Lâm Thư Hàn nhìn thấy Lâm Phong cất đi hoa Độ Linh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi!
Cảm ơn cái nỗi gì!
Có ai vô liêm sỉ như anh không?
“Lâm Phong, anh mau trả hoa lại cho tôi, hoa đó là của tôi mà!!”
Giọng điệu của Lâm Thư Hàn sắc lạnh.
“Thật ngại quá, giờ nó là của tôi!”Lâm Phong khẽ mỉm cười.
Adv
“Anh không trả, thì đừng trách tôi không khách sao!”
Lâm Thư Hàn lạnh lùng nói, chuẩn bị ra tay cướp lại hoa Độ Linh!
Hoa Độ Linh là thứ quan trọng để anh ta đột phá Trúc Cơ kỳ, bất luận thế nào cũng không được làm mất hoa này.
Thế nhưng lúc này, nhóm người Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà lao tới.
Adv
Lâm Phi Hải liếc nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, cau mày hỏi: “Thư Hàn, chuyện gì vậy?”
“Cậu Lâm này cướp bông hoa cháu thích nhất, hoa này vô cùng quan trọng với cháu!!! Cháu tuyệt đối không thể nào đưa cho cậu ta được!”
Lâm Thư Hàn trầm giọng nói.
Lâm Phi Hải nghe xong liếc nhìn vườn hoa, quả nhiên phát hiện thấy bông hoa màu xanh đậm lúc trước đã không thấy đâu nữa.
Ông dời ánh mắt về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Nếu cậu Lâm thích hoa, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng đều có thể tặng cậu, nhưng gốc hoa màu xanh đó là vật mà cháu trai tôi thích nhất, cậu Lâm có thể trả lại được không?”
“Không được!”
Lâm Phong lắc đầu.
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lâm Phi Hải lập tức cứng đờ.
Ông ta nhìn Lâm Phong thật sâu sau đó dời ánh mắt về phía Ngưu Bôn cầu cứu, ra hiệu cho Ngưu Bôn bước ra nói vài câu.
Ngưu Bôn cũng cảm thấy có chút ái ngại, nên vội vàng nhỏ giọng nói:
“Cậu Lâm, cậu….”
“Không cần nói nhiều, tôi không thể nào lấy ra được đâu.”
Lâm Phong nói.
Ngưu Bôn nghe vậy nhíu mày nói:
“Cậu Lâm, cậu làm như thế, sau này chúng ta làm sao hợp tác được nữa?”
“Ông không muốn hợp tác vậy thì khỏi hợp tác nữa!”
Lâm Phong nhún vai coi như không có gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Ngưu Bôn nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi mà vẻ mặt u ám.
Có ai mà làm như thế chứ??
Chẳng qua là xét đến thực lực khó lường của Lâm Phong, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi, sau đó cười khổ nhìn Lâm Phi Hải nói:
“Anh Lâm, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, thực sự xin lỗi!”
Lâm Phi Hải nghe vậy thì nheo mắt lại.
Lâm Phong này thực sự đáng sợ tới vậy sao?
Dù vậy Ngưu Bôn lại không muốn đắc tội với Lâm Phong!
Mà ngay vào lúc này, Lâm Thư Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.
“Lâm Phong, là đàn ông thì ra đây đánh một trận! Nếu như anh thua thì trả lại hoa cho tôi, thế nào?”
“Anh muốn đánh một trận với tôi?”
Lâm Phong dừng bước, rất tò mò nhìn Lâm Thư Hàn.
Không biết vì sao, Lâm Thư Hàn nhìn ánh mắt của Lâm Phong, trong lòng lại có chút căng thẳng.
Có điều rất nhanh, gã ta đã bình tĩnh trở lại.
Kiếp trước gã là lão tổ Nguyên Anh kỳ nên có lòng tin đánh bại được Lâm Phong!
Chỉ cần Lâm Phong chịu chấp nhận khiêu chiến, gã sẽ có thể quang minh chính đại lấy lại hoa Độ Linh!
Cảm ơn cái nỗi gì!
Có ai vô liêm sỉ như anh không?
“Lâm Phong, anh mau trả hoa lại cho tôi, hoa đó là của tôi mà!!”
Giọng điệu của Lâm Thư Hàn sắc lạnh.
“Thật ngại quá, giờ nó là của tôi!”Lâm Phong khẽ mỉm cười.
Adv
“Anh không trả, thì đừng trách tôi không khách sao!”
Lâm Thư Hàn lạnh lùng nói, chuẩn bị ra tay cướp lại hoa Độ Linh!
Hoa Độ Linh là thứ quan trọng để anh ta đột phá Trúc Cơ kỳ, bất luận thế nào cũng không được làm mất hoa này.
Thế nhưng lúc này, nhóm người Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà lao tới.
Adv
Lâm Phi Hải liếc nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, cau mày hỏi: “Thư Hàn, chuyện gì vậy?”
“Cậu Lâm này cướp bông hoa cháu thích nhất, hoa này vô cùng quan trọng với cháu!!! Cháu tuyệt đối không thể nào đưa cho cậu ta được!”
Lâm Thư Hàn trầm giọng nói.
Lâm Phi Hải nghe xong liếc nhìn vườn hoa, quả nhiên phát hiện thấy bông hoa màu xanh đậm lúc trước đã không thấy đâu nữa.
Ông dời ánh mắt về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Nếu cậu Lâm thích hoa, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng đều có thể tặng cậu, nhưng gốc hoa màu xanh đó là vật mà cháu trai tôi thích nhất, cậu Lâm có thể trả lại được không?”
“Không được!”
Lâm Phong lắc đầu.
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lâm Phi Hải lập tức cứng đờ.
Ông ta nhìn Lâm Phong thật sâu sau đó dời ánh mắt về phía Ngưu Bôn cầu cứu, ra hiệu cho Ngưu Bôn bước ra nói vài câu.
Ngưu Bôn cũng cảm thấy có chút ái ngại, nên vội vàng nhỏ giọng nói:
“Cậu Lâm, cậu….”
“Không cần nói nhiều, tôi không thể nào lấy ra được đâu.”
Lâm Phong nói.
Ngưu Bôn nghe vậy nhíu mày nói:
“Cậu Lâm, cậu làm như thế, sau này chúng ta làm sao hợp tác được nữa?”
“Ông không muốn hợp tác vậy thì khỏi hợp tác nữa!”
Lâm Phong nhún vai coi như không có gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Ngưu Bôn nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi mà vẻ mặt u ám.
Có ai mà làm như thế chứ??
Chẳng qua là xét đến thực lực khó lường của Lâm Phong, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi, sau đó cười khổ nhìn Lâm Phi Hải nói:
“Anh Lâm, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, thực sự xin lỗi!”
Lâm Phi Hải nghe vậy thì nheo mắt lại.
Lâm Phong này thực sự đáng sợ tới vậy sao?
Dù vậy Ngưu Bôn lại không muốn đắc tội với Lâm Phong!
Mà ngay vào lúc này, Lâm Thư Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.
“Lâm Phong, là đàn ông thì ra đây đánh một trận! Nếu như anh thua thì trả lại hoa cho tôi, thế nào?”
“Anh muốn đánh một trận với tôi?”
Lâm Phong dừng bước, rất tò mò nhìn Lâm Thư Hàn.
Không biết vì sao, Lâm Thư Hàn nhìn ánh mắt của Lâm Phong, trong lòng lại có chút căng thẳng.
Có điều rất nhanh, gã ta đã bình tĩnh trở lại.
Kiếp trước gã là lão tổ Nguyên Anh kỳ nên có lòng tin đánh bại được Lâm Phong!
Chỉ cần Lâm Phong chịu chấp nhận khiêu chiến, gã sẽ có thể quang minh chính đại lấy lại hoa Độ Linh!
/531
|