Bọn họ tình nguyện nhìn thấy Hoàng Phủ Vân nổi trận lôi đình, chứ không muốn gã tỉnh táo như thế…
“Nhưng anh không nên ra tay với tôi! Anh đang tự đẩy mình vào vực sâu đấy…”
Dứt lời, gã quay sang nhìn Lý Phúc, gằn từng chữ:
“Đại trưởng lão! Tôi muốn ông không tiếc bất cứ giá nào để bắt Lâm Phong! Có kẻ nào ngăn cản, giết không cần nói! Nếu không được, tôi sẽ gọi người của tổng bộ tới! Hôm nay, tôi muốn Lâm Phong phải quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi! Tôi muốn mọi người biết, kết cục của việc chọc giận Hoàng Phủ Vân này chỉ có một!”
“Đó chính là chết!”
Adv
Mấy câu ngắn gọn làm không khí trong sân nặng nề kinh khủng.
Tất cả mọi người biết Hoàng Phủ Vân tức giận thật rồi!
Có thể nói ra những lời đáng sợ như thế, có thể thấy lúc này lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Vân kinh khủng tới mức nào!
Hoàng Phủ Vân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!
Adv
Cha của gã là Hội chủ…
Một lời nói, hành động của gã hoàn toàn có thể đại diện cho ý của thương hội!
Nói cách khác, cái tát vừa rồi của Lâm Phong đã đắc tội toàn bộ thương hội Bách Vân!
Nghĩ vậy, người của nhà họ Trần đều nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Xong rồi!
Lâm Phong này chọc vào họa lớn rồi!
Cho dù là Diệp Thiên Tâm cũng thấy tự trách, có phải ban nãy lão ta không nên kể khổ với cậu Lâm không?
Nếu không phải vì ra mặt cho mình thì cậu Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như thế.
“Lâm Phong, cậu nghĩ rồi đúng không? Giờ để tôi động tay, hay tự cậu quỳ xuống xin lỗi? Nếu như cậu tự quỳ xuống xin lỗi, có khi thiếu chủ nhà tôi còn để cho cậu được toàn thây!”
Lý Phúc đưa mắt nhìn Lâm Phong đầy lạnh lẽo, trong mắt đằng đằng sát khí.
Cái tát vừa nãy của Lâm Phong cũng khiến ông ta tức giận!
Lúc này, ông ta là người bảo vệ, ra ngoài trải nghiệm với Hoàng Phủ Vân, phụ trách an toàn cho gã.
Mà bây giờ, mặt của Hoàng Phủ Vân đã bị đánh sưng lên!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Hội chủ sẽ trách móc ông ta!
“Vì sao luôn cảm thấy sự ngu dốt đầy rẫy ra trước mặt mình thế này? Đúng là khiến người khác khó ở!”
Lâm Phong thở dài một hơi.
Sau đó, anh nâng tay phải lên, vỗ cho Lý Phúc một cái.
“Hừ! Muốn chết!”
Lý Phúc hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ, sử dụng kỹ năng Thất Tinh Quyền của mình, định đánh lại!
Nhưng vô dụng!
Bàn tay to của Lâm Phong cực kì bễ nghễ, áp đảo mọi thứ, nháy mắt đã đánh tan khí thế của Lý Phúc, sau đó hung hăng vỗ lên người ông ta.
“Ầm!”
Tiếng động nặng nề vang lên, Lý Phúc bị đánh thành thịt vụn.
Nhìn thấy thế, đám người vây xem đều tê dại cả người.
Dù là Trần Bắc Huyền cũng phải khiếp sợ.
Một cái tát đập chết võ đạo Tông Sư đỉnh phong?
Hình ảnh này quả thực là nằm mơ giữa ban ngày, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ chẳng ai tin được!
Đúng lúc này, Lâm Phong nhẹ nhàng ngoắc tay với Hoàng Phủ Vân.
Cách không lấy vật!
“Vù!” một tiếng, Hoàng Phủ Vân bị Lâm Phong nắm được trong tay, túm cổ xách lên.
“Buông… buông ra!”
“Nhưng anh không nên ra tay với tôi! Anh đang tự đẩy mình vào vực sâu đấy…”
Dứt lời, gã quay sang nhìn Lý Phúc, gằn từng chữ:
“Đại trưởng lão! Tôi muốn ông không tiếc bất cứ giá nào để bắt Lâm Phong! Có kẻ nào ngăn cản, giết không cần nói! Nếu không được, tôi sẽ gọi người của tổng bộ tới! Hôm nay, tôi muốn Lâm Phong phải quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi! Tôi muốn mọi người biết, kết cục của việc chọc giận Hoàng Phủ Vân này chỉ có một!”
“Đó chính là chết!”
Adv
Mấy câu ngắn gọn làm không khí trong sân nặng nề kinh khủng.
Tất cả mọi người biết Hoàng Phủ Vân tức giận thật rồi!
Có thể nói ra những lời đáng sợ như thế, có thể thấy lúc này lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Vân kinh khủng tới mức nào!
Hoàng Phủ Vân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!
Adv
Cha của gã là Hội chủ…
Một lời nói, hành động của gã hoàn toàn có thể đại diện cho ý của thương hội!
Nói cách khác, cái tát vừa rồi của Lâm Phong đã đắc tội toàn bộ thương hội Bách Vân!
Nghĩ vậy, người của nhà họ Trần đều nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Xong rồi!
Lâm Phong này chọc vào họa lớn rồi!
Cho dù là Diệp Thiên Tâm cũng thấy tự trách, có phải ban nãy lão ta không nên kể khổ với cậu Lâm không?
Nếu không phải vì ra mặt cho mình thì cậu Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như thế.
“Lâm Phong, cậu nghĩ rồi đúng không? Giờ để tôi động tay, hay tự cậu quỳ xuống xin lỗi? Nếu như cậu tự quỳ xuống xin lỗi, có khi thiếu chủ nhà tôi còn để cho cậu được toàn thây!”
Lý Phúc đưa mắt nhìn Lâm Phong đầy lạnh lẽo, trong mắt đằng đằng sát khí.
Cái tát vừa nãy của Lâm Phong cũng khiến ông ta tức giận!
Lúc này, ông ta là người bảo vệ, ra ngoài trải nghiệm với Hoàng Phủ Vân, phụ trách an toàn cho gã.
Mà bây giờ, mặt của Hoàng Phủ Vân đã bị đánh sưng lên!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Hội chủ sẽ trách móc ông ta!
“Vì sao luôn cảm thấy sự ngu dốt đầy rẫy ra trước mặt mình thế này? Đúng là khiến người khác khó ở!”
Lâm Phong thở dài một hơi.
Sau đó, anh nâng tay phải lên, vỗ cho Lý Phúc một cái.
“Hừ! Muốn chết!”
Lý Phúc hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ, sử dụng kỹ năng Thất Tinh Quyền của mình, định đánh lại!
Nhưng vô dụng!
Bàn tay to của Lâm Phong cực kì bễ nghễ, áp đảo mọi thứ, nháy mắt đã đánh tan khí thế của Lý Phúc, sau đó hung hăng vỗ lên người ông ta.
“Ầm!”
Tiếng động nặng nề vang lên, Lý Phúc bị đánh thành thịt vụn.
Nhìn thấy thế, đám người vây xem đều tê dại cả người.
Dù là Trần Bắc Huyền cũng phải khiếp sợ.
Một cái tát đập chết võ đạo Tông Sư đỉnh phong?
Hình ảnh này quả thực là nằm mơ giữa ban ngày, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ chẳng ai tin được!
Đúng lúc này, Lâm Phong nhẹ nhàng ngoắc tay với Hoàng Phủ Vân.
Cách không lấy vật!
“Vù!” một tiếng, Hoàng Phủ Vân bị Lâm Phong nắm được trong tay, túm cổ xách lên.
“Buông… buông ra!”
/531
|