Ngày mới lại đến, một không khí thật dễ chịu. Tiết trời trong với tiết gió se lạnh của mùa thu thật làm cho con người thêm sức sống.
- Chào buổi sáng, Băng, Quân, Ken- Vừa bước vào cửa lớp tụi nó đã nhận được sự đón tiếp nồng hậu của Tuấn, cả ba không nói, chỉ cùng gật đầu thay cho lời chào, có lẽ sáng chưa ăn gì chăng...? Tuấn cau mày khi không được một lời đáp trả, nhưng nhanh chóng vui vẻ lại:
- Trưa nay tớ có thể mời mọi người một bữa không? Bù lại hôm qua đã thất lễ- Vẫn phong cách cũ, nói xong cậu khuyến mại cho ba người nụ cười duyên nhất có thể.
- Ăn miễn phí sao? Rất sẵn lòng- Ken thay hai người trả lời, không quên dặn Tuấn - Hãy gọi Băng là Ice.
Nhận được lời nhắc nhở đầy thiện chí của Ken, Tuấn cau mày rồi nhanh chóng đáp lại:
- Tôi muốn làm bạn của mọi người, được chứ? Cái tên Ice thật xa lạ- Ngừng một chút rồi cậu hướng sang phía nó nói, nhưng giọng thật giống năn nỉ - Tớ có thể gọi cậu là Băng được chứ? Băng thân yêu...........
\\\Băng thân yêu\\\ nó có vẻ thấy sợ cái tên này, nhưng không hiểu sao lại lại đồng ý với cậu, có lẽ nó đã hòa nhập hơn chăng?
- Tùy - Nói xong nó đẩy xe cho anh xuống cuối lớp và về chỗ của mình. Mặc kệ hai con người kia với hai tâm trạng khác nhau, một người có chút ngạc nhiên còn một người trong lòng len lỏi một sự vui mừng không hề nhỏ.
Đang ngồi đọc truyện thì có một cô bạn từ đâu bay xuống chỗ nó luyên thuyên:
- Hi..... Chào Băng, mình là Nhi - Đỗ Băng Nhi, thật thích, tên của bạn chính là tên đệm của mình. Mình rấy quý bạn, bạn thật đẹp, cho dù mình chưa được thấy khuôn mặt bạn, hì... Mình muốn làn bạn với bạn, hihi - Tuôn xong một tràng cô bạn kết thúc bằng một nụ cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra chiếc răng khểnh nhìn rất duyên. Nhưng đáng tiếc Băng nhà ta đang bận nên không thèm ngẩng lên nhìn cô bạn. Tuy có thấy hơi buồn nhưng Băng Nhi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục huyên thuyên.
Còn nó, đang chăm chú vào quyển sách nhưng cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì đập ngay vào mắt nó là một cô gái với mái tóc dài đen nhánh, được thả tự do trên lưng. Đôi mắt cũng to tròn đen láy, khuôn mặt tròn trĩnh, nhìn rất baby. Dành 5s ngắn cô gái xong nó lại chú tâm vào cuốn sách trên bàn, không ngó ngàng gì tới cô gái nữa, đơn giản nó nghĩ những cô tiểu thư như thế này thật rất phiền phức. Băng Nhi thấy nó lại cúi xuống đọc sách mà không thèm nhìn mình thì có phần tủi thân. Cô thực sự rất quý Băng, ngay từ hôm đầu gặp, ban đầu thấy Băng lạnh lùng như vậy thì hơi sợ, nhưng khi thấy Băng đi chung với tên Tuấn lắm mồm thì cô nghĩ mình cũng nên thử nói chuyện với bạn ấy. Thế là hôm nay cô đến bắt chuyện với nó, nhưng tiếc là nó lại làm ngơ. Tự an ủi mình là do Băng đang bận nên không thể nói chuyện với mình được, cô đứng dậy và quay về chỗ của mình.
Hắn bước vào chỗ của mình sau khi tống khứ được một số việc cho tên Tuấn lắm mồm, thấy nó đang chăm chú vào một quyển sách, hắn tự nhiên cũng thấy tò mò. Nhưng rồi lại gục mặt xuống bàn và ngủ.
Reng... Reng...
- Cả lớp trật tự, hôm nay thầy cô bận họp, 2 tiết cuối chúng ta được nghỉ- Dứt tiếng lớp trưởng là đủ loại tiếng hò hét sung sướng của cả lớp, tất nhiên trừ mấy con người ở cuối lớp kia còn đang nhăn mặt vì bị tra tấn lỗ tai. Sau khi cả lớp ra về thì chỉ còm mấy người tụi nó trong lớp và cô bạn Băng Nhi đang loay hoay cái gì đó.
- Nào, bây giờ Tuấn xin được mời mọi người cùng đi ăn và chơi, được chứ- Thấy cô bạn Nhi mũm mĩm của mình vẫn còn ở lại, Tuấn không ngại lên tiếng- Ý ý, Nhi mũm mĩm đi cùng tớ cho vui...hề...
- Đã nói là đừng có gọi tớ mũm mĩm, cái đồ Tuấn lắm mồm kia- Nhi phồng má lên bào chữa, động tác đáng yêu làm tụi nó phải phì cười, thấy mọi người cười mình thì có phần hơi ngại. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi của nó cong lên hình bán nguyệt ẩn hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen thì ngay lập tức khuôn mặt lại tươi rói, cô hướng về phía nó và nói- Cuối cùng thì cậu cũng chịu cười....hihi
Mọi người nghe thấy thế thì đồng loạt quay ra nhìn nó, anh Quân và Ken cũng mỉm cười, vì họ biết như vậy là nó đã chịu kết bạn với cô bé đáng yêu này. Tuấn thấy chiếc mũ lưỡi trai đen xì kia không chịu dời khỏi nó thì lên tiếng:
- Cậu có thể bỏ chiếc mũ kia ra không, trời rất nóng đó- Nói xong thì cậu tiến đến và đưa tay định tháo chiếc mũ xuống.
- Không cần, nếu thích Băng sẽ tự bỏ- Ken nhanh chóng đưa tay chặn lấy tay của Tuấn, bởi anh biết nó không hề thích người khác chạm vào mình. Tuấn thấy vậy thì nhăn mày, cậu chỉ là muốn biết khuôn mặt của nó thôi mà. Ba con người kia vẫn im lặng nãy giờ, anh Quân và hắn đều nhìn nó, một ánh mắt như thách thức, một ánh mắt mang sự động viên đầy thương yêu. Nó hết nhìn anh rồi lại đấu mắt với hắn, rồi chậm rãi đưa tay tháo chiếc mũ xuống
- Thực sự là rất nóng- Nó nói nhẹ tênh, giọng nói không thể đưa hai con người trên giời kia xuống được. Bởi chỉ còn Tuấn và Nhi là chưa được thấy khuôn mặt của nó khi tháo mũ. Mất một phút để hai người hoàn hồn, sau đó mau chóng chạy đến chỗ nó.
- Ôi Băng à, cậu thật sự rất đẹp đó- Vừa nói Nhi vừa đưa tay bẹo bẹo và má nó mà cười thích thú, cô biết là nó sẽ đẹp nhưng không nghĩ là nó đẹp một cách mê người đến vậy. Tuấn sau khi tỉnh thì cũng không quên trêu trọc cô nàng Nhi kia:
- Đúng vậy, Băng Băng của tớ đẹp như vậy, chứ đâu có như con lợn nhà ai kia.
- Cái gì chứ...??? Cậu nói ai lợn hả cái đồ đàn bà lắm mồm kia...???- Nói xong thì cô nàng cũng kịp đuổi theo Tuấn xuống dưới.
Chỉ còn nó và ba người.
- Cùng đi ăn nào- Ken lên tiếng, mọi người cùng xuống dưới.
Xuống đến gara thì thấy hai con người kia đang chí chóe nhau, Ken lên tiếng giảng hòa:
- Thôi được rồi, không thấy đói sao?
- Thôi nghỉ, không thèm chấp con lợn nhà cậu- Trước khi lấy xe Tuấn vẫn không quên thêm một câu. Nhi có vẻ đã thấm mệt nên không thèm đáp lại, quay ra phía nó và giở mặt cún con:
- Băng yêu quý cho mình đi ăn với nhá, mình đói quá rồi- Nói rồi cô nàng đưa tay lên xoa xoa bụng, ra vẻ là rất đói. Nó bắt đầu thấy quý cô nàng rồi, bởi có Nhi thì sẽ có người thay nó nói chuyện với tên đàn bà kia. Không trả lời, nó chỉ gật đầu nhẹ với cô nàng. Chỉ cần thế, Nhi nhanh chóng nhảy cẫng lên và chạy về phía chiếc xe mà anh Ken còn chưa kịp ra đến chỗ mọi người đang đứng. Nó đưa anh Quân lên xe, mọi người cùng xuất phát.
- Chào buổi sáng, Băng, Quân, Ken- Vừa bước vào cửa lớp tụi nó đã nhận được sự đón tiếp nồng hậu của Tuấn, cả ba không nói, chỉ cùng gật đầu thay cho lời chào, có lẽ sáng chưa ăn gì chăng...? Tuấn cau mày khi không được một lời đáp trả, nhưng nhanh chóng vui vẻ lại:
- Trưa nay tớ có thể mời mọi người một bữa không? Bù lại hôm qua đã thất lễ- Vẫn phong cách cũ, nói xong cậu khuyến mại cho ba người nụ cười duyên nhất có thể.
- Ăn miễn phí sao? Rất sẵn lòng- Ken thay hai người trả lời, không quên dặn Tuấn - Hãy gọi Băng là Ice.
Nhận được lời nhắc nhở đầy thiện chí của Ken, Tuấn cau mày rồi nhanh chóng đáp lại:
- Tôi muốn làm bạn của mọi người, được chứ? Cái tên Ice thật xa lạ- Ngừng một chút rồi cậu hướng sang phía nó nói, nhưng giọng thật giống năn nỉ - Tớ có thể gọi cậu là Băng được chứ? Băng thân yêu...........
\\\Băng thân yêu\\\ nó có vẻ thấy sợ cái tên này, nhưng không hiểu sao lại lại đồng ý với cậu, có lẽ nó đã hòa nhập hơn chăng?
- Tùy - Nói xong nó đẩy xe cho anh xuống cuối lớp và về chỗ của mình. Mặc kệ hai con người kia với hai tâm trạng khác nhau, một người có chút ngạc nhiên còn một người trong lòng len lỏi một sự vui mừng không hề nhỏ.
Đang ngồi đọc truyện thì có một cô bạn từ đâu bay xuống chỗ nó luyên thuyên:
- Hi..... Chào Băng, mình là Nhi - Đỗ Băng Nhi, thật thích, tên của bạn chính là tên đệm của mình. Mình rấy quý bạn, bạn thật đẹp, cho dù mình chưa được thấy khuôn mặt bạn, hì... Mình muốn làn bạn với bạn, hihi - Tuôn xong một tràng cô bạn kết thúc bằng một nụ cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra chiếc răng khểnh nhìn rất duyên. Nhưng đáng tiếc Băng nhà ta đang bận nên không thèm ngẩng lên nhìn cô bạn. Tuy có thấy hơi buồn nhưng Băng Nhi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục huyên thuyên.
Còn nó, đang chăm chú vào quyển sách nhưng cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì đập ngay vào mắt nó là một cô gái với mái tóc dài đen nhánh, được thả tự do trên lưng. Đôi mắt cũng to tròn đen láy, khuôn mặt tròn trĩnh, nhìn rất baby. Dành 5s ngắn cô gái xong nó lại chú tâm vào cuốn sách trên bàn, không ngó ngàng gì tới cô gái nữa, đơn giản nó nghĩ những cô tiểu thư như thế này thật rất phiền phức. Băng Nhi thấy nó lại cúi xuống đọc sách mà không thèm nhìn mình thì có phần tủi thân. Cô thực sự rất quý Băng, ngay từ hôm đầu gặp, ban đầu thấy Băng lạnh lùng như vậy thì hơi sợ, nhưng khi thấy Băng đi chung với tên Tuấn lắm mồm thì cô nghĩ mình cũng nên thử nói chuyện với bạn ấy. Thế là hôm nay cô đến bắt chuyện với nó, nhưng tiếc là nó lại làm ngơ. Tự an ủi mình là do Băng đang bận nên không thể nói chuyện với mình được, cô đứng dậy và quay về chỗ của mình.
Hắn bước vào chỗ của mình sau khi tống khứ được một số việc cho tên Tuấn lắm mồm, thấy nó đang chăm chú vào một quyển sách, hắn tự nhiên cũng thấy tò mò. Nhưng rồi lại gục mặt xuống bàn và ngủ.
Reng... Reng...
- Cả lớp trật tự, hôm nay thầy cô bận họp, 2 tiết cuối chúng ta được nghỉ- Dứt tiếng lớp trưởng là đủ loại tiếng hò hét sung sướng của cả lớp, tất nhiên trừ mấy con người ở cuối lớp kia còn đang nhăn mặt vì bị tra tấn lỗ tai. Sau khi cả lớp ra về thì chỉ còm mấy người tụi nó trong lớp và cô bạn Băng Nhi đang loay hoay cái gì đó.
- Nào, bây giờ Tuấn xin được mời mọi người cùng đi ăn và chơi, được chứ- Thấy cô bạn Nhi mũm mĩm của mình vẫn còn ở lại, Tuấn không ngại lên tiếng- Ý ý, Nhi mũm mĩm đi cùng tớ cho vui...hề...
- Đã nói là đừng có gọi tớ mũm mĩm, cái đồ Tuấn lắm mồm kia- Nhi phồng má lên bào chữa, động tác đáng yêu làm tụi nó phải phì cười, thấy mọi người cười mình thì có phần hơi ngại. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi của nó cong lên hình bán nguyệt ẩn hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen thì ngay lập tức khuôn mặt lại tươi rói, cô hướng về phía nó và nói- Cuối cùng thì cậu cũng chịu cười....hihi
Mọi người nghe thấy thế thì đồng loạt quay ra nhìn nó, anh Quân và Ken cũng mỉm cười, vì họ biết như vậy là nó đã chịu kết bạn với cô bé đáng yêu này. Tuấn thấy chiếc mũ lưỡi trai đen xì kia không chịu dời khỏi nó thì lên tiếng:
- Cậu có thể bỏ chiếc mũ kia ra không, trời rất nóng đó- Nói xong thì cậu tiến đến và đưa tay định tháo chiếc mũ xuống.
- Không cần, nếu thích Băng sẽ tự bỏ- Ken nhanh chóng đưa tay chặn lấy tay của Tuấn, bởi anh biết nó không hề thích người khác chạm vào mình. Tuấn thấy vậy thì nhăn mày, cậu chỉ là muốn biết khuôn mặt của nó thôi mà. Ba con người kia vẫn im lặng nãy giờ, anh Quân và hắn đều nhìn nó, một ánh mắt như thách thức, một ánh mắt mang sự động viên đầy thương yêu. Nó hết nhìn anh rồi lại đấu mắt với hắn, rồi chậm rãi đưa tay tháo chiếc mũ xuống
- Thực sự là rất nóng- Nó nói nhẹ tênh, giọng nói không thể đưa hai con người trên giời kia xuống được. Bởi chỉ còn Tuấn và Nhi là chưa được thấy khuôn mặt của nó khi tháo mũ. Mất một phút để hai người hoàn hồn, sau đó mau chóng chạy đến chỗ nó.
- Ôi Băng à, cậu thật sự rất đẹp đó- Vừa nói Nhi vừa đưa tay bẹo bẹo và má nó mà cười thích thú, cô biết là nó sẽ đẹp nhưng không nghĩ là nó đẹp một cách mê người đến vậy. Tuấn sau khi tỉnh thì cũng không quên trêu trọc cô nàng Nhi kia:
- Đúng vậy, Băng Băng của tớ đẹp như vậy, chứ đâu có như con lợn nhà ai kia.
- Cái gì chứ...??? Cậu nói ai lợn hả cái đồ đàn bà lắm mồm kia...???- Nói xong thì cô nàng cũng kịp đuổi theo Tuấn xuống dưới.
Chỉ còn nó và ba người.
- Cùng đi ăn nào- Ken lên tiếng, mọi người cùng xuống dưới.
Xuống đến gara thì thấy hai con người kia đang chí chóe nhau, Ken lên tiếng giảng hòa:
- Thôi được rồi, không thấy đói sao?
- Thôi nghỉ, không thèm chấp con lợn nhà cậu- Trước khi lấy xe Tuấn vẫn không quên thêm một câu. Nhi có vẻ đã thấm mệt nên không thèm đáp lại, quay ra phía nó và giở mặt cún con:
- Băng yêu quý cho mình đi ăn với nhá, mình đói quá rồi- Nói rồi cô nàng đưa tay lên xoa xoa bụng, ra vẻ là rất đói. Nó bắt đầu thấy quý cô nàng rồi, bởi có Nhi thì sẽ có người thay nó nói chuyện với tên đàn bà kia. Không trả lời, nó chỉ gật đầu nhẹ với cô nàng. Chỉ cần thế, Nhi nhanh chóng nhảy cẫng lên và chạy về phía chiếc xe mà anh Ken còn chưa kịp ra đến chỗ mọi người đang đứng. Nó đưa anh Quân lên xe, mọi người cùng xuất phát.
/22
|