Giang Tịch Vũ lập tức vung tay lên, lại có thêm một thành viên cốt cán của Tam Khẩu Đường biến thành sương máu!
“Cô bảo là một phút cơ mà?”
Đàm Thiên Hồng phẫn nộ.
“Quy tắc do tôi quyết định, tôi muốn đổi thì đổi, ông có thể làm gì được tôi?”
Giang Tịch Vũ thản nhiên đáp.
Adv
Lời vừa dứt.
Tất cả mọi người của Tam Khẩu Đường đều run lên!
Giang Tịch Vũ quá tàn nhẫn, chẳng thua kém gì cậu Lâm! Muốn giết bạn sẽ giết thẳng tay, không hề cho bạn cơ hội biện minh!
Còn Chu Vân Mai thì kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, sắp ngất xỉu luôn tại chỗ!
Adv
Như vậy có mạnh quá rồi không!
Có cao thủ đẳng cấp này chống lưng, sắp tới chẳng phải Chu Vân Mai cô ta sẽ một tay che trời cả thành phố Kim Lăng hay sao?
Cô ta muốn giẫm đạp lên hài cốt của Lâm Phong, một bước lên trời, nói cho người của những thế lực khác biết rằng Chu Vân Mai cô ta mới là kẻ cười đến cuối cùng!
Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại của mình gọi cho Lâm Phong.
Chẳng qua cuộc gọi vừa được kết nối, ông ta đã kích động hét thật to:
“Cậu Lâm, cao nhân Huyền Linh Môn tới tìm cậu báo thù, cậu mau trốn đi, trốn đi nhanh lên!”
“Bốp!”
Giang Tịch Vũ lạnh mặt tát Đàm Thiên Hồng văng ra, sau đó lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi:
“Anh là Lâm Phong à?”
Lâm Phong ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại:
“Cô là ai?”
“Tôi? Tôi là một người ngoài tầm hiểu biết của anh!”
“Lâm Phong, anh có một tiếng đồng hồ để chạy tới trụ sở chính của Tam Khẩu Đường. Nếu vượt quá thời gian cho phép, tôi sẽ giết hết toàn bộ người của Tam Khẩu Đường! Chắc anh không mong chó săn của mình chết thảm vì anh đâu nhỉ?”
“Cô sẽ hối hận!”
Lâm Phong bình tĩnh đáp.
“Ha ha...”
Giang Tịch Vũ cười gằn, cô ta cúp điện thoại ngay tức khắc.
Hối hận?
Một người chỉ mới làm mưa làm gió ở trần gian mà dám nói như vậy trước mặt cô ta?
Nhưng thế cũng tốt, nếu Lâm Phong đã nói vậy thì chứng tỏ chắc chắn lát nữa anh sẽ tới, mình chỉ cần im lặng chờ đợi là được!
Những người khác ở giữa sân thấy vậy đều câm như hến, không dám thở mạnh.
Đàm Tử Minh ôm người cha bị thương nặng, trong ánh mắt lạnh lẽo chất chứa sự lo lắng...
Giang Tịch Vũ này mang đến cảm giác quá khủng bố, nếu như ngài Lâm không địch lại được thì coi như xong!
...
Một bên khác.
Trong siêu thị Kim Ưng.
Lâm Phong nghiêm mặt cúp điện thoại!
Khó lắm mới có dịp đi dạo phố với vợ và con gái, nhưng có vẻ luôn có người muốn kiếm chuyện với anh!
“Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”
Trần Y Nặc chú ý tới sắc mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy lo lắng nên bèn hỏi.
“Cô bảo là một phút cơ mà?”
Đàm Thiên Hồng phẫn nộ.
“Quy tắc do tôi quyết định, tôi muốn đổi thì đổi, ông có thể làm gì được tôi?”
Giang Tịch Vũ thản nhiên đáp.
Adv
Lời vừa dứt.
Tất cả mọi người của Tam Khẩu Đường đều run lên!
Giang Tịch Vũ quá tàn nhẫn, chẳng thua kém gì cậu Lâm! Muốn giết bạn sẽ giết thẳng tay, không hề cho bạn cơ hội biện minh!
Còn Chu Vân Mai thì kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, sắp ngất xỉu luôn tại chỗ!
Adv
Như vậy có mạnh quá rồi không!
Có cao thủ đẳng cấp này chống lưng, sắp tới chẳng phải Chu Vân Mai cô ta sẽ một tay che trời cả thành phố Kim Lăng hay sao?
Cô ta muốn giẫm đạp lên hài cốt của Lâm Phong, một bước lên trời, nói cho người của những thế lực khác biết rằng Chu Vân Mai cô ta mới là kẻ cười đến cuối cùng!
Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại của mình gọi cho Lâm Phong.
Chẳng qua cuộc gọi vừa được kết nối, ông ta đã kích động hét thật to:
“Cậu Lâm, cao nhân Huyền Linh Môn tới tìm cậu báo thù, cậu mau trốn đi, trốn đi nhanh lên!”
“Bốp!”
Giang Tịch Vũ lạnh mặt tát Đàm Thiên Hồng văng ra, sau đó lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi:
“Anh là Lâm Phong à?”
Lâm Phong ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại:
“Cô là ai?”
“Tôi? Tôi là một người ngoài tầm hiểu biết của anh!”
“Lâm Phong, anh có một tiếng đồng hồ để chạy tới trụ sở chính của Tam Khẩu Đường. Nếu vượt quá thời gian cho phép, tôi sẽ giết hết toàn bộ người của Tam Khẩu Đường! Chắc anh không mong chó săn của mình chết thảm vì anh đâu nhỉ?”
“Cô sẽ hối hận!”
Lâm Phong bình tĩnh đáp.
“Ha ha...”
Giang Tịch Vũ cười gằn, cô ta cúp điện thoại ngay tức khắc.
Hối hận?
Một người chỉ mới làm mưa làm gió ở trần gian mà dám nói như vậy trước mặt cô ta?
Nhưng thế cũng tốt, nếu Lâm Phong đã nói vậy thì chứng tỏ chắc chắn lát nữa anh sẽ tới, mình chỉ cần im lặng chờ đợi là được!
Những người khác ở giữa sân thấy vậy đều câm như hến, không dám thở mạnh.
Đàm Tử Minh ôm người cha bị thương nặng, trong ánh mắt lạnh lẽo chất chứa sự lo lắng...
Giang Tịch Vũ này mang đến cảm giác quá khủng bố, nếu như ngài Lâm không địch lại được thì coi như xong!
...
Một bên khác.
Trong siêu thị Kim Ưng.
Lâm Phong nghiêm mặt cúp điện thoại!
Khó lắm mới có dịp đi dạo phố với vợ và con gái, nhưng có vẻ luôn có người muốn kiếm chuyện với anh!
“Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”
Trần Y Nặc chú ý tới sắc mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy lo lắng nên bèn hỏi.
/531
|