Trần Cẩn bị anh quát to như vậy nên sững sờ tại chỗ tròn mắt không tin nhìn anh chằm chằm, cố gắng thoát ra khỏi sự kiếm chế của anh, lại cúi đầu nhìn thứ rơi toán loạn trên mặt đất trong lòng liền hoảng hốt xoay người rời đi.
Anh nhanh chóng nhặt những thứ rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng đuổi theo cô, cầm lấy tay cô kéo cô vào trong ngực rồi ôm chặt cô.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?” anh nhíu mày nhìn cô hỏi.
Trần Cẩn cúi đầu nhìn cành tay ôm chặt eo cô, dùng sức đấm anh mấy cái, vẻ mặt hoảng hốt: “Em thì có thể muốn như thế nào chứ? Nhung Hâm Lỗi nh buông tay ra, nhiều người đang nhìn kìa.” Trần Cẩn dậm chân nói.
Lời cô vừa nói xong thì sắc mặt anh liền đen lại, ôm chặt cô hơn, cúi đầu nhìn cô hùng hồn nói: “Anh mới không quản nhiều chuyện như vậy! Nhung Hâm Lỗi anh theo đuổi người phụ nữ của mình bọn họ quản sao.”
Thấy cô tức giận, mím chặt môi khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nhìn anh chằm chằm, Nhung Hâm Lỗi liền quyết định: “Em lên xe cho anh.” Không giải thích mà cứ như vậy ôm cô lên xe, rồi nhanh tay khoá cửa xe lại, nhìn cô nhếch môi cười, trong ánh mắt rất tự tin nhìn Trần Cẩn như có ý nói: “Xem em chạy như thế nào?”
Thấy cửa xe bị anh khóa lại, Trần Cẩn nản lòng nhìn anh gật gật đầu, trong xe đột nhiên lại rất yên tĩnh, cô nghiêng đầu vẻ mặt cô đơn nhìn anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, anh nên nghĩ lại trong tim anh có em tồn tại hay không, em không giống như những người khác, có thể luôn ở cạnh một người đàn ông để chờ người ta từ từ quên đi bạn gái cũ, em không làm được chuyện đó, Trần Cẩn em không rộng lượng được như vậy, nếu như anh không thể quên được thì chúng ta chia tay đi.” Cô quyết định đánh cuộc một lần, cô tưởng thời gian ba năm để anh có thể quên đi Phó Lâm, nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy, cô mới nhận ra tất cả chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Nói xong liền nhắm mắt lại chờ anh trả lời.
Anh nghe cô nói xong thì hơi ngẩn người, sau đó hạ thấp giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh đối với em như thế nào, em không cảm nhận được sao?” anh cực kỳ sốc khi cô nói những lời như vậy, ánh mắt anh trở nên sâu không thấy đáy.
Thấy cô vẫn cúi đầu không trả lời, anh cũng không hề nói chuyện nữa, anh đột nhiên phát hiện cô cũng không hề hiểu chuyện giống như mình suy nghĩ, từ trước đến nay anh luôn trong trạng thái bị động, cho nên cô mới không hề tin tưởng anh như vậy, anh suy nghĩ một lúc rồi mở cửa xe ra.
Cô nhìn anh một chút rồi cuống quýt xuống xe, có mấy thứ vô tình rơi trên xe anh.
Trần Hồng Phong bây giờ đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, mà Hứa Văn lại đang phơi quần áo trên sân thượng, cửa nhà vừa mở ra Trần Hông Phong nheo mắt liếc nhìn người vừa mới về, rồi lại tiếp tục khôi phục vẻ mặt xem ti vi, Trần Cẩn thay giầy xong vào nhà liền nhỏ giọng chào: “Chú.” Trần Hồng Phong vẫn chuyên chú xem ti vi không để ý đến cô, đợi Hứa Văn phơi xong quần áo trở lại phòng khách thấy cô thì vui mừng nói: “Tiểu Cẩn, cháu về rồi sao.”
“Dạ, cháu về rồi ạ.” Nói xong vẫn đưa mắt liếc nhìn chú mình, “Tiểu Cẩn không trở về thì lo lo lắng lắng, bây giờ cháu trở về rồi, anh bày ra bộ mặt như thế này cho ai xem đó hả?” Hứa Văn cố ý bước lên trước, giả vờ như không biết hỏi chồng.
Sắc mặt Trần Hồng Phong bây giờ rất khó coi, trong mắt Trần Cẩn liền có ý cười nhìn ông gật đầu một cái.
Hình như nhân ra bản thân có chút không đúng, ông ho nhẹ một tiếng nói: “Trở về là tốt rồi, chú còn cho rằng cháu sẽ ở luôn nhà Hâm Lỗi chứ, thật đúng là con gái lớn không thể giữ mà.” Lời kia vừa nói ra, Trần Cẩn liền cúi thấp đầu xuống, thừa dịp thím vẫn đang ở đây cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Mấy ngày nay Nhung Hâm Lỗi không hề gọi điện cho cô, cô cũng im lặng không chủ động trở lại nữa, trước đây cô vẫn luôn thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của anh nhưng bây giờ cô cố gắng kiềm chế bản thân, mỗi lần nhìn số anh cô liền ném di động ra xa, sợ bản thân không khống chế được mà gọi cho anh như lần trước, vừa nhấn phím gọi xong cô liền tắt máy.
Quân diễn còn chưa tổ chức chúc mừng, lần này trung đoàn Trần Hồng Phong giành được toàn thắng, ông liền đưa người nhà đi tiệc, vừa đến mọi người liền giơ tay ra chào theo ông theo kiểu quân đội, đợi ông đáp lẽ rồi mới ngồi xuống, trên bàn Nhung Hâm Lỗi ngồi mọi người vẫn rất thức thời giừ lại một chỗ trống bên cạnh anh, Trần Cẩn vừa đến liền nhìn lướt qua anh, thấy ánh mắt anh thâm thúy nhìn mình liền cúi đầu xuống.
Chính ủy Đơn Thái Xa vừa nhìn liền biết đôi vợ chồng son này đang giận dỗi nhau, liền nhìn về phía Trần Cẩn gọi: “Cô gái nhỏ, lại đây ngồi đi.” Còn chưa có phản ứng thì một đám người liền kéo cô qua ngồi bên cạnh Nhung Hâm Lỗi.
Mà Trần Hoan ngồi cùng bàn với Trì Gia Hựu, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại Trần Cẩn và Nhung Hâm Lỗi hai người bọn họ ngồi cạnh nhau nhưng lại giả vờ như không quen biết, sư trưởng khẽ cười cũng không nói gì thêm.
Thích Vân Hâm ngồi cũng bàn nhìn mọi người hành động cũng chỉ cười phụ họa. Quả nhiên Nhung Hâm Lỗi vẫn ở bên cô bé kia.
Trần Hồng Phong hắng giọng nói: “Diễn tập lần này biểu hiện của mọi người rất tốt, mong là hằng năm chúng ta đều giữ vững được như vậy. Hy vọng lần diễn tập ở sư bộ lần sau cũng có thể đật được thành tích như thế này.” Ông nói xong mọi người lập tức vỗ tay, ngược lại Nhung Hâm Lỗi trong lòng muộn phiền buồn bực uống rượu, thấy Trần Cẩn vẫn không để ý đến mình, anh cũng không biết nói chuyện gì, hai người cứ giằng co qua lại.
Mọi người ai cũng vui mừng nên không ngừng đi chúc rượu, nên Trần Hồng Phong bây giờ cũng đã uống rất nhiều, Hứa Văn bên cạnh không ngừng kéo kéo ông ngăn cản ông uống rượu. Một số sĩ quan ồn ào chạy tới mời rượu Nhung Hâm Lỗi, mọi người bây giờ đều ngắm vào Nhung Hâm Lỗi mà mời rượu, nhất định không bỏ qua cho anh.
Lần này Nhung Hâm Lỗi không hề từ chối ai cả, ai đến mời đều uống hết, Trần Cẩn ngồi bên cạnh ăn cũng không ngon, nhìn anh uống nhiều như vậy rất lo lắng cho thân thể của anh nhưng cũng không biết làm thế nào khuyên ngăn anh uống ít đi một chút.
Cuối cùng lúc tiệc liên hoan kết thúc, Trần Cẩn chuẩn bị đứng dậy theo Trần Hồng Phong và Hứa Văn về nhà, mới vừa đứng dậy liền bị Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay không thả. Thấy anh giữ chặt tay mình, Trần Cẩn nhíu mày một chút rồi dùng sức rút tay mình ra, mặt Nhung Hâm Lỗi lúc này cũng rất đỏ nhưng vẫn không hề cử động.
Trần Hồng Phong ra đến cửa không thấy Trần Cẩn liền ngoảnh lại hỏi: “Tiểu Cẩn, nhanh lên, sao còn đứng đấy nữa.” Vẻ mặt Trần Cẩn hốt hoảng, nhìn Nhung Hâm Lỗi vẫn nắm chặt tay mình, sắc mặt liền rất khó coi.
Nhung Hâm Lỗi lập tức đứng dây nghiêm: “Báo cáo, đợi lát nữa cháu sẽ đưa Tiểu Cẩn về.” Hứa Văn đứng bên cạnh nói giúp: “Bọn nhỏ vừa mới gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện để nói, để hai đứa nói chuyện với nhau một lúc đã.”
Trì Gia Hựu đưa Trần Hoan về nhà, còn lại một nhóm người còn lại trong phòng đều chăm chú nhìn họ, thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn mình, Trần Cẩn trong khoảnh khắc kích động muốn chạy đi, vừa mới đi được mấy bước, Nhung Hâm Lỗi liền chặn lại, cô đi hướng trái anh liền đi hướng phải nhưng nhất định không cho cô thoát khỏi anh.
Các sĩ quan trong phòng nhìn hai người cười ầm lên rồi nói: “Chị dâu, thủ trưởng nói anh ấy biết anh ấy sai rồi, chị tha thứ cho anh ấy đi.” Nghe xong những lời kia, Trần cẩn lúng túng nhìn Nhung Hâm Lỗi, khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt môi, thấy cô không có phản ứng mọi người lại nói to: “Chị dâu, tha thứ cho thủ trưởng đi mà.” Sau khi nói xong cả đám người liền ôm bụng cười to, đám người này quậy phá như vậy ngay cả Nhung Hâm Lỗi cũng không có cách trị bọn họ.
Sắc mặt anh không biết là do uống rượu hay là do không khí lúc này mà càng ngày càng đỏ. Chính ủy Đơn Thái Xa cầm một bó hồng lớn tiến đến, dưới sự chứng kiến của mọi người, Nhung Hâm Lỗi mặt đỏ nhận lấy hoa rồi đưa cho Trần Cẩn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cẩn, đừng giận anh nữa có được không?”
Trong lòng cô có chút cảm động, nhìn anh hành động lớn như vậy, vốn định không thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, nhưng thấy tất cả ánh mắt hi vọng mọi người nhìn cô, cô cũng không thể làm mất mặt anh được, không thể không nhận hoa trong tay anh được.
Cô vừa gật đầu đồng ý, trong lòng anh tràn đầy vui sướng ôm chặt cô vào lòng, mọi người xung quanh lại ồn ào vỗ tay: “Hôn đi, hôn đi!”
Trần Cẩn bị bọn họ chọc tức, đỏ mặt nhìn về phía bọn họ quát lớn: “Cho dù muốn hôn, cũng không cho các anh nhìn.”
Đơn Thái Xa đem bọn người ồn ào này ra ngoài, Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay cô dắt cô đến phòng làm việc của anh, vừa mới vào phòng anh liền áp cô lên cửa, vội vã hôn cô, anh nhanh chóng dùng lưỡi len vào trong miệng cô hôn sâu, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào. Chờ bản thân cảm thấy thõa mãn mới buông cô ra.
“Tiểu Cẩn, anh rất nhớ em.” Lời này là do anh có chút men rượu mới dũng cảm nói ra, anh ôm cô vào trong lòng nói lẩm bẩm bên tai cô, không biết vì sao khi nghe anh nói rồi cô có chút chua xót, thậm chí còn muốn khóc.
Hoa trong tay cô cũng bị anh không chút thương tiếc vứt xuống sàn nhà.
Trần Cẩn hơi đỏ mặt, lập tức khôi phục vẻ mặt đẩy đẩy anh, rồi cẩn thận nhặt hoa trên đất lên, ngẩng đầu tức giận nhìn anh: “Tất cả đều tại anh, hoa đẹp như vậy mà anh lại phá hỏng rồi.”
Nhung Hâm Lỗi vẫn ôm cô trong lòng nhưng lại cười cười rồi nói với cô: “Nếu em thích hoa thì sau này anh sẽ thường xuyên tặng hoa cho em.”
Cô ngẩng đầu thấy anh cười thì phớt lờ không để ý đến anh nữa, “Mấy ngày nay sao em không thèm để ý đến anh?”. Nghĩ tới mấy ngày trước thái độ của cô rất hờ hững làm anh luôn canh cánh trong lòng, cũng không thấy liên lạc gì cho anh cả, trong lòng anh rất khó chịu.
“Còn tại sao nữa, sợ anh vẫn không quên được bạn gái cũ nên không dám làm phiền anh chứ sao!” Trần Cẩn bất mãn nói. Nhung Hâm Lỗi nghe xong thì nhíu chặt chân mày, vội vàng giải thích: “Ai nói anh không quên được cô ấy, anh đối với em như thế nào chẳng lẽ em còn chưa rõ sao? Hôm đó anh chỉ tình cờ gặp cô ấy thôi, người ta là phụ nữ có thai nên anh chỉ giúp cô ấy một chút thôi.”
Thấy cô vẫn ngồi im lặng, anh tiếp tục dỗ ngọt: “Tiểu Cẩn, em đừng giận nữa mà, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, đừng giận anh nữa.”
Nghĩ đến hai người gặp nhau cũng rất ít khi được gặp nhau, nhưng cũng không phải cô cố ý gây sự, chẳng qua cô cũng không hiểu rõ tình cảm của anh giành cho cô như thế nào thôi.
Trần Cẩn vẫn đang còn lưỡng lự anh liền ôm ngang eo cô rồi bế lên dứt khoát đặt lên giường, nhanh chóng cởi quần áo ra, cởi cúc áo sơ mi ra, Trần Cẩn ngồi trên giường nhìn hành động của anh, lắc nhẹ đầu, lại thấy anh đã cởi xong quần áo lên giường nằm ôm chặt cô vào lòng rồi.
Lần đầu tiên cô muốn thoát ra khỏi cái ôm của anh, Nhung Hâm Lỗi thấy vậy liền nhíu mày cúi đầu nhìn cô gái trong lòng nói nhẹ: “Sao vậy, anh ôm em chặt quá hả?”
“Không phải, chỉ là tối nay hai chúng ta phải chịu khổ rồi, chọn địa điểm không đúng nơi rồi.” Trần Cẩn giải thích.
Nhung Hâm Lỗi dĩ nhiên là hiểu ý của cô, giọng nói có chút buồn bực: “Anh biết rồi.” rồi lại cúi xuống hôn lên môi cô, cảm nhận được ngực mền mại của cô dán chặt vào người mình, anh bất mần buông cô ra rồi lại ôm chặt lại, hít sâu một hơi: “Em đến là để hành hạ anh đây mà! Về sau không cho nói chia tay như vậy nữa nghe chưa, nếu không xem anh xử lý thế nào...Em nghĩ đây là trò chơi sao! Tại sao đến trêu chọc anh rồi lại muốn rời đó, không bao giờ có chuyện đó đâu.”
Anh nhanh chóng nhặt những thứ rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng đuổi theo cô, cầm lấy tay cô kéo cô vào trong ngực rồi ôm chặt cô.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?” anh nhíu mày nhìn cô hỏi.
Trần Cẩn cúi đầu nhìn cành tay ôm chặt eo cô, dùng sức đấm anh mấy cái, vẻ mặt hoảng hốt: “Em thì có thể muốn như thế nào chứ? Nhung Hâm Lỗi nh buông tay ra, nhiều người đang nhìn kìa.” Trần Cẩn dậm chân nói.
Lời cô vừa nói xong thì sắc mặt anh liền đen lại, ôm chặt cô hơn, cúi đầu nhìn cô hùng hồn nói: “Anh mới không quản nhiều chuyện như vậy! Nhung Hâm Lỗi anh theo đuổi người phụ nữ của mình bọn họ quản sao.”
Thấy cô tức giận, mím chặt môi khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nhìn anh chằm chằm, Nhung Hâm Lỗi liền quyết định: “Em lên xe cho anh.” Không giải thích mà cứ như vậy ôm cô lên xe, rồi nhanh tay khoá cửa xe lại, nhìn cô nhếch môi cười, trong ánh mắt rất tự tin nhìn Trần Cẩn như có ý nói: “Xem em chạy như thế nào?”
Thấy cửa xe bị anh khóa lại, Trần Cẩn nản lòng nhìn anh gật gật đầu, trong xe đột nhiên lại rất yên tĩnh, cô nghiêng đầu vẻ mặt cô đơn nhìn anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, anh nên nghĩ lại trong tim anh có em tồn tại hay không, em không giống như những người khác, có thể luôn ở cạnh một người đàn ông để chờ người ta từ từ quên đi bạn gái cũ, em không làm được chuyện đó, Trần Cẩn em không rộng lượng được như vậy, nếu như anh không thể quên được thì chúng ta chia tay đi.” Cô quyết định đánh cuộc một lần, cô tưởng thời gian ba năm để anh có thể quên đi Phó Lâm, nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy, cô mới nhận ra tất cả chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Nói xong liền nhắm mắt lại chờ anh trả lời.
Anh nghe cô nói xong thì hơi ngẩn người, sau đó hạ thấp giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh đối với em như thế nào, em không cảm nhận được sao?” anh cực kỳ sốc khi cô nói những lời như vậy, ánh mắt anh trở nên sâu không thấy đáy.
Thấy cô vẫn cúi đầu không trả lời, anh cũng không hề nói chuyện nữa, anh đột nhiên phát hiện cô cũng không hề hiểu chuyện giống như mình suy nghĩ, từ trước đến nay anh luôn trong trạng thái bị động, cho nên cô mới không hề tin tưởng anh như vậy, anh suy nghĩ một lúc rồi mở cửa xe ra.
Cô nhìn anh một chút rồi cuống quýt xuống xe, có mấy thứ vô tình rơi trên xe anh.
Trần Hồng Phong bây giờ đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, mà Hứa Văn lại đang phơi quần áo trên sân thượng, cửa nhà vừa mở ra Trần Hông Phong nheo mắt liếc nhìn người vừa mới về, rồi lại tiếp tục khôi phục vẻ mặt xem ti vi, Trần Cẩn thay giầy xong vào nhà liền nhỏ giọng chào: “Chú.” Trần Hồng Phong vẫn chuyên chú xem ti vi không để ý đến cô, đợi Hứa Văn phơi xong quần áo trở lại phòng khách thấy cô thì vui mừng nói: “Tiểu Cẩn, cháu về rồi sao.”
“Dạ, cháu về rồi ạ.” Nói xong vẫn đưa mắt liếc nhìn chú mình, “Tiểu Cẩn không trở về thì lo lo lắng lắng, bây giờ cháu trở về rồi, anh bày ra bộ mặt như thế này cho ai xem đó hả?” Hứa Văn cố ý bước lên trước, giả vờ như không biết hỏi chồng.
Sắc mặt Trần Hồng Phong bây giờ rất khó coi, trong mắt Trần Cẩn liền có ý cười nhìn ông gật đầu một cái.
Hình như nhân ra bản thân có chút không đúng, ông ho nhẹ một tiếng nói: “Trở về là tốt rồi, chú còn cho rằng cháu sẽ ở luôn nhà Hâm Lỗi chứ, thật đúng là con gái lớn không thể giữ mà.” Lời kia vừa nói ra, Trần Cẩn liền cúi thấp đầu xuống, thừa dịp thím vẫn đang ở đây cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Mấy ngày nay Nhung Hâm Lỗi không hề gọi điện cho cô, cô cũng im lặng không chủ động trở lại nữa, trước đây cô vẫn luôn thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của anh nhưng bây giờ cô cố gắng kiềm chế bản thân, mỗi lần nhìn số anh cô liền ném di động ra xa, sợ bản thân không khống chế được mà gọi cho anh như lần trước, vừa nhấn phím gọi xong cô liền tắt máy.
Quân diễn còn chưa tổ chức chúc mừng, lần này trung đoàn Trần Hồng Phong giành được toàn thắng, ông liền đưa người nhà đi tiệc, vừa đến mọi người liền giơ tay ra chào theo ông theo kiểu quân đội, đợi ông đáp lẽ rồi mới ngồi xuống, trên bàn Nhung Hâm Lỗi ngồi mọi người vẫn rất thức thời giừ lại một chỗ trống bên cạnh anh, Trần Cẩn vừa đến liền nhìn lướt qua anh, thấy ánh mắt anh thâm thúy nhìn mình liền cúi đầu xuống.
Chính ủy Đơn Thái Xa vừa nhìn liền biết đôi vợ chồng son này đang giận dỗi nhau, liền nhìn về phía Trần Cẩn gọi: “Cô gái nhỏ, lại đây ngồi đi.” Còn chưa có phản ứng thì một đám người liền kéo cô qua ngồi bên cạnh Nhung Hâm Lỗi.
Mà Trần Hoan ngồi cùng bàn với Trì Gia Hựu, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại Trần Cẩn và Nhung Hâm Lỗi hai người bọn họ ngồi cạnh nhau nhưng lại giả vờ như không quen biết, sư trưởng khẽ cười cũng không nói gì thêm.
Thích Vân Hâm ngồi cũng bàn nhìn mọi người hành động cũng chỉ cười phụ họa. Quả nhiên Nhung Hâm Lỗi vẫn ở bên cô bé kia.
Trần Hồng Phong hắng giọng nói: “Diễn tập lần này biểu hiện của mọi người rất tốt, mong là hằng năm chúng ta đều giữ vững được như vậy. Hy vọng lần diễn tập ở sư bộ lần sau cũng có thể đật được thành tích như thế này.” Ông nói xong mọi người lập tức vỗ tay, ngược lại Nhung Hâm Lỗi trong lòng muộn phiền buồn bực uống rượu, thấy Trần Cẩn vẫn không để ý đến mình, anh cũng không biết nói chuyện gì, hai người cứ giằng co qua lại.
Mọi người ai cũng vui mừng nên không ngừng đi chúc rượu, nên Trần Hồng Phong bây giờ cũng đã uống rất nhiều, Hứa Văn bên cạnh không ngừng kéo kéo ông ngăn cản ông uống rượu. Một số sĩ quan ồn ào chạy tới mời rượu Nhung Hâm Lỗi, mọi người bây giờ đều ngắm vào Nhung Hâm Lỗi mà mời rượu, nhất định không bỏ qua cho anh.
Lần này Nhung Hâm Lỗi không hề từ chối ai cả, ai đến mời đều uống hết, Trần Cẩn ngồi bên cạnh ăn cũng không ngon, nhìn anh uống nhiều như vậy rất lo lắng cho thân thể của anh nhưng cũng không biết làm thế nào khuyên ngăn anh uống ít đi một chút.
Cuối cùng lúc tiệc liên hoan kết thúc, Trần Cẩn chuẩn bị đứng dậy theo Trần Hồng Phong và Hứa Văn về nhà, mới vừa đứng dậy liền bị Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay không thả. Thấy anh giữ chặt tay mình, Trần Cẩn nhíu mày một chút rồi dùng sức rút tay mình ra, mặt Nhung Hâm Lỗi lúc này cũng rất đỏ nhưng vẫn không hề cử động.
Trần Hồng Phong ra đến cửa không thấy Trần Cẩn liền ngoảnh lại hỏi: “Tiểu Cẩn, nhanh lên, sao còn đứng đấy nữa.” Vẻ mặt Trần Cẩn hốt hoảng, nhìn Nhung Hâm Lỗi vẫn nắm chặt tay mình, sắc mặt liền rất khó coi.
Nhung Hâm Lỗi lập tức đứng dây nghiêm: “Báo cáo, đợi lát nữa cháu sẽ đưa Tiểu Cẩn về.” Hứa Văn đứng bên cạnh nói giúp: “Bọn nhỏ vừa mới gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện để nói, để hai đứa nói chuyện với nhau một lúc đã.”
Trì Gia Hựu đưa Trần Hoan về nhà, còn lại một nhóm người còn lại trong phòng đều chăm chú nhìn họ, thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn mình, Trần Cẩn trong khoảnh khắc kích động muốn chạy đi, vừa mới đi được mấy bước, Nhung Hâm Lỗi liền chặn lại, cô đi hướng trái anh liền đi hướng phải nhưng nhất định không cho cô thoát khỏi anh.
Các sĩ quan trong phòng nhìn hai người cười ầm lên rồi nói: “Chị dâu, thủ trưởng nói anh ấy biết anh ấy sai rồi, chị tha thứ cho anh ấy đi.” Nghe xong những lời kia, Trần cẩn lúng túng nhìn Nhung Hâm Lỗi, khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt môi, thấy cô không có phản ứng mọi người lại nói to: “Chị dâu, tha thứ cho thủ trưởng đi mà.” Sau khi nói xong cả đám người liền ôm bụng cười to, đám người này quậy phá như vậy ngay cả Nhung Hâm Lỗi cũng không có cách trị bọn họ.
Sắc mặt anh không biết là do uống rượu hay là do không khí lúc này mà càng ngày càng đỏ. Chính ủy Đơn Thái Xa cầm một bó hồng lớn tiến đến, dưới sự chứng kiến của mọi người, Nhung Hâm Lỗi mặt đỏ nhận lấy hoa rồi đưa cho Trần Cẩn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cẩn, đừng giận anh nữa có được không?”
Trong lòng cô có chút cảm động, nhìn anh hành động lớn như vậy, vốn định không thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, nhưng thấy tất cả ánh mắt hi vọng mọi người nhìn cô, cô cũng không thể làm mất mặt anh được, không thể không nhận hoa trong tay anh được.
Cô vừa gật đầu đồng ý, trong lòng anh tràn đầy vui sướng ôm chặt cô vào lòng, mọi người xung quanh lại ồn ào vỗ tay: “Hôn đi, hôn đi!”
Trần Cẩn bị bọn họ chọc tức, đỏ mặt nhìn về phía bọn họ quát lớn: “Cho dù muốn hôn, cũng không cho các anh nhìn.”
Đơn Thái Xa đem bọn người ồn ào này ra ngoài, Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay cô dắt cô đến phòng làm việc của anh, vừa mới vào phòng anh liền áp cô lên cửa, vội vã hôn cô, anh nhanh chóng dùng lưỡi len vào trong miệng cô hôn sâu, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào. Chờ bản thân cảm thấy thõa mãn mới buông cô ra.
“Tiểu Cẩn, anh rất nhớ em.” Lời này là do anh có chút men rượu mới dũng cảm nói ra, anh ôm cô vào trong lòng nói lẩm bẩm bên tai cô, không biết vì sao khi nghe anh nói rồi cô có chút chua xót, thậm chí còn muốn khóc.
Hoa trong tay cô cũng bị anh không chút thương tiếc vứt xuống sàn nhà.
Trần Cẩn hơi đỏ mặt, lập tức khôi phục vẻ mặt đẩy đẩy anh, rồi cẩn thận nhặt hoa trên đất lên, ngẩng đầu tức giận nhìn anh: “Tất cả đều tại anh, hoa đẹp như vậy mà anh lại phá hỏng rồi.”
Nhung Hâm Lỗi vẫn ôm cô trong lòng nhưng lại cười cười rồi nói với cô: “Nếu em thích hoa thì sau này anh sẽ thường xuyên tặng hoa cho em.”
Cô ngẩng đầu thấy anh cười thì phớt lờ không để ý đến anh nữa, “Mấy ngày nay sao em không thèm để ý đến anh?”. Nghĩ tới mấy ngày trước thái độ của cô rất hờ hững làm anh luôn canh cánh trong lòng, cũng không thấy liên lạc gì cho anh cả, trong lòng anh rất khó chịu.
“Còn tại sao nữa, sợ anh vẫn không quên được bạn gái cũ nên không dám làm phiền anh chứ sao!” Trần Cẩn bất mãn nói. Nhung Hâm Lỗi nghe xong thì nhíu chặt chân mày, vội vàng giải thích: “Ai nói anh không quên được cô ấy, anh đối với em như thế nào chẳng lẽ em còn chưa rõ sao? Hôm đó anh chỉ tình cờ gặp cô ấy thôi, người ta là phụ nữ có thai nên anh chỉ giúp cô ấy một chút thôi.”
Thấy cô vẫn ngồi im lặng, anh tiếp tục dỗ ngọt: “Tiểu Cẩn, em đừng giận nữa mà, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, đừng giận anh nữa.”
Nghĩ đến hai người gặp nhau cũng rất ít khi được gặp nhau, nhưng cũng không phải cô cố ý gây sự, chẳng qua cô cũng không hiểu rõ tình cảm của anh giành cho cô như thế nào thôi.
Trần Cẩn vẫn đang còn lưỡng lự anh liền ôm ngang eo cô rồi bế lên dứt khoát đặt lên giường, nhanh chóng cởi quần áo ra, cởi cúc áo sơ mi ra, Trần Cẩn ngồi trên giường nhìn hành động của anh, lắc nhẹ đầu, lại thấy anh đã cởi xong quần áo lên giường nằm ôm chặt cô vào lòng rồi.
Lần đầu tiên cô muốn thoát ra khỏi cái ôm của anh, Nhung Hâm Lỗi thấy vậy liền nhíu mày cúi đầu nhìn cô gái trong lòng nói nhẹ: “Sao vậy, anh ôm em chặt quá hả?”
“Không phải, chỉ là tối nay hai chúng ta phải chịu khổ rồi, chọn địa điểm không đúng nơi rồi.” Trần Cẩn giải thích.
Nhung Hâm Lỗi dĩ nhiên là hiểu ý của cô, giọng nói có chút buồn bực: “Anh biết rồi.” rồi lại cúi xuống hôn lên môi cô, cảm nhận được ngực mền mại của cô dán chặt vào người mình, anh bất mần buông cô ra rồi lại ôm chặt lại, hít sâu một hơi: “Em đến là để hành hạ anh đây mà! Về sau không cho nói chia tay như vậy nữa nghe chưa, nếu không xem anh xử lý thế nào...Em nghĩ đây là trò chơi sao! Tại sao đến trêu chọc anh rồi lại muốn rời đó, không bao giờ có chuyện đó đâu.”
/45
|