Khoảng 10 giờ tối.
Lâm Phong và em gái cùng nhau về tới cửa nhà.
Huyết Thủ Nhân Đồ chờ đợi đã lâu nhìn thấy vậy thì thở phảo nhẹ nhõm, từ trong bóng tối vội vàng lap ra, cung kính nói:
“Tiền bối, cuối cùng ngài cũng về rồi!” “Ừm!”
Lâm Phong gật đầu một cách thờ ơ. “Anh, ông lão này là ai vậy ạ?”
Lâm Vân Dảo vẻ mặt tò mò.
Huyết Thủ Nhân Đồ đưa mắt nhìn Lâm Vân Dao, khuôn mặt già nua nở một nụ cười tươi như hoa cúc.
“Vị này chắc hẳn là em gái của tiền bối phải không?”
“Quả đúng là dung mạo như hoa, trời sinh xinh đẹp, tài hoa tuyệt thế, đơn thuần dễ thương..."
Ông ta liên tiếp nói một tràng những lời khen ngợi, tới mức khiến Lâm Vân Dao đỏ bừng, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Được rồi, được rồi! Ông có phải muốn nói đem hết mấy từ ông biết đều nói ra cả không?”
Lâm Phong nhất thời không nói nên lời.
Cái lão ma đầu này, thật đúng là đã đem tinh thần không biết xấu hổ này lên tới cực điểm rồi.
“Tiền bối nói đùa rồi, những lời tôi nói đều là từ tận đáy lòng mà.”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười thản nhiên,
Xem ra tôi không xấu hổ, mà điều xấu hổ chính là dáng vẻ của hai người. “Ông lão, ông là ai vậy? Ông quen anh tôi sao?”
Lâm Vân Dao thân thiện hỏi.
“Tôi tên Huyết Thủ...”
“Ông ấy tên Diệp Thiên Tâm!”
Lâm Phong cắt ngang lời của Huyết Thủ Nhân Đồ.
Huyết Thủ Nhân đồ vẻ mặt ngay ngốc.
“Diệp Thiên Tâm? Cái tên này hay quá, vậy cháu sẽ gọi ông là ông Thiên Tâm nhé.”
“Em vẫn là nên gọi ông ấy là bác Thiên Tâm đi, ông ấy mới khoảng 50 tuổi thôi, chỉ là vì bị bệnh nên nhìn có vẻ già hơn.”
“Hả! Đáng thương vậy...
Lâm Vân Dao kêu lên một tiếng kinh ngạc, Cô quan tâm nhìn Huyết Thủ Nhân Đồ, động viên nói:
“Bác Thiên Tâm, bác đừng nản lòng, bệnh của bác chắc chắn có thể chữa khỏi được.”
"....."
Huyết Thủ Nhân Đồ liếc nhìn Lâm Vân Dao nhưng không nói gì.
Từ hơn hai mươi năm trước,
Sau khi cả gia đình bị người ta giết, thì đã không còn ai quan tâm tới ông nữa. Bây giờ nghe được những lời quan tâm này,
Lại cảm thấy có chút lúng túng, cảm thất rất không quen.
Lâm Vân Dao suy nghĩ một chút rồi từ trong túi móc ra một con hạc giấy màu đỏ, đưa cho Huyết Thủ Nhân Đồ.
“Đây.. đây là?”
“Con hạc giấy đỏ này là cháu gấp đấy, tượng trưng cho may mắn! Hy vọng quấng đời sau này của bác Thiên Tâm càng ngày càng tốt.”
Lâm Phong và em gái cùng nhau về tới cửa nhà.
Huyết Thủ Nhân Đồ chờ đợi đã lâu nhìn thấy vậy thì thở phảo nhẹ nhõm, từ trong bóng tối vội vàng lap ra, cung kính nói:
“Tiền bối, cuối cùng ngài cũng về rồi!” “Ừm!”
Lâm Phong gật đầu một cách thờ ơ. “Anh, ông lão này là ai vậy ạ?”
Lâm Vân Dảo vẻ mặt tò mò.
Huyết Thủ Nhân Đồ đưa mắt nhìn Lâm Vân Dao, khuôn mặt già nua nở một nụ cười tươi như hoa cúc.
“Vị này chắc hẳn là em gái của tiền bối phải không?”
“Quả đúng là dung mạo như hoa, trời sinh xinh đẹp, tài hoa tuyệt thế, đơn thuần dễ thương..."
Ông ta liên tiếp nói một tràng những lời khen ngợi, tới mức khiến Lâm Vân Dao đỏ bừng, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Được rồi, được rồi! Ông có phải muốn nói đem hết mấy từ ông biết đều nói ra cả không?”
Lâm Phong nhất thời không nói nên lời.
Cái lão ma đầu này, thật đúng là đã đem tinh thần không biết xấu hổ này lên tới cực điểm rồi.
“Tiền bối nói đùa rồi, những lời tôi nói đều là từ tận đáy lòng mà.”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười thản nhiên,
Xem ra tôi không xấu hổ, mà điều xấu hổ chính là dáng vẻ của hai người. “Ông lão, ông là ai vậy? Ông quen anh tôi sao?”
Lâm Vân Dao thân thiện hỏi.
“Tôi tên Huyết Thủ...”
“Ông ấy tên Diệp Thiên Tâm!”
Lâm Phong cắt ngang lời của Huyết Thủ Nhân Đồ.
Huyết Thủ Nhân đồ vẻ mặt ngay ngốc.
“Diệp Thiên Tâm? Cái tên này hay quá, vậy cháu sẽ gọi ông là ông Thiên Tâm nhé.”
“Em vẫn là nên gọi ông ấy là bác Thiên Tâm đi, ông ấy mới khoảng 50 tuổi thôi, chỉ là vì bị bệnh nên nhìn có vẻ già hơn.”
“Hả! Đáng thương vậy...
Lâm Vân Dao kêu lên một tiếng kinh ngạc, Cô quan tâm nhìn Huyết Thủ Nhân Đồ, động viên nói:
“Bác Thiên Tâm, bác đừng nản lòng, bệnh của bác chắc chắn có thể chữa khỏi được.”
"....."
Huyết Thủ Nhân Đồ liếc nhìn Lâm Vân Dao nhưng không nói gì.
Từ hơn hai mươi năm trước,
Sau khi cả gia đình bị người ta giết, thì đã không còn ai quan tâm tới ông nữa. Bây giờ nghe được những lời quan tâm này,
Lại cảm thấy có chút lúng túng, cảm thất rất không quen.
Lâm Vân Dao suy nghĩ một chút rồi từ trong túi móc ra một con hạc giấy màu đỏ, đưa cho Huyết Thủ Nhân Đồ.
“Đây.. đây là?”
“Con hạc giấy đỏ này là cháu gấp đấy, tượng trưng cho may mắn! Hy vọng quấng đời sau này của bác Thiên Tâm càng ngày càng tốt.”
/531
|