Ngũ trưởng lão nhà họ Vương, Vương Đông Lai lập tức đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Lưu Năng!
Vẻ mặt Lưu Năng thay đổi, rõ ràng vừa nãy ông ta nói rất nhỏ, đối phương nghe thấy kiểu gì?
“Người anh em này, hiểu lầm rồi, tôi không nói gì cả!” Lưu Năng muốn biện minh.
“Nhầm? Tao nghe rất rõ, coi như một tiếng động như muỗi kêu cách hơn trăm mét tao cũng nghe thấy! Dám sỉ nhục người nhà tao ngay trước mặt tao, chán sống à?” Vẻ mặt Vương Đông Lai toàn sát ý.
Lưu Năng nghe vậy lập tức tái mặt.
Adv. Truyện Tiên Hiệp
Thính thuật?
Nhà này còn có người tu luyện mấy cái này ư?
“Lăn ra đây, quỳ xuống, tự chặt một tay thì tao tha chết! Nếu không hôm nay mày không rời khỏi Kinh Hàng được đâu!” Vương Đông Lai lạnh lùng nói.
Adv
Gương mặt Lưu Năng trắng bệch, không khỏi cầu xin nhìn Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải.
Trong lòng Ngưu Bôn đã mắng Lưu Năng gần chết, đang bình thường còn không biết giữ cái mồm!
Chỉ là ông ta vẫn vừa cười vừa nói:
“Lưu Năng chỉ mồm nhanh hơn não mà thôi, không nhất thiết đến mức đấy chứ? Tôi thay mặt ông ta xin lỗi được chứ?”
“Xin lỗi? Mày kể chuyện cười đấy à? Hôm nay hắn ta nhất định phải trả cái giả thật lớn cho lời mình nói!”
Vẻ mặt Vương Đông Lai vẫn rất lạnh lẽo.
Lúc này, Vương Thước cũng lạnh nhạt nói:
“Mau quỳ xuống chặt một tay đi, kiên nhẫn của tao có hạn, người của nhà họ Lâm không bao che nổi cho mày!”
Nghe tới đây, Lưu Năng sợ tới mức mềm nhũn, lão ta đưa mắt nhìn Lâm Phi Hải và Ngưu Bôn, để hai người nói giúp mình mấy câu, nhưng cả hai đều im lặng!
Rõ ràng nhà họ Vương và nhà Nam Cung đã kết minh, hôm nay vì Lưu Năng mà chống lại Nam Cung Thần Thoại, bọn họ chưa có khả năng làm thế!
Hơn nữa, Lưu Năng chỉ là một Tiên Thiên Cảnh tầng ba, bỏ cũng không sao.
“Các người…”
Lưu Năng lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ bạn bè mình lại quả quyết từ bỏ mình như thế.
Chẳng lẽ hôm nay mình chỉ có thể chặt tay để được sống ư?
Đúng lúc này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:
“Lưu Năng qua đây, tôi xem ai dám động vào ông.”
Nghe Lâm Phong nói, đám võ giả có mặt ở đó đều bất ngờ!
Đại đa số bọn họ không biết Lâm Phong, ở trong mắt họ, Lâm Phong không có khí tức võ đạo, thoạt nhìn như một con kiến tay trói gà không chặt!
Thế mà bây giờ một con gà yếu nhớt lại dám nói như thế?
“Giả vờ!” Lâm Phi Hải cười lạnh một tiếng.
Bây giờ ông ta cứ nhìn Lâm Phong là thấy khó chịu.
“May mà hôm qua tôi và cậu ta không còn hợp tác nữa, nếu không với tính cách này thì quá chết người!”
Ngưu Bôn cảm thấy may mắn.
Tuy rằng Lâm Phong rất mạnh nhưng ông ta đoán cũng chỉ tầm Kim Hoa bà bà mà thôi.
Bây giờ Lâm Phong vì Lưu Năng mà đi đắc tội nhà họ Vương? Nói thật chẳng khác gì trò cười, nói khó nghe chút là ngu!
“Cậu Lâm…”
Trong mắt Lưu Năng có ánh nước. Lão ta không ngờ rằng mình bị đồng đội vứt bỏ, lúc tuyệt vọng nhất cậu Lâm lại ra tay giúp đỡ mình.
Điều này khiến lão ta cảm thấy cực kì phức tạp!
“Cậu Lâm, cảm ơn cậu, chỉ là chuyện này không liên quan tới cậu!” Lưu Năng do dự một lát, vẫn từ chối ý tốt của Lâm Phong.
Vẻ mặt Lưu Năng thay đổi, rõ ràng vừa nãy ông ta nói rất nhỏ, đối phương nghe thấy kiểu gì?
“Người anh em này, hiểu lầm rồi, tôi không nói gì cả!” Lưu Năng muốn biện minh.
“Nhầm? Tao nghe rất rõ, coi như một tiếng động như muỗi kêu cách hơn trăm mét tao cũng nghe thấy! Dám sỉ nhục người nhà tao ngay trước mặt tao, chán sống à?” Vẻ mặt Vương Đông Lai toàn sát ý.
Lưu Năng nghe vậy lập tức tái mặt.
Adv. Truyện Tiên Hiệp
Thính thuật?
Nhà này còn có người tu luyện mấy cái này ư?
“Lăn ra đây, quỳ xuống, tự chặt một tay thì tao tha chết! Nếu không hôm nay mày không rời khỏi Kinh Hàng được đâu!” Vương Đông Lai lạnh lùng nói.
Adv
Gương mặt Lưu Năng trắng bệch, không khỏi cầu xin nhìn Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải.
Trong lòng Ngưu Bôn đã mắng Lưu Năng gần chết, đang bình thường còn không biết giữ cái mồm!
Chỉ là ông ta vẫn vừa cười vừa nói:
“Lưu Năng chỉ mồm nhanh hơn não mà thôi, không nhất thiết đến mức đấy chứ? Tôi thay mặt ông ta xin lỗi được chứ?”
“Xin lỗi? Mày kể chuyện cười đấy à? Hôm nay hắn ta nhất định phải trả cái giả thật lớn cho lời mình nói!”
Vẻ mặt Vương Đông Lai vẫn rất lạnh lẽo.
Lúc này, Vương Thước cũng lạnh nhạt nói:
“Mau quỳ xuống chặt một tay đi, kiên nhẫn của tao có hạn, người của nhà họ Lâm không bao che nổi cho mày!”
Nghe tới đây, Lưu Năng sợ tới mức mềm nhũn, lão ta đưa mắt nhìn Lâm Phi Hải và Ngưu Bôn, để hai người nói giúp mình mấy câu, nhưng cả hai đều im lặng!
Rõ ràng nhà họ Vương và nhà Nam Cung đã kết minh, hôm nay vì Lưu Năng mà chống lại Nam Cung Thần Thoại, bọn họ chưa có khả năng làm thế!
Hơn nữa, Lưu Năng chỉ là một Tiên Thiên Cảnh tầng ba, bỏ cũng không sao.
“Các người…”
Lưu Năng lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ bạn bè mình lại quả quyết từ bỏ mình như thế.
Chẳng lẽ hôm nay mình chỉ có thể chặt tay để được sống ư?
Đúng lúc này, Lâm Phong lạnh nhạt nói:
“Lưu Năng qua đây, tôi xem ai dám động vào ông.”
Nghe Lâm Phong nói, đám võ giả có mặt ở đó đều bất ngờ!
Đại đa số bọn họ không biết Lâm Phong, ở trong mắt họ, Lâm Phong không có khí tức võ đạo, thoạt nhìn như một con kiến tay trói gà không chặt!
Thế mà bây giờ một con gà yếu nhớt lại dám nói như thế?
“Giả vờ!” Lâm Phi Hải cười lạnh một tiếng.
Bây giờ ông ta cứ nhìn Lâm Phong là thấy khó chịu.
“May mà hôm qua tôi và cậu ta không còn hợp tác nữa, nếu không với tính cách này thì quá chết người!”
Ngưu Bôn cảm thấy may mắn.
Tuy rằng Lâm Phong rất mạnh nhưng ông ta đoán cũng chỉ tầm Kim Hoa bà bà mà thôi.
Bây giờ Lâm Phong vì Lưu Năng mà đi đắc tội nhà họ Vương? Nói thật chẳng khác gì trò cười, nói khó nghe chút là ngu!
“Cậu Lâm…”
Trong mắt Lưu Năng có ánh nước. Lão ta không ngờ rằng mình bị đồng đội vứt bỏ, lúc tuyệt vọng nhất cậu Lâm lại ra tay giúp đỡ mình.
Điều này khiến lão ta cảm thấy cực kì phức tạp!
“Cậu Lâm, cảm ơn cậu, chỉ là chuyện này không liên quan tới cậu!” Lưu Năng do dự một lát, vẫn từ chối ý tốt của Lâm Phong.
/531
|