Anh nhìn lướt qua, thể tích của túi càn khôn này không lớn, không gian chừng hai ba mươi mét vuông. Bên trong ngoại trừ hai mươi mấy viên linh thạch hạ phẩm, hơn mười tờ chi phiếu ghi con số cụ thể…
Còn có một đống nội y tình thú màu vàng đã cũ, cùng với một vài bức tranh, tiểu thuyết sắc tình vân vân…
“Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, không ngờ là một người biến thái!”
“Thân là tổng chấp pháp Giang Nam, nhưng cũng ăn không ít! Cộng hết số dư trong mười tấm thẻ này cũng hơn ba mươi tỷ!” Lâm Phong âm thầm cười lạnh.
Anh đưa mắt nhìn mọi người vây xem, ánh mắt đảo qua không ai dám lên tiếng, cho dù là Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng cúi đầu.
Adv
“Đàm Thiên Hồng, thiếu tiền không?” Lâm Phong hỏi.
“Hả?” Đàm Thiên Hồng ngẩn ra, hơi khó hiểu ý Lâm Phong.
Ông ta do dự một lát, nói:
Adv
“Cậu Lâm, nếu như cậu cần tiền cứ nói thẳng, tôi sẽ đi kiếm cho cậu, cậu như thế làm tôi sợ.”
“Tôi không có hứng thú với tiền, chỗ này có hơn ba mươi tỷ, cho ông đấy.”
Lâm Phong ném mười tấm thẻ trong túi càn khôn cho Đàm Thiên Hồng.
Đàm Thiên Hồng nhận thẻ, vẻ mặt khiếp sợ.
Đây là hơn ba mươi tỷ đấy! Cậu Lâm lại tiện tay vứt cho mình?
Ông ta và Lâm Phong không giống nhau, phải nuôi hơn vạn người của Tam Khẩu Đường, rất thiếu tiền! Mà có hơn ba mươi tỷ này rồi, sẽ không còn áp lực gì nữa!
“Cảm ơn cậu Lâm!”
Đàm Thiên Hồng kích động nói.
“Đây là điều ông nên có, coi như giúp tôi làm việc mấy lần.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Đám người đứng ngoài xem đều âm thầm ước ao!
Mẹ nó, con chó săn Đàm Thiên Hồng thật may mắn! Tự dưng ôm được cái đùi vàng này, sau này ở Kim Lăng có lẽ sẽ nổi tiếng lắm đây!
…
Phong Vân Bang bị diệt, Long Ngạo Thiên chết trận!
Tin tức này như vũ bão, nháy mắt đã truyền khắp giới võ đạo của Giang Nam!
Trong lúc nhất thời, các thế gia võ đạo ở tỉnh Giang Nam đều chấn động, người người cảm thấy bất an!
Bởi vì Long Ngạo Thiên không hề tầm thường!
Ông ta là tổng chấp pháp của Giang Nam, thân phận và địa vị đặc thù, bây giờ đột nhiên chết đi, chắc chắn sẽ khiến nơi này hỗn loạn.
…
Liên minh võ đạo Kim Lăng.
Sau khi Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long quay về, lập tức nói chuyện Phong Vân Bang cho Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi nghe vậy vẫn bình thản, tựa như đã đoán được trước!
Trong mắt anh ta, Lâm Phong thâm sâu khó lường! Anh ta đoán được Long Ngạo Thiên không phải đối thủ của Lâm Phong!
“Tôi đã khuyên ông ta nhiều lần, đáng tiếc người đó ngồi ở vị trí quá cao, khó tránh khỏi việc kiêu ngạo, không chịu nghe lời khuyên.” Hoa Vân Phi lắc đầu.
Vân Trung Thiên do dự chốc lát, hỏi:
“Hoa viện sĩ, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Theo kế hoạch, ngày mai sẽ để tổng hộ pháp hộ tống cậu đến Vân Xuyên, nhưng bây giờ ông ta đã bỏ mạng…”
“Báo lên trên đi! Dù sao Long Ngạo Thiên cũng là chấp pháp của một tỉnh, ông ta chết không phải chuyện nhỏ.” Vẻ mặt Hoa Vân Phi thản nhiên, nói: “Về phần bệnh của tôi dù đến Vân Xuyên thì khả năng được chữa khỏi cũng rất mong manh, muộn vài ngày hay sớm vài ngày cũng thế, cứ chờ bên trên sắp xếp đi!”
“Được rồi, còn chuyện của Phong Vân Bang không thích hợp để lan truyền, nếu không sẽ làm tổn hại đến sự uy nghiêm của Bộ chấp pháp, các người hiểu ý tôi chứ?”
Còn có một đống nội y tình thú màu vàng đã cũ, cùng với một vài bức tranh, tiểu thuyết sắc tình vân vân…
“Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, không ngờ là một người biến thái!”
“Thân là tổng chấp pháp Giang Nam, nhưng cũng ăn không ít! Cộng hết số dư trong mười tấm thẻ này cũng hơn ba mươi tỷ!” Lâm Phong âm thầm cười lạnh.
Anh đưa mắt nhìn mọi người vây xem, ánh mắt đảo qua không ai dám lên tiếng, cho dù là Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng cúi đầu.
Adv
“Đàm Thiên Hồng, thiếu tiền không?” Lâm Phong hỏi.
“Hả?” Đàm Thiên Hồng ngẩn ra, hơi khó hiểu ý Lâm Phong.
Ông ta do dự một lát, nói:
Adv
“Cậu Lâm, nếu như cậu cần tiền cứ nói thẳng, tôi sẽ đi kiếm cho cậu, cậu như thế làm tôi sợ.”
“Tôi không có hứng thú với tiền, chỗ này có hơn ba mươi tỷ, cho ông đấy.”
Lâm Phong ném mười tấm thẻ trong túi càn khôn cho Đàm Thiên Hồng.
Đàm Thiên Hồng nhận thẻ, vẻ mặt khiếp sợ.
Đây là hơn ba mươi tỷ đấy! Cậu Lâm lại tiện tay vứt cho mình?
Ông ta và Lâm Phong không giống nhau, phải nuôi hơn vạn người của Tam Khẩu Đường, rất thiếu tiền! Mà có hơn ba mươi tỷ này rồi, sẽ không còn áp lực gì nữa!
“Cảm ơn cậu Lâm!”
Đàm Thiên Hồng kích động nói.
“Đây là điều ông nên có, coi như giúp tôi làm việc mấy lần.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Đám người đứng ngoài xem đều âm thầm ước ao!
Mẹ nó, con chó săn Đàm Thiên Hồng thật may mắn! Tự dưng ôm được cái đùi vàng này, sau này ở Kim Lăng có lẽ sẽ nổi tiếng lắm đây!
…
Phong Vân Bang bị diệt, Long Ngạo Thiên chết trận!
Tin tức này như vũ bão, nháy mắt đã truyền khắp giới võ đạo của Giang Nam!
Trong lúc nhất thời, các thế gia võ đạo ở tỉnh Giang Nam đều chấn động, người người cảm thấy bất an!
Bởi vì Long Ngạo Thiên không hề tầm thường!
Ông ta là tổng chấp pháp của Giang Nam, thân phận và địa vị đặc thù, bây giờ đột nhiên chết đi, chắc chắn sẽ khiến nơi này hỗn loạn.
…
Liên minh võ đạo Kim Lăng.
Sau khi Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long quay về, lập tức nói chuyện Phong Vân Bang cho Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi nghe vậy vẫn bình thản, tựa như đã đoán được trước!
Trong mắt anh ta, Lâm Phong thâm sâu khó lường! Anh ta đoán được Long Ngạo Thiên không phải đối thủ của Lâm Phong!
“Tôi đã khuyên ông ta nhiều lần, đáng tiếc người đó ngồi ở vị trí quá cao, khó tránh khỏi việc kiêu ngạo, không chịu nghe lời khuyên.” Hoa Vân Phi lắc đầu.
Vân Trung Thiên do dự chốc lát, hỏi:
“Hoa viện sĩ, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Theo kế hoạch, ngày mai sẽ để tổng hộ pháp hộ tống cậu đến Vân Xuyên, nhưng bây giờ ông ta đã bỏ mạng…”
“Báo lên trên đi! Dù sao Long Ngạo Thiên cũng là chấp pháp của một tỉnh, ông ta chết không phải chuyện nhỏ.” Vẻ mặt Hoa Vân Phi thản nhiên, nói: “Về phần bệnh của tôi dù đến Vân Xuyên thì khả năng được chữa khỏi cũng rất mong manh, muộn vài ngày hay sớm vài ngày cũng thế, cứ chờ bên trên sắp xếp đi!”
“Được rồi, còn chuyện của Phong Vân Bang không thích hợp để lan truyền, nếu không sẽ làm tổn hại đến sự uy nghiêm của Bộ chấp pháp, các người hiểu ý tôi chứ?”
/531
|