“Để tham gia dự án này có yêu cầu gì khác không?”
Lâm Phong hỏi.
“Thật ra cũng không có yêu cầu gì! Chỉ đơn giản là đến lúc đó sẽ tập hợp mấy người các cậu lại một chỗ để tiến hành huấn luyện đặc biệt một năm, sau đó đưa đi hoàn thành một vài nhiệm vụ chém giết bên ngoài!”
“Trong thời gian nhất định, ai hoàn thành nhiều nhiệm vụ, người đó sẽ có thể bộc lộ tài năng!”
Hoàng Mi Đạo Nhân vừa cười vừa nói.
Adv
Lâm Phong nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Thế này cũng hơi phiền phức nhỉ?
Còn phải huấn luyện đặc biệt một năm, còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó hả?
“Thôi được rồi! Hai người đi đi, tôi phải đi xem phim hoạt hình với con gái!”
Adv
Lâm Phong nói xong, cũng không đợi Hoàng Mi Đạo Nhân đáp lời đã lập tức đóng cửa lại.
Triệu Vô Cực thấy Lâm Phong đóng cửa lại, bực mình nói:
“Cái thằng nhóc hống hách Lâm Phong, dựa vào chút thực lực cũng dám vô lễ với tiền bối như chúng ta sao!”
“Không có tài mà kiêu ngạo, sẽ khiến người ta rất tức giận, nhưng có tài mà kiêu ngạo, lại không khiến người ta phản cảm đâu!”
“Lâm Phong là người có tài năng lớn, lại chưa bao giờ chịu thiệt thòi, tính nết kiêu căng là chuyện bình thường!”
“Lúc tôi còn trẻ còn kiêu căng hơn cả nó, nhưng sau này theo tuổi tác, dần dần mới trở nên khiêm tốn.”
Hoàng Mi Đạo Nhân không hề tức giận, ngược lại còn rất tán thưởng phong độ của Lâm Phong.
Triệu Vô Cực nghe vậy, gật đầu bất lực, hỏi:
“Hoàng lão, vậy giờ chúng ta phải làm sao??”
Hoàng Mi Đạo Nhân không nói, mà đi ra ngoài.
Hai người đi xuống dưới lầu khách sạn.
Hoàng Mi Đạo Nhân lấy điện thoại gọi cho Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp, kể lại sự việc.
Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói:
“Tên Lâm Phong này càng ngày càng khiến tôi tò mò!”
“Thôi được rồi! Mọi người cứ kệ thằng nhãi Lâm Phong đó đi! Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi bệnh cho Vân Phi!”
“Còn về Lâm Phong, tôi sẽ cho Vũ Tình qua, xem có thể trị được thằng nhãi đó hay không!”
Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nói xong, liền cúp điện thoại.
Ngay sau khi cúp điện thoại.
Triệu Vô Cực liền có chút hả hê nói:
“Haha... Lần này Lâm Phong thảm rồi! Phó Bộ trưởng vậy mà lại để con đàn bà Tô Vũ Tình đi lo chuyện này!”
“Tô Vũ Tình ở trong Bộ chấp pháp của chúng ta nổi tiếng là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu đó! Ngay cả tổ trưởng tổ năm thấy cô ta cũng phải đau đầu!”
“Ồ? Tô Vũ Tình sao, tôi chỉ nghe qua một hai lần, cô ta lợi hại đến vậy sao?”
Hoàng Mi Đạo Nhân kinh ngạc hỏi.
“Hơn cả lợi hại! Ngài biết biệt danh của cô ta là gì không?”
“Gì cơ?”
“Máy gặt đàn ông! Bởi vì cô ta có nhan sắc yêu kiều, lại giỏi thuật mê hoặc, nên bất kỳ người đàn ông nào gặp cô ta đều sẽ yêu say đắm.”
“Con đàn bà này thích trêu chọc người khác, nhưng lại không chịu trách nhiệm dập lửa, đàn ông trong tổ chức nhìn thấy cô ta như nhìn thấy quỷ vậy!”
Triệu Vô Cực tưởng tượng ra cảnh Lâm Phong kiêu ngạo nhưng ở trước mặt Tô Vũ Tình lại lộ ra vẻ mặt háo sắc, không nhịn được cười toe toét.
Lâm Phong hỏi.
“Thật ra cũng không có yêu cầu gì! Chỉ đơn giản là đến lúc đó sẽ tập hợp mấy người các cậu lại một chỗ để tiến hành huấn luyện đặc biệt một năm, sau đó đưa đi hoàn thành một vài nhiệm vụ chém giết bên ngoài!”
“Trong thời gian nhất định, ai hoàn thành nhiều nhiệm vụ, người đó sẽ có thể bộc lộ tài năng!”
Hoàng Mi Đạo Nhân vừa cười vừa nói.
Adv
Lâm Phong nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Thế này cũng hơi phiền phức nhỉ?
Còn phải huấn luyện đặc biệt một năm, còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó hả?
“Thôi được rồi! Hai người đi đi, tôi phải đi xem phim hoạt hình với con gái!”
Adv
Lâm Phong nói xong, cũng không đợi Hoàng Mi Đạo Nhân đáp lời đã lập tức đóng cửa lại.
Triệu Vô Cực thấy Lâm Phong đóng cửa lại, bực mình nói:
“Cái thằng nhóc hống hách Lâm Phong, dựa vào chút thực lực cũng dám vô lễ với tiền bối như chúng ta sao!”
“Không có tài mà kiêu ngạo, sẽ khiến người ta rất tức giận, nhưng có tài mà kiêu ngạo, lại không khiến người ta phản cảm đâu!”
“Lâm Phong là người có tài năng lớn, lại chưa bao giờ chịu thiệt thòi, tính nết kiêu căng là chuyện bình thường!”
“Lúc tôi còn trẻ còn kiêu căng hơn cả nó, nhưng sau này theo tuổi tác, dần dần mới trở nên khiêm tốn.”
Hoàng Mi Đạo Nhân không hề tức giận, ngược lại còn rất tán thưởng phong độ của Lâm Phong.
Triệu Vô Cực nghe vậy, gật đầu bất lực, hỏi:
“Hoàng lão, vậy giờ chúng ta phải làm sao??”
Hoàng Mi Đạo Nhân không nói, mà đi ra ngoài.
Hai người đi xuống dưới lầu khách sạn.
Hoàng Mi Đạo Nhân lấy điện thoại gọi cho Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp, kể lại sự việc.
Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói:
“Tên Lâm Phong này càng ngày càng khiến tôi tò mò!”
“Thôi được rồi! Mọi người cứ kệ thằng nhãi Lâm Phong đó đi! Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi bệnh cho Vân Phi!”
“Còn về Lâm Phong, tôi sẽ cho Vũ Tình qua, xem có thể trị được thằng nhãi đó hay không!”
Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nói xong, liền cúp điện thoại.
Ngay sau khi cúp điện thoại.
Triệu Vô Cực liền có chút hả hê nói:
“Haha... Lần này Lâm Phong thảm rồi! Phó Bộ trưởng vậy mà lại để con đàn bà Tô Vũ Tình đi lo chuyện này!”
“Tô Vũ Tình ở trong Bộ chấp pháp của chúng ta nổi tiếng là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu đó! Ngay cả tổ trưởng tổ năm thấy cô ta cũng phải đau đầu!”
“Ồ? Tô Vũ Tình sao, tôi chỉ nghe qua một hai lần, cô ta lợi hại đến vậy sao?”
Hoàng Mi Đạo Nhân kinh ngạc hỏi.
“Hơn cả lợi hại! Ngài biết biệt danh của cô ta là gì không?”
“Gì cơ?”
“Máy gặt đàn ông! Bởi vì cô ta có nhan sắc yêu kiều, lại giỏi thuật mê hoặc, nên bất kỳ người đàn ông nào gặp cô ta đều sẽ yêu say đắm.”
“Con đàn bà này thích trêu chọc người khác, nhưng lại không chịu trách nhiệm dập lửa, đàn ông trong tổ chức nhìn thấy cô ta như nhìn thấy quỷ vậy!”
Triệu Vô Cực tưởng tượng ra cảnh Lâm Phong kiêu ngạo nhưng ở trước mặt Tô Vũ Tình lại lộ ra vẻ mặt háo sắc, không nhịn được cười toe toét.
/531
|