Nếu như ánh mắt có thể giết người, Sờ Trần đã bị chém thành tám mảnh rồi.
Thái độ hung hăng dọa người, không hề nhượng bộ của Sở Trần thậm chí ngay cả người trong nhà họ Tống cũng không nhịn được.
Tống Thiên Dươngvẻ mặt như khóc cầu xin, muốn mở miệng nhưng cổ họng lại bị chặn lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Trần, hi vọng Sở Trần khi nhìn thấy sẽ thu mình lại.
Trong toàn bộ thành phố Thiền
Thành, ai dám nói ra những lời này với nhà họ Hoàng?
Đây hoàn toàn là muốn nhà họ Hoàng phải hạ thấp mình.
Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?
Trong mắt Tống Trường Thanh và những người khác, việc Hoàng Dương có thể đồng ý bồi thường tổn thất và để Hoàng Ngọc đến cửa xin lỗi đã là một kỳ tích.
Nhưng Sở Trần cảm thấy như vậy … vẫn còn chưa đủ.
“Sở Trần!”
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Dương không khỏi tức giận quát to một tiếng.
Thanh âm này giống như sấm sét, khiến Tống Thiên Dươngkhông tự chủ được rùng mình một cái.
ông cũng là người quen nhìn sóng gió, nhưng lúc này tim lại vô thức đập rất nhanh, thậm chí có cảm giác não mình như thiếu dưỡng khí, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
ông lo lắng rằng Hoàng Dương sẽ nổi giận, sau đó, tất cả những gì hắn ta đã hứa sẽ biến mất, nhà họ Tống sẽ phải hửng chịu một cuộc tấn công như sấm sét từ nhà họ Hoàng.
Tô Nguyệt tiếp tục nháy mắt với Tống Nhan.
Lúc này, e rằng chỉ có lời nói của Tống NhanthìSỞ Trầnmới để vào tai.
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Cô ấy không phát ra âm thanh.
Trong tiềm thức của Tống Nhan, cô vẫn tin tưởng rằngSỞ Trần có thể đã lường trước được tình huống này, vậy nên tất cả những diễn biến đã xảy ra vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Sở Trần.
“Nếu ngươi làm sai, ngươi phải trả giá.”
Sở Trần không bởi vì một chút thay đổi cảm xúc của Hoàng Dương mà thay đổi thái độ, nhẹ giọng nói, “Tôi không có ý tứ là đang nhắm vào nhà họ Hoàng, bởi vì, theo suy nghĩ của tôi, thân phận của cậu ta không phải trọng
yếu.”
Nói cách khác, Sở Trần không có bất cử cái gì kinh sợ về thân phận của Hoàng Ngọc.
Hắn không nhắm vào nhà họ Hoàng, cũng không e ngạinhà họ Hoàng.
“Hơn nữa, không phải tất cả là doHoàng Ngọctự tìm sao?”
Sở Trần nói, “Cậu ta là người trưởng thành và nên trả giá cho những gì cậu ấy đã làm.”
Thái độ hung hăng dọa người, không hề nhượng bộ của Sở Trần thậm chí ngay cả người trong nhà họ Tống cũng không nhịn được.
Tống Thiên Dươngvẻ mặt như khóc cầu xin, muốn mở miệng nhưng cổ họng lại bị chặn lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Trần, hi vọng Sở Trần khi nhìn thấy sẽ thu mình lại.
Trong toàn bộ thành phố Thiền
Thành, ai dám nói ra những lời này với nhà họ Hoàng?
Đây hoàn toàn là muốn nhà họ Hoàng phải hạ thấp mình.
Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?
Trong mắt Tống Trường Thanh và những người khác, việc Hoàng Dương có thể đồng ý bồi thường tổn thất và để Hoàng Ngọc đến cửa xin lỗi đã là một kỳ tích.
Nhưng Sở Trần cảm thấy như vậy … vẫn còn chưa đủ.
“Sở Trần!”
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Dương không khỏi tức giận quát to một tiếng.
Thanh âm này giống như sấm sét, khiến Tống Thiên Dươngkhông tự chủ được rùng mình một cái.
ông cũng là người quen nhìn sóng gió, nhưng lúc này tim lại vô thức đập rất nhanh, thậm chí có cảm giác não mình như thiếu dưỡng khí, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
ông lo lắng rằng Hoàng Dương sẽ nổi giận, sau đó, tất cả những gì hắn ta đã hứa sẽ biến mất, nhà họ Tống sẽ phải hửng chịu một cuộc tấn công như sấm sét từ nhà họ Hoàng.
Tô Nguyệt tiếp tục nháy mắt với Tống Nhan.
Lúc này, e rằng chỉ có lời nói của Tống NhanthìSỞ Trầnmới để vào tai.
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Cô ấy không phát ra âm thanh.
Trong tiềm thức của Tống Nhan, cô vẫn tin tưởng rằngSỞ Trần có thể đã lường trước được tình huống này, vậy nên tất cả những diễn biến đã xảy ra vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Sở Trần.
“Nếu ngươi làm sai, ngươi phải trả giá.”
Sở Trần không bởi vì một chút thay đổi cảm xúc của Hoàng Dương mà thay đổi thái độ, nhẹ giọng nói, “Tôi không có ý tứ là đang nhắm vào nhà họ Hoàng, bởi vì, theo suy nghĩ của tôi, thân phận của cậu ta không phải trọng
yếu.”
Nói cách khác, Sở Trần không có bất cử cái gì kinh sợ về thân phận của Hoàng Ngọc.
Hắn không nhắm vào nhà họ Hoàng, cũng không e ngạinhà họ Hoàng.
“Hơn nữa, không phải tất cả là doHoàng Ngọctự tìm sao?”
Sở Trần nói, “Cậu ta là người trưởng thành và nên trả giá cho những gì cậu ấy đã làm.”
/219
|