là cố ý muốn chính mình đi tìm hắn rồi… Nghĩ đến người đó, nàng lại không khỏi đau đầu.
“Tháng này miễn đi, tháng sau nộp”, nàng nép sổ sách ném cho Đinh tổng quản ở phía sau, rồi nhảy lên ngựa, “Thôn trưởng yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết vấn đề nguồn nước, tháng sau không cần lo lắng, nếu như không giải quyết được vậy tháng sau cũng không cẩn nộp thuế.”
Đinh chủ quản theo sau nhảy lên ngựa không khỏi bội phục chủ tử, nàng ngoại trừ giải quyết công việc quyết đoán, còn có tấm lòng lương thiện cực khó có được.
“Đa tạ Kim công tử, đa tạ Kim công tử!” Thôn trưởng cảm động đến rơi nước mắt, cúi khom người, vẻ mặt vui vẻ.
“Còn nữa, tiền thuốc men cho mấy người Liễu thôn bị đánh, ta cũng sẽ làm cho bên kia chi tiền, ngài cứ việc yên tâm là được”, nàng lường trước mấy người ham tiền tài kia không ngại mấy đồng tiền lẻ đó, cũng không đợi thôn trưởng cảm ơn tiếp, giơ roi rên quất ngựa rời đi.
Tới rồi sao? Đúng giờ Thìn, một bóng dáng nho nhỏ nhếch lên nụ cười quỷ dị, bước từng bước một ra giữa đường, lấy tay nhéo đùi, nhất thời nước mắt chảy ra ròng ròng.
Chạy khoảng một dặm đường, chợt thấy một tiểu oa nhi khoảng năm tuổi đang khóc ở giữa đường, Kim Bảo Nhi vội vàng ghìm cương ngựa, nàng nhìn xung quanh một chút cũng không thấy người nào, tiện tay xoay người xuống ngựa.
“Ngươi là con của ai thế?” Nàng ngồi xổm xuống, đây là oa nhi nhà ai, bộ dáng thông minh lanh lợi như vậy, như thế nào lại vứt bỏ ở nơi hoang dã không người thế này?
Chỉ thấy tiểu oa nhi này má phấn, miệng nhỏ phấn nộn, lại còn ngập nước mắt, quả thật là vô cùng đáng yêu.
“Người nào nhặt được ta là gia đình của ta, tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thấy ta có ngoan hay không, có ngoan hay là không?” Hắn lau lau nước mắt, nũng nịu ôm cổ nàng cọ tới cọ lui.
Qủa đúng là đứa nhỏ bị vứt bỏ, nếu không làm sao lại nói ra những lời này, Kim Bảo Nhi đau lòng sờ nắn hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mẹ, ngạc nhiên hơn là đứa nhỏ lại gọi mình là tỷ tỷ, rõ ràng mình mặc một thân nam trang, chắc là quá nhỏ nên nói lung tung rồi.
Hắn tựa hồ phát hiện ra nàng thương tiếc mình, càng không ngừng chui vào lòng nàng, tay nhỏ đặt lên trên bộ ngực của nàng, vùi đầu vào, nhất thời làm cho Kim Bảo Nhi mặt đỏ tai hồng.
“Chủ tử, nơi này là núi hoang, nếu có sói tới thì tiểu oa nhi này có thể là hài cốt vô hồn rồi.” Đinh tổng quản ngồi trên lưng ngựa, quan sát địa hình bốn phía, mặt nhăn mày nhíu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta đói, ta đói…” Tiểu oa nhi ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm, cũng không biết đúng sai cầm vải dệt trước ngực nàng hít hít, nước miếng tràn đầy ra.
Kim Bảo Nhi xấu hổ ôm lấy hắn, để tránh cho mình bị xấu mặt, hít một hơi, may mắn là từ trước đến nay đều dùng bọc quấn thân, mặc dù bị nước miếng làm ướt cũng sẽ không hiện ra đường cong.
“Được rồi, mang ngươi trở về ăn cái gì đó, có điều, ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ, bởi vì ta là ca ca.” Nàng thoái mái nhảy lên ngựa, để hắn ra đằng trước, một tay ôm eo hắn, đang định điều khiển ngựa thì tiểu oa nhi này lại lớn mật xoay người lại, dùng hai chân kẹp lấy eo của nàng, hai tay thân thiết ôm lấy vị trí bộ ngực của nàng.
Nàng nghiêng mặt nhìn sang thấy Đinh tổng quản tựa hồ không để ý, nàng thở ra, giơ tay vung cương ngựa lên, ngựa lại tiếp tục chạy, trên con đường gập ghềnh làm thân người không khỏi nhảy lên nhảy xuống.
Sợ tiểu oa nhi ngồi chênh vênh mà rơi xuống, nàng dùng một tay vòng qua ôm lấy eo của hắn, hai ngươi chặt chẽ dán sát vào nhau.
Tiểu oa nhi thoải mái híp híp mắt, trên mặt ửng đỏ, lại càng dán chặt vào nàng, cực lực đè xuống thanh âm muốn tràn ra.
Lúc đó đột nhiên Kim Bảo Nhi cảm thấy một vật cứng chạm vào nơi tư mật của mình, không khỏi kì quái lườm tiểu oa nhi trước mặt, lại thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, hàng lông mày dài khẽ run. Bộ dáng yêu thích làm màu da càng thêm trắng nõn, môi nhỏ hồng hào nhếch lên, sắc mặt hồng hồng, trên trán toát ra một chút mồ hôi.
Tiểu tử kia, không phải là bị kinh sợ rồi chứ? Không nghĩ thêm nữa, nàng lại ôm hắn sát hơn, tập trung về phía trước.
Phút chốc, mi mắt vừa đóng lại chậm rãi mở ra, ánh mắt của tiểu oa nhi lộ ra vẻ quỷ dị, hoàn toàn không giống đứa nhỏ ngây thơ, hắn tà mị nhếch môi, nhìn thoáng qua hạ thân của mình đang ngẩng lên, lại càng dính chặt vào nàng, mắt nhắm lại, cảm thụ khoái cảm.
/145
|