Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường cũng lập tức im bặt.
Bất kể là người của Trần gia hay đám người Diệp Thiên Tâm đều cảm thấy ớn lạnh.
Một cường giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lại bị giết chết như vậy?
Trần Y Thủy sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân thể thanh tú kẽ run lên,
Trong đầu cô bé bất giác nghĩ đến khuôn mặt thần bí của người anh ở thập vạn đại sơn đêm đó.
Nếu có anh đó ở đây thì tốt rồi….
Adv
Anh trai có thể giết chết yêu thú báo đen, chắc chắn cũng có thể đánh bại được lão giả này!
“Rốt cuộc các người là ai?”
Diệp Thiên Tâm đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng nói.
“Thứ rác rưởi như ông cũng xứng biết tôi là ai??”
Adv
Hoàng Phủ Vân tiện tay ném Trần Thiên Hành xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:
“Trong vòng mười giây, tôi muốn thấy các người đều phải quỳ xuống, người nào không quỳ, chết!”
“Cậu dám, bọn tôi là người của Khẩu Kỹ Vương!”
Một võ giả Tiên Thiên Cảnh lớn tiếng nói.
“Ầm!”
Lý Phúc lại vung tay tát người đang nói trở thành một đám sương máu, sau đó lạnh lùng nói:
“Khẩu Kỹ Vương? Đây là danh xưng vô dụng nào vậy? Nếu hắn mà dám tới đây, lão phu cũng sẽ tát chết hắn thôi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim của tất cả những người ở hiện trường như chìm xuống đáy vực! . truyện tiên hiệp hay
Quá mạnh!
Lão già này quá mạnh!
“Mười, chín, tám…”
Hoàng Phủ Vân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn qua mọi người có mặt, bắt đầu lạnh lùng đếm ngược.
Qua mười giây, ai không quỳ, chết!
Đây là lời Hoàng Phủ Vân vừa nói.
Lúc này, không khí trong sân nặng nề vô cùng.
“Ầm!”
Có người không chịu nổi không khí đè nén như thế này, quỳ xuống ngay lập tức.
Mà có người làm gương, những người khác cũng không cứng nổi, đều quỳ gối xuống đất, trên mặt đầy nhục nhã và uất hận!
Bọn họ là ai?
Là cường giả tiếng tăm lừng lẫy của giới võ đạo ở Vân Xuyên, mà bây giờ không thể không quỳ xin tha thứ!
Đây là điều bọn họ có thể làm ư?
“Còn mấy người các người? Muốn chết phải không?”
Hoàng Phủ Vân nhìn về phía đám người Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm, lạnh lẽo hỏi.
Vẻ mặt Trần Sơn thay đổi.
Ông ấy là gia chủ nhà họ Trần, sao mà quỳ được?
Về phần Diệp Thiên Tâm, lại càng không muốn quỳ, từ khi theo Lâm Phong, lão ta ăn sung mặc sướng, nào có bị sỉ nhục như thế này bao giờ?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng.
“Thương hội Bách Vân của các người có phải hơi quá đáng rồi không?”
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy một lão già áo xám sải bước đi đến.
Lão già áo xám cực kì khỏe mạnh, mắt sáng như đuốc, mang lại cảm giác rất sắc bén…
“Chú Bắc Huyền!”
Trần Sơn vừa nhìn thấy lão già xuất hiện, vẻ mặt vui mừng.
“Bắc Huyền vương tới!”
Bất kể là người của Trần gia hay đám người Diệp Thiên Tâm đều cảm thấy ớn lạnh.
Một cường giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lại bị giết chết như vậy?
Trần Y Thủy sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân thể thanh tú kẽ run lên,
Trong đầu cô bé bất giác nghĩ đến khuôn mặt thần bí của người anh ở thập vạn đại sơn đêm đó.
Nếu có anh đó ở đây thì tốt rồi….
Adv
Anh trai có thể giết chết yêu thú báo đen, chắc chắn cũng có thể đánh bại được lão giả này!
“Rốt cuộc các người là ai?”
Diệp Thiên Tâm đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng nói.
“Thứ rác rưởi như ông cũng xứng biết tôi là ai??”
Adv
Hoàng Phủ Vân tiện tay ném Trần Thiên Hành xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:
“Trong vòng mười giây, tôi muốn thấy các người đều phải quỳ xuống, người nào không quỳ, chết!”
“Cậu dám, bọn tôi là người của Khẩu Kỹ Vương!”
Một võ giả Tiên Thiên Cảnh lớn tiếng nói.
“Ầm!”
Lý Phúc lại vung tay tát người đang nói trở thành một đám sương máu, sau đó lạnh lùng nói:
“Khẩu Kỹ Vương? Đây là danh xưng vô dụng nào vậy? Nếu hắn mà dám tới đây, lão phu cũng sẽ tát chết hắn thôi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim của tất cả những người ở hiện trường như chìm xuống đáy vực! . truyện tiên hiệp hay
Quá mạnh!
Lão già này quá mạnh!
“Mười, chín, tám…”
Hoàng Phủ Vân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn qua mọi người có mặt, bắt đầu lạnh lùng đếm ngược.
Qua mười giây, ai không quỳ, chết!
Đây là lời Hoàng Phủ Vân vừa nói.
Lúc này, không khí trong sân nặng nề vô cùng.
“Ầm!”
Có người không chịu nổi không khí đè nén như thế này, quỳ xuống ngay lập tức.
Mà có người làm gương, những người khác cũng không cứng nổi, đều quỳ gối xuống đất, trên mặt đầy nhục nhã và uất hận!
Bọn họ là ai?
Là cường giả tiếng tăm lừng lẫy của giới võ đạo ở Vân Xuyên, mà bây giờ không thể không quỳ xin tha thứ!
Đây là điều bọn họ có thể làm ư?
“Còn mấy người các người? Muốn chết phải không?”
Hoàng Phủ Vân nhìn về phía đám người Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm, lạnh lẽo hỏi.
Vẻ mặt Trần Sơn thay đổi.
Ông ấy là gia chủ nhà họ Trần, sao mà quỳ được?
Về phần Diệp Thiên Tâm, lại càng không muốn quỳ, từ khi theo Lâm Phong, lão ta ăn sung mặc sướng, nào có bị sỉ nhục như thế này bao giờ?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng.
“Thương hội Bách Vân của các người có phải hơi quá đáng rồi không?”
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy một lão già áo xám sải bước đi đến.
Lão già áo xám cực kì khỏe mạnh, mắt sáng như đuốc, mang lại cảm giác rất sắc bén…
“Chú Bắc Huyền!”
Trần Sơn vừa nhìn thấy lão già xuất hiện, vẻ mặt vui mừng.
“Bắc Huyền vương tới!”
/531
|