Anh ta rất khó tưởng tượng được Lâm Phong có thể nửa đêm chạy tới đây hỗ trợ, điều đó không giống với tính cách của Lâm Phong!
“Thằng nhãi này là ai?”
Dược Trần không nhịn được mà hỏi.
“Cậu ta…”
Hoàng Mi Đạo Nhân suy nghĩ hồi lâu, không biết nên giới thiệu Lâm Phong như thế nào, bèn nói:
“Dù sao, cậu ta cũng tên Lâm Phong, phách lối nhất đám thanh niên!”
Adv
“Chậc, phách lối cũng có để làm gì đâu chứ, lúc này chạy tới khác nào tìm chết!”
Dược Trần thở dài một hơi.
Hắc Ảnh nghe mọi người nói xong cũng rất hứng thú đánh giá Lâm Phong.
Không có khí tức võ đạo, bình thường, ngoại trừ đẹp trai thì rất tầm thường!
Adv
Đây là ấn tượng của gã về Lâm Phong!
Nhưng trực giác của một sát thủ đẳng cấp nói cho gã biết Lâm Phong không phải hạng tầm thường!
Một người bình gặp tình cảnh như thế này còn dám chủ động đi tới, điên ư?
Nhưng dù vậy gã vẫn không để Lâm Phong vào mắt.
Bởi vì Lâm Phong còn quá trẻ, chừng ba mươi tuổi, dù bắt đầu tu võ từ trong bụng mẹ thì cũng mạnh được tới cỡ nào chứ?
“Xem ra đêm nay lại có thêm một thi thể rồi.”
Hắc Ảnh nói một câu, sau đó kết ấn.
ấn ký nhẫn thuật hóa thành một luồng sáng đen, vọt tới chỗ Lâm Phong.
“Lâm Phong, cẩn thận!”
Mọi người thấy vậy đều giật mình nhắc nhở.
Nhưng một giây sau bọn họ phải chấn động!
Bởi vì Lâm Phong đã vươn tay, chộp lấy quả cầu màu đen đó, đùa nghịch trên tay.
“Quang cầu thuật biến dị hử? Nhẫn thuật có đồ chơi này cơ à? Nước Oa các người, cũng hay nhỉ! Cái gì cũng sao chép được, sau đó đổi thành của mình, đúng là cái tốt không học, đi học linh tinh!”
Lâm Phong nhẹ nhàng bóp nát quả cầu trong tay.
Hắc Ảnh thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Khá thú vị!
“Mày là ai? Tầm tuổi như mày không có nhiều thanh niên Đại Hạ có thực lực như mày hiện tại.”
Hắc Ảnh hỏi.
“Cuồng nhân, Đao Ma, Quỷ Anh đều do tao giết. Mày nói xem tao là ai?”
Lâm Phong mỉm cười nói.
Hắc Ảnh ngẩn người ra, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
“Thì ra là mày. Tao còn đang lo không tìm thấy mày, vậy mà mày lại tự mò tới! Tao nên nói mày quá ngu xuẩn hay quá tự tin đây?”
Vừa dứt lời, cả người Hắc Ảnh biến mất tại chỗ, giống như một cái bóng đen hòa vào trong đêm tối!
Nhìn thấy vậy, mọi người đều đổi sắc mặt.
Hoàng Mi Đạo Nhân vội vàng nhắc nhở: “Lâm Phong cẩn thận, gã là một thiên nhẫn của nước Oa! Am hiểu ám sát.”
“Thiên nhẫn?”
Ánh mắt Lâm Phong động đậy.
Đây là đẳng cấp nhẫn thuật của nước Oa sao?
Thực lực rõ ràng đã mạnh hơn vài cường giả Võ Hồn…
Đúng lúc này, trong đêm tôi có ánh dao xẹt qua.
Dao găm lạnh lẽo như ma quỷ, đâm chính xác vào cổ Lâm Phong.
Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh, đưa luôn tay phải của mình ra chộp lấy dao găm. Lúc hai bên va chạm, thép tinh luyện cũng bị gãy ra.
Ngay sau đó, Hắc Ảnh trong bóng đêm, bị Lâm Phong túm lấy cổ lôi ra.
“Thằng nhãi này là ai?”
Dược Trần không nhịn được mà hỏi.
“Cậu ta…”
Hoàng Mi Đạo Nhân suy nghĩ hồi lâu, không biết nên giới thiệu Lâm Phong như thế nào, bèn nói:
“Dù sao, cậu ta cũng tên Lâm Phong, phách lối nhất đám thanh niên!”
Adv
“Chậc, phách lối cũng có để làm gì đâu chứ, lúc này chạy tới khác nào tìm chết!”
Dược Trần thở dài một hơi.
Hắc Ảnh nghe mọi người nói xong cũng rất hứng thú đánh giá Lâm Phong.
Không có khí tức võ đạo, bình thường, ngoại trừ đẹp trai thì rất tầm thường!
Adv
Đây là ấn tượng của gã về Lâm Phong!
Nhưng trực giác của một sát thủ đẳng cấp nói cho gã biết Lâm Phong không phải hạng tầm thường!
Một người bình gặp tình cảnh như thế này còn dám chủ động đi tới, điên ư?
Nhưng dù vậy gã vẫn không để Lâm Phong vào mắt.
Bởi vì Lâm Phong còn quá trẻ, chừng ba mươi tuổi, dù bắt đầu tu võ từ trong bụng mẹ thì cũng mạnh được tới cỡ nào chứ?
“Xem ra đêm nay lại có thêm một thi thể rồi.”
Hắc Ảnh nói một câu, sau đó kết ấn.
ấn ký nhẫn thuật hóa thành một luồng sáng đen, vọt tới chỗ Lâm Phong.
“Lâm Phong, cẩn thận!”
Mọi người thấy vậy đều giật mình nhắc nhở.
Nhưng một giây sau bọn họ phải chấn động!
Bởi vì Lâm Phong đã vươn tay, chộp lấy quả cầu màu đen đó, đùa nghịch trên tay.
“Quang cầu thuật biến dị hử? Nhẫn thuật có đồ chơi này cơ à? Nước Oa các người, cũng hay nhỉ! Cái gì cũng sao chép được, sau đó đổi thành của mình, đúng là cái tốt không học, đi học linh tinh!”
Lâm Phong nhẹ nhàng bóp nát quả cầu trong tay.
Hắc Ảnh thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Khá thú vị!
“Mày là ai? Tầm tuổi như mày không có nhiều thanh niên Đại Hạ có thực lực như mày hiện tại.”
Hắc Ảnh hỏi.
“Cuồng nhân, Đao Ma, Quỷ Anh đều do tao giết. Mày nói xem tao là ai?”
Lâm Phong mỉm cười nói.
Hắc Ảnh ngẩn người ra, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
“Thì ra là mày. Tao còn đang lo không tìm thấy mày, vậy mà mày lại tự mò tới! Tao nên nói mày quá ngu xuẩn hay quá tự tin đây?”
Vừa dứt lời, cả người Hắc Ảnh biến mất tại chỗ, giống như một cái bóng đen hòa vào trong đêm tối!
Nhìn thấy vậy, mọi người đều đổi sắc mặt.
Hoàng Mi Đạo Nhân vội vàng nhắc nhở: “Lâm Phong cẩn thận, gã là một thiên nhẫn của nước Oa! Am hiểu ám sát.”
“Thiên nhẫn?”
Ánh mắt Lâm Phong động đậy.
Đây là đẳng cấp nhẫn thuật của nước Oa sao?
Thực lực rõ ràng đã mạnh hơn vài cường giả Võ Hồn…
Đúng lúc này, trong đêm tôi có ánh dao xẹt qua.
Dao găm lạnh lẽo như ma quỷ, đâm chính xác vào cổ Lâm Phong.
Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh, đưa luôn tay phải của mình ra chộp lấy dao găm. Lúc hai bên va chạm, thép tinh luyện cũng bị gãy ra.
Ngay sau đó, Hắc Ảnh trong bóng đêm, bị Lâm Phong túm lấy cổ lôi ra.
/531
|