Tính cách ông ấy lạnh lùng vô tình, suốt đời chỉ lo thành tiên, sao lại để ý đến sống chết của người khác?
“Tiểu Khả, em còn nhớ người vẽ cho em là ai không?”
Lâm Phong hỏi.
Lý Tiểu Khả nghe vậy, vẻ mặt phức tạp.
Cô ấy thấy Lâm Phong vén quần áo mình còn hơi giật mình và lo lắng không biết anh muốn làm gì. Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn chẳng làm gì cả, khiến cô ấy hơi mất mát.
“Khi còn bé, một chú què chân vẽ cho em, khi đó em còn rất tức giận! Nhưng ông ấy cứ nhất định phải vẽ, em cũng không phản kháng được. Sau đó em thấy không rửa sạch được, hơn nữa bức họa cũng nhạt dần nên em không để ý đến nó nữa.”
Adv
Lý Tiểu Khả đáp lời.
“Chú què chân có phải người này không?”
Lâm Phong lấy bức họa ban nãy ra hỏi.
Adv
Lý Tiểu Khả nhìn cẩn thận rồi lắc đầu:
“Không nhìn ra, người đàn ông trong bức tranh này quá mơ hồ…”
Ánh mắt Lâm Phong u ám khó đoán.
Rốt cuộc sư phụ đang chơi trò gì vậy?
Cha mẹ mình mất tích có liên quan gì đến ông ấy không?
Xem ra phải nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện ở Kim Lăng rồi đến Vân Xuyên một chuyến, tìm người cầm chiếc chìa khóa thứ ba, mở mộ tiên nhân ra xem!
…
Khoảng mười giờ tối, Lâm Phong và Lý Tiểu Khả quay về cổng trường đại học Kim Lăng, gọi cho Tiểu Dao một cuộc điện thoại.
Lâm Vân Dao nhận được điện thoại vội vàng chạy ra.
Cô ấy thấy anh trai và Lý Tiểu Khả ở cùng nhau, trên người còn mặc đồ ngủ màu hồng, lập tức lộ ra vẻ mặt kì lạ.
“Anh, không phải hai người…”
“Đừng đoán mò, Tiểu Khả gặp chuyện không hay, vừa được anh cứu!”
Lâm Phong nói lại chuyện ban nãy một lần nữa.
“Tiểu Khả! Cha của cậu cũng ác quá đấy.”
Lâm Vân Dao nghe xong, lập tức tức giận nói.
Lý Tiểu Khả thở dài một hơi, không nói gì.
Đúng lúc này, Lâm Phong lấy bức tranh từ trong túi càn khôn ra, hỏi:
“Tiểu Dao, người què lúc trước đưa em hũ tro cốt kia có phải người trên bức tranh này không?”
Lâm Vân Dao nhận bức tranh nhìn kĩ một hồi, không khỏi trợn mắt nói:
“Anh, anh lấy đâu ra bức tranh mơ hồ thế này, em nhận ra được mới lạ!”
“Được rồi.”
Vẻ mặt Lâm Phong đầy tiếc nuối.
Anh và em gái nói chuyện mấy câu, sau đó một mình quay về khách sạn lớn nhất Kim Lăng.
Trong phòng tổng thống ở khách sạn lớn nhất Kim Lăng, Trần Y Nặc đang cẩn thận băng bó vết thương trên người Trần Thiên Hủ, Tiểu Luyến Luyến nhàm chán xem phim hoạt hình.
Đúng lúc này, Lâm Phong đi vào.
Tiểu Luyến Luyến bật dậy khỏi ghế salon, vẻ mặt vui mừng nhào vào lòng Lâm Phong, nói:
“Ba, cuối cùng ba cũng về rồi!”
“Ừ!”
Lâm Phong cười nói chuyện với con gái mấy câu, sau đó đưa mắt nhìn Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ.
“Tiểu Khả, em còn nhớ người vẽ cho em là ai không?”
Lâm Phong hỏi.
Lý Tiểu Khả nghe vậy, vẻ mặt phức tạp.
Cô ấy thấy Lâm Phong vén quần áo mình còn hơi giật mình và lo lắng không biết anh muốn làm gì. Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn chẳng làm gì cả, khiến cô ấy hơi mất mát.
“Khi còn bé, một chú què chân vẽ cho em, khi đó em còn rất tức giận! Nhưng ông ấy cứ nhất định phải vẽ, em cũng không phản kháng được. Sau đó em thấy không rửa sạch được, hơn nữa bức họa cũng nhạt dần nên em không để ý đến nó nữa.”
Adv
Lý Tiểu Khả đáp lời.
“Chú què chân có phải người này không?”
Lâm Phong lấy bức họa ban nãy ra hỏi.
Adv
Lý Tiểu Khả nhìn cẩn thận rồi lắc đầu:
“Không nhìn ra, người đàn ông trong bức tranh này quá mơ hồ…”
Ánh mắt Lâm Phong u ám khó đoán.
Rốt cuộc sư phụ đang chơi trò gì vậy?
Cha mẹ mình mất tích có liên quan gì đến ông ấy không?
Xem ra phải nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện ở Kim Lăng rồi đến Vân Xuyên một chuyến, tìm người cầm chiếc chìa khóa thứ ba, mở mộ tiên nhân ra xem!
…
Khoảng mười giờ tối, Lâm Phong và Lý Tiểu Khả quay về cổng trường đại học Kim Lăng, gọi cho Tiểu Dao một cuộc điện thoại.
Lâm Vân Dao nhận được điện thoại vội vàng chạy ra.
Cô ấy thấy anh trai và Lý Tiểu Khả ở cùng nhau, trên người còn mặc đồ ngủ màu hồng, lập tức lộ ra vẻ mặt kì lạ.
“Anh, không phải hai người…”
“Đừng đoán mò, Tiểu Khả gặp chuyện không hay, vừa được anh cứu!”
Lâm Phong nói lại chuyện ban nãy một lần nữa.
“Tiểu Khả! Cha của cậu cũng ác quá đấy.”
Lâm Vân Dao nghe xong, lập tức tức giận nói.
Lý Tiểu Khả thở dài một hơi, không nói gì.
Đúng lúc này, Lâm Phong lấy bức tranh từ trong túi càn khôn ra, hỏi:
“Tiểu Dao, người què lúc trước đưa em hũ tro cốt kia có phải người trên bức tranh này không?”
Lâm Vân Dao nhận bức tranh nhìn kĩ một hồi, không khỏi trợn mắt nói:
“Anh, anh lấy đâu ra bức tranh mơ hồ thế này, em nhận ra được mới lạ!”
“Được rồi.”
Vẻ mặt Lâm Phong đầy tiếc nuối.
Anh và em gái nói chuyện mấy câu, sau đó một mình quay về khách sạn lớn nhất Kim Lăng.
Trong phòng tổng thống ở khách sạn lớn nhất Kim Lăng, Trần Y Nặc đang cẩn thận băng bó vết thương trên người Trần Thiên Hủ, Tiểu Luyến Luyến nhàm chán xem phim hoạt hình.
Đúng lúc này, Lâm Phong đi vào.
Tiểu Luyến Luyến bật dậy khỏi ghế salon, vẻ mặt vui mừng nhào vào lòng Lâm Phong, nói:
“Ba, cuối cùng ba cũng về rồi!”
“Ừ!”
Lâm Phong cười nói chuyện với con gái mấy câu, sau đó đưa mắt nhìn Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ.
/531
|