Chết… chết rồi ư?
Thấy thi thể Hàn Nhất Kiếm nằm úp sấp trên đất, đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều tái mặt.
Cho dù đám người Trần Bắc Huyền hay Dược Trần cũng khiếp sợ!
Đây không phải con chó con mèo gì, mà là một Môn chủ của tông môn lánh đời!
Giới võ đạo của nước Đại Hạ đã lâu không có chuyện một Môn chủ của tông môn tử vong rồi!
Adv
“Cậu… Cậu dám giết Môn chủ của bọn tôi, cậu…”
Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái chỉ vào Lâm Phong, định nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, hắn lập tức dừng lại.
“Có ý kiến gì?”
Lâm Phong nhìn hắn ta, hỏi:
Adv
“Không có! Tôi vừa thấy cậu khá đẹp trai, nên muốn khen thôi.”
Đệ tử nuốt nước bọt, trên mặt nặn ra nụ cười thảo mai:
“Đúng, ý tôi là thế.”
“Thế à? Sau này nói gì cũng phải rõ ràng một chút, nếu không con người tôi nhanh tay, một cái tát là đập chết anh, không phải anh đã chết vô ích rồi sao?”
Lâm Phong nở nụ cười hòa nhã.
Nhưng nụ cười này đối với đệ tử kia chẳng khác gì ma quỷ, nên hắn vội cúi đầu.
Lúc này, Ngô Cuồng siết chặt nắm tay, kìm lại sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Lâm Phong, mày thì tính gì là cao thủ? Môn chủ của ta còn chưa dùng chiêu “Người kiếm hợp nhất”, vì sao mày không dám quang minh chính đại đánh một trận? Có phải mày sợ không?”
“Đùng!”
Lâm Phong tát một phát, biến Ngô Cuồng thành thịt vụn, ánh mắt liếc qua đám người Thanh Thành Kiếm Phái, lạnh nhạt nói:
“Mấy câu nói ngu như thế này, tôi không muốn nghe lại nữa, hiểu chưa?”
“…”
Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thấy thế, cả người run rẩy.
Nếu không phải trong lòng còn chút tôn nghiêm thì họ đã xụi lơ trên đất từ lâu rồi.
Thật là đáng sợ!
Lâm Phong này đáng sợ quá!
Là kẻ cuồng sát sao? Một lời không hợp là giết luôn người ta…
“Lời tôi nói các người nghe chưa?”
Giọng Lâm Phong lạnh hẳn đi.
“Hiểu!”
“Chúng tôi hiểu!”
Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều hoảng sợ đáp.
Lâm Phong thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Vốn dĩ anh định vơ vét chút linh thạch cũng được, nhưng nếu Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái đã chết, thì anh không cần mỗi linh thạch đơn giản như thế nữa!
“Anh tên gì?”
Lâm Phong nhìn đám người còn lại, chỉ một cường giả Võ Hồn Cảnh còn sống, hỏi:
“Thưa tiền bối, tôi là Hàn Phi!”
Hàn Phi căng thẳng, vội trả lời.
“Anh trông hèn nhỉ. Vừa nãy đám người Ngô Cuồng liều mạng với tôi nhưng thân là Võ Hồn Cảnh, anh lại nhíu mày lùi ra sau.”
Lâm Phong bình tĩnh nói.
Hàn Phi nghe xong, sắc mặt tái mét.
Hắn không ngờ Lâm Phong lại nhạy cảm như thế, một chút mờ ám vậy cũng nhìn ra!
Thấy thi thể Hàn Nhất Kiếm nằm úp sấp trên đất, đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều tái mặt.
Cho dù đám người Trần Bắc Huyền hay Dược Trần cũng khiếp sợ!
Đây không phải con chó con mèo gì, mà là một Môn chủ của tông môn lánh đời!
Giới võ đạo của nước Đại Hạ đã lâu không có chuyện một Môn chủ của tông môn tử vong rồi!
Adv
“Cậu… Cậu dám giết Môn chủ của bọn tôi, cậu…”
Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái chỉ vào Lâm Phong, định nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, hắn lập tức dừng lại.
“Có ý kiến gì?”
Lâm Phong nhìn hắn ta, hỏi:
Adv
“Không có! Tôi vừa thấy cậu khá đẹp trai, nên muốn khen thôi.”
Đệ tử nuốt nước bọt, trên mặt nặn ra nụ cười thảo mai:
“Đúng, ý tôi là thế.”
“Thế à? Sau này nói gì cũng phải rõ ràng một chút, nếu không con người tôi nhanh tay, một cái tát là đập chết anh, không phải anh đã chết vô ích rồi sao?”
Lâm Phong nở nụ cười hòa nhã.
Nhưng nụ cười này đối với đệ tử kia chẳng khác gì ma quỷ, nên hắn vội cúi đầu.
Lúc này, Ngô Cuồng siết chặt nắm tay, kìm lại sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Lâm Phong, mày thì tính gì là cao thủ? Môn chủ của ta còn chưa dùng chiêu “Người kiếm hợp nhất”, vì sao mày không dám quang minh chính đại đánh một trận? Có phải mày sợ không?”
“Đùng!”
Lâm Phong tát một phát, biến Ngô Cuồng thành thịt vụn, ánh mắt liếc qua đám người Thanh Thành Kiếm Phái, lạnh nhạt nói:
“Mấy câu nói ngu như thế này, tôi không muốn nghe lại nữa, hiểu chưa?”
“…”
Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thấy thế, cả người run rẩy.
Nếu không phải trong lòng còn chút tôn nghiêm thì họ đã xụi lơ trên đất từ lâu rồi.
Thật là đáng sợ!
Lâm Phong này đáng sợ quá!
Là kẻ cuồng sát sao? Một lời không hợp là giết luôn người ta…
“Lời tôi nói các người nghe chưa?”
Giọng Lâm Phong lạnh hẳn đi.
“Hiểu!”
“Chúng tôi hiểu!”
Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều hoảng sợ đáp.
Lâm Phong thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Vốn dĩ anh định vơ vét chút linh thạch cũng được, nhưng nếu Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái đã chết, thì anh không cần mỗi linh thạch đơn giản như thế nữa!
“Anh tên gì?”
Lâm Phong nhìn đám người còn lại, chỉ một cường giả Võ Hồn Cảnh còn sống, hỏi:
“Thưa tiền bối, tôi là Hàn Phi!”
Hàn Phi căng thẳng, vội trả lời.
“Anh trông hèn nhỉ. Vừa nãy đám người Ngô Cuồng liều mạng với tôi nhưng thân là Võ Hồn Cảnh, anh lại nhíu mày lùi ra sau.”
Lâm Phong bình tĩnh nói.
Hàn Phi nghe xong, sắc mặt tái mét.
Hắn không ngờ Lâm Phong lại nhạy cảm như thế, một chút mờ ám vậy cũng nhìn ra!
/531
|