Chương Ngự Hải dứt khoát quỳ một gối xuống, kính cẩn nói:
“Tôi không biết cậu Lâm từ xa đến thành phố Kinh Hàng, xin cậu tha tội cho!”
“Shh!”
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều võ giả của liên minh võ đạo đều hít vào một hơi thật sâu.
Ở trong góc, Kim Hoa bà bà giả chết nãy giờ cũng cực kỳ kinh hãi.
Chương Ngự Hải là người chấp pháp có địa vị cao cả đấy!
Adv
Ở một khía cạnh khác thì hắn ta đại diện cho ý chí của quốc gia!
Có thể nói ngay cả Vương Hữu Chí gặp Chương Ngự Hải cũng phải khúm núm, cung kính lấy lòng!
Nhưng một người như vậy lại quỳ gối trước mặt Lâm Phong!
Rốt cuộc Lâm Phong là ai?
Adv
“Không cần quỳ đâu, cứ làm tốt việc của anh là được, đừng tới chọc tôi!”
Lâm Phong đánh mắt với Lưu Năng, sau đó chạy như bay về phía xa.
Thấy thế Lưu Năng cũng yên tâm hơn, bèn vội vàng đuổi theo!
Sau khi hai người đi.
Tất cả mọi người mới hoàn hồn lại.
“Chấp pháp Chương, cậu ta đi rồi, anh mau đứng dậy đi!”
Một võ giả Hậu Thiên Cảnh thuộc liên minh võ đạo nhỏ giọng nhắc nhở.
“Cậu đỡ tôi dậy với.”
Chương Ngự Hải bảo.
Võ giả Hậu Thiên Cảnh ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ Chương Ngự Hải đứng dậy.
Chương Ngự Hải ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát mới định thần lại từ trong nỗi sợ hãi.
Tất cả mọi người ở đây không biết thực lực của Lâm Phong, chỉ có mỗi hắn ta biết thôi!
Cảm giác ban nãy cứ như vừa đi qua con đường tử vong một chuyến vậy, hễ có sai sót nào là có khi hắn ta sẽ bị đánh thành sương máu ngay!
Nhưng trông Lâm Phong có vẻ hiền mà nhỉ!
Tại sao tin tức lại nói rằng là một kẻ sát nhân hở tí là sẽ giết cả nhà người khác chứ?
Chương Ngự Hải dời mắt về phía Kim Hoa bà bà, trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao Lâm Phong lại muốn giết người của nhà họ Vương?”
“Là thế này!”
Kim Hoa bà bà không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn!
“Quả nhiên là cậu ta! Vương Hữu Chí là Tông Sư bán bộ mà lại bị giết bằng một chiêu!”
“Sao Lâm Phong có thể mạnh đến vậy, cứ như một con súc vật ấy!”
Chương Ngự Hải nuốt nước bọt.
Hắn ta nghĩ ngợi, nhanh chóng gọi điện cho bên trụ sở chính, bẩm báo những gì xảy ra ở thành phố Kinh Hàng cho cấp trên.
…
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở chính của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.
Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang cung kính đứng trước mặt một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ Quốc, mày rậm mắt to, thân hình cường tráng, khí chất sâu không lường được, mang lại cảm giác cực kỳ áp lực.
Lúc này ông ta đang cầm điện thoại, yên lặng lắng nghe nội dung cuộc gọi.
Một lúc sau ông ta mới cúp máy, lạnh lùng nói:
“Tên Lâm Phong này thật ngông cuồng, mới có bao lâu đâu mà đã chạy tới thành phố Kinh Hàng giết sạch cao thủ của nhà họ Vương!”
“Tôi không biết cậu Lâm từ xa đến thành phố Kinh Hàng, xin cậu tha tội cho!”
“Shh!”
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều võ giả của liên minh võ đạo đều hít vào một hơi thật sâu.
Ở trong góc, Kim Hoa bà bà giả chết nãy giờ cũng cực kỳ kinh hãi.
Chương Ngự Hải là người chấp pháp có địa vị cao cả đấy!
Adv
Ở một khía cạnh khác thì hắn ta đại diện cho ý chí của quốc gia!
Có thể nói ngay cả Vương Hữu Chí gặp Chương Ngự Hải cũng phải khúm núm, cung kính lấy lòng!
Nhưng một người như vậy lại quỳ gối trước mặt Lâm Phong!
Rốt cuộc Lâm Phong là ai?
Adv
“Không cần quỳ đâu, cứ làm tốt việc của anh là được, đừng tới chọc tôi!”
Lâm Phong đánh mắt với Lưu Năng, sau đó chạy như bay về phía xa.
Thấy thế Lưu Năng cũng yên tâm hơn, bèn vội vàng đuổi theo!
Sau khi hai người đi.
Tất cả mọi người mới hoàn hồn lại.
“Chấp pháp Chương, cậu ta đi rồi, anh mau đứng dậy đi!”
Một võ giả Hậu Thiên Cảnh thuộc liên minh võ đạo nhỏ giọng nhắc nhở.
“Cậu đỡ tôi dậy với.”
Chương Ngự Hải bảo.
Võ giả Hậu Thiên Cảnh ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ Chương Ngự Hải đứng dậy.
Chương Ngự Hải ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát mới định thần lại từ trong nỗi sợ hãi.
Tất cả mọi người ở đây không biết thực lực của Lâm Phong, chỉ có mỗi hắn ta biết thôi!
Cảm giác ban nãy cứ như vừa đi qua con đường tử vong một chuyến vậy, hễ có sai sót nào là có khi hắn ta sẽ bị đánh thành sương máu ngay!
Nhưng trông Lâm Phong có vẻ hiền mà nhỉ!
Tại sao tin tức lại nói rằng là một kẻ sát nhân hở tí là sẽ giết cả nhà người khác chứ?
Chương Ngự Hải dời mắt về phía Kim Hoa bà bà, trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao Lâm Phong lại muốn giết người của nhà họ Vương?”
“Là thế này!”
Kim Hoa bà bà không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn!
“Quả nhiên là cậu ta! Vương Hữu Chí là Tông Sư bán bộ mà lại bị giết bằng một chiêu!”
“Sao Lâm Phong có thể mạnh đến vậy, cứ như một con súc vật ấy!”
Chương Ngự Hải nuốt nước bọt.
Hắn ta nghĩ ngợi, nhanh chóng gọi điện cho bên trụ sở chính, bẩm báo những gì xảy ra ở thành phố Kinh Hàng cho cấp trên.
…
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở chính của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.
Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang cung kính đứng trước mặt một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ Quốc, mày rậm mắt to, thân hình cường tráng, khí chất sâu không lường được, mang lại cảm giác cực kỳ áp lực.
Lúc này ông ta đang cầm điện thoại, yên lặng lắng nghe nội dung cuộc gọi.
Một lúc sau ông ta mới cúp máy, lạnh lùng nói:
“Tên Lâm Phong này thật ngông cuồng, mới có bao lâu đâu mà đã chạy tới thành phố Kinh Hàng giết sạch cao thủ của nhà họ Vương!”
/531
|