Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
“Vậy trả lại cho hắn!”. Vưu Vũ lập tức vào phòng tìm kiếm, lôi ra một cái tráp, mở ra nhìn thì thấy một bộ vòng tay long phượng được chế tác tinh xảo, liền đóng tráp lại, đưa cho Quý phu nhân, thấp giọng hỏi: “Là cái này phải không?”
Quý phu nhân mở tráp nhìn một cái, gật gật đầu, thấy Vưu Vũ cúi đầu không nói liền an ủi: “Dựa vào tài mạo của con, sau này chắc chắn…”. Bà vốn muốn nói sau này chắc chắn sẽ tìm được một vị hôn phu còn tốt hơn Thẩm Dụ Nam, nhưng chợt nhớ rằng từ khi mười tuổi Vưu Vũ đã đính ước với Thẩm Dụ Nam, mấy năm nay một lòng hướng về hắn, hiện giờ dù có nói gì cũng đều vô ích thì liền dừng lại.
Quý phu nhân buồn bã, vành mắt không khỏi đỏ lên, lại sợ khiến Vưu Vũ thương tâm nên đành cố kìm nén, gọi một bà tử tâm phúc vào dặn dò: “Ngươi đến Thẩm gia một chuyến, nói rằng vật kia ban đầu là Thẩm công tử đưa tới, bây giờ muốn đòi lại thì phải tự đến đây mà lấy về”.
Đợi bà tử đáp lại một tiếng rồi lui xuống, Quý phu nhân mới quay đầu nói với Vưu Vũ: “Chiếc vòng tay long phượng này vốn là Thẩm Dụ Nam tự mình tặng cho con, bây giờ người Thẩm gia muốn lấy về nhưng không rõ Thẩm Dụ Nam có biết hay không. Nếu Thẩm Dụ Nam tới, con…”.
Trước khi Vưu Vũ gả vào Dương phủ, bề ngoài là qua lại với Thẩm gia, nhưng thực ra hai nhà đã ước định, đợi Thẩm Dụ Nam chịu tang xong sẽ bàn chuyện hôn sự, bởi vậy lúc Thẩm Dụ Nam tặng Vưu Vũ vòng tay long phượng làm tín vật, Vưu gia đương nhiên không trả lại. Không ngờ Vưu Văn Đạo mới đi được hai ngày, Thẩm gia đã đòi lại vòng tay.Tuy nói là đòi vòng tay, nhưng thực chất là muốn rũ bỏ ước định trước đây, không thừa nhận hôn sự đó nữa.
Quý phu nhân sợ việc Thẩm gia không thừa nhận hôn sự này khiến Vưu Vũ bị đả kích, đồng thời hy vọng sau khi Thẩm Dụ Nam tới gặp Vưu Vũ có thể làm tiêu tan ý định từ hôn, giữ nguyên ước định ban đầu. Dù sao dung mạo Vưu Vũ đẹp như vậy, phàm là nam nhân, ai thấy mà không kinh tâm động phách. Nhưng Quý phu nhân không biết rằng, trước khi Vưu Vũ xuất giá đã lén gặp Thẩm Dụ Nam, chính vì gặp mặt nên mới hương tiêu ngọc vẫn.
Một nữ tử cổ đại bị người yêu từ hôn, thậm chí còn muốn đòi lại tín vật, nhất định là đau khổ đến tột cùng. Vưu Vũ sợ bị Quý phu nhân nhìn ra sơ hở, liền cúi thấp đầu, lại nhớ tới bản thân mình chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, không biết cha mẹ không tìm thấy mình sẽ thương tâm đến thế nào, nhất thời không khống chế được nước mắt, từ giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, thấm ướt vạt váy.
Quý phu nhân thấy Vưu Vũ khóc, không khỏi luống cuống lấy khăn tay ra cho nàng lau nước mắt, nói: “Có lẽ vẫn có thể vãn hồi được mà?”. Nếu Thẩm gia không thừa nhận hôn sự này, Thẩm Dụ Nam chịu tang xong cưới người khác. Vưu Vũ cứ như vậy gả cho Dương gia, trở thành vợ kế của Dương Thượng Bảo thì chẳng phải trở thành trò cười hay sao?
Quý phu nhân vừa nghĩ tới tương lai của Vưu Vũ liền căm hận nói: “Thẩm gia muốn thất hứa, đã không nói sớm lại còn chờ đến khi con gả vào Dương gia mới trở mặt. Nếu sớm nói rõ ràng ngay trước mặt cha con thì con chưa chắc đã phải gả cho Dương lão gia, tùy tiện chọn một công tử gả đi cũng tốt hơn hiện giờ”.
Vưu Vũ thấy Quý phu nhân oán thán một hồi cũng không đưa ra được biện pháp nào giải quyết vấn đề liền biết mình không thể dựa vào bà, không khỏi thầm lắc đầu, nhất thời dừng khóc, gọi Lam Nguyệt vào ra lệnh: “Sai người chuẩn bị cơm trưa cho Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa dùng, ăn xong thì bảo họ cứ về Dương phủ trước, sáng mai lại đến đón ta về”.
Lam Nguyệt vâng dạ, thấy mắt Quý phu nhân và Vưu Vũ đều hồng hồng, lộ rõ vẻ mất tinh thần thì hơi lo lắng, quay sang Quý phu nhân thi lễ rồi hỏi: “Phu nhân, Dương gia tặng nhiều lễ vật, chúng ta dù sao cũng phải đáp lại, có nên chuẩn bị không ạ?”.
Quý phu nhân gật đầu nói: “Sớm chuẩn bị đi, nhân lúc có người Dương phủ đến”.
Lam Nguyệt thấy thấy hai mẹ con nàng mặc dù đau lòng nhưng chưa quên lễ tiết, thế mới yên tâm cúi chào rồi lui xuống.
Chiều tà, Thẩm Dụ Nam im hơi lặng tiếng đến nhà họ Vưu. Dù sao đi nữa, tuy Thẩm gia đã ngầm tính toán êm đẹp sau lưng Vưu gia, nhưng hiện nay Vưu Vũ là dâu của Dương gia, Thẩm Dụ Nam đến nhà họ Vưu vẫn là nên che giấu tai mắt mọi người, tránh để truyền ra lời đồn đại.
Quý phu nhân biết Thẩm Dụ Nam tới, đấu tranh tinh thần dữ dội một hồi, cuối cùng dứt khoát hạ quyết tâm, sai bà tử tâm phúc dẫn Thẩm Dụ Nam đến lương đình ở hậu hoa viên.
Lúc Vưu Vũ tay xách đèn lồng, bê theo cái tráp đến lương đình, trên trời sao thưa thớt, ánh trăng đã ló ra một nửa.
Thẩm Dụ Nam nghe thấy tiếng bước chân, bất giác đứng lên, đúng lúc thấy Vưu Vũ chậm rãi đi đến, ánh trăng chiếu vào mái tóc như mây của nàng, đóa san hô xanh biếc nạm ngọc trai cài trên búi tóc lóe sáng, phản chiếu khuôn mặt rạng rỡ của Vưu Vũ, đẹp không thể tả, nhất thời tay nắm chặt thành quyền, dời mắt đi chỗ khác, bình thản nói: “Muội đến rồi?”
Dựa vào ánh đèn lồng, Vưu Vũ tỉ mỉ quan sát Thẩm Dụ Nam, thấy tư thái của hắn đường hoàng đĩnh đạc, mày rậm mắt sáng, cũng coi như là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, không khỏi thầm than một tiếng, chẳng trách nguyên chủ yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm, hóa ra tướng mạo Thẩm Dụ Nam như thế này.
Thẩm Dụ Nam đợi một hồi không thấy Vưu Vũ nói gì liền tự mình ngồi xuống, nhấc ấm trà đổ ra hai chén, lại tự mình bưng một chén lên nhưng không uống, chỉ thở dài nhàn nhạt.
Vưu Vũ thuận tay treo đèn lồng, ngồi đối diện với Thẩm Dụ Nam, đem cái tráp để xuống bàn đá, rồi đẩy về phía Thẩm Dụ Nam, khàn giọng nói: “Trả cho huynh!”.
Thẩm Dụ Nam không nhận lại tráp, chỉ cúi đầu uống trà, uống được vài ngụm mới ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng không biết là bọn họ đòi lại tín vật!”
“Sao?”. Vưu Vũ hơi kinh ngạc, lẽ nào Thẩm Dụ Nam muốn tới đây để nói với mình rằng, hắn nguyện ý thủ ước?
Thẩm Dụ Nam liếc mắt nhìn Vưu Vũ, rồi rất nhanh lại rời mắt đi, thấp giọng nói: “Mười tuổi muội đã đính ước với ta, sao ta có thể phụ muội được? Huống hồ hôm ấy muội lên chùa dâng hương vốn là để cầu phúc cho ta, nếu không đã không gặp phải Nghiêm Tam Thế. Có trách thì chỉ trách ta không đủ bản lĩnh bảo vệ muội mà thôi”.
Nghe xong lời này, Vưu Vũ đơ ra.
Tâm trạng không cam lòng thay cho nguyên chủ đột nhiên biến mất hơn phân nửa, ôn nhu nói: “Việc này sao có thể trách huynh chứ? Muốn trách phải trách cái tên Nghiêm Tam Thế phách lối kia mới phải”.
Thẩm Dụ Nam thở dài nói: “Vũ muội, lần trước vì ta quá nóng vội nên nói hơi nặng lời, muội đừng để trong lòng”.
“Ừm!”. Mặc dù Vưu Vũ không nhớ nổi lần trước đối phương từng nói gì những vẫn đáp lại một tiếng rồi nói tiếp: “Ta sớm quên rồi”.
“Vậy thì tốt”. Thẩm Dụ Nam chăm chú nhìn Vưu Vũ, khẽ đẩy lại cái tráp nói: “Vũ muội, chiếc vòng tay long phượng này là di vật của mẫu thân ta, chỉ có muội mới xứng với nó, muội hãy nhận lại đi!”.
“Hôn sự của chúng ta…?”. Vưu Vũ chắc chắn nếu nguyên chủ nghe vậy, nhất định sẽ cảm động đến mức luống cuống tay chân, nhưng mình không phải là nguyên chủ, đối phương mới chỉ nói qua loa mấy câu, cũng chưa hứa hẹn điều gì, không thể vui vẻ quá sớm.
“Vũ muội, trong lòng ta chỉ có muội, muội đừng suy nghĩ nhiều”. Thẩm Dụ Nam đứng lên, dùng tay áo che miệng, khổ sở ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: “Ta vì thân bất do kỷ, không thể làm chủ chuyện của mình, thực sự bất đắc dĩ”.
Thẩm Dụ Nam biết Vưu Vũ là người nhẹ dạ, nghe thấy mình ho khan, nhất định sẽ quên hết mọi thứ, chỉ lo lắng cho sức khỏe của mình, ai ngờ đợi một hồi vẫn không được Vưu Vũ đoái hoài, không khỏi liếc mắt nhìn một cái, thấy nàng yên ổn ngồi đó, thần thái hơi ngơ ngác, nhất thời lại thở dài, mỹ nhân như vậy bảo sao mình có thể buông tay cho được?
Vưu Vũ thấy Thẩm Dụ Nam không hề trả lời thẳng vào vấn đề của mình, liền biết ngay đáp án, quả nhiên sau một hồi nghe Thẩm Dụ Nam nói: “Vũ muội, muội có nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng ta không?”
Vưu Vũ có hơi kinh ngạc, trong hồ lô của tên này rốt cuộc là đang đựng cái gì đây? Miệng nàng lại nói: “Thẩm đại ca nói vậy là sao?”
Thẩm Dụ Nam thở dài nói: “Bà nội và phụ thân bàn bạc với nhau rằng đợi chịu tang xong lập tức định hôn sự khác cho ta. Tất nhiên ta không nghe theo, liền tranh cãi với bà nội một hồi. Bà tức giận đến mức ngã bệnh, ta, ta cũng thật quá bất hiếu!”. Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, nhờ thẩm thẩm đứng ra giảng hòa, lại nhận tội thay cho ta trước mặt bà nội, đồng thời đưa ra một biện pháp toàn vẹn, bà mới xuôi, chỉ là…”
Ồ, kịch hay đến rồi! Vưu Vũ thầm cảnh giác, nhưng bề ngoài vẫn bất lộ thanh sắc hỏi: “Biện pháp gì vậy?”
Thẩm Dụ Nam hổ thẹn cúi đầu, chật vật nói: “Theo ý thẩm thẩm thì đợi chịu tang xong, sau khi đón con gái Lã gia vào cửa liền đón muội. Chỉ là, như vậy quá uất ức cho muội rồi, ta sao có thể đồng ý? Nếu làm ầm ĩ cũng không xong, có lẽ tương lai phải bỏ nhà dẫn muội cùng bỏ đi. Chủ yếu vẫn là muội có chịu đồng cam cộng khổ với ta không mà thôi”.
Thẩm gia vốn là thế gia đại tộc, mấy đời làm quan, Thẩm Dụ Nam mới mười chín tuổi đã thi đỗ tiến sĩ, mặc dù bởi mẫu thân mới qua đời mà không thể đi nhậm chức, chỉ ở nhà giữ đạo hiếu, nhưng dựa vào gia thế của Thẩm gia, kể cả khi Thẩm Dụ Nam chịu tang xong thì vẫn có tiền đồ sáng lạn chờ đợi hắn. Quả thực là một thiếu niên tài mạo song toàn, tương lai lại cưới người từng là vợ kế của Dương Thượng Bảo làm chính thê, người Thẩm gia suy đi tính lại, ai cũng khuyên Thẩm Dụ Nam vài câu.
Thẩm Dụ Nam là người biết phân biệt phải trái, tất nhiên sẽ tiếp thu ý kiến của người khác, nhưng bắt hắn buông tha cho một vưu vật như Vưu Vũ thì hắn thực sự không cam lòng, thế nên mới diễn một màn kịch vừa rồi. Dựa vào những gì hắn hiểu về Vưu Vũ, chỉ cần Vưu Vũ nghe vậy, nếu vì tiền đồ của hắn mà suy nghĩ thì nhất định sẽ để mình chịu ấm ức, bằng lòng làm thiếp.
Vưu Vũ nghe đến đó, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Thẩm Dụ Nam, nhất thời suýt thì bật cười, được đấy, tên này nghĩ nữ nhân đều là kẻ ngốc hết hay sao?
Thấy Vưu Vũ cúi đầu không nói, Thẩm Dụ Nam tưởng là nàng đang đấu tranh tâm lý dữ dội, không khỏi mừng thầm, lại ôn nhu nói tiếp: “Vũ muội, nhất định ta sẽ nói tốt cho muội với bà nội”.
Vưu Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu, đẩy cái tráp lại nói: “Thẩm đại ca, cái tráp này huynh cứ lấy lại trước đi, tránh để người của Thẩm gia cứ liên tục truy đòi, khiến mẫu thân ta thêm đau lòng”.
Thẩm Dụ Nam ngẩn ra, đưa tay ra chắn lại cái tráp, không cho Vưu Vũ đẩy về phía mình, làm bộ khổ sở nói: “Vũ muội, đến muội cũng ham mê phú quý, không chịu đồng cam cộng khổ với ta hay sao?”
“Thẩm đại ca sao lại nói vậy?”. Vưu Vũ cười nhẹ như hoa xuân chớm nở, dung mạo tuyệt trần.
“Vậy muội có ý gì?”. Thẩm Dụ Nam không tin Vưu Vũ sẽ từ chối mình, tâm trạng vô cùng kinh ngạc.
Vưu Vũ ôn nhu nói: “Thẩm đại ca, sau này ngươi có bỏ nhà đi thì định đi nơi nào? Ta muốn đến Giang Nam thăm thú qua một chút! Nghe nói nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, quả là một điểm đến lý tưởng”.
Beta: Mộc
“Vậy trả lại cho hắn!”. Vưu Vũ lập tức vào phòng tìm kiếm, lôi ra một cái tráp, mở ra nhìn thì thấy một bộ vòng tay long phượng được chế tác tinh xảo, liền đóng tráp lại, đưa cho Quý phu nhân, thấp giọng hỏi: “Là cái này phải không?”
Quý phu nhân mở tráp nhìn một cái, gật gật đầu, thấy Vưu Vũ cúi đầu không nói liền an ủi: “Dựa vào tài mạo của con, sau này chắc chắn…”. Bà vốn muốn nói sau này chắc chắn sẽ tìm được một vị hôn phu còn tốt hơn Thẩm Dụ Nam, nhưng chợt nhớ rằng từ khi mười tuổi Vưu Vũ đã đính ước với Thẩm Dụ Nam, mấy năm nay một lòng hướng về hắn, hiện giờ dù có nói gì cũng đều vô ích thì liền dừng lại.
Quý phu nhân buồn bã, vành mắt không khỏi đỏ lên, lại sợ khiến Vưu Vũ thương tâm nên đành cố kìm nén, gọi một bà tử tâm phúc vào dặn dò: “Ngươi đến Thẩm gia một chuyến, nói rằng vật kia ban đầu là Thẩm công tử đưa tới, bây giờ muốn đòi lại thì phải tự đến đây mà lấy về”.
Đợi bà tử đáp lại một tiếng rồi lui xuống, Quý phu nhân mới quay đầu nói với Vưu Vũ: “Chiếc vòng tay long phượng này vốn là Thẩm Dụ Nam tự mình tặng cho con, bây giờ người Thẩm gia muốn lấy về nhưng không rõ Thẩm Dụ Nam có biết hay không. Nếu Thẩm Dụ Nam tới, con…”.
Trước khi Vưu Vũ gả vào Dương phủ, bề ngoài là qua lại với Thẩm gia, nhưng thực ra hai nhà đã ước định, đợi Thẩm Dụ Nam chịu tang xong sẽ bàn chuyện hôn sự, bởi vậy lúc Thẩm Dụ Nam tặng Vưu Vũ vòng tay long phượng làm tín vật, Vưu gia đương nhiên không trả lại. Không ngờ Vưu Văn Đạo mới đi được hai ngày, Thẩm gia đã đòi lại vòng tay.Tuy nói là đòi vòng tay, nhưng thực chất là muốn rũ bỏ ước định trước đây, không thừa nhận hôn sự đó nữa.
Quý phu nhân sợ việc Thẩm gia không thừa nhận hôn sự này khiến Vưu Vũ bị đả kích, đồng thời hy vọng sau khi Thẩm Dụ Nam tới gặp Vưu Vũ có thể làm tiêu tan ý định từ hôn, giữ nguyên ước định ban đầu. Dù sao dung mạo Vưu Vũ đẹp như vậy, phàm là nam nhân, ai thấy mà không kinh tâm động phách. Nhưng Quý phu nhân không biết rằng, trước khi Vưu Vũ xuất giá đã lén gặp Thẩm Dụ Nam, chính vì gặp mặt nên mới hương tiêu ngọc vẫn.
Một nữ tử cổ đại bị người yêu từ hôn, thậm chí còn muốn đòi lại tín vật, nhất định là đau khổ đến tột cùng. Vưu Vũ sợ bị Quý phu nhân nhìn ra sơ hở, liền cúi thấp đầu, lại nhớ tới bản thân mình chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, không biết cha mẹ không tìm thấy mình sẽ thương tâm đến thế nào, nhất thời không khống chế được nước mắt, từ giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, thấm ướt vạt váy.
Quý phu nhân thấy Vưu Vũ khóc, không khỏi luống cuống lấy khăn tay ra cho nàng lau nước mắt, nói: “Có lẽ vẫn có thể vãn hồi được mà?”. Nếu Thẩm gia không thừa nhận hôn sự này, Thẩm Dụ Nam chịu tang xong cưới người khác. Vưu Vũ cứ như vậy gả cho Dương gia, trở thành vợ kế của Dương Thượng Bảo thì chẳng phải trở thành trò cười hay sao?
Quý phu nhân vừa nghĩ tới tương lai của Vưu Vũ liền căm hận nói: “Thẩm gia muốn thất hứa, đã không nói sớm lại còn chờ đến khi con gả vào Dương gia mới trở mặt. Nếu sớm nói rõ ràng ngay trước mặt cha con thì con chưa chắc đã phải gả cho Dương lão gia, tùy tiện chọn một công tử gả đi cũng tốt hơn hiện giờ”.
Vưu Vũ thấy Quý phu nhân oán thán một hồi cũng không đưa ra được biện pháp nào giải quyết vấn đề liền biết mình không thể dựa vào bà, không khỏi thầm lắc đầu, nhất thời dừng khóc, gọi Lam Nguyệt vào ra lệnh: “Sai người chuẩn bị cơm trưa cho Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa dùng, ăn xong thì bảo họ cứ về Dương phủ trước, sáng mai lại đến đón ta về”.
Lam Nguyệt vâng dạ, thấy mắt Quý phu nhân và Vưu Vũ đều hồng hồng, lộ rõ vẻ mất tinh thần thì hơi lo lắng, quay sang Quý phu nhân thi lễ rồi hỏi: “Phu nhân, Dương gia tặng nhiều lễ vật, chúng ta dù sao cũng phải đáp lại, có nên chuẩn bị không ạ?”.
Quý phu nhân gật đầu nói: “Sớm chuẩn bị đi, nhân lúc có người Dương phủ đến”.
Lam Nguyệt thấy thấy hai mẹ con nàng mặc dù đau lòng nhưng chưa quên lễ tiết, thế mới yên tâm cúi chào rồi lui xuống.
Chiều tà, Thẩm Dụ Nam im hơi lặng tiếng đến nhà họ Vưu. Dù sao đi nữa, tuy Thẩm gia đã ngầm tính toán êm đẹp sau lưng Vưu gia, nhưng hiện nay Vưu Vũ là dâu của Dương gia, Thẩm Dụ Nam đến nhà họ Vưu vẫn là nên che giấu tai mắt mọi người, tránh để truyền ra lời đồn đại.
Quý phu nhân biết Thẩm Dụ Nam tới, đấu tranh tinh thần dữ dội một hồi, cuối cùng dứt khoát hạ quyết tâm, sai bà tử tâm phúc dẫn Thẩm Dụ Nam đến lương đình ở hậu hoa viên.
Lúc Vưu Vũ tay xách đèn lồng, bê theo cái tráp đến lương đình, trên trời sao thưa thớt, ánh trăng đã ló ra một nửa.
Thẩm Dụ Nam nghe thấy tiếng bước chân, bất giác đứng lên, đúng lúc thấy Vưu Vũ chậm rãi đi đến, ánh trăng chiếu vào mái tóc như mây của nàng, đóa san hô xanh biếc nạm ngọc trai cài trên búi tóc lóe sáng, phản chiếu khuôn mặt rạng rỡ của Vưu Vũ, đẹp không thể tả, nhất thời tay nắm chặt thành quyền, dời mắt đi chỗ khác, bình thản nói: “Muội đến rồi?”
Dựa vào ánh đèn lồng, Vưu Vũ tỉ mỉ quan sát Thẩm Dụ Nam, thấy tư thái của hắn đường hoàng đĩnh đạc, mày rậm mắt sáng, cũng coi như là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, không khỏi thầm than một tiếng, chẳng trách nguyên chủ yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm, hóa ra tướng mạo Thẩm Dụ Nam như thế này.
Thẩm Dụ Nam đợi một hồi không thấy Vưu Vũ nói gì liền tự mình ngồi xuống, nhấc ấm trà đổ ra hai chén, lại tự mình bưng một chén lên nhưng không uống, chỉ thở dài nhàn nhạt.
Vưu Vũ thuận tay treo đèn lồng, ngồi đối diện với Thẩm Dụ Nam, đem cái tráp để xuống bàn đá, rồi đẩy về phía Thẩm Dụ Nam, khàn giọng nói: “Trả cho huynh!”.
Thẩm Dụ Nam không nhận lại tráp, chỉ cúi đầu uống trà, uống được vài ngụm mới ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng không biết là bọn họ đòi lại tín vật!”
“Sao?”. Vưu Vũ hơi kinh ngạc, lẽ nào Thẩm Dụ Nam muốn tới đây để nói với mình rằng, hắn nguyện ý thủ ước?
Thẩm Dụ Nam liếc mắt nhìn Vưu Vũ, rồi rất nhanh lại rời mắt đi, thấp giọng nói: “Mười tuổi muội đã đính ước với ta, sao ta có thể phụ muội được? Huống hồ hôm ấy muội lên chùa dâng hương vốn là để cầu phúc cho ta, nếu không đã không gặp phải Nghiêm Tam Thế. Có trách thì chỉ trách ta không đủ bản lĩnh bảo vệ muội mà thôi”.
Nghe xong lời này, Vưu Vũ đơ ra.
Tâm trạng không cam lòng thay cho nguyên chủ đột nhiên biến mất hơn phân nửa, ôn nhu nói: “Việc này sao có thể trách huynh chứ? Muốn trách phải trách cái tên Nghiêm Tam Thế phách lối kia mới phải”.
Thẩm Dụ Nam thở dài nói: “Vũ muội, lần trước vì ta quá nóng vội nên nói hơi nặng lời, muội đừng để trong lòng”.
“Ừm!”. Mặc dù Vưu Vũ không nhớ nổi lần trước đối phương từng nói gì những vẫn đáp lại một tiếng rồi nói tiếp: “Ta sớm quên rồi”.
“Vậy thì tốt”. Thẩm Dụ Nam chăm chú nhìn Vưu Vũ, khẽ đẩy lại cái tráp nói: “Vũ muội, chiếc vòng tay long phượng này là di vật của mẫu thân ta, chỉ có muội mới xứng với nó, muội hãy nhận lại đi!”.
“Hôn sự của chúng ta…?”. Vưu Vũ chắc chắn nếu nguyên chủ nghe vậy, nhất định sẽ cảm động đến mức luống cuống tay chân, nhưng mình không phải là nguyên chủ, đối phương mới chỉ nói qua loa mấy câu, cũng chưa hứa hẹn điều gì, không thể vui vẻ quá sớm.
“Vũ muội, trong lòng ta chỉ có muội, muội đừng suy nghĩ nhiều”. Thẩm Dụ Nam đứng lên, dùng tay áo che miệng, khổ sở ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: “Ta vì thân bất do kỷ, không thể làm chủ chuyện của mình, thực sự bất đắc dĩ”.
Thẩm Dụ Nam biết Vưu Vũ là người nhẹ dạ, nghe thấy mình ho khan, nhất định sẽ quên hết mọi thứ, chỉ lo lắng cho sức khỏe của mình, ai ngờ đợi một hồi vẫn không được Vưu Vũ đoái hoài, không khỏi liếc mắt nhìn một cái, thấy nàng yên ổn ngồi đó, thần thái hơi ngơ ngác, nhất thời lại thở dài, mỹ nhân như vậy bảo sao mình có thể buông tay cho được?
Vưu Vũ thấy Thẩm Dụ Nam không hề trả lời thẳng vào vấn đề của mình, liền biết ngay đáp án, quả nhiên sau một hồi nghe Thẩm Dụ Nam nói: “Vũ muội, muội có nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng ta không?”
Vưu Vũ có hơi kinh ngạc, trong hồ lô của tên này rốt cuộc là đang đựng cái gì đây? Miệng nàng lại nói: “Thẩm đại ca nói vậy là sao?”
Thẩm Dụ Nam thở dài nói: “Bà nội và phụ thân bàn bạc với nhau rằng đợi chịu tang xong lập tức định hôn sự khác cho ta. Tất nhiên ta không nghe theo, liền tranh cãi với bà nội một hồi. Bà tức giận đến mức ngã bệnh, ta, ta cũng thật quá bất hiếu!”. Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, nhờ thẩm thẩm đứng ra giảng hòa, lại nhận tội thay cho ta trước mặt bà nội, đồng thời đưa ra một biện pháp toàn vẹn, bà mới xuôi, chỉ là…”
Ồ, kịch hay đến rồi! Vưu Vũ thầm cảnh giác, nhưng bề ngoài vẫn bất lộ thanh sắc hỏi: “Biện pháp gì vậy?”
Thẩm Dụ Nam hổ thẹn cúi đầu, chật vật nói: “Theo ý thẩm thẩm thì đợi chịu tang xong, sau khi đón con gái Lã gia vào cửa liền đón muội. Chỉ là, như vậy quá uất ức cho muội rồi, ta sao có thể đồng ý? Nếu làm ầm ĩ cũng không xong, có lẽ tương lai phải bỏ nhà dẫn muội cùng bỏ đi. Chủ yếu vẫn là muội có chịu đồng cam cộng khổ với ta không mà thôi”.
Thẩm gia vốn là thế gia đại tộc, mấy đời làm quan, Thẩm Dụ Nam mới mười chín tuổi đã thi đỗ tiến sĩ, mặc dù bởi mẫu thân mới qua đời mà không thể đi nhậm chức, chỉ ở nhà giữ đạo hiếu, nhưng dựa vào gia thế của Thẩm gia, kể cả khi Thẩm Dụ Nam chịu tang xong thì vẫn có tiền đồ sáng lạn chờ đợi hắn. Quả thực là một thiếu niên tài mạo song toàn, tương lai lại cưới người từng là vợ kế của Dương Thượng Bảo làm chính thê, người Thẩm gia suy đi tính lại, ai cũng khuyên Thẩm Dụ Nam vài câu.
Thẩm Dụ Nam là người biết phân biệt phải trái, tất nhiên sẽ tiếp thu ý kiến của người khác, nhưng bắt hắn buông tha cho một vưu vật như Vưu Vũ thì hắn thực sự không cam lòng, thế nên mới diễn một màn kịch vừa rồi. Dựa vào những gì hắn hiểu về Vưu Vũ, chỉ cần Vưu Vũ nghe vậy, nếu vì tiền đồ của hắn mà suy nghĩ thì nhất định sẽ để mình chịu ấm ức, bằng lòng làm thiếp.
Vưu Vũ nghe đến đó, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Thẩm Dụ Nam, nhất thời suýt thì bật cười, được đấy, tên này nghĩ nữ nhân đều là kẻ ngốc hết hay sao?
Thấy Vưu Vũ cúi đầu không nói, Thẩm Dụ Nam tưởng là nàng đang đấu tranh tâm lý dữ dội, không khỏi mừng thầm, lại ôn nhu nói tiếp: “Vũ muội, nhất định ta sẽ nói tốt cho muội với bà nội”.
Vưu Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu, đẩy cái tráp lại nói: “Thẩm đại ca, cái tráp này huynh cứ lấy lại trước đi, tránh để người của Thẩm gia cứ liên tục truy đòi, khiến mẫu thân ta thêm đau lòng”.
Thẩm Dụ Nam ngẩn ra, đưa tay ra chắn lại cái tráp, không cho Vưu Vũ đẩy về phía mình, làm bộ khổ sở nói: “Vũ muội, đến muội cũng ham mê phú quý, không chịu đồng cam cộng khổ với ta hay sao?”
“Thẩm đại ca sao lại nói vậy?”. Vưu Vũ cười nhẹ như hoa xuân chớm nở, dung mạo tuyệt trần.
“Vậy muội có ý gì?”. Thẩm Dụ Nam không tin Vưu Vũ sẽ từ chối mình, tâm trạng vô cùng kinh ngạc.
Vưu Vũ ôn nhu nói: “Thẩm đại ca, sau này ngươi có bỏ nhà đi thì định đi nơi nào? Ta muốn đến Giang Nam thăm thú qua một chút! Nghe nói nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, quả là một điểm đến lý tưởng”.
/28
|