“Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”
Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.
Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!
Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?
“Cô bé là?”
Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.
Adv
“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”
Trần Thiên Hủ đáp.
“Cháu ngoại?”
Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.
Adv
“Haiz.”
Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:
“Các con mau đi đi, đừng do dự!”
“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”
Người xung quanh đều nói vậy.
“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”
Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:
“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”
“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”
Lâm Phong nói nhanh.
Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:
“Đang đùa đấy à?”
“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”
Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.
Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!
Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.
Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!
Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?
Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!
Thế này là sao?
Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?
Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?
“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”
Trần Sơn hắng giọng.
“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.
“Cậu…”
Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.
Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:
“Cậu còn trẻ đã có thực lực như thế, chắc sau lưng cũng có chỗ dựa rất lớn hả?”
“Không ạ, con có một sư phụ, chỉ là lão già đó chắc… chết rồi.”
Lâm Phong lắc đầu.
Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.
Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!
Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?
“Cô bé là?”
Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.
Adv
“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”
Trần Thiên Hủ đáp.
“Cháu ngoại?”
Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.
Adv
“Haiz.”
Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:
“Các con mau đi đi, đừng do dự!”
“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”
Người xung quanh đều nói vậy.
“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”
Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:
“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”
“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”
Lâm Phong nói nhanh.
Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:
“Đang đùa đấy à?”
“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”
Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.
Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!
Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.
Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!
Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?
Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!
Thế này là sao?
Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?
Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?
“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”
Trần Sơn hắng giọng.
“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.
“Cậu…”
Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.
Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:
“Cậu còn trẻ đã có thực lực như thế, chắc sau lưng cũng có chỗ dựa rất lớn hả?”
“Không ạ, con có một sư phụ, chỉ là lão già đó chắc… chết rồi.”
Lâm Phong lắc đầu.
/531
|