“Bây giờ tôi cho người đi chuẩn bị trực thăng, Kinh Hàng cách Kim Lăng không xa, cùng lắm nửa tiếng là tới.” Ngưu Bôn nói xong bèn dẫn Phùng Hải rời khỏi phòng họp.
Lâm Phong nhìn qua Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và Lưu Năng rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Trần Y Nặc.
“Y Nặc, tối nay anh sẽ không về.”
“Ừm…”
“Em không vui sao?”
Adv
“Không có, anh cứ bận đi, buổi chiều em dẫn con gái ra ngoài chơi.”
Trần Y Nặc nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Phong có thể cảm giác được Trần Y Nặc là lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Phụ nữ ấy mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy!
Adv
Trước kia ở cạnh Trần Y Nặc bảy năm, anh đã quen rồi.
Lúc này, Doãn Tử Nguyệt lại gần Lâm Phong.
Trên mặt cô ấy đeo khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ được cả gương mặt.
Nhưng từ dáng người xinh đẹp cùng với đôi mắt đen lóng lánh như bảo thạch, cũng có thể được tính là hàng hiếm!
“Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?” Doãn Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của Doãn Tử Nguyệt rất êm tai, như chim hoàng yến hót, đàn ông bình thường nghe thôi đã đủ nhũn cả người ra rồi.
“Không thể!”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại một câu rồi quay người vào phòng họp.
Doãn Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong.
Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với đàn ông, kết quả người này lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy.
Điều này khiến cô ấy hơi mất hứng.
Nhưng lát sau Doãn Tử Nguyệt đã nghĩ được nguyên nhân, lắc đầu lẩm bẩm: “Quên mất trên mặt mình còn đeo khăn, nếu nhìn thấy mặt mình rồi có khi anh ta sẽ không từ chối nữa?”
Thật ra Lâm Phong đã biết mặt Doãn Tử Nguyệt từ lâu rồi.
Chỉ một cái mạng che mặt mỏng thôi thì sao có thể che giấu được thần trí của anh.
Sở dĩ anh không để ý đến Doãn Tử Nguyệt là vì cảm thấy cái ả Doãn Tử Nguyệt này quá trà xanh, lại còn là loại trà xanh cực kỳ nồng nữa chữ.
Không cần phải hỏi tại sao!
Mỗi một người đàn ông đều có trực giác như vậy, mà tỉ lệ đúng nó phải ở tầm chín mươi phần trăm trở lên.
Lâm Phong về lại phòng họp, bắt đầu nghe ngóng tin tức linh mạch cụ thể từ phía Lưu Năng.
Tiếc là Lưu Năng cũng chẳng rõ.
Ngưu Bôn tụ họ lại cùng một chỗ như thế này cũng chỉ nói qua loa thôi, còn cụ thể thế nào phải đến thành phố Kinh Hàng thì mới biết được!
Chẳng lâu sau.
Ngưu Bôn đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong xuôi.
Mọi người cùng bước lên, đi thẳng về phía thành phố Kinh Hàng.
...
Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống một trang viên tư nhân.
Mọi người bước ra khỏi trực thăng thì một ông cụ mặc áo bào đen dẫn theo một nhóm người bước nhanh đến đón, cười nói.
“Trưởng lão Ngưu, lâu rồi không gặp!”
“Đúng vậy đấy! Ông Lâm, chúng ta đã ba năm không gặp kể từ lần trước rồi!”
Ngưu Bôn và ông cụ áo đen ôm rồi hàn huyên một lúc, vẻ mặt hai người đều mang chút cảm khái.
Ông cụ mặc áo bào đen tên là Lâm Phi Hải, có thể xem là anh em kết nghĩa của Ngưu Bôn.
Hồi còn trẻ, hai người kết bạn với nhau rồi cùng xông pha giới võ đạo, kết thành tình bạn thân thiết!
Lâm Phong nhìn qua Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và Lưu Năng rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Trần Y Nặc.
“Y Nặc, tối nay anh sẽ không về.”
“Ừm…”
“Em không vui sao?”
Adv
“Không có, anh cứ bận đi, buổi chiều em dẫn con gái ra ngoài chơi.”
Trần Y Nặc nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Phong có thể cảm giác được Trần Y Nặc là lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Phụ nữ ấy mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy!
Adv
Trước kia ở cạnh Trần Y Nặc bảy năm, anh đã quen rồi.
Lúc này, Doãn Tử Nguyệt lại gần Lâm Phong.
Trên mặt cô ấy đeo khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ được cả gương mặt.
Nhưng từ dáng người xinh đẹp cùng với đôi mắt đen lóng lánh như bảo thạch, cũng có thể được tính là hàng hiếm!
“Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?” Doãn Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của Doãn Tử Nguyệt rất êm tai, như chim hoàng yến hót, đàn ông bình thường nghe thôi đã đủ nhũn cả người ra rồi.
“Không thể!”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại một câu rồi quay người vào phòng họp.
Doãn Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong.
Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với đàn ông, kết quả người này lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy.
Điều này khiến cô ấy hơi mất hứng.
Nhưng lát sau Doãn Tử Nguyệt đã nghĩ được nguyên nhân, lắc đầu lẩm bẩm: “Quên mất trên mặt mình còn đeo khăn, nếu nhìn thấy mặt mình rồi có khi anh ta sẽ không từ chối nữa?”
Thật ra Lâm Phong đã biết mặt Doãn Tử Nguyệt từ lâu rồi.
Chỉ một cái mạng che mặt mỏng thôi thì sao có thể che giấu được thần trí của anh.
Sở dĩ anh không để ý đến Doãn Tử Nguyệt là vì cảm thấy cái ả Doãn Tử Nguyệt này quá trà xanh, lại còn là loại trà xanh cực kỳ nồng nữa chữ.
Không cần phải hỏi tại sao!
Mỗi một người đàn ông đều có trực giác như vậy, mà tỉ lệ đúng nó phải ở tầm chín mươi phần trăm trở lên.
Lâm Phong về lại phòng họp, bắt đầu nghe ngóng tin tức linh mạch cụ thể từ phía Lưu Năng.
Tiếc là Lưu Năng cũng chẳng rõ.
Ngưu Bôn tụ họ lại cùng một chỗ như thế này cũng chỉ nói qua loa thôi, còn cụ thể thế nào phải đến thành phố Kinh Hàng thì mới biết được!
Chẳng lâu sau.
Ngưu Bôn đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong xuôi.
Mọi người cùng bước lên, đi thẳng về phía thành phố Kinh Hàng.
...
Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống một trang viên tư nhân.
Mọi người bước ra khỏi trực thăng thì một ông cụ mặc áo bào đen dẫn theo một nhóm người bước nhanh đến đón, cười nói.
“Trưởng lão Ngưu, lâu rồi không gặp!”
“Đúng vậy đấy! Ông Lâm, chúng ta đã ba năm không gặp kể từ lần trước rồi!”
Ngưu Bôn và ông cụ áo đen ôm rồi hàn huyên một lúc, vẻ mặt hai người đều mang chút cảm khái.
Ông cụ mặc áo bào đen tên là Lâm Phi Hải, có thể xem là anh em kết nghĩa của Ngưu Bôn.
Hồi còn trẻ, hai người kết bạn với nhau rồi cùng xông pha giới võ đạo, kết thành tình bạn thân thiết!
/531
|