Nhung Hâm Lỗi áy náy cúi đầu xin lỗi: “Tiểu Cẩn, xin lỗi em, anh lúc nãy có hơi nóng nên nói lung tung.” Anh xị mặt xuống nắm chặt tay cô, không muốn buông cô ra, chỉ sợ cô lại tức giận rồi chạy trốn luôn.
Bây giờ anh cảm thấy tay chân luống cuống, hốt hoảng không thôi, anh biết Trần Cẩn đang khóc nhưng lại không biết an ủi cô như thế nào, vì vậy chỉ đứng im như vậy.
Cô đưa lưng về phía anh, không để ý đến chút áy náy của anh lúc nãy, mặc kệ anh cầm chặt tay cô, đợi mình khóc đủ, hít sâu rồi nói: “Nhung Hâm Lỗi trong lòng anh hiểu rõ, cái em muốn không phải đơn giản chỉ là câu xin lỗi.” Cô nghiêng đầu cầm chặt gậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
Anh nhíu mày cúi đầu nhìn cô, đứng im không trả lời, ánh mắt anh bây giờ sâu không thấy đáy, thật ra hì anh cũng không biết bây giờ mình nên trả lời như thế nào nữa, thấy mặt cô đầy nước mắt, anh muốn đưa tay giúp cô lau khô nhưng rồi kiềm chế lại.
Trần Cẩn cười khổ, lần nữa gật đầu, lau khô nước mắt, đưa tay gạt tay anh ra, chống gậy đi về phòng. Người nói vô ý, người nghe hữu ý, giải thích thế nào cũng như vậy thôi.
Cô biết dù có ép anh như thế nào cũng vô dụng, tính cách của anh luôn như vậy, bức bách anh mà nhận được đáp án cô không muốn nghe không bằng cô giữ lại cho mình chút lòng tự trọng còn hơn, thích một người là chuyện tốt nhưng vì người đó mà vứt bỏ hết tôn nghiêm của bản thân, sợ rằng cuối cùng cũng vì người đó mà phá hủy cả bản thân, cô không ngốc như vậy, cô chỉ muốn lấy một người thật sự yêu thương cô, chỉ vậy thôi.
Vất vả lắm mới về đến phòng ngủ, thật may phòng ngủ bọn cô là ở tầng hai, Hàn Tinh Tinh vẫn để cửa phòng ngủ chờ cô, mấy bạn cùng phòng khác chuẩn bị tốt nghiệp nên đã ra ngoài tìm việc không ngủ ở phòng, Hàn Tinh Tinh thấy cô mệt mỏi bước vào phòng, liền chạy lại đỡ cô, thấy cô vẫn cúi đầu, mắt thì đỏ ửng, liền ân cần hỏi thăm: “Cẩn Cẩn, sao cậu lại khóc, có chuyện gì sao, ai khi bắt nạt cậu à?”.
Trần Cẩn chỉ cắn chặt môi không trả lời, ngồi xuống giường vùi mặt vào gối.
“Cẩn Cẩn, thật ra là có chuyện gì, đừng khóc nữa được không, có phải anh chàng kia khi bắt nạt không, anh ta làm gì cậu hả?” Hàn Tinh Tinh hỏi liến thoắng không đợi Trần Cẩn trả lời nhưng Trần Cẩn vẫn im lặng không nói gì cả. Thật ra thì cô vùi mặt vào gối không ngừng khóc.
Thấy hai vai Trần Cẩn run run, Hàn Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh mắng: “Sao cậu chẳng có chút tiền đồ nào vậy, chưa bắt đầu đã vì anh ta khóc lên khóc xuống thì làm sao mà thành công đánh gục anh ta được.” Ai ngờ Trần Cẩn nghe xong lại khóc to hơn, có lẽ khi khóc xong cô sẽ không vì anh mà bị tổn thương nữa.
Hàn Tinh Tinh ngồi nhìn Trần Cẩn từ từ nín khóc, cũng không dám nói thêm một câu nào.
Trần Cẩn là một người mà khi tâm tình không tốt thì mặc cho ai nói sao cô cũng chỉ hững hờ, thờ ơ thôi, chờ cô khóc mệt, mắt sưng đau, cô mới đứng dậy vuốt đôi mắt đang sưng đỏ nói: “Cậu nói đúng, tớ chẳng có tiền đồ tí nào, chờ sau này khi anh ấy cũng thích tớ rồi tớ sẽ cho anh ấy biết thế nào là cảm giác tan nát cõi lòng.”
Hàn Tinh Tinh nhìn cô gật đầu, rồi nắm chặt tay giơ cao quả đấm nói: “Nhất trí, tớ tin cậu sẽ làm được.”
Khi thích một người, trong lòng tràn đầy hy vọng nên luôn ảo tưởng là người đó cũng thích mình, nhưng khi cố gắng tìm chân tướng thì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất cũng chỉ là bản thân mình thôi, bởi vì họ không thật sự cố gắng hết sức cho nên đối phương sẽ không thể nào cảm động được. Trần Cẩn cũng như vậy mà Nhung Hâm Lỗi cũng như vậy.
Không ngờ đêm đó Hàn Tinh Tinh gọi điện mắng cho Đoạn Cao Thụy một trận, hắn chỉ còn cách im lặng nghe Hàn Tinh Tinh mắng, lại tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy ngày sau, Nhung Hâm Lỗi vội vàng trở về doanh trại, sửa lại kế hoạch huấn luyện, còn cả kế hoạch tuyển quân cuối năm, anh vội đem mình thành người luôn bận rộn công việc.
Ngược lại Trần Cẩn bây giờ rất rãnh rỗi, đi làm đều ngồi taxi, đang ngồi sửa lại kế hoạch cuối tháng thì lại nhận được điện thoại của Đoạn Cao Thụy.
“Cô bé, hôm nay có rãnh không ?” Đoạn Cao Thụy tựa lưng vào ghế trong phòng lamg việc nhả ra từng ngụm khói, cười hỏi cô.
“Tan làm thì rãnh, có chuyện gì sao?” Trẩn Cẩn cao giọng tức giận hỏi.
“Đi ăm cơm cùng tôi được không, thay cho lời xin lỗi của tôi.”
“Được.” Trần Cẩn liền vui vẻ nhận lời.
Cùng Đoạn Cao Thụy đến phòng ăn, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, thấy cô đầu tiên Đoạn Cao Thụy cúi đầu nhìn xuống chân cô hỏi: “Vết thương đã lành chưa?”
“Ổn rồi, nhẹ nhàng một chút thì không sao, ít nhất là không phải đi đâu cũng mang theo cái gậy đáng ghét kia.” Cô cúi đầu nhìn chân mình nói.
Chọn xong thức ăn Trần Cẩn đem thực đơn cho phục vụ rồi nhìn Đoạn Cao Thụy dò xét hỏi: “Sao anh không gọi cho Tinh Tinh đến đây?”
Vừa nghe đến tên của Tinh Tinh, Đoạn Cao Thụy liền sợ tớ mức mặt mày trắng bệch, khoát tay: “Cô muốn tôi gọi bà chằn kia đến đây, hai người mà cùng ăn tôi tiền đâu mà trả chứ.”
“Hai người thật hợp nhau đấy, một người tên ngựa đực, một người tên bà chằn.” Nói xong cô liền bật cười, nhìn sắc mặt tái mét của Đoạn Cao Thụy, cô ghé lại gần nheo mắt hỏi: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa?” trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ, không chừng tên này cùng Tinh Tinh có thể hợp thành một đôi, hai người bọn họ rất giống một đôi oan gia.
Thấy Trần Cẩn hỏi thắng như vậy, hắn liền mím môi rồi nói: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Không phải cô thích Nhung Hâm Lỗi sao? Chẳng lẽ cô muốn đi tìm tình yêu khác hả?” hắn chậc chậc nhìn cô cười gian nói.
Trần Cẩn đánh giá bộ mặt đáng ghét của Đoạn Cao Thụy một lúc, nhìn khuôn mặt của hắn đúng là dễ làm cho người ta mê muội, nhìn thế nào đi nữa thì hắn cũng đẹp trai hơn Nhung Hâm Lỗi một chút: “Ông chú, chú nghĩ nhiều rồi.”
“Ông chú? nha đầu, tôi nói cho cô biết tôi cùng tuổi với Nhung Hâm Lỗi đấy, bây giờ cũng chưa có bạn gái thì vợ ở đâu ra.”
“Anh đừng dọa tôi nha, anh còn chưa có bạn gái, chẳng lẽ....” Trần Cẩn tròn mắt quan sát anh hồi lâu, rồi trịnh trọng nói: “Tôi nói cho anh biết, anh Hâm Lỗi là của tôi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nhắc đến Nhung Hâm Lỗi sắc mặt cô liền ảm đạm một chút rồi khôi phục như cũ.
Đoạn Cao Thụy đang uống nước nghe cô nói xong, suýt tí nữa phun nước ra ngoài.
“Không thể hiểu nổi những cô gái thời nay trong đầu nghĩ cái gì nữa, quả thật không thể nào chấp nhận nổi.” Đoạn Cao Thụy dở khóc dở cười nhìn cô nói.
“Thời đại này, người anh lớn tuổi như anh, điều kiện lại tốt, trừ những người làm hòa thượng trong quân đội ra, không có bạn gái thì chắc đã ly hôn hoặc chính là gay.” Nói đến đây thì nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Trần Cẩn liền tươi cười nhìn về phía phục vị gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đoạn Cao Thụy liếc nhìn thức ăn trên bàn, ở bên gật đầu, lầm bẩm nói nhỏ: “Khó trách Nhung Hâm Lỗi cũng không chống đỡ được.”
Nha đầu này đã không lên tiếng thì thì thôi còn nếu đã lên tiếng thì ai cũng bái phục, mới nói mấy câu với cô mà hắn đã bị cô nói cho cơm cũng nuốt không được.
Hai người câu qua câu lại giống như bạn bè lâu năm rồi, tuy cách nhau mười mấy tuổi nhưng nhìn thế nào cũng giống bạn bè cùng tuổi.
Ở trưởng nửa tháng, vết thương trên đùi cô gần như là khỏi hẳn rồi, cô mới dám bắt xe về nhà. Thím không ở nhà, Tiểu Hoan thì nhất định là đi hẹn hò với Trì Gia Hựu. Hôm nay là thứ bảy cũng không phải là ngày nghỉ, chú cô chắc vẫn đang còn ở quân khu, nghĩ đến đây cô liền bắt xe đến quân khu thăm chú. Kể từ hôm đó, cô cũng không gặp anh, thật ra nếu cô muốn gặp anh thì rất dễ dàng.
Cô rất lâu rồi chưa đến đây, đúng trước cửa quân khu hít sâu một hơi, tâm tình bỗng chốc thoải mái hẳn, ngẩng đầu nhìn hai đồng chí lính gác cười rồi vẫy tay chào, cũng không chờ họ chào lại liền nghênh ngang bước vào.
Mới bước qua cửa được một đoạn liền thấy Nhung Hâm Lỗi và tình địch Thích Vân Hâm đang đi dạo ở đằng xa, hai người họ vừa đi vừa nói chuyện nhìn rất vui vẻ, Trần Cẩn định thần nhìn lại, mắng thầm trong lòng: “Hôm nay cô ra cửa quên thắp hương rồi, vừa mới vào cửa đã gặp hai người bọn họ."
Trần Cẩn nhìn anh rồi tính toán qua khúc quanh trước rồi sẽ đi đường vòng. Nhung Hâm Lỗi đang nói chuyện với Thích Vân Hâm nhưng cô vừa mới vào cửa anh đã nhận ra cô ngay, mặc dù đang nói chuyện với Thích Vân Hâm nhưng ánh mắt luôn dõi theo hình dáng gầy gò của Trần Cẩn.
“Thật xin lỗi, anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi, anh bây giờ còn có chút việc bận, chúc em nghiên cứu thành công hệ thống định vị.” Anh dừng lại nhìn Thích Vân Hâm nhẹ nhàng nói.
Thích Vân Hâm vẻ mặt buồn bã, nhìn anh cười nói: “Dạ, cảm ơn anh, vậy anh cứ đi làm việc đi, hẹn gặp lại!” cô biết Nhung Hâm Lỗi muốn đi tìm Trần Cẩn nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ mà cản trở.
Trần Cẩn ở đằng xa nhìn hai người bọn họ quyến luyến, tay nắm chặt lại không để ý đến, nhanh chân đi về phía khúc quanh, chuẩn bị đi tìm Trần Hồng Phong.
“Trần Cẩn, em đứng lại đó cho anh.” Giọng nói của anh vang lên sau lưng, thấy cô đứng yên tại chỗ, anh liền bước lên trước mặt cô nghiêm mặt rồi nói nhỏ: “Bây giờ thấy anh cũng không thèm chào nữa rồi hả?”
Cô cúi đầu khẽ cắn răng, cô nghĩ không ra tại sao lại gọi cô lại, tức giận hất cằm lên nhìn anh nghi ngờ không hiểu nói: “Em không phải lính của anh, sao gặp anh thì phải chào?”
Bây giờ anh cảm thấy tay chân luống cuống, hốt hoảng không thôi, anh biết Trần Cẩn đang khóc nhưng lại không biết an ủi cô như thế nào, vì vậy chỉ đứng im như vậy.
Cô đưa lưng về phía anh, không để ý đến chút áy náy của anh lúc nãy, mặc kệ anh cầm chặt tay cô, đợi mình khóc đủ, hít sâu rồi nói: “Nhung Hâm Lỗi trong lòng anh hiểu rõ, cái em muốn không phải đơn giản chỉ là câu xin lỗi.” Cô nghiêng đầu cầm chặt gậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
Anh nhíu mày cúi đầu nhìn cô, đứng im không trả lời, ánh mắt anh bây giờ sâu không thấy đáy, thật ra hì anh cũng không biết bây giờ mình nên trả lời như thế nào nữa, thấy mặt cô đầy nước mắt, anh muốn đưa tay giúp cô lau khô nhưng rồi kiềm chế lại.
Trần Cẩn cười khổ, lần nữa gật đầu, lau khô nước mắt, đưa tay gạt tay anh ra, chống gậy đi về phòng. Người nói vô ý, người nghe hữu ý, giải thích thế nào cũng như vậy thôi.
Cô biết dù có ép anh như thế nào cũng vô dụng, tính cách của anh luôn như vậy, bức bách anh mà nhận được đáp án cô không muốn nghe không bằng cô giữ lại cho mình chút lòng tự trọng còn hơn, thích một người là chuyện tốt nhưng vì người đó mà vứt bỏ hết tôn nghiêm của bản thân, sợ rằng cuối cùng cũng vì người đó mà phá hủy cả bản thân, cô không ngốc như vậy, cô chỉ muốn lấy một người thật sự yêu thương cô, chỉ vậy thôi.
Vất vả lắm mới về đến phòng ngủ, thật may phòng ngủ bọn cô là ở tầng hai, Hàn Tinh Tinh vẫn để cửa phòng ngủ chờ cô, mấy bạn cùng phòng khác chuẩn bị tốt nghiệp nên đã ra ngoài tìm việc không ngủ ở phòng, Hàn Tinh Tinh thấy cô mệt mỏi bước vào phòng, liền chạy lại đỡ cô, thấy cô vẫn cúi đầu, mắt thì đỏ ửng, liền ân cần hỏi thăm: “Cẩn Cẩn, sao cậu lại khóc, có chuyện gì sao, ai khi bắt nạt cậu à?”.
Trần Cẩn chỉ cắn chặt môi không trả lời, ngồi xuống giường vùi mặt vào gối.
“Cẩn Cẩn, thật ra là có chuyện gì, đừng khóc nữa được không, có phải anh chàng kia khi bắt nạt không, anh ta làm gì cậu hả?” Hàn Tinh Tinh hỏi liến thoắng không đợi Trần Cẩn trả lời nhưng Trần Cẩn vẫn im lặng không nói gì cả. Thật ra thì cô vùi mặt vào gối không ngừng khóc.
Thấy hai vai Trần Cẩn run run, Hàn Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh mắng: “Sao cậu chẳng có chút tiền đồ nào vậy, chưa bắt đầu đã vì anh ta khóc lên khóc xuống thì làm sao mà thành công đánh gục anh ta được.” Ai ngờ Trần Cẩn nghe xong lại khóc to hơn, có lẽ khi khóc xong cô sẽ không vì anh mà bị tổn thương nữa.
Hàn Tinh Tinh ngồi nhìn Trần Cẩn từ từ nín khóc, cũng không dám nói thêm một câu nào.
Trần Cẩn là một người mà khi tâm tình không tốt thì mặc cho ai nói sao cô cũng chỉ hững hờ, thờ ơ thôi, chờ cô khóc mệt, mắt sưng đau, cô mới đứng dậy vuốt đôi mắt đang sưng đỏ nói: “Cậu nói đúng, tớ chẳng có tiền đồ tí nào, chờ sau này khi anh ấy cũng thích tớ rồi tớ sẽ cho anh ấy biết thế nào là cảm giác tan nát cõi lòng.”
Hàn Tinh Tinh nhìn cô gật đầu, rồi nắm chặt tay giơ cao quả đấm nói: “Nhất trí, tớ tin cậu sẽ làm được.”
Khi thích một người, trong lòng tràn đầy hy vọng nên luôn ảo tưởng là người đó cũng thích mình, nhưng khi cố gắng tìm chân tướng thì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất cũng chỉ là bản thân mình thôi, bởi vì họ không thật sự cố gắng hết sức cho nên đối phương sẽ không thể nào cảm động được. Trần Cẩn cũng như vậy mà Nhung Hâm Lỗi cũng như vậy.
Không ngờ đêm đó Hàn Tinh Tinh gọi điện mắng cho Đoạn Cao Thụy một trận, hắn chỉ còn cách im lặng nghe Hàn Tinh Tinh mắng, lại tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy ngày sau, Nhung Hâm Lỗi vội vàng trở về doanh trại, sửa lại kế hoạch huấn luyện, còn cả kế hoạch tuyển quân cuối năm, anh vội đem mình thành người luôn bận rộn công việc.
Ngược lại Trần Cẩn bây giờ rất rãnh rỗi, đi làm đều ngồi taxi, đang ngồi sửa lại kế hoạch cuối tháng thì lại nhận được điện thoại của Đoạn Cao Thụy.
“Cô bé, hôm nay có rãnh không ?” Đoạn Cao Thụy tựa lưng vào ghế trong phòng lamg việc nhả ra từng ngụm khói, cười hỏi cô.
“Tan làm thì rãnh, có chuyện gì sao?” Trẩn Cẩn cao giọng tức giận hỏi.
“Đi ăm cơm cùng tôi được không, thay cho lời xin lỗi của tôi.”
“Được.” Trần Cẩn liền vui vẻ nhận lời.
Cùng Đoạn Cao Thụy đến phòng ăn, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, thấy cô đầu tiên Đoạn Cao Thụy cúi đầu nhìn xuống chân cô hỏi: “Vết thương đã lành chưa?”
“Ổn rồi, nhẹ nhàng một chút thì không sao, ít nhất là không phải đi đâu cũng mang theo cái gậy đáng ghét kia.” Cô cúi đầu nhìn chân mình nói.
Chọn xong thức ăn Trần Cẩn đem thực đơn cho phục vụ rồi nhìn Đoạn Cao Thụy dò xét hỏi: “Sao anh không gọi cho Tinh Tinh đến đây?”
Vừa nghe đến tên của Tinh Tinh, Đoạn Cao Thụy liền sợ tớ mức mặt mày trắng bệch, khoát tay: “Cô muốn tôi gọi bà chằn kia đến đây, hai người mà cùng ăn tôi tiền đâu mà trả chứ.”
“Hai người thật hợp nhau đấy, một người tên ngựa đực, một người tên bà chằn.” Nói xong cô liền bật cười, nhìn sắc mặt tái mét của Đoạn Cao Thụy, cô ghé lại gần nheo mắt hỏi: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa?” trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ, không chừng tên này cùng Tinh Tinh có thể hợp thành một đôi, hai người bọn họ rất giống một đôi oan gia.
Thấy Trần Cẩn hỏi thắng như vậy, hắn liền mím môi rồi nói: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Không phải cô thích Nhung Hâm Lỗi sao? Chẳng lẽ cô muốn đi tìm tình yêu khác hả?” hắn chậc chậc nhìn cô cười gian nói.
Trần Cẩn đánh giá bộ mặt đáng ghét của Đoạn Cao Thụy một lúc, nhìn khuôn mặt của hắn đúng là dễ làm cho người ta mê muội, nhìn thế nào đi nữa thì hắn cũng đẹp trai hơn Nhung Hâm Lỗi một chút: “Ông chú, chú nghĩ nhiều rồi.”
“Ông chú? nha đầu, tôi nói cho cô biết tôi cùng tuổi với Nhung Hâm Lỗi đấy, bây giờ cũng chưa có bạn gái thì vợ ở đâu ra.”
“Anh đừng dọa tôi nha, anh còn chưa có bạn gái, chẳng lẽ....” Trần Cẩn tròn mắt quan sát anh hồi lâu, rồi trịnh trọng nói: “Tôi nói cho anh biết, anh Hâm Lỗi là của tôi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nhắc đến Nhung Hâm Lỗi sắc mặt cô liền ảm đạm một chút rồi khôi phục như cũ.
Đoạn Cao Thụy đang uống nước nghe cô nói xong, suýt tí nữa phun nước ra ngoài.
“Không thể hiểu nổi những cô gái thời nay trong đầu nghĩ cái gì nữa, quả thật không thể nào chấp nhận nổi.” Đoạn Cao Thụy dở khóc dở cười nhìn cô nói.
“Thời đại này, người anh lớn tuổi như anh, điều kiện lại tốt, trừ những người làm hòa thượng trong quân đội ra, không có bạn gái thì chắc đã ly hôn hoặc chính là gay.” Nói đến đây thì nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Trần Cẩn liền tươi cười nhìn về phía phục vị gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đoạn Cao Thụy liếc nhìn thức ăn trên bàn, ở bên gật đầu, lầm bẩm nói nhỏ: “Khó trách Nhung Hâm Lỗi cũng không chống đỡ được.”
Nha đầu này đã không lên tiếng thì thì thôi còn nếu đã lên tiếng thì ai cũng bái phục, mới nói mấy câu với cô mà hắn đã bị cô nói cho cơm cũng nuốt không được.
Hai người câu qua câu lại giống như bạn bè lâu năm rồi, tuy cách nhau mười mấy tuổi nhưng nhìn thế nào cũng giống bạn bè cùng tuổi.
Ở trưởng nửa tháng, vết thương trên đùi cô gần như là khỏi hẳn rồi, cô mới dám bắt xe về nhà. Thím không ở nhà, Tiểu Hoan thì nhất định là đi hẹn hò với Trì Gia Hựu. Hôm nay là thứ bảy cũng không phải là ngày nghỉ, chú cô chắc vẫn đang còn ở quân khu, nghĩ đến đây cô liền bắt xe đến quân khu thăm chú. Kể từ hôm đó, cô cũng không gặp anh, thật ra nếu cô muốn gặp anh thì rất dễ dàng.
Cô rất lâu rồi chưa đến đây, đúng trước cửa quân khu hít sâu một hơi, tâm tình bỗng chốc thoải mái hẳn, ngẩng đầu nhìn hai đồng chí lính gác cười rồi vẫy tay chào, cũng không chờ họ chào lại liền nghênh ngang bước vào.
Mới bước qua cửa được một đoạn liền thấy Nhung Hâm Lỗi và tình địch Thích Vân Hâm đang đi dạo ở đằng xa, hai người họ vừa đi vừa nói chuyện nhìn rất vui vẻ, Trần Cẩn định thần nhìn lại, mắng thầm trong lòng: “Hôm nay cô ra cửa quên thắp hương rồi, vừa mới vào cửa đã gặp hai người bọn họ."
Trần Cẩn nhìn anh rồi tính toán qua khúc quanh trước rồi sẽ đi đường vòng. Nhung Hâm Lỗi đang nói chuyện với Thích Vân Hâm nhưng cô vừa mới vào cửa anh đã nhận ra cô ngay, mặc dù đang nói chuyện với Thích Vân Hâm nhưng ánh mắt luôn dõi theo hình dáng gầy gò của Trần Cẩn.
“Thật xin lỗi, anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi, anh bây giờ còn có chút việc bận, chúc em nghiên cứu thành công hệ thống định vị.” Anh dừng lại nhìn Thích Vân Hâm nhẹ nhàng nói.
Thích Vân Hâm vẻ mặt buồn bã, nhìn anh cười nói: “Dạ, cảm ơn anh, vậy anh cứ đi làm việc đi, hẹn gặp lại!” cô biết Nhung Hâm Lỗi muốn đi tìm Trần Cẩn nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ mà cản trở.
Trần Cẩn ở đằng xa nhìn hai người bọn họ quyến luyến, tay nắm chặt lại không để ý đến, nhanh chân đi về phía khúc quanh, chuẩn bị đi tìm Trần Hồng Phong.
“Trần Cẩn, em đứng lại đó cho anh.” Giọng nói của anh vang lên sau lưng, thấy cô đứng yên tại chỗ, anh liền bước lên trước mặt cô nghiêm mặt rồi nói nhỏ: “Bây giờ thấy anh cũng không thèm chào nữa rồi hả?”
Cô cúi đầu khẽ cắn răng, cô nghĩ không ra tại sao lại gọi cô lại, tức giận hất cằm lên nhìn anh nghi ngờ không hiểu nói: “Em không phải lính của anh, sao gặp anh thì phải chào?”
/45
|